[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 9
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 9 - Quan hệ bằng miệng cho đại sư huynh (easter egg: Bị tu sĩ loài người đâm vào tử cung)

Dương vật của Yến Lăng Khanh cọ xát lên mông tiểu sư đệ đến mức hưng phấn, khiến hắn có hơi xấu hổ, khẽ đẩy thiếu niên ra. Ai ngờ thiếu niên lại ôm chặt lấy hắn không chịu buông tay, đến chính cậu cũng biết bản thân xấu hổ, không chịu đứng dậy gặp ai.
Nhưng cứ giằng co như thế này cũng không phải chuyện tốt, cứ cọ xát qua lại như thế này thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện. Dương vật dưới háng cứ thế bành trướng, nóng rực cả lên khi tiếp xúc với cái chỗ vô cùng mềm mại kia của tiểu sư đệ. Yết hầu của Yến Lăng Khanh trượt lên trượt xuống, giọng hắn khàn khàn: “Đứng lên trước đã, Kính Tửu… nghe lời ta.”
Diệp Kính Tửu vùi mặt vào trong lòng đại sư huynh. Cậu cảm nhận được dương vật nóng bỏng cứng rắn của đại sư huynh đang cọ lên hoa huyệt của mình. Hoa huyệt mẫn cảm tất nhiên không chịu được kích thích, nó hào phóng nhả ra cả đống nước dâm để đáp lễ.
Cậu có thể cảm nhận được nhịp hô hấp của đại sư huynh trên đầu mình trở nên gấp gáp hơn nhiều. Giọng nói vốn dĩ vô cùng dễ nghe cũng trở nên khàn khàn trầm đục, làm cho Diệp Kính Tửu mặt đỏ tim đập nhanh.
“Sư… Sư huynh, thực xin lỗi…” Diệp Kính Tửu hít một hơi thật sâu, cậu miễn cưỡng cử động nửa người trên, nửa người dưới vẫn còn dính sát vào Yến Lăng Khanh.
Cậu ngồi trên người đại sư huynh. Quần lót rộng thùng thình nên để lộ ra đôi chân vừa dài vừa trắng. Hô hấp của Diệp Kính Tửu trở nên dồn dập, hổ thẹn khó nhịn, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào đại sư huynh, người đang bị cậu áp đảo ở trên giường, cọ xát đến mức bốc hỏa.
Trên gương mặt dịu dàng thanh tú của người đẹp đã ửng hồng, hơi nước lượn lờ, mái tóc đen nhánh thấm ướt khăn trải giường. Không biết từ bao giờ, mồ hôi đã đọng lại thành giọt trên chóp mũi thẳng tắp của đại sư huynh. Giọt mồ hôi trên chóp mũi khẽ lung lay rồi khẽ trượt dài theo làn da tinh tế.
Hức… Cậu thèm.
Diệp Kính Tửu nuốt mấy ngụm nước miếng bày tỏ lòng tôn kính với cảnh đẹp trước mắt mình.
Yến Lăng Khanh thấy tiểu sư đệ không những không bò dậy ngay mà còn đỏ mặt thất thần thì chỉ cảm thấy chút kiên nhẫn không còn nhiều của mình đang bị thiếu niên mài mòn dần đi mất.
Ngày trước, dù hắn có thủ dâm thì cũng không có phản ứng kịch liệt như thế này. Nhưng giờ tiểu sư đệ ngây thơ đang đè lên người mình, mông cậu khẽ đong đưa qua lại theo bản năng di chuyển của cơ thể. Đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thấy sức chịu đựng của mình bị dao động.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì hắn không thể nào khống chế được bản thân nữa.
“Diệp Kính Tửu.”
Đây là lần đầu tiên Yến Lăng Khanh gọi đầy đủ họ tên của tiểu sư đệ. Hắn nghiêm giọng nói: “Đi xuống.”
