[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 80

Đế cung trên đỉnh Thiên Cung.
Đế cung được bảo vệ nghiêm ngặt, đặc biệt là trong những ngày gần đây, số lượng thủ vệ đã tăng lên gấp hai, gấp ba lần so với bình thường. Từ ngoài vào trong Đế cung, các thủ vệ ở vòng ngoài đều có tu vi sơ kỳ Nguyên Anh trở lên, còn ở khu vực trung tâm thì đã có những người tài giỏi bậc nhất cấp Đại Thừa trấn giữ.
Một loạt hành động của Đế cung đã khiến các tầng lớp cao cấp biết được tin tức trong nội bộ Yêu tộc bàn tán xôn xao, cuối cùng trong lòng ai cũng đều ngầm hiểu mà xác nhận một sự thật ——
Yêu hoàng bệ hạ sắp thức tỉnh.
Nếu nói có thứ gì nổi bật nhất trong Đỉnh Thiên Cung của Yêu tộc thì đó là ma nhãn khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung của trường đấu võ. Đây là linh lực của Yêu hoàng hiện tại biến ảo ra, tức là cho dù Yêu hoàng đang ngủ say, ma nhãn này vẫn có thể theo dõi mọi động thái trong Đỉnh Thiên Cung. Không ít kẻ mưu mô sau khi biết Yêu hoàng đang ngủ say đã có ý định hành động nhưng ở dưới cái nhìn sâu thẳm và lạnh lùng của ma nhãn, chúng đều dừng ý định đó lại trong đầu.
Suy cho cùng, không ai muốn chết một cách vô nghĩa cả.
Trên thực tế, những sinh vật này là sản phẩm được ngưng kết của một ảo cảnh khổng lồ, chúng nó không thể thoát khỏi ràng buộc của ảo cảnh và giơ kiếm về phía Đế cung. Cho dù là người hay yêu, mọi hành động của chúng đều nằm trong giới hạn và quy tắc, tác dụng của chúng chỉ để làm cho con mồi rơi vào ảo cảnh này bị nhầm lẫn giữa ảo cảnh và thực tại. Một khi sản vật sinh ra có nhận thức vượt qua thường thức thông thường, chúng sẽ giống như Uông Phương không còn che giấu sự thiếu hụt linh hồn của chính mình nữa và sẽ bị ảo cảnh tái cấu trúc lại.
May mắn là ý thức đã thức tỉnh của Yến Lăng Khanh không còn là một phần của ảo cảnh này nữa. Hắn đã thoát khỏi thân phận của Yến Đình Vân và lợi dụng sự thiếu sót của ảo cảnh để trở thành một thực thể không ai biết đến. Trong một ngày mưa u ám, dưới sự theo dõi của ma nhãn khổng lồ, hắn lặng lẽ xâm nhập vào Đế cung.
Cho dù là những thủ vệ ở bên ngoài chỉ cần một chưởng đã đủ sức giết chết Yến Lăng Khanh, nhưng khi hắn đi qua bên cạnh, họ vẫn chăm chú nhìn về phía trước mà không hề hay biết; chỉ cảnh giác ngăn chặn một quý tộc đang cố gắng vào cung để bái kiến Yêu hoàng.
“Thật xin lỗi, Đàm đại nhân. Hiện tại Đế cung không cho phép bất kỳ Yêu tộc nào vào bái kiến.”
Vẽ mặt của quý tộc nọ u ám, gã nhíu mày, im lặng nhìn một thiếu niên Nhân tộc đang vừa cõng giỏ đựng cỏ vừa cười hì hì chen lại đây: “Thật ngại quá, Đàm đại nhân. Xin nhường đường! Nhường đường nào!”
Thiếu niên Nhân tộc có tướng mạo nổi bật này quơ quơ thiết bài trong tay với thủ vệ: “Tiêu thị vệ, hôm nay lại là ngươi trực ban à?”
Thị vệ Yêu tộc cũng không để ý đến hắn, chỉ quay sang bên để nhường đường cho vị ngự y Nhân tộc do đích thân Yêu hoàng chỉ định này một con đường.
Thiếu niên bị người coi thường cũng không tức giận, đôi mắt cực kỳ linh động của hắn mang đầy ý cười liếc nhìn qua vai về phía quý tộc kia, gật đầu nói: “Đàm đại nhân, ta đi trước nhé?”
Nói xong, thiếu niên đã hớn hở cõng theo giỏ cây cỏ nhanh chóng đi về phía Đế cung. Chỉ là mới đi về phía trước được hai bước, hình như hắn đã phát hiện ra điều gì đó nên trực tiếp nhíu mày nhìn sang bụi cỏ cao lớn bên cạnh. Thiếu niên quay người tiến tới, chỉ thấy không có ai trốn trong bụi cỏ và cũng không có gì bất thường.
Thật kỳ lạ…
“Thẩm y sư, có chuyện gì vậy?” Một thị vệ từ phía sau hỏi.
“À… không có gì.”
Thẩm Chi có vẻ như đang suy nghĩ gì đó rồi không nhìn thêm. Hắn híp mắt, đưa tay vuốt nhẹ chiếc lọ nhỏ đeo ở cổ. Khuôn mặt vô hại kia của thiếu niên là nụ cười vô cùng ấm áp, hắn vẫy tay rồi đi xa: “Mùa hè nóng nực, cỏ trong bụi cao dễ có muỗi, phiền phức lắm đấy nhé.”
Có vẻ như có thứ gì đó đã xâm nhập vào đây.
Mặc dù không biết đó là ai nhưng có lẽ là họ đã sớm phát hiện ra Yêu hoàng sắp thức tỉnh và muốn nhúng tay vào việc này. Hiện tại, Yêu hoàng đang ở thời điểm quan trọng, nếu lúc này có chuyện gì xảy ra thì kết quả là thứ không ai có thể chịu trách nhiệm được.
Tuy nhiên… việc đó có liên quan gì đến hắn đâu?
Nếu có thể khiến cho Yêu hoàng bệ hạ gặp ít đau khổ thì đúng là hắn cảm thấy rất vui.
