[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 78
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 78 - Tình yêu đến nghẹt thở và thế giới mới (Chút cảnh báo đau đớn cho Liễu Khuê Dao)

“Ngươi biết thích là gì không? Nhóc tạp chủng.”
Lúc nhỏ, khi gã đang xử lý thi thể khách nhân thì nghe thấy a nương hỏi.
A nương cầm chiếc răng vừa bẻ từ xác chết trên tay, híp mắt. Bà ta ngồi xổm bên cạnh xác chết với cơ thể trần trụi, tinh dịch của khách từ âm đạo lỏng lẻo theo bắp đùi chảy xuống, nhỏ giọt xuống đất thành từng đốm.
Liễu Khuê Dao hơi nghiêng đầu, tay gã vung đao chém xuống, chặt đứt đầu khách nhân: “Không biết.”
“Ừm… Ta cũng không biết.”
A nương chống gối đứng dậy, vết rạn ở bụng như những vết sẹo hiện chằng chịt trên bụng, bà ta ngáp một cái, tiện tay ném chiếc răng vào cái bình nhỏ sắp đầy: “Lúc lão già chết tiệt kia bắn tinh cứ liên tục nói thích ta, muốn cưới ta làm thiếp, đúng là có bệnh!”
Liễu Khuê Dao cười khẽ, gói đầu và thi thể khách nhân đã tách ra lại, chờ một hồi cố chủ đến lấy: “A nương, lúc trước hắn cũng có nói mấy lần rồi.”
“Nên ta ghét lũ nói dối nhất, chết đi là tốt nhất.”
A nương nằm trên giường, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh nến lại chán nản không chút biểu cảm, bà ta chống cằm, nhìn Liễu Khuê Dao thu dọn thi thể đâu vào đấy: “Người kia cho bao nhiêu tiền?”
“Hai viên linh thạch hạ phẩm.”
“Ít thế?”
“Chất thịt lão già không tốt, giảm giá.”
“Thế hả? Vậy sau này không tiếp lão già nữa.”
Nói đến đây không khí im lặng một giây, rồi gã và a nương cùng phá lên cười. A nương cười đến nỗi nước mắt lưng tròng, lâu lắm mới thôi.
Một lát sau, a nương đột nhiên nói: “Nhóc tạp chủng, ta làm cho ngươi một thứ, mang về đặt vào hộp gỗ của ta.”
Liễu Khuê Dao hơi tò mò, dừng tay: “A nương, là cái gì?”
“Bí mật.”
A nương nhìn gã: “Sau này nếu ngươi có người mình thích, thì đem hộp gỗ này tặng cho nàng.”
“Tặng cho nàng thì nàng sẽ thích ta sao?”
“Ừm.”
A nương cười ngọt ngào: “Nghe lời a nương, nhất định phải tặng cho nàng nha.”
“Ta nghe theo a nương.”
…
Cái gì chứ, còn nói sẽ khiến người gã thích thích gã…
Liễu Khuê Dao dừng bước, thấy thiếu niên trong tầm mắt cảnh giác giơ kiếm chĩa về phía gã, ánh mắt không che giấu vẻ chán ghét.
Lừa đảo.
Quả nhiên a nương lừa gã.
Rõ ràng biết gã ghét người khác gọi gã là nhóc tạp chủng nhất mà ngày nào cũng gọi gã như vậy.
Lòng đố kỵ vẫn mạnh như vậy.
Muốn ở trước mặt người gã thích, phơi bày bộ mặt xấu xí nhất cho người thương của gã.
Như vậy gã cũng giống a nương, cô độc lẻ bóng, vẫn là thứ ô uế trốn trong bóng tối kéo dài hơi tàn.
A, tệ rồi, hơi muốn đào a nương lên khỏi mồ.
… Hình như cũng là lựa chọn không tồi?
“Lễ vật hỏng rồi? Kính Tửu sẽ giận ta sao?”
Ngón tay Liễu Khuê Dao bốc lên linh hỏa, lấy một nén hương được gói ghém tinh xảo trong ống tay áo rộng lớn ra đốt lên.
Hương vừa cháy, trực giác của Diệp Kính Tửu điên cuồng cảnh báo cậu. Cậu lập tức vận dụng Thủy Linh quyết muốn dập tắt huân hương, nhưng không hiểu sao tâm thần thoáng cái đã mất tập trung, bị Liễu Khuê Dao khéo léo tránh được. Chỉ trong nháy mắt, hương thơm nhanh chóng lan tỏa khắp phòng.
Diệp Kính Tửu lập tức nín thở, phòng ngừa hít phải hương thơm. Nhưng hương này rất quái dị, vừa tiếp xúc với cậu đã bị làn da hấp thụ. Động tác của Diệp Kính Tửu cứng đờ, cảm giác khô nóng đã lâu không có lại nhanh chóng dâng lên trên người cậu, hơi thở cậu nghẹn lại, đầu óc choáng váng, đồng thời sâu trong cơ thể truyền đến một sự trống rỗng khó tả.
Thân thể Diệp Kính Tửu lay động, hai chân cậu dần mềm nhũn không còn sức, đành phải cúi người vịn vào bàn gỗ. Cùng lúc đó, cậu phát hiện thân thể mình bắt đầu tiết ra mùi hương cơ thể cực kỳ nồng đậm, nhanh chóng tỏa ra xung quanh, nhưng mùi hương sữa này vừa tiếp xúc với Liễu Khuê Dao đã không còn tỏa ra nữa, ngược lại bao quanh thiếu niên đang mỉm cười kia.
Giống như… kỳ động dục.
Nhưng không phải, mùi hương cơ thể trong kỳ động dục hoàn toàn không kiểm soát được, không thể nào xuất hiện tình huống này.
Diệp Kính Tửu nắm chặt bàn gỗ, khớp xương tay nắm đến tái xanh, thân thể run rẩy vì khô nóng và trống rỗng mà dần khom xuống. Cậu cắn môi, trán rịn mồ hôi, giọng nói hơi run: “Liễu Khuê Dao… Ngươi làm gì vậy? Hương đó là thứ gì…”
Liễu Khuê Dao chớp mắt, giơ huân hương trong tay lên lắc lư trước mặt Diệp Kính Tửu: “Kính Tửu hỏi thứ này sao? Là thù lao lúc trước ta làm nhiệm vụ tình cờ nhận được, gì mà có hiệu quả với cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, có thể khiến người đó tiến vào kỳ động dục giả.”
“Vốn tưởng cả đời này cũng không dùng đến, không ngờ trước đó theo dõi Kính Tửu nghe các ngươi nói chuyện, ta mới phát hiện Kính Tửu còn có bí mật này.”
Liễu Khuê Dao mỉm cười, đặt huân hương lên tay Diệp Kính Tửu, bị Diệp Kính Tửu mạnh tay quăng xuống đất, phát ra tiếng động. Huân hương vương vãi khắp nơi, nhưng vẫn chưa tắt, ngược lại càng cháy càng mạnh do diện tích tiếp xúc với không khí tăng lên.
Diệp Kính Tửu định đứng dậy, lại bị Liễu Khuê Dao ôm chặt eo, đè mạnh xuống bàn gỗ. Gã hành động vô cùng tùy tiện, Diệp Kính Tửu còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên đã túm lấy vạt áo cậu, bàn tay không chút kiêng dè luồn vào bên trong. Cảm giác thô ráp của bàn tay chạm vào làn da nhẵn mịn, rồi vuốt ve khắp người cậu một cách tùy hứng. Rõ ràng thiếu niên này là tay chơi sành sỏi, chỉ trong chớp mắt đã sờ soạng khắp người cậu mấy lần, còn định tiếp tục xuống phía dưới.