Đột nhiên thân thể của Diệp Kính Tửu run rẩy. Cậu chợt tỉnh táo lại, phần eo hoảng loạn thoáng chốc cứng đờ. Hoa huyệt đẫm nước dâm siết chặt lại cẩn thận bò xuống.
Cậu bò xuống, ngước mắt nhìn đại sư huynh thì thấy hắn chống tay xuống ván giường ngồi dậy, quần áo xộc xệch để lộ vùng ngực trắng nõn. Tầm mắt của Diệp Kính Tửu tiếp tục di chuyển xuống dưới thì nhìn thấy chỗ phồng lên dưới háng thiếu niên.
Cậu nhìn chằm chằm vào chỗ đó. Loại trừ phản ứng xấu hổ của đại sư huynh thì trong lòng cậu có hơi mơ màng—
Phản! Ứng! Thế! Này! Không! Đúng! Chút! Nào! Hết!
Tuy rằng cốt truyện trong sách đã trở nên mơ hồ nhưng cậu nhớ rõ ràng đại sư huynh là tổng thụ mà?
—Sao chỗ đó của hắn lại to vậy! So với dương vật to như con lừa của Mục Tu thì hắn cũng không hề kém cạnh nha!
Rốt cuộc là tại sao đến cả đại sư huynh cũng to hơn cậu vậy…
“Kính Tửu, ta xin lỗi chuyện vừa rồi.” Diệp Kính Tửu hoàn hồn. Đại sư huynh đang nhỏ giọng xin lỗi cậu.
Cậu nhìn về phía đại sư huynh, không biết đối phương từ khi nào đã che lại chỗ khác thường trên cơ thể bằng áo ngoài rộng thùng thình như thể đang giữ lại chút mặt mũi cho chính mình.
Cũng là để không ai thấy xấu hổ…
Diệp Kính Tửu cuống quýt trả lời: “Là… là đệ không đúng. Đệ mới là người nên xin lỗi đại sư huynh.”
Sợ là tiểu sư đệ không ý thức được tình huống vừa rồi đối với cậu có bao nhiêu nguy hiểm.
Yến Lăng Khanh rũ mắt, hơi mím môi. Hắn nghiêng đầu, không nhìn Diệp Kính Tửu mà nhẹ giọng nói: “Ngày mai ta sẽ thay Kính Tửu nói với sư tôn về việc này, ngươi… Sắc trời đã tối, tiểu sư đệ đi về trước nghỉ ngơi đi.”
Diệp Kính Tửu nghe thấy đại sư huynh có ý đuổi người, cậu hơi hé miệng, ấp úng nói: “Cảm ơn đại sư huynh, vậy… vậy đệ đi về trước…”
“Ừm, nghỉ ngơi sớm đi.”
Cửa đóng lại.
Diệp Kính Tửu đờ cả ra khi bị đại sư huynh đuổi đi ra ngoài, khoác trên người áo khoác mà đại sư huynh mới khoác cho cậu. Cậu nhìn bầu trời bên ngoài tối đen như mực, vẫn không nhúc nhích.
Đến lúc này cậu mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
A… Cậu mới làm cái trò gì vậy…
Diệp Kính Tửu bụm mặt ngồi xổm xuống, mặt cậu nóng bừng bừng, như phích nước sôi kêu “phốc phốc” nhả khói.
Ngay lúc Diệp Kính Tửu dựa lưng vào cửa thì lại nghe thấy tiếng quần áo sột soạt bên trong phòng.
Ngay sau đó là tiếng thở dốc đã được kiềm nén của nam nhân.
Diệp Kính Tửu lắng tai nghe, ánh mắt hơi di chuyển, một tia ánh sáng lập loè không rõ.
Đại sư huynh như thế này là…
Yến Lăng Khanh biết tiểu sư đệ đang ở bên ngoài.
Hắn không biết nên giãi bày tâm tư của mình như thế nào nên chỉ đành phải đuổi tiểu sư đệ ra bên ngoài.
