[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 90

Sau khi sử dụng yêu bài thuận lợi đặt chân lên Hồng Ti Phưởng, Diệp Kính Tửu phát hiện nơi này rộng rãi hơn nhiều so với vẻ bề ngoài, đồng thời cũng náo nhiệt hơn hẳn.
Ít nhất thì trong Hồng Ti Phưởng có nhiều thị vệ Yêu tộc qua lại, tựa như đang vận chuyển thứ gì đó. Mặc dù không biết những người này đang làm gì cụ thể, nhưng cục diện này chắc chắn đã tạo điều kiện thuận lợi cho Diệp Kính Tửu lẻn vào Hồng Ti Phưởng mà không cần nghi ngờ gì nữa.
Cậu nhờ vào phương pháp mà Hoa Bất Tiếu từng dạy cậu để cải trang thành thị vệ của Yêu tộc. Nhờ có tấm yêu bài cao cấp đó mà những thị vệ của Yêu tộc khác bèn xem cậu là thị vệ trực thuộc của Yêu cung, chỉ cần bịa ra một lý do đã được cho qua một cách khách khí.
Vì không muốn gây sự chú ý, cậu tiện tay dẫn theo một con yêu thú ngay tại cổng vào, rồi thuận lợi hòa vào cùng nhóm thị vệ của Yêu tộc đang trên đường đến cứ điểm giữa đoạn của Hồng Ti Phưởng.
Đương nhiên, giữa chừng cũng có vài chuyện ngoài ý muốn …
“Diệp huynh hẳn là hồ yêu phải không? Sao lại đẹp đến thế.”
Thị vệ họ Ngưu dẫn đầu bước đến bên cạnh cậu, trong ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc: “Dẫu là hồ yêu nhưng có thể đẹp như Diệp huynh thì cũng hiếm thấy.”
“Haha, cũng tàm tạm, cũng tàm tạm.”
Diệp Kính Tửu không phủ nhận, cậu khẽ mỉm cười lễ phép, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Ngưu thị vệ kia, cậu đeo chiếc mặt nạ bằng thép – được đặc chế của thị vệ của Yêu cung, che đi dung mạo thu hút ánh nhìn.
Chết tiệt, rốt cuộc là đã sai sót bước nào…
Rõ ràng là cậu chỉ muốn hoá thân thành một yêu tộc trung niên, tướng mạo bình thường, thân hình vạm vỡ dũng mãnh, kết quả không hiểu một bước nào đó trong quá trình đã có sai sót, khiến Diệp Kính Tửu lại hoá thân thành hình dáng thanh niên, có vẻ là dung mạo của chính mình, nhưng lại còn quyến rũ hơn cả bộ dạng hiện tại của cậu.
Ngưu thị vệ thất vọng nhìn cậu đeo mặt nạ lên, rồi khẽ liếc mắt, ghé sát lại gần, thấp giọng hỏi: “Hiện tại Diệp thị vệ đang đảm nhiệm chức vụ gì ở Yêu cung vậy? Vừa rồi bước vào cửa ta thấy mấy thị vệ canh giữ ở cổng vào vừa nãy kính trọng ngươi lắm, hẳn là đã nhận được một công việc tốt rồi phải không?”
Phải nói rằng tu vi hậu kỳ Kim Đan của Diệp Kính Tửu bất kể là ở trong Yêu tộc hay Nhận tộc đều không thể xem thường. Đối với cậu, muốn tìm một công việc trong Yêu cung cũng chẳng có gì khó khăn.
Vì thế, Diệp Kính Tửu không hề chột dạ chút nào: “Tại hạ chẳng qua chỉ là thị vệ bên cạnh một vị đại nhân mà thôi, nhờ chút ánh sáng của người khác mà có được chỗ đứng này.”
Ngưu thị vệ nghe vậy, trong ánh mắt lộ ra một tia rõ cảm xúc: “Thị vệ bên cạnh à…”
Phải nói rằng Diệp thị vệ này quá đẹp trai, thị vệ bên cạnh… liệu có phải làm một số việc gì đó…
“Lần này Ngưu huynh đến cứ điểm Hồng Ti Phưởng là vì chuyện gì vậy?”