Toàn thân Diệp Kính Tửu vô lực không thể phản kháng, hơi thở hỗn loạn, ngực phập phồng dữ dội. Cậu nghiến chặt răng, vành mắt tức khắc đỏ hoe, dùng khuỷu tay mạnh mẽ đâm vào sau lưng Liễu Khuê Dao: “Cút cho ta! Đồ biến thái chết ——”
Tình cảnh này hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu, linh lực hỗn loạn đến mức không thể sử dụng, kế hoạch tối nay chớp mắt đã bị xáo trộn hoàn toàn.
Không được, không thể như vậy, nhất định phải tìm cách…
“Thật ra ta không ngại bị Kính Tửu gọi như vậy, nếu Kính Tửu thích, cứ gọi ta như thế. Nhưng ta vẫn hy vọng Kính Tửu gọi ta là… Khuê Dao.”
Liễu Khuê Dao cười tủm tỉm nói, tay vẫn không ngừng sờ soạng. Bé đáng yêu hít phải mùi hương nồng nàn nên không thể vận dụng chút sức lực nào, chỉ như mèo con cào người, khiến người ta thấy đáng yêu.
Khi quần lót của thiếu niên rơi xuống đất, Liễu Khuê Dao không chút do dự, đưa ngón tay vào nơi riêng tư của thiếu niên. Người dưới thân bỗng run lên dữ dội, tiếng nước nhớp nháp vang lên giữa hai chân thiếu niên. Động tác của Liễu Khuê Dao khựng lại, gã rút tay ra, trầm tư nhìn chất lỏng trong suốt trên tay, đưa lên mũi khẽ ngửi.
Vừa ngọt vừa nồng, chỉ cần ngửi một chút, gã đã cương cứng.
Liễu Khuê Dao liếm ngón tay, yết hầu nhấp nhô, đôi mắt hồ ly xinh đẹp híp lại: “Quả nhiên Kính Tửu có thứ mà nữ nhân mới có, nước chỗ đó cũng ngọt vô cùng.”
Gã liếm môi, khẽ áp môi lên vành tai đỏ ửng của thiếu niên, thì thầm những lời tục tĩu vô cùng bỉ ổi: “Rất muốn đưa gậy lớn vào chịch lỗ dâm của Kính Tửu… được không?”
“… Cút, dám vào… ta… ta giết ngươi…”
Cơ thể nóng rát, đầu óc choáng váng khiến Diệp Kính Tửu nói năng lắp bắp, cậu kẹp chặt hai chân, cảm nhận chất lỏng nhớp nháp giữa hai chân, dịch thể từ âm hộ theo bắp đùi chảy xuống, chỉ thấy thân thể mình thật đáng ghét.
Tại sao chứ? Bị kẻ muốn giết mình sờ mó, lại có khoái cảm không nên có?
Sao lại thế này?
Lại một lần nữa biến thứ cậu ghê tởm thành khoái cảm gấp trăm lần trả lại cho cậu?
Hình như cậu đúng là kỹ nữ như Liễu Khuê Dao nói, chỉ thích dương vật nam nhân.
“Kính Tửu thích đại sư huynh của Kính Tửu, sao lại còn ân ái với nam nhân khác? Kính Tửu thật sự thích sao?”
“Rõ ràng lúc nãy còn muốn lén ăn dương vật của thúc thúc như kỹ nữ dâm đãng đê hèn.”
“Hay… Kính Tửu vốn dĩ là kỹ nữ?”
“Dù có thích đến mấy, cũng không nhịn được lên giường với nam nhân khác, ăn dương vật của nam nhân khác?”
Lần trước cậu trả lời thế nào?
Khóc lóc nói mình không phải kỹ nữ, sau đó bản thân không ổn định bị Liễu Khuê Dao dễ dàng bác bỏ, sỉ nhục như một dâm phụ.
Lần này sẽ không.
Lần này sẽ không.
Cậu không phải kỹ nữ.
“Kính Tửu muốn giết ta? Nhưng rõ ràng Kính Tửu rất thích… ngón tay của ta.”
Liễu Khuê Dao mỉm cười, gã xốc vạt áo thiếu niên lên, cầm quần áo chồng lên trên chiếc eo nhỏ nhắn của thiếu niên.
Đập vào mắt là một mảng trắng xóa làm rung động lòng người.
Da của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh đều trắng thế này sao? Trắng hồng, làn da như muốn chảy ra nước nếu bóp mạnh. Mông tròn trịa, như quả đào mọng nước, lại vô cùng đàn hồi, chỉ cần vỗ nhẹ, làn da trắng nõn đã đung đưa lay động đến tận lòng Liễu Khuê Dao. Gã tách mông cậu ra, ngay cả hậu huyệt và âm hộ cũng đều có màu hồng nhạt, cái mông mập mạp không một sợi lông, sạch sẽ tinh khiết, chỉ nhìn thôi mà Liễu Khuê Dao lại có cảm giác hoang đường ảo giác như mình đang làm ô uế thần linh.
Quả thật gã đang làm ô uế thần linh của mình.
Liễu Khuê Dao liếm môi, dễ dàng đè lưng thiếu niên đang cố gắng chống lên xuống: “Chẳng phải Tiểu Tửu muốn hẹn hò với ta sao? Không thể đổi ý đâu đấy.”
“Không phải… không phải như vậy…”
Ít nhất, ít nhất cũng không phải tình huống không thể phản kháng thế này.
“Suỵt ——”
Liễu Khuê Dao híp mắt, chậm rãi tháo dây lưng. Dây lưng màu đen rơi xuống eo trắng nõn của thiếu niên, tạo nên cảm giác tương phản mạnh mẽ.
Cũng kích thích dục vọng hành hạ của Liễu Khuê Dao dần dâng lên.
Nhưng lúc này hiển nhiên Liễu Khuê Dao chưa hoàn toàn trở thành lão hồ ly xảo trá, tàn nhẫn độc ác sau này. Dù bây giờ gã đủ tàn bạo điên cuồng, say mê giết chóc. Nhưng thiếu niên chưa trưởng thành, đối mặt với người thương đang động dục, vẫn có chút trìu mến không nói nên lời. Thậm chí Liễu Khuê Dao còn hơi căng thẳng, dù gã không hiểu sự căng thẳng này từ đâu đến, tại sao lại có.
Gã nhìn thân thể hoàn mỹ không tì vết của thiếu niên, biết đây là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo và mong manh. Dù gã có dục vọng nghiền nát, nhưng lại càng muốn từng chút từng chút thưởng thức tác phẩm nghệ thuật được bày ra vì gã này.
Liễu Khuê Dao kích động, gã liếm đôi môi khô khốc, tim đập mạnh đến cùng cực. Khuôn mặt gã mang đặc điểm rõ ràng của dị tộc, đường nét khuôn mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu hun hút.
Từ dung nhan tuấn mỹ mà cao quý này, đa số người sẽ tưởng gã là quý tộc dị tộc, khó ai đoán được gã chỉ là tạp chủng hỗn huyết do một kỹ nữ trong khu ổ chuột sinh ra. Dung nhan hoàn mỹ ấy lại khiến gã nhìn có vẻ lạnh lùng, song ánh mắt chứa nụ cười như hồ ly trời sinh khi hòa quyện cùng vẻ lạnh lùng ấy, khiến gã thêm phần bí ẩn, lại có vẻ dễ gần.
