[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 79

Đêm nay không chỉ Hoang Châu đổ mưa to, trên đường trở về Đỉnh Thượng Thiên Cung, mưa vẫn tiếp tục rơi dữ dội một cách không bình thường.
Trên phương diện xây dựng khiến cho một ảo cảnh có thể tái hiện lại thế giới cũ một cách chân thực, Lâm Thời Chiêu vẫn luôn làm rất tốt trong việc này.
Trên đường trở về, Diệp Kính Tửu không sử dụng linh lực để bảo vệ cơ thể.
Cơn mưa dữ dội làm cho toàn bộ áo bào bị ướt sũng, cậu bước chậm rãi về phía trước, góc áo ướt sũng không ngừng nhỏ giọt xuống phía dưới.
…Rất mệt mỏi, còn có phía dưới vẫn còn sưng đau sau khi bị ma sát bạo lực dẫn đến xung huyết ở cơ quan sinh dục.
Cảm giác mệt mỏi khiến não của Diệp Kính Tửu trở nên hơi chậm chạp. Cậu đã đi suốt cả đêm từ Hoang Châu chạy về Đỉnh Thượng Thiên Cung, linh lực của cậu gần như cạn kiệt do ảnh hưởng của huân hương trước đó. Chờ sau khi vượt qua sự kiểm tra của thị vệ hoàng cung Yêu Tộc, cậu không còn sức để giả vờ như không có chuyện gì xảy ra dưới sự theo dõi của vệ sĩ Yêu tộc, vậy nên cậu chỉ có thể chậm rãi bước về đích đến tiếp theo của mình vào đêm nay.
…Mục Tu.
Cậu đã hẹn với Mục Tu vào đêm nay, khi gặp nhau, Mục Tu sẽ giải thích rõ ràng về toàn bộ nguồn gốc của ảo cảnh này.
Diệp Kính Tửu phải đi, cậu không thể để mưu kế của Lâm Thời Chiêu thành công được. Cậu muốn biết làm thế nào để phá vỡ ảo cảnh này? Làm thế nào để rời khỏi đây? Làm thế nào để cứu đại sư huynh và sư tôn?
Sau lưng Diệp Kính Tửu, hai thị vệ Yêu tộc đứng gác tại cổng cung điện nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
“Đây có phải là tên nhóc Nhân tộc nổi bật trong hội luận võ gần đây không?”
“Đúng vậy. Chỉ là bộ dạng của y trông thật xinh đẹp, còn thanh tú hơn cả các cô gái.”
“Ngươi nói vào lúc nửa đêm y quay lại cung điện, lại bị ướt sũng thành bộ dạng như thế này là để làm gì?”
“Ngươi quan tâm y làm cái gì? Điều đó lại không liên quan đến chúng ta. Trong thời gian luận võ cấm ăn thịt người, dù có lý do nào cũng không được phép.”
Thị vệ yêu tộc im lặng một lúc: “Ta biết! Cái gì mà ăn hay không ăn, ta không có ý đó. Ta chỉ thấy trạng thái của tên nhóc này không thích hợp, trên người y có mùi máu tanh và một mùi vị không thể nói rõ được…”
Mùi vị đó có một chút ngọt ngào mê người, khiến gã cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Những lời này thị vệ Yêu tộc không nói ra, nhưng gã nhớ lại mùi vị còn sót lại trên người cậu sau khi bị mưa rửa trôi, không hiểu sao gã lại nuốt vài ngụm nước bọt.
Tuy nhiên, người đồng nghiệp của gã cũng không đồng ý mà đặt trọng điểm vào mùi máu: “Nhân tộc có mùi máu thì có gì phải kinh ngạc? Họ tự giết hại lẫn nhau thì không phải chúng ta được lợi à?”
“Đúng vậy… Nhưng mong là thời hạn lệnh cấm này sớm được dỡ bỏ! Đã lâu rồi chúng ta không được ăn thịt sống.”
“Chậm rãi chờ đi, còn phải đợi một trận chém giết nữa.”
…
Đây đã là lần thứ hai Diệp Kính Tửu bỏ rơi Mục Tu.
Mục Tu ngồi trên bậc thang của chòi nghỉ mát nhìn ra màn mưa rơi đều đặn, cậu ta bực bội ngưng tụ linh khí để đánh vào trên mặt hồ.
