[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 99

“Nàng ta đã chết.”
Diệp Kính Tửu nhất thời không hiểu vì sao Lâm Thời Chiêu lại có thể chắc chắn đến thế khi thốt ra câu Hoa Linh đã chết.
Chuyện đó sao có thể.
Rõ ràng đêm qua họ vừa từ biệt, chẳng hiểu vì sao Hoa Linh lại cổ vũ cậu cố lên—
Dùng vẻ mặt như muốn nói lại thổ, để cổ vũ cậu.
. . . Sự khác thường rõ ràng đến thế, vì sao khi ấy cậu lại không nhận ra?
Đầu óc Diệp Kính Tửu rối bời, ong ong hỗn loạn, cậu bước lên bất ngờ túm lấy cổ áo của Lâm Thời Chiêu, ngón tay không ngừng run rẩy, hỏi: “Tại sao?”
Tại sao Hoa Linh lại chết? Sao nàng có thể chết được?
Rõ ràng bọn họ còn chưa kịp nói lời từ biệt cho đàng hoàng.
“Kể từ khi ngươi bước vào ảo cảnh vẫn luôn ở cùng Hoa Bất Tiếu, chẳng lẽ không học được chút kiến thức nào về ảo cảnh từ hắn sao?”
Lâm Thời Chiêu đưa tay khẽ vuốt lấy những ngón tay đang run rẩy của Diệp Kính Tửu. Hắn vốn định tiếp tục nói những lời khiến lòng người tan nát, nhưng khi nhìn thấy vành mắt đỏ ửng của cậu lại khựng lại, giọng dịu đi một chút.
“Vị bằng hữu tên là Hoa Linh của ngươi, tuy trong ảo cảnh này đã có thêm một lần được sống nhưng một khi thời điểm nàng ta mất đi trong hiện thực đến, thì trong ảo cảnh, nàng ta cũng sẽ tan biến theo. Đây là quy tắc vốn có của ảo cảnh, nghĩa là bất kể thế nào, dù có ở trong ảo cảnh đi chăng nữa, người thi pháp cũng không thể thay đổi số mệnh đã mất của người xưa. Tất nhiên, nếu là huyễn thuật thì lại là chuyện khác.”
Diệp Kính Tửu khựng lại: “Ý ngươi là nàng…”
Lâm Thời Chiêu âm thầm xoa dịu mu bàn tay của Diệp Kính Tửu, hắn khẽ gật đầu, khẳng định suy đoán của Diệp Kính Tửu: “Nói cách khác trong hiện thực, đêm qua nàng ta đã chết trên giường của Yêu hoàng Cốc Lượng.”
“Cốc Lượng tính tình hung tàn, lại là kẻ háo sắc, chuyện như vậy cũng chẳng có gì lạ. Lúc rảnh rỗi ta từng đọc qua sử sách, thời Cốc Lượng tại vị, số phi tử chết trong cung lên đến hàng nghìn người, vị bằng hữu của ngươi chính là một trong số đó.”
Nhưng so với những phi tử khác đã chết, nàng cũng xem như may mắn.
Dù sao không phải ai cũng có huynh muội ruột thịt đủ năng lực thay mình báo thù, tự tay chặt đầu Cốc Lượng để tế vong hồn nàng nơi chín suối.
Lâm Thời Chiêu không hiểu tại sao Diệp Kính Tửu lại nảy sinh tình cảm với một con người trong ảo cảnh. Nếu là người khác, e rằng lúc này hắn đã sớm buông lời giễu cợt, chê cười kẻ yếu đuối lún sâu vào ảo cảnh chẳng thể tự thoát ra.
Nhưng bởi vì người đó là Diệp Kính Tửu, nhìn thiếu niên dần buông cổ áo hắn ra, không sao tiếp nhận nổi sự thật, dáng vẻ thất thần, hắn khẽ vuốt chiếc nhẫn ngọc trên tay, đột nhiên lên tiếng: “Cũng không cần quá đau lòng như vậy. Ảo cảnh không lồ này vốn được hợp tạo từ pháp thuật thời gian của hoàng thất và bí thuật long tộc, về lý thuyết, Hoa Linh mà ngươi nhìn thấy là do mảnh hồn vương vất nơi ranh giới âm dương tụ lại mà thành. Chẳng phải ít nhất lần này, nàng ta thật sự đã được ngươi cứu vớt sao?”