Diệp thị vệ đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngưu thị vệ, hắn hoàn hồn, nở một nụ cười nhiệt tình với Diệp thị vệ, vai không cử động mà nghiêng lại gần Diệp thị vệ: “Chúng ta là từ Loan Châu phái tới để tập hợp với đội tân nương của tộc Xích Lộc, vị cô nương kia chê nghi thức không đủ long trọng, đặc biệt phái chúng ta tới để làm cho không khí náo nhiệt. Nhưng vì tân nương của Loan Châu đã đến cứ điểm trước, Hồng Ti Phưởng nối liền với Loan Châu đã rút về, chúng ta chỉ có thể lên Hồng Ti Phưởng gần nhất là của Hoa thành mà thôi.”
Diệp Kính Tửu kéo theo linh thú, thuận thế tránh khỏi tên Ngưu thị vệ kia, trong lòng thầm nhủ tên Yêu tộc này khi dục vọng trỗi dậy thì chẳng màng đến gì khác.
Sau khi hiểu rõ được mục đích của đám Yêu tộc này, Diệp Kính Tửu không muốn dây dưa thêm với hắn ta. Vì thế, cậu bắt chước dáng vẻ của thị vệ từng thấy trong Yêu cung, chỉ nhàn nhạt gật đầu, rồi không nói gì nữa mà tập trung đi về phía trước.
Thị vệ họ Ngưu tuy lấy làm lạ khi Diệp thị vệ đột nhiên lạnh nhạt hơn nhiều, nhưng nhớ đến thân phận thị vệ Yêu cung của đối phương, hắn ta cũng chẳng dám oán hận nửa lời. Thậm chí đến tận đêm khuya, hắn còn đặc biệt lấy lòng chia sẻ cho Diệp thị vệ mấy miếng thịt khô.
Chính hắn ta thì túm lấy mấy nắm cỏ khô nhai rôm rốp, miệng còn mơ hồ nói: “Diệp thị vệ, hiện giờ ta đã là hậu kỳ Trúc Cơ đại viên mãn, chắc thêm vài năm nữa sẽ đột phá Trúc Cơ, luyện thành Kim Đan thôi. Ngươi thấy ta có hy vọng vào Yêu cung tìm được một chức vị không?”
Diệp Kính Tửu đã tích cốc từ lâu, càng không thể tùy tiện nhận đồ ăn từ kẻ xa lạ. Cậu khách khí nhận lấy, nhưng chẳng hề động đến, nghiêm nghị trả lời lung tung: “Ngưu thị vệ, nếu ngươi có thể luyện thành Kim Đan, đương nhiên bước vào Yêu cung sẽ không thành vấn đề.”
Nghe vậy, lòng Ngưu thị vệ lập tức bừng lên nhiệt huyết, hắn ta vội vàng dừng ăn, nắm lấy tay Diệp Kính Tửu, ánh mắt tràn đầy mong chờ nói: “Vậy, vậy Diệp thị vệ, đến lúc đó có thể phiền ngươi đề cử ta được không? Đương nhiên, nếu ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần ta làm được thì nhất định sẽ giúp ngươi…”
Diệp Kính Tửu làm gì có bản lĩnh đề cử giúp hắn ta.
Đương nhiên, cậu sẽ không thừa nhận bản thân không làm được, nhưng khi nhìn vào đôi mắt tràn đầy mong chờ của hắn ta, trong lòng cậu chợt dấy lên một ý tưởng.
Cậu khẽ nhếch môi cười, chậm rãi nói: “Tất nhiên ta có thể nói giúp ngươi, là thế này, Ngưu huynh, ta thật sự không dám giấu giếm, thật ra chuyến này ta từ Hoa Thành đến cứ điểm là để…”
…
“Chủ nhân các ngươi lại đem lòng yêu mến tân nương của Nhân tộc ư!”
Ngưu thị vệ giật mình, vội hạ giọng: “Chỉ vì một thoáng kinh hồng tại đại hội võ lâm khi đó mà nhớ mãi không quên?”
“Đúng là như vậy.”
Diệp Kính Tửu nghiêm túc gật đầu, nếu tên này dễ bị lừa như thế cũng đừng trách cậu bịa chuyện.
“Đại nhân nhà ta vốn định để Hoa gia đổi một người khác, nào ngờ lại chậm một bước. Thế nên, đành phải nhân lúc người còn chưa được đưa đến trước mặt Yêu Hoàng bệ hạ, phải tìm cách ngăn lại.”
