[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 87

“Này này, tin mới nhất đây! Nghe nói thiếu niên họ Diệp mà Hoa thủ tịch đưa đến đã bị người của Yêu cung bắt đi rồi!”
“Cũng đoán được kết quả này mà, từ lúc đại hội võ lâm bắt đầu đến giờ, đây là lần đầu tiên ta thấy có tu sĩ Nhân tộc dám ngự kiếm phi hành trên Đỉnh Thượng Thiên Cung!”
“Thế thì ngươi còn non lắm, ta từng thấy vài lần Nhân tộc vi phạm luật lệ của Đỉnh Thượng Thiên Cung rồi, nhưng bọn họ thường bị thị vệ Yêu cung giết ngay tại chỗ, làm gì có chuyện bị áp giải về Yêu cung? Kỳ lạ thật…”
“Đúng là kỳ lạ, nghe nói kẻ cầm đầu vụ này chính là thiếu niên Nhân tộc đã thay mặt Yêu Hoàng đọc diễn văn vào ngày khai mạc đại hội võ lâm.”
“Là Thẩm Chi sao? Truyền nhân đời thứ mười chín của Thần Y Cốc lại cam tâm làm tay sai cho Yêu tộc, đúng là mở mang tầm mắt.”
“Nói chung, chuyện này chắc chắn có ẩn tình. Ta thì thấy, thân phận của cái người Hoa thủ tịch đưa đến kia e rằng không đơn giản như chúng ta tưởng…”
Ngày thứ hai sau khi Diệp Kính Tửu bị Thẩm Chi dẫn đi, đại hội võ lâm vẫn diễn ra như bình thường.
Thông thường, bầu không khí thi đấu luôn nghiêm túc và trang trọng, nhưng hôm nay lại xôn xao vì chuyện xảy ra hôm qua. Không ít người đưa mắt nhìn về phía Hoa Bất Tiếu và những người đi cùng hắn đang chờ thi đấu trong góc.
Vị công tử phong nhã, trấn định ngày thường giờ mặt không chút cảm xúc, mặc kệ ánh mắt dò xét xung quanh, nhưng chỉ cần ánh mắt lạnh lùng của hắn chạm vào đám đông, những lời bàn tán rôm rả ban nãy dần dần an tĩnh lại.
So với hắn, đệ tử Hoa gia còn có thể cảm nhận rõ ràng hơn áp suất thấp từ vị thủ tịch của mình, ai nấy đều âm thầm kêu khổ.
Một đêm qua đi, đôi mắt mắt Hoa Linh sưng đỏ, giọng nói khàn đi vì nghẹn: “Ca, đợi sau khi trận đấu hôm nay kết thúc, hai ta đến Yêu cung hỏi thăm đi. Nhóc ngốc chắc chắn không sao đâu.”
Nhưng vị huynh trưởng từ trước đến nay luôn ngả ngớn lại không đáp lời nàng. Đôi tay thiếu niên siết chặt cán linh tán, từng sợi linh tuyến vốn bằng phẳng trên bề mặt tán nay cuộn loạn, vặn vẹo bất thường.
Ba trận.
Chỉ còn ba trận đấu nữa, đại hội võ lâm sẽ chính thức kết thúc.
Diệp Kính Tửu không có mặt, hắn sẽ đấu với Sầm Lan ở trận chung kết, phần thắng thuộc về ai vẫn chưa thể đoán định.
Chỉ cần giành được quyền miễn hiến tế lần này, khi tròn mười tám tuổi, hắn và muội muội ruột sẽ không còn lo lắng gì nữa, không cần chịu sự ràng buộc của gia tộc.
Nếu không phải vì lý do đó, thì khi Diệp Kính Tửu liều lĩnh ngự kiếm phi hành hôm qua…
Lẽ ra hắn đã phải đi cùng cậu rồi.
“Ca?”
Hoa Linh nắm lấy cánh tay hắn, lay mạnh một cái: “Ca có nghe bọn họ nói không? Tiểu… Diệp Kính Tửu hiện đang ở Yêu cung, còn ở cùng với tên thần y kia! Chắc chắn hắn sẽ không chết đâu! Ca đừng… đừng như vậy nữa…”
Nói đến đây, nàng cắn mạnh môi mình một chút.
