[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 97

Diệp Kính Tửu trở lại chỗ ngồi chưa được bao lâu thì có một thị vệ áo xám đến, mời cậu đến nơi khác.
Thị vệ áo xám vừa dứt lời, bốn thị nữ áo trắng không biết từ đâu xuất hiện, hai người đỡ Diệp Kính Tửu đi về phía trước, hai người còn lại nâng váy áo cậu phòng khi cậu bị vấp ngã.
Xung quanh yến hội toàn là những tân nương Yêu hoàng có thân phận ngang hàng với Diệp Kính Tửu. Việc cậu ở bên cạnh Yêu Hoàng lâu hơn các tân nương khác đã thu hút sự chú ý của nhiều tân nương. Nay lại có thị vệ hoàng gia mời cậu đi, lập tức khiến mọi người nhìn sang, không ít tân nương bắt đầu xì xào bàn tán.
“Kia là tiểu thư nhà đại yêu nào vậy? Sao Yêu Hoàng bệ hạ lại coi trọng nàng ta như thế?”
“Đại yêu? Chắc ngươi nghe không kỹ rồi, đó là tân nương đầu tiên của Nhân tộc, hình như là… Hoa gia?”
“Đúng là Hoa gia, ta cũng nghe thấy.”
“Ồ? Chỉ là một Nhân tộc nhỏ bé, rốt cuộc dùng chiêu trò gì mà lại có được niềm vui của bệ hạ?”
“Đừng vội tâng bốc Nhân tộc kia, e rằng qua đêm nay thôi, sẽ không còn gặp lại nàng ta nữa.”
“Ý ngươi là…?”
Hai tân nương Yêu tộc nhìn nhau, lộ ra vẻ hiểu ý.
Sự ồn ào lắng xuống khi tân nương Hoa gia lên kiệu, vân đài vẫn lên xuống đều đặn. Mỗi tân nương trở về từ chỗ Yêu Hoàng bệ hạ đều mệt mỏi, nghĩ đến bóng dáng tân nương Hoa gia đã biến mất từ lâu, không ít người thầm ghen tị với đối phương.
Nếu bị bệ hạ gọi đi là mình thì tốt rồi…
Ngược lại tân nương Xà tộc từng vô tình chạm mắt với Yêu hoàng, trong lòng dần nảy sinh một suy đoán hoang đường.
Yêu Hoàng bệ hạ đến đại điển sớm, đối với bất kỳ tân nương nào cũng mang thái độ qua loa cho xong, duy chỉ có tân nương Hoa gia, thời gian ở lại lâu bất thường, thậm chí còn gọi thị vệ hoàng gia đến đón…
Nghĩ đến ánh mắt không chút hứng thú có thể nói là lạnh nhạt của bệ hạ đối với nàng ta và cả sát khí lạnh lẽo từng vờn quanh cổ nàng ta…
Chẳng lẽ chuyện lúc trước nàng ta bịa đúng rồi, tân nương Hoa gia là ý trung nhân của bệ hạ?
Không không không không, không thể nào! Chắc chắn là nàng ta nghĩ nhiều.
Chỉ là một Nhân tộc…
Vẻ mặt tân nương Xà tộc bất mãn, nàng ta siết chặt chén rượu trong tay, một hơi uống cạn.
·
“Ngươi và Yêu hoàng nói chuyện gì vậy? Sao vừa về đã bị người ta đón đi?”
Hồi phục tinh thần, Hoa Linh nắm chặt tay mình, vẻ mặt lo lắng: “Chẳng lẽ Yêu hoàng kia đã để mắt đến ngươi?”
Diệp Kính Tửu tránh ánh mắt nàng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta có kế hoạch, ngươi đừng lo.”
Nói dối nhiều rồi, cậu cũng diễn được vẻ như đã tính trước.
Sao lại không lo chứ?!
Đừng nói đến việc nàng đã coi Diệp Kính Tửu là tẩu tử tương lai của mình, chỉ riêng chuyện Nhân tộc trở thành đối tượng tiêu khiển của Yêu Hoàng —–
Sợ là sáng mai, mạng Diệp Kính Tửu cũng không còn.
