[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 89

Đối với Diệp Kính Tửu mà nói, lần trước gặp Hoa Bất Tiếu cũng chỉ là chuyện xảy ra hai ba ngày trước.
Nhưng đối với thế nhân sống trong ảo cảnh, thời gian đã lặng lẽ trôi qua nửa năm, và thời gian nửa năm đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.
Từ khi nghe tin Hoa Bất Tiếu bị nhốt vào nhà lao dưới nước, lòng Diệp Kính Tửu nặng trĩu, cậu không khỏi suy đoán trong thời gian nửa năm này, rốt cuộc Hoa Bất Tiếu đã trải qua những gì?
Khi biết muội muội ruột của mình bị ép trở thành tân nương của Yêu hoàng, tâm trạng của hắn như thế nào?
Rồi khi dẫn muội muội ruột trốn khỏi Hoa gia không thành, cảm giác của hắn sẽ như thế nào?
Tức giận? Không cam lòng?
Với tính cách kiêu ngạo như Hoa Bất Tiếu, chắc chắn khó có thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy.
“Có lẽ Diệp đạo hữu còn chưa biết nhà lao dưới nước của Hoa gia rốt cuộc trông như thế nào.”
Phùng trưởng lão đi cùng cậu ở phía trường cười nói: “Bên trong hơi dơ bẩn nên nếu cảm thấy khó chịu thì Diệp đạo hữu cứ rời đi bất cứ lúc nào.”
“Ồ?”
Trong lòng Diệp Kinh khẽ trầm xuống, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra điều gì bất thường: “Nghe Phùng trưởng lão nói vậy, xem ra ngài rất quen thuộc với nhà lao dưới nước nhỉ?”
Phùng trưởng lão cười một tiếng, đôi mắt già nua đục ngầu đầy ý cười: “Hoa Bất Tiếu chịu phạt nên gia chủ phái ta đến thi hành. Nói ra thì ta cũng từ chối nhiều lần rồi, nếu như một thiên tài của Nhân tộc đời này chết yểu trong tay ta thì thật là khiến nhiều người tiếc nuối.”
Lão hồ ly.
Diệp Kính Tửu còn nhớ lần ở hồ linh khí của Hoa gia, chính lão già trước mặt này cấu kết với người ngoài trộm ngọc dịch linh trì (*) giao dịch riêng, càng nhớ rằng Hoa Bất Tiếu vô cùng chán ghét lão già này mà không thèm che giấu.
灵池
(*) 灵池玉液 (ngọc dịch linh trì): chỉ chất lỏng quý giá, tinh tuý được lấy từ linh trì
“Phùng Lượng là kẻ lòng dạ hẹp hòi, từ khi lên làm trưởng lão, nhận… mệnh lệnh, dùng trăm phương ngàn kế gây khó dễ cho hai huynh muội bọn ta.”
Hoa Bất Tiếu hàm hồ bỏ qua chủ mưu sau lưng Phùng Lượng, nhưng trong lòng Diệp Kính Tửu lại âm thầm đoán được.
Nhưng cậu vừa muốn mở miệng, Hoa Bất Tiếu giơ tay xoa đầu cậu rồi mỉm cười với cậu: “Lời này ngươi nhớ là được, đừng nói với Linh nhi, nàng xem vị kia như… thúc thúc ruột.”
“Diệp đạo hữu, đến rồi.”
Phùng trưởng lão dừng bước, sau khi chào hỏi thị vệ canh giữ nhà lao dưới nước thì lập tức dẫn Diệp Kính Tửu bước vào.
Vừa bước vào nhà lao dưới nước, một luồng khí lạnh thấm vào tận xương tuỷ bất ngờ ập đến.
Diệp Kính Tửu còn chưa kịp thích ứng lại ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc từ sâu trong nhà lao dưới nước lan tỏa ra, bên trong liên tục truyền đến tiếng va chạm của dây xích sắt.
Cậu theo bản năng bước nhanh hơn, nhưng rồi lại bước chậm hơn dưới cái nhìn như cười như không của Phùng trưởng lão đứng bên cạnh.
“Nhà lao dưới nước của Hoa gia được dẫn nước từ dưới hồ băng của núi tuyết Hàn Xuyên, dù là tu sĩ linh căn hệ thuỷ mà ở lâu trong hồ băng này cũng sẽ bị đông chết. Hoa Bất Tiếu là đơn linh căn hệ hỏa, tính đến ngày hôm nay vừa tròn một tháng, thật sự khiến Phùng mỗ mở rộng tầm mắt.”
