[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 8
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 8 - Đêm khuya triền miên (easter egg: Mèo yêu quyến rũ chàng thiếu niên tu sĩ loài người)

“Đứng lên đi.” Sầm Lan nói.
Diệp Kính Tửu cúi đầu đáp một tiếng, nhanh chóng đứng lên trong ánh mắt lạnh như băng.
Cậu dễ ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, vừa nãy ta không đứng vững.”
Diệp Kính Tửu cúi gằm mặt, hai tay bứt rứt để trước người, dáng vẻ ngoan ngoãn nhận lỗi, trông cũng ra dáng một đệ tử chính phái.
Sầm Lan đã ứng phó với Ma Cung từ lâu, mấy trò làm bộ làm tịch này của ma tu y đều nắm rõ lòng bàn tay.
Mặc dù trong lòng Sầm Lan không thích nhưng vì nghĩ đến Ma Cung sau lưng tiểu ma tu này nên cuối cùng vẫn tha cho cậu một mạng.
Đương nhiên là Sầm Lan biết rõ Hoa Bất Tiếu muốn làm gì.
Đối phương đã kiêng kỵ y từ lâu, lần này cử người đến, ngoại trừ muốn biết linh khí bản mạng Chuông Ma Thuật ẩn náu ở đâu, e là còn định thăm dò tình trạng vết thương của y.
Nếu tổn thương tinh thần của y vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ sợ lần sau gặp lại sẽ là thời cơ Ma Cung ngóc đầu trở lại, chém giết điên cuồng.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Sầm Lan trở nên lạnh lẽo.
Vừa rồi khi nghe đại đệ tử nói giúp tiểu ma tu này, Sầm Lan đã không vui. Nào có ngờ rằng đại đệ tử vì tên ma tu này mà nói một đống lời hay ý đẹp trước mặt y, muốn Sầm Lan dạy Diệp Kính Tửu bí pháp thiên cấp.
Vì cố nhân nhờ vả nên Sầm Lan mới thu nhận Yến Lăng Khanh còn nhỏ tuổi làm đệ tử mà hết lòng dạy dỗ. Cho đến bây giờ, đại đệ tử đã trở thành một thiếu niên tuấn tú vô song, phong thái nhẹ nhàng, Sầm Lan cũng chưa bao giờ thấy đối phương nói nhiều lời với y như hôm nay.
Tuy đại đệ tử có vẻ ngoài dịu dàng như ngọc nhưng thực ra bên trong hắn lại vô cùng xa cách, lạnh lùng. Sầm Lan hiểu rõ bản tính của hắn nên mới kinh ngạc khi hắn cầu xin y chỉ vì người sư đệ mà mình quen biết chưa đầy một tháng này.
Chỉ mới một tháng thôi mà quan hệ đã thân thiết như vậy. Nếu về lâu về dài…
Ánh mắt Sầm Lan dừng lại trên người thiếu niên đang bứt rứt lo lắng, ánh mắt hơi tối.
Quả nhiên vẫn phải sớm một chút…
“Sư tôn, người muốn dạy con cái gì vậy?” Một giọng nói trong trẻo phá vỡ suy nghĩ của Sầm Lan.
Sầm Lan hoàn hồn, trùng hợp đối diện với tên đệ tử này.
Cặp mắt hạnh tròn trịa sạch sẽ thấu đáo, tựa như y chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn đến đáy mắt, cứ như thể hoàn toàn tin tưởng y, ngây thơ như con mèo con bé nhỏ vậy.
“Sư tôn?” Thấy Sầm Lan không trả lời, thiếu niên khó hiểu nghiêng đầu.
Chẳng biết tại sao, thần kinh luôn căng thẳng của Sầm Lan lại thả lỏng một chút. Y cụp mắt, lãnh đạm nói: “Lại đây.”
Diệp Kính Tửu “Vâng” một tiếng, ngoan ngoãn nhích một bước nhỏ về phía Sầm Lan.
Sầm Lan: “…”
Ấn đường Sầm Lan giật giật, lạnh lùng nói: “Ta bảo ngươi đến gần một chút.”
“Lại gần, là gần tới mức nào?”
Tiểu chết nhát lo sợ bất an nói: “Như, như hiện tại vẫn chưa đủ gần sao? Sư tôn?”
“Nếu không biết phải tới gần đến mức nào thì chân cũng không cần phải giữ lại nữa.”
Sao sư tôn này lại tàn nhẫn như thế chứ?!
Diệp Kính Tửu trợn tròn mắt, ngay tức khắc bị dọa nhích lại gần Sầm Lan, cho đến khi góc áo gần như chạm vào chân người đàn ông mới dừng lại.
“Như, như vậy đủ gần chưa? Sư tôn?”
Nhóc ma tu gần trong tầm tay vẫn chưa thành niên lại còn chậm lớn, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn giống như con gái, phần eo bị đai lưng siết chặt lại trông chỉ nhỏ bằng một nắm tay, yếu ớt như liễu rủ trước gió.