Lòng Hoa Linh lo lắng muốn chết, nhưng nàng vừa định mở miệng nhắc nhở đối phương thì nghe Diệp Kính Tửu hỏi nàng: “Có khăn tay không?”
Nàng sửng sốt, vội tìm khăn tay đưa cho Diệp Kính Tửu, chỉ thấy cậu cảm ơn rồi vén tóc sau tai, dùng khăn tay lau da mặt, từ tai, cổ, cằm đến môi.
Làn da đã đỏ ửng, nhưng Diệp Kính Tửu vẫn cứ như không cảm thấy đau, cúi đầu lau không ngừng.
“Đừng lau nữa! Đỏ hết cả rồi!”
Hoa Linh cau mày, giữ chặt cổ tay đang định cử động tiếp của Diệp Kính Tửu. Nàng im lặng một lát, quyết định bỏ qua những vấn đề làm phiền lòng, chỉ nói: “Được rồi, kế tiếp ngươi định làm gì? Ngươi định đi gặp Yêu hoàng sao?”
Sức lực thiếu nữ nắm rất nhẹ, Diệp Kính Tửu không tránh đi, cậu nhìn Hoa Linh, nhẹ nhàng gật đầu.
Hoa Linh sững sờ, rất lâu sau, nàng cũng khẽ gật đầu.
Đương nhiên nàng biết Diệp Kính Tửu đến tẩm cung Yêu hoàng sẽ xảy ra chuyện gì.
“Được.”
Sau một tiếng thở nặng nề, Hoa Linh lấy khăn tay Diệp Kính Tửu đang cầm, kéo rèm cửa nhìn ra ngoài: “Thị vệ bên ngoài tăng thêm nhiều rồi, vừa khéo ngược lại với đường đi đến sân thi đấu mà lúc trước chúng ta đi, chắc đây là con đường đi đến tẩm cung Yêu hoàng.”
Hoa Linh nói: “Mặc dù ta không biết ngươi định làm gì, nhưng vẫn phải nói một câu, nhớ bảo vệ mình.”
Diệp Kính Tửu gật đầu: “Ta biết.”
Hoa Linh suy nghĩ, ho khan một tiếng, bổ sung thêm: “Tuy ca ca ta nhỏ mọn, song huynh ấy không bao giờ ra tay đánh người thân cận. Nhưng, mà! Nếu huynh ấy dám ra tay với ngươi hoặc làm điều gì không tốt với ngươi, ngươi cứ gọi ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
“Thật không?”
“Thật! Hai ta ai với ai!”
Hoa Linh đập vai Diệp Kính Tửu, cong môi cười nói: “Ngươi yên tâm! Chỉ cần một ngày có ta ở đây, ta sẽ không để ca ca ta bắt nạt ngươi!”
… Chỉ cần một ngày có Hoa Linh ở đây sao?
Diệp Kính Tửu nhìn nàng, rất lâu sau, cậu mới miễn cưỡng cười, nhẹ giọng nói: “Vậy nhờ ngươi đó.”
·
Đến nơi, Hoa Linh đỡ Diệp Kính Tửu xuống, theo thị vệ dẫn đường đến thiên điện.
Thị vệ bảo bọn họ nghỉ ngơi ở đây một chút, đợi bệ hạ trở về sẽ thông báo đón bọn họ.
Hoa Linh vô cùng lo lắng, biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi Diệp Kính Tửu gặp bệ hạ. Thấy Diệp Kính Tửu cau mày, dù trong lòng nàng nóng ruột, vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Lúc này không ai có tâm trạng nặng nề hơn Diệp Kính Tửu.
Bây giờ ca ca đang làm gì?
Khi dặm lớp trang điểm lại cho Diệp Kính Tửu, Hoa Linh nghĩ.
Còn hôn mê không? Thương thế nặng không?
