[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 91

“Sao hai huynh muội các ngươi đều thích xin lỗi người khác vậy? Thôi được rồi, ngươi buông ta ra trước đi đã.”
Diệp Kính Tửu thở dài, gạt chú chó nhỏ đang khóc thút thít sang một bên.
“Chuyện là thế này, ta nói cho ngươi nghe trước ——”
Cậu vừa mở miệng thì Hoa Linh đã dùng sức nắm lấy tay cậu, nàng vội vã ngắt lời cậu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Nhóc ngốc, ngươi gặp ca ca ta rồi đúng không? Bây giờ huynh ấy thế nào rồi? Sao huynh ấy không đi cùng ngươi? Huynh ấy vẫn còn ở trong nhà lao dưới nước à? Nơi đó trước giờ toàn giam giữ phạm nhân tử hình mà…”
Diệp Kính Tửu ngẩn người, bàn tay đang giấu trong tay áo của cậu vô thức nắm chặt lại.
… Có nên cho Hoa Linh biết tình trạng hiện tại không mấy lạc quan của ca ca nàng không?
Hai mắt thiếu nữ ngấn lệ nhìn cậu, ánh mắt chứa đầy mong đợi và vội vàng.
Diệp Kính Tửu im lặng một lát, cậu cố gắng nở một nụ cười: “Bây giờ ca ca ngươi rất tốt, lúc ta đến Hoa gia thì ta đã cứu hắn ra rồi. Nhưng hắn bị thương quá nặng, vừa nói xong tình hình của ngươi với ta thì ngất lịm đi luôn. Cho nên hắn mới không đi cứu ngươi cùng ta ——”
“Vậy là tốt rồi.”
Ca ca không sao là ổn rồi.
Cơ thể căng thẳng của thiếu nữ đột nhiên thả lỏng, nàng dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, ta thật sự lo lắng chết mất. Ta đã nói rồi mà, dù ta có chuyện gì đi chăng nữa thì ca ca ta cũng sẽ không sao đâu…”
Diệp Kính Tửu mím môi rồi xoa đầu Hoa Linh. Cậu giả vờ thoải mái nói: “Thôi được rồi, không nói đến chuyện của hắn nữa, bây giờ chúng ta giải quyết vấn đề của ngươi trước đã.”
…
Đợi đến khi nói rõ ngọn ngành sự việc với Hoa Linh thì tâm trạng của nàng cũng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, tảng đá lo lắng đè nặng trong lòng rơi xuống, cả người nàng trở nên vô cùng thoải mái.
Hoa Linh ngồi xuống bên cạnh Diệp Kính Tửu, hai tay chống ra sau mép nệm mềm mại, nàng vừa lắc chân vừa nhìn cậu: “Vậy nên ngươi muốn cải trang thành ta, đợi đến Yêu Cung rồi tìm cách để ta rời đi? Còn ngươi thì sao?”
“Đã nói với ngươi rồi mà, nửa năm này của ta không phải là vô ích đâu. Nếu không thì tại sao ca ca ngươi còn không cứu được ngươi nhưng ta lại dễ dàng cứu được chứ?”
Diệp Kính Tửu nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, tóm lại là ta sẽ không sao cả.”
Thực tế thì nửa năm này đúng là vô ích thật.
Nhưng vốn dĩ cậu phải trở về Yêu Cung, phối hợp trong ngoài với Thẩm Chi để ám sát Lâm Thời Chiêu nên quyết định này cũng không hề hoang đường.
Diệp Kính Tửu xem qua bản đồ sao, đợi đến khi đội ngũ đón dâu tới Yêu Cung thì cũng gần như là thời điểm được dự báo trong bản đồ sao.
Cái ảo cảnh chết tiệt này cuối cùng cũng có thể kết thúc rồi.
Cậu vén màn cửa sổ, Ngưu thị vệ đang canh gác ở bên ngoài. Nhận thấy ánh mắt của Diệp Kính Tửu, khuôn mặt Ngưu thị vệ ửng đỏ, nói chuyện không khỏi lắp bắp: “Diệp… Diệp huynh, huynh có chuyện gì cần ta giúp không?”