Thân hình gã cũng cao lớn, cường tráng hơn tu sĩ bình thường, vai rộng eo thon, cả cánh tay lẫn bờ lưng đều nổi rõ đường nét cơ bắp săn chắc, lại thêm cơ bụng với đường nhân ngư và làn da mật ong, thiếu niên dị tộc toát ra khí chất nam tính khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Vì thế, dù chưa thành niên, đời sống tình dục của Liễu Khuê Dao cũng không thiếu thốn. Gã đào hoa lạ thường, diễm tình vô số. Nhưng cuộc sống tình dục dâm loạn ấy chấm dứt khi gã gặp được Diệp Kính Tửu, cho đến đêm nay.
Nay hai người ở trong cảnh xuân này, Liễu Khuê Dao còn hưng phấn hơn biểu hiện của gã rất nhiều.
Cự vật đã cương cứng đến đau, quy đầu sung mãn bóng loáng không dính nước, Liễu Khuê Dao cầm dương vật to bự của gã đặt lên khe mông, cọ xát làm vùng nhạy cảm của thiếu niên ướt sũng. Gã vặn eo, dương vật dùng sức ma sát vào huyệt đạo thiếu niên, cổ họng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn: “Bây giờ, ta muốn khen Kính Tửu, Kính Tửu phải nghe kỹ lời ta nói đó.”
“Âm đạo của Kính Tửu thật mềm mại, như miếng đậu phụ, chỉ cần cọ xát một chút là nước dâm từ âm hộ đã chảy ra đầy dương vật rồi.”
“Mông vừa trắng vừa hồng, cứ đung đưa không ngừng, chạm vào mềm mại đến không tưởng.”
“Eo Kính Tửu nhỏ thật. Sao lại nhỏ thế? Là để nam nhân dễ dàng ôm trọn sao? Nếu ta mạnh quá làm Kính Tửu đau eo thì sao? Ha ha… không sao, ta sẽ chăm sóc Kính Tửu mà.”
“Bên dưới Kính Tửu vừa nóng mà vừa ẩm ướt… đã có cảm giác chưa? Muốn… bị cự vật chịch không? Ta sẽ đâm vào âm hộ của Kính Tửu, dùng đại dương vật căng rộng lỗ dâm bên trong, nhắm trúng điểm G chịch Kính Tửu đến khi đạt cực khoái phun nước, để Kính Tửu khóc lóc cầu xin ta bắn vào trong… được không? Kính Tửu?”
Liễu Khuê Dao cười khẽ, gã không chút xấu hổ mà nói những lời tục tĩu thô lỗ, dùng cự vật nổi gân xanh dữ tợn kia mạnh mẽ ma sát vào huyệt nhỏ mềm mại của thiếu niên. Huyệt nhỏ ấy vô cùng mềm mại, khi cự vật xuyên qua môi âm hộ đỏ mọng, miệng huyệt chật hẹp lập tức chảy nước dâm, giúp cự vật dễ dàng ma sát. Chỉ trong chốc lát, huyệt nhỏ đã bị chịch đầy bọt, âm đế ẩn trong khe thịt sưng lên, tròn trịa đỏ thắm, bị quy đầu nghiền ép, càng thêm đỏ và cứng, kích thích miệng huyệt nhỏ không ngừng rỉ nước.
“Ưm… cút… cút đi! Ưm…”
Hô hấp của thiếu niên bị gã làm cho hỗn loạn, thỉnh thoảng mạnh quá làm hô hấp thiếu niên run lên, càng kích thích Liễu Khuê Dao. Gã cúi xuống hôn lên eo, hơi thở nóng rực phả vào làn da trắng nõn của thiếu niên, không chút thương tiếc dùng răng nanh cắn xé gáy thiếu niên, đến khi da thịt sưng đỏ, chảy máu, tiếng rên rỉ đau đớn của thiếu niên khiến Liễu Khuê Dao cười khoái trá.
“Khốn kiếp, buông ta ra!” Thiếu niên liên tục ra sức giãy giụa dưới thân gã, Liễu Khuê Dao nhìn xuống, thấy Diệp Kính Tửu dùng sức cong lưng, xương quai xanh tinh tế nhô lên, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc. Nhưng sức lực yếu ớt ấy không có tác dụng, thiếu niên vẫn bị gã đè chặt dưới thân, trên chiếc bàn đơn sơ, thân thể không ngừng lắc lư theo sự thúc đẩy của Liễu Khuê Dao.
Diệp Kính Tửu thấp hơn Liễu Khuê Dao nhiều, khi Liễu Khuê Dao dùng cự vật cọ xát vào âm hộ của cậu, thiếu niên như dây cung căng chặt trên không trung, thân thể nhỏ bé yếu ớt bị nâng lên, dần dần chỉ còn mũi chân miễn cưỡng chạm đất, nước dâm chảy dọc theo đôi chân trắng nõn xinh đẹp, sắc tình mà xinh đẹp.
“Sao Kính Tửu lại xinh đẹp thế?”
Liễu Khuê Dao thì thầm khen ngợi, đáy mắt xanh biếc phản chiếu thân thể hoàn mỹ không tì vết của thiếu niên. Gã đưa tay, từ phía sau nâng cằm thiếu niên lên, cổ thiên nga thanh tú cùng với yết hầu tinh xảo của thiếu niên hiện ra trước mắt gã, như con thiên nga rơi vào tuyệt cảnh sắp chết, càng kích thích dục vọng của Liễu Khuê Dao.
Gã híp mắt, từ tốn ma sát vào âm đạo đầy đặn của thiếu niên, cọ xát vào miệng huyệt ướt át, quy đầu đầy đặn bóng loáng vì dính nước dâm và cọ xát với môi âm hộ mà phát ra tiếng nước: “Ta muốn nói từ lâu rồi, đêm đó vào lúc gặp Kính Tửu ở thành Phù Tri, lần đầu thấy Kính Tửu ta đã bị vẻ đẹp đó mê hoặc, mới biết hóa ra vừa gặp tình yêu thật sự tồn tại. Nhưng đêm đó dường như Kính Tửu rất sợ ta? Rõ ràng tu vi cao hơn ta rất nhiều… sao Kính Tửu lại sợ ta?”
Nói xong, gã đầy mong chờ nhìn Diệp Kính Tửu, hi vọng thiếu niên cho gã một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng Diệp Kính Tửu chỉ cố gắng giãy thoát, cằm trắng nõn đỏ lên, nhưng không thể thoát khỏi tay gã.
Diệp Kính Tửu lạnh lùng liếc gã, nửa khuôn mặt hoàn mỹ bị gã cưỡng ép xoay lại, đôi mắt hạnh tròn xoe đỏ lên, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào, đôi mắt đen láy chỉ thể hiện sự chán ghét với gã: “Chết đi, đồ tạp chủng.”
“… Ha ha, tạp chủng… nhiều người đã gọi ta như vậy, Kính Tửu cũng nghĩ vậy sao?”
Liễu Khuê Dao híp mắt, đôi mắt xanh biếc vẫn mang theo ý cười: “Không sao, Kính Tửu cứ tùy ý gọi ta thế nào thì ta cũng thích. Nhưng…”
“Nhưng ta nhớ ra chuyện xưa của a nương chưa kể hết, Kính Tửu, ta sẽ kể tiếp cho ngươi nghe, ngươi nghe kỹ nhé.”
Vừa dứt lời, gần như không có bất kỳ màn dạo đầu nào, Liễu Khuê Dao thô bạo xuyên thủng thân thể thiếu niên.
