[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 86

Từ ngày tới đêm, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Sau khi Diệp Kính Tửu bị Thẩm Chi mang đi, Sầm Lan vẫn đợi ở trong đình nghỉ mát mà họ nơi bọn họ chia tay nhau.
Thời hạn một ngày mà hai người hẹn sẵn nhanh chóng trôi qua. Khi bình minh ló dạng, nơi tận cùng rừng sâu mịt mờ rộng lớn trước mặt vẫn chưa thấy bóng người cần đợi. Sầm Lan siết chặt chuôi kiếm, xoay người rời đi.
Người giấy nhỏ cao chưa tới đầu gối, tung tăng nhảy nhót bám theo bên cạnh y, nhăn nhó nói: “Sư tổ, ta đã nói trước với người kết quả sẽ như thế mà, sao người lại không chịu tin ta chứ?”
“Giờ điều quan trọng nhất là phải thực hiện nhiệm vụ mà trước đấy sư tổ đã giao cho ta, đó chính là phá vỡ ảo cảnh do tên hoàng đế chó chết này tạo ra!”
“Ta không quen ngươi.” Sầm Lan lạnh nhạt nói.
Dựa vào dấu ấn thần thức, Sầm Lan nhanh chóng định vị được vị trí của Diệp Kính Tửu lúc này, bây giờ cậu vẫn đang ở trong Yêu Cung.
Sầm Lan không mấy tin tưởng người giấy đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình chẳng biết từ đâu chui ra này, mặc dù y đã nhận ra rằng tất cả những gì người giấy nói rất có thể đều là sự thật.
Nơi này là ảo cảnh, y là chính mình lúc còn trẻ. Nhưng trên thực tế, y đã là tôn chủ đời sau của phái Tiêu Dao, mà Diệp Kính Tửu vừa là tiểu đồ đệ … vừa là bạn lữ của y.
Giờ thì cũng không khó để giải thích về sự tồn tại của dấu ấn thần thức.
Lúc này y cũng đã hiểu ra vì sao khi mình đắm chìm trong trạng thái mê đắm Kính Tửu, bản thể của y đã xuất hiện và ngay lập tức lấn át thần thức non nớt.
Nhưng sau khi biết được mọi chuyện, lòng Sầm Lam lại chẳng hề vui vẻ.
Y không thể chấp nhận tình cảm và sự tin tưởng mà Diệp Kính Tửu dành cho mình trong quá khứ lại vì chính mình trong “tương lai”.
Mà Sầm Lan của bây giờ dường như chỉ là một phiên bản thay thế vụng về và non nớt.
Y cảm thấy không cam lòng.
“Người đang xoắn xuýt cái gì chứ!”
Người giấy nhỏ ôm chặt lấy ống quần của Sầm Lan, hét lớn: “Giờ mà chạy đến yêu cung thì chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ! Mắt trận của ảo cảnh này cũng không thể ở trong Yêu Cung được đúng không? Người tưởng mình vẫn là Sầm sư tổ vô địch thiên hạ hay sao? Chỉ cần người có một phần ba sức mạnh trước đây thì cho dù có dùng tay để xé bỏ toàn bộ ảo ảnh cũng chỉ là chuyện nhỏ! Nhưng giờ người không hề am hiểu cách phá trận, ngay từ đầu người cũng không nói cho ta biết chuyện này. Ta nghĩ chúng ta nên đi tìm Hoa Bất Tiếu trước vì hắn hiểu trận pháp hơn cả mười ngài cộng lại! Ý ta là —— ái ui!”
Cùng với tiếng xé gió xoẹt qua, người giấy nhỏ bị đá lên không trung rồi ngã lăn trên một khoảng đất ở phía xa.
Mặt mày Sầm Lan đầy vẻ lạnh lùng, y lạnh nhạt thu hồi tầm mắt: “Ồn ào.”