Phùng trưởng lão cười nói: “Huống chi hắn còn không chỉ phải chịu hình phạt lạnh giá này, còn có…”
Phùng trưởng lão không nói thêm những lời còn lại, cảnh tượng trước mắt đang tận mắt nói cho Diệp Kính Tửu biết, Hoa Bất Tiếu đang trải qua những gì.
Diệp Kính Tửu nhìn thấy một người bị máu che phủ.
Toàn bộ thân trên của người đó nhô cao vì dây xích, đầu móc nhọn của dây xích phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo móc vào xương sống nhô lên của hắn, từ nơi da thịt nát bét có thể mơ hồ thấy được đoạn xương trắng.
Nước trong ao bốc hơi lạnh ngập qua ngực hắn, chiếc cổ trần trụi trên mặt nước gân xanh nổi lên, da dẻ tái xanh. Hắn cứ vậy cúi đầu, không nói một lời như thể đã chết.
Nhưng rõ ràng vài hơi thở trước, Diệp Kính Tửu còn nghe thấy tiếng dây xích va chạm kịch liệt.
“Hoa Bất Tiếu, mau xem ai đến này?” Phùng trưởng lão nói lớn tiếng, gương mặt tràn đầy ý cười.
Người trước mắt vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Kính Tửu âm thầm nhíu mày, Phùng trưởng lão cũng chú ý tới điều này, lại liếc nhìn yêu bài đeo bên hông hắn, vội vàng thu lại ý cười, khẽ hắng giọng.
“Diệp đạo hữu, không phải hình phạt của Hoa gia nghiêm khắc. Chỉ là Hoa Bất Tiếu là thủ tịch của Hoa gia, đầu tiên là cướp dâu, sau đó lại nhân lúc hỗn loạn mà giết mấy đệ tử của Hoa gia. Gia chủ nhất thời tức giận mới ra lệnh trừng phạt nặng như vậy. Nhưng gia chủ cũng không phải vô tình, chỉ cần có thể chịu đựng được bốn mươi chín ngày hình phạt lạnh giá này, tất nhiên gia chủ tự sẽ thả tự do cho hắn. Đương nhiên, sau đó hắn sống hay chết đều không còn liên quan gì đến Hoa gia.”
Diệp Kính Tửu không có phản ứng gì, cậu chỉ cụp mắt nói: “Không biết Phùng trưởng lão có thể khoan dung cho ta và bằng hữu của mình trò chuyện riêng được không.”
“Cái này…”
Phùng trưởng lão giả vờ do dự: “Điều này không hợp với quy củ.”
Diệp Kính Tửu cười cười, cởi xuống túi trữ vật linh thạch ở bên hông đã chuẩn bị từ trước đưa cho Phùng trưởng lão: “Đây là chút thành ý của ta, phiền Phùng trưởng lão nhận cho.”
Ánh mắt Phùng trưởng lão dừng lại trên túi trữ vật, ông ta do dự nhận lấy, ước chừng tính toán giá trị linh thạch trong túi, rồi mới mỉm cười gật đầu: “Được, được, vậy Diệp đạo hữu, Phùng mỗ tạm thời có việc, nửa canh giờ sau sẽ quay lại. Ngài…”
Vốn dĩ Phùng trưởng lão định cảnh cáo Diệp Kính Tửu đừng gây chuyện thị phi.
Mặc dù nghĩ đến túi linh thạch đầy ắp cùng với sự canh giữ nghiêm ngặt bên ngoài nhà lao, cuối cùng ông ta cũng không nói gì thêm, sau đó mỉm cười rời khỏi nhà lao dưới nước.
.
Người gây trở ngại rời khỏi nhà lao dưới nước khiến bầu không khí càng tĩnh mịch.
Người vừa đi, Diệp Kính Tửu lập tức nhảy vào hồ băng, bơi về phía thiếu niên bị dây xích treo lên: “Hoa Bất Tiếu! Ngươi có sao không—”
“Ra ngoài.”
Một giọng nói khàn khàn khó nghe cắt ngang lời cậu khiến Diệp Kính Tửu ngẩn người, mới nhận ra âm thanh phát ra từ người trước mặt.
Thiếu niên cúi đầu, mái tóc dài dính đầy máu che khuất khuôn mặt, khẽ nói: “Không được nhìn.”
“Ngươi…”
“Đồ ngốc, có biết ở đây lạnh lắm không, mau ra ngoài.”
… Hắn cũng biết ở đây lạnh lắm sao? Vậy những ngày này đã sống sót thế nào?
