Lazy Truyện
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
Sign in Sign up
Sign in Sign up
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
  • Manhwa
  • Manhua
  • Manga
  • Videos
  • Raw
Fanpage Nhà LazyKids

[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 79

  1. Home
  2. [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
  3. Chương 79 - Tìm ra lời giải (Mục Tu)
Prev
Next

Đêm nay không chỉ Hoang Châu đổ mưa to, trên đường trở về Đỉnh Thiên Cung, mưa vẫn tiếp tục rơi dữ dội một cách không bình thường.

Lâm Thời Chiêu vẫn luôn làm rất tốt trên phương diện xây dựng khiến cho một ảo cảnh có thể tái hiện lại thế giới cũ một cách chân thực.

Trên đường trở về, Diệp Kính Tửu không sử dụng linh lực để bảo vệ cơ thể.

Cơn mưa dữ dội làm cho toàn bộ áo bào ướt đẫm, cậu bước chậm rãi về phía trước, góc áo ướt sũng không ngừng nhỏ giọt xuống phía dưới.

… Quá mệt, hơn nữa phía dưới vẫn còn sót lại sự sưng đau sau khi bị ma sát bạo lực dẫn đến xung huyết ở cơ quan sinh dục.

Cảm giác mệt mỏi khiến não bộ của Diệp Kính Tửu trở nên khá chậm chạp. Cậu đã đi suốt cả đêm để chạy từ Hoang Châu về Đỉnh Thiên Cung, linh lực gần như cạn kiệt do ảnh hưởng của huân hương trước đó. Chờ sau khi vượt qua sự kiểm tra của thị vệ hoàng cung Yêu Tộc, Diệp Kính Tửu đã không còn đủ sức để giả vờ như không có chuyện gì xảy ra dưới sự theo dõi của họ; chính vì vậy, cậu chỉ có thể chậm rãi bước về đích đến tiếp theo của mình vào đêm nay.

… Mục Tu.

Cậu đã hẹn với Mục Tu vào đêm nay, khi gặp nhau, cậu ta sẽ giải thích rõ ràng về toàn bộ nguồn gốc của ảo cảnh này.

Diệp Kính Tửu phải đi, cậu không thể để mưu kế của Lâm Thời Chiêu thành công được. Cậu muốn biết phải dùng cách nào để phá vỡ ảo cảnh này? Làm sao để rời khỏi đây? Làm thế nào để cứu… đại sư huynh và sư tôn?

***

Sau lưng Diệp Kính Tửu, hai thị vệ Yêu tộc đang đứng gác tại cổng cung điện nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

“Đây có phải là tên nhóc Nhân tộc nổi bật trong hội luận võ gần đây không?”

“Đúng vậy. Chỉ là trông hắn xinh đẹp quá, còn thanh tú hơn cả các cô nương.”

“Ngươi nói thử xem, vào lúc nửa đêm nửa hôm thế này mà hắn vẫn quay trở về cung điện, lại còn bị ướt sũng thành bộ dạng như thế này là để làm gì hả?”

“Ngươi quan tâm hắn làm cái gì? Điều đó có liên quan quái gì đến chúng ta đâu. Trong thời gian luận võ bị cấm ăn thịt người, dù có là lý do nào thì cũng không được phép.”

Thị vệ Yêu tộc im lặng một lúc: “Ta biết mà! Cái gì mà ăn hay không ăn chứ, ta không có ý đó đâu. Ta chỉ thấy trạng thái của tên nhóc này có gì đó không đúng lắm thôi. Trên người hắn có mùi máu tanh và một mùi vị không thể nói rõ được…”

Mùi vị đó có một chút ngọt ngào mê người khiến gã cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Thị vệ Yêu tộc không nói ra những lời này nhưng khi gã nhớ về mùi vị còn vương trên người Diệp Kính Tửu sau khi bị mưa rửa trôi, không hiểu sao gã lại nuốt vài ngụm nước bọt.

Tuy nhiên, người đồng nghiệp của gã không những không đồng quan điểm với bạn mình mà còn đặt trọng điểm vào điều khác – mùi máu: “Nhân tộc có mùi máu thì có gì đáng phải kinh ngạc đâu? Họ tự giết hại lẫn nhau thì không phải người được lợi là chúng ta à?”

“Đúng vậy… Nhưng mong là thời hạn lệnh cấm này sớm được dỡ bỏ! Đã lâu rồi chúng ta không được ăn thịt sống.”