“Ách…”
Dường như không nghe thấy tiếng rên đau đớn của thiếu niên, gương mặt Liễu Khuê Dao đỏ bừng, mắt hưng phân híp lại thành một đường thẳng, cảm nhận được âm hộ nóng ẩm của thiếu niên đang siết chặt lấy cự vật, đường đi vô cùng chật hẹp. Lỗ nhỏ dâm đãng này không quan tâm chủ nhân có phản kháng hay không, bất kể là dương vật của ai, chỉ cần lấp đầy được sự trống rỗng bên trong thì sẽ nhiệt tình bao bọc lấy dương vật to lớn, mút liên tục như dâm phụ.
“Ưm… sao Kính Tửu lại chật thế? Ta còn tưởng ngươi đã bị những kẻ khác chơi đến lỏng rồi. Tuyệt quá, âm hộ của Kính Tửu kẹp chặt ta quá sướng.”
Cực khoái khiến hơi thở của Liễu Khuê Dao trở nên nặng nề, trong khoảnh khắc chết người này gã hung hăng vặn eo, cự vật tím xanh dữ tợn liên tục vào ra, khiến âm hộ mềm mại nóng ẩm trong nháy mắt phun nước ra ngoài, giọng Liễu Khuê Dao khàn đặc, trầm thấp nguy hiểm: “Vậy ta sẽ vừa chịch âm hộ của Kính Tửu, vừa kể chuyện xưa cho Kính Tửu nghe.”
… Đau.
Tên chó chết Liễu Khuê Dao này, đúng là trời sinh để bị đâm ngàn đao.
Ngón tay Diệp Kính Tửu gồng đến trắng bệch, khóe móng tay rướm máu vì bị rách do kéo căng. Nhưng so với nỗi đau như bị xé làm đôi ở nửa thân dưới, thì những thứ đó chẳng đáng kể.
Thậm chí tên khốn kiếp này còn chẳng thèm làm màn dạo đầu, cự vật thô bạo đâm vào âm hộ, không cho cơ thể bất kỳ thời gian thích ứng nào. Thứ đồ dơ bẩn kia cực kỳ lớn, cả chiều dài lẫn chiều rộng đều kinh người, khi đột ngột đâm vào lập tức làm căng rộng đường đi chật hẹp, miệng huyệt bị căng đến mức tối đa, khó khăn lắm mới chứa được vật thể khổng lồ dữ tợn đó. Khi cự vật đâm đến tận đáy thì lập tức hung hăng đâm tới tấp, khuấy đảo thịt mềm bên trong đến sưng đỏ. Nếu không phải thân thể Diệp Kính Tửu khác người thường, chỉ sợ trong vài hơi thở đã bị phế bỏ nửa cái mạng rồi.
Nhưng khi âm hộ trống rỗng được lấp đầy nỗi đau dữ dội ấy đã nhanh chóng chuyển thành khoái cảm mãnh liệt ập đến não bộ Diệp Kính Tửu, làm ý thức cậu trở nên mơ hồ. Nước dâm ướt át dính nhớp từ âm hộ tuôn ra, phát ra tiếng bịch bịch khi bị dương vật đâm vào, lực xung kích mãnh liệt khiến Diệp Kính Tửu không chịu nổi cong đầu gối, mũi chân cậu vốn đặt trên mặt đất giờ phút này hoàn toàn mất hết khí lực, bị Liễu Khuê Dao ở phía sau đẩy mạnh lên không trung, thân thể cậu vô lực đung đưa giữa không trung.
“A…”
Ngay cả bản thân Diệp Kính Tửu cũng không hay biết, cổ họng dậu phát ra một tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn.
Cậu chỉ cảm thấy trời đất trước mắt hỗn loạn, thân thể dâm đãng không chịu nổi bị cự vật thô to kia hung hăng đâm vào, giữa hai chân tí tách chảy ra nước dâm, khoái cảm điên cuồng khiến đầu óc cậu mê muội.
Trong lúc điên đảo ấy, Liễu Khuê Dao nghiêng đầu liếm láp gáy và vành tai cậu, hơi thở nóng rực liên tục phả vào tai cậu, kể cho cậu nghe câu chuyện không ai thèm quan tâm: “Kỹ nữ như a nương ta đã là loại hàng hoa tàn ít bướm. So với Kính Tửu càng là một trời một vực. Có một đêm, bà ấy khóc lóc thảm thiết muốn ta chết, vì bà ấy đã lỏng đến mức không thể kẹp chặt cự vật của nam nhân, bị khách chê bai, không kiếm được đồng nào.”
“A… buông, buông ra… ưm ——”
Liễu Khuê Dao hung hăng thúc mạnh về phía trước, thắt lưng gã tàn bạo va chạm vào điểm mẫn cảm sâu trong tử cung. Chỉ một cú thúc mạnh, thiếu niên ban nãy còn mạnh miệng lập tức nghẹn ngào không nói nên lời, nơi sâu thẳm trong hoa huyệt phun ra dòng nước ấm áp lên dương vật của gã, thịt non nơi đó siết chặt lấy dương vật gã.
“Kính Tửu sướng lắm à? Mấy ngày trước ngươi còn ân ái triền miên với tên phế vật của phái Tiêu Dao, khiến ta vô cùng đố kỵ.”
Liễu Khuê Dao dùng đầu lưỡi nóng ẩm liếm láp vành tai trắng nõn của thiếu niên, hơi dùng sức đã để lại một vòng răng cắn rướm máu: “Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh quả nhiên đều là đồ dâm đãng, ân ái với ai cũng sướng như nhau.”
Gã cười quái dị một tiếng, rất nhanh đã quay lại đề tài vừa nãy, giọng nói từ tính trầm thấp: “Nhưng Kính Tửu cho rằng đây là lỗi của ta sao? Ta cũng không muốn sinh ra như thế này, dù có lỏng lẻo một chút, đến cuối cùng trở thành đồ bỏ đi cũng là do a nương gieo gió gặt bão. Bà ấy nghiện tình dục, sớm muộn gì cũng có ngày này, cần gì phải đổ hết tội lỗi lên đầu ta?”
“Ưm… nói lan man rồi. Tóm lại, ta muốn kể cho Kính Tửu nghe về đêm a nương chết… Thực ra bà ấy không nên chết sớm như vậy, có chết cũng phải do ta giết. Nhưng mọi chuyện lại quá đột ngột, đêm đó là một đêm mưa, có người gõ cửa, ta mở cửa, thấy một lão già mặc áo đen giống như xác khô bước vào, nói muốn nữ nhân, sẽ trả rất nhiều tiền.”
Bên tai, Liễu Khuê Dao vẫn tiếp tục nói chuyện.
A… chết tiệt…
Tại sao thân thể lại không còn chút sức lực nào? Không được…
Đầu óc hỗn loạn nên Diệp Kính Tửu hoàn toàn không nghe được lời Liễu Khuê Dao nói, cậu cắn mạnh môi, muốn dựa vào cơn đau để đầu óc tỉnh táo lại. Nhưng dương vật của Liễu Khuê Dao vẫn hung hăng chịch âm hộ cậu, chín sâu một nông, liên tục đâm mạnh vào khối thịt non nhạy cảm sâu trong tử cung, khoái cảm mãnh liệt trào đến khiến cậu thở không ra hơi, nước dâm mất khống chế phun tung tóe lên dương vật.
Cậu cúi đầu, dư quang khó khăn liếc mắt nhìn sang bên cạnh, thấy huân hương bị cậu ném xuống đất lúc nãy đang cháy rất nhanh, giờ chỉ còn chút tàn hương. Chờ huân hương này cháy hết, dù dục vọng khó tan, linh lực bị phong ấn cũng sẽ khôi phục, cậu có thể cho Liễu Khuê Dao một đòn chí mạng.