Một chiêu suýt nữa lấy mạng của hắn vào mấy hôm trước, Thẩm Chi vẫn chưa trả lại được đâu.
Sau khi Thẩm Chi rời đi, thị vệ thu hồi sự nghi ngờ và tiếp tục gian nan đối phó với Đàm đại nhân đang không chịu bỏ cuộc.
“Sao thiếu niên Nhân tộc đó lại vào được, cái loại Nhân tộc thấp kém đó cũng có thể tiến vào bái kiến Yêu hoàng bệ hạ, tại sao bản ——”
Cuối cùng thì thị vệ cũng mất kiên nhẫn, đáp lời với vẻ chẳng hề khách sáo: “Đàm đại nhân, nếu ngài cố tình vào Đế cung thì đừng trách ti chức không nể tình.”
***
Yến Lăng Khanh đang ẩn nấp phía sau cây U Minh nằm ở sau bụi cỏ.
Những cây U Minh được trồng trong Đế cung đương nhiên là có linh tính, chúng và thị vệ Yêu tộc trở thành hàng phòng thủ vững chắc của Đế cung. Tuy nhiên, dưới tình huống chúng không thể phát hiện ra Yến Lăng Khanh thì cây U Minh cũng chỉ là một cái cây cao lớn bình thường thôi.
Ảo cảnh đã khiến tu vi của Yến Lăng Khanh thụt lùi, nhưng không ngờ điều này cũng mang lại cho hắn rất nhiều chỗ tốt, còn trở thành sự đảm bảo cho tính mạng của hắn.
Trong tầm mắt, bóng dáng của Thẩm Chi đã hoàn toàn biến mất, tên quý tộc vốn dĩ đang tranh cãi cùng với thị vệ Yêu tộc cũng tức giận rời đi.
Trong ngày mưa, những giọt nước mưa hoàn toàn vô thức xuyên qua người Yến Lăng Khanh như thể hắn là một thứ hư ảo không tồn tại trên đời. Yến Lăng Khanh tập trung tinh thần, hắn nhớ lại dấu vết khi rời đi của của thiếu niên Nhân tộc rồi lặng lẽ đi theo bước chân của đối phương.
Thiếu niên Nhân tộc đó chắc chắn là thuộc hạ của Lâm Thời Chiêu, Yến Lăng Khanh biết rõ hắn cũng không phải là sản phẩm của ảo cảnh.
Nếu không thì hắn cũng sẽ không nhạy cảm đến mức phát hiện ra sự hiện diện của mình.
Trước đây, khi cùng Hoa Bất Tiếu đến nước Đại Nhạn, Yến Lăng Khanh đã nghe đối phương vô tình nói về một người quen ở bên cạnh hoàng đế nước Đại Nhạn.
“Không biết tên họ Thẩm đó đang tính toán gì mà lại hoàn lương thành một ngự y, thật là kỳ lạ. Trong bụng lão cáo già này toàn là ý nghĩ đen tối thôi. Nói là muốn hoàn lương, ài, ai sẽ tin hắn chứ?”
Ma tôn lười biếng nằm nghiêng trên giường nhỏ, móng tay đen ngắn của hắn gõ vào mặt giường từng cái một: “Nếu hắn biết cơ thể của nhóc con thuộc dạng song tính…”
Ngón tay Ma Tôn tăng nhanh tốc độ đầy vẻ khó chịu, đôi mắt mê hoặc lòng người của hắn nheo lại một cách nguy hiểm: “Lão cáo già đó, tốt nhất là hắn đừng có liên quan đến việc vật nhỏ của bản tôn mất tích. Nếu hắn dám đụng vào người của bản tôn, cho dù hắn có mười vạn cái mạng thì bản tôn cũng muốn đưa hắn đến Tây Thiên.”
Sau khi Yến Lăng Khanh gặp lại tiểu sư đệ trong ảo cảnh này, cậu cũng từng nhắc đến cái tên “Thẩm Chi”. Mà thân phận của hắn lại hoàn toàn khớp với “người họ Thẩm” làm ngự y mà Hoa Bất Tiếu nhắc đến.
Về phần còn lại, tiểu sư đệ nói đối phương chỉ là một ngự y nhỏ tuổi chưa thành niên, còn là một thiên tài chưa từng xuất hiện. Nhưng nếu Thẩm Chi thực sự là một thiếu niên thì sao loại nhân vật như Hoa Bất Tiếu có thể quen biết đối phương được? Còn gọi hắn là “lão cáo già” nữa chứ.
Có lẽ là tiểu sư đệ lại bị người khác lừa rồi.
Mà việc tiểu sư đệ mất tích lúc trước chắc chắn có liên quan đến người này. Vì cậu biến mất là để trở thành thuốc cho Lâm Thời Chiêu. Ai đã đưa ra ý tưởng đó cho Lâm Thời Chiêu, kết quả không cần nói cũng hiểu.
… Vậy hắn có làm gì với tiểu sư đệ không…
Đôi mắt đầy sự áy náy và trốn tránh của tiểu sư đệ trong ký ức lại hiện ra trước mắt, Yến Lăng Khanh hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không thể ngăn được gân xanh ở thái dương nổi lên.
Hắn tập trung tinh thần, trong tầm mắt lại xuất hiện bóng dáng của Thẩm Chi. Yến Lăng Khanh lặng lẽ và nhanh chóng đuổi kịp bước chân của đối phương, ánh mắt hắn lạnh như băng.
——
Đêm qua, tiểu sư đệ vội vã chạy tới kiểm tra tình trạng vết thương của hắn. Nhưng vì đột nhiên biết chuyện sư tôn bị thương nên giữa hai người không thể tránh khỏi mà sinh ra khoảng cách.
Mặc dù Yến Lăng Khanh biết tiểu sư đệ rất bất mãn với sự lừa dối của mình, nhưng lúc này hắn cũng không muốn nói ra tình hình thực tế. Hắn chỉ muốn mang toàn bộ lời nói dối với tiểu sư đệ biến thành sự thật.