Ngưu thị vệ họ không ngờ đối phương lại sẵn lòng tiết lộ bí mật kinh thiên động địa như vậy cho hắn ta, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác xúc động khó tả.
Không ngờ mới quen chưa đầy một ngày, vậy mà Diệp huynh đã tin tưởng hắn ta đến nhường này!
Chuyện lén lút đổi tân nương này… tuy rằng cũng có thể xem là tội khi quân, nhưng nói đến số người được đưa đến làm tân nương cho Yêu Hoàng bệ hạ ít nhất cũng phải đến trăm người, đổi một người chắc hẳn cũng chẳng hề gì…
Huống hồ ai ai cũng biết, tân nương của Nhân tộc chẳng qua chỉ là vật được kèm theo, đoán chừng đến tay Yêu Hoàng bệ hạ chưa được bao lâu thì đã hương tiêu ngọc vẫn.
Ngưu thị vệ chợt nảy ra thắc mắc: “Nhưng dù chặn lại thì vẫn cần một cô nương của Nhân tộc thay thế, ta thấy Diệp thị vệ cũng không mang theo ai mà?”
“Dọc đường mang người Nhân tộc thật sự quá gây chú ý, đại nhân nhà ta sợ việc bị bại lộ, vì thế mới bảo ta tạm thời đóng giả làm tân nương của Hoa gia trước, đợi đến Yêu cung rồi, sẽ tìm cơ hội đổi thành tân nương Nhân tộc khác.”
Diệp Kính Tửu thản nhiên nói mà mặt không đỏ tim không đập: “Sao vậy? Ngưu huynh cho rằng ta không đóng giả được tân nương Hoa gia kia sao?”
Ngưu thị vệ nhìn chằm chằm cậu, chẳng mấy chốc đã đỏ bừng mặt, ngại ngùng nói: “Tất, tất nhiên không phải … dư sức rồi …”
Tuy đầu óc của Ngưu thị vệ không được linh hoạt, nhưng cũng hiểu rằng Diệp huynh tiết lộ chuyện động trời này cho hắn, chắc chắn không chỉ đơn giản là kể chuyện phiếm.
Cũng đúng, nói cho cùng thì Diệp huynh chỉ có một thân một mình, dù thế nào đi nữa vẫn hơi bất tiện. Nếu có người chịu ra tay giúp đỡ, vậy thì tốt quá rồi.
Có cơ hội giúp đỡ thị vệ thân cận của một đại nhân nào đó trong Yêu cung, hơn nữa lại là chuyện lấy lòng quý nhân, loại việc tốt này đâu phải ai cũng gặp được?
Nếu chuyện này thành công, hắn ta có thể xin một chức vị trong Yêu cung, vậy thì hắn ta chẳng cần phải quay về Loan Châu – nơi luôn bị các yêu tộc khác xem thường như hạng thấp kém nữa…
Vì được tham dự vào một chuyện động trường, mà phần thưởng hậu hĩnh khó mà tưởng tượng nổi, Ngưu thị vệ kích động vô cùng, sau một hồi trăm do dự, cuối cùng hắn ta cũng đưa ra quyết định: ““Vậy… Diệp thị vệ, ngươi xem… xem thử có việc gì ta có thể giúp được không?”
Mắc câu rồi.
Diệp Kính Tửu khẽ nhếch môi, mỉm cười nhìn Ngưu thị vệ: “Nếu Ngưu huynh đã muốn giúp đỡ, vậy thì còn gì bằng, chuyện ta cần huỵnh làm vô cùng đơn giản…”
—
Hoá ra việc giăng bẫy một người cũng không khó như Diệp Kính Tửu nghĩ.
Nhớ lại những lần trước đây bản thân bị người ta xoay như chong chóng của mình, nhất thời cảm thấy khá kỳ diệu.
Đến gần chiều tối ngày hôm sau, trông thấy ánh lửa thấp thoáng ở đằng xa thì cậu đã biết bọn họ đã đến cứ điểm.
Có lẽ Hoa Linh đang ở trong cứ điểm này, một mình khoác lên người bộ hỷ phục nặng nề ngồi trong cỗ kiệu chăng?
Diệp Kính Tửu khẽ mím môi, trong lòng vô thức trĩu nặng vài phần.
Thực ra cậu biết hơn ai hết, nơi này chỉ là ảo cảnh, rời khỏi ảo cánh thì bằng hữu tốt Hoa Linh của cậu có lẽ sẽ chẳng còn tồn tại nữa.
Rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Thực ra Diệp Kính Tửu cũng không rõ lắm.
Có lẽ ảo cảnh này quá chân thật, có lẽ vì mấy tháng đồng hành bên nhau đã khiến cậu nhận ra Hoa Linh thực sự là con người bằng xương bằng thịt.
Dù thế nào đi nữa, nàng cũng biết vui, biết buồn, biết dùng những cách vụng về để an ủi cậu, cũng sẵn sàng một mình dấn thân vào con đường bi thảm chỉ để bảo vệ ca ca ruột của mình.
Những người ngốc nghếch như này luôn khiến người ta không nhịn được mà muốn làm gì đó cho họ.
Dẫu cho kết cục có lẽ đã sớm định sẵn, không thể nào thay đổi được.
.
Cứ điểm nằm giữa Hồng Ti Phưởng lớn hơn nhiều so với những gì Diệp Kính Tửu tưởng tượng.
Đưa mắt nhìn ra xa, một màu đỏ rực rỡ tràn ngập tầm mắt, vô số dải lụa đỏ và cỗ kiệu nằm giữa chúng, giống như từng chiếc lá cô độc ẩn mình trong đó, lặng lẽ chờ đợi dưới ánh nến rực rỡ.
Mỗi ngày đều có vài cỗ kiệu được đưa đến đây, chờ đợi thị vệ Yêu cung đến để dẫn họ đến Yêu cung.
Hoa gia chính là một trong số đó.
Những thị vệ Hoa gia chịu trách nhiệm canh giữ tân nương Hoa gia bao bọc lấy cỗ kiệu này kín như bưng không để lộ một kẽ hở, mãi đến khi vào cứ điểm Yêu tộc mới có thể thở phào nhẹ nhõm, không còn lo lắng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nữa.
Thế nhưng, bọn họ vừa thả lỏng tinh thần, khoảng nửa canh giờ sau, đột nhiên có một đội Yêu tộc xông thẳng về phía họ.
Hoa Quân – thị vệ dẫn đầu Hoa gia theo bản năng siết chặt chuôi kiếm bên hông, nhưng chợt nhớ ra đây không phải nơi mà Yêu tộc có thể tùy tiện giết người mới cố gắng đè nén ý muốn rút kiếm. Đợi đến khi người đến trước mặt, hắn ta cung kính chắp tay: “Xin hỏi vị đại nhân này có chuyện gì?”
Thị vệ Yêu tộc liếc mắt đã nhận ra là một mã yêu, hắn ta lắc lắc yêu bài của Yêu cung, hất cằm nói: “Các ngươi là người Hoa gia phải không?”
Là thị vệ của Yêu cung sao? Sao lại đến nhanh như vậy?
Hoa Quân âm thầm nhíu mày, nhưng trên mặt càng tỏ ra cung kính hơn: “Đúng vậy, không biết đại nhân đến đây là vì …”
“Ta là thị vệ phụ trách tới hộ tống tân nương Hoa gia về Yêu cung, kẻ hèn này họ Mã, ngươi có thể gọi ta là Mã thị vệ.”
Tên yêu tộc kia tự xưng là thị vệ của Yêu tộc khẽ gật đầu với hắn ta: “Các ngươi có thể rời đi, chặng đường tiếp theo sẽ do ta hộ tống.”
Vì vừa mới đến cứ điểm, Hoa Quân vẫn chưa hay biết rằng cái gọi là thị vệ hộ tống Yêu cung thực chất chỉ là một người đến dẫn đường đội ngũ hộ tống, chứ không phải giải tán đội ngũ hộ tống vốn có.
Hắn ta theo bản năng tin lời nói này của đối phương, nhìn xung quanh đám Yêu tộc thấy không ai có bất kỳ phản ứng nào với tiếng động bên này, bèn nghĩ rằng đây là quy trình vốn dĩ phải diễn ra.
Thế nhưng, rõ ràng trước đó gia chủ đã dặn dò họ phải đích thân đưa tân nương vào tận bên trong Yêu cung…
“Còn đứng đấy làm gì? Hay là ngươi muốn đến Yêu cung để tự tìm đường chết?” Mã thị vệ quát lớn.