Bên cạnh có ánh mắt của Hoa Linh dõi theo, nụ cười trên mặt Diệp Kính Tửu hơi cứng ngắc: “Đa tạ Ngưu huynh, bên ngoài có động tĩnh gì không?”
Ngưu thị vệ nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Tân nương của tộc Xích Lộc đã rời đi rồi. Đợi đến sáng mai, chắc là thị vệ Yêu Cung đến đón chúng ta cũng tới. Ồ, đúng rồi! Diệp huynh…”
Ngưu thị vệ vừa nói vừa đưa đến một bộ váy áo thị nữ. Diệp Kính Tửu bèn nhận lấy nó qua khung cửa sổ. Ngưu thị vệ gãi đầu, ngại ngùng nói: “Vừa nãy để đám người kia đi hết rồi, cũng không biết trong cỗ kiệu này còn quần áo của nha hoàn không? Ta tiện tay mượn một bộ, nếu có thể dùng…”
Váy áo thị nữ? Đúng là suýt chút nữa đã quên mất chuyện này rồi.
“Cảm ơn Ngưu huynh, huynh thật sự đã giúp ta một việc lớn đó.”
Diệp Kính Tửu vội vàng nói lời cảm ơn, tiện thể cho đối phương một quả táo ngọt: “Ta chưa từng thấy yêu nào như huynh, ờm, tốt bụng như vậy.”
“Không có gì không có gì!” Ngưu thị vệ vô cùng xấu hổ: “Có thể giúp được Diệp huynh thì tốt quá rồi.”
Diệp huynh thật là đẹp mắt, lão Ngưu là hắn ta đã sống hơn trăm năm rồi mà chưa từng thấy mỹ nhân nào vừa đẹp vừa quyến rũ như thế này.
Diệp Kính Tửu vừa cười vừa kéo rèm cửa sổ lại. Khi kéo xong thì nụ cười trên mặt cậu cũng lập tức biến mất. Thấy Hoa Linh ở bên cạnh có vẻ mặt kỳ lạ, muốn nói lại thôi, cậu thở dài, nhượng bộ nói: “Muốn hỏi gì? Ngươi cứ hỏi đi.”
Hoa Linh ho khan một tiếng rõ to: “Ngươi có quan hệ gì với Yêu tộc bên ngoài kia vậy? Chắc không phải nửa năm không gặp, ngươi đã làm ra chuyện gì… khụ… có lỗi với ca ca ta chứ?”
“Cái gì mà có lỗi với ca ca ngươi? Hai chúng ta chẳng có quan hệ gì cả.”
Diệp Kính Tửu có hơi chột dạ nói: “Con yêu họ Ngưu bên ngoài kia là người mà ta mới quen biết ngày hôm qua thôi, là một Yêu tộc dễ lừa, à không, dễ tính. Ta mới nói vài câu mà hắn ta đã giúp ta không ít việc rồi. Nếu không có hắn ta thì ta còn đang lo làm sao mới gặp được ngươi đấy.”
Hoa Linh hơi không phục, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái đó mà ngươi gọi là không có quan hệ gì á… Nghĩ rằng trước đây buổi tối ta không nghe thấy tiếng gì chắc…”
Tai Diệp Kính Tửu đỏ bừng, giả vờ như không nghe thấy nàng nói gì.
“Thôi được rồi! Ngươi cứ làm theo lời ta nói, trước tiên giả làm thị nữ của ta đã. Đợi thời cơ đến, ta bảo ngươi đi thì ngươi phải nhanh chóng rời khỏi đây. Nghe rõ chưa?”
Nhắc đến chuyện chính, Hoa Linh ngập ngừng hỏi: “Ngươi chắc chắn là ngươi thật sự sẽ không sao à?”
Đương nhiên nàng là người muốn trốn chạy khỏi nơi này hơn bất kỳ ai khác, nàng muốn thoát khỏi thân phận tân nương Yêu hoàng đáng sợ này.
Nhưng nếu cái giá phải trả là mạng sống của người bạn tốt thì nàng thà tự mình đối mặt với mọi khó khăn còn hơn.
