[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 94

“Hửm? Kỳ lạ thật…”
Ánh mắt hắn rơi trên đôi mắt nhắm chặt và gương mặt bình thản của vị đế vương trẻ tuổi, Thẩm Chi nghi hoặc sờ cằm, xoay qua ngủ mỹ nhân với sắc mặt trắng bệch xung quanh.
Một hồn một phách của Lâm Thời Chiêu đã biến mất.
“Là vì quá đau đớn nên tách ra một phân thể để triệt tiêu sao…”
Không đúng.
Ngay từ đầu, khi giúp Lâm Thời Chiêu đè nén long huyết, nỗi đau mà đối phương chịu đựng chẳng hề nhẹ nhàng hơn bây giờ là bao. Vậy mà giờ đây, một hồn một phách mất tích kia, mục đích là—
“A, nhớ ra rồi…”
Dường như nghĩ ra điều gì, Thẩm Chi bừng tỉnh, nhẹ nhõm ngồi lại lên ghế bập bênh.
Ghế bập bênh nhàn nhã đung đưa, hắn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vị đế vương đang hôn mê trên giường, trong lòng dần dần dâng lên chút cảm giác không vui.
… Nếu hắn không đoán sai, giờ này Lâm Thời Chiêu chắc hẳn đang đi tìm Tiểu Tửu rồi nhỉ?
Bọn họ sẽ làm gì đây?
Chắc chỉ có điên cuồng giao hợp không ngừng nghỉ thôi.
Khi dòng máu Nhân tộc bị gặm nhấm, ý thức thú tính sẽ chiếm thế thượng phong, bản năng thôi thúc hắn đi tìm con cái thú đã từng hoan ái với mình, độc nhất thuộc về mình.
Long tộc là một giống loài có dục vọng chiếm hữu cực kỳ mãnh liệt.
Càng là Long tộc thuần chủng, tâm lý biến thái này càng cứng đầu khó bỏ.
Và khi Lâm Thời Chiêu rơi vào nỗi đau đớn của việc bị tước đoạt huyết mạch, bản năng Long tộc sẽ buộc hắn phải chiếm hữu con cái thú của mình một cách vô định.
Nếu giờ này đối phương tỉnh táo, hẳn sẽ biết việc tìm Diệp Kính Tửu để hoan ái là hành vi vô nghĩa.
Điều hắn nên chú tâm bây giờ là tiêu diệt Hoa Bất Tiếu, kẻ đang bị số mệnh ảo cảnh đẩy đưa tiến lên, cùng với Sầm Lan, kẻ đã cùng Liễu Khuê Dao rơi vào hư không.
Dĩ nhiên, dù bây giờ có tỉnh táo thì cũng đã muộn.
Sầm Lan đã hoàn toàn thức tỉnh trong ảo cảnh, chẳng bao lâu sau Hoa Bất Tiếu cũng sẽ tỉnh lại.
—Lâm Thời Chiêu giờ đây không còn chút năng lực phản kháng nào.
Vì thế mới cần hắn nghĩ cách, nghĩ cách giữ lại Long tộc lai có huyết mạch phản tổ này, kẻ duy nhất có khả năng sửa chữa cầu Đăng Tiên.
Có lẽ đối phương thông minh hơn hắn tưởng cũng nên.
Nhưng, quả nhiên vẫn là…
“Có chút… không thoải mái…”
Thiếu niên cao lớn ngồi trên ghế bập bênh đung đưa nhàn nhã, lẩm bẩm một mình, ánh mắt thất thần.
*
Thẩm Chi không cần ngủ.
Thực tế, sau khi biết rõ người mình thích đang làm tình với đối tượng thí nghiệm, hắn khó có thể chợp mắt nổi.
Cảm giác ghen tuông nhỏ nhặt, sắc nhọn như răng cưa đang cắn xé trái tim hắn, vậy mà hắn lại chẳng thể làm gì.
Hắn phải đợi Lâm Thời Chiêu tỉnh lại, phải nói rõ tình hình hiện tại với đối phương, phải khiến đối phương hiểu làm sao để giành được một tia sinh cơ, đồng thời còn—
“… Trở về rồi.”