Mà trên người tiểu ma tu chưa thành niên này còn tỏa ra một hương sữa ngọt ngào.
Có vẻ tiểu ma tu này rất giỏi lợi dụng ưu thế của mình, cải trang bản thân thành dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Còn chưa trưởng thành mà lòng dạ đã sâu như này, trưởng thành rồi hẳn sẽ còn hơn thế nữa.
Sầm Lan nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nhắm mắt lại.”
Nhóc ma tu nghe vậy thì hai mắt lấp lánh, sợ hãi rụt cổ lại. Nhưng bởi vì không tiện từ chối nên cậu chỉ có thể do dự nhắm mắt lại: “Sư, sư tôn, người muốn truyền công pháp cho đệ tử sao?”
Sầm Lan rũ mắt nhìn cậu, hai ngón tay khép lại vận hành công pháp, hướng tới mi tâm của thiếu niên.
Cái tên sư tôn lạnh như băng này muốn làm gì vậy?
Trong lòng Diệp Kính Tửu tràn đầy nghi vấn nhưng cũng không dám hỏi, cậu chỉ có thể kiên trì làm theo lời Sầm Lan, ngoan ngoãn nhắm mắt lại suy nghĩ linh tinh.
Hẳn là sẽ không giết cậu luôn đâu nhỉ… Ha ha…
Suy nghĩ còn chưa thoát ra, Diệp Kính Tửu bỗng nhiên cảm nhận được thứ gì đó mềm mại lạnh lẽo dán lên mi tâm. Một giây sau, đột nhiên có một tia ý thức lạnh lẽo và bá đạo không thuộc về cậu xông vào biển ý thức của cậu.
Sầm Lan đang thăm dò biển ý thức của cậu!
Diệp Kính Tửu hốt hoảng, cố gắng xóa sạch đống suy nghĩ của mình, trong lòng mặc niệm: Ta không biết gì hết ta không biết gì hết ta không biết gì hết…
Cả người cậu căng thẳng, dùng sức nắm lấy ống tay áo của mình.
Nhưng lúc này, Sầm Lan, người vốn định dò tìm bí mật trong biển ý thức của Diệp Kính Tửu, chợt ngừng lại.
Thể ý thức của y nhìn biển ý thức biến hóa khôn lường của thiếu niên, kinh ngạc nhìn những thứ ngay trước mắt——
Ma tu thường có dục vọng rất lớn, tâm tư hỗn loạn, tất cả những ma tu mà y từng biết đều không có ngoại lệ. Biển ý thức của bọn họ đều cực kỳ bẩn thỉu, đục ngầu không chịu được, không nhìn nổi.
Y cho rằng ma tu Diệp Kính Tửu này cũng sẽ giống như vậy.
Nhưng không, biển ý thức của thiếu niên này sạch sẽ hơn biển ý thức của bất cứ người nào mà y từng nhìn thấy.
Y đang ở trong cảnh tượng do biển ý thức của thiếu niên biến ra, chân y giẫm lên bãi cỏ xanh biếc bao la rộng lớn, trên đỉnh đầu là một bầu trời sao sáng chói, làn gió nhẹ nhàng thổi qua, hương hoa dành dành nhàn nhạt bay tới từ phương xa.
Cái đầu vẫn luôn hơi đau nhức vì tinh thần bị tổn thương, ấy vậy mà khi bước vào biển ý thức của thiếu niên này lại dần dần hồi phục. Thậm chí còn có cảm giác ấm áp thoải mái khi tổn thương tinh thần dần được chữa trị.
… Sao có thể chứ?
Năm đó, cuộc quyết chiến với Hoa Bất Tiếu đã để lại tổn thương tinh thần nghiêm trọng cho Sầm Lan. Mấy chục năm qua, y tìm kiếm hơn một ngàn loại phương thuốc để chữa trị vết thương. Nhưng tổn thương tinh thần này là do thượng cổ bí pháp gây ra không có cách nào trị tận gốc, ngay cả thần y Thẩm Chi vô cùng nổi danh cũng bó tay chịu thua, chỉ kê một đơn thuốc có thể miễn cưỡng giảm bớt một chút đau đớn khi đầu y đau nhức.
Nhưng hiện tại khi y bước vào biển ý thức của ma tu này đã bất ngờ cảm thấy tổn thương tinh thần vốn đã hết đường cứu của mình đang từng chút từng chút được chữa trị. Dù cho tiến độ cực kỳ chậm chạp do tu vi của người chữa trị quá thấp, nhưng cũng có hy vọng trị tận gốc——
Chuyện này… rốt cuộc là sao?
Chẳng lẽ là cái bẫy do Hoa Bất Tiếu bày ra?
