[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 77

Hoang Châu.
Hoang Châu – cái tên nói lên tất cả, đây là một vùng đất thuộc về thành Phù Tri và đã bị Nhân tộc bỏ hoang. Nơi tưởng chừng nhỏ bé này thực ra chiếm kha khá diện tích của đại lục Uyên Châu. Trong thời đại Diệp Kính Tửu sinh sống, nó đã phân chia thành rất nhiều quốc gia nhỏ của người phàm. Lúc bấy giờ, nguồn linh khí vốn đã trên bờ cạn kiệt của Hoang Châu trở nên hoàn toàn khô cạn, không còn khả năng sinh ra tu sĩ nữa.
Thực tế thì hiện vùng đất hoang này cũng rất khó cung cấp đủ linh khí để tu sĩ sống ở nơi đây phát triển. Tuy nhiên, trên mảnh đất rộng lớn bị Nhân tộc bỏ hoang ấy, hình bóng của tu sĩ không hẳn là hiếm gặp. Có điều, đa phần tu sĩ đến đó đều có chung một thân phận ——
Khách làng chơi.
Khu ổ chuột và nơi trút dục vọng, nồng nặc hơi thở mờ ám của sự thối nát đan xen với dòng máu tội lỗi.
Hoang Châu được gắn cho rất nhiều cái mác, ngoài là chốn cho các khách làng chơi truy tìm thú vui nửa thân dưới, nơi đây còn là kho chứa thịt người mà bất kỳ Yêu tộc nào cũng ngầm hiểu – một nét đặc trưng nổi bật trên hết. Hiển nhiên là mảnh đất hoang vu này bị người đời khinh thường, phỉ báng, nhưng dẫu có thế thì những kẻ sa đọa vẫn xem nơi này là thiên đường cực lạc của riêng họ như thường.
Tại đây, bản chất xấu xa trong thâm tâm con người có thể được phơi bày trần trụi mà không cần che giấu, dục vọng đã biến những con người sinh sống trên mảnh đất này thành những con quái vật tham lam, méo mó.
Không thể ở lại Hoang Châu lâu dài là điều mà các tu sĩ tới đây đều biết.
Bởi vì càng ở lâu, bản tâm sẽ càng mờ nhạt, cuối cùng ngay cả việc đánh mất bản tâm lúc nào cũng khó lòng nhận ra.
Đương nhiên, chính vì nó đủ nguy hiểm nên Hoang Châu mới có sức cám dỗ to lớn khiến vô số tu sĩ nườm nượp tiến vào nơi đây…
Và cũng vì lẽ ấy mà đã có không ít xác chết vô danh la liệt nơi hoang dã.
Dọc theo đường đi, Diệp Kính Tửu đã bắt gặp rất nhiều thi thể bị vứt ngay bên lề đường. Phần lớn trong số đó đều không còn thịt, trơ xương trắng hếu đầy dấu vết bị gặm nhấm, tạo cho người ta cảm giác không rét mà run.
Theo như lời Liễu Khuê Dao thì vùng này thuộc vòng ngoài cùng của khu ổ chuột, nhìn chung thì dân cư khá thưa thớt. Nhưng suốt đường đi, Diệp Kính Tửu vẫn cảm nhận được hơi thở của không ít người đang ẩn náu trong góc khuất, nhìn chằm chằm vào hai người họ.
“Ừm… Kính Tửu thấy người ở vòng ngoài cùng này nhiều lắm hả?”
Chú ý thấy Diệp Kính Tửu nhăn mày, Liễu Khuê Dao đảo mắt nhìn những Nhân tộc đang ẩn nấp xung quanh, rồi không mấy để ý thu mắt về. Gã bắt đầu nhiệt tình giới thiệu cho Diệp Kính Tửu: “Thật ra nhiêu đây là đã ít lắm rồi, mấy người đó đều là những kẻ bị đuổi ra, thứ phẩm không đủ năng lực để sinh tồn ở vòng trong. Càng tiến sâu vào trong thì người sẽ càng nhiều. Kính Tửu đã từng thấy ổ chuột chưa? Hoặc ổ gián thì sao? Vòng trong của khu ổ chuột đích thực là một cái ổ chuột đó, người người chen chúc, phân bố dày đặc. Nếu Kính Tửu thấy ngứa tay, muốn giết người chơi thì chỉ cần ngươi vung một kiếm là sẽ có ngay một núi xác chuột, cực kỳ thú vị.”
Dường như đã tưởng tượng ra được hình ảnh đó, Liễu Khuê Dao thích thú nheo mắt lại, đẩy mạnh đầu lưỡi lên vòm họng.
Đúng thật là… đã lâu rồi không làm vậy, gã thấy hơi ngứa tay rồi.
“Không phải ai cũng biến thái giống ngươi.”