Ca ca ruột của nàng đã không nói một lời nào kể từ hôm qua, cả người như bị phủ một tầng bóng tối trầm lặng. Tất nhiên nàng biết rõ nguyên do, Diệp Kính Tửu là người bạn đầu tiên trong đời nàng, tuy không hiểu vì sao cậu lại đột nhiên vi phạm luật lệ Yêu cung, nhưng nàng cũng rất muốn đuổi theo cậu, ngăn cản đối phương làm điều dại dột.
Nếu không phải vì thân phận tế phẩm, nếu không phải vì sợ huynh trưởng mất mạng trong cuộc đấu đá gia tộc vô nghĩa này, nàng cũng sẽ…
“Sao lại không nghe thấy tin tức của Sầm Lan?”
Huynh trưởng đột nhiên mở miệng hỏi nàng, Hoa Linh sửng sốt, đầu óc nhất thời không kịp phản ứng: “Sầm… Sầm Lan? Chuyện này liên quan gì đến tên mặt lạnh đó?”
Ánh mắt huynh trưởng chợt ghim chặt trên người nàng, khiến lòng nàng run lên.
“Ca, sao vậy? Sao ca lại đột nhiên nhắc đến y? Y đâu có tham gia đại hội võ lâm lần này chứ?”
“…”
Nàng nhìn vẻ mặt của huynh trưởng từ đờ đẫn chuyển thành nghi hoặc, cuối cùng lại bình tĩnh trở lại.
Huynh trưởng trầm ngâm: “Là ta nghĩ quá nhiều rồi.”
Quy tắc của ảo cảnh đang lặng lẽ thay đổi tất cả.
Là một đại năng đỉnh cấp tinh thông pháp tắc của tinh thần và ý thức, để ngăn cản sự thức tỉnh của ma tôn, có thể nói hắm đã tiêu hao gần một nửa linh lực của ảo cảnh này.
Sự kinh ngạc và hoài nghi trong khoảnh khắc trước đó đã bị sức mạnh của pháp tắc xóa bỏ trong giây lát.
Trận đấu đôi của đại hội võ lâm chính thức khai mạc dưới sự quan sát của ma nhãn Thiên Cung.
Hoa Bất Tiếu bước vào sàn đấu, bung ra linh tán trong tay, những sợi kim tuyến ẩn chứa sát khí, uốn lượn linh hoạt trên mặt tán.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, biết rằng sau trận đấu này, sẽ không còn thiếu niên nào chờ đợi hắn nữa.
Đối thủ trước mặt đã sẵn sàng xuất chiêu, sắc mặt hắn bình thản, giọng điệu lạnh nhạt cất lên: “Bắt đầu đi.”
***
Một luồng sáng trắng lóe lên trước mặt. Khi tầm nhìn khôi phục, cảnh tượng hiện ra chính là phố thương mại nhộn nhịp của thành Phù Tri.
Diệp Kính Tửu thoáng sửng sốt, cậu xác nhận đi xác nhận lại chuyện mình vừa từ Yêu cung đến thẳng phố thương mại của thành Phù Tri, nhưng vẫn cảm thấy khó tin.
Trên đường đi, các tòa lầu cao của thành Phù Tri đều được buộc dải lụa đỏ, kéo dài đến tận Đỉnh Thượng Thiên Cung cao chọc trời, vươn tới tận mây xanh.
Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy vô số dải lụa đỏ nối liền với Đỉnh Thượng Thiên Cung, rồi lại kéo dài đến nơi xa không thấy điểm cuối.
Hỏi thăm một người qua đường, Diệp Kính Tửu mới biết nguyên nhân của những dải lụa đỏ này: Chúng được dùng để nghênh đón lễ cưới của Yêu Hoàng.
“Những dải lụa đỏ này không phải vật bình thường đâu, mà là linh khí do tộc Xích Luyện ở Nam Hải rèn tạo, gọi là Hồng Ti Phưởng. Lấy Đỉnh Thượng Thiên cung làm điểm xuất phát, chúng có thể dựa vào tu vi linh lực mà kéo dài đến các thành bang khác. Đến lúc đó, những cung nữ được dâng lên cho Yêu Hoàng bệ hạ sẽ bước lên những dải lụa này, do thị vệ Yêu cung hộ tống đến Đỉnh Thượng Thiên Cung! Nói thật, ngoài Yêu Hoàng bệ hạ ra, e rằng không một tu sĩ nào có thể sử dụng linh khí theo cách này!” Một vị Thương nhân Thỏ yêu tốt bụng giải thích.