Mưa rơi trên lá sen, nước hồ sóng sánh, vài tia linh khí cắt qua mặt nước, tiếng động bị hoàn toàn che khuất bởi tiếng mưa.
Nếu có lần tiếp theo, Mục Tu thề rằng Diệp Kính Tửu sẽ bị cậu ta thao đến mức ba ngày không thể rời khỏi giường.
Trên mặt Mục Tu lộ rõ sự bực tức, bên cạnh lông mày nhíu lại của cậu ta không biết tại sao lại có một vết thương không nhỏ, vết sẹo dài gần như chạm đến khóe mắt, khiến khuôn mặt vốn sắc bén của cậu ta tràn ngập khí thế hung ác, đặc biệt giống hệt như “Hắc Diện Diêm Vương” trong những bài đồng dao trẻ em thường hát.
Nói thẳng ra vết thương này chính là kết quả của việc Mục Tu rời khỏi lãnh địa an toàn của mình để gặp Diệp Kính Tửu vào đêm nay, cậu ta thật vất vả mới thoát khỏi sự truy sát của tên chó hoàng đế Lâm Thời Chiêu trong ảo cảnh lưu lại.
Kết quả không nghĩ tới là Diệp Kính Tửu lại bỏ rơi hắn.
Mục Tu không thể tin được—
Đây là đạo lý gì? Cậu ta là Mục Tu, là thiếu chủ của Mục gia, tương lai là gia chủ Mục gia, còn là thiên tài có huyết mạch phản tổ, sau này chắc chắn sẽ sánh ngang hoặc thậm chí vượt qua sư tổ. Tại sao Diệp Kính Tửu dám liên tục bỏ rơi hắn? Nếu để người khác biết cậu ta bị một người bỏ rơi hai lần, thì Mục Tu phải để mặt vào đâu?
Vợ không dạy, chồng là người có lỗi. Chờ khi gặp lại, cậu ta nhất định sẽ trừng phạt Diệp Kính Tửu thật tốt, không thao cậu đến khóc gọi phu quân, cậu ta chắc chắn sẽ không dừng lại. Diệp Kính Tửu dựa vào việc Mục Tu thích cậu mà kiêu ngạo? Mục Tu tức giận suy nghĩ.
Tuy nhiên, những lời nói hùng hồn đầy chí khí này chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, ngay trong khoảnh khắc khi Mục Tu nhìn thấy Diệp Kính Tửu đã bị vứt sau đầu.
…
Lúc này đã là nửa đêm, mặc dù Mục Tu tính toán định rời khỏi chòi nghỉ mát nhưng vì ảo cảnh vẫn đang dao động mạnh, mưa to gió lớn nên không có thời gian rảnh rỗi, cậu ta dự định ở lại thêm một lúc nữa để ngắm cảnh.
Tất nhiên, điều này tuyệt đối không phải vì trong lòng cậu ta vẫn còn một tia hy vọng ngu ngốc rằng Diệp Kính Tửu có thể đến muộn vì có việc. Việc đối phương bỏ rơi cậu ta đã là chuyện ván đã đóng thuyền… đúng không?
Tóm lại, ngay lúc Mục Tu đang buồn chán vung linh khí lung tung lên mặt hồ, khóe mắt cậu ta bất ngờ nhìn thấy một hình bóng gầy gò ở khu vực phòng thủ.
Hắn giật mình dừng lại, ánh mắt ngay lập tức tập trung vào hình bóng đó, nhìn cậu gầy gò cách chòi nghỉ mát không xa đang bước chậm rãi về phía mình trong mưa lớn.
— Đó là Diệp Kính Tửu!
Mục Tu lập tức đứng dậy, người trẻ tuổi tâm trạng dễ nóng nảy, lúc kích động đã vứt chuyện ảo cảnh vẫn đang truy sát cậu ta ra sau đầu. Mục Tu không dùng bất kỳ pháp thuật che giấu nào mà đã trực tiếp chạy đến bên cạnh Diệp Kính Tửu.
Chết tiệt! Diệp Kính Tửu còn biết đến đây? Tại sao cậu không bung dù? Tại sao bước đi chậm như vậy? Nét mặt cũng không thích hợp —
Cậu xảy ra chuyện gì vậy?
“Diệp Kính Tửu!”