Người giấy nhỏ lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất. Nó lạch bạch chạy đến bên người Sầm Lan, ấp úng nói: “Sư tổ à, chúng ta cũng không thể đi chịu chết như vậy được đâu… Mặc dù đây chỉ là một ảo cảnh nhưng quy tắc đã được thiết lập. Thủ vệ ở Yêu Cung có tu vi cao hơn người rất nhiều. Vả lại, bây giờ người có còn nhớ đại đồ đệ Yến Lăng Khanh của người không…”
“Không quen biết.”
“À vậy à… Thế hắn mang thân phận gì đến đây vậy? Gần đây người bạn cũ Yến Đình Vân của người có hành vi cử chỉ kỳ lạ gì không? Ví dụ như cố ý tìm cách tiếp cận Diệp Kính Tửu chẳng hạn?”
Sầm Lan nhíu mày, dừng chân lại: “Yến Đình Vân không tham gia đại hội võ lâm lần này, hắn với Uông Phương là một cặp đạo lữ thanh mai trúc mã, ngươi đừng ăn nói hàm hồ.”
“Hả?”
Không phải Yến Lăng Khanh, cũng không giả dạng thành Yến Đình Vân?!
“Xong rồi xong rồi xong rồi…”
Người giấy nhỏ kêu lên một tiếng rồi quỳ xuống trước mặt Sầm Lan, nắm chặt lấy ống quần của y: “Sư tổ, nhất định là đại đệ tử của người đã xảy ra chuyện ở ven hồ Đại Minh rồi! Tình hình rất nghiêm trọng, chúng ta có thể đi cứu đại đệ tử của người trước được không? Dù gì thì hắn vẫn là người mà ta vất vả nuôi từ khi còn nhỏ xíu đến lúc trưởng thành, hắn cũng lớn lên ngay dưới gối người…”
“Ta đã nói rồi, ta không biết hắn. Tránh ra.”
Sầm Lan vẫn không hề động lòng, giọng lạnh băng: “Dù hắn chết hay sống thì ta cũng không quan tâm.”
“Người ——”
Sư tổ trẻ tuổi thực sự không quan tâm đến bất kỳ loại tình cảm nào. Người giấy nhỏ cảm thấy lòng người thật tàn nhẫn, nó lớn tiếng nói: “Vậy thì ta đành phải nói thật với người vậy! Thực ra Yến Lăng Khanh mới là bạn lữ thật sự của Diệp Kính Tửu, bọn họ mới là tình yêu đích thực. Nếu biết đại sư huynh mà mình yêu quý đã chết thì chắc chắn Diệp Kính Tửu cũng không muốn sống nữa! Người không quan tâm đến Yến Lăng Khanh chẳng lẽ cũng không quan tâm đến Diệp Kính Tửu sao?”
“…”
Đại sư huynh?
Chính là cái tên khiến cho Diệp Kính Tửu thất hồn lạc phách, lòng lạnh như tro tàn đấy à?
Hắn… mới là đạo lữ thật sự của Diệp Kính Tửu á?
“… Ngươi lặp lại lần nữa.”
Sát khí ngút trời khiến người giấy nhỏ cứng đờ tại chỗ. Nó cứng ngắc ngẩng đầu lên. Thiếu niên có vẻ ngoài tuấn tú lạnh lùng đang cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm người giấy nhỏ gằn từng chữ: “Rốt cuộc thì ai mới là bạn lữ của Diệp Kính Tửu?”
“Trả lời ta.”
“Ta… Ờm… Sư tổ…”
“Xoẹt ——”
Người giấy nhanh chóng bị một đợt linh lực mạnh mẽ ập đến xé rách thành từng mảnh, hóa thành một đống giấy vụn rơi lả tả.