Đến lúc đó, hắn và tiểu sư đệ sẽ tu luyện từng bước ở trong ảo cảnh này, cho đến khi tu vi của hắn đứng ngang hàng với sư tôn. Khi đó, hắn sẽ chủ động giải trừ ảo cảnh, mang tiểu sư đệ rời khỏi phái Tiêu Dao, làm một tán tiên tự do tự tại, cùng nhau ung dung giữa thế gian.
Hắn biết nguyện vọng của mình rất ngây thơ và xa vời nhưng trước khi mọi thứ trở thành kết cục đã định, ai dám nói nguyện vọng của hắn không thể trở thành hiện thực?
Sau khi tiểu sư đệ rời đi không lâu, ảo cảnh lại trải qua một sự sụp đổ và tái tạo lại.
Loại tái cấu trúc này chỉ diễn ra trong âm thầm. Lúc trước, Lâm Thời Chiêu đã đánh lén sư tôn và Hoa Bất Tiếu nhưng lại không thành công giết chết họ. Vì thế, hắn chỉ có thể lùi một bước đó là tái cấu trúc ảo cảnh để tăng cường và củng cố trí nhớ của hai người. Bất kỳ ai trong số hai người họ thoát khỏi sự kiểm soát của ảo cảnh, Lâm Thời Chiêu đều sẽ trở thành đứa con bị lịch sử vứt bỏ và chết dưới lưỡi dao.
Vì thế, mặc dù vẫn bị Hoa Bất Tiếu giỏi công kích tinh thần quấn lấy, toàn thân còn bị xiềng xích trói chặt không thể động đậy nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức để đè nén ký ức của hai người bọn họ.
Điều này cũng bắt đầu giai đoạn suy yếu nhất của Lâm Thời Chiêu kể từ khi hắn bước vào ảo cảnh tới nay.
Yếu ớt đến mức cho dù là Yến Lăng Khanh cũng có khả năng làm cho hắn mất mạng chỉ trong một chiêu.
Yến Lăng Khanh biết đây là cơ hội có một không hai, vì vậy hắn quyết định sẽ xâm nhập vào Đế Cung và giết chết Lâm Thời Chiêu sau khi đã chuẩn bị đầy đủ. Có tiểu sư đệ tồn tại như một mắt trận thứ hai, ảo cảnh vẫn sẽ tiếp tục vận hành cho đến ngày bọn họ tự nguyện rời đi.
Trước khi rời khỏi chốn này, Yến Lăng Khanh đi đến phòng của sư tôn. Lúc này Sầm Lan đang được Diệp Kính Tửu trị liệu, khuôn mặt không còn vẻ tái nhợt như trước, giữa hai hàng lông mày cũng có chút dấu hiệu tỉnh táo lại. Yến Lăng Khanh bước về phía trước, linh lực của sư tôn theo bản năng dao động và lâm vào thế giằng co với hắn.
Yến Lăng Khanh kính trọng sư tôn, cho dù bộ dạng hiện tại của Sầm Lan chỉ là một thiếu niên nhưng hắn chưa bao giờ có hành động vượt quá giới hạn. Dù vậy, vì tiểu sư đệ nên tình cảm của người đã lớn lên bên sư tôn từ khi còn nhỏ là hắn trở nên phức tạp vô cùng. Sự ghen tị và kính trọng không ngừng đan xen nhau khiến Yến Lăng Khanh phải giãy dụa trong đau khổ.
Việc ám sát Lâm Thời Chiêu chắc chắn không phải là không có nguy hiểm, nhưng hắn đã sớm chuẩn bị một con đường cho tiểu sư đệ.
“Sư tôn.” Yến Lăng Khanh không tiến thêm, hắn thở dài rồi cúi đầu thật sâu trước vị sư tôn đang hôn mê, giọng nói rất trầm: “Đệ tử không có năng lực, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đạt được đến kỳ vọng của sư tôn. Cho đến tận bây giờ, đệ t…Lăng Khanh vẫn khiến sư tôn cảm thấy không hài lòng. Sư tôn vì Lăng Khanh mà đồng ý ký kết chú sinh tử, nếu mai sau Lăng Khanh còn sống, đệ tử nhất định sẽ lấy lại Chuông Ma Thuật cho ngài, trả lại danh dự cho sư tôn. Chỉ là…”
“Chỉ là nếu Lăng Khanh không trở về được, sư tôn, có thể xin sư tôn…”
Yến Lăng Khanh há miệng, cuối cùng cũng khó khăn nói ra câu nói đó: “Có thể xin sư tôn, chăm sóc tiểu sư đệ được không?”
Một khi câu nói đã được nói ra, việc nói tiếp cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
“Trước đây tiểu sư đệ rất yếu ớt, khi tu luyện cũng lười biếng, lúc giận dỗi hay đùa giỡn thì sẽ giở tính tình trẻ con, còn thích làm nũng với người khác, nhưng cũng sẽ ôm người khóc đến nghẹn ngào. Đệ ấy rất dính người, lòng dạ lại tốt, đối với mọi người đều vô cùng nhiệt tình, thích giúp đỡ người khác nhưng lại dễ bị lừa, còn hơi tin người quá mức… Sư tôn cũng thích đệ ấy vì những lý do đó đúng không?”
“Nhưng từ ngày chia tay ấy đến khi gặp lại thì đệ ấy đã thay đổi rất nhiều rồi. Không còn yếu ớt như trước, lúc tu luyện cũng không còn lười biếng nữa. Khi Lăng Khanh thi đấu với Kính Tửu, kỹ năng kiếm thuật của đệ ấy đã trở nên tinh tế hơn rồi, tiến bộ rất nhanh. Đệ ấy có than thở với con nhưng cũng chỉ chọn những chuyện không đau khổ để nói. Khi làm nũng hay giận dỗi với ta còn vô thức chú ý chừng mực, như đang sợ chọc ta giận.”
