[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 85

“Có phải Tiểu Tửu và ta… từng có quan hệ da thịt hay không?”
Giọng thiếu niên rất khẽ, hơi thở ẩm nóng dính chặt sau gáy Diệp Kính Tửu. Giọng điệu hắn mang theo vẻ trêu đùa đầy mờ ám, trong khoảnh khắc hoàn toàn tách biệt với gương mặt ôn hòa thân thiện kia.
Làn da bị hơi thở khẽ lướt qua lập tức dâng lên một trận tê dại. Diệp Kính Tửu nhẫn nhịn cảm giác khó chịu, né tránh khuôn mặt ngày càng áp sát, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa khổng lồ của tẩm cung Yêu Hoàng, giọng điệu bình tĩnh: “Chi Chi, tại sao lại hỏi như vậy?”
Thẩm Chi nhận ra động tác né tránh của cậu, ánh mắt thoáng trầm xuống: “Ừm… có lẽ là vì mỗi khi nhìn thấy Tiểu Tửu, thân thể ta lại có những phản ứng vốn không nên xuất hiện trên người ta, điều đó khiến ta cảm thấy bối rối. Đây vẫn là lần đầu tiên ta…”
Hắn mỉm cười, nắm lấy bàn tay trắng nõn của Diệp Kính Tửu, dẫn dắt ngón tay thiếu niên nhẹ lướt qua lớp y phục đang nhô lên nơi bí ẩn của mình. Không còn cố ý giả vờ ngây thơ như trước, thần sắc hắn lộ ra một tia sắc bén hiếm thấy, khẽ cười nói: “Lần đầu tiên có cảm giác này.”
Những thí nghiệm tích lũy qua năm tháng đã khiến Thẩm Chi khó lòng dao động, cùng với việc một lần nữa tự tay sát hại song thân trong ảo cảnh, ký ức dần khôi phục cùng vô số tội nghiệt tày trời hắn từng phạm phải điên cuồng tràn vào trong đầu Thẩm Chi.
Chính vì vậy, hắn nhận thức rõ ràng rằng khát khao khó diễn tả đối với thiếu niên trước mắt là điều bất thường đối với hắn.
Nhưng may thay, khao khát này vẫn chưa làm Thẩm Chi mê muội đến mất lý trí. Trong ván cờ lột xác mà hắn bày ra cho Lâm Thời Chiêu thì thiếu niên trước mắt chính là một quân cờ quan trọng.
Để phòng ngừa những biến số không cần thiết, hắn vẫn phải tạm thời kìm nén thứ mê luyến không rõ này.
Chẳng đợi Diệp Kính Tửu kháng cự, Thẩm Chi đã buông tay trước.
“Nếu có thể, ta thật muốn lập tức khôi phục ký ức cùng Tiểu Tửu. Nhưng đáng tiếc thay…”
Thẩm Chi tiếc nuối nói rồi nghiêng đầu đưa tay về phía Diệp Kính Tửu, nụ cười thân thiện: “Ừ, cứ mãi trò chuyện thế này dường như chẳng thú vị lắm. Đi thôi, ta dẫn Tiểu Tửu đến thăm Yêu Hoàng bệ hạ.”
Thiếu niên trong tầm mắt lộ vẻ kinh nghi bất định, cuối cùng do dự nắm lấy tay Thẩm Chi. Tâm tình Thẩm Chi khá tốt nên nắm lại tay thiếu niên, ung dung đẩy cửa điện.
***
Diệp Kính Tửu không đoán được Thẩm Chi đang nghĩ gì.
Cậu không tin Thẩm Chi không biết ý định giết Lâm Thời Chiêu để phá vỡ ảo cảnh của mình. Nhưng khi cậu cho rằng cuộc đấu trí với Thẩm Chi còn chưa chính thức bắt đầu, đối phương lại đột nhiên thay đổi ý định, dẫn mình gặp Lâm Thời Chiêu——
Lâm Thời Chiêu thoi thóp nằm trên long sàng.
Chẳng phải Diệp Kính Tửu chưa từng thấy một Lâm Thời Chiêu như vậy.