Chuyện đến đây, kết hợp với câu “thời thế thay đổi” của Thẩm Chi trước đó, trong trong lòng Diệp Kính Tửu bỗng dấy lên một suy đoán.
Cậu hít một hơi thật sâu, nỗ lực giữ vẻ mặt mình có vẻ bình tĩnh, rồi hỏi: “Xin hỏi, , từ lúc Yêu Hoàng bệ hạ tổ chức đại hội võ lâm đến giờ… Đã qua bao lâu rồi?”
“Hả? Câu hỏi này của ngươi cũng lạ thật đấy.”
Thương nhân Thỏ yêu ngạc nhiên đáp: “Từ lần đại hội võ lâm lần trước đã nửa năm rồi… Ngươi thuộc Nhân tộc phải không? Có phải muốn hỏi chuyện tế phẩm không? Nghe nói tế phẩm lần này là người của Hoa gia, trùng hợp rơi đúng vào ngày tế lễ, vậy nên bọn họ sẽ cùng cung nữ tiến vào Đỉnh Thượng Thiên Cung.”
“… Hoa gia ư?”
“Đúng vậy, chính là thế gia nổi danh trong Nhân tộc.”
Thương nhân Thỏ yêu gật đầu: “Phải nói là trận chung kết lần đó chẳng có gì đặc sắc, hoàn toàn là một trận áp đảo. Nếu không phải thiếu niên Hoa gia đột nhiên ngất xỉu, thì quán quân cũng chẳng đến lượt gã nhân tộc bị đánh đến nửa sống nửa chết kia. Nói đi cũng phải nói lại, thật đáng tiếc…”
Người này còn muốn nói thêm, nhưng thiếu niên Nhân tộc xinh đẹp trước mặt lại chỉ khẽ gật đầu cảm ơn rồi rời đi, dáng vẻ trông có chút nặng nề.
“Đúng là kỳ lạ thật…” Thương nhân Thỏ yêu lắc đầu.
Diệp Kính Tửu đã từng nghe câu chuyện về tiều phu Vương Chất:
Tiều phu Vương Chất ra ngoài đốn củi, trong núi sâu vô tình gặp được mấy đứa trẻ đang đánh cờ. Anh ta dừng lại xem một chút, đợi đến khi hoàn hồn, cán rìu đã mục nát, thế gian cũng đã thay đổi trăm bề.
Trước đây khi nghe câu chuyện này, cậu chỉ thấy kỳ lạ và diệu kỳ. Giờ đây tự mình trải qua, ngược lại cậu thấm thía sâu sắc sự mờ mịt và bất lực của người tiều phu đó.
Nhưng cảm giác mờ mịt gây nản lòng này đã xuất hiện nhiều lần như vậy, Diệp Kính Tửu đã không còn cảm thấy hoảng loạn nữa.
Cậu chỉ thầm nghĩ quả nhiên như thế, không hề do dự gì thêm, cậu lập tức đi về thành bang nơi Hoa gia tọa lạc.
Trước khi chia tay Thẩm Chi, câu nói cuối cùng của đối phương không nghi ngờ gì đã thắp lên tia hy vọng trong lòng Diệp Kính Tửu.
Thế nhưng khi tỉnh táo lại, Diệp Kính Tửu nhận ra rằng ngoài bản đồ sao ra, cậu không còn cách nào khác để thăm dò huyền cơ của ảo cảnh này. Là một kẻ ngoài cuộc bước vào thế giới nơi đây, dù đã kế thừa ký ức và tu vi của nguyên thân, nhưng một khi đụng đến những huyền bí pháp lý cụ thể, có thể nói là cậu hoàn toàn chẳng biết gì cả.
Tính theo thời gian, dù có cộng cả những ngày tháng đã trải qua trong ảo cảnh, thì Diệp Kính Tửu đến thế giới này cũng mới hơn nửa năm. Muốn cậu nắm bắt những tri thức và kinh nghiệm mà những người tu tiên tích lũy qua nhiều năm dài, quả thật là quá gượng ép.
May mắn thay, sau khi hỏi rõ những biến đổi của ảo cảnh trong nửa năm qua, trong lòng Diệp Kính Tửu ít nhiều đã có vài suy đoán.
Người bị Hoa Bất Tiếu đánh bại thảm hại trong lời Thỏ yêu nọ, chắc chắn không thể là sư tôn.