“Thật mà! Ngươi nhìn dáng vẻ hiện tại của ta là biết ngay thôi!”
Diệp Kính Tửu nghiêng khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ đã trưởng thành của mình đến trước mặt Hoa Linh: “Nói thật, nếu ngươi không quen biết ta thì bây giờ, khi ngươi ngửi thấy yêu khí nồng đậm trên người ta, ngươi có nghĩ ta là một Nhân tộc không?”
“Cũng có lý…”
Đúng là mùi yêu khí vô cùng nồng đậm, đến mức linh khí bản mạng của nàng suýt chút nữa đã không kìm được mà lao ra chém yêu.
Nhưng mà…
“Chiêu này là ca ca ta dạy ngươi đúng không?”
Diệp Kính Tửu cười khẽ, gật đầu một cách dứt khoát: “Đúng là hắn dạy ta. Nhưng mà ta vẫn chưa thành thạo lắm nên lần biến hình này mới xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
Hết nỗi lo lắng, hai người bọn họ lại thảo luận rất lâu về những chi tiết cụ thể.
Cho đến khi bầu trời bên ngoài hơi hửng sáng, Diệp Kính Tửu mới thu lại pháp thuật ngụy trang Yêu tộc, khôi phục về diện mạo ban đầu. Dưới sự giúp đỡ của Hoa Linh, cậu trang điểm và mặc vào bộ hỉ phục vô cùng nặng nề kia.
Chiều cao của hai người bọn họ xấp xỉ nhau, sau khi cậu mặc bộ hỉ phục này vào lại vừa vặn một cách bất ngờ, cứ như thể bộ đồ được đặt may riêng cho Diệp Kính Tửu vậy.
Kẻ lông mày, chải tóc, môi điểm son đỏ.
Đợi đến khi chiếc trâm cài cuối cùng được cài vào búi tóc, Hoa Linh lùi lại một bước, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên.
“Nhóc ngốc, ngươi cũng… quá…”
Quá đẹp rồi.
Đương nhiên Hoa Linh biết Diệp Kính Tửu vốn có nhan sắc không tệ nhưng trước đây, khi hai người bọn họ ở chung với nhau, cậu luôn mang đến cảm giác thanh thoát nhẹ nhàng, khiến người ta vừa nhìn đã biết là một bậc tu tiên tài giỏi và tao nhã.
Bây giờ phấn son đậm đà, cải trang thành con gái, đặc biệt là vệt đỏ thắm nơi đuôi mắt, dường như đôi mắt xinh đẹp kia chỉ hơi liếc một cái đã dễ dàng cuốn đi linh hồn của người khác.
Rõ ràng là trang điểm bình thường nhưng nàng lại không cho ra hiệu quả như thế này.
Chẳng lẽ Diệp Kính Tửu giả gái… còn có sức quyến rũ hơn nàng sao?
Quả nhiên là giống ca ca nàng quá cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì…
“Thôi được rồi, đừng nhìn nữa. Lát nữa thị vệ Yêu Cung sẽ đến đấy.”
Diệp Kính Tửu nhếch nhẹ môi. Cậu đứng dậy, chỉnh sửa lại trang phục một chút rồi ngồi ngay ngắn trên chiếc đệm mềm thêu hình phượng bằng tơ vàng ở chính giữa kiệu cưới.
Hoa Linh vội vàng gật đầu lia lịa. Nàng mặc bộ đồ thị nữ nhưng ngũ quan sắc sảo, tuấn tú lại hoàn toàn không hợp với bộ đồ mềm mại này. Bởi vì ánh mắt nhìn người khác của nàng trời sinh đã mang theo cảm giác uy hiếp, ngược lại trông Hoa Linh còn giống một nam thị vệ của Nhân tộc cải trang thành nữ hơn.
Nàng thấy Diệp Kính Tửu không nhịn được cười khẽ một tiếng thì không phục, nghiến răng quát: “Đừng cười nữa! Ta cũng không muốn giống ca ca ta như vậy đâu! Từ nhỏ đến lớn, không biết ta đã bị gọi nhầm bao nhiêu lần rồi…”
Tiểu ca ca, công tử, tiểu thiếu gia, soái ca… những cách gọi này cứ thay phiên nhau dùng cho nàng.
