[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 98
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 98 - Bịt mắt cưỡi ngựa, xoay người vào sau (Lâm Thời Chiêu)

Đêm nay, Diệp Kính Tửu từ sau khi từ biệt Hoa Linh thì tâm trạng vẫn không yên.
Cậu không thể nói rõ nguyên do của tâm trạng đột nhiên trĩu nặng này là gì.
Có lẽ là lại một lần nữa phải giao đấu với Lâm Thời Chiêu?
Hình như cũng không phải.
Chỉ là kiểu tâm trạng nặng nề này khiến Diệp Kính Tửu ngay cả thở cũng trở nên có hơi khó khăn.
thiên điện cách tẩm cũng của Lâm Thời Chiêu cũng không xa, thật ngạc nhiên, từ thiên điện đi đến tẩm cung Yêu Hoàng trong nửa đoạn đường sau lại giống hệt con đường mà trước đây cùng Thẩm Chi đi gặp Lâm Thời Chiêu đang hôn mê.
Chỉ là lần này, Diệp Kính Tửu ngồi trên kiệu được người khiêng đi.
Hỉ phục đỏ thẫm của cậu có tà áo quá dài, từ mép nhuyễn kiệu rủ xuống gần như chạm tới đất, thị vệ nâng kiệu nhanh tay lẹ mắt kéo nó trở lại.
Diệp Kính Tửu nghe xong thì nói cảm tạ, nhưng thị vệ Yêu tộc cũng chẳng dám đối diện với cậu, chỉ cụp mắt không đáp lời.
Đợi đến chính điện, nhuyễn kiệu không thể tiếp tục tiến tới. Diệp Kính Tửu được người đỡ xuống kiệu rồi bước lên thang dài bạch ngọc.
Qua khúc rẽ, bước chân của hạ nhân áo xám dẫn đường bỗng dừng lại, thị nữ xung quanh thấy vậy thì lập tức biến sắc, vội vàng hành lễ với người vừa đến, giòn giã nói: “Tham kiến Thẩm đại nhân.”
Diệp Kính Tửu nhướng mắt, xuyên qua rèm châu lay động mà lén nhìn về trước thì trông thấy Thẩm Chi đã nhiều ngày chưa gặp đang tựa lưng vào bức tường trắng được điêu khắc nổi, vuốt ve cái cổ của bình ngọc đen đỏ.
“Đây chính là tân nương của Yêu Hoàng bệ hạ.”
Diệp Kính Tửu bị toàn thân đối phương đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, rồi nghe thấy Thẩm Chi chua xót nói: “Ta chưa từng thấy một tiểu… mỹ nhân tân nương nào ăn mặc như này.”
Hạ nhân mặc áo xám liên tục cau mày trước hành vi thất lễ của thiếu niên Nhân tộc này, dường như đã sắp hết kiên nhẫn. Gã ta khẽ hành lễ với Thẩm Chi rồi vượt qua hắn, tiếp tục dẫn đường về phía tẩm cung của Yêu Hoàng bệ hạ: “Thẩm đại nhân, vậy chúng ta xin cáo từ trước.”
“Hây. Không dám, không dám.”
Thẩm Chi thở dài, nhường đường cho đám người của Diệp Kính Tửu đi ngang qua. Hắn đặt bình ngọc xuống, ánh mắt u uất dõi theo bóng dáng tân nương khoác trên mình hỉ phục đỏ thẫm, dáng người ưu việt.
Thẩm Chi luôn giả vờ ngây thơ như thiếu niên vô tội nhưng giờ đây lại có hơi bực dọc.
“Chẳng qua chỉ là hỉ phục mà thôi.”
Đợi khi ảo cảnh chấm dứt, Tiểu Tửu cũng sẽ mặc cho hắn nhìn.
——
Hạ nhân áo xám dẫn Diệp Kính Tửu đến tẩm cung của Yêu Hoàng, trước tiên là gõ cửa. Đợi đến khi Yêu Hoàng bệ hạ lên tiếng hồi đáp thì gả ta cúi đầu hành lễ với Diệp Kính Tửu, rồi dẫn theo đám thị nữ lui xuống.
Diệp Kính Tửu đứng trước tẩm cung, trước mặt là cánh cửa đen kịt vô cùng to lớn được chạm trổ tinh xảo.
Bên trong, là Lâm Thời Chiêu đang chờ cậu tự đưa mình tới cửa.
Giờ khắc này, cảnh tượng trước mắt quen thuộc đến lạ thường.
Diệp Kính Tửu nhớ đến lần đầu tiên cậu và Lâm Thời Chiêu gặp nhau, chính là cậu cũng đứng trước cửa cung điện, còn Lâm Thời Chiêu thì đang lâm nguy nằm trên giường bệnh, mặt không chút biểu cảm mà chờ đợi dược thảo cứu mạng đến.
Cậu hoàn hồn, rũ mắt gõ lên cánh cửa khổng lồ đen kịt.
“Cốc cốc——”
“Vào đi.”
Diệp Kính Tửu đẩy cửa ra rồi nhìn về trước. Lâm Thời Chiêu đang quay lưng về phía cậu, đang cởi bỏ long bào đen kia để lộ tấm lưng trắng nhợt phủ đầy phù văn đen.
Thân thể của Lâm Thời Chiêu không hề yếu ớt như vẻ bề ngoài.
Sau khi nghe thấy tiếng động, Lâm Thời Chiêu nhìn Diệp Kính Tửu, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt. Cơ bắp trên lưng hắn cũng khẽ động theo, phối hợp với những phù văn đen tuyền quỷ dị thần bí kia, đầy vẻ đẹp mạnh mẽ và cường tráng hung hãn.
Đây quả thật không giống dáng người mà một ma ốm có thể có được.
Nhận ra ánh mắt của Diệp Kính Tửu dừng trên người mình, Lâm Thời Chiêu hơi nhướng mày, khuôn mặt tuấn mỹ thâm sâu thoáng hiện chút hứng thú: “Đang nghĩ gì vậy?”
Bàn tay trong tay áo của Diệp Kính Tửu siết chặt rồi lại thả lỏng.
Hắn khép cửa cung lại rồi đến gần Lâm Thời Chiêu, biểu cảm cũng không chút căng thẳng.
“Những phù văn trên lưng ngươi là gì? Trước đây chưa từng thấy.”
“… Xem ra ngươi đã quan sát kỹ thân thể của trẫm.”
Lâm Thời Chiêu tùy ý khoác lên mình một hắc bào bằng lụa rồi bước lên một bước, vươn tay về phía Diệp Kính Tửu mời gọi cậu.
Diệp Kính Tửu rủ mắt, hồi lâu sau, cậu nhẹ nhàng đặt lên.