“Đương nhiên là vị đại sư huynh mà Tiểu Tửu luôn luôn mong nhớ rồi ~”
Giọng nói mang theo ý cười của một thiếu niên xa lạ cắt ngang cuộc trò chuyện. Sầm Lan nghiêng đầu nhìn thì chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi mắt lục, nước da ngăm đen, tóc thắt bím lớn đang vừa cười tủm tỉm vừa bước tới.
Hai người họ nhìn nhau, nụ cười của chàng trai mắt lục càng sâu hơn. Người đó bật ra một tiếng cười nghèn nghẹt: “Thật đúng là… phong thủy luân chuyển.”
“Lâu rồi không gặp, Sầm Lan tôn chủ.”
Đáp lại Liễu Khuê Dao là một thanh kiếm lạnh lẽo lao tới.
Liễu Khuê Dao tránh thoát nó một cách dễ dàng. Sau khi khôi phục trí nhớ, mặc dù tu vi còn thấp, nhưng với tư cách là Các chủ của Trích Tinh Các, Liễu Khuê Dao vẫn nắm giữ trong tay vô số bí thuật.
Đối phó với Sầm Lan vẫn còn trẻ tuổi ở thời điểm hiện tại là chuyện quá đỗi dễ dàng.
Gã cười khúc khích, đôi mắt hồ ly lóe lên sự ranh mãnh. Liễu Khuê Dao nhanh chóng đến gần Sầm Lan, móng tay đen nhánh sắc bén vươn ra trong nháy mắt: “Ta vẫn nhớ lần gặp mặt trước của chúng ta, ta sợ ngài chỉ cần dùng một chiêu đã nghiền ta thành tro tàn nên mới cố ý dùng thế thân. Nhưng bây giờ…”
Âm thanh xuyên qua da thịt và tiếng kêu rên nghèn nghẹt đồng thời vang lên.
Màu đỏ tươi của máu nhanh chóng nhuộm đỏ bộ quần áo trắng tinh.
Liễu Khuê Dao thảnh thơi nhìn Sầm Lan giãy giụa lùi về sau, bình tĩnh cầm máu, lắc đầu tiếc nuối: “Giờ đây, Sầm tôn chủ lại yếu ớt đến mức khiến cho ngay cả sát tâm ta cũng khó dấy lên nổi.”
“Khụ…”
Mặc dù vết thương trên ngực đã cầm máu nhưng Sầm Lan vẫn không thể chịu nổi sự đau đớn từ vết thương gần như trí mạng này. Y chau mày, thịt nát và máu tươi văng xuống đất kèm theo những tiếng ho khan nhỏ bé.
Liễu Khuê Dao mỉm cười, một lưỡi phi dao xuất hiện trong lòng bàn tay gã. Ngắm nghía lưỡi phi dao trong tay, Liễu Khuê Dao thảnh thơi tiến đến gần Sầm Lan: “Lần trước ta tiến vào trong thức hải của Tiểu Tửu, định cùng hắn… kết hợp. Nhưng không ngờ là ngài lại để lại dấu ấn thần thức trong đầu hắn, từ đó mà hồn phách của ta bị ngài làm tổn thương nghiêm trọng. Lúc ấy ta tức giận quá, cộng thêm hồi đó ta vẫn chưa hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc, thế nên ta đã vô tình…”
“Làm Tiểu Tửu bị thương.”
Dường như Sầm tôn chủ trẻ tuổi đã bị lời nói của Liễu Khuê Dao chọc giận. Ký ức bị đâm thủng, một luồng sát khí quái dị và dày đặc mạnh mẽ ập về phía gã.
Liễu Khuê Dao chỉ mỉm cười.
Nói về việc giết người thì gã thành thạo hơn Sầm Lan rất nhiều.
Gã đắm chìm trong hồi tưởng của mình, nhớ tới cái người song tính lô đỉnh kia bị mình ức hiếp đến mức run rẩy liên tục, bị nỗi sợ hãi bủa vây. Dưới sự đụng chạm của gã, thân thể tuyệt mỹ ấy trong cơn đau đớn kêu gào, vùng vẫy…
Liễu Khuê Dao liếm môi, dục vọng cuộn lên trong cổ họng, gã không khỏi bật ra một tiếng thở dài khe khẽ.