“Đệ ấy đã chịu rất nhiều đau khổ đấy, sư tôn à.” Yến Lăng Khanh cụp mắt nói: “Ta đã thề rằng từ nay về sau sẽ không để đệ ấy phải chịu thêm một chút đau khổ nào nữa. Nhưng nếu ta chết, lời thề này sẽ trở nên vô nghĩa, ai sẽ chăm sóc cho tiểu sư đệ đây?”
“Tình yêu của ta đối với đệ ấy cũng không ít hơn sư tôn đâu.”
Yến Lăng Khanh nhẹ nhàng nói: “Nhưng ta biết tu luyện của bản thân kém xa sư tôn. Sư tôn, nếu ta chết…”
“Tiểu sư đệ giao cho sư tôn đó.”
Cảnh giới trong Đế Cung cực kỳ nghiêm ngặt, thủ vệ tuần tra mỗi tiếng một lần, trong tay ai cũng cầm vũ khí hạng nặng. Những Yêu tộc tuần tra đều ở trình Kim Đan, ngay cả tu vi của thủ vệ vòng bên ngoài của Đế Cung đã vượt qua Nguyên Anh.’
Đi vào sâu bên trong Đế Cung theo bước chân của Thẩm Chi, dường như số lượng thủ vệ đã giảm đi nhưng thực tế là tu vi của họ càng cao hơn. Khi Yến Lăng Khanh theo Thẩm Chi vào khu vực trung tâm của Đế Cung, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy những cường giả hàng đầu ở kỳ Đại Thừa được ảo cảnh tạo ra. Đây là những nhân vật mà ngay cả trong thế giới thực cũng rất hiếm khi xuất hiện.
Những nhân vật như vậy, ngoại trừ hai vị đang bị kẹt ở kỳ Độ Kiếp thì ai nhìn thấy cũng phải tránh né ba phần.
Nhưng cũng may mắn đây chỉ là ảo cảnh, cho dù Yến Lăng Khanh gặp phải những cường giả đó thì chắc chắn hắn sẽ chết. Tuy nhiên, hắn đã tận dụng lỗ hổng của ảo cảnh để xâm nhập trong yên lặng, không có bất kỳ kẻ nào phát hiện ra sự hiện diện của Yến Lăng Khanh ——
Trừ một ngự y Nhân tộc nhỏ bé với nụ cười đáng suy ngẫm.
Nhưng nếu đối phương không vạch trần cũng không thể tìm thấy sự tồn tại của hắn, Yến Lăng Khanh suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định tiếp tục kế hoạch ám sát của mình.
Vì là một lão cáo già nên Thẩm Chi chưa chắc đã đứng về phía Lâm Thời Chiêu. Ít nhất thì hắn sẽ không trung thành với tên hoàng đế đó như những thuộc hạ khác.
Vẫn còn cơ hội.
Tóm lại, loại khả năng đặc biệt hiện tại của hắn gần như là thứ bất khả chiến bại. Nhưng khi Lâm Thời Chiêu hoàn toàn thức tỉnh, ảo cảnh bắt đầu phát huy tác dụng và dần dần tan vỡ thì một lỗ hổng của ảo cảnh là Yến Lăng Khanh sẽ bị đánh trở lại hình dạng ban đầu một cách tàn nhẫn, không còn bất kỳ cơ hội nào để đảo ngược tình thế.
Khi đi qua khu vực trung tâm đầy cường giả, mặc dù biết những người này không thể phát hiện ra sự tồn tại của mình nhưng Yến Lăng Khanh vẫn vô thức thở chậm lại, trán cũng túa ra mọt lớp mồ hôi lạnh.
Nếu may mắn ám sát thành công, hắn sẽ không cần quay lại bằng con đường cũ, chỉ cần dựa vào lỗ hổng của ảo cảnh để truyền tống đến nơi an toàn.
Khi hắn và Thẩm Chi cùng nhau đi vào tẩm cung trong Đế cung, đập vào mắt Yến Lăng Khanh là một con Hắc long khổng lồ đang bị một luồng linh lực huyền bí bao quanh. Hắn ẩn nấp trong góc, nhìn Thẩm Chi đi đến lò luyện đan gần đó và bắt đầu ném các loại cây cỏ vào lò.
Đây là những thảo dược mới mẻ mà Thẩm Chi đã hái từ Thần Y Cốc. Trên thực tế, khi hắn trở về Dược Cốc và thấy cha mẹ mình vẫn còn sống, hắn đã nhíu mày với vẻ bối rối.
“Chi Nhi về rồi đấy à? Lần đi ra ngoài rèn luyện này của ngươi thế nào?”
Thẩm Chi gật đầu theo bản năng, vẻ mặt hắn có vẻ vô cùng kỳ lạ: “Rèn luyện… ừ… rèn luyện của ta…”
Quá trình rèn luyện để trưởng thành của hắn không phải là giải phẫu cha mẹ và biến bọn họ thành đối tượng thí nghiệm của mình à?
Hắn nhớ lại thí nghiệm cuối cùng bị thất bại và hắn đã tinh luyện trái tim của họ rồi cất vào bình nhỏ của mình.
Nhưng bây giờ…
Vẻ mặt Thẩm Chi hiện lên vẻ do dự, hắn không khỏi lùi về sau hai bước, chỉ cảm thấy đầu óc mình vừa quay cuồng vừa đau nhức dữ dội.
“Chi Nhi?” Giọng nói điềm tĩnh của nương hắn lộ ra sự nghi ngờ.
“Ta… ặc… ta…”
Một lúc lâu sau, Thẩm Chi cắn răng nhìn về phía họ với một nụ cười nửa cười nửa khóc: “Cha, nương tại sao các ngươi vẫn chưa chết?”
Nhận ra đây là một ảo cảnh cũng không phải là điều khó. Rõ ràng Thẩm Chi đã có chuẩn bị từ lâu hoặc có thể là Lâm Thời Chiêu đã tập trung tinh lực vào những kẻ khó đối phó ở bên kia hơn, khiến cho việc thức tỉnh của hắn không quá khó khăn.