Mục Tu hét lên một tiếng qua màn mưa, cậu ta không đợi Diệp Kính Tửu trả lời đã một lòng chạy đến bên cạnh cậu. Lúc này, Mục Tu mới nhớ sử dụng áo choàng đen của mình để che giấu sự hiện diện của bản thân để tránh ảo cảnh phát hiện. Vì vậy cậu ta thuận tay kéo áo choàng lên đầu Diệp Kính Tửu rồi dùng cánh tay huých nhẹ vào Diệp Kính Tửu, người đang rũ mắt trầm mặc bên cạnh, ánh mắt Mục Tu dần trầm xuống: “Diệp Kính Tửu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta còn tưởng ngươi sẽ bỏ rơi ta.”
“…”
“Chậc, sao ngươi lại đi đường như thế này? Tại sao lại đi khập khiễng vậy? Trên người ngươi có mùi máu. Còn có—”
Mục Tu vô thức dựa sát lại gần Diệp Kính Tửu, cậu ta không đợi Diệp Kính Tửu phản ứng đã cúi đầu cẩn thận ngửi ở bên cổ cậu. Chờ cậu ta nhận ra mùi sữa quen thuộc kia là gì, khuôn mặt Mục Tu lập tức tối sầm lại: “Tại sao trên người của ngươi lại có mùi của kỳ động dục? Diệp Kính Tửu! Ngươi nói đi!”
“…”
Thiếu niên ở bên cạnh không nói một lời, khi Mục Tu dùng tay chạm vào cậu cũng không tránh. Diệp Kính Tửu tránh né ánh nhìn chằm chằm như hổ đói của Mục Tu rồi bước chậm rãi về phía trước. Chờ đi tới phía dưới chòi nghỉ mát, cậu ngồi xuống dưới chân bậc thang giống như Mục Tu vừa làm, hai tay ôm lấy đầu gối bản thân và cúi đầu ngồi im lặng.
“Tại sao không nói lời nào?”
Mục Tu đứng bên cạnh Diệp Kính Tửu, trong mắt chứa đầy sự tàn bạo, cậu ta chất vấn thiếu niên đang cúi đầu ôm đầu gối: “… Ngươi đi tìm Liễu Khuê Dao? Có phải vậy không?”
“…”
Thiếu niên vẫn im lặng chôn đầu vào đầu gối, chỉ còn lại hơi thở nặng nề trả lời Mục Tu.
Mục Tu nhíu mày, trực tiếp ngồi xổm xuống cạnh Diệp Kính Tử, cậu ta kéo lấy tay cậu rồi vén ống tay áo ướt sũng lên. Ống tay áo còn chưa vén hết, một mảng bầm tím lớn đã bất ngờ đập vào mắt hắn. Mục Tu chịu đựng cơn giận, lại dùng tay vén lọn tóc ướt bên tai thiếu niên lên, chỉ trông thấy vành tai vốn sạch sẽ của cậu chi chít dấu răng cắn, tơ máu còn thấm ra ngoài, máu thịt lẫn lộn.
Mẹ kiếp…
Liễu Khuê Dao là lão súc vật.
Mục Tu siết chặt nắm đấm, cơn giận dữ và ghen tị trào dâng mãnh liệt, cậu ta gần như không thể ngăn được ý muốn giết người đang dâng trào trong người.
Phía trước bởi vì quan hệ của Lâm Thời Chiêu, lúc kết thành đồng minh với các chủ của Trích Tinh Các. Cậu ta sớm biết đầu óc của gã này có vấn đề, nhưng không ngờ khi còn trẻ gã chính là một kẻ biến thái như vậy.
Vào tối hôm Tết Thượng Nguyên đó, cậu ta tình cờ thấy bóng dáng của Diệp Kính Tửu ở hội Hoa Đăng, lúc đó cậu bị Liễu Khuê Dao ôm trong lòng, chịu đựng hết sự nhục nhã.
Mà bây giờ, trong ảo cảnh, nơi mà chênh lệch tu vi giữa hai bên quá lớn, Diệp Kính Tửu vẫn bị kẻ điên này làm nhục?
Hắn rõ ràng đã cảnh báo Diệp Kính Tửu rằng người đàn ông này nguy hiểm, không phải là người tốt, không phải là người mà Diệp Kính Tửu có thể đối phó được, thế mà cậu vẫn dám một mình lén lút đi gặp Liễu Khuê Dao?