Trong phút chốc, trong lòng Sầm Lan hiện lên trăm ngàn mối ngổn ngang. Y rời khỏi biển y thức, khuôn mặt khôi ngô bị sương lạnh bao trùm, đáy mắt sâu thẳm đảo qua thiếu niên trước mặt vẫn đang nhắm mắt hoàn toàn không biết gì.
Khuôn mặt thanh tú trắng nõn của thiếu niên còn phảng phất nét trẻ con, miệng mím chặt, hai má bởi vậy phồng lên mà giống như con sóc nhét lương thực dự trữ, rất đáng yêu. Bởi vì căng thẳng, ngón tay dùng sức nắm chặt ống tay áo của cậu đã phiếm xanh.
… Thôi vậy.
Nếu là cái bẫy, chỉ cần có thể chữa khỏi tổn thương tinh thần của y——
Thì nghiền nát là được.
Trong không gian yên tĩnh, Diệp Kính Tửu mở mắt ra.
Cậu cũng nhận ra Sầm Lan đã rời khỏi biển ý thức của mình, nhưng vì sợ Sầm Lan phát hiện ra thứ gì đó khác trong đầu cậu nên từ đầu đến cuối vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Sầm Lan.
Nhắc tới cũng thật kỳ quái, từ khi tới thế giới này, ký ức của cậu về cốt truyện của cuốn sách mà cậu đã đọc trước khi xuyên không càng ngày càng mờ nhạt, dường như cậu đang dần dần hòa vào thế giới tu tiên kỳ lạ này.
Cậu đã thử dùng đủ mọi cách để ghi lại nội dung trong sách từ trí nhớ của mình nhưng cho dù là viết hay vẽ lên trên giấy, đến ngày hôm sau nhìn lại thì trên giấy đã trống trơn.
Cũng chính vào thời điểm này, Diệp Kính Tửu mới nhận ra quả thật có một luồng sức mạnh kỳ lạ đã cản trở cậu thăm dò thế giới này.
Dù ý thức được điều này nhưng sau đó Diệp Kính Tửu có thăm dò thế nào cũng không có bất cứ thứ gì đáp lại cậu. Sau khi thất vọng, cậu chỉ có thể lựa chọn chấp nhận sự thật này——
Có lẽ cậu sẽ không thể trở về được nữa.
Đang nghĩ như vậy, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên vang lên bên tai Diệp Kính Tửu.
“Từ nay về sau, ngươi sẽ cùng tu hành với bổn tọa.”
… Hả?
Diệp Kính Tửu: “?”
Trong lúc nhất thời Diệp Kính Tửu không dám tin, cho là mình nghe lầm. Cậu đột nhiên ngẩng đầu, nam nhân tuấn tú lạnh lùng nhìn cậu, giọng nói lạnh như băng: “Diệp Kính Tửu, ngươi nghe rõ chưa?”
Không, không nghe nhầm sao?
Vị sư tôn hời lạnh như băng này ấy thế mà muốn cùng cậu tu luyện thật sao?!
… Đừng mà, cậu ở bên đại sư huynh rất vui. Mỗi ngày có mỹ nhân sư huynh ân cần hỏi han, mệt mỏi còn có thể làm nũng đòi an ủi trong lòng đối phương, còn được xoa đầu an ủi——
Mà nam nhân trước mặt này không chỉ biết thân phận ma tu của cậu, mà sau này còn là thủ phạm tự tay giết cậu! Cậu tu luyện cùng đối phương á? Không biết khi nào thì đến âm tào địa phủ nữa!
Nhưng, nhưng cậu phải từ chối thế nào đây…
Diệp Kính Tửu nuốt nước bọt, mở miệng thăm dò nói: “Sư tôn, con, con vẫn định——”
“Nếu như đã muốn tu luyện công pháp thiên cấp thì tất nhiên không được đắm chìm vào việc hưởng lạc.”
Nam nhân cúi xuống nhìn cậu: “Bổn tọa cho ngươi một ngày thu dọn hành lý, một ngày sau lập tức tới Điện Tĩnh Tu.”
Diệp Kính Tửu: “…”
Cái, cái gì? Không chỉ cùng tu hành mà còn phải ở cùng nhau sao?!
Không được không được, cậu tuyệt đối không muốn——
“Diệp Kính Tửu.”
Nam nhân đã hơi mất kiên nhẫn, giọng điệu chắc nịch: “Trả lời bổn tọa.”
Khí thế này… Thật khủng bố, sao cảm giác còn đáng sợ hơn cả ma tôn thế này…
Diệp Kính Tửu ủ rũ: “Đệ tử biết rồi, thưa sư tôn.”
——
“Sư tôn bảo Kính Tửu tu luyện cùng với ngài ấy sao?” Trên đường trở về, Yến Lăng Khanh bất ngờ nói.
