[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 83

Tự tiện ngự kiếm phi hành trên Đỉnh Thiên Cung là trọng tội.
Đối với Nhân tộc mà nói, đây càng là tội chết.
Ngay cả Sầm Lan, người được coi là thiên chi kiêu tử của Nhân tộc, nếu vi phạm vào luật lệ của Thiên Cung, cuối cùng cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
Vốn dĩ y không nên bất chấp hết tất cả mà chạy theo Diệp Kính Tửu, người đột nhiên chẳng màng đến bất kỳ điều gì mà lao vào trong đình nghỉ mát ở chốn này. Nhưng đến khi hồi phục tinh thần, Sầm Lan đã làm như thế mất rồi.
Tính ra thời gian y và Diệp Kính Tửu quen biết nhau còn chưa đầy nửa tháng. Cho dù không hiểu sao dấu ấn thần thức của y lại tồn tại trong biển ý thức của đối phương, thậm chí họ đã từng có một đêm mặn nồng với nhau đi chăng nữa thì hắn cũng không nên mất trí, tự tay hủy hoại tiền đồ của bản thân như thế này.
Thế nhưng cảm giác quen thuộc và thân mật bộc lộ từ tận sâu trong linh hồn thiếu niên kia khiến Sầm Lan không hề có chút hối hận nào sau khi làm một việc vô lý như vậy.
Trước mắt y, thiếu niên với dáng người gầy yếu mặc kệ mưa rơi ướt đẫm cả người, ngồi xổm dưới đất, cúi đầu bất động.
Cậu nói: “Sư tôn, ta không tìm thấy đại sư huynh đâu cả.”
Sầm Lan không biết “sư tôn” mà Diệp Kính Tửu đang gọi là ai, lại càng không biết đại sư huynh mà cậu nhắc tới là người phương nào.
Y chỉ biết giờ đây Diệp Kính Tửu như người mất hồn, lẩm bẩm nói “không tìm thấy” cùng với những từ ngữ mà y nghe chẳng hiểu.
Túi trữ vật được buộc bên hông y giãy giụa dữ dội, như có thứ gì đang cố thoát ra ngoài. Sầm Lan rũ mắt, sử dụng thuật pháp dễ dàng trấn áp túi trữ vật đang hỗn loạn.
“Diệp Kính Tửu.” Thủ vệ Yêu tộc đuổi theo bọn họ từng bước tới gần. Sầm Lan chuyển tầm mắt, đi đến bên cạnh cậu, bình tĩnh nói: “Thủ vệ của Yêu Cung tới rồi, chúng ta phải rời khỏi đây thôi.”
Nhưng Diệp Kính Tửu vẫn cúi đầu không hề phản ứng lại. Sầm Lan không biết cách an ủi người khác. Y vận chuyển linh lực, nắm chặt lấy linh kiếm bản mệnh
có hình dáng tương tự với linh kiếm của Diệp Kính Tửu. Y nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên. Đây cũng là sự an ủi lớn nhất mà y có thể trao cho Diệp Kính Tửu.
“Nghe lời, rời khỏi đây trước đã.”
“…”
Thiếu niên vẫn không chịu hợp tác chút nào, Sầm Lan nghiêm giọng hơn: “Diệp Kính Tửu, nghe lời.”
*
Việc Lâm Thời Chiêu tỉnh lại quá đột ngột, đến nổi Diệp Kính Tửu còn chưa kịp chuẩn bị, thậm chí còn chưa kịp hóa giải khúc mắc với sư huynh thì mọi thứ đã bị đảo lộn. Dấu vết tồn tại của đại sư huynh đã bị ảo cảnh xóa sạch một cách dễ dàng. Kể từ đó, trong ảo cảnh không còn sự tồn tại của người tên là Yến Đình Vân mang khuôn mặt lại là của Yến Lăng Khanh nữa.
Tâm trí của Diệp Kính Tửu trở nên rối bời. Trước đó, khi cậu vừa rời khỏi chỗ của Liễu Khuê Dao, lại biết được sự thật về ảo cảnh từ chỗ Mục Tu, thì cậu đã âm thầm lên kế hoạch.