Khoé môi Lâm Thời Chiêu cong lên, siết chặt bàn tay thon mềm của mỹ nhân, chậm rãi bước về phía giường đã được tỉ mỉ sắp đặt.
Họ ngồi xuống mép giường, trong lời nói của Lâm Thời Chiêu dường như không để tâm đến những phù văn kia: “Sau khi Thẩm Chi đánh thức huyết mạch Long tộc trong cơ thể trẫm, những phù văn đen này đã xuất hiện. Theo lời hắn thì đây hẳn là đồ đằng của Long tộc viễn cổ.”
Vừa dứt lời, Diệp Kính Tửu bỗng xoay người, áp Lâm Thời Chiêu xuống dưới thân.
Giường phát ra một tiếng động nhẹ vì hành động đột ngột vừa xảy ra.
Dưới ánh nến ban đêm, chuỗi ngọc màu rơi xuống mái tóc đen của Lâm Thời Chiêu, vẻ mặt mỹ nhân lộ vẻ lo lắng nhưng lại cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, đầu mũi nhẵn nhụi tụ một giọt mồ hôi. Ánh mắt Lâm Thời Chiêu lướt xuống dưới, nhìn thấy làn da trắng như tuyết của mỹ nhân lộ ra nửa bên ngực, nhấp nhô không ngừng.
Ánh mắt của hắn càng sâu hơn, không hề giãy giụa, đôi mắt hẹp dài thâm trầm lộ ra chút hứng thú, đôi con ngươi vàng như thú hoang dưới ánh nến hơi tỏa sáng.
Lâm Thời Chiêu giơ tay, lau đi giọt mồ hôi trên đầu mũi Diệp Kính Tửu rồi khẽ ngửi một cái.
Một mùi phấn son.
“Thơm không?” Diệp Kính Tửu hỏi hắn.
Thần sắc Lâm Thời Chiêu khựng lại, nhướng mắt nhìn Diệp Kính Tửu. Hắn như phát hiện ra điều gì thú vị nên bật ra một tiếng cười.
“Ngươi trở nên khác rồi.” Lâm Thời Chiêu nói.
Mỹ nhân nhẹ nhàng hạ thân, hơi ấm và mùi thơm tỏa vào mặt Lâm Thời Chiêu, cậu hỏi hắn: “Có sao? Nơi nào khác biệt?”
Lâm Thời Chiêu vươn tay vén một lọn tóc rối của Diệp Kính Tửu ra sau tai, mỹ nhân với vẻ đẹp tinh xảo đôi mi khẽ chớp, thân thể cứng đờ trong chốc lát rồi lại đè xuống thêm một chút.
Hắn khoác hắc bào rối bù, lồng ngực trần rắn chắc áp vào lớp hỉ phục mềm mại, như thể cảm nhận được lời mời gọi kín đáo, yết hầu không khỏi chuyển động.
“Từ trước tới nay ngươi chưa từng chủ động như vậy với trẫm, phải chăng?”
“Sao thế?”
Diệp Kính Tửu từ chối cho ý kiến, cậu duỗi chân ra ôm lấy eo Lâm Thời Chiêu. Từ mép váy đỏ lộ ra đôi chân thon dài và trắng như tuyết, thân trên vẫn duy trì khoảng cách quá mập mờ.
Diệp Kính Tửu rũ mắt, đuôi mắt xinh đẹp khiến dung mạo vốn thanh thuần vô hại của cậu thêm vài phần công kích.
Lâm Thời Chiêu nghe được nên hắn cố ý hạ thấp giọng, vốn là thanh âm thiếu niên trong trẻo lộ ra chút khàn khàn: “Ngoại trừ mấy ngày trước đó, chẳng phải những khi khác đều là ta chủ động sao?”
Lâm Thời Chiêu giơ tay lên thì được Diệp Kính Tửu dẫn dắt vuốt ve cặp đùi trắng như tuyết và nhẵn mịn của mình. Xương mu của họ va vào nhau, xúc cảm làn da mỏng manh khiến Lâm Thời Chiêu không ngừng chuyển động cổ họng.
Vì lời mời bí mật mập mờ của thư thú, côn thịt của hắn không kiểm soát được mà nóng và cương lên. Cuối cùng, hai dị thể cứng ngắc hung dữ kia ấn vào vùng mềm mại của mỹ nhân rồi lõm vào xuống.
Hơi thở của Diệp Kính Tửu đột nhiên trầm xuống nhưng cậu vẫn không tiếc công sức khiêu khích Lâm Thời Chiêu.
Cậu nói: “Dù sao mỗi lần ta gặp bệ hạ, bệ hạ đều nằm trên giường bệnh, ngay cả việc đứng dậy cũng rất khó khăn. Thân thể yếu ớt như vậy, chắc hẳn bệ hạ cũng cảm thấy không cam lòng nhỉ?”
Ánh mắt Lâm Thời Chiêu khựng lại, hắn đối diện với Diệp Kính Tửu thì thấy ánh nến phản chiếu trong mắt Diệp Kính Tửu, hắn hơi híp mắt lại.
Đây đúng là nỗi đau của Lâm Thời Chiêu, xung đột huyết mạch khiến thân thể hắn ngày càng suy yếu, hắn khao khát có một thân thể khỏe mạnh hơn ai hết.
May mà hiện tại hắn đã đạt được.
Mà đối tượng khiêu khích hắn, lại chính là thư thú mà hắn có thể dành vô hạn kiên nhẫn.
Lâm Thời Chiêu không nói ra những lời có thể khiêu khích Diệp Kính Tửu.
Ví dụ như mỗi lần Diệp Kính Tửu hoan ái với Lâm Thời Chiêu, đều là vừa khóc vừa lắc lư thân thể, nức nở không ngừng để thích nghi với côn thịt dữ tợn và đáng sợ của hắn, cầu xin Lâm Thời Chiêu có thể nhanh chóng xuất tinh trong thân thể mình, chấm dứt trận ân ái tra tấn người này.
Lại tỷ như mỗi lần Diệp Kính Tửu vừa ngồi lên Lâm Thời Chiêu, đưa côn thịt của hân vào thân thể mình thì cả người mềm nhũn không thể cử động do thân thể cậu quá nhạy cảm. Cậu nằm trên người Lâm Thời Chiêu nghẹn ngào, không ngừng nói khó chịu, thậm chí còn chẳng thèm cử động thắt lưng. Chỉ có thể do Lâm Thời Chiêu thay thế, nâng eo mình đâm về trước, hết lần này đến lần khác vùi sâu vào trong thân thể cậu.