Dù chưa rõ nguyên nhân biến mất của một người khác trong ảo cảnh, nhưng dựa vào sợi liên kết yếu ớt từ dấu ấn thần thức cùng lời Thẩm Chi nói, lúc này Diệp Kính Tửu có thể khẳng định rằng, sư tôn rất có khả năng đã gặp phải tình trạng tương tự đại sư huynh, bị ảo cảnh xóa đi dấu vết.
Còn về chuyện Hoa gia hiến tế…
Dường như bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng Hoa Linh cười hì hì gọi cậu, thúc giục cậu đá cầu cùng nàng, hoặc là những quan tâm thầm lặng của Hoa Bất Tiếu…
Bất kể trước khi bước vào ảo cảnh, Diệp Kính Tửu có bao nhiêu địch ý với ma tôn, nhưng trong ảo cảnh này, huynh muội Hoa gia đã giúp đỡ cậu rất nhiều.
Họ là bạn bè, là đồng đội.
Chính vì thế, cho dù hiểu rõ đây chỉ là những ký ức sinh ra từ ảo cảnh, cậu vẫn không cách nào khống chế bước chân mình, thay vì lựa chọn ngồi yên trong thành Phù Tri đợi đến ngày bản đồ sao báo hiệu.
Bây giờ, cậu đã không còn là cậu của ngày trước. Cậu đã có thể tự mình đưa ra nhiều quyết định.
Ví dụ như, đi cứu lấy những người bạn có khả năng rơi vào nguy hiểm của mình.
***
… Đau.
Cảm giác đau lan khắp toàn thân, cộng thêm cái lạnh chí mạng khiến mọi thứ trước mắt hắn vặn vẹo tan chảy.
Ngày thứ hai mươi tám.
Hắn nhớ rõ ràng như vậy, trong đôi mắt đỏ ngầu vì tơ máu tràn ngập hận ý.
Hắn dốc sức giằng co với sợi xích cắm sâu vào cơ thể mình, đầu dây xích xuyên qua da thịt, móc chặt lấy đốt sống của hắn, để lại những vết sẹo xấu xí gai mắt. Ngón tay vốn thon dài xinh đẹp giờ đã biến dạng méo mó, móng tay bong tróc, lật ngược, dính đầy máu thịt. Khi hắn lại vùng vẫy dữ dội một lần nữa, tiếng xích loảng xoảng vang vọng, rơi xuống hồ băng đã ngập đến lồng ngực hắn.
Một lần, lại một lần nữa.
Hắn không sợ đau, cũng không biết mệt mỏi, cứ thế lặp đi lặp lại. Linh lực hội tụ đánh thẳng vào đầu xích, thế nhưng sợi xích vẫn không hề suy chuyển.
Tiếng xích va vào nhau trong trẻo vang vọng trong nhà lao dưới nước trống trải.
“Gia chủ thật nể tình khi từ bỏ chuyện biến ngươi và muội muội ruột của ngươi thành tế phẩm đấy. Nhưng mà, ngươi cứ không chịu làm một thủ tịch đàng hoàng của Hoa gia, lại nhất quyết vào nhà lao này chịu phạt, vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?”
Sau khi chào hỏi thị vệ trông coi nhà lao, Phùng trưởng lão vuốt chòm râu của mình, cười ha hả bước đến bên ngoài hồ băng.
“…”
Tiếng xích vùng vẫy dữ dội bỗng nhiên trở nên im bặt.
Sau một hơi thở dài đằng đẵng, Hoa Bất Tiếu chậm rãi ngẩng đầu lên. Những lọn tóc ướt đẫm bết lại với máu, che phủ tầm mắt của hắn. Đôi con ngươi sâu thẳm của thiếu niên giờ chỉ còn lại một mảnh chết lặng.
Hắn lên tiếng, giọng nói khàn đặc khó nghe vì đã gào thét quá lâu và thiếu nước trầm trọng:
“Linh Nhi… đang ở đâu?”
Phùng trưởng lão nhìn thiếu niên đang bị giam giữ giữa nhà lao, ý cười càng sâu hơn. Ông ta vuốt râu, tỏ vẻ hiền lành mà nói: “Ngươi hỏi Tiểu Linh à? Dạo gần đây bộ áo cưới đang được may gấp rút lắm, cuối cùng cũng hoàn thành rồi. Giờ chắc nàng đang thử đồ đấy.”