Lần đầu tiên cậu gặp Lâm Thời Chiêu thì trên người đối phương toát ra tử khí nồng đậm.
Vị Đế vương trẻ tuổi tuấn mỹ mà u ám, đôi mắt sâu thẳm tựa mực đen quan sát Diệp Kính Tửu khi ấy đang thấp thỏm bất an, cao ngạo tựa lưng vào gối dựa.
Hắn ra lệnh cho Diệp Kính Tửu bò lên long sàng, chỉ bằng dăm ba câu nói đã dễ dàng công phá phòng tuyến tâm lý của cậu. Đêm ấy, hắn lạnh lùng dõi theo Diệp Kính Tửu đang gắng gượng nuốt trọn vật khổng lồ của mình, thiếu niên tuyệt vọng khóc lóc, thê lương cầu xin tha thứ. Nhưng hắn chỉ lặng lẽ nhìn cậu, tựa như đang đánh giá một món hàng bình thường, định đoạt giá trị của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh.
Diệp Kính Tửu từng ngỡ rằng mình đã trải qua ác mộng khó có thể tưởng tượng nhất ở nơi Liễu Khuê Dao.
Nhưng đợi đến khi rơi vào tay Lâm Thời Chiêu, cậu mới kinh hoàng nhận ra rằng dày vò tinh thần chẳng hề nhẹ nhàng hơn nỗi đau thể xác. Bị hạ thấp, bị xem như công cụ tùy ý giày xéo dưới thân kẻ khác, là một nỗi nhục nhã đến mức tuyệt vọng.
Mà hiện tại…
“Tiểu Tửu đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Chi nghiêng đầu, tò mò nhìn cậu: “Trước khi rơi vào ảo cảnh, vị Yêu Hoàng bệ hạ này có làm khó Tiểu Tửu không?”
Đáp lại Thẩm Chi, chỉ có một tiếng cười lạnh nhẹ đến mức tưởng chừng như ảo giác.
Thẩm Chi nắm rõ tính tình của Lâm Thời Chiêu trong lòng bàn tay. Hắn dịch lại góc chăn cho vị Đế vương trẻ đang nằm trên long sàng, nói: “Chuyện này vốn nên do Chu Khởi làm, nhưng thân thể Tiểu hoàng đế yếu ớt, linh lực chẳng đủ để chống đỡ ảo cảnh như này. Chu Khởi đành phải ở lại kẽ hở của ảo cảnh và hiện thực, thay Tiểu hoàng đế làm chút việc thực tế, chẳng có cơ hội ra ngoài hít thở. Nhưng chính vì vậy, ta mới có dịp đưa Tiểu Tửu đến thăm Yêu Hoàng bệ hạ một chút đấy.”
“Bộ dáng hiện tại của bệ hạ là do sư huynh của ta đả thương bệ hạ?”
“Là như vậy không sai. Hình như vị đại sư huynh kia của Tiểu Tửu vô tình phát hiện sơ hở trong ảo cảnh, người xem như thông minh, hiểu rõ dù có kẽ hở thì bản thân cũng chẳng thể thoát ra, bèn lợi dụng quy tắc ảo cảnh do Tiểu hoàng đế thiếp lập mà phản kích đối phương một chiêu. Ừ, quả thực là chuyện ngoài dự liệu.”
Nếu không có chuyện này, e rằng hắn cũng chẳng cần chuẩn bị phương án dự phòng.
“…”
Đế vương trên long sàng khép chặt đôi mắt, nơi yết hầu tái nhợt gồ lên, thỉnh thoảng có vẩy rồng màu đen rất nhỏ hiện ra rồi lại nhanh chóng ẩn đi trong một tiếng rên.
Thẩm Chi khẽ “a” một tiếng: “Vẫn còn giãy giụa à.”
“Cái gì?”
“Ừ… Tiểu Tửu hẳn là biết rõ chứ? Tiểu hoàng đế vốn chẳng phải nhân tộc thuần túy. Dù ta chưa hoàn toàn khôi phục ký ức, nhưng e rằng chính Tiểu Tửu với thân phận cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, đã cứu hắn một mạng.”