Vị trí cưỡi ngựa vốn dĩ có thể giúp Lâm Thời Chiêu nghỉ ngơi tốt, lại vì thân thể quá mẫn cảm của Diệp Kính Tửu mà trở thành một tư thế tốn nhiều sức lực hơn. Đối với Diệp Kính Tửu thì có lẽ đó thật sự không phải là một ký ức đáng nhớ gì. Vì vậy, chỉ ghi nhớ những lời nói có lợi cho mình.
Sự chủ động tối nay của Diệp Kính Tửu thật sự khiến Lâm Thời Chiêu cảm thấy bất ngờ… Và vui mừng.
Cho nên hắn cũng chẳng phản bác Diệp Kính Tửu, chỉ đối mặt với mỹ nhân đang ngồi trên người mình, hứng thú nói: “Đã như vậy, tân nương của trẫm muốn làm gì, đều nghe theo.”
***
Lâm Thời Chiêu bị một dải lụa đỏ che khuất tầm mắt.
Diệp Kính Tửu nhảy ngồi trên người hắn, dụ dỗ hắn vuốt ve cặp đùi trắng mịn của thiếu niên cho đến vòng eo thon gọn. Chất liệu vải ở nơi riêng tư của thiếu niên cũng giống như dải ruy băng buộc mắt Lâm Thời Chiêu, lúc đầu rùa ở trên thăm dò chọc vào trông đặc biệt mượt mà.
Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh nhạy cảm, hắn mới chạm vào làn da rồi tùy ý vuốt ve vài cái, côn thịt dữ tợn của hắn bên trong lớp vải tiểu huyệt đang cương cứng và đâm vào. Hơi thở Diệp Kính Tửu cũng đã hoàn toàn hỗn loạn, lớp vải áp vào đầu rùa đã hơi ẩm ướt.
Thân thể nhạy cảm như vậy…
Có lẽ là nghĩ đến huyệt của Diệp Kính Tửu ướt đến mức không ngừng chảy ra khi hắn làm, hơi thở Lâm Thời Chiêu nặng nề vài phần, hắn dùng lực nắm lấy cặp mông đàn hồi của thiếu niên.
“A… ha…”
Cặp mông bị người nhào nặn một cách gợi tình, phần thịt mông trắng như tuyết tràn ra từ kẽ các ngón tay, cảm giác tê dại kỳ lạ trong nháy mắt khiến nửa eo của Diệp Kính Tửu mềm nhũn ra, cậu không khỏi chìm xuống.
Côn thịt cực kỳ nóng bỏng, dữ tợn phủ đầy vảy đen dày đặc ép vào huyệt và sau mông của cậu, tấm vải ngăn chặn côn thịt xâm nhập đã bị đầu rùa khổng lồ chọc vào miệng huyệt và huyệt mông. Nó ngay lập tức được ướt đẫm do nước dịch tiết ra, cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến trái tim nhột lập tức lan ra toàn thân.
Nếu không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Lâm Thời Chiêu, cũng không muốn bị đối phương chơi đùa trên giường này, e rằng Diệp Kính Tửu sẽ bị công kích như vậy mà sớm ngã vào vòng tay của Lâm Thời Chiêu, cậu thở hổn hển mặc cho đối phương chơi đùa.
Nhưng cậu không muốn lại rơi vào thế yếu trong lúc ân ái với Lâm Thời Chiêu, nên cậu chỉ có thể cắn chặt cánh môi, kiềm chế không phát ra những tiếng kêu quá mức dâm đãng, chỉ ậm ừ một tiếng ngọt ngào từ mũi.
Cậu, ha, cậu mới là người chủ đạo chuyện ân ái này…
Ha… Côn thịt lại đâm vào trong một chút…
Côn thịt hoàn toàn mang tính động vật chính là vậy sao… Thứ này cũng quá…
Trên lớp vải ướt đẫm hoàn toàn, dường như những vảy thở đang gãi vào phần thịt mềm mại của miệng huyệt dưới sự thúc giục thăm dò của côn thịt, điều tương tự cũng xảy ra với sau mông nhạy cảm, cảm giác khoái cảm đến tê cả da đầu như này khiến hoa huyệt ùng ục chảy ra chất nhầy, bị côn thịt đùa giỡn kéo ra sợi tơ dính.
Không thể tiếp tục như này nữa…
Không thể tiến triển nhanh như vậy, cần phải hành hạ tên khốn này một chút… Một chút…
Diệp Kính Tửu hít một hơi thật sâu rồi dùng ngón tay thon dài xinh đẹp nắm lấy côn thịt đen kịt dữ tợn và kỳ dị của Lâm Thời Chiêu. Những cái vảy khép lại cào trong lòng bàn tay, Diệp Kính Tửu chịu đựng cơn ngứa ở lòng bàn tay mà đẩy hai côn thịt to lớn nóng bỏng không kém nhau ra, sau đó hạ eo ngồi xuống.
“Ư——”
Ngay khi ngồi xuống, Diệp Kính Tửu bỗng nhiên căng thẳng, trong cổ họng phát ra một tiếng nức nở kìm nén. Khoảng trống giữa hai chân cậu ẩm ướt đến nỗi khi cậu ngồi xuống thì côn thịt vô tình trượt xuống, bỏ lớp vải rộng ra mà nghiền vào huyệt hoa nhạy cảm của Diệp Kính Tửu.
Thân côn thịt đầy vảy dần mở môi thịt vốn đang khép ra, mang đến một khoái cảm kỳ lạ. Càng đáng sợ hơn nữa là khi đầu rùa có vảy mảnh trượt về trước, cuối cùng chạm vào đế nữ được bao phủ bởi môi huyệt, dùng những cái vảy không ngừng đóng lại để hành hạ tâm đế nhạy cảm.
“A…” Diệp Kính Tửu cắn chặt cánh môi, nhưng vẫn khó mà ngừng được tiếng nức nở trong cổ họng.
Thật… Thật khó chịu… Thật, dễ chịu…
Sao có thể dùng vảy cạo nơi đó…
Lại cạo xuống sẽ, sẽ rỉ ra…
Rõ ràng còn chưa đi vào mà thân thể của hắn cũng đã chịu không nổi.
Bây giờ rốt cuộc là đang hành hạ ai đây…
Hai tay Diệp Kính Tửu chống lên hai bên Lâm Thời Chiêu, nuốt xuống một ngụm nước bọt. Cậu khẽ thở hổn hển, mồ hôi toát ra trên sống mũi cao thẳng của Đế vương tuấn mỹ dưới thân, yết hầu nhô ra không ngừng lăn lộn. Diệp Kính Tửu không cử động, dục vọng cháy bỏng thúc giục Lâm Thời Chiêu đánh vào mông cậu.
“Bốp——”
Một tiếng vang lanh lảnh, cảm giác xấu hổ khiến bên tai Diệp Kính Tửu đỏ bừng. Đang lúc cậu thẹn quá hoá giận, Lâm Thời Chiêu lại dùng giọng khàn kia nói: “Chẳng phải ngươi nói muốn chủ động sao? Tại sao tân nương của ta lại không nhịn được ngay lần đầu rồi?”