Tuy nhiên, ký ức cũng không trở lại hoàn toàn. Thực ra trước mắt Thẩm Chi chỉ nhớ hai điều: Thứ nhất, thế giới này là một ảo cảnh do Lâm Thời Chiêu tạo ra. Thứ hai, Lâm Thời Chiêu là đối tượng thí nghiệm mới nhất cũng chính là người mà hắn cần để hoàn thành thí nghiệm cuối cùng trong ảo cảnh này.
Trước mắt, Tiểu Thẩm sắp trưởng thành vẫn chưa hiểu rõ cách thức thí nghiệm và lý do tại sao Lâm Thời Chiêu lại trở thành đối tượng thí nghiệm của mình.
Nhưng rõ ràng là tiểu Thẩm có thù tất báo đã âm thầm thù ghét Lâm Thời Chiêu rồi.
Mặc dù Thẩm Chi phát hiện ra có người xâm nhập Đế cung nhưng hắn không nghĩ rằng trong tình huống có những cường giả ở kỳ Phân Thần trấn giữ, đối phương có thể đến được khu vực trung tâm mà không phải tổn hao gì.
Sự thiếu sót trong ký ức khiến Thẩm Chi không nhận ra lỗ hổng lớn trong ảo cảnh. Chính vì vậy, hắn vừa hát vừa tiếp tục tạo pháp quyết đâu vào đấy để chuẩn bị luyện đan dược.
Mặc dù cả người lẫn tên của Thẩm Chi nghe có vẻ vô hại, bộ dạng của hắn cũng không có vẻ ác ý gì nhưng vóc dáng cao lớn và cánh tay rắn chắc vô tình lộ ra giữa hai ống tay áo vẫn cho thấy hắn không hề dễ mến như vẻ bề ngoài. Hơn nữa khuôn mặt có vẻ tử tế của hắn còn lộ ra vẻ bất cần đời, ánh mắt khinh thường chưa từng để người khác vào mắt cũng khiến cho Thẩm Chi trông vô cùng thiếu đánh.
Hiển nhiên Tiểu Thẩm lúc đó còn không thể tự biến mình trở nên vô hại như sau này được.
“Bệ hạ, tốt nhất là ngài nên nhanh chóng hoàn thành hóa hình…”
Thẩm Chi cười hì hì nói, đôi cánh rồng che kín vảy đen bao vây cự long thành một cục tròn, linh lực khổng lồ đang không ngừng di động xung quanh: “Ảo cảnh đang nhanh chóng sụp đổ, nếu không mau mau hóa hình thì thuật pháp cơ bản để vận hành ảo cảnh sẽ cạn kiệt.”
Trước khi tạo ra ảo cảnh, Lâm Thời Chiêu chỉ vừa mới khôi phục dòng máu Yêu tộc, vảy ngược cũng mới được tái sinh. Hoàng tộc có bí pháp thời gian đặc biệt, Long tộc có bí pháp kêu gọi huyết mạch nên mặc dù Lâm Thời Chiêu chỉ có tu vi yếu ớt vẫn thành công tạo ra một ảo cảnh thời gian gần như hoàn mỹ. Tuy nhiên, do bị Hoa Bất Tiếu tấn công tinh thần nên Lâm Thời Chiêu đã bị thương nặng, nhưng cũng do đó mà hắn vô tình mượn được ảo cảnh để bắt đầu quá trình “lột xác” đầu tiên của mình.
Sau khi huyết mạch phản tổ, huyết mạch Long tộc thuần chủng lẽ ra sẽ thức tỉnh hoàn toàn qua nhiều lần “lột xác”, trở thành một Yêu hoàng thế hệ mới có thể dẫn dắt toàn bộ Yêu tộc. Nhưng kết quả là hắn lại bị người mẹ có tính cách quái gở của mình tẩy não, kiên quyết tự tay chặt đứt vảy ngược của mình, suýt nữa tự làm mình chết trên long sàng vì đau đớn.
Nhưng bây giờ vẫn quá muộn. Với sự giúp đỡ của Thẩm Chi, huyết mạch “dơ bẩn” của Nhân tộc trong người Lâm Thời Chiêu đã dần được thanh tẩy qua nhiều lần “lột xác”, trở thành huyết mạch Long tộc thuần chủng và cao quý.
Ngoại trừ Thẩm thần y là hắn thì còn ai có thể làm cho huyết mạch phản tổ của một Long tộc tạp chủng lột xác thành Long tộc thuần chủng cao quý được?
Đến lúc đó, Lâm Thời Chiêu – người vô cùng chán ghét huyết mạch Yêu tộc – sẽ lộ ra vẻ mặt thế nào đây?
Hắn vô cùng chờ mong điều này đấy.
Đương nhiên là Yến Lăng Khanh không thể hiểu nổi tâm trạng tốt đẹp của Thẩm Chi, hắn chỉ nghe thấy Thẩm Chi nhắc đến hai từ “hóa hình” mà thôi.
Mặc dù chưa từng gặp Lâm Thời Chiêu, lúc trước cũng chỉ nghe nói hắn là hoàng đế của nước Đại Nhạn. Nhưng qua lời giải thích của tiểu sư đệ, Yến Lăng Khanh đã biết Lâm Thời Chiêu là hoàng đế nước Đại Nhạn nhưng thật chất lại là một nhân loại mang trong mình dòng máu Yêu tộc và Nhân tộc.
“Cụ thể là loại yêu gì thì ta cũng không rõ lắm, nhưng không phải rắn thì cũng là… rồng thì phải?”
Tiểu sư đệ rối rắm, biểu tình trên mặt lại là vẻ chột dạ và tế nhị: “Dù sao trên người hắn cũng có một lớp vảy màu đen, vảy rất nóng và có thể hô hấp, còn…còn có…”
Yến Lăng Khanh nhắm mắt lại, ngay cả khi tiểu sư đệ không nói rõ thì hắn cũng biết ý của cậu là gì.
Yến Lăng Khanh học sâu hiểu rộng, bên trong Yêu tộc chỉ có Long tộc và Xà tộc… mới có hai bộ phận sinh dục.
Diệp Kính Tửu thực sự không nên trách bọn họ đi ra ngoài suốt ba ngày, bởi vì đại sư huynh của cậu luôn tiến hành việc vui sướng trên giường quá mức mãnh liệt.
