[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 88

Trên đường về Hoa gia, Diệp Kính Tửu dần dần hiểu thêm về chuyện Yêu Hoàng chọn vợ.
Cậu cũng dần sắp xếp lại đầu mối trong lòng, đại khái đoán được rằng máu rồng Thẩm Chi đã cho Lâm Thời Chiêu uống khi ấy đã khiến linh lực của hắn rơi vào trạng thái hỗn loạn, từ đó sinh ra một loạt biến cố trong ảo cảnh.
Mà hiện tại, nơi Diệp Kính Tửu đang ở chính là thời điểm nửa năm sau khi đại hội võ lâm diễn ra.
Bất kể cậu đi đến đâu, chỉ cần ngẩng đầu lên, đều có thể nhìn thấy Hồng Ti Phưởng lơ lửng trên không trung.
Từ đó có thể mơ hồ thấy được sức mạnh chân chính của Yêu Hoàng ngàn năm trước.
Khi sắp đến Hoa gia, Diệp Kính Tửu băng qua khu chợ của Nhân tộc, trông thấy không ít người đang tụ tập bàn tán sôi nổi.
Diệp Kính Tửu sinh lòng hiếu kỳ, bèn tiến lại gần, hỏi một bà cô có giọng nói lớn nhất trong đám đông: “Đại nương, có chuyện gì vậy? Mọi người đang bàn luận điều gì thế?”
“Gọi ai là đại nương đó?!”
Người đàn bà kia nghe thấy vậy thì tức giận quay đầu, vẻ mặt ban đầu đầy khó chịu nhưng ngay khi nhìn thấy Diệp Kính Tửu, thái độ lại lập tức trở nên nhiệt tình hẳn, sắc mặt dịu đi: “Ôi chao, đây là công tử nhà ai mà tuấn tú thế này? Nhìn mà thích quá đi!”
Diệp Kính Tửu cười gượng, để mặc người đàn bà kia tựa vào người mình: “Đã hỏi rồi thì tỷ đây nói cho mà nghe!”
Bà ta chỉ tay về phía Hồng Ti Phưởng gần đó.
Diệp Kính Tửu nhìn theo, trông thấy ở đầu con đường lụa, trước Hồng Ti Phưởng có một chiếc xa giá tinh xảo hoa lệ đang được bốn linh thú kéo đi, mỗi khi lăn bánh, đều phát ra tiếng chuông trong trẻo dễ nghe.
“Vị tân nương của Yêu Hoàng ở Hoa thành chúng ta đã lên đường rồi đấy! Nhìn tốc độ này, e rằng đến tối mai là có thể đến điểm tập kết của Yêu tộc tại trung đoạn của Hồng Ti Phưởng, sau đó sẽ do thị vệ Yêu cung tiếp nhận. Ôi, thật là đáng tiếc.”
Bà ta vừa thở dài, vừa dựa đầu lên vai của Diệp Kính Tửu: “Nghe nói tân nương bị chọn trúng từ Hoa gia năm nay mới vừa tròn mười tám, vẫn còn ở cái tuổi đẹp như hoa đấy.”
“Tân nương từ Hoa gia… mới vừa tròn mười tám ư?”
Diệp Kính Tửu còn nhớ rõ lúc đại hội võ lâm diễn ra, trong số các đệ tử Hoa gia mà Hoa Bất Tiếu dẫn theo, số nữ đệ tử gần trưởng thành chỉ có hai người, trong đó có Hoa Linh. Theo như lời Hoa Bất Tiếu, thế hệ đệ tử này của Hoa gia đều đã tham gia đại hội võ lâm.
Vậy nói cách khác…
Tân nương của Yêu tộc, rất có khả năng chính là… Hoa linh?
“Đúng vậy. Còn trẻ lắm! Ủa mà sao công tử lại có vẻ mặt như thế này?”
Người đàn bà kia dùng ngón tay chọc nhẹ lên má Diệp Kính Tửu, thấy vị công tử trẻ tuổi tuấn tú trước mặt đã hoàn hồn, bà ta còn định trêu đùa thêm vài câu, nhưng lại nghe cậu hỏi: “Xin hỏi tỷ tỷ có biết danh tính của tân nương Yêu tộc được gả đi từ Hoa gia không?”
Bà ta thoáng sững người, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cái này… ta thật sự không rõ. Chỉ biết đó là một cô nhóc rất xinh đẹp thôi.”
Xinh đẹp ư?
Cách miêu tả này…
Diệp Kính Tửu bỗng nhiên nhớ đến khi cậu mới vào ảo cảnh, Hoa Linh từng nói với cậu rằng có người muốn nàng làm “tiểu thiếp của Yêu Hoàng bệ hạ” gì đó, như vậy thì có thể tránh được số phận bị hiến tế.