Tình dục đột nhiên dâng trào khiến hắn không thể nào đè nén nó được.
Còn cả chỗ mềm mại khác thường kia nữa…
Rốt cuộc chỗ kia là gì? Nó mềm tới mỗi hắn tưởng chừng như muốn tan chảy.
Thái dương hắn như đang giật đùng đùng, gân xanh nổi lên.
Yến Lăng Khanh cúi đầu thở hổn hển, trên ngực xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, tay hắn nắm chặt lấy dương vậy nóng bỏng dưới thân mình, cơ bắp trên lưng nổi lên thành từng khối.
Rõ ràng tính cách của Yến Lăng Khanh bình thường hiền hòa dễ gần, nhưng lúc này hắn lại giống như một con thú dữ nôn nóng bất an, cần phải giải tỏa dục vọng của mình.
Đôi bàn tay xương xẩu của hắn nắm chặt lấy dương vật đang cương cứng, đầu dương vật đang hưng phấn rỉ ra dịch tuyến. Dương vậy đó không cân xứng với dáng người của hắn chút nào. Nó mang vẻ dữ tợn xấu xí nổi đầy gân xanh, thân dương vật to lớn được phủ lên một lớp nước dâm dục khi tay hắn vuốt ve lên xuống. Thứ nước dâm ấy lấp lánh yếu ớt dưới ánh đèn mờ.
Mái tóc ướt của người đẹp dính chặt vào cổ, ngực hắn phập phồng dữ dội, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt biến mất, chỉ còn lại vẻ căng thẳng đè nén ham muốn tình dục. Đôi mắt đào hoa sâu thẳm trở nên đen láy, đôi lông mày nhíu chặt lại.
Thật sự… không được…
Thủ dâm như ngày trước không đủ mang lại khoái cảm cho ngày hôm nay, hắn thật sự không thể giải tỏa được.
Yến Lăng Khanh ngửa đầu để lộ cần cổ thon dài, yết hầu lăn lên trượt xuống như kẻ nghiện, thở hắt ra nặng nề.
“Tiểu sư đệ…” Hắn nói với giọng khàn khàn.
“Rầm—” một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra.
Dường như Yến Lăng Khanh đã đoán trước được điều này. Hắn quay đầu nhìn về phía tiểu sư đệ đang đỏ mặt, đối diện với tiểu sư đệ nhưng không nói gì.
Nhưng Diệp Kính Tửu không thể chờ đợi thêm nữa. Cậu đóng cửa lại, bước vài bước đi về phía đại sư huynh, do dự đưa tay bao trùm lên bàn tay đang nắm dương vật của đại sư huynh, thấp giọng nói: “Đại… Đại sư huynh, đệ… đệ giúp huynh…”
——
Dưới ánh nến mờ ảo, người đẹp tóc ướt ngồi bên giường, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía thiếu niên đang quỳ gối giữa hai chân mình.
Khuôn mặt thanh tú của thiếu niên ửng hồng. Những ngón tay trắng trẻo thon dài run rẩy khi nắm lấy dương vật dữ tợn của thanh niên. Đôi môi của cậu hơi hé ra khi tiến đến gần đầu dương vật, run rẩy không kiểm soát được vì căng thẳng, nhưng cậu vẫn tiến về phía trước.
Diệp Kính Tửu đã ngửi mùi ngai ngái của dịch tuyến chảy ra từ dương vật của đại sư huynh. Cái thứ đó có mùi xạ hương tanh tưởi khiến đầu óc cậu như tê dại. Cậu đưa đầu lưỡi ra để thăm dò, nhẹ nhàng liếm lên lỗ niệu đạo trên quy đầu như con mèo nhỏ, dịch tiết bị đầu lưỡi liếm vào trong miệng, cậu lập tức nhíu mày.
… Mùi tanh của nó hòa lẫn với vị đắng, một hương vị rất lạ.