Diệp Kính Tửu dừng lại, dễ dàng bị đối phương khơi dậy lòng hiếu thắng, hắn khẽ hừ một tiếng: “Tất nhiên là không cần bệ hạ nói nhiều, ta——ách——ta…”
Càng xuống dưới, Diệp Kính Tửu chỉ có thể run rẩy môi, không nói nên lời.
Nguyên nhân chỉ vì Lâm Thời Chiêu hơi động thắt lưng một chút.
Chắc hẳn hắn không biết côn thịt của mình đáng sợ đến mức nào, cảm giác khi bị đầu rùa phủ vảy nhỏ chọc vào âm vật nhạy cảm của mình sẽ như thế nào? Khoái cảm khi được một côn thịt vảy đen ướt át trượt vào miệng huyệt, sau mông và mông mạnh mẽ đến mức nào?
Khi loại cảm giác đau đớn và khoái cảm như điện chạy lên não người——
Có thể đánh tan mọi lý trí.
khoái cảm khiến đầu óc trở thành một khoảng trống rỗng, khi cậu tỉnh táo lại thì thân thể cậu theo bản năng cũng theo khoái cảm chết người này mà cưỡi côn thịt của Lâm Thời Chiêu lên xuống.
“Bạch bạch——”
Nơi côn thịt chạm vào có tiếng nước dính, vải vóc ướt sũng đã sớm bị vảy xé thành từng mảnh, chỉ còn sót lại vài sợi tơ ở trên đùi. Âm vật của Diệp Kính Tửu bị đầu rùa nghiền nát, đôi môi vốn trắng nõn theo thắt lưng đung đưa quấn quanh côn thịt nhanh chóng trượt, sớm biến thành màu đỏ mọng.
Côn thịt cương cứng của Diệp Kính Tửu dán sát vào bụng dưới trắng như sữa của mình, tinh dịch màu trắng rỉ ra từ mắt ngựa của đầu rùa màu hồng, cùng tuyến dịch khiến cho đầu rùa trở nên trơn bóng. So với côn thịt có hình dạng kỳ lạ dữ tợn và đáng sợ của Lâm Thời Chiêu, côn thịt của hắn trông rất thanh tú và xinh đẹp, cùng với thắt lưng đồng loạt đung đưa lên trên.
“A… a…”
Y phục trên ngực cậu tản ra, cánh tay Diệp Kính Tửu chống lên giường, gần như nằm trên người Lâm Thời Chiêu rồi đung đưa eo. Đôi mắt hạnh ướt át của cậu trở nên mờ đi vì tình dục, hàng mi dày không ngừng nhấp nháy, bộ ngực trắng nõn và đầy đặn hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của y phục, cùng dán vào lồng ngực trần của Lâm Thời Chiêu.
Một người tái nhợt, một người trắng như tuyết, khi họ quấn lấy nhau cùng giao hợp một cách nóng ẩm thì mái tóc dài màu đen dày như thác nước che khuất tấm lưng trắng như tuyết đung đưa, toát ra một vẻ đẹp kỳ lạ.
Thân thể Lâm Thời Chiêu nóng quá… Nhũ hoa mài ở trên… Tê quá…
Côn thịt cũng là… Sao lại nóng thế… Âm vật cũng bị bỏng hỏng rồi…
Ha… Thật muốn để, muốn để côn thịt đi vào…
Nhưng chỉ dùng côn thịt mài huyệt hoa và sau mông, thật dễ chịu… A…
Không được, âm vật bị mài rất khó chịu… Tất cả đều là vảy cọ…
Đừng đâm, đừng đâm, đâm nữa sẽ đâm hỏng mất…
Đừng, đừng, đừng đâm——
“A——”
Hoa huyệt ngay lập tức hút chặt côn thịt đang liên tục xuất tinh, Diệp Kính Tửu kẹp chặt hai chân, toàn thân căng thẳng, bắp đùi không ngừng co giật. Cùng lúc đó, côn thịt hưng phấn của hắn cũng co giật, mắt ngựa đồng thời bắn ra tinh dịch. Tinh dịch đặc sệt bắn vào bụng dưới trắng như sữa của Diệp Kính Tửu trông cực kỳ gợi tình.
Chặt đến mức chỉ cần bị côn thịt cọ xát là cậu đã cao trào.
“Ha…”
Diệp Kính Tửu mất hết sức lực do lên đỉnh đột ngột nên cậu nằm trên người Lâm Thời Chiêu, mái tóc dài bết vào cái cổ đẫm mồ hôi, dưới ánh đèn loé lên ánh sáng rực rỡ.
“Không còn sức à?”
Tay Lâm Thời Chiêu vuốt ve lưng cậu, Diệp Kính Tửu dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, đôi mắt mơ màng dần lấy lại sự tập trung.
Cậu gắng gượng lấy lại tinh thần, thở hổn hển nói: “Sao có thể chứ, ta… để ta nghỉ một lát rồi—”
Cùng với một tiếng kinh hô của mỹ nhân, tầm mắt quay cuồng, khi cảnh vật lại rõ ràng trở lại thì điều đập vào mắt vẫn là Lâm Thời Chiêu đang thắt dải lụa đỏ thẫm.
Chỉ là lần này, cậu ở dưới, đối phương ở trên.
Lâm Thời Chiêu dưới ánh mắt của cậu tháo dải lụa, trong đôi mắt thường ngày u ám lạnh lẽo lại lộ ra nụ cười ranh mãnh.
“Phải tự biết mình.”
Ngay sau đó, hai chân của cậu bị bàn tay có lực nâng lên rồi đè ở trước ngực. Mà Đế vương trẻ tuổi tuấn mỹ phía sau khom thân thể xuống, nhắm hai côn thịt nóng bỏng và dữ tợn vào huyệt đạo ẩm ướt rồi chậm rãi hạ eo xuống.
Diệp Kính Tửu nắm lấy cánh tay hắn thì cảm nhận được thân thể mình dần bị côn thịt của Lâm Thời Chiêu kéo căng, hắn ngẩng cổ lên, co quắp ngón chân một cách mạnh mẽ, thút thít nói: “Đừng…”
Thật… Trướng…
Hoàn toàn không có thời gian để chuẩn bị, dâm huyệt ướt át bị côn thịt dày chống đỡ từng tấc một, vảy trên thân côn thịt đã khép lại nhưng ngoài mặt vẫn gập ghềnh như cũ, khi xâm nhập vào trong đã cọ xát phần thịt huyệt hồng nhạt và mềm mại, tra tấn dâm huyệt làm tiết ra ùng ục dâm thủy, cố gắng bôi trơn hành lang để côn thịt tiến vào thuận lợi hơn.