Ánh mắt Thẩm Chi nhanh chóng dán chặt lên người Lâm Thời Chiêu, một hồn một phách vốn thiếu hụt của đối phương đã trở về cơ thể. Kèm theo niềm vui sướng tột độ mãn nguyện, sắc mặt trắng bệch đáng thương vốn không bao giờ phai của Lâm Thời Chiêu thậm chí còn ửng lên vài phần hồng hào.
Thẩm Chi: “…”
Chuyện gì thế này?
Cái cảm giác muốn thiêu cháy đối tượng thí nghiệm ngay tại chỗ này…
Lâm Thời Chiêu mở mắt.
Đôi mắt vốn đen nhánh như diệu thạch đen của hắn giờ đã hoàn toàn yêu hóa, trở thành đôi đồng tử vàng rực đặc trưng của Long tộc thuần huyết.
Đầu tiên, ánh mắt hắn dừng lại trên tấm màn giường đỏ thắm. Ngay sau đó, đôi mắt sâu thẳm hẹp dài kia khẽ lướt qua Thẩm Chi đang ngồi trên ghế bập bênh, dừng lại trên người hắn rất lâu.
“Không hỏi ta đã làm gì với cơ thể của ngươi sao?”
Dẹp bỏ tâm trạng sang một bên, Thẩm Chi nở nụ cười đầy mặt đứng trước giường của Lâm Thời Chiêu. Hắn khẽ cúi người, nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Bệ hạ?”
“Ta biết rõ cơ thể ta thế nào.”
Lâm Thời Chiêu chống tay lên giường ngồi dậy, hắn tựa vào lưng giường, hai tay tùy ý đặt chồng lên nhau, để lộ một nụ cười lạnh lẽo: “Ngươi nghĩ ta thua chắc rồi, phải không?”
Mặc dù trong tình cảnh này, hắn vẫn mang vẻ cao quý, tao nhã… và kiêu ngạo của hoàng tộc.
“Không phải ta nghĩ, sự thật bày ra trước mắt, ta e rằng ngài cũng chẳng còn đường lui nào nữa. Ngài thấy sao?”
Thẩm Chi khẽ cười, xoay người ngồi xuống long sàng, hai ngón tay chụm lại điểm vào giữa trán Lâm Thời Chiêu, linh lực lập tức quét qua toàn thân vị đế vương. Thẩm Chi rút tay lại, thở dài một tiếng: “Vẫn còn thiếu chút. Xem ra Tiểu Tửu phải chờ thêm một thời gian nữa.”
“Ngươi đã nói chuyện với y rồi?”
Lâm Thời Chiêu để mặc hắn kiểm tra, ý thức trở về cơ thể, hắn nhanh chóng nhận ra đêm qua mình đã làm gì, khóe môi bất giác cong lên: “Quả nhiên y có hơi sốt ruột.”
Sốt ruột đến mức giả làm cô dâu Nhân tộc, cố gắng tiếp cận hắn.
“Trong lúc ngài hôn mê đã nói chuyện rồi. Dù sao thì đạo lữ chân chính và vị sư tôn bảo bối của người ta đều đang ở hư không mà.”
Thẩm Chi cố ý nhấn mạnh chữ “chân chính”, nụ cười nơi khóe môi Lâm Thời Chiêu lập tức tan biến.
Sự thức tỉnh của huyết mạch khiến Lâm Thời Chiêu nổi giận vì sự phản bội của con thú cái.
Thẩm Chi chậm rãi nói: “Bản thân y là sinh trận, việc muốn nhanh chóng giết chết tử trận là ngài để kết thúc ảo cảnh cũng có thể xem là hợp tình hợp lý.”
Hắn vừa nói vừa dò xét nhìn Lâm Thời Chiêu.
Nhưng vị đế vương trẻ tuổi mà tâm cơ đã sâu thẳm này không để lộ chút cảm xúc nào khiến Thẩm Chi khó lòng nhìn thấu suy nghĩ thật sự của đối phương.
… Cũng phải.
Dù sao khi mới quen biết đối phương, Thẩm Chi đã biết cái tên tiểu quỷ âm u này không phải kẻ dễ đối phó.
“Ta rất tò mò.”
Thẩm Chi sờ cằm, Lâm Thời Chiêu không đáp lời, hắn lập tức tự mình hỏi tiếp: “Đã đoán được ta đang làm gì, sao giờ ngươi không thử ngăn cản một chút xem?”