Chú sinh tử lúc đầu bảo vệ tính mạng Liễu Khuê Dao đã mất hiệu lực trong cuộc ân ái mãnh liệt của hai người. Trói buộc của thiên đạo tiêu tán, khế ước đã thành. Dù cậu có giết Liễu Khuê Dao hay không, thiên đạo cũng sẽ không can thiệp nữa.
Đúng rồi, chỉ cần nhẫn nhịn thêm chút nữa…
Chỉ cần nhẫn nhịn thêm chút nữa…
Liễu Khuê Dao không phát hiện ra tín hiệu huân hương sắp tàn, trong cơn hưng phấn tột độ gã đắm chìm vào một trạng thái điên cuồng nào đó. Nếu là lúc trước thì gã dùng việc giết người vô độ để phát tiết loại hưng phấn này. Nhưng trong cuộc ân ái bây giờ, gã chỉ có thể càng điên cuồng, càng mãnh liệt chịch thân thể thiếu niên để giải tỏa dục vọng cuồng nhiệt.
Cự vật gã phồng lên gần như khắc vào âm hộ thiếu niên, phần thân thô to lấp đầy con đường bên trong không còn khe hở, ngay cả nước dâm mà âm hộ phun ra cũng bị cự vật chặn lại, âm hộ màu hồng bị căng đến trắng bệch, phát ra tiếng xé rách khi đến cực hạn không thể chịu nổi. Cổ họng thiếu niên vì gã va chạm mãnh liệt mà bị ép phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào, toàn thân tỏa ra mùi sữa nồng nàn, mồ hôi đầm đìa, dục vọng mãnh liệt khiến Liễu Khuê Dao hoàn toàn mất đi lý trí.
Cơ bắp lưng gã hiện lên đường cong uyển chuyển, làn da màu mật áp sát làn da trắng nõn, thể hiện một loại rung động trước vẻ đẹp hoàn mỹ. Lúc này gã tượng trưng cho sức mạnh và vẻ đẹp, còn thiếu niên dưới thân đang chịu đựng mưa to gió lớn từ cú thúc của gã, là vị thần linh thánh khiết mà gã dùng thủ đoạn bỉ ổi chiếm được.
Gã đang làm ô uế…
Không, gã đang chiếm hữu thần linh của gã.
Từng chút từng chút một lấp đầy thân thể nhỏ nhắn trắng nõn của thần linh, mái tóc đen dài như thác nước tung bay, theo cú thúc mạnh của gã mà lay động. Gã thô bạo xé rách áo bào xanh nhạt của thiếu niên, mảnh vải bị xé rách rơi xuống bàn, không thể che giấu được tấm lưng tuyết trắng quyến rũ. Gã nuốt nước bọt, thở hổn hển, trên mặt nở nụ cười điên cuồng, thô bạo túm lấy mái tóc đen của thiếu niên, thấy Diệp Kính Tửu bị ép thẳng người, hai vú trắng nõn và đầu vú hồng nhạt lộ ra ngoài đung đưa trong không khí.
Đẹp quá…
Thật sự rất muốn xé nát thân thể hoàn mỹ này, nhìn thấy Kính Tửu như con búp bê vải rách bị chơi hỏng, ánh mắt mất đi thần thái.
Giống như…
Giống như gã đã từng làm lúc trước.
… Lúc trước?
Mắt Liễu Khuê Dao đột nhiên lóe lên, gã quay đầu, cảm giác kỳ lạ đó nhanh chóng biến mất. Gã tập trung tinh thần, lại đắm chìm vào cuộc ân ái, tiếp tục kể câu chuyện cũ sắc tình trong đêm mưa kia: “A nương thấy tiền lập tức sáng mắt, dù ta cảm thấy lão già đó nguy hiểm, nhưng vẫn để bà ấy tiếp khách. Ta định chuẩn bị xong đồ đạc thì đi, nhưng chưa kịp đi đã nghe a nương bỗng hét lên thảm thiết, ta quay lại đã thấy lão già đó đè bà ấy xuống ép chịch, cúi đầu gặm cổ bà ấy. A nương dùng sức đẩy lão già đó, không ngừng lắc đầu kêu cứu, muốn ta mau chóng giết lão già đó.”
Huân hương đáng giá ngàn vàng đã sắp tàn, nhưng Liễu Khuê Dao đắm chìm trong dục vọng và khoái cảm lại không hề hay biết: “Lúc đó ta rất nghe lời a nương, nhưng không biết tại sao, vài hơi thở trước lão già đó vẫn là cái xác khô, dưới làn da nhăn nheo như có vô số con sâu bò lúc nhúc, làn da dần dần trở nên hồng hào. A nương bị sợ hãi đến cùng cực, liên tục thét chói tai, thét chói tai… Đêm đó bà ấy thật sự rất ồn ào. Ta cầm dao định chém vào cổ lão già đó, nhưng lão già đó… không, khi quay đầu lại đã là gương mặt của một người đàn ông trung niên, một chưởng đánh bay ta đến trước tủ, ta phun ra một ngụm máu lớn, cúi đầu xuống thấy có cả thịt vụn phun ra cùng máu. A nương vẫn còn thét chói tai, ta rất bực mình, nam nhân đó cũng bực, ta định giết nam nhân này nhưng đã không còn động đậy được, ta chỉ có thể nhìn…”
“Rầm ——”
Thế cục đảo ngược trong nháy mắt, bàn gỗ bị đập nát, Liễu Khuê Dao dời mắt, chưa kịp phản ứng đã bị một chưởng của thiếu niên đánh mạnh xuống đất, sàn nhà yếu ớt lập tức sụt xuống một cái hố lớn.
Nữ nhân ở tầng dưới bị tiếng động lớn đánh thức, bà ta vừa ngẩng đầu đã thấy máu nhỏ xuống từ trần nhà, cùng với mảnh đất vụn rơi xuống sàn nhà, lập tức tức giận hét lên: “Tên chó đẻ trên lầu! Hơn nửa đêm làm loạn cái gì, đền tiền cho bà đây!”
Tầng trên không ai nghe thấy tiếng tố cáo của bà ta.
Liễu Khuê Dao liếm môi, trước ngực và sau lưng đau rát, mảnh gỗ vụn đâm xuyên eo gã. Gã chống tay xuống đất định đứng dậy, bị Diệp Kính Tửu một cước đá trở lại. Diệp Kính Tửu không động đậy, chỉ cúi người giẫm mạnh lên vết thương gã, dường như không thể ra tay giết gã.
Giày của thiếu niên không biết đã rơi ở đâu trong cuộc ân ái mãnh liệt, bàn chân tinh xảo giẫm lên eo gã, cự vật của Liễu Khuê Dao vốn cương cứng đung đưa. Liễu Khuê Dao nhìn bàn chân thiếu niên, đùi trắng nõn đầy vết nước, âm hộ dâm đãng vẫn chưa khép lại, môi âm hộ vô lực dán vào cửa huyệt, thịt non bên trong run rẩy, dâm dịch chảy ra.
Nhìn lên trên, dương vật thanh tú của thiếu niên không biết từ bao giờ đã bị gã chịch cho bắn ra một lần, tinh dịch trắng phau bắn lên bụng phẳng, quy đầu nhỏ xuống dưới, vô cùng dâm đãng. Đầu vú thiếu niên đã sưng lên thành hai quả cầu sữa, hai vú tròn trịa trắng nõn phập phồng mạnh mẽ, ánh mắt thiếu niên lạnh lùng như muốn giết người.