Diệp Kính Tửu theo bản năng nắm chặt ngón tay, cổ họng nghẹn lại, đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Cậu muốn bơi đến bên Hoa Bất Tiếu, nhưng đối phương rất kháng cự cậu đến gần, bất chấp sự kéo căng của dây xích cũng phải tránh xa cậu, lại vì đau đớn do xương sống bị móc chặt mà phát ra tiếng thở dốc nặng nề.
“Biết rồi, ngươi đừng cử động nữa.” Diệp Kính Tửu thoả hiệp.
Cậu rời khỏi hồ băng, đợi khi trở lại mặt đất, da dẻ dần khôi phục lại như ban đầu, khi đó cậu mới cảm nhận được một cơn đau nhói cực độ trên da.
Mũi vẫn còn vương mùi máu tanh nồng nặc khi vừa đến gần thiếu niên, Diệp Kính Tửu mím chặt môi: “Ngươi thế nào rồi?”
“… Cũng ổn.”
Từ đầu đến cuối, Hoa Bất Tiếu không chịu ngẩng đầu lên, dường như nhận ra ánh mắt của Diệp Kính Tửu vẫn luôn nhìn mình, hắn khẽ thở dài: “Diệp Kính Tửu, có phải bây giờ ta rất xấu đúng không? Đừng nhìn nữa.”
“Không có.”
“Xấu chết đi được.”
Hoa Bất Tiếu cúi đầu, đột nhiên lớn tiếng hơn, nghiêng mặt sang một bên, lặp lại: “Xấu chết đi được, đừng nhìn nữa.”
Hốc mắt Diệp Kính Tửu lập tức đỏ hoe.
Cậu đứng yên tại chỗ, im lặng một lúc rồi quay lưng về phía Hoa Bất Tiếu.
“Vậy được chưa?”
Đáp lại cậu là tiếng dây xích và tiếng nước từ phía sau truyền đến ngày càng gần.
Mùi máu tanh trong mũi Diệp Kính Tửu cũng càng nồng hơn.
Trong một khoảnh khắc, Diệp Kính Tửu tưởng rằng đối phương sẽ đến gần cậu, giống như trước đây giở trò vô lại mà ôm lấy cậu, vùi mặt vào cổ cậu, bất chấp sự phản đối kịch liệt mà âu yếm cậu.
Nhưng không.
Hoa Bất Tiếu dừng lại ở một khoảng cách không gần không xa với Diệp Kính Tửu, đợi rất lâu hắn mới mở miệng, giọng nói khàn khàn như tiếng đàn vỡ vụn: “… ta tưởng ngươi chết rồi.”
“Sau khi ngươi đột ngột rời khỏi đấu trường, ta đã đợi ngươi rất lâu, nhưng cuối cùng không đợi được ngươi. Có người nói ngươi tiến vào yêu cung, sau đó không còn tin tức gì nữa, có lẽ đã bị Yêu tộc xẻ thịt rồi.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi chuyện gì? Nếu lúc đó ngươi mà đi theo thì Hoa Linh phải làm sao?”
Lời xin lỗi của Hoa Bất Tiếu khiến Diệp Kính Tửu cảm thấy không biết phải làm sao, cậu nắm chặt vạt áo: “Người phải nói xin lỗi là ta, vô duyên vô cớ vi phạm luật lệ, rời khỏi cuộc thi mà không trở về…”
“Thôi bỏ đi! Không nhắc đến chuyện này nữa. Ta hỏi ngươi, rốt cuộc chuyện của Hoa Linh là như thế nào?”
“…”
Diệp Kính Tửu không nhìn thấy biểu cảm của Hoa Bất Tiếu phía sau lưng, cậu hít sâu một hơi, cố gắng khiến giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh: “Sao nàng lại trở thành tân nương của Yêu Hoàng?”
Hoa Bất Tiếu im lặng không nói, một lúc sau, hắn chậm rãi nói: “Yêu Hoàng chọn thê tử, bất kể là Nhân tộc hay Yêu tộc, các thành bang đều phải dâng lên tân nương được chọn. Hoa thành do Hoa gia quản lý, tân nương được chọn thân phận phải tôn quý, tất nhiên là chọn từ Hoa gia.”
“Còn về việc tại sao lại là Hoa Linh…”
Hoa Bất Tiếu cụp mắt, khóe miệng nở nụ cười khổ châm chọc: “Đại hội võ lâm thất bại, vật hiến tế vẫn là hai huynh muội chúng ta. Hoa Linh đã tự mình đi gặp gia chủ, tự nguyện trở thành tân nương của Yêu Hoàng.”