Ngay cả chính hắn khi nhắc tới chuyện này, lòng tự trọng của đàn ông luôn muốn đối phương phải cố gắng chứng minh điều gì đó.
Chẳng hạn như ngay cả khi Yến Lăng Khanh không có “thiên phú dị bẩm” như Lâm Thời Chiêu, hắn vẫn có khả năng thỏa mãn nhu cầu của cậu.
Suy nghĩ của Yến Lăng Khanh bị phân tán, hắn tập trung tư tưởng chú ý tới Hắc long vừa lơ lửng trên không trung vừa chậm rãi thu nhỏ thân mình, cuối cùng dừng lại ở kích thước khoảng hai mét. Linh lực khổng lồ bao quanh nó nhanh chóng xoay tròn.
Ở bên cạnh, Thẩm Chi gật gật đầu. Hắn ngẩng đầu nhìn Hắc long như thể đang trò chuyện với người: “…Vâng, vi thần đã nhớ lại một chút. Ha ha, ngài yên tâm đi, việc vi thần khôi phục trí nhớ đối với ngài không phải là chuyện tốt à? Ừm, vi thần cũng sắp luyện xong đan dược rồi. Ngài chỉ cần đợi thêm… hmm… chắc là tầm sáu canh giờ nữa?”
“—— Bệ hạ bớt giận, đúng là thần chỉ đi Dược Cốc hái thảo dược nhưng… đã xảy ra ít sự cố. Ngài cũng biết loại chuyện ngoài ý muốn này sẽ làm chậm trễ chút thời gian mà, cũng may là vi thần đã giải quyết xong xuôi hết rồi.”
Thẩm Chi vuốt ve cái bình nhỏ, nụ cười như làn gió mùa xuân: “Dù gì cũng chỉ là sáu canh giờ thôi, bọn họ sẽ không tỉnh lại sớm như vậy đâu.”
Nói đến đây, Hắc long có vẻ lười biếng không thèm để ý tới hắn nữa. Thẩm Chi chớp mắt, hắn cũng không cảm thấy mình đang làm chậm việc mà nằm lên ghế dựa. Híp mắt lắng nghe âm thanh thiêu đốt bùm bùm của ngọn lửa đang cháy hừng hực, Thẩm Chi tiếp tục điều khiển pháp quyết đâu vào đấy.
Nếu không phải Lâm Thời Chiêu thật sự hồi tưởng tu vi của hắn đến năm mười tám tuổi thì với tu vi ban đầu của mình, chỉ trong thời gian uống một tách trà là hắn đã luyện xong đan dược này rồi.
Còn không phải là lỗi của tên hoàng đế nhỏ này sao?
Hắn âm thầm nhạo báng trong lòng.
Lâm Thời Chiêu đúng là đang trong giai đoạn yếu ớt nhất từ trước đến nay.
Yến Lăng Khanh cụp mắt xuống, ánh mắt tập trung, cẩn thận che giấu sát ý của mình; hắn lặng lẽ tạo ra từng pháp quyết ngưng tụ ở trên người. Chỉ cần Yến Lăng Khanh không để lộ ý định giết chết Lâm Thời Chiêu thì ảo cảnh đang che chở cho hắn sẽ không bị kích hoạt và phát ra cảnh báo trước cho ký chủ.
Hắn đang chờ đợi một cơ hội, một thời cơ đủ để giết chết Lâm Thời Chiêu.
Các tu sĩ đều biết, khi Yêu tộc hóa hình là giai đoạn bản thể trở nên yếu ớt nhất. Một khi Lâm Thời Chiêu từ hình hài Hắc long biến về ngoại hình nhân loại, đó chính là thời khắc trí mạng nhất của hắn.
Phù chú, pháp quyết, pháp chú, Yến Lăng Khanh đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Hiện tại, hắn chỉ cần chờ đợi.
Không ai biết trong trung tâm Đế cung được bao vây nghiêm ngặt kín không kẽ hở lại có người lặng lẽ xâm nhập và âm thầm treo thanh kiếm Damocles thuộc về vận mệnh lên trên đầu Yêu hoàng.
***
Thời gian trôi qua từng chút một.
Ngay cả Thẩm Chi đang ngáp ngắn ngáp dài cũng quên đi hiện tượng lạ mà mình từng phát hiện ở cửa Đế cung. Hoặc có lẽ hắn cũng không ngờ đối phương lại có thể gây ra sóng to gió lớn đến vậy.
Ký ức bị thiếu sót khiến Thẩm Chi không thể nhớ ra những việc có liên quan đến Sầm Lan, Hoa Bất Tiếu và những người mà Lâm Thời Chiêu muốn giết. Hơn nữa vị đại sư huynh chỉ tồn tại trong miệng một Diệp Kính Tửu đang khóc thút thít thật sự chẳng có gì thu hút. Trên thực tế, ngay cả Diệp Kính Tửu cũng bị hắn lãng quên, giờ đây Thẩm Chi chỉ nhớ đến những thí nghiệm vĩ đại và đối tượng thí nghiệm của mình.
Đương nhiên điều đó cũng không gây trở ngại cho việc hắn vừa gặp đã yêu Diệp Kính Tửu.
Sau khi hoàn thành pháp quyết cuối cùng, lò luyện đan chậm rãi mở ra, phát ra một mùi thơm cực kỳ quyến rũ. Mùi hương này không hề ảnh hưởng đến Thẩm Chi hay Yến Lăng Khanh, nhưng rõ ràng nó lại có sức hút vô cùng mạnh mẽ với Lâm Thời Chiêu.
Chỉ thấy thân thể của Hắc long đang được đôi cánh rồng màu đen bao lại khẽ nhúc nhích, một phần đuôi quét về phía Thẩm Chi rồi dừng lại trước mặt hắn.
Lâm Thời Chiêu quá nóng nảy. Sau khi kế hoạch giết chết đối phương mà không để họ nhận ra điều gì bất thường trong đại hội võ lâm thất bại, hắn phải nhanh chóng thức tỉnh trước khi những người đó nhớ lại mọi thứ và bổ sung lỗ hổng của ảo cảnh để có thể làm cho bọn họ im lặng chết đi trong ảo cảnh.