Ừm… hình như thật sự muốn giết gã?
“Kính Tửu muốn giết ta sao?”
Liễu Khuê Dao cười khẽ, gã nhìn chằm chằm Diệp Kính Tửu, không quan tâm vết thương vẫn đang chảy máu, nhanh chóng vuốt ve cự vật dữ tợn của mình, giọng nói khàn khàn: “Trước khi giết ta, chúng ta có nên tiếp tục cuộc ân ái chưa kết thúc này không?”
Chỉ vuốt ve thôi đã khó mang lại khoái cảm cho Liễu Khuê Dao đang hưởng thụ cơn sướng cực hạn, cự vật gã ướt đẫm, phía trên dính đầy nước dâm từ âm hộ thiếu niên phun ra. Gã rủ mắt, ngón tay vuốt ve đôi chân trắng nõn của thiếu niên, yết hầu không ngừng chuyển động: “Kính Tửu cũng chưa thỏa mãn đúng không? Chẳng lẽ không muốn bị chịch đến cực khoái, thậm chí bị chịch đến tiểu ra quần… Giống như ngươi và tên kia đã làm. Ta sẽ bắn tinh dịch vào tử cung Kính Tửu, lấp đầy bên trong… hít ——”
Vết thương bị người thương dùng mũi chân nghiền mạnh làm chảy máu, không biết là đau đớn nhiều hơn hay ngọt ngào nhiều hơn, tóm lại trên mặt Liễu Khuê Dao đầy vẻ hưng phấn. Trong mắt gã không hề có sự sợ hãi đối với cái chết, mà còn bình tĩnh quan sát trạng thái thiếu niên rồi kéo chân thiếu niên lại, ôm thiếu niên chưa kịp phản ứng vào lòng.
Ngay sau đó, gã tách phần mông mềm mại tròn trịa của thiếu niên ra, đâm cự vật đang cứng đến phát đau vào lỗ nhỏ ấm áp ướt át chặt chẽ, xuyên qua tử cung trước đó bị đâm đến bủn rủn, đụng vào thành tử cung, toàn bộ quá trình liền mạch.
Liễu Khuê Dao và thiếu niên bốn mắt giao nhau, gã liếm môi, co eo, quy đầu hung hăng kẹp chặt tử cung, gã mạnh mẽ thúc vào, khiến bụng dưới phẳng lì trắng nõn của thiếu niên phồng lên, thấy ánh mắt thiếu niên hỗn độn, hai gò má ửng hồng, bụng dưới đột nhiên co giật, đạt đến khoái cảm tột cùng.
Liễu Khuê Dao khẽ cười, giọng điệu trêu tức mà mập mờ: “Bị dương vật chịch lên đỉnh? Ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, phải không?”
Nên vào khoảnh khắc linh lực tăng vọt đánh bay gã trong chớp mắt, nhưng một giây sau chỉ có thể dùng chân giẫm lên người gã, không còn hành động nào khác.
Thiếu niên giãy giụa trong cơn khoái cảm, chỉ phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ từ những cú thúc mạnh mẽ của Liễu Khuê Dao, mặc cho Liễu Khuê Diêu chịch bụng dưới bằng phẳng đến mềm nhũn, vẽ ra hình dạng dương vật trên đó, thành tử cung mềm mại nóng bỏng hoàn toàn bao bọc lấy dương vật, bị dương vật làm cho co rút kịch liệt, miệng tử cung bị kéo dãn đến tận cùng, lại bị đâm sâu vào trong mỗi lần thúc mạnh.
Tiếng nước “òng ọc” cùng tiếng va chạm “bịch bịch” của da thịt vang vọng, nữ nhân dưới lầu nghe thấy thì mắng một câu “chó nam nữ” rồi định lên tìm phiền toái, nhưng lại nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
“…”
Không được, không thể tiếp tục như vậy…
Nhất định phải giết gã…
Giết tên chó chết này…
Diệp Kính Tửu thở hổn hển, cố gắng ngưng tụ linh lực hỗn loạn, nhưng mỗi cú thúc mãnh liệt của Liễu Khuê Dao lại phá tan nỗ lực của cậu. Khoái cảm mãnh liệt và sự thỏa mãn khiến thân thể cậu vô cùng nhiệt tình, không ngừng tiết ra dịch thể hưởng ứng những cú thúc của nam nhân. Cậu gắng sức nuốt mấy ngụm nước bọt, hai tay run rẩy đặt lên cổ Liễu Khuê Dao, siết chặt.
Yết hầu bị bàn tay trắng nõn thon dài siết chặt, con ngươi Liễu Khuê Dao co lại, cảm nhận được sự nghẹt thở ập đến. Ánh mắt gã chuyển động, nhìn gương mặt thiếu niên, thấy đôi mắt vốn thuần khiết của thiếu niên đỏ ngầu, cánh tay gồng đến run rẩy, dường như đang dùng hết sức lực muốn tước đoạt mạng gã.
Còn gã… lại muốn được như vậy.
“Đúng… khụ, đúng… ha ha, như vậy… như bây giờ khụ… Kính Tửu…”
Liễu Khuê Dao không ngăn cản thiếu niên, gã siết chặt eo thiếu niên, trong cảm giác nghẹt thở càng lúc càng mãnh liệt, càng thúc mạnh vào thân thể thiếu niên: “Đêm đó cũng như vậy, lão ta, khụ… lão ta thấy, ồn quá, nên… bóp cổ a nương… khụ… cứ… cứ… bóp…”
Bóp đến khi a nương gã hoàn toàn bất động, tròng mắt trợn ngược, nhìn chằm chằm vào nam nhân, không còn chút sinh khí. Mũi và mắt chảy máu, dữ tợn đến đáng sợ. Khi nam nhân buông tay, gã thấy cổ a nương đầy vết bầm tím, da thịt bên phải có dấu vết bị gặm cắn của nam nhân, đã chuyển sang màu đen. Sau đó nam nhân nhìn gã một cái, rồi lại vùi đầu gặm cắn, hạ thân vẫn cắm trong người a nương, liên tục cử động.
Trong sự nghẹt thở chết chóc, Liễu Khuê Dao hưng phấn tột độ, thậm chí cảm giác nghẹt thở sắp chết khiến mắt gã trợn ngược, phát ra tiếng rên rỉ. Gã thấy trong mắt thiếu niên phản chiếu nụ cười điên cuồng của gã, mà dương vật đạt đến cơn cực khoái trong sự nghẹt thở trí mạng này, dương vật ngừng thúc mạnh, phần thân cứng rắn nóng bỏng phồng lên tột cùng, không ngừng co giật, cuối cùng đạt cực khoái trong tử cung non mềm của thiếu niên, bắn tinh. Tử cung thiếu niên cũng co giật vì bị tinh dịch nóng bỏng đó bắn vào, gã thấy gương mặt tinh xảo của Diệp Kính Tửu ửng đỏ do sinh lý, chóp mũi toát mồ hôi, bất lực cảm nhận tử cung non nớt bị tinh dịch dơ bẩn của gã lấp đầy.
Nhưng tương phản là ánh mắt thiếu niên lại bình tĩnh đến lạ thường
“… Ta không giết được ngươi, đúng không?”
Gã nghe thấy Diệp Kính Tửu cất lời, giọng nói trong trẻo đã khàn đặc: “Cho dù là ở ảo cảnh này hay hiện thực, cho dù là ta hay sư tôn, đều không giết được ngươi, đúng không?”