Dưới màn mưa rì rào, cậu vẫn cúi đầu ôm hai đầu gối mà không nói một lời, nhưng Mục Tu đã tức giận đến không còn kiên nhẫn nữa, cậu ta nắm chặt cổ tay Diệp Kính Tửu, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói đi! Diệp Kính Tửu.
Rốt cuộc ngươi và Liễu Khuê Dao đã có chuyện gì? Hắn đã làm gì ngươi? Mẹ nó, lúc trước không phải ta đã từng nói với ngươi, khi ngươi đi gặp hắn thì phải kêu ta? Ngươi đã quên toàn bộ à?”
“… Phiền chết được.”
Diệp Kính Tửu dùng sức rút cổ tay đang bị Mục Tu nắm chặt, cổ tay trắng như tuyết hiện lên một vòng đỏ. Diệp Kính Tửu cũng không ngẩng đầu lên, cậu ôm lấy bản thân chặt hơn. Thanh âm của cậu rầu rĩ, trong đó còn để lộ đầy sự mệt mỏi: “Rất mệt, để tôi nghỉ một chút, được không?”
Mục Tu tức giận đến nghẹn họng: “Ngươi —— tùy ngươi!”
Diệp Kính Tửu không muốn nói, cậu ta còn làm gì được?
Vẻ mặt Mục Tu rất khó coi, cậu ta ngồi sát cạnh cậu, tay phải đặt bên cạnh chân gõ gõ một cách bực bội, trong lòng chất chứa một bụng lời nói, còn có một ngọn lửa đang trực tiếp dâng lên.
Tuy nhiên, cuối cùng cậu ta vẫn nghe theo lời Diệp Kính Tửu và không nói gì thêm.
Khóe mắt Mục Tu vẫn luôn dính trên người Diệp Kính Tửu, cậu ta ở trong chòi nghỉ mát yên tĩnh, lắng nghe tiếng mưa và làm bạn ở bên cạnh Diệp Kính Tửu.
Thực ra, có một số việc không cần nói rõ, Mục Tu cơ bản cũng đã đoán được phần nào.
Lão già biến thái của Trích Tinh Các kia, nếu Mục Tu không giết được thì tên Mục Tu của cậu ta sẽ bị viết ngược lại.
…
Đêm nay thật sự rất dài.
Diệp Kính Tửu không biết mình đã nghỉ ngơi bao lâu, chỉ biết sau khi cảm giác mệt mỏi giảm bớt, mưa vẫn tiếp tục, nhưng đã nhỏ hơn.
Còn có người nào đó, ánh mắt dường như không bao giờ nhắm mà vẫn luôn dán chặt vào trên người cậu.
Diệp Kính Tửu thở dài, cậu dùng tay đẩy khuôn mặt đầy tính xâm lược của Mục Tu sang một bên: “Không phải người nói có phương pháp phá ảo cảnh à? Bây giờ bắt đầu đi.”
Lệnh cấm được dỡ bỏ, Mục Tu lập tức mở miệng: “Ngươi nói cho ta biết trước, Liễu Khuê—”
“Đừng nhắc đến hắn. Phiền chết được.”
Diệp Kính Tửu thô bạo cắt ngang câu hỏi của Mục Tu, tâm trạng đêm nay của cậu rất tệ nên không muốn tiếp tục để một cái tên đáng ghét chọc tức mình hết lần này đến lần khác, cậu nhắm mắt lại, “Nói việc chính, được không?”
“…”
Mục Tu hít một hơi thật sâu rồi mới kìm nén cơn giận xuống, cậu ta mới miễn cưỡng nhớ lại rằng đêm nay không phải buổi hẹn hò của cậu ta với Diệp Kính Tửu: “Phương pháp phá ảo cảnh không có gì khó, chỉ cần nói vài câu là xong chuyện. Ngươi muốn biết thì ta sẽ nói cho ngươi ngay bây giờ— Chờ đã, Diệp Kính Tửu, ngươi đối xử với ta thiếu kiên nhẫn như vậy, lại còn muốn ta nói cho ngươi phương pháp phá ảo cảnh à? Có ai giống ngươi nói chuyện với chồng tương lai của mình như vậy không?”
“… Ngươi có phiền không?”
“Ta phiền? Ta phiền cái gì? Ta chỉ làm tròn trách nhiệm của người chồng, phải hỏi mẹ ta—”
“Bớt tự dát vàng lên mặt mình đi.”