Diệp Kính Tửu kề sát đại sư huynh, mặc dù cậu đã nắm vững ngự kiếm phi hành, nhưng vẫn đi cùng đại sư huynh. Cằm của thanh niên chạm vào đầu cậu, giống như trái cà tím héo rũ, không tình nguyện mà gật đầu: “Đệ cũng không biết tại sao, sư tôn bỗng nhiên nói như vậy. Đại sư huynh, đệ không muốn rời xa huynh, đệ muốn tu luyện cùng huynh! Huynh có thể nói với sư tôn giúp đệ không?”
Sự ỷ lại đầy thân mật của thiếu niên không giống giả vờ, đôi mắt Yến Lăng Khanh lấp lánh. Hắn do dự một lát, nghĩ đến dáng vẻ mất kiên nhẫn của sư tôn hôm nay, vẫn tiếp tục nói: “Chuyện mà sư tôn đã quyết định thì cho dù là ta cũng bó tay. Tiểu sư đệ, từ trước đến nay sư tôn thích tu luyện một mình, nếu như ngài ấy đã muốn cùng ngươi tu luyện, vậy thì có thể nói là cơ duyên trời ban, người bình thường dù có cầu xin cỡ nào cũng không có được đâu. Nếu như chuyện này đã được quyết định như vậy rồi, vậy thì ngươi cứ chăm chỉ tu luyện với sư tôn một thời gian. Vừa khéo Tù Uyên có biến động lạ, chỉ e mấy ngày tới ta cũng có chuyện quan trọng cần phải đi xa một chuyến, chờ công pháp của ngươi đạt sơ cấp, sư huynh sẽ đến đón ngươi.”
Kế hoạch này rất hoàn hảo, ngay cả Diệp Kính Tửu cũng bị hắn thuyết phục, đành miễn cưỡng gật đầu, đồng ý với đối phương cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn đi theo sư tôn tu luyện, chờ Yến Lăng Khanh trở về.
Nhưng Yến Lăng Khanh lại hoàn toàn chưa từng nghĩ tới, nếu như tiểu sư đệ một đi không trở lại…
Thì phải làm sao?
——
Mặc dù đã đồng ý với đại sư huynh sẽ đi theo sư tôn chăm chỉ tu hành nhưng đến buổi tối, Diệp Kính Tửu vẫn cực kỳ hoảng sợ, bật dậy từ trên giường.
Trước mắt còn chưa đầy hai tháng nữa là cậu sẽ trưởng thành, nếu tu hành với Sầm Lan, Diệp Kính Tửu sẽ không có cách nào tiếp tục tìm kiếm bí pháp có thể ức chế thân thể cậu.
Mà một khi bí pháp mất đi hiệu lực, chỉ e cậu sẽ bị ép rơi vào trạng thái điên cuồng ham muốn tình dục, đợi đến lúc đó cậu nên làm như thế nào cho đúng đây?
Phải biết rằng, chủ nhân ban đầu của cơ thể này vẫn luôn dùng bí pháp ức chế ham muốn tình dục của cơ thể, nhưng cũng bởi vậy mà ham muốn tình dục bị khắc chế cũng dần tích lũy với sự phát triển của cơ thể, nước lên thì thuyền cũng lên.
Mà một khi cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh trưởng thành, bí pháp mất đi hiệu lực, cơn sóng tình dục điên cuồng được tích lũy kia sẽ trở thành món quà trưởng thành đầu tiên nhanh chóng nhấn chìm cậu, làm cho cậu mất hết lý trí.
Từ trước đến nay, người tu tiên không nhạy cảm với thời gian trong lúc đang tu hành, tu hành cùng với vị sư tôn cực kỳ chìm đắm trong việc tu hành này, chỉ sợ thời gian thoáng cái là trôi qua.
Cậu không thể tu hành cùng Sầm Lan, nhưng bản thân cậu đi xin đối phương thì chắc chắn không được, nếu đại sư huynh có thể nói đôi lời giúp cậu…
Nghĩ đến đây, Diệp Kính Tửu cắn răng, mang theo cái cớ mình tạm thời nghĩ ra, đẩy cửa chạy về phía chỗ ở của Yến Lăng Khanh.
Lúc này đã vào đêm khuya, thiếu niên mặc một lớp quần áo mỏng manh, nhanh chóng hòa mình vào ánh trăng.
“Đại sư huynh!”
Từ xa, Diệp Kính Tửu đã nhìn thấy nơi ở của Yến Lăng Khanh vẫn còn ánh đèn dầu mờ nhạt, lòng cậu nóng như lửa đốt, không chút nghĩ ngợi lập tức đẩy cửa ra.
Nhưng vừa mở cửa ra, hình ảnh nóng bỏng đánh sâu vào đại não khiến cho Diệp Kính Tửu trong nháy mắt không nói được lời nào.