Hoa Linh đã ra đi trong một giấc mộng ngọt ngào, không chút đau đớn, chẳng có sợ hãi hay kinh hoảng.
Mà tất cả những điều này đều nhờ vào công lao của Diệp Kính Tửu.
“Mảnh linh hồn…”
Diệp Kính Tửu lập tức nắm lấy điểm then chốt trong lời Lâm Thời Chiêu nói: “Ý ngươi là gì? Chẳng lẽ tất cả những người trong ảo cảnh này đều là thật sao?”
Lâm Thời Chiêu nhếch môi mỉm cười: “Xem ra cũng không ngốc lắm.”
“Phàm là bất kỳ sinh linh nào trong ảo cảnh này mà ngươi có thể giao tiếp đều được cấu thành từ mảnh linh hồn lưu lại từ nghìn năm trước.”
Ánh mắt u ám thâm sâu của hắn khẽ quét về phía những cung nhân đang đứng chờ ở cung điện phía xa, chuẩn bị dâng thức ăn lên Yêu hoàng: “Bao gồm cả đám hạ nhân đưa cơm kia.”
“Cũng chính vì nơi đây chân thật đến vậy, mới khiến cho bọn Sầm Lan, Hoa Bất Tiếu không thể sớm tỉnh lại phá cảnh. Pháp lực của trẫm tuy không đủ để tạo ra một ảo cảnh hoàn chỉnh, lại càng khó khăn khi ngưng tụ mảnh linh hồn. Nhưng may mà còn có Chu Khởi gánh vác một phần, lão bỏ ra cả cái mạng già, cảnh tượng nơi đây mới xem như không khác biệt mấy.”
Trong lời Lâm Thời Chiêu nói ra, không hề có lấy một chút cảm tình nào dành cho Chu Khởi, lão hoạn quan đã nuôi hắn từ thuở nhỏ. Có lẽ hắn hiểu rõ, sự dạy dỗ tận tâm của lão đối với hắn xưa nay, chẳng qua cũng chỉ bởi vì mẫu phi của hắn mà thôi. Mà hắn lại căm hận đến tận xương tủy tất cả những kẻ từng ở bên cạnh mẫu phi mình.
Hắn không để tâm, Diệp Kính Tửu đương nhiên lại càng chẳng bận lòng.
Diệp Kính Tửu xưa nay chưa từng quan tâm đến bất kỳ điều gì liên quan đến Lâm Thời Chiêu. Điều cậu thật sự để ý chỉ là nếu mảnh linh hồn của Hoa Linh có thể tụ lại trong ảo cảnh này, vậy thì liệu điều đó có nghĩa là nàng có thể sống lại dưới pháp thuật điều khiển linh hồn của Lâm Thời Chiêu được hay không?
Thế nhưng suy nghĩ ấy lại bị Lâm Thời Chiêu dễ dàng bác bỏ.
“Với tu vi hiện tại của trẫm, muốn kẻ đã chết sống lại chẳng khác nào chuyện hoang đường. Hơn nữa, sau khi ảo cảnh này tan biến, trẫm cũng sẽ cùng lúc biến mất. Không có trầm, giấc mộng phục sinh bằng hữu của ngươi, e là chẳng thể nói đến được.”
“Nếu chờ đến khi trẫm bước vào kỳ Xuất Khiếu, khiến vài kẻ chết đi sống lại cũng không phải việc gì khó. Chỉ tiếc là…”
Lâm Thời Chiêu khẽ cong môi nói: “Chỉ tiếc rằng ảo cảnh của trẫm sinh ra là để giết chết Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu. Nếu bọn họ không chết, ảo cảnh sẽ không bị phá vỡ. Ngươi muốn trẫm hay muốn sư tôn của ngươi, giữa hai lựa chọn này, chỉ có thể trọn một.”