“Bây giờ nghĩ lại thì đúng là ta đã hơi quá tay.”
Hối hận xen lẫn khát khao, cái cảm giác sung sướng khi được thống trị người mình yêu thật sự là thứ tuyệt mỹ nhất trần gian.
“Nhìn qua có vẻ Sầm tôn chủ hơi tức giận rồi thì phải?”
Trước khi Liễu Khuê Dao đến gần hơn, kiếm pháp tràn ngập sát ý của Sầm Lan đã liên tục đâm về phía gã. Mũi kiếm sắc bén dễ dàng cắt đứt da thịt, sương lạnh như băng nhanh chóng ngưng tụ trên miệng vết thương, ăn mòn thành một đống thịt vụn.
Liễu Khuê Dao dùng phi đao để chống lại hàn kiếm của Sầm Lan, tia lửa văng khắp nơi, tiếng đao kiếm va chạm vang vọng.
Lưỡi đao chạm mũi kiếm, trong đôi mắt của thiếu niên sáng lên ngọn lửa căm giận, nhưng ý cười trên khóe môi của Liễu Khuê Dao lại càng ngày càng rộng ra.
“Có vẻ như ngài cũng có ấn tượng về nó đấy nhỉ? Sầm tôn chủ.”
“Ta còn chưa nói về chuyện càng quá đáng hơn cho ngài biết mà.”
“Hoàng đế nhỏ muốn ta giải quyết ngài, thật đúng là một lựa chọn không thể thích hợp hơn.”
Cổ tay của Liễu Khuê Dao xoay theo một góc quái dị, lưỡi dao đâm thẳng về phía ngực của Sầm Lan: “Vậy thì để ta vui vẻ tâm sự về nó với ngài nhé.”
“Ngài biết… Túy Tiên Lâu ở Nguyên Thành không?”
…
“… Cứu ta, sư tôn…”
“Cứu, cứu ta…”
“Đau quá… Đau quá… Sư tôn…”
“Cứu ta…”
Sợi dây ký ức như một kíp nổ bị lửa giận đốt cháy, ào ạt thắp xuyên qua toàn bộ đường hầm ký ức.
Tiểu đồ đệ luôn thích cười, hoạt bát linh động của y đang cuộn tròn thành một cục, run rẩy không ngừng trong một góc phòng đầy máu đen.
Chỗ nào cũng là máu, là tay chân đứt lìa, là xác chết, là những tiếng gào thét thảm thiết.
Gã điên kia đã giết chết tất cả mọi người.
Thiếu niên trần trụi trốn trong góc phòng khóc nức nở.
Gã điên kia nói là vì cái gật đầu của cậu nên gã mới giết hết bọn họ.
Cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cứu cậu với.
Cầu xin ai đó, cứu cậu với.
Là ai cũng được, xin hãy cứu cậu đi mà.
Lửa giận thiêu rụi tất thảy.
Đó là sự căm giận vì người mà mình nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa bị người bên ngoài nhục nhã, ức hiếp — nỗi căm hờn ấy như cuồng phong gào thét, cuốn phăng cả lối dẫn ký ức sâu thẳm nhất.
Lưỡi dao sắc bén xuyên qua da thịt nơi lồng ngực, găm thẳng vào trong nhưng lại không thể tiến thêm được nữa.
Băng sương nhanh chóng ngưng tụ trên toàn bộ lưỡi dao. Vào khoảnh khắc chủ nhân của nó cảm nhận được nguy cơ định tránh đi, từng vết nứt rạn nhanh chóng xé toạc lưỡi đao, khiến nó vỡ vụn giữa không trung.
“Ha ha…”
Mặt đất trong ảo cảnh bắt đầu rung chuyển dữ dội, khoảng không cố gắng nuốt chửng những con người vi phạm quy tắc của nơi này.