Sự chán ghét của Lâm Thời Chiêu với huyết mạch Yêu tộc, khát vọng với ngai vàng nước Đại Nhạn, Thẩm Chi hiểu rõ hơn ai hết. Chính vì thế, hắn càng thấy khó hiểu trước thái độ bình tĩnh lạ thường của Lâm Thời Chiêu lúc này.
Hắn còn tưởng đối phương sẽ tìm cách tự sát, bởi lẽ huyết mạch Yêu tộc tràn ngập cơ thể chắc chắn khiến Lâm Thời Chiêu cảm thấy ghê tởm tột độ.
Dù điều đó sẽ khiến Thẩm Chi thấy thất vọng và chán nản.
Nhưng Lâm Thời Chiêu không làm vậy, cái tên tiểu quỷ thông minh này thậm chí đã đoán ra Thẩm Chi đang mưu tính điều gì.
Chẳng hạn như… cứu mạng hắn.
Lâm Thời Chiêu cho rằng mình không có nghĩa vụ phải trả lời hắn.
Việc cứu mạng hắn là hành động cá nhân của Thẩm Chi, chẳng liên quan gì đến hắn.
Từ khi quen biết và hoan ái với Diệp Kính Tửu, vảy ngược mọc lên, huyết mạch đảo ngược thanh tẩy, giờ đây máu của Long tộc tràn đầy kinh mạch cơ thể hắn.
Hắn thấy ghê tởm, nôn mửa, tư tưởng mà mẫu phi nhồi nhét khiến hắn xem huyết mạch này là thứ cực kỳ dơ bẩn.
Nhưng đồng thời, nó cũng mang đến kỳ tích của sự sống.
Và cả một cuộc đời mới lần hai sắp tới.
Dù tạm thời chưa rõ Thẩm Chi muốn gì từ hắn nhưng Lâm Thời Chiêu không có lý do để từ chối.
Nhất là khi hắn… đã có con thú cái của riêng mình.
“Đám Yêu thú ở Tù Uyên đang biến động dường như vẫn chưa bị người của phái Tiêu Dao trấn áp.”
Lâm Thời Chiêu cụp mắt, gõ lên mu bàn tay một cách đều đặn: “Ngươi định bắt đầu từ đó?”
“Đó là cách duy nhất để cứu mạng ngài.”
Thẩm Chi trở lại ghế bập bênh, mỉm cười trò chuyện với Lâm Thời Chiêu: “Nhưng e rằng sau này, mười năm, vài chục năm, thậm chí vài trăm năm, ngài sẽ không thể xuất hiện trước mắt thế nhân nữa. Dĩ nhiên, một khi ngài xuất hiện, thế đạo này cũng sẽ đổi thay.”
Tất cả phụ thuộc vào tạo hóa của Lâm Thời Chiêu.
“Đến lúc đó, ta sẽ thường xuyên đến thăm ngài.”
“Cùng Diệp Kính Tửu?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Chi nhạt dần, hắn nhìn Lâm Thời Chiêu, vị đế vương âm u tuyệt đẹp với đường nét khuôn mặt sắc sảo này không hề có ý nhượng bộ. Đôi mắt thú vàng rực đối diện Thẩm Chi, mang theo sự lạnh lẽo vô cơ đặc trưng của Yêu tộc cấp cao.
… Thôi vậy, dù sao cũng là chuyện sau này.
“Ta sẽ mang y theo.”
Sự tỉnh lại của Lâm Thời Chiêu kéo theo giải phóng ký ức của Thẩm Chi, hắn gật đầu, vô tư chớp mắt: “Chỉ mong ngài đừng làm ta thất vọng.”
“Ngươi chưa nói cho ta biết mục đích của ngươi.” Lâm Thời Chiêu nói.
“Thế à? Bây giờ nói cho ngài cũng chẳng cần thiết, dù sao thì ngài yếu quá.”
Nếu gặp phải Liễu Khuê Dao, xem chừng sẽ chết thảm lắm.
Dù sao hắn cũng vì nhận ủy thác của Lâm Thời Chiêu nên mới bỏ qua Trích Tinh Các đang yên ổn của mình, từ đó bị ép cuốn vào âm mưu chắc chắn thất bại này.
Nói ra thì tên kia cũng rơi vào hư không rồi, chẳng biết có bị Sầm Lan tiêu diệt đến mức không còn chút cặn bã nào không.
Thẩm Chi nhún vai: “Ngài sống sót được ở Tù Uyên là được rồi.”