Quả nhiên là vậy.
Diệp Kính Tửu khẽ thở dài trong lòng, vì đã có chuẩn bị tâm lý nên cậu nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Hôm nay ta đến thăm Hoa gia, thấy một chiếc kiệu cao quý bước vào Hồng Ti Phưởng, đó hẳn là Hoa Linh. Bây giờ nếu đuổi theo chắc vẫn kịp.”
Trước mặt là vách đá lạnh lẽo, tiếng thở phía sau đột nhiên nặng nề hơn, Diệp Kính Tửu nói: “Hoa Bất Tiếu, Hoa Linh là bằng hữu của ta. Bằng hữu gặp nạn, ta không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
“Ngươi muốn cứu nàng nên mới bị nhốt vào đây đúng không? Nếu đã như vậy thì lần này tới lượt ta.”
“…”
Bầu không khí lại rơi vào tĩnh lặng.
Bầu không khí như vậy kéo dài rất lâu, mãi đến khi Diệp Kính Tửu không nhịn được muốn mở miệng, đột nhiên cậu nghe thấy một giọng nói khàn khàn, nói: “… cảm ơn.”
Diệp Kính Tửu chưa từng thấy Hoa Bất Tiếu như vậy, khi nghe thấy lời cảm ơn của đối phương, cậu không biết tâm trạng mình thế nào, cảm giác phức tạp trong chốc lát khó nói rõ thành lời.
“Bọn họ thật sự sẽ để ngươi sống rời khỏi đây sao?” Diệp Kính Tửu hỏi.
Đương nhiên cậu biết rõ theo lịch sử của quỹ đạo cốt truyện, Hoa Bất Tiếu sẽ sống sót, sau này hắn còn trở thành Ma tôn thống lĩnh Ma cung độc bá một phương, hợp lực với Sầm Lan để chém giết Yêu Hoàng.
Nhưng làm thế nào mà hắn trở thành ma tôn sau này?
Có phải vì… lần này sao?
Nhưng Hoa Bất Tiếu không trả lời câu hỏi này của cậu, hắn hỏi Diệp Kính Tửu: “Nếu đuổi kịp Linh Nhi thì sau đó ngươi định làm gì? Thị vệ của Hoa gia rất đông, ngươi không thể cưỡng ép cướp nàng đi được, chuyện đó không thực tế.”
Diệp Kính Tửu hoàn hồn: “Ta cũng không nói là muốn cướp nàng, ta định ra tây từ cứ điểm Yêu tộc ở giữa Hồng Ti Phưởng. Nửa năm nay… ta cũng không phải không có tiến bộ gì, nhất thời khó giải thích rõ ràng với ngươi, nhưng ta có cách vào được cứ điểm Yêu tộc kia.”
Chuyện này còn phải nhờ vào yêu bài của Thẩm Chi.
Diệp Kính Tửu có yêu bài của Thẩm Chi nên có thể tự do ra vào tất cả cứ điểm của Yêu tộc mà không bị cản trở. Chỉ cần giả làm thị vệ bình thường của Yêu tộc tiến vào cứ điểm Yêu tộc, hẳn là có thể gặp được Hoa Linh.
Mặc dù không rõ việc cậu có thể thuận lợi lấy được yêu bài của Thẩm Chi có phải do đối phương cố ý nương tay hay không. Nhưng đã lấy được thì cậu sẽ tận dụng triệt để tấm yêu bài này, để nó phát huy tác dụng vốn có.
Dù sao, thứ này còn hữu dụng hơn nhiều so với Hoa gia.
“Sau đó thì sao?”
Hoa Bất Tiếu nói: “Không thể mang nàng đi, ngươi định làm gì? Chẳng lẽ định ngốc nghếch giả làm nàng, rồi để nàng làm thị nữ bên cạnh ngươi, đợi tìm được cơ hội cho nàng rời đi?”
“…” Diệp Kính Tửu nhất thời á khẩu không trả lời được, cậu nghẹn nửa ngày, khó chịu nói: “Ngươi nói ai ngốc đấy? Còn có cách nào tốt hơn sao?”
“Ta cầu xin ngươi cứu nàng không phải để ngươi tự mình nhảy vào chỗ nguy hiểm.”
Cơn đau kéo dài khiến hô hấp của Hoa Bất Tiếu cũng khó kiểm soát, hắn nhịn cơn đau thấu xương rồi cố gắng nói chậm lại: “Ta khó khăn lắm mới gặp lại ngươi, Diệp Kính Tửu.”
Hắn thật sự tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại Diệp Kính Tửu nữa.