Nhưng Liễu Khuê Dao đã bị linh lực to lớn khóa chặt, không thể thoát khỏi sự nuốt chửng của hư không.
Cặp mắt màu lục thẫm kia khẽ nheo lại.
“Hình như chơi hơi lớn…”
Ngay cả chính chủ cũng bị ép hiện thân rồi.
Tình thế ngay lập tức đảo ngược. Linh lực mênh mông cuồn cuộn đè ép khiến Liễu Khuê Dao phải quỳ rạp trên mặt đất. Mỗi khi có ý định đứng lên, gã lại bị đè xuống hết lần này đến lần khác bởi những luồng sát khí ngút trời.
Hư không đang nuốt chửng bọn họ.
Thiếu niên chậm rãi đến gần rồi cúi đầu xuống nhìn Liễu Khuê Dao, mũi kiếm lạnh như băng đặt trên cổ của gã.
Liễu Khuê Dao chật vật quỳ gối bên chân Sầm Lan. Lẽ ra gã phải cảm thấy hoảng sợ mới đúng nhưng gã lại chẳng lộ chút sợ hãi nào, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười. Gã nói: “Nếu ta là ngươi thì thoát khỏi hư không mới là chuyện quan trọng nhất ở thời điểm hiện tại.”
Đúng là ngay cả một kẻ điên như Liễu Khuê Dao cũng biết hư không không phải là thứ thân thiện gì cho cam.
Nhưng đáp lại Liễu Khuê Dao chỉ có mũi kiếm chém xuống chẳng hề lưu tình.
Kiếm nâng lên rồi lại hạ xuống.
Nụ cười vẫn còn chưa tan trên khuôn mặt Liễu Khuê Dao, đầu gã rơi xuống hư không đầu tiên, sau đó là thân thể ngã xuống đất.
Khoảng không mênh mông ấy nhanh chóng nuốt lấy bọn họ. Thiếu niên với khuôn mặt lạnh như băng nhìn bầu trời bị hư không nuốt chửng, tay siết chặt chuôi kiếm.
“Xem ra Sầm tôn vẫn cứ cố chấp như trước.”
Tiếng cười giễu cợt của Liễu Khuê Dao vang lên ở khắp nơi xung quanh Sầm Lan: “Nếu đã vậy thì Liễu mỗ cũng muốn được lĩnh giáo kiếm pháp của Sầm tôn chủ từ lâu rồi.”
“Xin hãy chỉ giáo.”
——
“Đại sư huynh, nếu như ngươi có bản lĩnh đánh bại ta thì ngươi có thể thoát khỏi sự truy sát của ý thức hư không không?
Mục Tu đang trốn trong một vòng xoáy mới. Vết thương cũ xuyên qua bụng vẫn còn chảy máu đầm đìa, trên cơ thể của cậu ta lại xuất hiện thêm nhiều vết thương mới.
Nếu không phải trong ảo cảnh này tu vi cậu ta tăng mạnh, thì chưa cần đến chú đoạt xác của gia tộc, e là cậu ta đã thật sự bỏ mạng dưới kiếm của đại sư huynh rồi.
Mẹ nó, nếu không phải do đại sư huynh gây chuyện thị phi thì cậu ta cũng sẽ không phải đến nơi xui xẻo này rồi vô tình ngã vào hư không, còn bị ý thức hư không cho một kích xuyên qua bụng.
“Mục sư đệ không nhận ra à?”
Yến Lăng Khanh cầm kiếm trong tay, vừa tìm kiếm Mục Tu ở xung quanh vừa chậm rãi đi về phía phát ra âm thanh. Hắn cũng có nhiều vết thương chí mạng rải rác khắp cơ thể.