Còn theo lời của vị thương nhân Thỏ yêu hôm qua, Hoa Bất Tiếu đã ngất xỉu một cách kỳ lạ trong trận chung kết và bỏ lỡ chức quán quân, điều đó có nghĩa là Hoa gia vẫn phải thực hiện nghi thức hiến tế.
…Sự can thiệp của cậu dường như không thay đổi được gì cả.
Vận mệnh đã từng khiến Hoa Linh ngã xuống, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi.
Vậy Hoa Bất Tiếu thì sao?
Hiện tại hắn đang ở đâu?
Hắn chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn muội muội ruột của mình trở thành vật hy sinh của Hoa gia, vậy thì hắn đã làm gì? Tại sao đến bây giờ, xa giá chở tân nương của Hoa gia vẫn đang tiến về phía con đường lụa của Hồng Ti Phưởng?
…Nếu muốn biết toàn bộ sự thật, cậu nhất định phải gặp được Hoa Bất Tiếu.
“Ơ kìa? Tiểu công tử? Ngươi đi đâu vậy?”
Bị cậu nhẹ nhàng kéo sang một bên, bà cô luyến tiếc nhìn theo bóng dáng tiểu công tử tuấn tú rời đi.
Gã trung niên bên cạnh khẽ nhếch môi nói: “Xem ra là ngươi dọa người ta chạy mất đấy, nói có mấy câu mà xem người ta như sắp bị bà sàm sỡ hết cả người rồi.”
“Ngươi nói gì đó? Ghen tị hả?”
Người đàn bà trợn trắng mắt: “Ngươi cứ yên tâm, dù ta có sàm sỡ chó cũng không thèm sàm sỡ ngươi đâu!”
“…Đồ đàn bà chanh chua.”
***
Hoa gia hiện giờ cũng không được yên bình, trước có gia chủ Hoa gia Hoa Bất Tiếu nửa đêm bỏ trốn cùng tân nương, còn xé nát hỉ phục tân nương đã dày công chuẩn bị. Nay vừa vất vả may xong một bộ hỉ phục mới để đưa tân nương về nhà chồng, lại phải luôn đề phòng kẻ lắm chuyện gây sự, phá hỏng việc cưới gả của tân nương.
Lúc này Hoa gia đang thiếu người, ngay cả thế hệ đệ tử trẻ tuổi của Hoa gia cũng được giao nhiệm vụ tuần tra và canh gác.
Cũng vì vậy, khi một đệ tử Hoa gia đi theo đội tuần tra chú ý tới người đang tranh chấp ở cổng, hắn ta đã sửng sốt một lúc.
“Người kia là…”
Diệp Kính Tửu ư?
Sao có thể chứ? Chẳng phải nửa năm trước tên nhóc này đã chết ở Yêu cung rồi ư?
Hắn ta túm chặt đồng bọn đi cùng, chỉ về phía đó nói: “Này, ngươi nhìn người đang đứng bên kia kìa, có phải hơi giống cái người kia không?”
“Giống ai chứ, ngươi nói năng cho rõ ràng được không… Diệp Kính Tửu ư?”
Vẻ mặt của người đi cùng hắn ta cũng không thể tin được: “Sao có thể? Chẳng phải hắn đã chết rồi sao?”
“Đúng không? Ta đã nói rồi mà! Chuyện ngự kiếm phi hành ở Yêu cung năm đó náo loạn đến mức nào cơ chứ…”
“Hai ngươi đang làm gì vậy?”
Đội trưởng phụ trách đội tuần tra cắt ngang lời bọn họ: “Còn không mau nhanh chân đuổi kịp đội ngũ!”
“Không phải, Hoa Lâm ca, người ở đằng kia…”
Đệ tử Hoa gia yếu ớt chỉ qua: “Hình như là Diệp Kính Tửu từng được thủ tịch, khụ khụ, Hoa Bất Tiếu mang về, ý là, hình như thật sự là hắn đấy…”
Hoa Lâm nhìn sang theo hướng tay chỉ, ánh mắt ngẩn ra.
***
“Đa tạ Hoa huynh giúp đỡ, ta mới có thể tiến vào.”
Sau khi ra lệnh đội tuần tra canh gác như thường lệ, Hoa Lâm dẫn Diệp Kính Tửu đến trình báo với gia chủ Hoa gia. Vẻ mặt hắn ta không thay đổi, chỉ gật đầu nhẹ: “Gọi ta là Hoa Lâm là được.”
“Được.”
Diệp Kính Tửu cười khẽ, nói: “Ta mới giải thích mọi chuyện rồi, chắc huynh cũng biết nguyên do. Vừa nãy vì đông người nên không tiện hỏi, ta muốn biết Hoa Bất Tiếu đang ở đâu?”