Từ ngày đầu tiên, ngày thứ hai, đợi đến tận bây giờ, cảm giác tự trách khiến hắn ngày càng ghê tởm chính mình.
Yếu đuối, vô dụng.
Chính vì vậy, mới không thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.
Bất kể là phụ thân mẫu thân, Linh nhi, hay là người mình yêu…
Hoa Bất Tiếu nhắm mắt: “Nếu đây là kế hoạch của ngươi…”
“Đây chính là kế hoạch của ta! Nếu không được, chẳng lẽ dựa vào ngươi sao? Ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của ngươi đi, linh lực tán loạn, trên người toàn là mùi máu tanh, khó ngửi chết đi được!”
Diệp Kính Tửu cứng rắn cắt ngang lời hắn, thời gian sắp hết, trong lòng cậu nghẹn một hơi, đột nhiên xoay người nhìn Hoa Bất Tiếu.
Người phía sau lưng không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt của cậu, lộ ra khuôn mặt dính đầy máu với vẻ mặt đầy bất ngờ.
Dù mặt có bẩn, cũng là một con mèo nhỏ bẩn thỉu xinh đẹp.
Diệp Kính Tửu nhanh chóng nhảy vào hồ băng đến gần hắn, dùng sức nắm lấy cánh tay của Hoa Bất Tiếu, tay kia từ túi trữ vật nắm một nắm linh dược nhét vào miệng hắn.
Hoa Bất Tiếu kinh ngạc mở to mắt: “Ngươi— ưm—”
“Ngươi vẫn là tự lo cho bản thân mình trước đi! Đồ ngốc!”
Diệp Kính Tửu hạ thấp giọng nói: “Ta sẽ tìm cách bên chỗ Hoa Linh, còn ngươi mau tìm cách rời khỏi đây.”
Vẻ mặt giả vờ hung dữ của Diệp Kính Tửu thực sự quá buồn cười.
Hành động kháng cự ban đầu của Hoa Bất Tiếu dừng lại, hắn ngoan ngoãn nuốt linh dược mà Diệp Kính Tửu nhét vào miệng, cơ thể gần như khô kiệt được một luồng ấm áp yếu ớt bao bọc.
Đột nhiên hắn bật cười.
Lại vì lồng ngực rung động, dây xích móc vào xương sống lay động khiến Hoa Bất Tiếu mặt trắng bệch, ho không ngừng: “Khụ khụ… khụ…”
Mặt nước hồ băng bị nhuộm màu máu đen.
“Ngươi có thể nhận thức đúng đắn về tình hình của mình bây giờ được không hả!”
Diệp Kính Tửu nhìn thấy mà lòng thắt lại, nhưng miệng vẫn không chịu thua. Thấy Hoa Bất Tiếu còn cười, cậu tức giận vì đối phương không hề quan tâm đến cơ thể mình: “Hoa Bất Tiếu, cái tính hống hách của ngươi thật sự nên sửa—”
“Có thể gặp lại ngươi ta thật sự rất vui, Diệp Kính Tửu.” Hoa Bất Tiếu nhẹ giọng nói.
Đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm của hắn lại sáng lên vì thiếu niên trước mặt: “Thật sự, cảm ơn ngươi.”
“…”
Diệp Kính Tửu khẽ ngẩn người, mím môi: “Ngu xuẩn.”
Thời gian đã kết thúc.
Cậu giúp thiếu niên cao quý kiêu ngạo trước mặt lau sạch mặt, khi lông mi đối phương run rẩy trong lòng bàn tay cậu, lòng Diệp Kính Tửu chợt dâng lên nỗi chua xót khó tả.
Hoa Bất Tiếu thực sự đã thay đổi.
Mặc dù đối phương cố gắng che giấu trước mặt Diệp Kính Tửu, nhưng sát khí trên người hắn hoàn toàn không thể che đậy được.
Hắn rất hận Hoa gia.
Hận cái gia tộc nuôi nấng hắn lớn lên này, nhưng lại không chịu ban cho hắn chút ý tốt nào.
.
Khi Diệp Kính Tửu rời khỏi nhà lao dưới nước, Hoa Bất Tiếu bị dây xích kiên cố trói buộc trong hồ băng, lặng lẽ nhìn cậu rời đi.
“Diệp Kính Tửu, Linh nhi nàng… trông cậy vào ngươi vậy.”
Hoa Bất Tiếu nói.
Thế là Diệp Kính Tửu dừng bước, nghiêng đầu cười với hắn.
“Được.”
Cậu trịnh trọng hứa với hắn.