Diệp Kính Tửu tiến nhanh lên trước bỏ lại Liễu Khuê Dao phía sau, chẳng thèm đoái hoài gì tới đối phương. Cậu siết chặt chú sinh tử mình đã ký với Liễu Khuê Dao trong tay, thỉnh thoảng cậu sẽ hơi mở lòng bàn tay ra để liếc nhìn nó một cái, mong rằng kỳ tích sẽ xảy ra, chú sinh tử được giải trừ.
Nhưng rõ ràng là may mắn đã không mỉm cười với cậu, chú sinh tử chẳng mảy may thay đổi. Trừ khi cậu hoàn thành buổi “hẹn hò” này với Liễu Khuê Dao, nếu không chú sinh tử sẽ tồn tại mãi mãi.
Diệp Kính Tửu hoàn toàn chấp nhận số phận, chú sinh tử hóa thành những bụi sao, cuối cùng hòa hẳn vào lòng bàn tay cậu. Cậu nắm tay, cảm nhận được chút ít niệm lực Thiên Đạo còn bám trên đó.
Đêm qua Liễu Khuê Dao hẹn cậu xong, sáng sớm hôm sau gã đã xuất hiện trước cửa phòng Diệp Kính Tửu. Liễu Khuê Dao có khả năng che giấu hơi thở mạnh hơn thực lực của gã rất nhiều, nên Diệp Kính Tửu không hề nhận ra, tới khi cậu mở cửa thì đã thấy gã đứng bên ngoài rồi.
Mới sáng sớm đã thấy ngay khuôn mặt thường xuất hiện trong ác mộng của mình, lúc ấy sau lưng Diệp Kính Tửu toát hết mồ hôi lạnh. Cũng may là mặc dù đối phương đột ngột xuất hiện, nhưng cũng chưa đánh thức Hoa Bất Tiếu đang bị thương. Vì lẽ đó, cậu mới thuận lợi ra ngoài gặp gã một mình.
Quả nhiên biến thái thì luôn khác người, dù là “hẹn hò” thì cũng phải “đặc biệt” nhất.
Diệp Kính Tửu không biết gì về Hoang Châu, dù vậy thì điều đó cũng không ngăn được cậu nhanh chóng nhận ra tác dụng của nó ngay sau khi đặt chân vào.
Ít nhất thì ở trạm kiểm soát ngoài biên giới của các châu bình thường sẽ không có hàng tá xác chết không đầu chất đống, tiện cho các Yêu tộc nhét vào túi trữ vật của mình. Cũng sẽ không có những cái xác khô trần truồng, tinh lực kiệt quệ, biểu cảm say mê, mỉm cười về nơi chín suối.
Liễu Khuê Dao nói đây là nơi gã sinh ra và lớn lên.
Thảo nào tên biến thái giết người như ngóe kia lại điên thế. Diệp Kính Tửu thầm nghĩ.
Diệp Kính Tửu đi lên trước vài bước rồi dừng lại, không phải vì nơi đây quá đỗi xa lạ với cậu, cần Liễu Khuê Dao dẫn đường mà là có người đang cản đường cậu.
Đó là một đứa trẻ quần áo rách rưới, gầy ốm đến độ da bọc xương.
Liễu Khuê Dao cũng chú ý đến nó, gã khẽ cười một tiếng, đứng ở đằng sau Diệp Kính Tửu, không bất ngờ gì trước việc có một đứa bé nhảy ra chặn đường này.
Vì điều này là lẽ đương nhiên. Một thiếu niên tu sĩ sạch sẽ, da dẻ trắng nõn, quần áo sang quý, nhìn qua là biết ngay cậu xuất thân từ danh môn chính phái. Hơn nữa cậu còn rất đẹp, bỗng nhiên xuất hiện ở Hoang Châu dơ bẩn trông không khác gì một con cừu béo không rõ sự đời, có thể dễ dàng giết chết cả. Nếu Liễu Khuê Dao không quen Diệp Kính Tửu từ trước, e là gã cũng sẽ xem cậu như mục tiêu để ra tay ——
Nếu như gã không biết Diệp Kính Tửu có tu vi hậu kỳ Kim Đan.
Đứa bé kia vừa thấy Diệp Kính Tửu dừng lại, nó lập tức quỳ xuống, vừa quỳ vừa bò đến gần cậu, giở giọng cầu xin: “Tu sĩ đại nhân, xin ngài bố thí cho tiểu dân một ít linh thạch. Muội muội của ta bị bệnh ba ngày rồi, ta không có tiền chữa bệnh cho muội ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn muội ấy ngày một suy yếu… xin ngài, xin ngài…”
Đồ vô dụng, hóa ra lại là trò nhàm chán này.