Ánh mắt Liễu Khuê Dao thay đổi, gã nhìn thiếu niên, muốn nói nhưng chỉ cảm thấy cổ họng càng siết chặt. Thế là gã mỉm cười, thích ý mà nháy mắt với thiếu niên đối diện.
Cho nên gã mới nói, chuyện chưa kể hết.
Dù lão già kia giết a nương gã nhưng lại rất giữ lời, trước khi đi đã ném cho gã đang hấp hối một quyển bí pháp, bảo là thù lao.
“Tu sĩ luyện công pháp vô danh này mười người luyện thì mười người chết, a, lão đạo cũng sắp chết rồi. Tuy công pháp này bàng môn tà đạo nhưng lại rất huyền diệu, cả đời lão đạo si mê tìm kiếm đủ loại bí pháp, đã thấy qua không ít bí pháp, song bí pháp vô danh này lại là thứ khó hiểu nhất, không ngờ cuối cùng sẽ chết trên bí pháp. Ngươi chưa chết, coi như là thù lao của ngươi, muốn luyện thì luyện. Nhưng một phế linh căn như, chắc chắn cũng chỉ có con đường chết.”
Lão già kia đi rồi, gã cầm thù lao, nhặt xác cho a nương bị chịch đến lòi cả ruột và tử cung. Gã mang thi thể a nương đến một nghĩa trang đắt tiền, đào xác người khác ra, râu ông nọ cắm cằm bà kia, a nương có một phần mộ lớn, được người lạ tế bái và cúng đồ, thật là sung sướng.
Gã tu luyện bí pháp, không ngờ phát hiện bí pháp mà lão già gọi là bàng môn tà đạo lại vô cùng phù hợp với thân thể gã. Chỉ trong vài năm gã đã hiểu hết bí mật của bí pháp này, thậm chí đạt được bất tử, chỉ là thực lực bây giờ chưa đủ để gã nhanh chóng hồi sinh, bị Tiểu Tửu giết chết thì gã cần vài năm hoặc vài trăm năm để hồi phục, không có di chứng nào, tác dụng phụ là thời gian quá dài.
À đúng rồi, bí pháp này còn một tác dụng phụ nữa, là khiến tinh thần người ta càng thêm điên cuồng, tàn bạo. Nhưng với Liễu Khuê Dao mà nói, đây không phải tác dụng phụ.
Chỉ là bản tính phát tiết thôi.
Cổ họng bỗng được buông ra, Liễu Khuê Dao thấy thiếu niên cúi đầu, không biết trên cằm ngưng tụ mồ hôi hay nước mắt, cứ vậy rơi thẳng xuống, đáp lên đồng tử xanh biếc của gã.
Rồi một giọt, hai giọt, ba giọt…
Diệp Kính Tửu khóc.
Liễu Khuê Dao ngẩn ra, gã không chớp mắt, nước mắt rơi vào mắt gã theo khóe mắt trượt xuống, chảy thành một dòng lệ, tựa như nước mắt gã đang rơi.
Gã nhìn cứ vậy chằm chằm thiếu niên, thấy thiếu niên khom lưng cúi đầu, phát ra tiếng hít thở nặng nề.
“Liễu Khuê Dao, tất cả mọi thứ của ngươi đối với ta đều là rác rưởi, chỉ khiến ta buồn nôn muốn ói.”
Thật lâu sau, Diệp Kính Tửu lên tiếng, đầu cậu cúi rất thấp, mái tóc dài che khuất khuôn mặt cậu, không ai thấy được biểu cảm của cậu lúc này: “Liễu Khuê Dao, Liễu… thúc thúc, không ai sẽ chung tình với kẻ cưỡng hiếp… ít nhất ta thì không. Ta chỉ muốn ngươi chết đi, không muốn thấy ngươi, không muốn liên quan đến ngươi, chỉ cần thấy mặt ngươi, ngửi mùi của ngươi, ta đã buồn nôn, sợ hãi.”
“… Nhưng nếu giết không chết ngươi, vậy thì thôi.”
“Ta từ bỏ.”
Diệp Kính Tửu chống lên eo của thiếu niên, loạng choạng đứng dậy. Cảm giác ê ẩm sưng đau khi âm đạo rút khỏi dương vật tức khắc khuếch đại, sau đó là sự mệt mỏi đánh tới. Cậu lung lay đứng dậy, đùi vẫn đang run rẩy, âm đạo bị chịch đến lỏng lẻo chảy ra tinh dịch thiếu niên bắn vào tử cung, tinh dịch sền sệt trắng đục chảy xuống đùi, vài giọt rơi lên cơ bụng màu mật của Liễu Khuê Dao, bắn tung tóe thành hình giọt nước.
Cậu thu chân, cúi đầu chỉnh lại y phục lộn xộn của mình cho gọn gàng, rời khỏi Liễu Khuê Dao đang ngơ ngác, nhặt kiếm lên. Lúc đầu đi thân thể cậu còn lảo đảo, nhưng khi chỉnh y phục lại gọn gàng, lúc đến cửa, dáng vẻ của Diệp Kính Tửu đã thẳng tắp như cũ.
Cậu không quay đầu, mệt mỏi và chán ghét khiến cậu không muốn nhìn Liễu Khuê Dao một chút nào nữa, chỉ nhìn mưa to không biết đã rơi từ lúc nào ngoài cửa, chợt nhớ ra mình không mang theo ô của Hoa Bất Tiếu.
Sáng nay lúc đi, Hoa Bất Tiếu còn cố ý dặn dò: “Thời tiết thay đổi nhanh, cho dù ngươi đi hẹn hò với gã nam nhân họ Yến kia, cũng phải mang theo linh tán của ta.”
Diệp Kính Tửu từ chối, giờ cậu thấy hơi hối hận.
“Liễu Khuê Dao, ta vô ý bước vào thế giới của ngươi, cũng không có chút hứng thú nào để… à, nói chuyện yêu đương với ngươi. Sau tối nay, ngươi là người chết đối với ta, từ bây giờ, ta sẽ không để ngươi ảnh hưởng đến cảm xúc nữa. Vậy nên…”
“Cút khỏi thế giới của ta, Liễu Khuê Dao.”
Cậu biến mất trong đêm mưa ồn ào.
——
“Ầm ầm ——”
Mưa to tầm tã.
Đi trong đêm mưa, máu khi giết người cũng bị rửa sạch.
“Ừm… người thứ mấy rồi?”
Liễu Khuê Dao ngẩng đầu, xa xa sấm sét nổi lên ầm ầm, thi thoảng điện quang lóe lên chiếu sáng khuôn mặt bị mưa tạt ướt sũng của gã, đôi mắt thường ngày chứa đựng ý cười nay không chút cảm xúc.
Trong tay gã là cái đầu lâu vỡ nát của một nam nhân, là tên nam nhân tối nay không biết sống chết hỏi Diệp Kính Tửu giá bao nhiêu. Liễu Khuê Dao dùng đủ mọi thủ đoạn tra tấn nam nhân đến khi hoàn toàn gục ngã, rồi mới chặt đầu để hả giận.
Hai tên nữa.
Còn một tên cuối cùng.
“Ngươi ở đâu…”
Liễu Khuê Dao thì thầm, bóng dáng gã nhanh như tàn ảnh, hối hả vọt tới ngoại vi Hoang Châu.
Đến khi mùi hương quen thuộc phả vào mũi, Liễu Khuê Dao dừng chân trước căn nhà đất đầy bùn. Gã máy móc đảo mắt, chậm rãi bước về phía căn nhà đất nhỏ đầy bùn, một bước, hai bước, mùi sợ hãi tỏa ra từ trong nhà.