Chỉ không có ai gọi nàng là tiểu thư.
Diệp Kính Tửu vội vàng nín cười.
Cậu nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động thì biết được thị vệ Yêu Cung đã đến. Cậu và Hoa Linh liếc nhìn nhau một cái, sau đó tự mình trùm khăn voan đỏ lên.
Nói ra thì, lần cuối cùng cậu mặc đồ nữ là lúc ở trong hoàng cung nước Đại Nhạn.
Không đúng, cho dù bây giờ rời khỏi ảo cảnh thì cậu vẫn đang ở trong cung điện của Lâm Thời Chiêu.
Cái cảm giác nhục nhã khi mặc đồ nữ, còn bị Lâm Thời Chiêu ép ngồi trên người hắn chuyển động, mở rộng yếm ra…
Rất khó để cậu quên được.
Diệp Kính Tửu hoàn hồn, cậu nghe thấy có người vén lớp rèm ngoài, ngay sau đó, kẻ ấy bước nhanh hai ba bước tới gần, vén tiếp lớp rèm bên trong.
Một cảm giác áp bức khó diễn tả thành lời bao trùm lên chiếc kiệu cưới này.
“Bái kiến đại nhân.”
Hoa Linh cúi đầu quỳ bái hành lễ, có người lạnh lùng ừ một tiếng.
Diệp Kính Tửu cụp mắt, từ khe hở của khăn voan đỏ nhìn thấy đôi ủng đen của thị vệ Yêu Cung dừng lại trước mặt cậu.
Thông thường, việc kiểm tra đến đây là kết thúc, đáng lẽ thị vệ Yêu Cung này phải tự động rời đi.
Nhưng chủ nhân của đôi giày kia vẫn không nhúc nhích, rất lâu sau, Diệp Kính Tửu mới thấy chủ nhân của đôi ủng đen kia rời đi.
Cậu vừa định thở phào nhẹ nhõm thì giây tiếp theo, một trận gió lạnh quét qua, cậu vận chuyển linh khí theo bản năng, sau đó lại ý thức được hoàn cảnh hiện tại nên cố gắng đè nén linh lực đang sôi trào.
Tóc đen tung bay, khăn voan đỏ bị gió mạnh thổi bay lên rồi từ từ rơi xuống đất.
Diệp Kính Tửu giả vờ sợ hãi nhắm chặt mắt, sau đó cậu từ từ mở mắt ra, ngước mắt nhìn về phía thị vệ Yêu Cung vô lễ kia.
Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt của cậu là một đôi mắt hẹp dài vô cùng lạnh nhạt, con ngươi màu vàng sẫm, giống như một con rắn độc băng giá đang trực tiếp đánh giá cậu.
Đây… sao lại giống như…
Trong lòng Diệp Kính Tửu chợt dâng lên vài phần quen thuộc, suy đoán khó tin thậm chí còn khiến cậu ngây người tại chỗ, quên cả hành lễ.
Cho đến khi Hoa Linh ho nhẹ một tiếng thì cậu mới vội vàng cụp mắt xuống, chắp tay hành lễ với thị vệ Yêu Cung: “Bái kiến đại nhân.”
“… Hừ.”
Cậu nghe thấy một tiếng cười khẩy, tựa như gặp ảo giác.
“Ngươi chính là tân nương Nhân tộc của Yêu hoàng bệ hạ?” Thị vệ Yêu Cung kia hỏi cậu, giọng nói của hắn ta vô cùng lạnh lẽo.
Bình tĩnh lại nào, Lâm Thời Chiêu không thể xuất hiện ở đây được.
Bây giờ hẳn là tên kia vẫn còn đang nằm trên long sàng, tiếp nhận lễ thanh tẩy huyết mạch, sao có thể đến chỗ này tìm cậu được?
Bình tĩnh, bình tĩnh nào.
Diệp Kính Tửu cố gắng nặn ra một nụ cười. Cậu gật đầu một cách nhẹ nhàng, trâm cài trên búi tóc khẽ đung đưa.