Mặc dù ảo cảnh này là do Lâm Thời Chiêu dựng lên để vây sát sư tôn và Hoa Bất Tiếu nhưng cấu tạo của nó lại cực kỳ tinh vi, là trận pháp song sinh tử. Trùng hợp thế nào, Diệp Kính Tửu muốn phá trận lại chính là mắt trận cửa sinh. Nếu như người khác giết chết Lâm Thời Chiêu – người tưởng như đại biểu cho mắt trận cửa sinh nhưng thực chất lại là mắt trận cửa tử, ảo cảnh sẽ sụp đổ cùng Lâm Thời Chiêu, đồng thời kéo theo toàn bộ tu sĩ trong đó chết theo.
Nhưng nếu người làm điều đó là Diệp Kính Tửu thì kết quả sẽ hoàn toàn khác. Tấm bản đồ sao mà Mục Tu đưa cho cậu có thể chỉ rõ thời gian và địa điểm để cậu lấy mạng Lâm Thời Chiêu để bảo toàn tính mạng mọi người. Cũng vì thế mà cậu đã vạch ra kế hoạch và dự định hành động tùy theo tình hình.
Nhưng chỉ sau một đêm, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất. Mục Tu mà cậu mới gặp ngày hôm qua nay đã bặt vô âm tín, còn sư huynh đáng lẽ phải tham gia thi đấu cũng biến mất, dấu vết tồn tại hoàn toàn bị xóa sạch.
Trong ảo cảnh, nếu như thân phận biến mất thì chỉ có đúng một khả năng duy nhất đó là: tu sĩ đã chết trong ảo cảnh. Ảo cảnh không cần phải tốn sức để tạo ra thân phận cho tu sĩ đó nữa.
Cậu hoàn toàn hoảng sợ. Ngay khi xác định đại sư huynh đã chết thì đột nhiên Diệp Kính Tửu mất hết sức lực.
Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Từ khi cậu xuyên thẳng vào quyển sách này theo cách không thể nào hiểu được thì vận khí vốn đã không được tốt lại ngày càng tụt dốc không phanh.
Đầu tiên, cậu trở thành tên gián điệp nhỏ nhoi mà ma tôn cài vào trong phái Tiêu Dao, sau đó hoảng hốt phát hiện ra cơ thể mình biến thành loại nam không ra nam, nữ không ra nữ. Rồi thân thể này của cậu bị Mục Tu để ý, cậu bị cậu ta uy hiếp, làm nhục bởi chính cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh này. Cũng may, cậu được đại sư huynh che chở nên sau đó cũng không tệ lắm. Sư huynh phải ra ngoài thì cậu dọn tới chỗ sư tôn để tu luyện. Tuy rằng sư tôn lạnh nhạt ít nói nhưng tính ra vẫn đối xử với cậu rất tốt.
Nhưng tất cả hạnh phúc đó đều là giả dối. Ma tôn bắt cậu phải tự thủ dâm trước pháp khí truyền tin, nhục nhã cậu bằng mọi cách. Sư tôn lại vô tình kết nối tinh thần ngoài ý muốn với cậu trong chính biển ý thức, để lại dấu ấn thần thức… Sư tôn động tình, suýt thì cưỡng hiếp cậu ở suối nước nóng đêm đó. Nhưng cuối cùng sư tôn lại buông tay, thả cậu và đại sư huynh rời đi.
Ngay sau đó, sư tôn tẩu hỏa nhập ma, ma tôn nhập vào người đại sư huynh, làm cho cậu vô cùng đau đớn vì những ham muốn xác thịt, làm cậu cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với khuôn mặt quen thuộc của đại sư huynh. Ma tôn bắt cậu phải quay về Ma Cung, cậu cũng đã làm theo. Nhưng Liễu Khuê Dao lại chen ngang trói cậu đi mất. Từ đây, cơn ác mộng thực sự mới bắt đầu.
Trước khi Diệp Kính Tửu đến thế giới này, cậu chỉ là một thiếu niên thích ôm điện thoại cả ngày, cười ngây ngô trong thế giới internet. Nhưng mới chỉ nửa năm ở nơi này, cậu đã trải qua những khổ đau mà kiếp trước chưa từng trải qua, đến mức tính cách lạc quan ngày xưa cũng trở nên trầm ổn lúc nào không hay.