Diệp Kính Tửu: “…”
Lâm Thời Chiêu chẳng mấy để tâm đến vẻ mặt thoáng chốc cứng đờ của Diệp Kính Tửu. Đương nhiên hắn hiểu rõ, trong lòng con thú nhỏ của hắn, mình chẳng thể sánh bằng vị đại sư huynh và sư tôn kia. Thế nhưng, nếu hắn chết đi, thì bằng hữu của Diệp Kính Tửu cũng sẽ hoàn toàn mất đi hy vọng được sống lại.
Tính mạng của bằng hữu và tính mạng của sư tôn cùng đại sư huynh, giữa hai bên nên chọn bên nào…
Rất đau lòng đúng không?
Cuối cùng Diệp Kính Tửu lặng thinh, cậu không hỏi thêm bất kỳ điều gì về Hoa Linh nữa, chỉ là sắc mặt trở nên trắng bệch lạ thường, khăng khăng đòi quay lại thiên điện một chuyến.
Lâm Thời Chiêu đồng ý, thậm chí còn đi cùng Diệp Kính Tửu đến đó, đứng chờ bên ngoài thiên điện trong ánh mắt kinh ngạc của đám thị tỳ.
Thời gian trôi qua chưa lâu, Diệp Kính Tửu đã bước ra, hai tay trống không, mà lúc này sắc mặt cậu hoàn toàn không còn chút huyết sắc nào.
Diệp Kính Tửu hỏi Lâm Thời Chiêu: “Người trong ảo cảnh sau khi chết thật sự không để lại bất cứ thứ gì sao?”
Lâm Thời Chiêu gật đầu, Diệp Kính Tửu ngồi xuống bậc thềm trước thiên điện, cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối.
Tính cách sạch sẽ đến mức cố chấp khiến Lâm Thời Chiêu không thể cùng ngồi xuống bậc thềm với Diệp Kính Tửu. Hắn chỉ đứng phía sau lưng Diệp Kính Tửu, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời xa xăm, nơi mặt trời mọc rồi lại lặn.
Thời gian bắt đầu trôi nhanh hơn.
Quả thực Hoa Bất Tiếu đang dốc toàn lực để phá vỡ ảo cảnh, mặc cho quy tắc của ảo cảnh cố lôi hắn vào hư không, hay dùng pháp tắc giam cầm tu vi linh lực bộc phát sau khi khôi phục trí nhớ.
“Vì sao ngươi lại muốn cử hành đại hôn với ta?”
Ban đêm dưới ánh đèn, Diệp Kính Tửu ngẩng đầu nhìn bầu trời từ ban ngày bỗng hóa thành đêm sao, quay sang hỏi Lâm Thời Chiêu: “Ngươi thích ta sao?”
Lâm Thời Chiêu hơi cụp mắt xuống, rồi lại ngẩng đầu lên ngắm bầu trời đầy sao cùng Diệp Kính Tửu.
Thích ư?
Hắn nghĩ, hẳn là có thích.
Huyết mạch long tộc mang theo bản tính dã thú khiến hắn đối với con thú cái thuộc về mình nảy sinh lòng chiếm hữu và đố kỵ một cách tất yếu. Thế nhưng lần thực sự khiến cả lý trí lẫn tâm trí hắn đều rơi vào mê luyến, là khi hắn kéo Diệp Kính Tửu vào biển ý thức của mình, thấy cậu vì hắn mà rơi một giọt lệ.
Dẫu biết giọt lệ ấy là do bị ép cộng tình mà rơi xuống, sau giọt nước mắt đó trong ánh mắt của đối phương chỉ còn lại thù hận.
Thế nhưng hắn vẫn cứ rung động.
Giống như Diệp Kính Tửu đã thấu hiểu tất cả mọi điều của hắn, thấu hiểu linh hồn hắn, thấu hiểu bao năm đè nén những oán hận và đau thương.
Thấu hiểu được rằng dường như hắn cũng khao khát được yêu thương.
Bầu trời đầy sao phủ kín đêm dài, chẳng hề có chút giả dối nào.
Nó đẹp đẽ, tinh xảo, rực rỡ, chói lòa, nó tỏa ra ánh sáng thuần khiết.
Trong ánh mắt của Diệp Kính Tửu, những vì sao thuần khiết ấy dần di chuyển, từ từ tụ lại, xoắn vặn thành hình một trái tim méo mó.