Nếu không thì kẻ bị hủy diệt chính là hắn. Giống cái của hắn cũng sẽ trở thành cá chậu chim lồng mặc cho người khác nuôi dưỡng.
Thẩm Chi mỉm cười, dùng linh lực đặt đan dược nóng bỏng vừa luyện xong lên trên đuôi của hoàng đế nhỏ. Vốn dĩ là một sinh vật có nhiệt độ cao, hoàng đế nhỏ không hề cảm thấy gì nhưng vừa tiếp xúc với đan dược nóng hổi đã vội vàng rụt đuôi về nhanh như một tàn ảnh.
Thẩm Chi ghét bỏ thu lại lò luyện đan rồi đặt nó vào trong túi trữ vật. Sau đó, hắn lại nằm lên ghế tựa, dùng quạt để quạt gió lạnh với ý định thử hạ nhiệt độ.
Hắn vừa quạt gió vừa nói lời giải thích: “Đây là đan dược hóa hình mà vi thần đã đặc biệt điều chế cho bệ hạ. Đúng vậy, đảm bảo sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì đến huyết mạch Nhân tộc quý giá của ngài. Ngăn chặn huyết mạch Long tộc ấy hả? Bệ hạ có thể nghĩ thoáng hơn một chút được không? Ảo cảnh chưa được giải trừ, nếu ngăn huyết mạch thì không phải là đang tự tìm ——”
“Ha ha, xin lỗi nhé, nói nhầm, nói nhầm thôi.”
Trên mặt Thẩm Chi lộ ra nụ cười lễ phép: “Nhưng mà bệ hạ, đan dược hóa hình của thần không có chức năng kiểm soát số lượng bộ phận sinh sản. Hơn nữa, đồ vật kia không phải càng nhiều càng tốt à? Sao ngài còn ghét bỏ nhiều ——”
“Bộp ——!”
Thân hình cao lớn của thiếu niên bị đuôi rồng quật ngã xuống đất, hắn cố gắng đứng dậy, còn nôn ra một ngụm máu lớn.
Cái tên hoàng đế nhỏ này, đây lần thứ hai rồi đấy! Vì thấy tu vi của hắn trong ảo cảnh của mình thấp nên mới dám bắt nạt hắn như vậy đúng không?
Thẩm Chi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén xúc động muốn chửi ầm lên. Hắn kéo lê thân thể bị gãy mấy cái xương sườn của mình, trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười giả tạo: “Vâng… khụ… vi thần sẽ đi ngay đây, không làm phiền đến việc bệ hạ hóa hình nữa. Có việc gì thì ngài cứ kêu thần nhé khụ khụ…”
Cánh cửa bị đóng mạnh, “rầm” một tiếng, cửa điện bị khép lại.
Yến Lăng Khanh nhìn toàn bộ trò khôi hài này diễn ra mà khuôn mặt không hề thay đổi biểu cảm, hắn đang toàn tâm toàn ý tập trung vào Hắc long.
Sắp hóa hình rồi, Lâm Thời Chiêu.
Hắn ngừng thở, nhìn chằm chằm vào đan dược hóa hình được Hắc long nuốt vào, đôi mắt màu vàng của nó tràn đầy ánh sáng lạnh. Ngay sau đó, linh lực nóng rực đến mức vặn vẹo liên tục xoay quanh toàn bộ cung điện, tạo ra một cơn bão linh lực điên cuồng. Ở trung tâm cơn bão, cự long đang bị linh lực nóng bỏng bao phủ được linh lực nhanh chóng che giấu hoàn toàn, chỉ có thể nhìn thấy một cách mờ mờ hình dáng dị dạng đang dần hình thành và mở rộng.
Nếu không có gì bất ngờ nói, một lúc lâu sau Lâm Thời Chiêu sẽ hoàn thành hóa hình và kiểm soát toàn bộ ảo cảnh này.
Ánh mắt Yến Lăng Khanh vô cùng chuyên chú. Khi linh lực cuồng nhiệt của Lâm Thời Chiêu đang điên cuồng bay múa, hắn cũng tập trung pháp chú trên tay, sẵn sàng phát động.
Còn hai canh giờ…
Một canh giờ…
Còn một khắc…
Còn vài giây…
—— Chính là lúc này!
Trong tầm mắt, hình dáng dị dạng kia đã biến thành hình người, Yến Lăng Khanh rủ mắt xuống. Trong thời khắc Lâm Thời Chiêu hoàn thành hóa hình, sát ý không hề bị kìm nén bay ngập trời, pháp chú cuồng bạo ngay lập tức đánh tới trái tim của hắn!
Cùng lúc đó, ảo cảnh cảm nhận được sát ý nên đã bừng tỉnh, điên cuồng phát ra cảnh cáo cho Lâm Thời Chiêu đang ở trung tâm linh lực gió lốc. Hắc long đã biến thành một chàng trai đẹp trai mở mắt ra, đôi thú đồng màu vàng nhìn chăm chú về phía kẻ xâm nhập ngu ngốc trong cung điện của mình với vẻ đầy lạnh lùng; trên khuôn mặt hắn hiện lên một nụ cười chế giễu.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc.
Cùng lúc đó.
Trong đêm mưa, thân hình Liễu Khuê Dao dừng lại trên đường đi trở về thành Phù Tri. Gã nheo mắt lại, ngón tay cong lên gõ gõ vào đầu mình: “… Kỳ lạ quá, hình như nơi này có thêm cái gì đó.”
Trong khi đó, Mục Tu đang điên cuồng chiến đấu với ảo cảnh đột nhiên thay đổi sắc mặt, vẻ mặt vốn đang tức giận lại càng tỏ ra giận dữ hơn: “Mẹ kiếp! Đùa à? Ai làm đấy?”
Cậu ta giẫm vào một khoảng không, trong nháy mắt đã rơi vào khoảng không vô tận đang vỡ nát trong ảo ảnh.