Cậu trở nên không còn thích cười như trước nữa, cũng ít lười biếng hơn. Cậu từng muốn chỉ làm một con cá mặn vô lo vô nghĩ thoải mái dễ chịu trong thế giới này, làm một nhân vật phụ không hề đáng chú ý. Nhưng giờ đây cậu lại bị cuốn vào giữa tâm bão, vật lộn trong đó mãi không thoát ra nổi——
Cậu mệt rồi.
Bây giờ cậu không muốn làm gì cả. Kể cả khi có thanh kiếm muốn lấy mạng cậu kề vào cổ, cậu cũng không muốn chống cự hay vùng vẫy làm gì nữa.
Cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi.
Lâm Thời Chiêu từng nói cậu chỉ là công cụ mà đối phương mua về để thỏa mãn dục vọng và chữa trị long thể. Cho nên cậu mới bị đối phương bỏ rơi, trở thành loại muốn nhờ cậy Mục Tu thì phải giang rộng hai chân cho cậu ta xâm nhập, bị cậu ta đâm chọc đến mức rối tinh rối mù, bị bắn đầy vào trong tử cung.
Diệp Kính Tửu tin rồi. Cho nên khi phải giết chết Lâm Thời Chiêu, cậu không hề có gánh nặng.
Nhưng đại sư huynh lại ra tay trước cậu một bước.
Cả đại sư huynh lẫn sư tôn đều có thói quen tự ôm việc vào người, không muốn để cho Diệp Kính Tửu biết được quá nhiều chuyện, chỉ chờ mọi chuyện thành công để cậu ngồi mát ăn bát vàng. Mỗi khi đại sư huynh phải ra ngoài làm việc, bế quan tu hành đều rất thích nói với Diệp Kính Tửu là: “Kính Tửu ngoan ngoãn chờ ta quay về nhé.”
Nhưng lần này hắn thực sự không thể quay về được nữa rồi.
Tại sao người hiền lành, trong sạch và vô tội nhất lại là người đầu tiên phải chết trên con đường tu tiên dài dằng dặc này?
Diệp Kính Tửu nhớ rõ khi cậu bắt đầu rung động trước đại sư huynh, trong lòng đã từng nghĩ nhất định phải giúp huynh ấy thoát khỏi vận mệnh bi thảm ban đầu.
Thế nhưng cậu chẳng làm được gì cả, thay vào đó cậu còn khiến cho đại sư huynh bị cuốn vào ảo cảnh vốn không nên ảnh hưởng tới tính mạng của hắn như thế.
Cậu chính là con quỷ xui xẻo, quỷ đen đủi hại người hại mình.
Đại sư huynh phải xui tám kiếp mới quen biết cậu, ở bên cậu.
… Đúng vậy, con quỷ xui xẻo.
Hại chết đại sư huynh còn chưa đủ, giờ còn muốn hại cả sư tôn nữa.
Việc sư tôn theo cậu ngự kiếm phi hành đã vi phạm đến luật lệ trên đỉnh Thiên Cung, khó mà thoát tội chết.
Cậu không thể để sư tôn phải mất mạng vì mình nữa.
Diệp Kính Tửu hít một hơi thật sâu, mở đôi mắt vẫn còn đẫm nước ra.
*
“Đúng là một vở kịch vừa hay ho vừa đặc sắc.”
Kèm theo tiếng vỗ tay tao nhã đúng lúc, Thẩm Chi thong thả bước ra từ trong tầng tầng lớp lớp thủ vệ.
Hắn cứ như vậy mà bỏ qua ánh mắt cảnh giác của Sầm Lan, nhìn về phía Diệp Kính Tửu.
Thiếu niên đã ổn định lại cảm xúc, ngẩng mặt lên đối diện với hắn. Ánh mắt của đối phương hơi khựng lại một chút, rồi sau đó, Thẩm Chi chợt nghe thấy thiếu niên gọi tên nhũ danh của mình: “Chi Chi.”
“Chi… Chi?”
Thẩm Chi lộ ra vẻ mặt kỳ quái, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, tâm trạng ấy không hẳn là tức giận, mà giống như có một con mèo đang cào nhẹ vào tim hắn, khiến hắn thấy hơi ngứa ngáy. Hắn khẽ ho một tiếng, ánh mắt giảo hoạt lúc đầu lại trở nên nhiệt tình hơn: “Ngươi gọi ta sao? Chẳng lẽ bé đáng yêu này quen biết ta sao?”
