[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 84

Khi nhìn xuống cung điện hoàng đế, tấm màn phù văn huyền diệu màu vàng nhạt bao trùm toàn bộ nơi này chậm rãi dịch chuyển. Đa phần chuyển động đều khá nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có chút ngắt quãng nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại như cũ.
Trăng tròn nhạt màu, sương đen mờ mịt, khi mở mắt nhìn ra chỉ thấy mây đen ngập tràn, gió mưa sắp ập tới.
“Gia chủ, đã vào giờ Dần rồi.”
Lão bộc của Mục gia chậm rãi dừng bước sau lưng gia chủ Mục Diêm Phong: “Vừa nãy mật thám truyền tin về, người của Trích Tinh Các đã hoàn toàn rút khỏi nước Đại Nhạn, chắc hẳn bọn họ đã nhận ra tình thế không ổn và đang chạy trốn về đảo Trích Tinh trong lãnh địa của Liễu Khuê Dao.”
“Việc Liễu Khuê Dao có nhiều hậu chiêu như vậy thì chẳng có gì lạ.”
Xung quanh cung điện hoàng đế vẫn không cảm nhận được dao động phép thuật quen thuộc nào, Mục Diêm Phong khẽ nhíu mày, nếu không chú ý sẽ rất khó để nhận ra, nhưng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Lão bộc bên cạnh thấy vậy chậm rãi nói: “Phu nhân vẫn chưa hay biết việc thiếu chủ tham gia chuyện đêm nay, đã vào phòng nghỉ ngơi rồi. Còn về thiếu chủ…”
“Nó có bùa hộ mệnh do lão tổ tông để lại, ta không cần lo lắng cho sự an toàn của nó.”
Điều khiến Mục Diêm Phong đau đầu chính là bản tính thích gây chuyện của Mục Tu: “Ảo cảnh do hoàng gia bố trí, cả ngàn năm nay Mục gia chúng ta luôn có nghiên cứu. Dù ảo cảnh mà Lâm Thời Chiêu bày ra giờ đây mang chút tà khí nhưng cách thoát thân thì chắc chắn là Mục Tu làm được. Vậy mà khi ảo cảnh giáng xuống là giờ Tý, hiện tại đã vào giờ Dần, hơn một canh giờ trôi qua. Một canh giờ ở ngoại cảnh, trong đó ít nhất đã qua vài tháng, thời gian dài như vậy mà nó vẫn không chịu ra, rõ ràng lại ham hố tham gia vào náo nhiệt rồi!”
Lão bộc từ nhỏ đã chăm sóc thiếu chủ lớn lên, trong lòng từ lâu đã nghiêng về phía cậu ta mà lão không hề hay biết. Lão ngừng một chút rồi bắt đầu tìm lý do cho thiếu chủ: “Thiếu chủ chưa trưởng thành, tính cách vẫn còn trẻ con, chưa chín chắn, lại còn ham vui, việc này cũng là chuyện thường tình của con người…”
“Thường tình cái rắm! Nó có thể làm ra chuyện khốn kiếp ấy, còn dám tự ý trốn khỏi bổn gia, vào cung điện hoàng đế liên minh với Lâm Thời Chiêu, rõ ràng là tự nguyện chui vào bẫy của tên chó hoàng đế đó mà! Ta đã sớm không cho các ngươi chiều nó, các ngươi nuông chiều đến mức nó không còn biết trời cao đất dày là gì nữa rồi! Làm sao Lâm Thời Chiêu có thể nhốt nổi lão tổ phái Tiêu Dao và ma tôn được. Hiện tại đã đến giờ Dần mà vẫn chưa giết được hai người, điều này đã cho thấy dấu hiệu suy yếu của hắn. Đợi đến khi lão tổ phá cảnh, cứ chờ mà xem cả Mục gia chúng ta chôn cùng nó!”
Mục Diêm Phong nói xong tức giận bừng bừng, ông dùng một chưởng đập nát cái bàn ngọc kim tuyến trong kiệu vàng.
Rốt cuộc là thiếu chủ giống tính ai nhỉ…
Lão bộc im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Gia chủ, vốn dĩ tư chất của thiếu chủ rất thông minh, tuy về chuyện nam nữ… có phần hơi non nớt, dễ bị chọc giận. Nhưng trên chuyện sống còn của Mục gia, chắc cũng sẽ không ngu dốt đến mức ấy đâu. Thiếu chủ tự nguyện vào ảo cảnh của Lâm Thời… khụ, bệ hạ, tin tức cậu ấy biết chắc chắn sẽ chi tiết hơn những kẻ ngoài cuộc như chúng ta. Đã lâu như vậy mà Lâm Thời Chiêu vẫn chưa lấy được mạng lão tổ, việc này đã lộ rõ vẻ suy tàn, e là chỉ một canh giờ nữa thôi, lão tổ sẽ phá cảnh. Dù sao trên danh nghĩa thì Mục gia cũng chưa từng nhúng tay vào việc lão tổ tìm người, so với Trích Tinh Các, dĩ nhiên là chúng ta có nhiều đường lui hơn.”