“Chậm rãi chờ đi, còn phải đợi một trận chém giết nữa cơ.”

…

Đây đã là lần thứ hai Diệp Kính Tửu bỏ rơi Mục Tu.

Mục Tu ngồi trên bậc thang của chòi nghỉ mát, nhìn mưa rơi tầm tã ở phía bên ngoài. Cậu ta bực bội ngưng tụ linh khí rồi đánh một chưởng xuống mặt hồ.

Mưa rơi trên lá sen, nước hồ sóng sánh, vài tia linh khí cắt qua mặt nước, tiếng động bị che lấp hoàn toàn bởi tiếng mưa.

Nếu có lần tiếp theo, Mục Tu xin thề Diệp Kính Tửu sẽ bị cậu ta chịch đến mức ba ngày không thể rời khỏi giường.

Trên mặt Mục Tu lộ rõ sự bực tức, không biết tại sao bên cạnh hàng lông mày đang nhíu lại của cậu ta lại có một vết thương không nhỏ, vết sẹo dài gần như chạm đến khóe mắt khiến khuôn mặt vốn sắc sảo của cậu ta tràn ngập khí thế hung ác; nhìn đặc biệt giống một “Hắc Diện Diêm Vương” trong những bài đồng dao mà trẻ em thường hát.

Nói thẳng ra thì vết thương này chính là kết quả của việc Mục Tu rời khỏi lãnh địa an toàn của mình để gặp Diệp Kính Tửu vào đêm nay. Vất vả lắm cậu mới thoát khỏi sự truy sát của tên chó hoàng đế Lâm Thời Chiêu trong ảo cảnh lưu lại.

Nhưng cuối cùng không ngờ được là Diệp Kính Tửu lại bỏ rơi cậu ta.

Mục Tu không thể tin được —

Đây là cái kiểu nguyên tắc gì vậy? Cậu ta là Mục Tu, là thiếu chủ của Mục gia, tương lai sẽ là gia chủ của Mục gia, còn là thiên tài có huyết mạch phản tổ, sau này chắc chắn sẽ sánh ngang hoặc thậm chí vượt qua cả sư tổ. Tại sao Diệp Kính Tửu dám liên tục bỏ rơi cậu ta? Nếu để người khác biết cậu ta bị một người bỏ rơi hai lần thì mặt mũi của Mục Tu này còn biết để vào đâu đây?

Vợ không dạy, chồng là người có lỗi. Chờ đến khi gặp lại, cậu ta nhất định sẽ trừng phạt Diệp Kính Tửu thật tốt, không chịch cậu đến mức khóc lóc gọi phu quân thì cậu ta chắc chắn sẽ không dừng lại. Diệp Kính Tửu như này là đang ỷ vào việc mình thích y mà tỏ ra kiêu ngạo à? Mục Tu tức giận nghĩ.

Tuy nhiên, những lời nói hùng hồn đầy chí khí này chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn, ngay trong khoảnh khắc Mục Tu nhìn thấy Diệp Kính Tửu, chúng đã bị vứt ra sau đầu.

…

Giờ đã là nửa đêm, mặc dù Mục Tu đã định rời khỏi chòi nghỉ mát nhưng vì ảo cảnh vẫn đang dao động mạnh, mưa to gió lớn mà lại hiếm khi có thời gian rảnh rỗi nên cậu ta dự định ở lại thêm một lúc nữa để ngắm cảnh.

Tất nhiên, điều này tuyệt đối không phải vì trong lòng Mục Tu vẫn còn một tia hy vọng ngu ngốc rằng Diệp Kính Tửu có thể đến muộn vì có chuyện riêng. Nhưng việc đối phương bỏ rơi cậu ta là chuyện ván đã đóng thuyền… đúng không?

Tóm lại, ngay lúc Mục Tu đang buồn chán vung linh khí lung tung trên mặt hồ, khóe mắt cậu ta bất ngờ nhìn thấy một hình bóng gầy gò ở khu vực phòng thủ.

Mục Tu giật mình dừng lại, ánh mắt của cậu ta ngay lập tức tập trung vào hình bóng đó, nhìn người có thân hình gầy gò cách chòi nghỉ mát không xa đang bước chậm rãi về phía mình trong cơn mưa lớn.

— Đó là Diệp Kính Tửu!