Kỳ lạ, rõ ràng Liễu Khuê Dao đã khôi phục ký ức, vậy mà trông Thẩm Chi lại có vẻ như vẫn chưa nhớ ra cậu…
Vậy chẳng phải có nghĩa là ván cờ này vẫn chưa đi vào ngõ cụt sao?
Diệp Kính Tửu: “Tất nhiên là ta biết ngươi rồi. Ngươi là truyền nhân đời thứ mười chín của Thần Y Cốc, cũng là ngự y của… nước Đại Nhạn. Nói ra thì, lần đầu gặp mặt, Chi Chi đã nói cho ta biết rằng bản thân vẫn chưa thành niên. Bây giờ gặp lại, Chi Chi vẫn là một thiếu niên. Điều này khiến ta thấy cảm thấy rất kỳ lạ.”
“À, vậy sao…”
Thẩm Chi gật đầu như đang suy nghĩ gì đó. Dù không biết trước đây bản thân đã làm gì nhưng trực giác mách bảo hắn không thể để trò lừa bịp của mình đổ bể lúc này. Hắn chớp mắt, đôi mắt cún con vô tội mà đáng thương: “Thật ra ta không phải truyền nhân gì đó của Thần Y Cốc cả, ta chỉ là một ngự y nhỏ tuổi còn trẻ thôi. Ta không giống như người bên cạnh bé đáng yêu kia đâu.”
Tất nhiên là khác rồi, hắn còn lớn hơn Sầm Lan cả vài trăm tuổi cơ mà.
Dĩ nhiên là Diệp Kính Tửu không tin lời ma quỷ của Thẩm Chi, lời thề cậu từng nói với hắn sau khi bộ mặt thật của đối phương bại lộ đã tan thành mây khói. Giờ đây gánh nặng tâm lý đã không còn, ngược lại cậu còn muốn cảm ơn hắn.
Diệp Kính Tửu biết rất rõ mục đích của của việc Thẩm Chi xuất hiện ở đây là gì.
Cậu liếc qua đám thủ vệ Yêu tộc sát khí ngút trời, từ khi nhìn thấu ảo cảnh này, cậu đã không còn e ngại như trước.
Cậu chính là mắt trận cửa sinh của ảo cảnh này. Hơn nữa, sau khi Lâm Thời Chiêu bố trí ảo cảnh tinh xảo khổng lồ này, luật lệ đầu tiên được đặt ra là: ảo cảnh bất diệt, sinh trận bất tử.
Cậu không phải người thi thuật thật sự, vậy nên cho dù có bị Lâm Thời Chiêu sắp đặt làm mắt trận, cậu vẫn có thể thoát được kiếp nạn này. Nhưng Diệp Kính Tửu lại mong luật lệ này không tồn tại, bởi nếu muốn phá trận thì tự sát sẽ là cách nhanh nhất và an toàn nhất.
Đáng tiếc.
“Bọn chúng đều là hư vật trong ảo cảnh, ta không quan tâm.”
Diệp Kính Tửu bước lên một bước, chắn trước người Sầm Lam, nói với Thẩm Chi đang tràn đầy ý cười: “Chắc hẳn là ngươi hiểu rõ ta đang nói gì. Là Lâm Thời Chiêu bảo ngươi đến tìm ta đúng không.”
Ừm…? Bé đáng yêu nghĩ đây là lệnh của tiểu hoàng đế sao?
Thẩm Chi chớp mắt, thừa nhận suy đoán của Diệp Kính Tửu một cách vô cùng tự nhiên: “Đúng vậy. Hoàng… À không, bệ hạ nói muốn gặp bé đáng yêu, vậy nên đã sai ta đến đón ngươi. Còn về những chuyện khác…”
Thẩm Chi cố ý liếc nhìn thiếu niên lạnh lùng sau lưng Diệp Kính Tửu, tầng tầng xiềng xích trong ảo cảnh của Lâm Thời Chiêu đã một lần nữa phong ấn ký ức của sư tổ phái Tiêu Dao. Giờ phút này, đối phương chỉ là một thiên tài trẻ tuổi lạnh lùng trầm mặc mới khoảng mười mấy mà thôi: “Bệ hạ chưa có chỉ thị, bé đáng yêu cứ yên tâm. Dù sao thì việc muốn lấy mạng ai… Bệ hạ thích làm từ từ hơn.”