Diệp Kính Tửu nhắm mắt, trên khuôn mặt đầy mệt mỏi: “Cách phá ảo cảnh là gì? Trước đó ngươi nói ta có thể phá vỡ ảo cảnh vì Lâm Thời Chiêu động tay động chân gì đó trên người ta?”
Mục Tu nhìn thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt Diệp Kính Tửu, giọng nói của cậu ta cũng dịu xuống, lúc này Mục Tu cuối cùng cũng thật sự nghiêm túc: “Coi ngươi cũng không ngu lắm, lúc trước ta nói ngươi có thể phá vỡ ảo cảnh này, bởi vì thân phận bên trong ảo cảnh này của ngươi .”
“Thân phận gì?”
“… Mắt trận. Ngươi là mắt trận của ảo cảnh này.”
Mục Tu cũng không thừa nước đục thả câu, cậu ta trực tiếp đưa sự thật đến trước mặt Diệp Kính Tửu. Có lẽ vì lo lắng cho tình trạng thể chất và tinh thần của Diệp Kính Tửu vào tối nay, cậu ta không thêm thắt gì vào câu chuyện. Diệp Kính Tửu nghe thấy lời của Mục Tu thì giật mình mở to mắt, Mục Tu cũng không đùa giỡn, chỉ nghiêm túc nhìn những bông sen trên mặt hồ đang dao động dưới mưa. Sau khi nghe cậu im lặng một lúc lâu, cậu hỏi cậu ta: “Nếu ảo cảnh này do Lâm Thời Chiêu tạo ra, tại sao ta lại là mắt trận?”
“Ngươi xem như hỏi đúng điểm quan trọng rồi, theo lý thuyết mắt trận của ảo cảnh này lẽ ra phải là Lâm Thời Chiêu, và thực sự Lâm Thời Chiêu cũng là mắt trận.”
“Vậy ngươi nói ta là mắt trận, là có ý gì?”
“Trong tình huống bình thường, mắt trận của ảo cảnh chỉ có một, đó là người tạo ra nó. Nhưng ảo cảnh của Lâm Thời Chiêu… cũng không phải là thứ bình thường, sư tổ và tên ma đầu kia của Ma cung cũng bị Lâm Thời Chiêu tính kế. Bây giờ dẫn đến bị phong ấn cả ký ức và tu vi, kết cục là đợi Lâm Thời Chiêu truy sát và đoạt mạng. Vì vậy, mắt trận ảo cảnh của Lâm Thời Chiêu, được bố trí hai cái, ngươi chính là cái khác.”
Trong lòng Diệp Kính Tửu đầy sự nghi ngờ, cậu nhíu mày hỏi hắn: “Vậy ngươi dựa vào đâu mà nói ta là mắt trận?”
“Trí nhớ, tu vi, cái nào của ngươi bị phong ấn? Không giống như ta, ngươi có thể tự do trong ảo cảnh mà không bị đuổi giết. Ngươi nghĩ là vì sao? Chẳng lẽ Lâm Thời Chiêu lại quên mất sự tồn tại của ngươi? Đừng quên ngươi chính là người đã góp công lớn trong việc chữa thương giúp hắn.”
…
… Như vậy à?
Vậy cho nên cậu là một trong những người tạo ra ảo cảnh này…phải không?
“Đừng nghĩ những chuyện lung tung này trong đầu nữa.”
Còn chưa nghĩ sâu hơn, Mục Tu cắt ngang suy nghĩ của Diệp Kính Tửu, cậu nghe thấy người kia nói: “Nếu Lâm Thời Chiêu không bắt ngươi, ngươi vẫn sẽ là tiểu sư đệ ngu ngốc dễ bị lợi dụng trong phái Tiêu Dao.”
… Ngu ngốc? Trước kia trong mắt Mục Tu chính là như vậy? Khó trách trước kia Mục Tu dám nhìn lén cậu tắm rửa, còn làm những việc đó với cậu.
“Không có Lâm Thời Chiêu bắt cóc ta thì sẽ không có việc ngươi làm bộ cứu ta, rồi sau đó thật sự xâm phạm ta, nên ngươi đừng có ở đó mà giả bộ là người tốt.”