Mục Tu đứng dậy ngay lập tức, người trẻ tuổi tâm trạng dễ nóng nảy nên cậu ta đã vứt chuyện ảo cảnh vẫn đang truy sát mình ra sau đầu trong lúc kích động. Mục Tu không dùng bất kỳ pháp thuật che giấu nào đã trực tiếp chạy đến bên cạnh Diệp Kính Tửu.

Chết tiệt! Diệp Kính Tửu còn biết đường đến đây à? Nhưng mà sao cậu không bung dù? Tại sao bước đi lại chậm như vậy? Nét mặt cũng có gì đó không phù hợp —

Cậu đã xảy ra chuyện gì rồi?

“Diệp Kính Tửu!”

Mục Tu hét lên một tiếng qua màn mưa, cậu ta không đợi Diệp Kính Tửu trả lời đã vội vàng chạy đến bên cậu. Lúc này, Mục Tu mới nhớ đến việc sử dụng áo choàng đen của mình để che giấu sự hiện diện của bản thân nhằm né tránh chuyện bị ảo cảnh phát hiện. Vì vậy, cậu ta thuận tay kéo áo choàng lên đầu Diệp Kính Tửu rồi dùng cánh tay huých nhẹ vào người đang rũ mắt trầm mặc bên cạnh, ánh mắt Mục Tu dần trầm xuống: “Diệp Kính Tửu, chuyện gì đã xảy ra với ngươi thế? Ta còn tưởng là ngươi sẽ bỏ rơi ta chứ.”

“…”

“Chậc, sao ngươi lại đi đường như thế này? Đi cũng bị khập khiễng nữa? Trên người ngươi có mùi máu. Còn có —”

Mục Tu vô thức dựa sát lại gần Diệp Kính Tửu. Cậu ta không đợi đối phương phản ứng lại đã cúi đầu cẩn thận ngửi bên cổ cậu. Chờ đến khi Mục Tu nhận ra mùi sữa quen thuộc kia là gì thì khuôn mặt của cậu ta tối sầm lại ngay lập tức: “Tại sao trên người của ngươi lại có mùi khi kỳ động dục? Diệp Kính Tửu! Ngươi nói đi!”

“…”

Thiếu niên ở bên cạnh không nói một lời. Khi Mục Tu dùng tay chạm vào người mình, cậu cũng không hề trốn tránh. Diệp Kính Tửu tránh né ánh nhìn chằm chằm như hổ đói của Mục Tu rồi bước chậm rãi về phía trước. Chờ đến khi đi tới phía dưới chòi nghỉ mát, cậu mới ngồi xuống dưới chân bậc thang giống như Mục Tu vừa làm, hai tay ôm lấy đầu gối của bản thân và cúi đầu ngồi trong im lặng.

“Tại sao ngươi lại không nói lời nào?”

Mục Tu đứng bên cạnh Diệp Kính Tửu, trong mắt chứa đầy sự tàn bạo. Cậu ta chất vấn thiếu niên đang cúi đầu ôm đầu gối: “… Ngươi đi tìm Liễu Khuê Dao à? Có phải vậy không?”

“…”

Thiếu niên vẫn im lặng chôn đầu vào đầu gối, chỉ còn lại hơi thở nặng nề coi như câu trả lời.

Mục Tu nhíu mày, trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh Diệp Kính Tửu. Cậu ta kéo tay người kia rồi vén ống tay áo ướt sũng lên. Ống tay áo còn chưa bị kéo lên hết thì một mảng lớn da thịt bị bầm tím đã bất ngờ đập vào mắt. Mục Tu nén giận, đưa tay vén lọn tóc ướt lên bên tai thiếu niên, chỉ thấy vành tai vốn sạch sẽ của cậu chi chít dấu răng cắn, tơ máu còn thấm ra ngoài, máu thịt lẫn lộn.

Mẹ kiếp…

Liễu Khuê Dao là đồ súc vật già úa.

Mục Tu siết chặt nắm đấm, cơn giận dữ và ghen tị trào dâng mãnh liệt. Cậu ta gần như không thể ngăn được ý muốn giết người đang dâng trào trong người mình.

Hồi trước, vì liên quan đến Lâm Thời Chiêu nên lúc kết thành đồng minh với các chủ của Trích Tinh Các, cậu ta đã biết đầu óc của gã này có vấn đề từ lâu rồi; nhưng Mục Tu không ngờ khi còn trẻ gã lại là một kẻ biến thái đến vậy.