Thẩm Chi quả thật đang nói dối không chớp mắt. Nếu tình thế cho phép, chắc chắn Lâm Thời Chiêu sẽ lập tức trừ khử Hoa Bất Tiếu và Sầm Lan ngay từ đầu.
Đáng tiếc rằng tình thế không cho phép, Yến Lăng Khanh đã bị hắn làm trọng thương, đòn thuật pháp như trời giáng ấy đã phá hủy tâm mạch hắn. Hiện giờ hoàng đế bệ hạ, giống như thời điểm chưa gặp Diệp Kính Tửu, đang nằm yếu ớt trên long sàng, uống linh dược chữa trị tâm mạch do hắn đưa tới.
Linh dược có pha thêm chút ít thứ khác.
Thẩm Chi thích thú nhìn hai người dưới cơn mưa, trong lòng tuy có chút khó chịu mơ hồ, nhưng hắn không để lộ ra, ngược lại còn cười tươi rói.
Vị sư tổ tương lai của phái Tiêu Dao giờ chỉ là một thiếu niên lạnh lùng ít nói, khi bị Diệp Kính Tửu ôm chặt, bị cậu hút lấy khí tức trên người mình mà chỉ có thể cứng đờ không động đậy.
“Sư tôn… không, Sầm Lan.” Giọng Diệp Kính Tửu rất khẽ: “Đợi ta quay lại.”
Túi trữ vật bên hông lập tức giãy giụa dữ dội. Động tĩnh này đã thu hút sự chú ý của Diệp Kính Tửu, cậu khẽ liếc nhìn, cảm giác quen thuộc kỳ lạ dâng lên. Nhưng chưa kịp nhớ ra thì Thẩm Chi đã thúc giục cậu: “Bệ hạ là người rất thiếu kiên nhẫn đó, bé đáng yêu đừng mãi lằng nhằng tình cảm ở đó nữa. Nếu chậm trễ, bệ hạ sẽ nổi giận đấy.”
“… Ta biết rồi.”
Diệp Kính Tửu buông vòng tay ra. Trước khi rời đi, cậu cố sức hút lấy khí tức giống hệt sư tôn trên người thiếu niên, để trong lòng cậu sinh ra thêm một chút dũng khí chống chọi.
Sư tôn nói cậu là chỗ dựa lớn nhất của người, nhưng giờ Diệp Kính Tửu không muốn được chỗ dựa ấy bảo vệ nữa. Cậu chỉ muốn dùng giá trị cuối cùng của mình để giữ mạng sống cho chỗ dựa ấy.
Sầm Lan giữ tay cậu lại.
Sức lực của y rất lớn, siết chặt cổ tay thiếu niên, nhưng dưới ánh mắt bình tĩnh của cậu, y lại im lặng thả ra.
Khi ôm nhau, Diệp Kính Tửu đã thì thầm vào tai y nói rằng cậu có cách, đừng lo.
Vậy nên Cầm Lam tin cậu lần này.
Y trầm mặc một lúc, giọng nói lạnh trầm đáng tin cậy mang lại cảm giác an tâm: “Một ngày, ta đợi ngươi một ngày.”
“Một ngày sau nếu không thấy ngươi, ta sẽ đi tìm.”
“Biết rồi, cái giọng ra lệnh này đúng là…” Vẫn y như xưa.
Diệp Kính Tửu phất tay với y.
Dưới cơn mưa lớn, Diệp Kính Tửu theo bước vị ngự y Yêu hoàng cao lớn, hai người cùng nhau biến mất giữa đám thủ vệ Yêu tộc trùng trùng điệp điệp.
Cho đến khi xung quanh hoàn toàn yên ắng không còn một bóng người, Sầm Lan mới cúi đầu, mở túi trữ vật từ đầu đến cuối không ngừng giãy giụa.
Nó dường như quen biết Diệp Kính Tửu, từ khi y đến trước mặt Diệp Kính Tửu, người giấy vốn đã an phận lại bắt đầu hoạt bát trở lại.
Thậm chí còn kích động hơn cả lần đầu họ gặp nhau vào đêm qua.
Người giấy xa lạ vừa được thả ra đã phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa: “Trời ơi! Trời ơi! Sư tổ, sao người lại nhường đồ đệ kiêm đạo lữ của mình cho người khác thế hả! Người điên rồi sao——”
“… Hả? Ta nói được rồi sao?”