Thị vệ Yêu Cung thấy mỹ nhân mặc hỉ phục lộng lẫy trước mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo đáp: “Đúng vậy, đại nhân.”
Cậu thừa nhận mình là tân nương Nhân tộc của Yêu hoàng bệ hạ.
Thị vệ Yêu Cung cong môi cười, hắn ta dùng kiếm nhẹ nhàng nhấc chiếc khăn voan đỏ lên, chỉ thấy khăn gấm bay lơ lửng trong không trung, sau đó từ từ rơi xuống mái tóc đen nhánh được cài đầy trang sức cầu kỳ của mỹ nhân, che khuất khuôn mặt xinh đẹp.
“Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, quả thật nên để lại cho Yêu hoàng bệ hạ làm tân nương.”
Thị vệ Yêu Cung xoay người nhảy xuống cỗ kiệu. Hắn ta hơi liếc mắt ra hiệu cho Ngưu thị vệ đang cung kính cúi người: “Xuất phát đi.”
Ngưu thị vệ đổ mồ hôi đầy đầu, vội vàng đáp: “Dạ… dạ!”
Diệp huynh và Yêu tộc trước mặt đều là thị vệ Yêu Cung, sao tên này lại cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ đến vậy?
Chân hắn ta sắp đứng không vững rồi…
Kiệu khởi hành, thị vệ Yêu Cung nhảy vọt lên trên nóc kiệu, gõ nhẹ vào tấm chắn phía sau.
“Chúng ta xuất phát rồi, tân nương.”
Giọng nói lạnh lẽo của hắn ta ẩn chứa một chút vui vẻ khó nhận ra.
“Ta tin ngươi sẽ nhanh chóng gặp được Yêu hoàng bệ hạ.”
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi, xa giá chở tân nương Nhân tộc từ từ tiến về phía cuối con đường Hồng Ti Phưởng.
——
“Tên kia thật là ——”
Diệp Kính Tửu lắc đầu với Hoa Linh.
Hoa Linh vội vàng im miệng, nàng chỉ tay về hướng thị vệ Yêu Cung kia rồi lại làm động tác cứa cổ, còn rùng mình một cái vô cùng cường điệu.
Hoa Linh: Cái tên thị vệ Yêu Cung kia biến thái quá đi mất, đáng sợ thế không biết.
Diệp Kính Tửu cũng cảm thấy vậy, cậu gật đầu xác nhận với Hoa Linh.
Diệp Kính Tửu: Đúng là một tên biến thái.
Trao đổi như vậy thật sự không tiện.
Tiếp theo còn hai ngày đi đường nữa.
Cứ sống chung như vậy sao được?
Hoa Linh suy nghĩ, nàng ngưng tụ linh lực ở đầu ngón tay, viết chữ trước mặt Diệp Kính Tửu:
Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
Diệp Kính Tửu liếc nhìn nàng rồi lắc đầu, cậu ra hiệu không cần làm gì cả.
Nhưng Hoa Linh không cam tâm. Nàng bĩu môi, ngưng tụ linh lực hóa thành một bộ bài hoa, sau đó lắc lắc nó trước mặt Diệp Kính Tửu.
Hoa Linh: Đánh bài đi.
Khoé miệng Diệp Kính Tửu giật giật.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Hoa Linh nháy mắt với cậu.
Diệp Kính Tửu: “…”
Rất lâu sau, trong loan giá vang lên tiếng động rất nhỏ.
Thị vệ Yêu Cung cảm nhận được gì đó, đôi mắt hẹp dài màu vàng đầy âm u của hắn ta đảo qua phía sau rồi phát ra một tiếng cười khẽ.
Ngưu thị vệ đang trong trạng thái căng thẳng cao độ. Hắn ta tưởng thị vệ Yêu Cung có gì sai bảo bèn lắp bắp nói: “Sao… sao vậy? Đại nhân? Ngài có gì phân phó à?”
Nụ cười trên khóe miệng thị vệ Yêu Cung biến mất không dấu vết.
Hắn ta lạnh lùng liếc nhìn Ngưu thị vệ, sau đó thu hồi tầm mắt, bất động nhìn về phía trước.
“Tiếp tục lên đường.”
“Vâng… vâng!”