Quá lớn… Thật sự là…
Rõ ràng cậu đã giao hợp với Lâm Thời Chiêu là người mới bị xa lánh vài ngày trước, nhưng Diệp Kính Tửu vẫn lo sợ huyệt của mình sẽ bị giãn ra.
Nhưng tương ứng với cảm giác hoảng sợ là niềm vui sướng run rẩy khi bị côn thịt của nam nhân đâm sâu vào. Thân thể vừa lộ ra là lúc côn thịt tiến vào huyệt, phá hoại từng lớp thịt huyệt làm cậu dễ dàng rơi vào ham muốn một lần nữa.
Hai huyệt thịt của cậu đã bị kéo căng đến cực hạn, mép huyệt thịt căng cứng, tràn đầy ướt át. Môi tiểu huyệt dâm đảng ướt sủng đã dính chặt vào côn thịt Lâm Thời Chiêu, khi côn thịt khổng lồ đã hoàn toàn xâm nhập vào huyệt dâm thì cái túi vỗ vào miệng huyệt. Lúc vòng eo Lâm Thời Chiêu chuyển động vang lên tiếng ‘bốp bốp’ thì miệng huyệt cũng co rụt lại theo đó, cố gắng kích thích côn thịt có hình dạng đặc biệt của Lâm Thời Chiêu.
“A, a…”
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Lâm Thời Chiêu bị đẩy ra, sau đó bàn tay có khớp xương rõ ràng đè xuống tay hắn khiến hai tay hắn cố định ở hai bên. Cậu buộc phải đan mười ngón tay với Lâm Thời Chiêu, tầm mắt hướng xuống phía dưới, không có gì ngạc nhiên khi cậu thấy cái bụng vốn phẳng của mình bị đẩy thành một hình vòng cung phình ra.
Bởi vì côn thịt Lâm Thời Chiêu cực lớn, côn thịt đen kịt dữ tợn kia đã sớm đứng vững trước miệng tử cung Diệp Kính Tửu. Mỗi khi Lâm Thời Chiêu co giật, những cái vảy mảnh sẽ cọ vào cổ tử cung mềm mại. Phần thịt hạt dẻ nhạy cảm ở hậu và huyệt cũng vậy, bị vảy cào không chút lưu tình cọ xát, va chạm.
“Ách… ha… đừng, đừng đụng vào nơi đó…”
Đôi chân bị ép chặt trước ngực, hai tay bị Lâm Thời Chiêu siết chặt, Điệp Kính Tửu hoàn toàn không còn khả năng giãy dụa. Cậu cố gắng nâng thân mình lên nhưng ngay lập tức lại bị Lâm Thời Chiêu hung hãn đẩy ngã trở lại.
Cảm giác điên cuồng khiến cậu không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.
“Khó chịu?”
Lâm Thời Chiêu siết chặt tay cậu, lồng ngực rung động phát ra tiếng cười khẽ: “Vẫn khoan khoái chứ?”
Diệp Kính Tửu cắn môi không nói gì, hắn tăng nhanh tốc độ va chạm khiến nơi giao hợp rất nhanh bị làm đến ra bọt. Hắn cố tình hạn chế những cái vảy trên côn thịt để không giãn ra, chỉ dùng mép cứng gãi vào huyệt thịt mẫn cảm, cũng đủ để cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh dâm đãng và nhạy cảm uống một bình.
“Diệp Kính Tửu, trả lời trẫm.”
Lâm Thời Chiêu nói chuyện chậm rãi nhưng tốc độ va chạm dưới thân lại không hề giảm bớt chút nào.
Diệp Kính Tửu hé môi hà hơi, hai má ửng đỏ, ánh mắt mê ly. Đôi mắt hạnh xinh đẹp, phác hoạ đuôi mắt diễm lệ kì mở rất lớn, cậu như đang nhìn Lâm Thời Chiêu lại tựa như không nhìn bất kỳ ai. Bản chất dâm đãng của thân thể được khơi dậy hoàn toàn, dâm huyệt bị xuyên qua, hạch tâm nhạy cảm nhất của huyệt thịt liên tục bị va chạm và ma sát, thân thể trắng trẻo cường tráng của thiếu niên bao chặt lấy hắn——
“Hức——ta… ha… ta…”
Não của cậu đã hoàn toàn bị hỏng, chỉ có thân trên của cậu co giật dữ dội mỗi khi Lâm Thời Chiêu va chạm vào phần thịt hạt dẻ nhạy cảm. Cậu thút thít, nước bọt từ khoé môi tràn ra, một đôi rất tròn trắng nõn không ngừng run rẩy, nhũ hoa hồng đã cứng lại hoàn toàn, toàn thân đẫm mồ hôi trông như được làm từ nước, tùy tiện chọc vào đâu đó cũng sẽ phun ra nước.
Lúc này trông cậu không còn dáng vẻ nắm chắc thắng lợi nữa, cậu cho rằng mình có thể chiếm ưu thế trong chuyện tình dục khiến Lâm Thời Chiêu gặp bất lợi trong tình ái.
‘Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh có bản tính dâm đãng nhạy cảm’, chỉ với thân phận này và thân thể này, mọi điều Diệp Kính Tửu suy nghĩ đều là vô ích. Cậu có thể khai phá một cõi trời riêng trên con đường tu luyện, nhưng trên giường thì cậu đã định trước là một người bị xuyên qua, bị chi phối, bị áp bức.
Cậu sẽ dùng một giọng nói dễ nghe để phát ra những tiếng hét dâm đãng nhất, thút thít, cầu xin tình yêu của nam nhân, nhưng thân thể uyển chuyển và dâm huyệt của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh sẽ khiến Diệp Kính Tửu bất luận xin tha thứ thế nào, cũng chẳng thể để tốc độ côn thịt xuyên qua mình chậm lại.
Hắn chỉ có thể thở hổn hển, khóc lóc dưới sự tra tấn tình dục và khoái cảm điên cuồng truyền tới, nhìn huyệt thịt dâm đãng của mình ùng ục phun ra dâm thủy khi côn thịt va chạm xuyên vào hết lần này đến lần khác, thân thể trắng trẻo xinh đẹp đó giao hợp mãnh liệt mà chuyển sang màu đỏ, thậm chí mỗi đốt ngón tay phiếm hồng đều khiến ham muốn tình dục của người ta tăng vọt.
Thật khoan khoái…
Bất kể ở đâu cũng thật khoan khoái…
Tại sao có thể cọ sát tất cả những nơi nhạy cảm, va cho đến…
“Thật, khoan khoái…” Diệp Kính Tửuvừa khóc vừa nói ra câu này.