Đừng để hắn phải dọn dẹp đống rác rưởi thêm lần nữa.
.
Đang nói đến đây, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.
“Vào đi.” Lâm Thời Chiêu nhàn nhạt nói.
Một tên thủ vệ Yêu tộc bước vào tẩm cung của bệ hạ, nghe thấy tiếng Lâm Thời Chiêu, hắn ta không dám ngẩng đầu, quỳ sụp xuống, trán túa mồ hôi lạnh: “Bệ hạ, ngài tỉnh rồi… Vừa nãy có một con Hồ yêu cầm yêu bài của Thẩm đại nhân xin được gặp Thẩm đại nhân một lần. Ta thấy yêu bài đó là thật, lại biết Thẩm đại nhân đang ở trong tẩm cung của bệ hạ nên lỡ đường đột thất lễ, gõ cửa tẩm cung của ngài…”
“Không sao, lui ra đi.”
“Tuân mệnh, bệ hạ.”
“Xem ra bệ hạ vừa xong việc, Tiểu Tửu đã vội vàng đến tìm ta rồi?”
Thời gian khớp quá, Thẩm Chi vui vẻ đứng dậy, chỉ ra ngoài cửa: “Vậy bệ hạ, ta ra ngoài trước nhé?”
Lâm Thời Chiêu liếc nhìn hắn, lạnh nhạt thu lại ánh mắt: “Ngươi định nói gì?”
“Nói gì à…”
Nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra sau này, cảm giác vui vẻ vừa nhen nhóm lập tức tan biến.
Tất cả đều vì cái tên mặt thối trước mặt này, đối tượng thí nghiệm của hắn.
Thẩm Chi ai oán thở dài: “Có lẽ sẽ nói vài chuyện làm bệ hạ vui lòng chăng.”
“Dù sao mỹ nhân tự dâng mình vào lòng là chuyện hiếm có khó tìm mà…”
—
Lần cuối cùng dương vật tràn ngập trong cơ thể phóng tinh rồi biến mất.
Diệp Kính Tửu hoảng hồn mở mắt, lồng ngực phập phồng thở dốc dữ dội.
Cậu cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình. Ngoài những vết đỏ sưng và bầm tím để lại trên cơ thể sau cuộc hoan ái, y phục xộc xệch mở toang, cảm giác dính nhớp từng tràn ngập cơ thể đã hoàn toàn biến mất.
Cái bụng vốn bị chất lỏng đổ đầy cũng trở lại phẳng lì như cũ.
Như thể chỉ là một giấc mộng xuân quái dị đầy nhục dục, mọi bằng chứng có thể chỉ ra danh tính kẻ phạm tội đều không còn.
Cậu khép áo lại, bỗng nhận ra điều gì, quay đầu nhìn về phía hoa Linh trên giường.
Cô gái nhỏ ngủ ngửa nghiêng ngả, khóe miệng còn vương dấu nước miếng khô.
Diệp Kính Tửu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Dù không thể dùng chứng cứ để xác minh danh tính kẻ phạm tội, Diệp Kính Tửu vẫn rõ ràng nhận ra đối phương là ai.
Chắc chắn Lâm Thời Chiêu đã tỉnh.
Cậu phải đi gặp Thẩm Chi, làm rõ bước tiếp theo nên làm gì.
·
“Hóa ra Tiểu Tửu giả làm tân nương của Yêu hoàng à. Ta nói mà…”
Lúc thằng nhóc đó vừa tỉnh lại sao mà vui vẻ thế.
Thẩm Chi thở dài, hắn siết chặt eo Diệp Kính Tửu, giả vờ không nhận ra cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh của cậu có gì khác lạ, vùi vào cổ cậu khẽ ngửi.
Dù sao vừa nãy Diệp Kính Tửu dùng thân phận tình nhân của Thẩm Chi để xin gặp hắn mà.
Thiếu niên trong lòng cố đẩy hắn ra, Thẩm Chi càng siết chặt eo, cơ thể thiếu niên trong lòng đột nhiên cứng đờ.
Xem ra tối qua Lâm Thời Chiêu làm quá tay rồi.
Thẩm Chi chua xót nghĩ thầm.
Hắn không để lộ gì trên mặt: “Tiểu Tửu, việc ngươi cần làm tiếp theo chính là ngoan ngoãn chờ đợi thôi.”
“Cái gì cơ?”