Thẩm Chi từ trong tay áo lấy ra một bình ngọc tinh xảo nhỏ nhắn và trong suốt. Bên trong có chất lỏng sánh đặc tản ra ánh vàng lay động, ý hắn bảo Diệp Kính Tửu duỗi tay ra.
Diệp Kính Tửu không rõ ý tứ nhưng vẫn duỗi tay ra, chỉ thấy một giọt chất lỏng màu vàng rơi xuống lòng bàn tay.
“Ta từng vô tình lật thấy trong một cuốn cổ thư ghi chép về Long tộc thời viễn cổ, cùng truyền thuyết về Đăng Tiên Kiều.”
Thẩm Chi mỉm cười: “Khác với vị Yêu Hoàng bệ hạ đã thống lĩnh Yêu tộc từ khi ta vừa sinh ra, tộc trưởng Long tộc thời viễn cổ từng đứng đầu hàng thần linh. Nhờ đó, Long tộc dưới trướng ông ta được hưởng lợi, huyết mạch cường hóa, một thời huy hoàng vô song.”
“Về sau có một nhân tộc thiên tài một bước lên trời, giao đấu với tộc trưởng Long tộc, quyết định sinh tử. Trải qua đại chiến trăm năm, cuối cùng tộc trưởng Long tộc bị một kiếm xuyên tim. Lúc sắp chết, ông ta dùng chính huyết mạch của mình thiêu đốt, chặt đứt toàn bộ Đăng Tiên Kiều.”
“Từ đó về sau, bất kể tư chất có xuất chúng đến đâu, không còn bất kỳ sinh linh nào có thể thành thần. Long tộc bị tước đoạt thần cốt, rơi xuống làm yêu tộc chi chủ, tranh đấu cùng Nhân tộc.”
***
Bầu không khí nhất thời lặng như tờ.
Thẩm Chi rất thấu hiểu tâm trạng của Diệp Kính Tửu lúc này—
Kinh ngạc, sững sờ, chấn động.
Đây cũng là phản ứng đầu tiên của hắn khi năm đó phát hiện bí mật này.
“Nói đến đây, sư tôn của Tiểu Tửu là Tằng Lan phải không? Người đó quả thực là tuyệt thế thiên tài hiếm gặp trong suốt bao năm ta sống trên đời. Nhưng cho dù có tư chất như hắn, tu luyện đến nay vẫn chẳng thể thành tiên… ngươi không cảm thấy kỳ lạ à?”
“Thế nhân đều biết sau đại kiếp diệt thế mấy nghìn năm trước, linh khí đại lục suy giảm, hai tộc nhân yêu, hai chính và tà quấn lấy nhau đến tận ngày nay. Từ đó, không còn một người một yêu nào có thể một bước lên trời, chỉ cho rằng đó là sự trừng phạt của thần linh. Nào ngờ, Đăng Tiên Kiều đã bị hủy, đến nay vẫn còn bốc cháy trong ngọn lửa hóa từ long huyết, chẳng một thần linh nào có thể đến gần.”
Hắn nói đến đây thì có hơi đắc ý. Nên khẽ cười một tiếng, vuốt cái cổ của bình nhỏ: “Nếu không phải ngàn năm qua ta ham thích ngao du khắp chốn, e rằng cũng chẳng hay biết những chuyện này.”
“Ngươi…”
Diệp Kính Tửu á khẩu không đáp được, mày nhíu chặt, nhất thời chẳng thể bận tâm đến chuyện sinh tử của Lâm Thời Chiêu.
… Đây tính là gì?
Diệp Kính Tửu vẫn nhớ rõ, đây vốn dĩ chỉ là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết ba xu, bởi vì tác giả chỉ muốn viết về những dây dưa xác thịt giữa vài nam nhân, thế nên cả thiết lập thế giới lẫn bối cảnh của một số nhân vật chính đều chẳng hề trọn vẹn.