Hoa Quân theo phản xạ liền đáp ứng, dù trong lòng hơi do dự, nhưng vẫn ra lệnh cho đám thị vệ Hoa gia đang ngơ ngác sau lưng: “Để lại hai thị nữ, những người khác theo ta rời đi.”
“Khoan đã, thị nữ cũng không được.” Mặt của Mã thị vệ không chút cảm xúc: “Ngoại trừ tân nương của yêu tộc, những kẻ không liên quan đều phải rời khỏi.”
“Chuyện này…”
“Chẳng lẽ ngươi còn điều gì thắc mắc?” Thị vệ Yêu cung trước mặt nhìn xuống hắn, giọng điệu cao ngạo.
Sắc mặt Hoa Quân thoáng cứng đờ, nhưng vẫn cung kính lắc đầu: “Đương nhiên là không.”
Hắn ta quay đầu: “Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc theo ta rời đi.”
“Vâng.”
Bọn họ nhanh chóng thu dọn xong, Hoa Quân cung kính gật đầu với thị vệ của Yêu cung, rồi dẫn người của mình rời đi.
Khi lướt qua tên thị vệ của Yêu tộc kia, hắn ta lại nghe thấy một tiếng cười khinh bỉ không hề che giấu.
“Kẻ hèn Nhân tộc…”
Hoa Quân nắm chặt nắm đấm.
Kẻ hèn Nhân tộc?
Một ngày nào đó…
Một ngày nào đó.
Một ngày nào đó, đám Yêu tộc kiêu căng ngạo mạn sẽ phải trả giá cho sự coi thường của chúng.
—
“Khụ, Diệp huynh, ngươi thấy biểu hiện của ta thế nào?”
Người vừa đi khuất, Mã thị vệ khi nãy còn cao ngạo vô cùng, bây giờ bỗng chốc tươi cười hớn hở, ghé sát bên cạnh Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu khẽ gật đầu, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Thật sự phải đa tạ Mã thị vệ, nhờ có ngươi mà mọi chuyện mới suôn sẻ thế này.”
“Vậy thì tốt rồi. Chỉ là …”
“Chỉ là sao?”
Mã thị vệ do dự một chút rồi nói: “Chỉ là đội ngũ của ta đã chia một nửa để tập hợp với tộc Xích Lộc rồi, hiện tại đội hình thật sự không đủ hoành tráng, lát nữa thị vệ của Yêu cung thật sự đến, liệu có bị nghi ngờ không…”
“Như vậy chẳng phải lại hợp lý hơn sao?”
Diệp Kính Tửu chẳng hề tỏ ra lo lắng, mỉm cười giải thích: “Dù sao cũng chỉ là Nhân tộc, dù có là danh gia vọng tộc như Hoa gia đi chăng nữa, việc mời được mười mấy Yêu tộc đến hộ tống đã xem như là một sự xa hoa tột bậc rồi. Dù sao thì có mấy Yêu tộc chịu hạ mình làm việc cho Nhân tộc chứ, đúng không?”
“Đúng là vậy… ha ha, là ta nghĩ nhiều rồi, vẫn là Diệp huynh suy nghĩ chu đáo hơn.”
Vài câu của Diệp Kính Tửu đã dễ dàng xua tan nghi ngờ trong lòng Mã thị vệ, hắn ta sai đám huynh đệ đã sắp xếp từ trước bao vây lấy cỗ kiệu xa hoa, giả làm một đội ngũ hoành tráng, còn mình đóng vai trò dẫn đầu, dẫn Diệp Kính Tửu đến cửa chiếc kiệu cao quý này.
Bên trong im lặng như tờ.
Mã thị vệ vội vàng lấy lòng, vén rèm bên ngoài cỗ kiệu lên, cung kính nói: “Diệp huynh, vậy … mời?”
“Đa tạ Mã huynh.”
Diệp Kính Tửu khẽ mỉm cười với hắn ta, cúi người bước vào trong.
Được mỹ nhân khen ngợi, trong lòng Mã thị vệ vô cùng thích thú. Mặt mày hắn ta hớn hở, vỗ vai đàn em bên cạnh rồi lớn tiếng nói: “Mấy người nhìn cho kỹ vào! Đợi đại nhân của Yêu cung đến, đứa nào đứa nấy đều phải ngẩng cao đầu, không được làm mất mặt tộc Ngưu của chúng ta, biết chưa!”
“Vâng! Đại ca!”
.