“Chỉ sợ thằng nhóc đó chặn hết đường lui của ta.”
Mục Diêm Phong trầm ngâm thở dài, phẩy tay: “Thôi, ta sẽ tạm thời coi như thằng nhóc đó chưa ngu đến mức đem tính mạng cả nhà ra đánh cược. Nếu thật sự đến bước cuối cùng…”
Mấy ngàn năm trước, Mục gia đã là danh môn vọng tộc, kể cả khi Yêu tộc hoành hành vẫn giữ được uy danh hiển hách cả một phương. Dựa vào sự che chở của tổ tiên mà được Yêu hoàng đặc xá, không cần dâng lễ vật. Dù sau này suy giảm thành một trong những thế gia dưới trướng hoàng gia nhưng chưa bao giờ họ phải sợ hãi uy danh của hoàng thất, thậm chí còn ngấm ngầm ngồi ngang hàng với họ. Xét cho cùng, tất cả cũng là vì bọn họ còn những lá bài tẩy còn chưa lật.
Và giờ đây, người đầu tiên trong ngàn năm xuất hiện huyết mạch phản tổ của Mục gia, có thể khiến lá bài tẩy của họ không còn chôn vùi dưới lớp bụi dày, mà tỏa sáng trở lại.
Cho dù có là lão tổ đi chăng nữa…
Tấm màn phù văn màu vàng nhạt vẫn vận hành theo một trật tự, chỉ tiếc là Mục Diêm Phong đã tiên liệu được cảnh nó vỡ tan. Đến lúc đó, mạng sống lẽ ra phải giao phó trước khi Thẩm Chi đến, e là cũng sẽ tan biến theo.
… Dù là kẻ sắp chết nhưng với quyết định và dũng khí dốc hết sức để sống sót này vẫn khiến người ta kinh ngạc.
“Đã lâu, ta từng tò mò mục đích Thẩm Chi chữa trị cho Lâm Thời Chiêu là gì. Rốt cuộc trên người hắn có gì mà hấp dẫn được tên ma đầu mất trí khét tiếng này?”
Không nhắc đến thằng nhóc vô liêm sĩ nhà mình, gia chủ Mục gia nhanh chóng lấy lại vẻ già dặn thâm sâu, khóe môi nhếch lên cười: “Giờ đây khi nhìn ảo cảnh tràn ngập tà khí này, thậm chí có thể nhốt được kẻ mạnh nhất giới tu chân đương thời, cuối cùng ta cũng hiểu được đôi phần. Vở kịch hay mà Thẩm Chi muốn xem, e là còn ở phía sau.”
“Gia chủ nghĩ bệ hạ có biết không?”
“Nếu biết thì đã sao? Chỉ có Thẩm Chi cứu được mạng hắn, vậy nên dù phải đắc tội với Sầm Lan, hắn cũng phải giữ lấy…”
“Thiếu chủ phu nhân tương lai.”
“… Ngươi đổi giọng nhanh thật đấy.”
“Chẳng phải thiếu chủ thích sao? Còn nói đã gạo nấu thành cơm rồi.”
Nụ cười trên gương mặt Mục Diêm Phong lập tức tan biến, ông hít một hơi thật sâu: “Ta đã cảnh cáo nó đuổi người không phải đuổi kiểu đấy! Giờ nó lại mang cái tính chó má này, không ai trong các ngươi có thể thoát khỏi trách nhiệm!”
Lão bộc cung kính nhận lỗi, dẫn dắt câu chuyện sang thiếu niên mà thiếu chủ yêu thích một cách vô cùng tự nhiên: “Lâm Thời Chiêu cướp người này là vì đối phương sở hữu cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh. Nếu đã là lô đỉnh hiếm có trên đời này thì e rằng sẽ có lợi rất lớn đối với việc tu luyện của thiếu chủ sau này.”
“Nếu là đôi bên tình nguyện thì cũng chẳng sao. Không may là lô đỉnh này đã sớm có chủ, kết cục của Lâm Thời Chiêu thì ngươi cũng đã thấy rồi, tốt nhất là sớm khiến thằng nhóc hỗn láo kia từ bỏ ý định đi.”
Mục Diêm Phong khẽ xoa viên ngọc bội trên tay, ông thêm một tầng chú thuật ẩn hình lên cỗ kiệu lơ lửng trên không trung của cung điện hoàng đế: “Xúi quẩy, thôi không nhắc mấy chuyện này nữa. Nói đến vở kịch ầm ĩ này, cái thằng nhóc họ Diệp kia mới là trung tâm của mọi thứ. Vừa là tay chân của ma tôn, vừa khiến lão tổ Sầm Lan phải bận tâm đến vậy, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.”
“Trước mắt, vở kịch lớn này rốt cuộc đã đi đến bước nào rồi nhỉ…”
“Nếu không phải thằng nhóc hỗn láo kia đang ở trong cục, ta còn có thể rủ phu nhân cùng xem kịch cho vui…”
——
“… Cái ấn pháp bảo vệ này trải khắp trong hoàng cung, bé đáng yêu phải theo sát ta đấy, lỡ mà không cẩn thận, e là toi mạng như chơi.”