Nhưng hiển nhiên đại sư huynh đã bị Diệp Kính Tửu kích thích. Đột nhiên hắn túm lấy tóc Diệp Kính Tửu, thanh niên luồn tay vào tóc cậu, khàn giọng nói: “Kính Tửu… tiếp tục đi…”
Giọng nói đó vô cùng quyến rũ.
Sự háo sắc bên trong Diệp Kính Tửu căn bản là không thể cưỡng lại được sự cám dỗ trước sắc đẹp và giọng nói quyến rũ của sư huynh. Cậu lập tức vì tình mà hi sinh bản thân, cúi đầu, cẩn thận liếm đầu dương vật của đại sư huynh, liếm một vòng quay dương vật.
Dương vật của đại sư huynh không hề giống hắn chút nào. Nó trông thật dữ tợn, đáng sợ và càng giống như một lưỡi dao sắc bén hơn. Nhưng khi Diệp Kính Tửu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của đại sư huynh đang không thể kìm nén dục vọng của mình thì cậu lại cảm thấy dương vật của hắn trông thật gợi tình và muốn liếm thêm vài lần nữa.
Cậu đưa đầu lưỡi liếm dọc theo quy đầu. Khi đầu lưỡi lướt qua gân xanh nổi cộm trên dương vật, cậu còn có thể cảm thấy các tĩnh mạch đập mạnh trên lưỡi mình.
Ahhh, thật là khiêu gợi! … Đây là lần đầu tiên cậu làm thế này.
Diệp Kính Tửu đỏ bừng mặt vì xấu hổ, sư huynh vòng tay ôm lấy đầu cậu, nhẹ nhàng ấn đầu cậu xuống một chút. Sự thúc giục không lời này khiến tim Diệp Kính Tửu đập loạn như nai con, cậu đỏ mặt, cụp hàng mi dày xuống, tiếp tục cúi đầu chăm chút liếm láp dương vật của sư huynh.
Đợi đến khi đã liếm gần sạch dương vật, bàn tay sư huynh đang luồn trong tóc cậu khẽ siết lại, giọng trầm ấm đầy mê hoặc vang lên: “Kính Tửu, nuốt nó vào đi, được không?”
Diệp Kính Tửu ngẩng mắt lên, ánh mắt sư huynh chẳng hề né tránh cậu, ngọn lửa dục vọng trong đôi mắt ấy gần như thiêu đốt cậu. Cậu vội cúi đầu xuống, khẽ đáp một tiếng nhỏ như muỗi kêu: “… Ừm.”
Thế là Diệp Kính Tửu khó nhọc hé miệng, từ từ ngậm lấy dương vật to lớn của sư huynh, bắt đầu từ đầu khấc, từng chút một đưa vào miệng.
To quá, cậu không nuốt nổi thật.
Cậu chỉ cảm thấy miệng mình như bị căng ra đến rách, vậy mà dương vật vẫn cố chen vào sâu hơn, thẳng thừng chạm đến cổ họng.
Lúc này, sư huynh chẳng còn biết thương hoa tiếc ngọc gì nữa. Bàn tay hắn đè lên đầu cậu, thậm chí có phần vội vàng mà đẩy mạnh dương vật vào miệng cậu.
— Cậu nuốt không nổi nữa rồi!
Sư huynh hôm nay sao lại… xấu xa thế này.
Diệp Kính Tửu ngước mắt lên, đôi mắt hạnh tròn xoe long lanh nước vì phản xạ sinh lý, như muốn trách móc sư huynh vẫn đang cố nhét vào sâu trong họng cậu.
Ai ngờ đâu, sư huynh chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái, yết hầu trượt mạnh, rồi quay mặt đi chỗ khác, tay lại càng dùng sức hơn.
“Ưm—” Dương vật đã đâm đến cổ họng rồi.