Nhất là vấn đề Diệp Kính Tửu đã trăn trở bấy lâu—
Vì cớ gì những đại nhân vật như Như Hoa Bất Tiếu, sư tôn, đến nay vẫn chưa thể đột phá Hóa Thần kỳ, phi thăng Tiên giới?
Mà nay, Thẩm Chi đã cho cậu đáp án trong ảo cảnh này.
… Thế gian này ngày càng trở nên chân thực hơn.
Chân thực đến mức hoàn toàn không giống một cuốn tiểu thuyết với thiết lập sơ sài.
Mà cuốn tiểu thuyết cậu từng đọc qua, dường như chỉ là một thoại bản kém cỏi đang cố gắng mô phỏng thế giới này mà thôi.
Nơi cậu đang ở, thật sự là một thế giới trong tiểu thuyết… Như chính Diệp Kính Tửu hằng nghĩ sao?
***
Diệp Kính Tửu không lên tiếng, Thẩm Chi bèn nắm lấy bàn tay thon dài và trắng nõn của thiếu niên, áp lòng bàn tay cậu vào khóe môi Lâm Thời Chiêu. Sau đó, cậu nghiêng tay để chất lỏng màu vàng chậm rãi chảy vào miệng Lâm Thời Chiêu.
Diệp Kính Tửu giật mình: “Khoan đã – đó là gì?”
Thẩm Chi mỉm cười giải thích: “Thứ đó à, là Long huyết được tinh luyện từ chính thân thể Tiểu hoàng đế. Tính ra, khi ta lấy được thứ này, e rằng Tiểu Tửu còn chưa gặp mặt Tiểu hoàng đế đâu.”
Tinh luyện ra… Rồi lại đổ trở vào?
Thẩm Chi đang làm gì vậy?
Ánh mắt Thẩm Chi rơi lên người Lâm Thời Chiêu, Long huyết chảy qua cổ họng, huyết mạch mà Đế vương trẻ tuổi từng cố áp chế lập tức phản phệ, vảy rồng dày đặc trồi lên từ làn da tái nhợt, hai bên thái dương của thiếu niên tuấn mỹ u ám phồng lên, bên trong tựa hồ có thứ gì đó đang cố gắng đâm thủng làn da.
Trên trán Tiểu hoàng đế thấm đẫm mồ hôi lạnh, cổ họng phát ra tiếng rên đầy đau đớn.
Thẩm Chi lại tỏ ra vô cùng thích thú: “Không biết Tiểu Tửu có hay không, nhưng Tiểu hoàng… ừ, Yêu Hoàng bệ hạ từ nhỏ đã căm ghét huyết mạch Long tộc của mình. Sau khi ta trở thành thuộc hạ của hắn, hắn lập tức muốn ta giúp hắn thanh trừ Long huyết. Hắn nói, hắn muốn trở thành một nhân loại thuần túy.”
Thẩm Chi khẽ vỗ mặt Tiểu hoàng đế, sau đó thu tay lại, tiến đến bên cạnh Diệp Kính Tửu rồi vòng qua bả vai thiếu niên, nhẹ nhàng tựa vào người cậu.
Hắn vùi mặt vào cổ thiếu niên, ngửi lấy hương thơm tỏa ra từ người cậu, cười đến bả vai không ngừng run rẩy: “Có phải rất buồn cười không?”
… Quả nhiên, lại là một kẻ biến thái.
Không thể bị đối phương dắt mũi nữa.
Diệp Kính Tửu nhíu mày, đẩy Thẩm Chi ra: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Kể cho ta nghe câu chuyện này, lại nhắc đến Long huyết của Lâm Thời Chiêu. Chẳng lẽ giữa chúng thực sự có liên quan gì sao?”
Cậu vừa nói xong, tay trái giấu trong tay áo ngưng tụ linh lực, hóa thành một thanh phi đao.
Đương nhiên cậu chưa từng quên mục đích chuyến đi này của mình.
Thẩm Chi chẳng hề bận tâm đến sự kháng cự của cậu, hắn vẫn cười đầy thân mật, giọng điệu dính người: “Đương nhiên là có rồi! Chính là…”
Nói đến đây, hắn cố ý dừng lại. Diệp Kính Tửu nhíu mày: “Chính là gì?”