Không đợi Lâm Thời Chiêu hỏi cậu lần nữa, cậu như đã hoàn toàn từ bỏ phản kháng, bị côn thịt hung hãn của Lâm Thời Chiêu thuyết phục hoàn toàn.
“Côn thịt thật lớn, đâm đến nơi đó, dễ chịu quá…”
Cậu như đang khóc lại như đang vui sướng, chỉ có cơ thể bất chợt căng cứng nói cho Lâm Thời Chiêu biết rằng Diệp Kính Tửu một lần nữa đạt cao trào.
Thân thể họ hòa hợp đến mức linh hồn cũng run rẩy vì khoái cảm cuồng nhiệt này.
Đôi mắt Lâm Thời Chiêu thoáng trầm xuống, dung mạo dường như được trời ưu ái chăm chú nhìn Diệp Kính Tửu. Hắn hơi nhíu mày khi Diệp Kính Tửu kẹp chặt côn thịt mình, so với lúc trước thì càng thêm mãnh liệt xuyên qua huyệt thịt ướt sũng của cậu, khiến cậu cảm nhận được hàng lang uyển chuyển đang xoa bóp côn thịt hết lần này tới lần khác.
Khoái cảm cũng khiến hắn trông càng thêm gợi cảm.
Xét từ một khía cạnh nào đó, dáng vẻ của hắn không hề thua kém Yến Lăng Khanh, thậm chí còn toát lên vẻ nam tính đầy tính xâm lược bởi những đường nét quá đỗi sâu sắc.
Đôi mắt thú màu vàng của hắn dựng đứng lên trong cuộc hoan ái mãnh liệt, chăm chú nhìn thư thú của mình đang khóc lóc đáp lại hắn. Thư thú của hắn dưới ánh nhìn chăm chú ấy đã quấn đôi chân trắng như tuyết quanh hông hắn, siết chặt lấy thắt lưng hắn, khiến côn thịt hắn tiến vào sâu hơn, sâu hơn nữa.
Hắn va chạm dâm huyệt của thiếu niên, cổ tử cung do quy đầu nới rộng đã sớm mở ra một cái miệng nhỏ mềm mại. Trong hành lang khắp nơi đều là nước, huyệt thịt của Diệp Kính Tửu đã sớm bị hắn làm ra chất lỏng màu trắng, cậu không ngừng nức nở, khóc lóc, vang lên những tiếng thở dốc ngọt ngào đầy mê người.
“Làm… làm vào đi…”
Ngay cả Lâm Thời Chiêu cũng không ngờ rằng Diệp Kính Tửu lại đưa ra lời mời như vậy.
Diệp Kính Tửu thực sự đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Hắn cúi đầu hôn lên môi thiếu niên, trước đây Diệp Kính Tửu sẽ chống cự, quay mặt đi rồi chán ghét nhìn hắn. Nhưng không phải lúc này, thậm chí Diệp Kính Tửu còn chủ động xin nước bọt của hắn rồi quấn lấy đầu lưỡi hắn.
Thì ra hôn môi là cảm giác như này.
Ý cười trong mắt hắn càng thêm sâu, không chút khách khí mà gia tăng thế công, dựa vào thiên phú xuất sắc của mình hôn Diệp Kính Tửu thở dốc liên tục.
Nụ hôn kết thúc, sợi nước dính bị chặt đứt, Lâm Thời Chiêu thỏa mãn nhìn chằm chằm thiếu niên đang thất thần, thấp giọng nói: “Diệp Kính Tửu, đây là lần đầu tiên chúng ta hôn nhau.”
“Sau này sẽ còn nhiều lần nữa.”
“Ha… Ha…”
Thiếu niên dưới thân thất thần thở dốc, hoàn toàn nghe không rõ là rốt cuộc Lâm Thời Chiêu đang nói cái gì.
Lâm Thời Chiêu cũng chẳng quan tâm, hắn hạ thấp thắt lưng va chạm vào chỗ sâu hơn, cổ tử cung lỏng lẻo dễ dàng nuốt chửng côn thịt đen kịt dữ tợn, những cái vảy cọ vào cổ tử cung khiến nó lập tức mở rộng, hung hăng khảm vào vách thịt tử cung mềm mại, thú dữ có một tia có thể chạy trốn——
Sau khi xác nhận mối quan hệ, đó cũng là lúc họ có hài tử.
“Trẫm nghe Thẩm Chi nói, ở đây, tử cung của ngươi bị Liễu Khuê Dao đã bị thương nghiêm trọng, để lại di chứng.”
Lâm Thời Chiêu nhìn chằm chú vào cái bụng trắng sữa của Diệp Kính Tửu sau khi tử cung bị côn thịt đẩy đầy, hắn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đang nhô lên, làn da mềm mại và mỏng manh cũng không khác gì những vùng da khác.
Địa phương mềm mại mà hắn đâm vào lúc này là nơi có thể sinh ra đời sau.
Hắn dịu dàng vỗ về, dù đôi mắt thú hẹp dài lạnh lùng màu vàng kia nhìn chẳng có chút cảm tình.
“Nó sẽ được chữa lành.”
Lâm Thời Chiêu hôn môi thiếu niên, trong mắt đột nhiên có thêm một tia dịu dàng: “Trẫm cam đoan.”
Họ sẽ cùng nhau sinh hài tử, Diệp Kính Tửu sẽ trở thành hoàng hậu của hắn, cùng hắn chia sẻ sự thịnh vượng xa hoa nhất trên đời.
Nhưng tiền đề là hắn phải trưởng thành đến mức đủ sức bễ nghễ với mọi thứ.
Đến lúc đó, bất kể Diệp Kính Tửu đang ở đâu, hắn sẽ đích thân đi đón tân nương và đưa hắn về nhà.
Căng quá… Chỗ nào cũng căng…
Bụng bị sờ thật khó chịu, côn thịt cùng nhau làm giống như đang tấn công hai hành lang khác nhau nhưng đều ướt át cách một lớp màng thịt.
Đừng như thế nữa…
Nhưng dễ chịu quá, mặc kệ ở đâu cũng thật dễ chịu…
Sướng đến muốn khóc, cái gì cũng không quan tâm…
Làm sâu hơn nữa, tử cung bị đẩy, bị cọ xát, thật sướng, sướng quá…
Dùng sức một chút…
Thêm, thêm…
“Nhanh hơn một chút…”
Diệp Kính Tửu khóc lóc cầu xin: “Côn thịt sâu hơn chút đi, dùng, dùng sức một chút… làm ơn…”
Khoái cảm, khoái cảm điên cuồng đè ép thần kinh Diệp Kính Tửu, toàn thân cậu co giật và run rẩy vì khoái cảm tràn vào não, đôi chân quấn quanh eo Lâm Thời Chiêu siết chặt lại, cố gắng trì hoãn cảm giác tê dại sẽ hủy hoại não này.