Liễu Khuê Dao thất vọng dời mắt đi, cúi đầu nghịch móng tay của mình, không còn quan tâm diễn biến của sự việc nữa.
Quả thật nếu ở đây chỉ có một mình Diệp Kính Tửu thì có lẽ tình tiết sẽ không sáo rỗng như vậy. Nhưng phía sau tu sĩ xinh đẹp kia còn có thêm một thiếu niên dị tộc da đen, đứa trẻ nhìn thôi đã biết ngay kẻ này chẳng phải dạng thiện lành gì, đứng cách một khoảng xa như vậy mà nó vẫn cảm nhận được sát khí không thể che giấu trên người gã.
Dù sao bây giờ gã vẫn còn non trẻ, với tư cách là Các chủ của Trích Tinh Các ngàn năm sau, nếu không phải bản thân gã cố tình đùa cợt thì có khi hơi thở của gã còn có thể sạch sẽ sánh ngang với đứa trẻ mới sinh.
Khúc nhạc đệm này đi đến hồi kết rất nhanh chóng, Liễu Khuê Dao dẫn Diệp Kính Tửu tiến vào thành, dọc theo đường đi gã bám dính lấy thiếu niên mặt lạnh, rất nhiệt tình giới thiệu các phong tục địa phương cho cậu.
Nếu hỏi cuối cùng Diệp Kính Tửu có bị lừa hay không, đùa à, cậu đâu có khờ khạo đến thế, đương nhiên cậu cũng biết đứa nhỏ kia đang lừa người.
Cậu chỉ cho nó năm viên linh thạch trung phẩm, rồi không cho thêm nữa.
Nhưng dù gì cũng sống trong nhung lụa từ bé, nên Diệp Kính Tửu vẫn chưa hiểu rõ giá trị thực sự của linh thạch.
Năm viên linh thạch trung phẩm đã đủ cho đứa bé kia rời khỏi Hoang Châu, làm một tu sĩ bình thường, sống sung túc đến khi trưởng thành.
Năm viên linh thạch trung phẩm trong túi trữ vật của Diệp Kính Tửu thật sự nhiều đến mức bỏ vào sẽ khó mà tìm lại được viên ban đầu.
Lẽ ra mỗi việc cán cân địa vị lệch hẳn về một phía đã đủ khiến Liễu Khuê Dao suốt đời cũng không thể với tới người như Diệp Kính Tửu, huống chi gã còn vốn là kẻ vô dụng có tư chất ngũ linh căn thấp kém.
Nhưng thế gian này lại kỳ diệu vậy đấy, số phận đã ban tặng món quà giúp Liễu Khuê Dao mạnh lên, do đó giờ đây, gã đã có thể đi bên cạnh người mình yêu, dùng ánh mắt tham lam liếm láp báu vật của mình.
Cũng để báu vật ấy chiêm ngưỡng thế giới của gã ——
Một thế giới hỗn loạn, điên cuồng, tính người mất sạch, nhưng lại là nơi gã sinh sống.
——
Hoang Châu rất lớn, chờ đến khi Diệp Kính Tửu đi đến vòng trong cùng của khu ổ chuột thì trời đã tối.
Khi màn đêm buông xuống, qua giờ tuất, khu ổ chuột vốn u ám vào ban ngày bỗng như sống dậy trong phút chốc. Do trời đã sầm tối, phố thương mại nằm ở vòng trong cùng của khu ổ chuột cũng bắt đầu giăng kín đèn giấy rẻ tiền cùng với ánh sáng của linh châu.
Nhìn từ trên không trung phía xa xa, ánh đèn chói mắt ấy gần như chôn vùi cả khu ổ chuột, giống như một kỹ nữ khoác trên mình váy áo lộng lẫy, nhiệt tình mời chào những vị khách ghé thăm.
Trên những con đường hẹp dài ở phố thương mại chật ních người qua lại. Hai bên đường, các cửa hàng và quầy bán đồ lung linh trong ánh đèn màu rực rỡ. Các cửa tiệm buôn bán đủ loại mặt hàng, nhưng hầu hết đều là những giao dịch không thể phơi bày dưới ánh sáng. Con phố vừa mở cửa một lúc, ở góc phố đã xuất hiện vài thi thể, rồi lại bị một nhóm người khác lôi đi, không biết để làm gì.
Nhưng tất cả những thứ đó đều chưa phải điểm nổi bật trong khu ổ chuột này, chính những nhà thổ mang dấu ấn đặc trưng cho danh xưng sắc tình của Hoang Châu mới là ý nghĩa tồn tại thật sự của phố thương mại.
Khi đứng cạnh bên đại sư huynh, cho dù Diệp Kính Tửu có đẹp đến đâu, cậu mãi mãi vẫn chỉ được xem là “tiểu mỹ nhân”. Đương nhiên, nếu có ai khen cậu đẹp trai thì chắc Diệp Kính Tửu sẽ càng vui hơn.