Thẩm Chi nheo mắt, ngoắc ngón tay về phía Diệp Kính Tửu: “Tiểu Tửu… lại gần chút nữa.”
Diệp Kính Tửu hít sâu một hơi, tiến lại gần Thẩm Chi một bước.
Sự đã đến nước này, địch mạnh ta yếu, đối phương hẳn chẳng thể giở trò gì.
“Gần hơn chút nữa.”
“…”
Bóng dáng cao ráo của thiếu niên trước mắt gần như bao trùm lấy cậu, Diệp Kính Tửu do dự kiễng mũi chân, ghé tai đến gần bên môi Thẩm Chi.
Hơi thở ấm nóng ẩm ướt chậm rãi phả lên vành tai mẫn cảm của cậu, khiến nơi đó lập tức nhiễm một mảng đỏ ửng.
Trong cơn căng thẳng tột độ, Diệp Kính Tửu nghe thấy giọng nói gần trong gang tấc mang theo ý cười, khẽ thì thầm bên tai cậu: “Là bí mật.”
“…”
“Ha ha, bây giờ vẫn chưa thể nói cho Tiểu Tửu biết đâu.”
Nương theo một tiếng cười khẽ, Thẩm Chi ôm Diệp Kính Tửu vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của thiếu niên: “Nhưng Tiểu Tửu có thể yên tâm, ngươi muốn giết Lâm Thời Chiêu, đúng không?”
“Ta có thể thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi.”
Bàn tay trái giấu trong tay áo của Diệp Kính Tửu bất ngờ bị người siết chặt: “Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Diệp Kính Tửu siết chặt nắm tay: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Muốn làm gì đây…”
Hắn muốn bước lên Đăng Tiên Kiều, một lần nữa giáng lâm đại lục, muốn tận mắt chứng kiến Tiên giới trong truyền thuyết đến cùng là có dáng vẻ ra sao?
Muốn làm nhiều thí nghiệm thú vị hơn, chứng kiến thêm nhiều điều thú vị hơn.
Còn muốn…
Còn muốn đem trái tim của bé đáng yêu trước mắt, cất giữ trong cái bình nhỏ của hắn, theo hắn đến tận lúc chết.
Mà những điều này cần có một Long tộc thuần chủng mang huyết mạch viễn cổ mới có thể thực hiện được.
Nhưng những nguyện vọng này, hắn sẽ không nói cho bất cứ ai.
Cho dù đó là bé đáng yêu trước mắt.
“Lâm Thời Chiêu vốn dĩ là một dị loại không nên tồn tại trên đời. Ta chưa từng thấy một huyết mạch phản tổ nào có thể hoàn mỹ đến mức này trong Yêu tộc, huống hồ hắn còn mang trong mình huyết mạch hoàng tộc. Thiên phú thao túng thời gian mà đám phế vật hoàng tộc trước đây đã mai một, cộng thêm huyết mạch Long tộc, khiến vị Tiểu hoàng đế này trở thành một quái vật có tiềm năng đáng sợ. Nếu hiện tại Tiểu Tửu không thể giết hắn, e rằng về sau sẽ chẳng còn ai có thể giết nổi hắn nữa.”
Thẩm Chi buông tay, để mặc thiếu niên thoát khỏi vòng ôm của hắn, cảnh giác rút bản mệnh linh kiếm ra.
Hắn nhanh chóng đánh giá chiến lực của cả hai bên.
Ừ, nếu chỉ xét riêng về tu vi, bây giờ Diệp Kính Tửu muốn giết hắn hẳn là dễ như trở bàn tay?
“Ngươi muốn ta giết hắn?” Diệp Kính Tửu hỏi.
Dĩ nhiên là không.
Thẩm Chi thầm nghĩ nhưng ngoài miệng lại nói: “Tiểu hoàng đế đã bước đến nước này, rất khó gây thêm sóng gió nữa. Mà bất kể bệ hạ sống hay chết, thứ ta cần chỉ là thân thể của bệ hạ. Tuy nhiên, quá trình lột xác từ người sang rồng vẫn cần một khoảng thời gian, ừ, Tiểu Tửu muốn giết bệ hạ, cũng phải đợi đến lúc đó. Thời điểm đó hẳn là…”
“Phải rồi, đã từng có người trao cho ngươi một bức tinh đồ chưa?” Thẩm Chi hỏi.