Phái Tiêu Dao.
Sau một thời gian dài hôn mê, cuối cùng thì Sầm Lan cũng mở to mắt đôi mắt uy nghiêm và lạnh lẽo. Y cau mày, im lặng một lúc lâu rồi mới lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn.”
Y thực sự không ngờ đệ tử mà mình dạy dỗ lại có thể làm ra một việc ngớ ngẩn đến vậy.
Sức mạnh của ảo cảnh đã dần xâm nhập vào suy nghĩ, Sầm Lan hít một hơi thật sâu. Y không tinh thông lĩnh vực tinh thần như Hoa Bất Tiếu, y chỉ có thể tạo ra một con rối giấy trước khi ký ức của mình bắt đầu phai mờ.
Giây tiếp theo, một tiếng ho khan nặng nề vang lên.
Một người một giấy trợn mắt nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Sầm Lan triệu hồi bản mệnh linh kiếm của mình rồi nhắm thẳng về phía người giấy: “… Ngươi là ai?”
Con rối giấy kích động chỉ vào mình: “A a a! … A? A a! A a a a a!!”
Hoa gia.
Ở một mình trong căn phòng trống, khi Hoa Bất Tiếu đang trong quá trình chữa lành vết thương thì ý thức của hắn đột nhiên chìm vào bóng tối. Thay vào đó, ý thức của Ma tôn xuất hiện, giọng điệu của hắn tràn đầy tức giận khi bị khiêu khích: “Không ngờ thằng nhóc kia lại có thể thoát khỏi ngục giam của ta nhanh như? Đáng chết, ta thật sự đã đánh giá thấp hắn rồi.”
Hoa Bất Tiếu vừa nói vừa vội vàng cắn đứt ngón tay mình, bắt đầu vẽ một pháp trận phức tạp trên mặt đất. Nhưng vừa vẽ được một nửa, ý thức của bản thể lại kháng cự muốn quay trở lại cơ thể.
Ma tôn cảm thấy khó chịu hơn hẳn: “Đừng có làm phiền bản tôn, Hoa Bất Tiếu. Bây giờ ta không có tâm trạng để tranh chấp với ngươi đâu.”
Hắn là một phần ý thức được tách ra từ bản thể, vẫn luôn cố gắng giúp bản thể khôi phục ký ức. Nhưng bản thể không chịu hợp tác, chỉ biết sa vào cảnh đẹp mê hoặc không thể tự giải thoát. Vốn dĩ Ma tôn cũng không vội vì dù gì bọn họ cũng là một thể, tốc độ hợp nhất đã tăng nhanh hơn nên việc khôi phục ký ức chỉ cần chờ thêm nửa tháng nữa là được.
Nhưng không ngờ tốc độ thoát khỏi sự kiểm soát của Lâm Thời Chiêu lại hoàn toàn vượt quá dự đoán của Ma tôn.
“Đáng chết!”
Ma tôn kìm nén cơn giận, tăng tốc linh hồn để vẽ pháp trận, cho dù cái giá phải trả là sự hao tổn linh hồn không bao giờ thay đổi được.
Nếu không phải Sầm Lan đoạt đi Chuông Ma Thuật của hắn thì sao ảo cảnh tinh thần yếu ớt này của Lâm Thời Chiêu có thể đe dọa hắn được? Chuông Ma Thuật mà Hoa Bất Tiếu triệu hồi trong ảo cảnh đều là giả, hắn còn có thể dựa vào nó để đánh bại Sầm Lan? Quả thật là nói chuyện viển vông!
Khi pháp trận sắp hạ xuống một bút cuối cùng thì thân thể Ma tôn dừng lại.
Hoa Bất Tiếu ngước lên, ánh mắt tập trung vào một hướng không thể chạm tới và lộ ra một nụ cười châm biếm: “… Đúng là đã coi thường hắn rồi.”
Ma tôn đứng dậy, dùng chân xóa đi pháp trận máu. Một cơn buồn ngủ chưa từng có ập đến, Hoa Bất Tiếu biết mình là một phần linh hồn bị tách ra và sẽ sớm trở lại bản thể, hắn không còn đóng vai trò cảnh báo cho Hoa Bất Tiếu nữa.
Lâm Thời Chiêu đã sửa chữa toàn bộ ảo cảnh, ký ức về mọi thứ của Hoa Bất Tiếu đang dần phai mờ, bao gồm cả pháp trận mà hắn vừa vẽ.
Nhưng… cũng không cần thiết nữa.
“Hoa Bất Tiếu.”
Trước khi Ma tôn để ý thức trở về đã để lại một câu nói cuối cùng đầy ý nghĩa sâu xa: “Không được giẫm lên vết xe đổ.”
——
Đêm này đối với Diệp Kính Tửu mà nói chỉ là một đêm vô cùng buồn ngủ.
Lúc Diệp Kính Tửu híp mắt trở lại phòng, thậm chí cậu còn không chú ý tới trang trí trong phòng có hơi lộn xộn và mùi máu tươi nhàn nhạt đang tràn ngập trong không khí. Cậu chui thẳng vào chiếc giường ấm áp, vừa ngả đầu đã nhanh chóng mất ý thức.
Chỉ còn lại một cánh tay nóng và chắc chắn quấn quanh eo cậu, kéo cậu vào lòng và nói với âm thanh rất nhẹ nhàng: “Ngủ đi.”
Diệp Kính Tửu mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ lồng ngực đối phương truyền đến từ phía sau lưng mình, cùng với đó là một nụ hôn ấm áp rơi vào sau gáy khiến cậu cảm thấy an tâm và thoải mái: “Ngủ đi.”
“Ừm…”
Diệp Kính Tửu trả lời với giọng mũi nặng nề, hơi thở của cậu cũng dần dần kéo dài.
Cậu không hề biết rằng trong khi mình được bao phủ trong sự ấm áp của giấc mơ đẹp thì đạo lữ của mình trong ảo cảnh lại đang phải đối mặt với sự truy sát không ngừng.
Cho đến khi rơi vào hư không xa vời.