Liễu Khuê Dao đẩy cửa vào, bên trong trống rỗng, thế là gã đến trước chiếc rương nhỏ ở góc phòng, nhẹ nhàng gạt những đồ vật che đậy bên trên, mở nắp rương ra.
Trong rương, hai cái đầu nhỏ run sợ nhìn gã, rúc vào nhau.
Liễu Khuê Dao nheo mắt, nghiêng đầu: “Hóa ra thật sự có muội muội… ta còn tưởng là bịa đặt.”
“Là ngươi! Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Cậu bé ôm chặt cô bé tuổi nhỏ hơn bên cạnh, che chắn cho muội muội của mình, thân thể gầy yếu run lẩy bẩy: “Ngươi đến lấy linh thạch lúc trước sao? Chỉ cần ngươi không giết chúng ta, ngươi cứ lấy đi!”
“Đừng giết ca ca ta!” Cô bé được cậu bé ômm trong lòng khóc lớn.
“Ừm… Hoang Châu còn có cảnh huynh muội tình thâm thế này sao? Ta tưởng chỉ có những tiểu thư công tử nhà giàu, mất muội muội mới mặt mày hằm hằm muốn giết ta.”
Liễu Khuê Dao rũ mắt, mái tóc dài màu nâu sẫm ướt đẫm nhỏ nước xuống, gã vuốt tóc ra sau đầu, lộ ra ngũ quan sắc bén, thở dài một hơi.
“Ngươi đã có muội muội…”
Gã ngồi xổm xuống trước rương, nhìn hai đứa nhỏ, chân thành hỏi: “Vậy ngươi nói cho ta biết, ta phải làm sao để dỗ dành người đang giận ta vui đây?”
Cậu bé đề phòng nhìn Liễu Khuê Dao, không hề buông lỏng cảnh giác. Nhưng nhóc biết thực lực giữa nhóc và thiếu niên dị tộc này chênh lệch một trời một vực, chỉ có thể tập trung tinh thần, cẩn thận suy ngẫm rồi thận trọng trả lời câu hỏi thiếu niên dị tộc đưa ra: “Người ngươi chọc giận là người sáng nay?”
Liễu Khuê Dao chống cằm, híp mắt, ánh mắt trống rỗng: “Đúng vậy, hắn rất giận, giận đến mức không muốn nhìn thấy ta nữa.”
Thậm chí lúc đi cũng không thèm liếc gã một cái.
Buổi hẹn hò thất bại.
Kính Tửu càng ghét gã hơn.
Nhưng so với bị ghét, việc bị Diệp Kính Tửu khinh thường mới là nguyên nhân khiến gã hoảng sợ.
“… Mời hắn ăn kẹo thì sao? Muội muội ta thích ăn kẹo nhất.”
Cậu bé run giọng, nuốt nước bọt: “Tóm lại làm gì đó khiến hắn vui vẻ trước đã, để hắn không ghét ngươi nữa.”
“… Phải không? Ừm, làm gì đó khiến Kính Tửu vui vẻ…”
Liễu Khuê Dao dùng đầu ngón tay miết môi, lẩm bẩm, chìm đắm trong suy nghĩ: “Chuyện làm hắn vui vẻ… chuyện làm hắn vui vẻ…”
“Chuyện làm hắn vui vẻ. A, có rồi.”
Hiện giờ Kính Tửu gia nhập Hoa gia để giúp Hoa Bất Tiếu được miễn hiến tế trong đại hội võ lâm lần này?
Vậy gã giúp Kính Tửu đạt được điều đó.
Còn những việc khác, ví dụ như… ví dụ như…
Ví dụ như giúp cậu phá vỡ ảo cảnh này.
“… Hả? Kỳ lạ.”
Một ý nghĩ chợt thoáng qua, Liễu Khuê Dao muốn nhớ lại, nhưng không thể nhớ được gì.
Song đã có cách dỗ dành người, khuôn mặt vốn không biểu cảm của gã cuối cùng cũng nở nụ cười, cong mắt nhìn hai đứa nhỏ trong rương: “Cảm ơn lời khuyên của ngươi, rất hữu ích với ta.”
Cậu bé càng căng thẳng ôm chặt cô bé nhỏ hơn: “Ngươi sẽ thả chúng ta đi chứ?”
Liễu Khuê Dao chớp mắt: “Thả các ngươi? Sao lại nói vậy? Chẳng lẽ ta lại sẽ giết các ngươi sao?”
“Người ngươi toàn mùi máu tanh.”
“… Ừm, vừa nãy đúng thật là ta giết không ít người. Mấy người, hay mấychục người, ừm… thôi, không nhớ rõ nữa.”
Liễu Khuê Dao đứng dậy, ngửi mùi hương trên người mình, nhíu mày, lộ ra vẻ mặt khó chịu: “Thối quá.”
Gã bắt đầu hoài niệm mùi sữa thơm nồng nàn trên người Kính Tửu khi động tình rồi.
Gã đang ngửi thì cảm nhận được ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm gã của hai đứa nhỏ, chỉ có thể thở dài, đi ra ngoài: “Ta sẽ không giết các ngươi, giúp ta ta còn chưa kịp báo đáp, sao lại giết các ngươi?”
Nhưng chưa ra đến cửa, một túi tiền bỗng rơi bên chân. Liễu Khuê Dao dừng lại, híp mắt nhìn chằm chằm túi tiền trên mặt đất, cúi xuống nhặt lên. gã thong thả mở túi, nhìn thấy năm viên linh thạch trung phẩm nằm bên trong, trên đó còn vương chút mùi hương của Kính Tửu.
Mùi sữa.
Yết hầu Liễu Khuê Dao chuyển động, gã nhíu mày nhìn cậu bé. Cậu bé đó thấy gã nhìn qua, vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Ta không động đến mấy khối linh thạch đó, vẫn để nguyên trong đó.”
“Là vậy sao? … Ha ha, tốt lắm.”
Liễu Khuê Dao cong môi, cất túi tiền vào trong tay áo, không khỏi cảm thán: “Ngươi nói xem, nếu tất cả mọi người đều thông minh như ngươi thì tốt biết mấy. Nhưng luôn có những kẻ không biết trời cao đất dày, cứ mãi quấy rầy cuộc hẹn của người khác.”
“… Lúc đó ta không biết các ngươi đang, đang hẹn hò, nên ta ——”
“Suỵt —— ngươi nghe kìa, mưa ngoài kia có vẻ nhỏ rồi.”
Liễu Khuê Dao tiện tay ném xuống đất một viên linh thạch thượng phẩm, bước ra khỏi căn nhà gỗ ọp ẹp: “Giờ Dần sẽ có một chuyến thuyền vượt biên khỏi Hoang Châu, tranh thủ ban đêm rời đi, cơ may còn có cơ hội sống sót.”
Tối nay náo động quá lớn, sáng mai chắc chắn sẽ có kẻ để ý đến nơi đây.
Một viên linh thạch thượng phẩm, đủ để khuấy đảo ngoại vi Hoang Châu.
Liễu Khuê Dao ngâm nga một khúc nhỏ, mang theo năm viên linh thạch trung phẩm có mùi của Kính Tửu, dưới cơn mưa tầm tã rời khỏi Hoang Châu – nơi gã sinh ra, nơi đã hun đúc nên linh hồn và tính cách của gã.
Kính Tửu không thích thế giới này, không sao cả.
Gã có thể tạo ra một thế giới mới vì Kính Tửu của gã.