“Trẫm xưa nay chưa từng nảy sinh thứ tình cảm dư thừa nào với bất kỳ ai.”
Lâm Thời Chiêu lên tiếng, hiếm khi hạ mình, cúi thấp cái đầu vốn luôn cao ngạo, đối mắt với Diệp Kính Tửu, nói rõ ràng từng từ một: “Nhưng ta nghĩ, ta sẽ thử học cách để yêu thương ngươi.”
——
Giá như lần đầu tiên họ gặp nhau, không phải là thứ giao hoan đến từ cưỡng đoạt, không phải do Lâm Thời Chiêu mượn tay kẻ khác mà bày mưu tính kế.
Không phải để hận thù chiếm lấy toàn bộ lồng ngực Diệp Kính Tửu ngay từ lúc ban đầu.
Vậy thì có lẽ lời thổ lộ của Lâm Thời Chiêu đêm nay, thật sự có thể khiến một thiếu niên đủ ngây thơ sa vào lưới tình.
Nhưng Diệp Kính Tửu đã không còn là chính mình của thuở ban đầu nữa rồi.
Cậu chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Thời Chiêu, trong mắt thoáng hiện một tia giễu cợt, rồi nhàn nhạt thu lại ánh nhìn.
“Xem ra đầu óc ngươi cũng chưa đến mức hỏng hẳn.”
Diệp Kính Tửu lạnh lùng mỉa mai: “Suy nghĩ và logic của ngươi, chẳng phải vẫn luôn rõ ràng lắm sao?”
Câu này khiến Lâm Thời Chiêu khó mà đáp lại, dù sao thì biểu hiện của hắn, đúng là không giống một hôn quân mê sắc vô năng.
May mà Diệp Kính Tửu cũng không truy xét sâu thêm, cậu chỉ hỏi Lâm Thời Chiêu: “Ngươi cho rằng mình sẽ chết sao? Lâm Thời Chiêu.”
Dù là ai, lúc này cũng đều đã rõ Lâm Thời Chiêu đã đi đến đường cùng.
Vì thế Diệp Kính Tửu lại hỏi tiếp: “Lâm Thời Chiêu, ngươi có sợ chết không?”
Lâm Thời Chiêu không đáp lại câu hỏi ấy, xưa nay hắn vốn rất hiếm khi bày tỏ suy nghĩ thật lòng với người khác.
“Trẫm chỉ biết rằng, trước khi ảo cảnh này tan vỡ, có thể giết được một kẻ thì sẽ giết một kẻ.”
Lâm Thời Chiêu nói: “Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì vị đại sư huynh mà ngươi đem lòng yêu mến, hẳn sẽ là người đầu tiên chết trong ảo cảnh này.”
Diệp Kính Tửu hiểu rất rõ tính nết của vị chó hoàng đế này như lòng bàn tay, nên đương nhiên chẳng trông mong gì miệng chó kia có thể phun ra được lời hay ý đẹp.
Nếu như trước đó cậu còn chút lo lắng với tình thế mà Lâm Thời Chiêu miêu tả, thì sau khi sư tôn cũng rơi vào hư không, nỗi lo ấy lập tức tan biến.
Đại sư huynh từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh sư tôn, đương nhiên sư tôn sẽ không bỏ mặc người đệ tử cả đời mình nuôi dạy.
Thế nhưng cậu còn chưa kịp lên tiếng, dường như Lâm Thời Chiêu đã đoán được điều cậu nghĩ trong lòng, cười giễu: “Ngươi cho rằng Sầm tôn chủ sẽ ra tay cứu gã đại đệ tử vô dụng kia của y sao?”
Diệp Kính Tửu lập tức phản bác: “Đại sư huynh từ thuở bé đã được sư tôn chăm sóc dạy dỗ, tình thầy trò giữa họ không phải là thứ bệ hạ có thể tùy tiện nghi ngờ. Huống hồ sư tôn của ta cũng không phải kẻ vô tình vô nghĩa như ngươi.”
“Ồ? Xem ra ngươi cũng không rõ năm xưa Sầm tôn chủ từng làm gì.”
Yến Lăng Khanh nay không còn cha mẹ, mà một nửa nguyên do chính là nhờ vào vị Sầm tôn chủ này.