Nàng tận mắt nhìn thấy vô số xiềng xích trong nhà lao dưới nước vươn về phía về thân thể đầy máu của ca ca ruột, như xiên thịt, đâm thủng da thịt, móc vào xương sống, rồi nhẹ nhàng kéo lên, treo ca ca lên.
Nàng quỳ trước gia chủ, cầu xin ông ta vì ca ca là cháu ruột mà tha cho ca ca một mạng. Nhưng gia chủ thờ ơ, chỉ hỏi nàng: “Còn dám trốn không?”
Đương nhiên nàng không dám, túm ống quần gia chủ hoảng loạn cầu xin, dập đầu với ông ta.
Một cái, hai cái, ba cái…
Đau đớn đến hoàn toàn chết lặng, ca ca liên tục giãy dụa, gào thét —
Gia chủ vẫn lặp lại câu nói kia:
“Còn dám không?”
Không dám, thật sự không dám, thật sự không dám nữa.
Nàng chỉ xin gia chủ có thể tha cho ca ca một mạng.
Nhưng gia chủ chỉ cho một câu trả lời lập lờ, nàng bị thị vệ Hoa gia kéo đi, nhìn bóng dáng ca ca càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không nhìn thấy nữa.
Sau đó, trong sự thấp thỏm bất an bị giam cầm, ngày đêm cầu mong ca ca ruột của mình có thể được gia chủ tha thứ.
Vốn nàng đã tuyệt vọng giữa biển khổ này, đến khi Diệp Kính Tửu xuất hiện ——
Cậu nói ca ca không sao, vẫn còn sống.
Tốt quá rồi.
Thật sự là tốt quá rồi.
Trang điểm xong xuôi, bọn họ chờ ở đây một lát, thị vệ tới.
Gã muốn đưa Diệp Kính Tửu rời đi.
Nếu không nhờ Diệp Kính Tửu giúp nàng, tối nay người rời đi cùng thị vệ chính là nàng.
Trong lúc liều chết giãy giụa thì y phục bị xé rách, móng tay sắc bén đâm vào yết hầu, sau đó không có chút tình cảm nào, chỉ có phát tiết dục vọng, cho đến khi chán ngấy, yết hầu bị ngón tay kia đâm nát dễ dàng như đâm vào miếng đậu phụ ——
Vô số mảnh ký ức vụn vỡ chợt lóe lên.
Trong một khoảnh khắc, toàn thân Hoa Linh run rẩy, sợ hãi ập đến, thậm chí nàng muốn níu tay Diệp Kính Tửu, nói với cậu rằng, chúng ta cùng nhau chạy trốn đi.
Nhưng nàng hiểu rõ hậu quả của việc chạy trốn thất bại, càng hiểu Diệp Kính Tửu còn có việc phải làm.
Nửa năm nay Diệp Kính Tửu đã làm gì, định làm gì, nàng rất muốn hỏi rõ ràng từng chuyện một.
Nhưng cuối cùng Hoa Linh vẫn từ bỏ.
Không hiểu vì sao, nhìn thiếu niên trong trang phục lộng lẫy kia càng lúc càng xa, nàng bỗng nhớ đến ngày bị ép chia lìa với ca ca ruột.
Cảm giác này rất quen thuộc, khiến người ta như nghẹn ở cổ họng.
Giống như lần đó với ca ca ruột.
Nàng chỉ cảm thấy, nàng sẽ không gặp lại Diệp Kính Tửu nữa.
“Diệp Kính Tửu!”
Sự hoảng loạn khiến Hoa Linh vô thức lên tiếng, nàng không khỏi bước nhanh về phía trước hai bước.
Mỹ nhân trước mắt dừng bước, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng: “Sao vậy?”
Quả thật cậu thay đổi nhiều quá.
“… Không có gì.”
Hoa Linh trầm giọng, trên mặt lại nở nụ cười, giơ nắm tay lên trước mặt cậu: “Cố lên!”
Cố cái gì chứ?
Diệp Kính Tửu dở khóc dở cười, nhưng có thể thấy sắc mặt đã dễ chịu hơn nhiều.
“Ta biết.”