Diệp Kính Tửu bị nhét sâu đến mức muốn nôn ra theo bản năng sinh lý, nhưng sư huynh lại túm tóc cậu, mạnh bạo đẩy dương vật vào tận họng cậu.
Một lần, hai lần—
Dương vật thô ráp nóng bỏng ấy va đập khiến Diệp Kính Tửu phải đập tay lên đùi sư huynh, chất lỏng đắng ngắt tràn ngập khoang miệng, từng chút chảy ngược xuống cổ họng.
Không, không chịu nổi nữa, khó chịu quá—
Khoang miệng thiếu niên nóng ấm mềm mại, khi đầu khấc chạm đến chỗ sâu nhất, tiếng rên kìm nén của tiểu sư đệ vang lên bên tai, dây thanh quản rung lên mãnh liệt. Điều này càng khiến dương vật của Yến Lăng Khanh sướng đến run người, khoái cảm lan tỏa nhanh chóng, ngọn lửa dục vọng bùng cháy dữ dội.
“Ưm… Đại sư huynh… ưm… dừng…”
Tiểu sư đệ cố nắm chặt tay hắn, như cầu xin được dừng lại.
… Hắn dừng không nổi.
Yến Lăng Khanh nghĩ thầm.
Hoàn toàn không dừng được.
Hắn như bị ma nhập, mạnh tay kéo mái tóc đen của tiểu sư đệ. Dù đã cố nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn không tránh khỏi khiến cậu đau đớn.
Nhưng dục vọng của nam nhân thường đi kèm với sự tàn nhẫn, tiểu sư đệ càng khóc lóc thảm thiết, hắn lại càng hưng phấn đến mức không kìm được mà đẩy hông, đâm dương vật thật mạnh vào họng thiếu niên, hung hãn ra vào liên hồi, tiếng mũi nghẹn ngào và đôi mắt ướt át của cậu…
… Tựa như hoàn toàn tin tưởng hắn.
Không biết qua bao lâu, Yến Lăng Khanh thở hổn hển một tiếng, chất lỏng đặc sệt mang mùi tinh dịch theo cổ họng bắn thẳng vào trong Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu ôm cổ họng ho khẽ, nhưng chẳng ho ra được gì. Cậu quỳ dưới đất, nước bọt lẫn chút tinh dịch sót lại chảy từ khóe miệng xuống cằm, vành môi bị dương vật thô ráp cọ đến đỏ ửng, cổ họng cũng khản đặc vì bị “hành hạ”.
Đại sư huynh hôm nay thật quá đáng.
Dù cậu có khóc lóc hay van xin thế nào, hắn cũng chẳng chịu dừng lại.
Đúng là
Hư hỏng hết mức.
Thiếu niên thân hình mảnh khảnh bị thanh niên dễ dàng bế lên, Yến Lăng Khanh dịu dàng lau sạch tinh dịch trên khóe miệng cậu, rồi dùng tay xoa nhẹ đầu gối đỏ ửng vì quỳ của cậu.
“Xin lỗi, Kính Tửu…”
Yến Lăng Khanh dỗ dành tiểu sư đệ đang hờn dỗi, tựa cằm lên cần cổ trắng ngần của cậu, ôm cậu vào lòng. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai đỏ rực của cậu, dịu dàng nói: “Đại sư huynh sau này sẽ không… thô bạo như vậy nữa. Kính Tửu đừng giận đại sư huynh, được không?”
Vừa dịu dàng dỗ dành, khóe miệng Yến Lăng Khanh khẽ cong lên, ánh mắt còn vương chút thỏa mãn.
—
Sáng hôm sau, Yến Lăng Khanh không đánh thức tiểu sư đệ đã được hắn dỗ cả đêm và giờ mới chợp mắt mà một mình đến Điện Tĩnh Tu.
Sau khi bái kiến sư tôn, Yến Lăng Khanh thẳng thắn trình bày ý định.