“Chuyện của Hoa Bất Tiếu ta không tiện nói nhiều, chỉ có thể cho ngươi biết rằng tình hình của hắn bây giờ không được tốt lắm.” Hoa Lâm nói: “Chờ đến khi ngươi gặp gia chủ, có lẽ gia chủ sẽ nói rõ cho ngươi.”
“Vậy hả?”
Sau khi đi qua hành lang bằng gỗ đỏ của sân trong, Diệp Kính Tửu đi theo Hoa Lâm bước vào sân chính. “Lần trước ta đến bái kiến gia chủ Hoa gia, chính là khi Hoa Bất Tiếu dẫn ta đến đây xin đại diện Hoa gia tham gia đại hội võ lâm.”
“Ta nhớ rõ ngươi, ngươi đã thay đổi rất nhiều.”
Hoa Lâm nói: “Khi xưa ngươi trò chuyện với người khác còn không được điềm tĩnh như bây giờ.”
Diệp Kính Tửu bất ngờ, cậu tự hồi tưởng lại hình bóng ngày xưa của mình nhưng đã không rõ ràng lắm, chỉ mỉm cười nói: “Đa tạ huynh khích lệ.”
Bọn họ chóng được gặp gia chủ Hoa gia, trong lần tiếp xúc thứ hai này, Diệp Kính Tửu phát hiện vị gia chủ Hoa gia này đã già đi rất nhiều, khuôn mặt trung niên của đối phương giờ đã có nhiều nếp nhăn hơn, rất nhiều sợi tóc đã chuyển sang màu trắng
“Vãn bối Diệp Kính Tửu, bái kiến gia chủ.”
Gia chủ Hoa gia vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không biểu lộ cảm xúc: “Không biết Diệp đạo hữu bất ngờ đến thăm Hoa gia là có ý định gì?”
“Là thế này, nửa năm trước vì một ít chuyện ngoài ý muốn, nên tại hạ đã tình cờ làm việc tại Yêu cung một thời gian. Nay cuối cùng cũng rảnh rỗi, nên muốn được đến thăm bạn tốt của mình, là Hoa Bất Tiếu và… Hoa linh.”
Diệp Kính Tửu lấy ra tấm yêu bài Yêu cung trước đó bị Thẩm Chi cướp lấy khi cậu vỗ lấy đối phương, lắc qua lắc lại rồi buộc vào eo: “Trước đó tại hạ đã nói chuyện với bạn tốt ở Yêu cung, hắn bảo có thể giới thiệu cho bạn ta hai vị trí công tác, cũng muốn dành cho hai người một công việc tốt.”
“Ồ?”
Gia chủ Hoa gia liếc nhìn tấm yêu bài quanh eo cậu, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó nhắm mắt lại một chút: “Có vẻ như trong nửa năm qua Diệp đạo hữu cũng có được chút may mắn.”
Diệp Kính Tửu hơi mỉm cười, vừa định tiếp tục bịa chuyện thì nghe gia chủ Hoa gia nói: “Chỉ tiếc là hiện giờ hai người bọn họ đều bận những việc riêng của mình. Có lẽ ngươi chưa biết, Hoa Linh hiện nay đã trở thành tân nương của Hoa gia chúng ta, bước lên xa giá mang theo Hồng Ti Phưởng do Yêu Hoàng bệ hạ ban tặng. Còn Hoa Bất Tiếu…”
“Vì có ý định ép muội muội ruột Hoa Linh trốn chạy, hắn đã bị tước bỏ chức vụ thủ tịch Hoa gia, bị giam trong nhà lao dưới nước của Hoa gia.”
Thấy Diệp Kính Tửu ngơ ngẩn, gia chủ Hoa gia bật cười một tiếng đầy mỉa mai, rồi vì vừa dùng thần thức dò xét để xác minh tính xác thực của tấm yêu bài, sau đó sắc mặt trở lại như cũ: “Dĩ nhiên, dù không thể tha thứ cho lỗi lầm, nhưng nể mặt Diệp đạo hữu, ta cho ngươi gặp hắn một lần cũng không sao.”
“Phùng Lượng.”
Phùng trưởng lão khom người, cung kính nói: “Dạ, gia chủ đại nhân.”
“Phùng lượng.”
Phùng trưởng lão, kính nói: “Ở, gia chủ đại nhân.”
“Hãy đưa Diệp đạo hữu đến nhà lao dưới nước, cho hắn đi gặp đứa cháu trai đại nghịch bất đạo kia của ta.”
Gia chủ Hoa gia xoay người rời đi: “Hoa mỗ thấy trong người không khoẻ, không thể đón tiếp Diệp đạo hữu thêm nữa. Gặp lại sau nhé.”
[Tác giả có lời muốn nói:]
Vốn dĩ định viết nhiều hơn, nhưng ban nãy bạn tôi đến chơi nên viết không nổi nữa.
Hẹn gặp lại vào ngày nhé.