Nói đến đây, Phùng trưởng lão khỏi tặc lưỡi hai tiếng: “Chẳng phải trước đây ngươi tự ý xé nát giá y, còn định dụ dỗ tân nương của Yêu Hoàng bỏ trốn sao? Thế nên cả Hoa gia bây giờ mới phải bận rộn đến mức này đấy. Nếu không phải Tiểu Linh quỳ xuống ôm chân gia chủ cầu xin cho ngươi, đến mức đầu gối đều mài rách đến chảy máu, thì e rằng hai người các ngươi đã sớm âm dương cách biệt rồi.”
“…”
Hồ băng lặng ngắt như tờ.
Dường như ngửi thấy mùi sinh mệnh sắp lụi tàn, một tia khoái ý hiện lên trong lòng Phùng trưởng lão.
Thiên phú hơn người thì đã sao?
Tuổi còn trẻ mà tu vi đã vượt xa ông ta thì đã sao?
Cuối cùng vẫn phải bị giam trong nhà lao này, để xích sắt xuyên thấu đốt sống, đau đớn chờ đợi sinh mệnh lụi tàn mà thôi.
Hoa gia không thiếu thiên tài, đặc biệt là loại thiên tài đã tận mắt chứng kiến cha mẹ ruột của mình bị chính gia chủ Hoa gia đích thân chém giết.
Đau lắm đúng không?
Tận mắt nhìn thấy cha mẹ của mình chết dưới tay người mà mình từng kính ngưỡng, sau đó còn bị lừa gạt rằng muội muội ruột của mình chỉ là vô tình tử vong… Để rồi bây giờ, lại phải một lần nữa tận mắt chứng kiến muội muội bị ép gả đi…
Gọi là thành hôn, nhưng thực chất là bị rút gân lột da để hiến tế.
Bi thương biết nhường nào.
Phùng trưởng lão không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Ông ta hắng giọng rồi nói: “Hoa Bất Tiếu, ta đến đây là để báo cho ngươi một chuyện. Ngày mai, Hoa Linh sẽ lên xa giá tiến vào Hồng Ti Phưởng. Tuy rằng đến sớm có hơi vội vàng, nhưng chung quy vẫn là để tránh phát sinh biến cố. Trước khi đi, nàng nhờ ta thay mặt nói lời từ biệt với ngươi.”
Lời vừa dứt, mặt nước vốn tĩnh lặng bỗng dậy sóng, tiếng xích va chạm vang lên lanh lảnh.
Chưa kịp định thần, một khuôn mặt đẫm máu, tràn ngập hận ý bỗng xông vào tầm mắt Phùng trưởng lão. Ngay khi sát ý sắp chạm đến chiếc cổ già nua của ông ta, những sợi xích siết chặt đã trói chặt lại hành động của đối phương.
Dây xích cắm sâu vào đốt sống lưng trắng nhợt, kéo căng đến mức phát ra âm thanh răng rắc đầy căng thẳng.
Thiếu niên chật vật thảm thương, đôi mắt đỏ ngầu trừng chằm chằm vào ông ta, tiếng gầm đầy đau đớn và phẫn nộ phát ra từ trong cổ họng.
Phùng trưởng lão kinh ngạc lùi về sau một bước, đợi đến khi phản ứng lại, sắc mặt ông ta lập tức trở nên xấu hổ và tức giận.
Ông ta đương nhiên không muốn thừa nhận bản thân bị một thiếu niên hấp hối dọa sợ, bèn giơ cao tay, hung hăng vung một cái bạt tai xuống.
Tiếng tát vang dội, giòn tan.
Trái tim hoảng hốt của Phùng trưởng lão cuối cùng cũng ổn định lại. Ông ta nhìn thiếu niên bị dây xích kéo về chỗ cũ, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh miệt.
“Đương nhiên, chuyện này cũng chẳng quan trọng gì.”
Phùng trưởng lão xoay người rời khỏi nhà lao dưới nước lạnh lẽo, đắc ý cười nhạt: “Dù sao… không bao lâu nữa, các ngươi lại có thể đoàn tụ rồi.”
[Tác giả có lời muốn nói:]
Phải công nhận, tôi thật sự rất thích mấy tình tiết cẩu huyết.
Ví dụ như cảnh Tiểu Tửu giả làm tân nương của Yêu hoàng, rồi sau đó gặp lại Lâm Thời Chiêu…
Hoặc như câu chuyện xưa về một thiếu niên chính đạo sa đoạ vào ma đạo…