Diệp Kính Tửu hỏi: “Lâm Thời Chiêu đã tỉnh rồi, hắn sẽ ngoan ngoãn để ta giết hắn sao?”
“Ừ, là như vậy sao.”
Thẩm Chi suy nghĩ một chút, quyết định những lời dối trá sắp nói ra.
“Ta đã thực hiện nghi thức phản thanh tẩy huyết mạch cho Lâm Thời Chiêu, khiến thú tính của hắn bùng phát mạnh mẽ. Ý thức con người của hắn giờ không còn tỉnh táo, chỉ còn lại bản năng thú tính chi phối. Tiểu Tửu chắc hẳn bị bệ hạ xem như con thú cái rồi nhỉ? Ngươi đã biết hắn tỉnh lại, hẳn là cảm nhận rõ ràng tình trạng hiện tại của hắn.”
Đúng ra đây là tình huống hắn đã dự liệu.
Nhưng thằng nhóc đó chỉ bị bản năng thú tính khống chế trong chốc lát, vậy mà lúc đối đầu với hắn vừa rồi, lại chẳng hề lép vế chút nào.
Đúng là khiến người ta chán nản.
Thẩm Chi giơ ngón trỏ lên: “Long tộc này, một khi đã chọn được thú cái của mình sẽ trở thành giống đa tình hiếm có. Ngươi đã mang danh phận cô dâu loài người, chắc chắn hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền, mượn thế xông lên, biến ngươi thành cô dâu thật sự của hắn.”
… Làm sao có thể chứ?
Lâm Thời Chiêu đã ngất đi mấy lần, ảo cảnh giờ đây chẳng còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa.
Diệp Kính Tửu ngẩn ra: “Nhưng hắn phải biết tình hình hiện tại chẳng hề lạc quan. Ta ra ngoài một chuyến, phát hiện sư tôn đã biến mất, hắn và đại sư huynh gặp phải tình trạng giống nhau có đúng không?”
Cậu nhìn Thẩm Chi để xác thực.
Trong tầm mắt, Thẩm Chi gật đầu không chút phản bác.
Quả nhiên…
Diệp Kính Tửu thầm thở phào trong lòng, dứt khoát kết luận: “Vậy thì với Lâm Thời Chiêu, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt. Sao hắn lại vì ta mà từ bỏ việc truy sát sư tôn và đại sư huynh chứ?”
Không lạc quan?
Chẳng chỉ là không lạc quan, mà quả thật là chết đến nơi rồi đấy chứ.
Chính vì chết đến nơi nên bây giờ hắn mới cần Tiểu Tửu cùng bọn họ diễn một vở kịch trước mặt mọi người chứ.
Thẩm Chi nhún vai: “Ai mà biết hắn nghĩ gì?Tư tưởng của Lâm Thời Chiêu đã bị thú tính hóa, thật ra ta cũng chẳng đoán được rốt cuộc hắn muốn làm gì.”
“Nhưng có một điều chắc chắn, Tiểu Tửu, hắn sẽ chủ động để ngươi tiếp cận hắn. Ngươi chỉ cần lặng lẽ chờ đợi, đợi đến ngày bản đồ sao tiên tri xuất hiện, khi huyết mạch của hắn chính thức hoàn thành thanh tẩy. Đến lúc đó, ta sẽ để ngươi đâm xuyên qua tim hắn.”
Đâm xuyên qua tim… của Lâm Thời Chiêu?
Thẩm Chi nói với cậu như vậy.
Chỉ cần giết Lâm Thời Chiêu, đại sư huynh và sư tôn sẽ trở về.
Chỉ cần giết chết Lâm Thời Chiêu…
Ánh mắt Diệp Kính Tửu lấp lóe, cậu siết chặt tay áo, không còn chống cự sự gần gũi của Thẩm Chi, chỉ khẽ hỏi: “Thật không?”
“Thật. Tin ta đi, Tiểu Tửu.”
Đáy mắt Thẩm Chi ngập tràn ý cười, hắn vòng tay ôm lấy thiếu niên đang sững sờ tại chỗ, áp mặt vào tai cậu mà cọ xát.
Hắn dẫn dụ từng bước, giọng nói đầy ý cười như tiếng thì thầm của ác ma:
“Ngươi nhất định có thể giết chết hắn, Tiểu Tửu.”
“Tin ta đi.”