Từ bên ngoài cỗ kiệu chỉ cần vén thêm một lớp màn che nữa là có thể tiến vào bên trong, nơi vị tân nương của Hoa gia đang ở đó.
Diệp Kính Tửu vươn tay mở lớp rèm ấy, trong lòng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Cậu khẽ hít sâu một hơi, chậm rãi vén lớp rèm cuối cùng, đập vào mắt là một thiếu nữ cứng đờ ngồi trên đệm mềm, trùm khăn đỏ không nhúc nhích.
Dùng từ thiếu nữ thực ra cũng chưa chính xác lắm, chỉ có thể nhận ra là nữ nhân, mặc trang phục hoa lệ, vải vóc tinh xảo, từng đường kim mũi chỉ đều được thêu dệt bằng sợi chỉ vàng thượng hạng.
Chưa đầy một tháng mà bộ hỉ phục này được may tinh xảo đến vậy, có thể thấy tay nghề của các thợ thêu của Hoa gia điêu luyện đến mức nào.
Cậu chú ý thấy hai tay của tân nương Yêu tộc này đặt trước đùi, dùng sức nắm chặt lòng bàn tay đến nỗi khớp xương trắng bệch.
Có thể thấy nàng đang rất căng thẳng.
“Khụ —”
Cậu hắng giọng, thiếu nữ ngồi trên đệm mềm lập tức trở nên cứng đờ, lòng bàn tay bỗng siết chặt hơn.
Diệp Kính Tửu không nhịn được mà cười một tiếng, không doạ nàng nữa: “Được rồi, là ta.”
“…?”
Diệp Kính Tửu cách một lớp khăn voan vẫn có thể cảm nhận được sự nghi hoặc của nàng.
“Nghe không ra sao? Đồ ngốc. Không phải ngươi chơi đá cầu thua ta sao? Sao, ngươi không cần quả cầu bảo bối mà ngươi ngày đêm mong nhớ nữa à?”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên thiếu nữ trước mặt bật dậy, giật phăng tấm khăn đỏ trên đầu xuống.
Hoa Linh trừng mắt nhìn chằm chằm vào chàng trai Yêu tộc mặc trang phục Yêu tộc, khuôn mặt quen thuộc trước mặt, biểu cảm trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo không giấu nổi vẻ ngây ngốc, đôi mắt phượng vốn quyến rũ lại mở to tròn xoe.
“Nhóc ngốc?”
Nàng do dự thốt ra cái tên mình phỏng đoán, không dám tin chàng trai Yêu tộc trước mặt chính là Diệp Kính Tửu mà nàng cho rằng đã chết.
Diệp Kính Tửu còn sống sao.
Thật sự còn sống!
Khóe mắt nàng đỏ hoe.
Nụ cười trên mặt Diệp Kính Tử dần nhạt đi, cậu khẽ “Ừ” một tiếng, rồi đáp: “Là ta.”
Thiếu nữ trước mặt vén lên lớp váy cưới, ba bước lao thẳng về phía cậu, dùng sức nhào vào lòng hắn.
Diệp Kính Tửu không đỡ được, bị nàng đâm sầm xuống đất. Mắt cậu nổ đom đóm, ngẩng đầu chỉ thấy một cái đầu xù xì, rồi ánh nến trên đỉnh cỗ kiệu lớn.
“Nhóc ngốc, Diệp Kính Tửu, thật sự là ngươi sao?”
Nàng ôm chặt lấy cậu, giọng nói dần nghẹn ngào, mang theo sự run rẩy không thể tin được, nàng liên tục xác nhận với cậu: “Thật sự là ngươi sao?”
“…Thật sự là ta, đến mức này mà còn không nhận ra sao?”
Diệp Kính Tửu khẽ vỗ nhẹ lên đầu nàng: “Nghe lời ca ca ngươi đến đây cứu ngươi.”
Phỏng đoán trong lòng được xác nhận, nàng càng ôm chặt lấy cậu hơn.
Sự sợ hãi và lo lắng trên đường đi cuối cùng cũng vỡ òa khi nhìn thấy người bằng hữu không ngờ tới, Hoa Linh vùi mặt vào lồng ngực Diệp Kính Tửu, khóc oà lên: “Thật sự là ngươi mà… thật sự là ngươi…”
“Nhóc ngốc, ta thật sự rất nhớ ngươi…”
“Thật sự… xin lỗi…”