Diệp Kính Tửu thoải mái nói, cậu rủ mắt xuống rồi dùng linh lực đang khôi phục chậm rãi hong khô áo bào và chữa những dấu vết mà Liễu Khuê Dao đã lưu lại trên cơ thể mình: “Cho dù không có Lâm Thời Chiêu, không có Liễu Khuê Dao, không có những việc sau này ngươi làm, ta cũng vẫn là gián điệp Ma Cung. Mà ta sẽ không bao giờ quên tất cả những việc ngươi đã làm trước khi ta đến Ma Cung.”
Mặc dù Diệp Kính Tửu biết mình cần Mục Tu để giải đáp thắc mắc, nhưng cậu vẫn nói những lời nói không có lợi cho bản thân. Cậu chán ghét bộ dạng tức giận bất bình thay cậu của Mục Tu, Diệp Kính Tửu biết Mục Tu không phải là người tốt, hành động kết thành đồng minh của cậu ta với Lâm Thời Chiêu cũng tràn đầy tư tưởng ích kỷ và tham vọng.
Cậu tuy ngây thơ, nhưng cũng không ngu dốt, biết được người nào khoác da người một bộ hiên ngang lẫm liệt nhưng thực chất là kẻ ăn thịt người.
Tối nay tâm trạng Mục Tu rất buồn bực, cũng chỉ là do chiến lợi phẩm của cậu ta bị người khác nhanh chân chiếm trước mà sinh ra ghen ghét thôi.
Vốn dĩ Diệp Kính Tửu nghĩ rằng với tính cách của Mục Tu, khi nghe những lời chế giễu của mình, cậu ta chắc chắn sẽ giận dữ và bỏ đi. Nhưng có vẻ cậu chưa hiểu rõ không hiểu cậu ta như mình nghĩ, bởi vì Mục Tu không hề rời đi, thậm chí cậu ta cũng không phản bác lời cậu. Mục Tu chỉ trầm mặc hồi lâu, rồi thấp giọng hỏi: “Diệp Kính Tửu, ngươi hận ta không?”
Câu hỏi này khiến Diệp Kính Tửu cảm thấy bối rối, cậu tạm thời không biết Mục Tu có đang giả vờ không hiểu hay…
Ánh mắt cậu bất ngờ chạm vào ánh mắt của Mục Tu, chỉ thấy thiếu niên đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt ngày xưa tràn đầy sát khí nay lại phản chiếu hình bóng cậu, nghiêm túc đến lạ.
Một ý nghĩ hoang đường chợt lóe lên trong đầu Diệp Kính Tửu “Hình như cậu ta thật sự không biết ta hận cậu ta vậy” vì vậy cậu lặng một lúc rồi mới thốt ra vài chữ: “…Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Chuyện ta làm.” Ánh mắt Mục Tu vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, cậu ta tạm dừng một chút rồi kiên định nói tiếp: “Chuyện ta làm có thể hơi quá đáng, nhưng ta không hối hận.”
“Ngươi cứ hận ta đi.”
Mục Tu khó khăn lắm mới thốt ra được bốn chữ này từ trong cổ họng: “Dù sao ta cũng không hối hận.”
Hắn nghĩ lại tình cảnh khi đó, có thể thao cậu đã là kiếm lời, ai lại có thể thờ ơ như Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà không loạn. Cho dù là đại sư huynh cũng.
Ban đầu, tình huống như vậy, ai cũng sẽ bị kích động, không ai có thể giữ bình tĩnh trước vẻ đẹp của Diệp Kính Tửu…
Mục Tu nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra cách kéo đại sư huynh xuống nước, đành hậm hực dừng lại suy nghĩ này trong đầu.
Tên nửa thái giám như Đại sư huynh, có gì đáng để so sánh với cậu ta chứ?
Đại sư huynh của cậu ta quá “lạnh lùng”, không thể so sánh được với mình.
Có lẽ không ai ngờ rằng có người có thể mặt dạn mày dày đến mức như vậy, Diệp Kính Tửu cười lạnh một tiếng, cậu không muốn tiếp tục trò chuyện riêng tư với đối phương nữa mà chuyển chủ đề sang vấn đề chính: “Nói đi, nếu ta là mắt trận vậy làm thế nào để phá vỡ ảo cảnh này?”
Môi Mục Tu động đậy: “Ngươi thực sự muốn phá vỡ ảo cảnh này? Ngươi không cần phá nó, ta cũng có thể đưa ngươi ra ngoài.”