“Tiểu sư đệ hiện giờ dường như còn chút việc bận, muốn xin hoãn việc cùng sư tôn tu hành một thời gian, mong sư tôn thông cảm.”
Hắn tưởng rằng lý do này sẽ được sư tôn chấp thuận, nhưng không ngờ mời thần thì dễ, tiễn thần lại khó.
Sư tôn chẳng chút nể nang, lạnh lùng đáp: “Nếu nó muốn hoãn, bảo nó tự đến nói.”
Yến Lăng Khanh mím môi, ngập ngừng một chút, rồi nói: “Tiểu sư đệ giờ có lẽ chưa quen với sư tôn, vẫn còn chút sợ hãi…”
Hắn đang nhỏ giọng giải thích, sư tôn bỗng lên tiếng cắt ngang.
“Lăng Khanh.”
“Vâng.”
Sầm Lan nhìn người đồ đệ mà y đã nuôi dạy từ nhỏ, hỏi: “Bổn tọa dạy ngươi đã bao lâu rồi?”
Yến Lăng Khanh khựng lại, đáp: “Bẩm sư tôn, từ năm bốn tuổi đệ tử đã theo sư tôn, học đến nay đã hai mươi năm.”
“Nếu đã lâu như vậy, bổn tọa có từng dặn ngươi không được dễ dàng tin người khác chưa?”
Yến Lăng Khanh cúi mắt, khẽ nói: “… Sư tôn muốn nói đến tiểu sư đệ sao? Nhưng đệ ấy—”
“Yến Lăng Khanh.”
Giọng Sầm Lan đột nhiên lạnh băng, mang theo sự thất vọng với đồ đệ: “Bổn tọa giờ đang cảnh cáo ngươi, tránh xa tiểu sư đệ của ngươi – Diệp Kính Tửu xa một chút. Nếu một ngày nào đó hắn hại ngươi, đừng trách bổn tọa không nhắc nhở.”
Tránh xa tiểu sư đệ…? Sư tôn nói vậy là có ý gì?
Yến Lăng Khanh ngẩng lên nhìn sư tôn mà hắn luôn kính trọng, mím môi không đáp.
Hắn nhớ lại những lời đố giữa sư tôn và tiểu sư đệ hôm qua, rồi chuyện sư tôn muốn tiểu sư đệ cùng tu hành với mình.
Bảo hắn tránh xa tiểu sư đệ…
Vậy việc sư tôn giữ tiểu sư đệ bên cạnh lại là sao đây?
“Lui ra đi.”
“Vâng.” Yến Lăng Khanh khẽ đáp.
Đầu óc hắn rối bời, lúc xoay người rời khỏi điện, sư tôn lại gọi giật lại.
“… Lăng Khanh, những lời bổn tọa nói với ngươi hôm nay, ngươi nhớ chứ?”
“Đã rõ, sư tôn. Đệ tử xin cáo lui.”
“Nếu đã nói cũng phải làm, ngươi hiểu không?”
“… Đệ tử hiểu rồi.”
Yến Lăng Khanh quay lưng bước ra khỏi điện, tay trong tay áo rộng siết chặt thành nắm đấm.
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó tả, cuối cùng hóa thành một câu—
… Dựa vào đâu chứ?
Nội dung trứng màu:
Vừa dứt lời, cậu ta đã túm lấy cái đuôi lông xù của Diệp Kính Tửu. Sức mạnh trong tay cậu ta khiến cái đuôi của mèo tinh yêu đau điếng, khiến cậu kêu ré lên: “Ư ư, đừng túm đuôi ta mà meo meo!”
Ngay cả cái chỗ mềm mại kia cũng vì thế mà siết chặt hơn quanh thứ của cậu ta, khiến Mục Tu cảm thấy khoái cảm tăng lên gấp bội. Cậu ta lại hung hãn dập thêm mấy cái vào chỗ nhạy cảm của mèo tinh yêu này. Từng lớp thịt mềm mại bên trong quấn lấy cậu ta đến mức mắt cậu ta đỏ lên, tay cũng chẳng còn nhẹ nhàng nữa. Cái đuôi mèo bị cậu ta nắm chặt trong tay, lông xù bị ép sát lại đến mức cậu ta chạm được cả xương đuôi của mèo tinh yêu.