Nơi họ giao hợp không ngừng nhỏ giọt, mồ hôi từ cằm của Lâm Thời Chiêu nhỏ xuống bộ ngực căng tròn mềm mại của Diệp Kính Tửu.
“Cầu xin ai?”
Diệp Kính Tửu không phải là người duy nhất bị khoái cảm hành hạ, Lâm Thời Chiêu khàn giọng nói, mặt mày thâm thúy lộ ra ham muốn mãnh liệt nguy hiểm: “Nói cho trẫm biết, Diệp Kính Tửu, hiện tại ngươi đang khao khát, là ai?”
Là… Ai…
Diệp Kính Tửu mở to đôi mắt, cố gắng nhìn rõ dáng vẻ của người trước mặt.
Nhưng khoái cảm tột cùng đã hoàn toàn đánh bại thần kinh, cậu suy tư thật lâu mới nhớ ra được nguồn cơn của sự tình này.
Người ân ái với cậu, chẳng phải đại sư huynh, cũng chẳng phải sư tôn, Hoa Bất Tiếu…
Là…
Là…
“Lâm Thời Chiêu…”
Diệp Kính Tửu vừa khóc vừa nói, trong đôi mắt xinh đẹp đầy ắp khát vọng hướng về hắn: “Cầu xin ngươi…”
Khoé môi nhếch lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ sâu lắng của Lâm Thời Chiêu lộ ra nụ cười.
Kỳ thực, sự biến hóa lớn lao cũng không chỉ có một mình Diệp Kính Tửu.
Cho tới giờ hắn chưa từng giống lúc này, bộc lộ nhiều nụ cười chân thành như thế đối với người khác.
“Được.”
Hình như là ảo giác, giọng nói của Lâm Thời Chiêu nghe có chút dịu dàng.
Trong chốc lát, Diệp Kính Tửu mơ màng nghĩ ngợi.
Sau một khắc, cậu đột nhiên mở to mắt, cảm nhận được tốc độ va chạm vào thân thể mình chợt tăng nhanh, khoái cảm dày đặc tranh trước sợ sau leo lên thần kinh của cậu, ngay cả linh hồn cũng vì khoái cảm này mà hét lên——
“Hức… Quá nhanh, quá nhanh…”
Thân thể bị ép phải lay động dữ dội, ngón chân Diệp Kính Tửu căng ra rồi lại co quắp, hai tay không sao kiềm chế được mà run rẩy không ngừng.
Côn thịt đen kịt dữ tợn ra vào một cách hung hăng, quy đầu to lớn dính chặt vào cổ tử cung, thịt và ruột của mông huyệt bị lấy ra cùng lúc rồi phun nước ra dưới sự thổi qua cù lại của không khí, lại vào một khắc sau cậu hoàn toàn bị cuốn vào.
Mài, lặp đi lặp lại, rút đâm, chơi như thế khiến ý thức của cậu hoàn toàn tan chảy, tựa như đã trở thành thứ phụ kiện xâm nhập vào côn thịt của thân thể mình, thành kính đầu hàng côn thịt dữ tợn kỳ quái.
Hoa văn đen trên lưng Lâm Thời Chiêu trong khoảnh khắc kịch liệt này bỗng chốc lan tràn khắp toàn thân, thậm chí đến cả dung nhan tuấn mỹ nhưng tái nhợt của cậu——
Hắn vào lúc này trông vừa đáng sợ lại vừa tuấn mỹ và thần bí, tựa như một vị thiên thần uy nghiêm mà lạnh lùng.
Hắn là chủ nhân của cậu, là người chinh phục cậu, là đấng ban cho cậu mọi khoái lạc.
Linh hồn run rẩy, run rẩy, tan nát trước sự va chạm dữ tợn của côn thịt.
Trong khoảnh khắc tử cung tràn ngập tinh dịch nóng bỏng, thân trên của Diệp Kính Tửu đột nhiên nhấc lên, đông cứng thành một vòng cung cực kỳ khoa trương. Bụng dưới của cậu phồng lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, trở nên tròn trịa trông thật là dễ thương.
Sau khi thụ tinh xong, Diệp Kính Tửu ngã xuống giường êm ái, hỉ phục đỏ thẫm tao nhã bị tinh dịch nhuộm thành một mãnh hỗn độn. Hai chân cậu mất sức, trượt xuống từ thắt lưng Lâm Thời Chiêu rồi lại léo căng từng chút một theo côn thịt của Lâm Thời Chiêu.
Nước trắng đậm đặc tràn ra từ hai huyệt thịt, Lâm Thời Chiêu vuốt ve bụng dưới căng phồng của cậu rồi ấn mạnh xuống. Trong cổ họng Diệp Kính Tửu phát ra tiếng nức nở, nắm chặt tấm trải giường dưới người, theo tinh dịch tuôn ra mà lại một lần nữa cao trào.
Cậu hoàn toàn ướt sũng, ngã xuống giường thở hổn hển, người đầy tinh dịch.
Lâm Thời Chiêu nâng eo cậu rồi xoay người cậu lại, để lộ tấm lưng trắng như tuyết vương mồ hôi, Diệp Kính Tửu dưới ánh nến gần như trắng đến mức rung động tâm trí người ta. Bả vai tinh xảo của cậu căng chặt, Lâm Thời Chiêu bóp eo, cậu nhẹ nhàng lùi về sau, mông cậu vểnh lên để lộ huyệt mông sưng đỏ dính tinh dịch trắng trông vô cùng dâm.
Diệp Kính Tửu biết Lâm Thời Chiêu muốn làm gì, nhưng thân thể vừa mới phát tiết một lần nên đã hoàn toàn mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào để chống cự.
Cậu cảm giác được hai côn thịt cương cứng và nóng bỏng kia lại lần nữa cọ xát quanh huyệt thịt, thẳng đến miệng huyệt đang tiết ra dâm thủy trong suốt, Lâm Thời Chiêu bóp mạnh so Diệp Kính Tửu không chút lưu tình đâm vào.
“A…”
Thân thể được lấp đầy, khoái cảm lại trào dâng, Diệp Kính Tửu hoàn toàn quên mất bản thân rốt cuộc muốn làm gì.
Cậu chỉ làm theo bản năng, khi Lâm Thời Chiêu làm huyệt thịt dâm đãng của mình, cậu đã cố gắng hết sức nâng mông lên để đón nhận sự va chạm của đối phương.
“Bốp—— bốp—— bốp——”
Mỗi lần dâm huyệt bị côn thịt làm một cái là tiếng vỗ vào mông không ngừng vang lên.