Cậu mỉm cười, tạm biệt nàng: “Ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Hoa Linh dùng sức vẫy tay, lực vẫy ngày càng nhỏ dần, nụ cười trên mặt nàng cũng dần biến mất.
Còn nữa, đa tạ ngươi.
Đời này có thể quen biết bằng hữu như ngươi, quả là một chuyện may mắn!
Nàng nhìn Diệp Kính Tửu rời đi, bóng dáng cậu ngày càng xa, rồi biến mất.
Bên ngoài là màn đêm tĩnh mịch, hóa ra đã khuya rồi.
Trong chốc lát, nàng cũng hơi buồn ngủ.
Ngủ một lát thôi.
Hoa Linh nằm xuống chiếc giường mềm mại, ngáp một cái thật dài.
Ngủ một lát vậy.
Hy vọng ngày mai Diệp Kính Tửu sẽ về sớm.
Lúc về gặp ca ca, chuyện này phải nói sao đây?
Thôi vậy, với tính tình nhỏ nhen của ca ca, nếu huynh ấy biết…
Nhưng nếu giấu huynh ấy…
Nhưng dù có nói cho huynh ấy cũng vô ích…
Không được, quả nhiên vẫn nên ——
“Ừm…”
Mơ màng, nàng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, ca ca đang ung dung ngồi dưới gốc cây hóng mát, ánh mắt khinh thường nhìn bọn họ.
Diệp Kính Tửu đang đá cầu dưới gốc cây, cười với nàng.
“Đến rồi đến rồi——”
Hoa Linh vui vẻ chạy tới.
“Lần này nhất định ta sẽ thắng…”
——
Tơ hồng gắn kết từ khi sinh ra, trong nháy mắt đứt đoạn.
Ngay sau đó là cơn đau thấu tim gan.
Cơn đau này mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào, cùng với cơn đau, những thứ quan trọng trong linh hồn cũng tan biến.
… Quả nhiên vẫn thất bại.
Đáng lẽ phải biết, đây chỉ là ảo cảnh, đứa bé kia chỉ là do hắn dựa vào tình cảm và ký ức mà tạo ra ——
Linh Nhi đã chết rồi.
Chết không chút tôn nghiêm trên giường Yêu hoàng, bị chăn đẫm máu che phủ, được chôn cất trong lăng mộ hoàng gia với một bia mộ nhỏ không tên.
Mãi đến mấy chục năm sau lúc hắn tính kế Sầm Lan, trước khi Sầm Lan tự tay giết chết Yêu hoàng Cốc Lượng, Yêu tộc bị trấn áp ở Tù Uyên, thi cốt của Linh Nhi mới được nhìn thấy ánh mặt trời.
Một bộ đồ cưới đỏ chót, bản mệnh linh khí của Hoa gia đã bị phá hủy, cùng với chiếc cổ gãy nát.
… Sao lại là Linh Nhi?
Nhân tộc đã chết này có thể là bất kỳ ai, sao hết lần này đến lần khác lại là muội muội ruột của hắn?
Nội chiến trong gia tộc, đáng lẽ nên nhắm vào hắn, sao lại chọn Linh Nhi?
Hắn nghĩ, nhân loại quả là một đám sinh vật dối trá.
Những tông tộc bị ràng buộc bởi những điều lệ rườm rà càng giả dối đến tột cùng.
Khoác lác là chính đạo ở thiên hạ Thanh Nguyên càng là như thế.
Nếu như vậy, thay vì bị những điều lệ giả dối kia trói buộc, hà tất gì hắn không thoát khỏi chính đạo, làm một ma đầu tùy ý muốn làm gì thì làm?
·
“Uy áp của pháp ấn Thủy Lao đang điên cuồng tăng mạnh! Rốt cuộc phía bên đó xảy ra chuyện gì thế?”
Cảm nhận được linh áp phía Nam Hoa gia trong nháy mắt tăng vọt trăm lần, gia chủ Hoa gia lập tức tỉnh giấc, sai người đến nhà lao dưới nước tra xét.
Trong chốc lát, toàn bộ Hoa gia đều hành động, hướng về nhà lao dưới nước nơi Hoa Bất Tiếu bị giam cầm.