Vào tối hôm Tết Thượng Nguyên đó, cậu ta tình cờ nhìn thấy bóng dáng của Diệp Kính Tửu ở hội Hoa Đăng; lúc ấy cậu đang bị Liễu Khuê Dao ôm trong lòng, chịu đựng tất cả sự nhục nhã.

Nhưng bây giờ họ đang ở trong ảo cảnh, dù chênh lệch tu vi giữa hai bên quá lớn, ấy vậy mà Diệp Kính Tửu vẫn bị kẻ điên này làm nhục ư?

Rõ ràng cậu ta đã cảnh báo Diệp Kính Tửu rằng người đàn ông này rất nguy hiểm, không phải người tốt, không phải là kẻ mà Diệp Kính Tửu có thể đối phó được. Dù biết là vậy nhưng cậu vẫn dám một mình lén lút đi gặp Liễu Khuê Dao?

Dưới màn mưa rì rào, Diệp Kính Tửu cúi đầu ôm hai đầu gối mà không nói một lời, nhưng Mục Tu đã tức giận đến không còn kiên nhẫn nữa. Cậu ta nắm chặt cổ tay người kia, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói đi! Diệp Kính Tửu.
Đến cùng thì ngươi và Liễu Khuê Dao đã có chuyện gì vậy hả? Hắn đã làm gì ngươi? Mẹ nó, không phải lúc trước ta đã từng nói với ngươi, khi ngươi đi gặp hắn thì phải gọi ta à? Ngươi đã quên toàn bộ hả?”

“… Phiền chết đi được.”

Diệp Kính Tửu dùng sức rút cổ tay đang bị Mục Tu nắm chặt, cổ tay trắng như tuyết hiện lên một vòng tròn đỏ. Diệp Kính Tửu cũng không ngẩng đầu lên, cậu ôm lấy bản thân mình chặt hơn. Giọng nói của cậu rầu rĩ, trong đó còn để lộ sự mệt mỏi đến cùng cực: “Mệt quá, để tôi nghỉ ngơi một chút đi được không?”

Mục Tu tức giận đến nghẹn họng: “Ngươi —— tùy ngươi!”

Diệp Kính Tửu không muốn nói, cậu ta còn làm gì được đây?

Vẻ mặt Mục Tu rất khó coi, cậu ta ngồi sát cạnh Diệp Kính Tửu, tay phải đặt bên cạnh chân gõ gõ một cách bực bội. Trong lòng Mục Tu chất chứa một bụng lời nói, còn có một ngọn lửa đang trực tiếp dâng trào.

Tuy nhiên, cuối cùng cậu ta vẫn nghe theo lời của Diệp Kính Tửu và không nói gì thêm.

Khóe mắt Mục Tu vẫn luôn dính trên thân người ngồi bên cạnh. Cậu ta ở trong chòi nghỉ mát yên tĩnh, lắng nghe tiếng mưa và làm bạn với Diệp Kính Tửu.
Thực ra, có một số việc không cần nói rõ, Mục Tu cũng đã đoán được đại khái phần nào.

Lão già biến thái của Trích Tinh Các kia, nếu cậu ta không giết được thì tên Mục Tu của cậu ta sẽ bị viết ngược lại.

…

Đêm nay thật sự rất dài.

Diệp Kính Tửu không biết mình đã nghỉ ngơi bao lâu, chỉ biết sau khi cảm giác mệt mỏi giảm bớt, chỉ thấy mưa vẫn đang rơi nhưng đã nhỏ hơn.

Còn có người nào đó, ánh mắt dường như không bao giờ nhắm mà vẫn luôn dán chặt vào trên người cậu.

Diệp Kính Tửu thở dài, cậu dùng tay đẩy khuôn mặt đầy tính xâm lược của Mục Tu sang một bên: “Không phải ngươi nói có phương pháp phá giải ảo cảnh à? Bây giờ bắt đầu luôn đi.”

Lệnh cấm được dỡ bỏ, Mục Tu lập tức mở miệng: “Ngươi nói cho ta biết trước, Liễu Khuê —”

“Đừng nhắc đến hắn nữa. Phiền chết đi được.”

Diệp Kính Tửu thô bạo cắt ngang câu hỏi của Mục Tu. Tâm trạng của cậu trong đêm nay rất tệ nên Diệp Kính Tửu thật sự không muốn tiếp tục để cái tên mà mình ghét chọc tức mình hết lần này đến lần khác. Cậu nhắm mắt lại: “Nói việc chính đi, được không?”