“Gì cơ?”
Diệp Kính Tửu nhíu mày hỏi nhưng Lâm Thời Chiêu lại chẳng có ý định nói thêm. Đôi mắt dài hẹp lạnh nhạt quét qua Diệp Kính Tửu, chậm rãi nói: “Có lẽ trước kia đúng là vậy nhưng từ khi ngươi trở thành khe hở giữa hai người họ, ngươi chưa từng nghĩ đến sao, nếu Sầm tôn chủ thật sự muốn mượn cơ hội trong hư không này để danh chính ngôn thuận giải quyết vị đại sư huynh của ngươi, thì từ nay về sau, giữa các ngươi sẽ chẳng còn ai mang danh đại sư huynh cản đường nữa.”
Lời nói của hắn dễ dàng khơi dậy mặt tối trong lòng người khác nhưng sau khi nghe xong, Diệp Kính Tửu lại tỏ ra vô cùng phẫn nộ, ánh mắt lạnh băng.
“Ta đã nói rồi, sư tôn của ta không phải hạng người như ngươi.”
Thấy không thể ly gián, Lâm Thời Chiêu khẽ cong môi cười, đưa tay nắm lấy tay Diệp Kính Tửu, kéo cậu đứng dậy.
“Đi thôi.”
Hắn nói: “Thời gian trôi nhanh thế này, e là đến được tẩm cung thì trời cũng vừa kịp sáng.”
“Trẫm phải đích thân chọn cho ngươi một bộ hôn phục thật đẹp.”
——
Hư không.
Yến Lăng Khanh và Mục Tu trông cực kỳ chật vật, khắp người toàn là bụi đất, tìm được một góc trống bên rìa chiến trường chính, nơi hai bên đại chiến đang cuồng nộ như bão tố, không nhịn được thở dốc.
“Sư tổ không nể mặt ta mà ra tay cứu giúp thì thôi đi, cớ sao đến cả đại sư huynh ngươi cũng chẳng màng tới?”
Mục Tu ôm ngực, im lặng phun ra một ngụm máu lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão tử xưa nay chưa từng rơi vào cảnh khốn đốn như thế này. Nghĩ kỹ lại thì ra đều là do ngươi hại cả, đại sư huynh!”
Yến Lăng Khanh thậm chí còn không thèm liếc nhìn Mục Tu lấy một cái.
Hắn lặng lẽ doi mắt nhìn về phía xa, sư tôn đang đặt kiếm ngang ngực, kiếm ý chí tôn hội tụ trên thanh hàn kiếm, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thân ảnh lập tức lao về phía sâu hơn trong tâm trận.
Mục Tu cũng liếc nhìn theo một cái, sắc mặt lập tức tối sầm lại, nhỏ giọng chửi thề một câu, nghiến răng nghiến lợi chạy theo sau Yến Lăng Khanh.
“Sao sư tổ có thể dùng Kiếm Pháp Vạn Hư được chứ?! Một kiếm ấy chém xuống, trong phạm vi trăm dặm đều sẽ hóa thành biển máu, chẳng lẽ người thật sự không nhận ra chúng ta còn đang ở đây sao?!”
Mục Tu bắt đầu nghi ngờ động cơ thực sự của Sầm Lan sư tổ. Nín thở cảm nhận, cậu ta cảm thấy ấn pháp của Mục gia áp sát nơi trái tim đang dần có phản ứng theo lời triệu hoán của mình, thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà cậu ta còn có pháp ấn do tổ tiên Mục gia truyền lại bảo vệ, có thể chống đỡ ba lần sinh tử kiếp. Bằng không, nếu thật sự không thoát khỏi một chiêu Kiếm Pháp Vạn Hư của sư tổ, e rằng cái mạng nhỏ này đã không còn giữ nổi.
Chỉ là đại sư huynh thì…
Mục Tu lén liếc nhìn Yến Lăng Khanh một cái, đối phương dốc toàn lực thoát thân, dường như trong lòng vẫn còn điều gì chưa buông bỏ, vẫn muốn gặp lại một người quan trọng nào đó.
Hắn trông chẳng cam tâm chút nào khi phải chết ở nơi này.
“Chết cùng ta thật sự tệ đến thế sao?”