Cậu sững sờ tại chỗ, nhìn thấy phần thân trên của đại sư huynh đang trần truồng, thân thể trắng như ngọc, từng thớ cơ bắp rõ ràng. Lồng ngực thanh niên rộng lớn, cơ bắp cánh tay nhô lên, cơ bụng chặt chẽ vẫn còn đang loáng ánh nước, dưới ánh đèn chiếu rọi khiến người ta kìm lòng không đậu, miệng lưỡi khô khan. Lúc này, mỹ nhân tuyệt thế đang nghiêng đầu lau đi mái tóc ướt, hai mắt hắn mở to, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu.
“… Kính Tửu?”
“Đại, đại sư huynh… Xin, xin lỗi, đệ không biết vừa rồi huynh đang tắm… Thật đó…”
Diệp Kính Tửu phản ứng lại, vội vàng đỏ mặt giải thích. Cậu liều mạng xua tay, muốn chứng minh mình chỉ vô tình, nhưng nhìn thân thể như ngọc thạch của người đẹp, ánh mắt cậu làm sao cũng không xê dịch nổi, nhìn chằm chằm đại mỹ nhân, cứ nhìn nhìn, mũi cậu bỗng nhiên ngứa ngáy, chất lỏng ấm áp theo đó chảy xuống.
Diệp Kính Tửu mơ hồ lấy tay sờ một cái, cậu cúi đầu thấy cả tay dính đầy máu mũi, khuôn mặt cậu ngay lập tức đỏ bừng, xấu hổ không dám ngẩng đầu, chỉ thấp giọng nói: “Đại sư huynh, đệ, đệ thật sự không phải cố ý…”
Yến Lăng Khanh: “…”
Bởi vì bị tiểu sư đệ nhìn thấy cơ thể, Yến Lăng Khanh không cảm thấy phản cảm, ngược lại hắn thấy hơi xấu hổ. Hắn mất tự nhiên ho khan một tiếng, không để ý tới mái tóc dài còn đang ướt đẫm, vội vàng mặc thêm áo, cầm khăn tay lau sạch máu mũi giúp tiểu sư đệ.
Sau khi lau sạch sẽ cả ngón tay trắng nõn của tiểu sư đệ, Yến Lăng Khanh mới cất khăn tay đi, hỏi mục đích đến đây của thiếu niên: “Đêm khuya như này Kính Tửu tới tìm ta có chuyện gì vậy?”
Ngay khi được nhắc nhở chuyện chính, Diệp Kính Tửu mới tỉnh táo lại. Cậu ngẩng đầu, mắt hạnh ngọt ngào phản chiếu khuôn mặt của thanh niên tuấn tú, ấp úng nói: “Sư huynh, đệ, đệ không muốn tu luyện cùng sư tôn.”
Yến Lăng Khanh không ngờ tiểu sư đệ vẫn còn đang rối rắm việc này, hắn có hơi bất lực: “Rốt cuộc là vì sao thế? Chẳng lẽ không phải Kính Tửu nói muốn học công pháp với sư tôn à?”
“Đệ… đệ… đệ tưởng rằng sư tôn sẽ cho đệ một quyển bí pháp, để đệ tự mình tu luyện. Vả, vả lại…”
Vả lại cơ thể cậu có bệnh, nếu cậu là một nam nhân thuần khiết thì cũng sẽ không cần phải lo lắng bản thân mình tu luyện được nửa chừng lại gặp phải loại chuyện động dục tuổi trưởng thành này.
Nhưng mà làm sao có thể nói chuyện này ra chứ?
Nghĩ đến cái cớ mà vừa rồi cậu tạm thời nghĩ ra, lại nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của đại sư huynh, Diệp Kính Tửu nuốt nước miếng, vẻ mặt biến đổi rất nhiều lần, cuối cùng cũng quyết tâm.
“Vả lại…?”
“Vả lại đệ thích đại sư huynh! Đệ không muốn rời xa đại sư huynh! Đệ chỉ muốn tu luyện cùng đại sư huynh!” Diệp Kính Tửu nói to.
Thật ra, đây cũng không phải là lời nói dối.
Trước kia Diệp Kính Tửu chưa từng yêu đương, sau khi lẻ loi một mình đến thế giới này, bên cạnh cậu chỉ có Yến Lăng Khanh dốc lòng chăm sóc cậu, cộng thêm vẻ ngoài có một không hai của đối phương, trái tim chân thành của thiếu niên nhanh chóng bị bắt làm tù binh, lần đầu tiên trong đời nảy sinh cảm giác rung động.
Từ trước đến nay, tình cảm của người thiếu niên vẫn luôn đến một cách nhanh chóng. Tuy những lời mà Diệp Kính Tửu nói ngày hôm nay có chút lòng riêng nhưng cũng không thể phủ nhận mỗi lần ở bên đại sư huynh, trái tim của cậu đều đập thình thịch rất nhanh.
Cũng chính bởi vậy, lúc cậu bật thốt những lời này ra khỏi miệng, trong lòng cậu chợt sinh ra chút hối hận, thậm chí muốn rút lại lời mình nói.