“Meo meo! Đã bảo đừng túm đuôi mà! Tu sĩ xấu xa!”
Phần đuôi chính là chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể mèo tinh yêu. Mục Tu ra sức như vậy, lửa giận trong cậu bùng lên. Lúc này chẳng còn quan tâm đến việc chỗ kia bị thứ to lớn của tu sĩ va chạm đến mức sung sướng ra sao, toàn thân cậu xù lông, hai cái tai mèo trắng phau dựng đứng, móng tay trên đôi tay trắng trẻo đột nhiên dài ra, hóa thành móng vuốt sắc nhọn không gì phá nổi, định lao tới cào lên người Mục Tu.
Nhanh như chớp, Mục Tu lạnh lùng cười một tiếng, đầu khấc phá tan từng lớp thịt mềm, hung hãn đâm thẳng vào sâu bên trong mèo tinh yêu! Chỗ đó nhỏ hẹp, nhạy cảm vô cùng, lập tức khiến mèo tinh yêu mềm nhũn như nước, móng vuốt thu lại, vô lực chạm vào cơ bụng rắn chắc của Mục Tu. Cậu bị khoái cảm làm choáng váng đầu óc: “A a a tu sĩ xấu xa đút hẳn thứ to lớn vào sâu bên trong rồi! Ư ư thích quá, bị thứ đó va chạm thật thoải mái meo meo!!”
“Hừ, mèo tinh yêu dâm đãng, còn định cào ta sao?”
Mục Tu nhấc eo lên, mạnh mẽ dập thêm một cái, gằn giọng: “Còn dám cào ta nữa không? Hử?”
Vừa nói vừa dập liên hồi, mèo tinh yêu mới lần đầu nếm trải dục vọng làm sao chịu nổi khoái cảm mãnh liệt thế này. Chỗ đó lập tức co bóp dữ dội, siết chặt thứ của cậu ta, sâu bên trong bắt đầu phun nước ào ạt.
“Ư ư ư, kẻ dâm đãng không dám nữa meo meo, tu sĩ nhẹ nhàng chút ư ư!!”
Mỗi lần thứ to lớn ấy ra vào, chỗ hồng hào kia đã bị làm cho đỏ rực, miệng chỗ đó bị căng ra đến trắng bệch. Xung quanh nổi lên một lớp bọt trắng vì tốc độ quá mãnh liệt. Hương thơm nồng nàn xen lẫn mùi ngọt ngào lan tỏa, nước từ bên trong phun mạnh lên bụng dưới của Mục Tu, làm ướt đẫm đám lông đen rậm rạp, mang theo một mùi vị ẩm ướt đầy kích thích.
Xung quanh là cảnh hồ nước, hai người họ nằm ngay trên bãi đất cạnh hồ mà làm tình. Mèo tinh yêu nửa thân trên nằm dài trên đất, nửa thân dưới bị Mục Tu nâng lên, hung hãn chiếm lấy chỗ đã ướt át. Đôi gò bồng nhỏ nhắn trắng hồng ánh lên sắc đỏ, đung đưa loạn xạ. Khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, đôi mắt ngập tràn dục vọng, ánh mắt phản chiếu hình ảnh chàng thiếu niên tuấn mỹ. Mái tóc mai của cậu ta lấm tấm mồ hôi, gương mặt vừa đượm dục vọng vừa lạnh lùng, ánh mắt như ngọn lửa cháy rực.