“…”

Mục Tu hít một hơi thật sâu rồi mới kìm nén cơn giận của mình xuống. Cậu ta miễn cưỡng nhớ lại rằng đêm nay không phải buổi hẹn hò của cậu ta với Diệp Kính Tửu: “Phương pháp phá giải ảo cảnh không có gì khó, chỉ cần nói vài câu là xong chuyện rồi. Ngươi muốn biết thì ta sẽ nói cho ngươi ngay bây giờ đ — Chờ đã, Diệp Kính Tửu, ngươi tỏ ra thiếu kiên nhẫn với ta như vậy mà còn muốn ta nói cho ngươi biết phương pháp phá giải ảo cảnh à? Có ai nói chuyện với phu quân tương lai của mình giống như ngươi không?”

“… Ngươi có thấy phiền không?”

“Ta phiền? Ta phiền cái quái gì? Ta chỉ làm tròn trách nhiệm của một vị phu quân, phải hỏi nương ta —”

“Bớt tự dát vàng lên mặt mình đi.”

Diệp Kính Tửu nhắm mắt, trên khuôn mặt đầy sự mệt mỏi: “Cách phá giải ảo cảnh là gì? Trước đó ngươi nói ta có thể phá vỡ ảo cảnh vì Lâm Thời Chiêu động tay động chân gì đó trên người ta, đúng không?”

Mục Tu nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Diệp Kính Tửu, giọng nói của cậu ta theo vậy mà dịu xuống đôi phần. Lúc này, cuối cùng thì Mục Tu cũng thật sự trở nên nghiêm túc: “Coi như ngươi cũng không ngu ngốc lắm. Lúc trước ta nói ngươi có thể phá vỡ ảo cảnh này là vì thân phận bên trong ảo cảnh này của ngươi.”

“Thân phận gì?”

“… Mắt trận. Ngươi chính là mắt trận của ảo cảnh này.”

Mục Tu cũng không thừa nước đục thả câu mà trực tiếp nói ra sự thật. Có lẽ vì lo lắng cho tình trạng thể chất và tinh thần của Diệp Kính Tửu vào tối nay, cậu ta không thêm thắt gì vào câu chuyện. Diệp Kính Tửu nghe thấy những lời này thì giật mình mở to mắt, Mục Tu cũng không đùa giỡn, chỉ nghiêm túc nhìn những bông sen trên mặt hồ đang dao động dưới màn mưa. Sau khi nghe, cậu im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi lại Mục Tu: “Nếu ảo cảnh này do Lâm Thời Chiêu tạo ra thì tại sao ta lại là mắt trận?”

“Ngươi xem như hỏi đúng điểm quan trọng rồi đó. Theo lý thuyết, mắt trận của ảo cảnh này lẽ ra phải là Lâm Thời Chiêu và đúng là hắn cũng là mắt trận.”

“Vậy ngươi nói ta là mắt trận là có ý gì?”

“Trong tình huống bình thường, mắt trận của ảo cảnh chỉ có một, đó chính là người tạo ra nó. Nhưng ảo cảnh của Lâm Thời Chiêu… ài, nó lại không phải là thứ bình thường; ngay cả sư tổ và tên ma đầu kia của Ma Cung cũng bị Lâm Thời Chiêu tính kế dẫn đến việc bây giờ bọn họ bị phong ấn cả ký ức và tu vi; kết cục là họ chỉ có thể đợi Lâm Thời Chiêu truy sát và đoạt mạng. Vì vậy, mắt trận trong ảo cảnh của Lâm Thời Chiêu được bố trí hai cái, ngươi chính là cái còn lại.”

Trong lòng Diệp Kính Tửu tràn ngập sự nghi ngờ. Cậu nhíu mày hỏi Mục Tu: “Vậy ngươi dựa vào đâu mà nói ta là mắt trận?”

“Trí nhớ, tu vi, có cái nào của ngươi bị phong ấn không? Không giống như ta, ngươi có thể tự do ở trong ảo cảnh mà không bị đuổi giết. Ngươi nghĩ là vì sao? Chẳng lẽ Lâm Thời Chiêu lại quên mất sự tồn tại của ngươi? Đừng quên ngươi chính là người đã góp công lớn trong việc chữa trị vết thương giúp hắn đấy.”

…

… Như vậy à?

Thế nên cậu là một trong những người tạo ra ảo cảnh này… đúng không?

“Đừng nghĩ những chuyện lung tung này trong đầu nữa.”