Không nên tỏ tình như vậy, ít nhất, không phải dưới tình huống mang theo lòng riêng của mình mà nói lời yêu như này.
Đại sư huynh rất mẫn cảm, nếu như hắn nhận ra cậu đang lợi dụng hắn, chắc chắn hắn sẽ chán ghét cậu…
Vả lại, cho dù điều đó không bị phát hiện ra thì việc tiểu sư đệ mà bản thân luôn cưng chiều bỗng nhiên thổ lộ với mình, người thường chắc chắn không chấp nhận được.
Diệp Kính Tửu siết chặt ống tay áo, khớp xương siết đến xanh trắng.
Bầu không khí chìm vào im lặng một hồi lâu, Yến Lăng Khanh bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, thở dài: “Bởi vì không muốn tu hành cùng sư tôn nên tiểu sư đệ mới tìm cái cớ này đúng chứ? Được rồi, đại sư huynh đồng ý giúp ngươi, nhưng sau này không được dùng cái cớ này để——”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có một viên đạn pháo nhỏ xông vào lồng ngực hắn, đẩy Yến Lăng Khanh về phía sau vài bước, vì bất ngờ không kịp đề phòng nên hắn đã bị thiếu niên đè xuống giường.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy thiếu niên cắn chặt môi dưới trông vô cùng ảo não, vành mắt cậu đỏ lên, ngay cả đôi mắt cũng long lanh nước, giải thích: “Không, không phải như vậy, đệ xin lỗi, đại sư huynh, không phải đệ muốn lợi dụng đại sư huynh đâu! Đệ… đệ thật sự thích đại sư huynh…”
Mặc dù tình cảm này còn chưa đến mức không thể rời xa, nhưng mà…
“Xin lỗi, sư huynh… Không phải đệ muốn lợi dụng… Đệ… Đệ thật sự thích huynh, không hề lừa huynh…”
Yến Lăng Khanh ngơ ngẩn, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn thiếu niên trong ngực, chậm rãi chớp chớp mắt.
Có một cảm giác kỳ lạ nhưng vui mừng đang lan tràn.
Yến Lăng Khanh rũ mắt, trở tay ôm thiếu niên trong lòng: “Kính Tửu…”
Hắn vừa mới mở miệng, thiếu niên trong ngực đã cướp lời của hắn, như thể sợ hắn nói ra lời mình không muốn nghe, nằm trong ngực hắn làm nũng, nhất quyết không chịu ngẩng đầu: “Đại sư huynh không được ghét đệ! Lời lúc nãy đệ nói không phải là giả đâu! Sư huynh đừng ghét đệ, có được không…”
Sao lại dính người đến vậy chứ?
Yến Lăng Khanh hơi bất lực, đáy mắt lại không nhịn được ánh lên niềm vui.
Hắn sờ nhẹ mái tóc đen mềm mại của thiếu niên, định dỗ thiếu niên trước tiên đứng dậy đã. Nhưng mà cơ thể mềm mại của thiếu niên ở trong lồng ngực không ngừng cọ loạn, vẻ mặt Yến Lăng Khanh dần dần cứng ngắc.
Cảm giác này…
Quần áo mỏng quá mức khiến động tác vốn đã vô cùng thân mật lại càng trở nên mập mờ, tiểu sư đệ còn nhỏ tuổi, có lẽ không biết hành động như vậy đang dần dần trêu chọc dục vọng của thanh niên.
Bờ mông mềm mại đàn hồi của thiếu niên đặt lên vùng háng của Yến Lăng Khanh, cậu cứ làm nũng trong lòng hắn khiến phần thịt mông mềm mại đang đặt lên vùng háng không ngừng vặn vẹo, nhanh chóng khiến cho hô hấp của Yến Lăng Khanh rối loạn.
Hắn cảm nhận được dương vật dưới háng đang nhanh chóng thức dậy dưới sự trêu chọc của thiếu niên, con hàng khổng lồ cứng rắn nóng bỏng cương lên, chạm vào cái mông mềm mại của thiếu niên, đâm vào một bộ phận mềm mại khác thường. Cảm giác ở bộ phận kia rất kỳ quái, lòng Yến Lăng Khanh thấy kỳ lạ nhưng bởi vì khoái cảm đang từ từ bị đánh thức mà không cố tìm hiểu.
Hắn nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, hắn cố kiềm chế hô hấp nặng nề rối loạn, khớp xương rõ ràng của hắn nắm chặt eo nhỏ của thiếu niên cố gắng nâng lên, khàn giọng nói: “Kính Tửu… Đứng lên…”
Giọng nói trầm thấp của hắn đè nén sự nguy hiểm mà thiếu niên không thể phát hiện.
Mà Diệp Kính Tửu, sau khi âm hộ bị thứ gì đó vô cùng cứng rắn nóng bỏng đâm trúng, cậu không dám nhúc nhích nữa.