Nếu không phải tình cờ gặp kẻ thù cũ, ý định giết người nhanh chóng sục sôi thì hắn cũng không gây ra nhiều chuyện rắc rối như vậy mà đang nghỉ ngơi dưỡng sức rồi.
Đệt, lại đi về phía cậu ta! Mãi không chịu buông tha cho cậu ta là sao?
Mục Tu bực tức “chậc” một tiếng rồi cố gom góp linh lực vốn đang tan rã tập hợp lại một lần nữa. Sau đó, cậu ta loạng choạng chống hai tay xuống đất để đứng dậy. Mỗi bước tiến về phía trước, máu đặc gần như đông đặc lại nhỏ xuống từng giọt.
“Phát hiện cái gì cơ? Ta sắp ngất luôn rồi, bây giờ linh cảm của ta không thể sánh được với một đại sư huynh như huynh.”
Mục Tu nói xong bèn thở dài: “Huynh nói xem, sao lần nào gặp mặt, hai sư huynh đệ chúng ta cũng phải động đến đao kiếm thế? Dù gì sư tôn của ta vẫn là sư thúc của huynh, nói thế nào thì hai người chúng ta cũng có quan hệ họ hàng hang hốc với nhau. Huynh còn là người sở hữu linh căn hệ mộc, không chữa trị vết thương cho ta cũng thôi đi, sao huynh còn hạ quyết tâm muốn giết chết ta chứ?”
“Trong lòng sư huynh tích tụ buồn phiền, mong sư đệ đừng trách ta.”
Giọng nói của Yến Lăng Khanh vẫn dịu dàng như xưa, mùi máu nồng nặc nhanh chóng dẫn đường cho sư huynh đệ bọn họ gặp lại nhau. Hắn kiên nhẫn giải thích: “Ý thức của ảo cảnh đã ngừng truy sát rồi. Mặc dù không biết là vì lý do gì nhưng Mục sư đệ à, ta nghĩ chúng ta có thể tiếp tục tỷ thí một phen.”
“Ha ha… Sư huynh gọi cái này là một cuộc tỷ thí à? Đây thật sự là lần đầu tiên ta nghe thấy cách nói như vậy đấy ——”
“Ầm ầm ——”
Một tiếng sấm khủng khiếp vang lên giữa hư không, linh lực mạnh mẽ và cường đại bùng nổ ngay trung tâm, lập tức phá hủy tất cả xoáy nước ở khu vực xung quanh rồi nhanh chóng lan rộng về phía vòng xoáy nơi Yến Lăng Khanh và Mục Tu đang đứng.
Hầu như không cần phải nghĩ, cảm giác nguy hiểm làm cho cả hai người bọn họ vội vàng bỏ chạy theo phía ngược lại với hướng đi của luồng linh lực kia.
“Cái quỷ gì thế kia?!”
Mục Tu hô to: “Có kẻ vượt khỏi quy tắc ảo cảnh, bị rơi vào hư không rồi!”
Yến Lăng Khanh quay đầu lại nhìn, hắn mới chỉ thấy linh lực hùng hậu đến mức ấy ở một người.
“…”
Yến Lăng Khanh dừng lại ở một nơi mà linh lực không thể chạm tới, bên cạnh hắn là Mục Tu đang ngã sõng soài lớn tiếng thở dốc trong vòng xoáy.
Mục Tu bị trận thế quái dị mà mình chưa bao giờ gặp trước mắt làm cho khiếp đảm. Cậu ta bật ra tiếng cười không thể tin nổi. Sau khi định thần lại, Mục Tu nói: “Nhìn cảnh tượng lớn như thế này thì chắc người đến là sư tổ rồi.”
“Còn có cả người khác nữa.”
“Ồ? Người kia đánh lại được sư tổ sao?”
Yến Lăng Khanh liếc mắt nhìn Mục Tu một cái, cầm lấy chuôi kiếm, nhắm mắt lại rồi mở ra, trần thuật một sự thật hiển nhiên.
“Đánh không lại.”