Gia chủ Hoa gia đi tới đi lui trong phòng khách chính, sốt ruột chờ đợi.
Không biết vì sao, ông ta cảm thấy một nỗi sợ hãi khó tả.
Nỗi sợ hãi này khiến ông ta không dám tùy ý đến nhà lao dưới nước, càng không dám đi gặp đứa cháu ruột bị ông ta tra tấn đang hấp hối.
Nhưng ông ta không đi không có nghĩa là nguồn cơn khiến ông ta sợ hãi kia không đến.
Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng bước chân dần dần vang lên.
“Cuối cùng cũng trở về rồi sao? Rốt cuộc bên nhà lao dưới nước…”
Gia chủ Hoa gia vội vàng quay đầu lại, sắc mặt dần dần cứng đờ.
Tối nay là đại điển tuyển thân của Yêu hoàng, các thành bang ca múa mừng rỡ, thành Hoa cũng không ngoại lệ.
Mọi người trong thành đều rơi vào cuồng hoan, đi dạo chơi giải đố ngắm đèn, nói chuyện yêu đương.
Bọn họ không hề hay biết, cũng không thèm quan tâm đến việc trong đêm khuya như vậy, một thiếu nữ bị chính tay bọn họ hiến tế lại chết thảm trên giường Yêu hoàng, không còn chút âm thanh nào.
Tiếng ồn ào náo nhiệt, tiếng trống gõ vang trời tràn ngập khắp thành Hoa, mà tiếng kêu cứu thảm thiết phát ra từ chủ gia của thành Hoa cũng bị che khuất.
Máu.
Khắp nơi toàn là máu.
Hoa Bất Tiếu ngẩng đầu nhìn lên trời đêm, nghe thấy tiếng trống chiêng náo nhiệt ở cách đó không xa, cả thành đều vang lên tiếng cười nói vui vẻ.
Hắn ngây dại cầm đầu lâu đầy kinh hãi của gia chủ, không mục đích bước từng bước về phía trước.
Những thi thể bị xé thành mảnh nhỏ phủ kín mặt đường, hắn giẫm lên nội tạng đỏ tươi, sau một tiếng vỡ vụn, nội tạng bị nghiền nát thành thịt nát.
Hắn cứng đờ bước về phía trước, xương sống bị xuyên thủng lại truyền đến cảm giác ngứa ngáy, thân thể hắn đang tự hồi phục với một tốc độ điên cuồng.
Không biết từ lúc nào, Hoa Bất Tiếu đã đến bí trì sau núi.
Đây là nơi lần đầu hắn gặp gỡ Diệp Kính Tửu trong ảo cảnh.
Hắn nhìn thấy bí mật của Diệp Kính Tửu ở đây, giống như một thiếu niên ngây thơ không biết làm sao —–
Tỉnh táo lại, cảm giác này đúng là kỳ diệu.
Mặt nước trong veo, hắn nhìn thấy khuôn mặt mình.
Trong mặt nước, đôi mắt đen kịt, trống rỗng, không có chút cảm xúc nào.
Hắn chậm rãi chớp mắt, thiếu niên trong nước cũng chậm rãi chớp mắt.
Bộ dạng thật khó coi.
Quá xấu xí.
Hắn tiện tay ném đầu lâu đi, rồi nhắm mắt, thân thể tự nhiên ngã xuống, rơi vào bí trì đáng giá ngàn vàng này.
Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt nước.
Bộ dạng quỷ quái này, chắc chắn Diệp Kính Tửu sẽ sợ hãi nhỉ.
Nhưng đây chính là hắn, một con người chân thật mà hắn đã trải qua.
“Đừng sợ ta…”
Trong sự tẩy luyện của linh trì, tiếng khẩn cầu nhỏ bé phát ra từ linh hồn hắn.
“Đừng sợ ta.”
Nước linh trì rửa sạch mọi ô uế, nhưng linh hồn hắn như rơi vào bóng tối, vĩnh viễn không thể tẩy sạch.