Còn chưa kịp nghĩ sâu hơn thì Mục Tu đã cắt ngang suy nghĩ của Diệp Kính Tửu. Cậu nghe thấy người kia nói: “Nếu Lâm Thời Chiêu không bắt ngươi thì ngươi vẫn sẽ là tiểu sư đệ ngu ngốc dễ bị lợi dụng trong phái Tiêu Dao.”

… Ngu ngốc? Trước kia, cậu ở trong mắt Mục Tu là loại người như vậy à? Bảo sao trước kia cậu ta dám nhìn lén cậu tắm rửa, còn làm những việc đó với cậu.

“Nếu Lâm Thời Chiêu không bắt cóc ta thì sẽ không có việc ngươi làm bộ cứu ta rồi sau đó thật sự xâm phạm ta; thế nên ngươi đừng có ở đó mà giả vờ làm người tốt.”

Diệp Kính Tửu thoải mái nói. Cậu cụp mắt, dùng linh lực đang khôi phục lại của mình chậm rãi hong khô áo bào và chữa trị những dấu vết mà Liễu Khuê Dao đã lưu lại trên cơ thể: “Cho dù không có Lâm Thời Chiêu và Liễu Khuê Dao, không có những việc sau này ngươi làm thì ta cũng vẫn là gián điệp của Ma Cung. Mà ta sẽ không bao giờ quên tất cả những việc ngươi đã làm với mình trước khi ta đến Ma Cung.”

Mặc dù Diệp Kính Tửu biết mình cần Mục Tu để giải đáp thắc mắc nhưng cậu vẫn nói ra những lời nói không có lợi cho bản thân. Cậu chán ghét dáng vẻ tức giận bất bình thay cho mình của Mục Tu. Diệp Kính Tửu biết Mục Tu không phải là người tốt, hành động kết thành đồng minh của cậu ta với Lâm Thời Chiêu cũng tràn đầy tư tưởng ích kỷ và tham vọng.

Tuy cậu ngây thơ nhưng cũng không ngu dốt. Cậu biết người nào khoác lên mình bộ da hiên ngang lẫm liệt nhưng thực chất lại là một kẻ ăn thịt người.

Tối nay, Mục Tu cảm thấy vô cùng buồn bực nhưng đó cũng chỉ là do chiến lợi phẩm của cậu ta bị người khác nhanh chân chiếm trước mà sinh ra ghen ghét thôi.

Vốn dĩ Diệp Kính Tửu nghĩ rằng với tính cách của Mục Tu, khi nghe thấy những lời chế giễu của mình, cậu ta chắc chắn sẽ giận dữ và bỏ đi. Nhưng có vẻ như Diệp Kính Tửu chưa hiểu rõ cậu ta như mình nghĩ, bởi vì Mục Tu không hề rời đi; thậm chí, cậu ta còn không hề phản bác những lời cậu nói. Mục Tu chỉ trầm mặc hồi lâu rồi trầm giọng hỏi: “Diệp Kính Tửu, ngươi có hận ta không?”

Câu hỏi này khiến Diệp Kính Tửu cảm thấy bối rối, cậu tạm thời không biết Mục Tu đang giả vờ không hiểu hay là…

Tầm mắt của cậu bất ngờ chạm phải ánh mắt của Mục Tu, chỉ thấy thiếu niên đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt ngày xưa tràn đầy sát khí nay lại phản chiếu hình bóng cậu, nghiêm túc đến lạ.

Một ý nghĩ hoang đường chợt lóe lên trong đầu Diệp Kính Tửu: “Hình như hắn thật sự không biết mình hận hắn”. Chính vì vậy, cậu lặng đi một lúc rồi mới thốt ra vài chữ: “… Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Chuyện ta làm.” Ánh mắt Mục Tu vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Tửu, cậu ta tạm dừng một chút rồi mới kiên định nói tiếp: “Chuyện ta làm có thể hơi quá đáng nhưng ta không hối hận.”

“Ngươi cứ hận ta đi.”

Mục Tu khó khăn lắm mới thốt ra được bảy chữ này từ trong cổ họng: “Dù sao ta cũng không hối hận.”