Thẩm Chi cười tươi rói, đôi mắt tròn linh động ngập tràn ý cười. Rõ ràng là thân hình của hắn vô cùng cao lớn, vậy mà lại làm ra vẻ vô hại như thú cưng, đúng là khiến người ta thấy kỳ quái.
Tay cậu bị hắn nắm chặt, Diệp Kính Tửu căn bản không thể giằng ra, cậu bị hắn kéo theo, vừa đi vừa quan sát xung quanh: “Chúng ta đã đi lâu lắm rồi đúng không? Ngươi nói Lâm Thời Chiêu muốn tìm ta, hắn ở đâu? Hắn tỉnh rồi à?”
“Tỉnh rồi? Ừm… cứ xem như là vậy đi.”
Khi chỉ có hai người, trái tim của Thẩm Chi đập thình thịch như trống dồn. Hắn cảm giác mình như được bọc trong một tầng mật ngọt, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, sợ làm bé đáng yêu phía sau giật mình.
Cố gắng vực dậy tinh thần từ tin dữ rằng đại sư huynh có thể đã chết, Diệp Kính Tửu lại thấy lòng mình bình lặng lạ thường: “Xem như là sao?”
“Ừm, cứ gọi ngươi là bé đáng yêu mãi hình như không lịch sự lắm. Ta gọi ngươi là Tiểu Tửu được không?”
Thẩm Chi đắm mình trong thế giới riêng, mãi đến khi dẫn cậu qua lối mật đạo, dừng lại bên ngoài tẩm cung, hắn mới chịu trả lời: “Coi như là… À, thôi không nhắc hắn nữa! Nói chuyện của chúng ta đi! Nghe Tiểu Tửu nói rằng trước đây chúng ta rất thân đúng không? Rất hợp nhau? Đều tại ta chẳng nhớ gì cả, ta đúng là đáng chết vạn lần! Nếu trong ảo cảnh này, bé đáng yêu hiểu lầm ta điều gì, ngàn vạn lần đừng coi là thật, ta không phải kẻ xấu đâu!”
Loại lời này nghe xong chẳng phải càng khiến người ta nghi ngờ hơn sao?
Ánh mắt Thẩm Chi nhìn cậu lấp lánh sáng rực, Diệp Kính Tửu lạnh lùng dời tầm mắt, cậu chỉ cảm thấy ghê tởm.
Nếu đại sư huynh thực sự ngã xuống, thằng nhóc trước mặt này chắc cũng góp một tay vào đấy nhỉ?
“Ta với ngươi chẳng có gì để nói. Chúng ta quen nhau chưa tới nửa tháng, vốn dĩ chẳng có tình cảm sâu đậm gì. Đã là hiểu lầm thì cũng chẳng cần giải thích làm chi.”
Diệp Kính Tửu nói: “Hay là, vốn dĩ ngay từ đầu, chuyện Lâm Thời Chiêu muốn gặp ta đã không phải là thật?”
… Nhanh vậy đã đoán ra rồi à?
Thẩm Chi chậm rãi chớp mắt. Hắn thu lại nụ cười quá đỗi nhiệt tình, khẽ cười một tiếng: “Bị phát hiện rồi sao? Nhưng mà chuyện này cũng chẳng quan trọng. Nếu Tiểu Tửu muốn gặp Yêu hoàng bệ hạ, ta có thể dẫn ngươi đi xem. Lúc này hắn… nhờ ơn đại sư huynh của ngươi, đang ngoan ngoãn dưỡng thương trong ảo cảnh đấy. Nếu lúc này có ai muốn giết hắn, e là Yêu hoàng bệ hạ cũng chẳng chống đỡ nổi… Ừm, bây giờ biết làm sao đây?”
Thẩm Chi dễ dàng lật tẩy hết biểu hiện của Lâm Thời Chiêu: “Nhưng nếu Tiểu Tửu chịu trò chuyện với ta một lúc, việc để ngươi thăm Yêu hoàng bệ hạ đang thoi thóp cũng không phải là không thể?”
Ánh mắt chờ mong lượn lờ trên người cậu quá rõ ràng, Diệp Kính Tửu kìm nén cảm xúc dâng trào khi nghe đến tên đại sư huynh, lặng lẽ siết chặt nắm tay: “Nếu ta trò chuyện với Chi Chi, Chi Chi sẽ để ta giết Yêu hoàng bệ hạ sao?”
“Ừm… ai mà biết được?”
Thẩm Chi cười khẩy, hắn tiến sát cậu thêm một chút. Hắn chậm rãi cúi xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào tai Diệp Kính Tửu: “Thế thì phải xem Tiểu Tửu muốn nói gì với ta chứ.”
“Chẳng hạn, Tiểu Tửu và ta…”
Giọng nói của hắn như một loại chất độc mê hoặc người khác, như mật ngọt tan chảy vào tai: “Có phải chúng ta đã từng… thân mật da thịt chưa nhỉ?”