“… Làm sao ngươi biết?”
“Lâm Thời Chiêu còn chưa tỉnh lại đã phát hiện tiểu tử Mục gia không thấy đâu, đã truy tìm một thời gian rồi. Chừng ấy thời gian, hẳn là cũng đủ để hắn gặp ngươi một lần.”
Thẩm Chi có ý nói: “Ngày mà tinh đồ hiển thị, chính là ngày ngươi ám sát Lâm Thời Chiêu. Đến lúc đó, ta sẽ đích thân chỉ dạy Tiểu Tửu, làm thế nào để triệt để giết chết đối phương.”
Thẩm Chi thật sự có lòng tốt như vậy sao?
Diệp Kính Tửu không tin nhưng cậu không có bất kỳ cách nào khác để phá trận, mà Thẩm Chi vào lúc này cũng sẽ không để cậu giết Lâm Thời Chiêu.
“Ngươi tìm ta đến đây, chỉ để nói với ta những điều này sao?”
Thẩm Chi cười ha hả gật đầu: “Nhân tiện còn muốn trò chuyện riêng mấy câu với Tiểu Tửu của ta.”
Đôi mắt kia vì khóe mắt hơi rũ xuống mà trông vô cùng vô tội, giờ phút này lại sáng lấp lánh nhìn mình.
Giống như lần đầu tiên họ gặp nhau, Diệp Kính Tửu đã từng ngỡ rằng đối phương chỉ là một tiểu ngự y dung mạo có lòng tốt mà thôi.
Cũng chính đôi mắt này mang theo ướt át nhìn cậu, sợ sệt, mong cậu đáp ứng chịu trách nhiệm với hắn.
Tất cả đều dối trá.
“Vậy cứ làm theo lời ngươi nói đi, hy vọng ngươi sẽ giữ lời hứa.”
Diệp Kính Tửu thu hồi bản mệnh linh kiếm, cậu xoay người rời khỏi tẩm cung, không hề để tâm đến bất cứ thứ gì phía sau.
Thẩm Chi ba bước đã đuổi kịp cậu, dặn dò: “Ngươi mà lại ra ngoài, e rằng thiên hạ sắp đổi thay rồi.”
Diệp Kính Tửu không hề dừng bước: “Không cần ngươi bận tâm.”
“Ôi… Tiểu Tửu lạnh lùng như vậy à.”
Thẩm Chi thở dài: “Nhưng bên ngoài thật sự sắp thay đổi lớn rồi, kể từ khoảnh khắc Yêu Hoàng bệ hạ uống xuống giọt Long huyết kia.”
Diệp Kính Tửu đột nhiên dừng bước: “… Ngươi có ý gì?”
Thẩm Chi lại cố tình giữ bí mật vào lúc này, hắn xoa đầu thiếu niên, cười ha hả nói: “Ừ. Tóm lại không có gì nguy hiểm, Tiểu Tửu chỉ cần chuẩn bị tâm lý là được.”
Bọn họ đã đến trước cổng lớn của cung điện, chỉ cách bên ngoài hoàng cung một bước chân.
Bên ngoài là ánh sáng trắng không thấy rõ mọi thứ.
Giống như hư ảo, mờ mịt vô hình.
“Đi thôi.”
Một luồng sức mạnh phía sau đẩy khiến Diệp Kính Tử ra khỏi cửa. Trước khi tầm nhìn hoàn toàn bị ánh sáng trắng bao phủ, cậu nghe được giọng nói dễ nghe của thiếu niên nói:
“Tiểu Tửu có biết không? Nếu tung tích của tu sĩ trong ảo cảnh bị bao phủ hoàn toàn, ngoài cái chết ra, vẫn còn một khả năng khác.”
“Có lẽ… ngươi không cần phải đau lòng như vậy.”