Cậu ta nghĩ lại tình cảnh khi đó, có thể chịch Diệp Kính Tửu đã là kiếm được lời, ai lại có thể thờ ơ như Liễu Hạ Huệ, ngồi mà trong lòng không loạn. Cho dù là đại sư huynh cũng…

Ban đầu, với tình huống như vậy thì ai cũng sẽ bị kích động, không ai có thể giữ bình tĩnh trước vẻ đẹp của Diệp Kính Tửu…

Mục Tu nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra cách kéo đại sư huynh xuống nước, đành hậm hực dừng lại suy nghĩ này trong đầu.

Tên nửa thái giám như đại sư huynh có gì đáng để so sánh với cậu ta chứ?

Có lẽ không ngờ rằng Mục Tu có thể mặt dạn mày dày đến mức như vậy, Diệp Kính Tửu cười lạnh một tiếng, cậu không muốn tiếp tục trò chuyện riêng tư với đối phương nữa mà chuyển chủ đề sang vấn đề chính: “Nói đi, nếu ta là mắt trận vậy làm thế nào để phá vỡ ảo cảnh này?”

Môi Mục Tu động đậy: “Ngươi thực sự muốn phá vỡ ảo cảnh này hả? Ngươi không cần phá nó thì ta cũng có thể đưa ngươi ra ngoài mà.”

“Hối hận rồi à? Nếu ta phá vỡ ảo cảnh thì ngươi chính là kẻ phản bội của phái Tiêu Dao, có thể sẽ bị sư tôn nghiền xương thành tro đấy.”

Mục Tu cười nhạo: “Hối hận á? Ngươi đang đùa cái gì vậy hả?”

Kể từ khi biết Lâm Thời Chiêu là người của Yêu tộc, Mục gia của cậu ta không còn bị ràng buộc với Lâm Thời Chiêu nữa.

Người và yêu khác biệt, không chết không ngừng.

Sư tổ đã muốn giết cậu ta thì cũng cần có lý do để có thể giết chết thiếu chủ của Mục gia.

“Chẳng qua ta chỉ đang lo lắng cho thiếu phu nhân của mình mà thôi.”

Mục Tu nhỏ giọng nói: “Chẳng qua thiếu phu nhân của ta có muốn biết cách phá ảo cảnh này không thôi. Đương nhiên là ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi cứ nghe theo lời ta nói là được…”

Để Lâm Thời Chiêu biến mất khỏi thế giới này, dĩ nhiên là Mục Tu này không thể không tán thành.

Giết yêu vốn là thiên chức của Mục gia.

…

Trong đêm mưa, mặc dù việc truy sát của ảo cảnh trở nên chậm chạp nhưng cuối cùng nó vẫn sẽ đến vào một ngày nào đó.

Khi cảm nhận được ảo cảnh sắp đến, Mục Tu kết thúc nhanh chóng. Tuy nhiên, cậu ta đã giải thích tất cả các chi tiết mà mình biết cho Diệp Kính Tửu.

Trước khi rời đi, Mục Tu ném cho cậu một bản đồ sao được tạo ra từ linh lực: “Cất kỹ đi, nếu như thứ này bị hỏng thì ngươi đừng mong có thể phá trận, đi cùng ta ra khỏi ảo cảnh sớm một chút.”

“Ngươi đi đâu thế?” Diệp Kính Tửu hỏi.

Mục Tu không muốn làm cho thiếu phu nhân của mình biết cậu ta đang phải chạy trốn, thế nên vẫn giả vờ lười biếng nói: “Đừng hỏi nhiều, đó là bí mật không thể tiết lộ. Còn nữa Diệp Kính Tửu, ta sẽ không hỏi về việc đêm nay nữa. Nhưng ngươi phải nghe ta —”

Dường như Mục Tu đã quên đi việc Diệp Kính Tửu ghét mình, cậu ta mặt dày nói: “Trước khi kết hôn, ngươi có thể làm loạn như thế nào cũng được nhưng sau khi kết hôn thì ngươi không được phép làm như vậy nữa. Sau khi kết hôn, chúng ta cũng nên lên kế hoạch về việc ba năm hai đứa. Ngươi yên tâm, nhà ta có một đống bí pháp, tìm ra bí pháp sinh con không đau cũng là một việc dễ như trở bàn tay thôi. Dù sao với tư cách là phu quân của ngươi, về sau, nếu có việc gì thì ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ bảo vệ ngươi, hiểu chưa?”

“Da mặt của ngươi đúng là dày đến mức khiến người ta phải thán phục.”

Trời đã sáng, Diệp Kính Tửu cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cậu cũng không muốn tranh luận gì thêm với Mục Tu nữa. Xoay người rời khỏi đình nghỉ mát, Diệp Kính Tửu không hề ngoảnh lại nhìn gương mặt đã trở nên mơ hồ vì thuật pháp của người kia.