Từng có vết xe đổ của Mục Tu, Diệp Kính Tửu rất nhanh nhận ra vật cứng nóng hổi đã chạm vào âm hộ của cậu cách lớp vải mỏng manh đến tột cùng kia là cái gì.
Cậu vùi người vào lòng đại sư huynh, cảm nhận được âm hộ mới thoáng nếm mùi vị tình dục, dưới sự khiêu khích của dương vật đang dần dần có phản ứng. Nỗi niềm ham muốn tình dục đó tới rất nhanh và mãnh liệt, cậu nhanh chóng chảy nước dâm, thấm ướt vải vóc vì cảm giác trống vắng.
Diệp Kính Tửu dùng sức bắt lấy thanh niên đang ăn mặc phong phanh, lòng bàn tay của cậu chạm vào lồng ngực đang nóng như lửa của thanh niên, hơi thở của cậu nóng lên, đầu óc trở nên mơ hồ.
“Đại sư huynh, đệ, đệ…”
Tai Diệp Kính Tửu đỏ bừng, cậu không dám ngẩng đầu, xấu hổ đến mức sắp bật khóc tới nơi: “Đệ không có cố ý giở trò lưu manh đâu.”
Nội dung trứng màu:
Diệp Kính Tửu là một mèo yêu sống trong bí cảnh, nơi cứ cách mười năm lại có một nhóm tu sĩ loài người tiến vào thám hiểm.
Mèo yêu trời sinh dâm đãng, từ nhỏ đã có hai hoa huyệt. Vừa đến tuổi trưởng thành thì ngay lập tức muốn tìm nam nhân để song tu.
Hiện tại Diệp Kính Tửu vừa trưởng thành, bí cảnh cũng mở ra.
Cậu vô cùng vui mừng, lập tức đi tìm nam nhân để giao phối với mình.
Nam nhân đầu tiên mà Diệp Kính Tửu gặp được là một thiếu niên cực kỳ đẹp trai, lại bằng tuổi cậu.
Thiếu niên kia bị cậu bám riết lâu ngày, bị đuổi theo tới mức thấy phiền nên đã lập tức ném thanh kiếm đi, hất cằm với Diệp Kính Tửu.
“Con mèo dâm đãng kia, cởi y phục ra.”
Diệp Kính Tửu rất vui mừng, vội vàng cởi y phục ra, chỉ để lộ ra cặp ngực nhỏ vừa trắng vừa mềm và dương vật nhỏ. Cậu nằm bên hồ mở chân ra trước mặt thiếu niên, để lộ ra huyệt béo đang chảy nước dâm ào ào.
“Tu sĩ, mau tới chơi ta đi meo meo.”
“Địt ngươi thì địt ngươi. Meo meo cái gì? Đồ lẳng lơ.”
Thiếu niên kia hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm lỗ thịt đang chảy nước dâm và bờ mông trắng hồng nằm phía dưới: “Mẹ nó, sao ngươi dâm thế hả? Nhìn thấy ta là chảy nước à? Hửm? Có phải muốn bị nam nhân đụ đến điên luôn rồi không?”
“Ừm, muốn bị tu sĩ đụ meo.”
Diệp Kính Tửu mở to hai mắt, mèo yêu không thấy xấu hổ kéo bàn tay thiếu niên chạm vào cái lỗ dâm không ngừng chảy nước. Thấy thiếu niên không động đậy, cậu tủi thân tự dùng ngón tay bóp hoa huyệt lẳng lơ sưng phù, nhéo mạnh tay, khoái cảm tăng lên. Diệp Kính Tửu lập tức kêu ưm a rồi phun nước lên mặt thiếu niên: “A a a, sướng quá meo meo, âm hộ dâm đãng bị bóp tới mức phun nước rồi~”
“Mẹ nó.” Mục Tu lấy tay lau đi nước dâm bị bắn lên mặt, huyệt thái dương của cậu ta vì tức giận mà không ngừng giật. Cậu ta không thể tin được mình lại bị một con mèo yêu phun cho cả mặt toàn nước dâm.
Cậu ta cởi thắt lưng quần, lấy dương vật lớn đang nhếch lên cao dưới háng ra, quy đầu hình cái ô đầy đặn, vừa mập vừa lớn, khe rãnh quy đầu hình mũ chứa đầy chất dịch chảy ra do nhìn Diệp Kính Tửu lên đỉnh. Sau khi lấy ra, toàn bộ dương vật đều chĩa thẳng vào hoa huyệt của Diệp Kính Tửu.