Chẳng dựng kết giới gì, bất cứ lúc nào cũng có thể có tu sĩ đi ngang qua, nhưng Mục Tu chẳng quan tâm lắm. Làm chuyện này ngoài trời thế này lại càng kích thích dục vọng của cậu ta khiến cậu ta thêm phần hưng phấn. Còn con mèo tinh yêu kia, từ nhỏ chẳng ai dạy dỗ cậu về lễ nghĩa liêm sỉ nên dĩ nhiên cậu chẳng hiểu giao hoan ngoài trời thì trái đạo lý đến nhường nào. Cậu chỉ biết rên rỉ phóng đãng, một tay xoa nắn ngực mình, tay kia nhanh chóng vuốt ve dương vật của bản thân. Móng tay còn nghịch ngợm cạy nhẹ vào lỗ nhỏ đang rỉ chất lỏng, khiến dương vật bật nhảy trong không trung, bị Mục Tu chơi đến mức đong đưa loạn xạ, trông chẳng khác gì cây gậy trêu mèo. Cái đuôi mèo vẫn bị Mục Tu nắm chặt trong tay nhưng giờ đã mềm mại và thuần phục hơn hẳn. Diệp Kính Tửu há miệng rên rỉ dâm đãng, hàm răng thú sắc nhọn lộ ra mỗi khi mở miệng, đôi tai mèo lông xù rung lắc liên hồi theo từng nhịp đâm dữ dội.
Mục Tu vừa dập vừa đưa tay vuốt dọc đuôi mèo xuống tận gốc khiến mèo tinh yêu lại run rẩy dữ dội. Ngón tay cậu ta lần xuống dưới, lập tức chạm đến chỗ kín nhỏ bé phía sau của cậu.
Trước đó cậu ta đã để ý chỗ này mà thèm thuồng, giờ ngón tay vừa chạm vào, lớp thịt chặt khít còn hơn cả phía trước lập tức bao bọc lấy ngón tay cậu ta. Dù không ướt át như phía trước, hơi khô khốc khi đút vào, Mục Tu vẫn đưa một ngón tay vào trong. Cái đuôi mèo lập tức căng cứng, mèo tinh yêu lắc đầu: “Meo meo~ Cảm giác gì thế này, lạ quá~ Tu sĩ rút ra đi! Đừng đút vào nữa~”
“Chưa từng bị ai chạm vào đây sao?” Mục Tu cười khẩy, mượn chút nước từ phía trước bôi trơn, thêm một ngón tay nữa vào trong. Lớp thịt non nớt lần đầu bị xâm phạm, nhờ chút nước mà trơn tru hơn đôi chút.
Chẳng bao lâu, chỗ đó cũng phát ra tiếng nước nhè nhẹ. Làm sao một kẻ lần đầu lại có thể phóng đãng đến thế? Chắc chắn mèo tinh yêu này dâm đãng bẩm sinh, không chỉ phía trước mà ngay cả chỗ này, vừa bị chạm vào vài cái đã biết hưởng thụ khoái cảm.
Cảm giác lạ lùng lan tỏa từ phía sau, trong khi phía trước vẫn bị thứ to lớn của cậu ta cọ xát từng nhịp mạnh mẽ. Diệp Kính Tửu rên rỉ, ôm lấy cánh tay tu sĩ mà khóc lóc: “Không được, tu sĩ xấu xa! Chỉ được chơi phía trước thôi! Không được đút vào đó!”
“Ngươi nói không là không sao nổi? Một mèo tinh yêu động dục mà cũng đòi thương lượng với ta?”
Mục Tu gầm lên, ba ngón tay cùng lúc hung hãn ra vào trong lớp thịt ấy, thứ to lớn phía trước cũng dập mạnh vào sâu bên trong, khiến mèo tinh yêu hiện nguyên hình dâm đãng. Ngay cả thứ nhỏ bé của cậu cũng bị cậu ta làm cho phun trào dữ dội, bắn lên cơ bụng săn chắc của cậu ta, dính chặt rồi nhỏ giọt xuống thân thể trắng mềm của cậu.