Sau khi phá vỡ ảo cảnh, cậu không muốn có bất kỳ liên quan nào với người này nữa.

Mọi việc đã có tiến triển, trong ảo cảnh này, cậu cũng không còn bị động như trước.

Cách phá ảo cảnh, trận đồ sao, mắt trận, Lâm Thời Chiêu…

… Thật là buồn ngủ quá đi mất.

Đi về ngủ một giấc thật ngon trước đã rồi hẵng tính tiếp.

Diệp Kính Tửu bước đi trên con đường nhỏ, cậu sử dụng linh lực phòng thân để tránh mưa, cơn buồn ngủ ập đến khiến cậu gần như không thể mở nổi mắt.

Nếu có lần sau, nếu Hoa Bất Tiếu lại cho cậu mượn ô…

Thì đồng ý cũng được.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 79"

Subscribe
Login
Notify of
guest
guest
0 Comments
Newest
Oldest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
© 2025 Lazy Comics
https://thenationaltoday.com/ net88 S666 S666 Link Mblive qh88 com nhà cái fm88 https://8xbetme.com/ bet88 MMWIN BET88 Nhà cái new88 xocdia88 vn88 Win79 98win Five88 Xo88 Uk88 bắn cá đổi thưởng okwin 8xbet net88 https://77betpro.org/ hb88 b52 E2BET FB88 ee88 https://win79i.org KV999 SV368 33 win hb88 77bet https://iwinpro.live/ bk8 vvvwin for88 nohu.racing f168 Bong88 78win s666 Nhà cái uy tín Game bài đổi thưởng Bắn cá đổi thưởng f168 qq88 com Zbet ww88 58win tha bet Xoilac tv Cakhiatv ae888 Thabet kubet Rikvip https://keonhacaivnic.com/ https://f168.name/ 78win.soccer FB68 bj88 bet88 v9bet F168 WW88 nbet kuwin F168 I9BET I9BET W88 8DAY 8DAY ABC8 Kufun https://kingfun.promo/ I9BET https://99ok.gmbh/ qq88 com bj88 HB88 NOHU90 hi88 https://kubet3d.com/ https://lectormanga.tv/ VVVwin U888 789win đăng ký hitclub f168 td88 leo88 8day bk8 8xbet 99ok king88 58WIN 8kbet KG88 Winbet 888B 8xbet Winvn iwin club ww88 okvip https://ae888.webcam/ https://www.newfacespac.com/ https://gatherdata.co/ Bsport https://kubet68.pro/ MB66 Bong88 https://888b.moda/ W88 Socolive Xoilac https://6789betting.com hello88 HB88 iwin FB88 Sunwin 789BET https://8kbet.info/ F168 789win Hb88 Sv388 Sv388 bk8 https://78winnh.net/ PG88 Jun88 LOTO188 999bet hello88 99ok 77bet bong88 hello88 vin777 77bet bong88 hello88 123b bong88 123b 77bet vin777 FM88 NN88 6686 VVVWIN net88 123b hello88 VN88 zeestory loppytoon navyteamm lorangeteam tccd rr88 nhà cái uy tín Xoilac TV Socolive Xoilac 8Day Xo88 78wincom.net mu88 mu88 Go88 mu88 sv388 789club Sunwin https://nhacaiuytin.surf/ hi88 Nhà cái MB66 https://8king886.com/ okvip rikvip 8xbet 789club 33win 33win 33win 33win 789club s666 hello88 https://7mcn.onl/ 789Bet https://sunwin.nagoya/ hitclub betvisa F168 sumvip bong88 HB88 https://www.ciclac.com.mx/ 8kbet hitclub 23WIN b52club i9BET 789win https://99ok.now/ 99ok https://hb88.gg/ https://net88.onl/ https://iwin.bio/ https://79king.fit/ https://good88.nyc/ typhu88 12bet V9BET i9bet https://bong88.fan/ game bài đổi thưởng 789club fabet thabet 12bet 77bet https://77betvip.net HB88 https://hb88vip.net https://33winvn.me/ 33win jun88 https://jun88pro.me/ https://789club10.life/ 789Club 789Club https://sunwin10.cc/ Sunwin Go88 Go88 bk 8 SV368 w88 j88 8kbet

Sign in

Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Lazy Truyện

wpDiscuz