“Hối hận? Nếu ta phá vỡ ảo cảnh, ngươi là kẻ phản đồ của phái Tiêu Dao, có thể sẽ bị Sư tôn nghiền xương thành tro.”
Mục Tu cười nhạo: “Hối hận? Ngươi đang đùa cái gì vậy.”
Kể từ khi biết thân phận Lâm Thời Chiêu là người Yêu tộc, Mục gia của cậu ta không còn bị ràng buộc vào Lâm Thời Chiêu nữa.
Người và yêu khác biệt, không chết không ngừng.
Sư tổ đã muốn giết hắn, cũng cần có lý do để giết được thiếu chủ của Mục gia.
“Ta chẳng qua chỉ lo lắng cho thiếu phu nhân của mình thôi.”
Mục Tu nhỏ giọng nói: “Chẳng qua Thiếu phu nhân của ta có muốn biết cách phá ảo cảnh này không, ta đương nhiên sẽ nói cho ngươi biết, ngươi hãy nghe lời ta nói là được…”
Để Lâm Thời Chiêu biến mất khỏi thế giới này, Mục Tu dĩ nhiên không thể tán thành hơn nữa.
Giết yêu, vốn là thiên chức của Mục gia.
…
Trong đêm mưa việc truy sát của ảo cảnh dù chậm chạp, nhưng cuối cùng sẽ đến vào một ngày nào đó.
Khi cảm nhận được ảo cảnh sắp đến, Mục Tu kết thúc nhanh chóng. Tuy nhiên, cậu ta đã giải thích tất cả các chi tiết có thể cho Diệp Kính Tửu.
Trước khi rời đi, Mục Tu ném cho Diệp Kính Tửu một bản đồ sao được tạo ra từ linh lực: “Cất kỹ, thứ này bị hỏng, ngươi đừng nghĩ có thể phá được trận. Sớm một chút đi cùng ta ra khỏi ảo cảnh.”
“Ngươi đi đâu?” Diệp Kính Tửu hỏi
Mục Tu không muốn cho Thiếu phu nhân của mình biết cậu ta phải chạy trốn, nên bên ngoài vẫn giả vờ lười biếng: “Đừng hỏi nhiều, đó là bí mật không thể tiết lộ. Còn có Diệp Kính Tửu, việc đêm nay ta sẽ không hỏi nữa. Nhưng ngươi phải nghe ta—”
Mục Tu dường như quên đi việc Diệp Kính Tửu ghét mình, cậu ta mặt dày nói: “Trước khi kết hôn ngươi có thể làm loạn như thế nào cũng được, nhưng sau khi kết hôn, không được phép như vậy nữa. Sau khi kết hôn, ba năm hai thai cũng nên lên kế hoạch. Ngươi yên tâm, nhà ta có một đống bí pháp, tìm ra bí pháp sinh con không đau cũng dễ như trở bàn tay. Dù sao, với tư cách là phu quân của ngươi, về sau nếu có việc hãy nói với ta, ta sẽ bảo vệ ngươi, biết chưa?”
Da mặt của ngươi thật đúng là dày đến mức khiến người ta phải thán phục.
Trời đã sáng, Diệp Kính Tửu rất mệt mỏi, cậu cũng không muốn tranh luận với Mục Tu nữa. Cậu xoay người rời khỏi đình nghỉ mát, cũng không hề ngoảnh lại nhìn gương mặt đã trở nên mơ hồ vì thuật pháp của Mục Tu.
Sau khi phá vỡ ảo cảnh, cậu không muốn có bất kỳ liên quan nào với người này nữa.
Mọi việc đã có tiến triển, trong ảo cảnh này, cậu cũng không còn bị động như trước.
Cách phá ảo cảnh, trận đồ sao, mắt trận, Lâm Thời Chiêu…
… Thật là buồn ngủ quá.
Đi về trước ngủ một giấc thật ngon rồi tính tiếp vậy.
Diệp Kính Tửu bước đi trên con đường nhỏ, cậu sử dụng linh lực phòng thân để tránh mưa, cơn buồn ngủ ập đến khiến cậu gần như không mở nổi mắt.
Nếu có lần sau, nếu Hoa Bất Tiếu lại cho cậu mượn ô…
Thì đồng ý cũng được.