Mục Tu theo kịp bước chân của Yến Lăng Khanh, bật cười nói: “Cũng may là ta cũng chẳng muốn chết cùng sư huynh. Chỉ là xem ra, đại sư huynh…”
“Có vẻ như sư tôn không muốn để huynh sống tiếp thì phải.”
·
“Sầm tôn chủ muốn thi triển Kiếm Pháp Vạn Hư sao? Một kiếm tụ hội toàn bộ kiếm ý tối thượng như vậy, e rằng Liễu mỗ khó má tránh thoát.”
Sương xám dày đặc giăng khắp trời, Liễu Khuê Dao bước ra từ màn sương, chỉ thấy ánh mắt Sầm Lan khẽ động, lạnh lùng liếc nhìn gã.
“Đối phó với kẻ như Liễu mỗ mà cũng dùng đến chiêu thức trong truyền thuyết ấy, chẳng phải có phần lấy dao mổ trâu giết gà rồi sao?”
Liễu Khuê Dao ngã về phía sau, một làn sương xám đỡ lấy gã, ngưng tụ thành một chiếc ghế nằm êm ái. Gã liếm môi, đôi mắt hồ ly màu xanh lục xoay chuyển, chăm chú đánh giá nam nhân trước mặt đã khôi phục lại hình thái trưởng thành, ý vị sâu xa nói: “Hai tên tiểu tử phía sau vì tránh một chiêu này của ngài mà giờ đang liều mạng bỏ chạy đấy.”
“Nếu như đại sư huynh mà Tiểu Tửu yêu thương chẳng may chết tại đây, xem ra cũng là chuyện thuận theo lẽ thường thôi nhỉ.”
Liễu Khuê Dao thoải mái nằm trên ghế, vô số ảo ảnh do gã hóa thành lượn lờ quanh Sầm Lan, ma âm cười nhạo vang vọng bốn phía: “Thế cũng tốt, một tên phế vật được Tiểu Tửu yêu thương chết đi, chẳng phải ai nấy đều được lợi hay sao.”
Sầm Lan vẫn bất động như cũ.
Nam nhân đứng sừng sừng giữa hư không, Kiếm Pháp Vạn Hư sớm đã tụ thành, thế nhưng y vẫn không hề ra tay, chiêu kiếm tối hậy ấy vẫn chưa được thi triển.
Y đang chờ sơ hở của Liễu Khuê Dao sao?
Hoàn toàn không cần thiết.
Y chỉ đang do dự về một chuyện.
“Rốt cuộc Sầm tôn chủ đang nghĩ gì vậy? Liễu mỗ cả gan đoán thử một phen.”
Nam nhân tuấn tú với đôi mắt hồ ly lười biếng nằm dài, bím tóc dài màu nâu nhạt vắt hờ qua cổ áo sẫm màu, giọng nói mang theo vẻ giả tạo đầy châm biếm, giả giọng Sầm Lan: “Rốt cuộc có nên giết đại đệ tử hay không đây?”
Gã cười toe toét, thì thào lẩm bẩm: “Giết rồi, thì đạo lữ nhỏ sẽ không còn ngày ngày nghĩ đến chuyện bỏ trốn cùng đại đồ đệ nữa, cũng không cần nhìn thấy bọn họ thân mật gần gũi. Nhưng nếu thật sự giết đi, thì cảm giác tội lỗi vì gián tiếp hại chết cố nhân, trách nhiệm mà cố nhân từng gửi gắm đứa trẻ lại cho mình—”
“Thật là nan giải, phải không? Sầm tôn chủ, ta đoán đúng rồi chứ?”
“Choang——”
Kiếm Pháp Vạn Hư vừa xuất, đất trời liền biến sắc.
Thân ảnh của Liễu Khuê Dao dưới kiếm ý chí tôn ấy nhanh chóng tan thành tro bụi giữa hư không, thế nhưng tiếng cười của gã vẫn vang vọng mãi trong không gian, rất lâu sau mới dần dần biến mất.
Sầm Lan thu kiếm lại.
Y đứng lặng trong hư không hồi lâu rồi mới mở miệng, giọng đầy mỏi mệt: “Ra ngoài đi.”