Cặp mông mềm mại trắng như tuyết của cậu tạo nên từng đợt sóng thịt trắng nõn, mông rất nhanh đã bị vỗ đến đỏ bừng. Nhưng những cái vỗ đầy gợi tình như vậy lại khiến thân thể Diệp Kính Tửu ngày càng nóng hơn, cậu phát ra những âm thanh dâm đãng ngọt ngào từ cổ họng.
Tinh dịch màu trắng vừa được tưới theo chân chảy xuống giường, Diệp Kính Tửu nằm sấp trên giường, bộ ngực trắng như tuyết đè lên giường, theo thân thể lắc lư mà nhảy về trước.
“Thoải, thoải mái…”
Cậu phát ra một âm thanh ùng ục thoải mái từ cổ họng, với vẻ mặt mê đắm: “Vẫn, vẫn muốn nhiều hơn nữa…”
Muốn càng nhiều khoái cảm lấp đầy cậu…
Thật sướng… Sướng quá…
Cậu hoàn toàn bị côn thịt của Lâm Thời Chiêu bắt được……
“Ha… ha…”
Cậu thở hổn hển, dùng sức nâng mông lên một chút. Lâm Thời Chiêu nhướng mày, lại vung bàn tay vào bờ mông đầy vết đỏ——
“Bốp——”
Tiếng nước róc rách cùng tiếng huyệt thịt siết chặt côn thịt khiến Lâm Thời Chiêu hơi nheo mắt lại, khoái cảm trong cơ thể khiến hơi thở của hắn dần trở nên rối loạn.
“Mèo nhỏ tham ăn…”
Giọng hắn khàn khàn, đôi mắt thâm sâu rực cháy dục hỏa: “Thật là không ngoan.”
——
Lúc Diệp Kính Tửu tỉnh dậy đã là trưa hôm sau.
Lâm Thời Chiêu đang nằm nghiêng bên cạnh mà nhìn cậu, vân vê một lọn tóc của hắn.
Đầu óc cậu dần tỉnh táo, hồi tưởng lại thất thố đêm qua, cảm giác xấu hổ muộn màng trỗi dậy khiến cậu chẳng dám đối mặt với Lâm Thời Chiêu.
Rốt cuộc đêm qua là lấy đâu ra tự tin mà mạnh miệng khoe khoang như vậy…
Hắn lẽ ra nên sớm hiểu rõ tình trạng tàn tạ của thân thể mình.
Diệp Kính Tửu rút lọn tóc của mình ra, khi cậu vừa đứng dậy chạm đất thì đầu gối đã mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
Lâm Thời Chiêu nằm trên giường, nhìn thẳng cậu mặc y phục mới do hạ nhân mang đến, một bộ nữ phục lụa màu xanh nhạt.
Sau khi Diệp Kính Tửu mặc xong, đôi mắt vàng nhạt của đối phương ánh lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Cũng không tệ.” Hắn bình phẩm.
Diệp Kính Tửu không lên tiếng mà chỉ vén một lọn tóc rơi trước mặt ra sau tai, rồi cáo từ với Lâm Thời Chiêu, nói rằng mình muốn trở về thiên điện tạm trú đêm qua.
Lâm Thời Chiêu bảo cậu có thể ở lại đây, Diệp Kính Tửu khựng lại một chút rồi chậm rãi nói rằng bên cạnh mình vẫn còn một thị nữ.
“À, vị kia à.”
Lâm Thời Chiêu cong ngón tay ấn vào thái dương, đôi mắt sâu thẳm hẹp dài của hắn hơi khép lại, trong lòng chợt nhớ lại đêm qua, những tín hiệu báo động từ ảo cảnh điên cuồng truyền tới——
Ma tôn Hoa Bất Tiếu đã thức tỉnh.
Hắn buộc phải dùng hành lang thời gian giam cầm Hoa Bất Tiếu, dù không thể giam giữ lâu nhưng ngày đối phương đến cũng có thể là lúc hắn thoát khỏi đây.
Huyết mạch Long tộc đã hoàn toàn tỉnh thức, đêm qua khi những Long văn phủ kín toàn thân hắn, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt rồi ẩn dưới làn da, biểu thị đã thanh lọc triệt để ngược huyết mạch.
Chỉ còn một chút huyết mạch Nhân tộc lưu lại trong trái tim hắn, dùng để kích phát bí thuật thời gian đặc hữu của hoàng tộc.
Có thể bắt đầu rồi, kế hoạch ám sát của Diệp Kính Tửu.
Đang trầm tư, Diệp Kính Tửu bỗng nhiên cất tiếng, sắc mặt căng thẳng: “Ngươi quen biết nàng ta à?”
Lâm Thời Chiêu nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Tửu một lúc lâu, hắn nói: “Quan hệ của các ngươi rất tốt.”
Cho nên hắn hơi để tâm một chút.
Huống chi, đối phương chính là mấu chốt để Hoa Bất Tiếu thức tỉnh. Mãi đến hôm nay hắn mới hay, vị muội muội ruột của ma tôn trong truyền thuyết ấy, lại uất hận bỏ mạng trên giường của đối phương trong đêm Đại Điển tuyển hậu của Yêu hoàng Cốc Lượng.
Cũng khó trách Hoa Bất Tiếu lại phẫn nộ đến vậy…
“Nhưng ngươi không cần tìm nàng ta nữa, đã không còn cần thiết. Trẫm nghĩ kỹ rồi, thành hôn Đại Điển… chi bằng định vào ba ngày sau đi.”
Cậu cần Thẩm Chi chuẩn bị mọi thứ để có thể thuận lợi thoát thân.
Mà ba ngày cũng là khoảng thời gian dài nhất Lâm Thời Chiêu có thể giam giữ Hoa Bất Tiếu.
“Thành hôn Đại Điển? …Không, không đúng. Ngươi nói ta không cần tìm Hoa Linh nữa, là có ý gì?”
Diệp Kính Tửu lại từ lời của Lâm Thời Chiêu phát hiện có gì đó không đúng, cậu siết chặt lòng bàn tay, giọng nói đột nhiên căng thẳng: “Nàng ta sao vậy?”
Hoa Linh sao rồi? Tại sao Lâm Thời Chiêu lại nói như vậy?
Diệp Kính Tửu nhìn chằm chằm Lâm Thời Chiêu, trong lòng bất giác nảy sinh một ý nghĩ vô cùng hoang đường.
Không… Không thể nào…
Rõ ràng cậu còn chưa kịp nói gì…
Cậu còn chưa kịp nói lời từ biệt Hoa Linh một cách tử tế…
Không thể nào.
Nhưng thần sắc Lâm Thời Chiêu hờ hững, vô cùng lạnh lùng nói với Diệp Kính Tửu một sự thật.
“Nàng ta đã chết.”