Mục Tu bị con mèo yêu lẳng lơ này khiêu khích tới mức dương vật đau đớn, không để ý đến bôi trơn gì đó nữa, cậu ta đem dương vật hướng về phía miệng hoa huyệt hung hăng cắm vào bên trong lỗ thịt chặt chẽ kia. Trong nháy mắt tầng tầng lớp lớp thịt dâm đãng hút lấy dương vật lớn của Mục Tu. Mục Tu bóp chặt cái eo trắng mịn của mèo yêu lẳng lơ, thuận tiện đâm sâu vào trong lỗ dâm. Thế nhưng chỉ vừa mới đâm vài cái thì Mục Tu lập tức thay đổi sắc mặt, cậu ta giơ tay hung hăng nhéo âm vật đang sưng to của bé mèo yêu dâm đãng, vừa cáu gắt vừa lạnh lùng nói: “Đồ dâm đãng này, màng trinh của ngươi đâu, không phải vừa rồi ngươi nói ta là nam nhân đầu tiên ngươi gặp được sao? hả?”
“A a a, lỗ dâm bị dương vật lớn của tu sĩ cắm vào meo~ sướng, sướng quá, ưm, ưm… Âm vật dâm đãng bị bóp rồi, ưm, ưm, ưm, đau quá, sướng quá meo meo~” Con mèo yêu kia đã sớm bị dương vật đâm tới mức sướng điên người, cậu nhéo núm vú của mình, kêu dâm đón ý nói hùa theo dương vật đang đâm tới mép màng: “A a a dương vật lớn của tu sĩ cứng quá, nóng quá, lỗ dâm bị dương vật lớn đâm đến tử cung rồi—”
Mục Tu bị cảm giác tuyệt diệu khi bị lỗ mèo bao lấy, lúc này cậu ta như một cái máy đóng cọc đâm vào âm vật dâm đãng của con mèo lẳng lơ này một cách mãnh liệt, mỗi lần đâm vào là lại hung hăng cọ sát điểm dâm của bé mèo yêu lẳng lơ này, bàn tay cũng không rảnh rỗi, cậu ta nhéo âm vật dâm đãng của bé mèo lẳng lơ này kéo mạnh về phía trước, kéo đến mức tím bầm, sưng to một vòng: “Con mèo yêu dâm đãng kia! Ngươi nghe thấy không! Màng trinh của ngươi đâu! Ông đây có phải là nam nhân đầu tiên của ngươi không??? Hửm??”
“A a, âm vật bị bóp đau quá, sướng quá ~ lại muốn phun nước meo meo ~” Bé mèo yêu đâm đãng vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra, cậu bị chơi sướng tới mức trợn trắng mắt. Âm hộ dâm đãng quấn lấy dương vật lớn không ngừng co rút, âm vật bị bóp vừa sưng vừa tím, cậu điên cuồng phun nước dâm lên bụng Mục Tu, hoảng hốt nhìn thẳng, lắc đầu: “Hu hu hu, bé dâm không có lừa tu sĩ, màng trinh của bé dâm bị ta tự dùng đuôi làm rách, ưm ưm ưm… âm hộ dâm đãng bị chơi sướng quá, lại muốn phun rồi a a a—-”
“Con mẹ nó, đồ mèo lẳng lơ, cái âm hộ ngứa ngáy đã dùng cái đuôi này phá màng trinh thành cái gì rồi? Không phải bị chùm lông này đụ vào âm hộ thì lại càng ngứa hơn sao? Đồ dâm đãng!”
Lúc này Mục Tu mới cười hừ ra tiếng, cậu ta buông lỏng bàn tay đang nắm lấy âm vật dâm đãng, cúi đầu xuống cắn núm vú thiếu niên rồi ngay lập tức đẩy dương vật tiến vào chỗ sâu trong âm hộ dâm đãng của bé mèo yêu lẳng lơ. Dương vật đâm càng lúc càng mạnh, chạm vào miệng tử cung của bé mèo yêu lẳng lơ, Mục Tu thử dùng dương vật cọ xát cửa tử cung một chút, nhóc lẳng lơ này ngay lập tức thét chói tai kêu dâm.
“Bị dương vật đâm đến cửa tử cung rồi, sướng quá~ a a a tu sĩ ơi, đâm thêm vài hiệp nữa đi~”. Diệp Kính Tửu ôm lấy tấm lưng mạnh mẽ của thiếu niên, trong nháy mắt, móng tay sắc bén cào lên làn da của thiếu niên một vệt máu. Cậu bị đâm sướng tới cực điểm, ngay cả xương cụt lẫn cái đuôi cũng dựng lên. Cuộn lên gốc dương vật của thiếu niên.
Mục Tu chỉ cảm thấy dương vật bị một vật lông xù vuốt lên vuốt xuống, ngay cả túi trứng cũng bị vật lông xù không sợ chết này cọ vào. Ngọn lửa dục vọng của cậu ta bành trướng, cậu ta ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới thấy cái đuôi thú lông xù của bé mèo yêu dâm đãng.
Cậu ta lập tức nuốt một ngụm nước miếng, mắng: “Xem ta có địt chết con mèo dâm đãng nhà ngươi không!”