Nhưng khi Diệp Kính Tửu đứng một mình, đặc biệt là bên cạnh cậu còn có thêm một thiếu niên da ngăm không phù hợp với xu hướng thẩm mỹ bấy giờ, trông cậu thực sự trắng đến phát sáng, da trắng mặt đẹp, eo thon chân dài, là một người đẹp tuyệt sắc chính hiệu.
Mặc dù bản thân Diệp Kính Tửu không muốn thừa nhận, nhưng từ sau khi cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh của cậu bắt đầu phát huy tác dụng, ngoại hình vốn thanh tú giờ đây càng thêm tinh xảo, dường như cơ thể trưởng thành đang cố gắng biến cậu trở nên… xinh đẹp hơn, để dụ dỗ các tu sĩ thỏa mãn cơn khát tình dục không ngừng tăng lên của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh này.
Hiện tại, dù Diệp Kính Tửu đã cố tình che giấu nhan sắc ấy đi thì thân hình cao cao và làn da trắng ngần lộ ra ngoài vẫn khiến người tinh mắt nhận ra ngay đây là một cực phẩm. Huống chi quần áo trên người thiếu niên này còn vô cùng sang quý, khác hẳn gã nô bộc dị tộc da đen đi bên cạnh, chắc hẳn cậu là đệ tử từ môn phái lớn muốn đến đây mạo hiểm.
Một con mồi béo bở.
Liễu Khuê Dao biết người ở khu ổ chuột đều chẳng tốt lành gì. Nhưng khi thấy đám người đó đánh giá Diệp Kính Tửu không chút kiêng dè như vậy, tâm trạng của gã cũng không khỏi bị ảnh hưởng.
Liễu Khuê Dao thấy vô cùng khó chịu.
Sắc mặt của thiếu niên dị tộc kia dần dần trở nên u ám, đáng sợ, đôi mắt xanh biếc ấy cực kỳ lạnh lẽo, khi có người chạm mắt với gã, họ chỉ cảm thấy mình như đang bị một con rắn độc lạnh lùng theo dõi, nên vội vàng dẹp bỏ suy nghĩ dơ bẩn trong đầu.
Nhưng hiển nhiên ánh mắt này chưa đủ để dọa lui những kẻ lão làng trong khu ổ chuột, bọn họ tự nhiên đến gần Diệp Kính Tửu, chào mời các loại ma túy, thuốc kích dục, nữ nhân, nam nhân và ti tỉ thứ nguy hiểm chết người khác.
Thậm chí có kẻ còn to gan đến mức hỏi Diệp Kính Tửu một đêm bao nhiêu tiền?
Người nọ còn chưa kịp dứt câu thì đã bị Diệp Kính Tửu đá bay ra xa, phụt một ngụm máu lớn. Rõ ràng là Diệp Kính Tửu đã bị người này chọc giận, cậu không thèm che giấu tu vi nữa, tu vi hậu kỳ Kim Đan vừa lộ ra, đám người làm phiền cậu lập tức im bặt, biến mất không dấu vết trước mặt Diệp Kính Tửu.
Giỡn mặt hả, tu sĩ tầm tuổi này bình thường không phải chỉ mới ở kỳ Luyện Khí thôi sao? Có thiên phú cao thì cùng lắm chỉ vừa qua Trúc Cơ. Yêu nghiệt có tu vi hậu kỳ Kim Đan, sắp bước vào kỳ Nguyên Anh này chui ra từ đâu vậy? Không lẽ là đại năng nào đó dùng thuật trú nhan đến đây chơi? Nhưng tu sĩ trú nhan nào sẽ biến mình nhìn như trai mới lớn như thế chứ? Thật là xui tám kiếp mới gặp mà…
Liễu Khuê Dao nhìn về hướng đám người kia rời đi, gã dựa sát vào Diệp Kính Tửu, đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng nói: “Kính Tửu giỏi quá đi, dọa đám người đó chạy hết chỉ trong nháy mắt.”
“Đừng chạm vào ta.”
Diệp Kính Tửu nhíu mày, tránh khỏi bàn tay của Liễu Khuê Dao, cảm xúc của cậu có phần bực bội: “Trời đã tối rồi, cuộc ‘hẹn hò’ này kết thúc được chưa?”
“Chưa được đâu. Kính Tửu biết rõ là chúng ta còn phải làm…”
Câu nói của Liễu Khuê Dao kéo dài khi chạm phải ánh mắt của Diệp Kính Tửu, gã cong môi, nói ra chữ cuối cùng trước ánh nhìn của thiếu niên: “… tình.”
“Dù sao cũng sắp đến rồi, Kính Tửu đừng nóng vội, đêm còn dài mà.”
Là biểu tượng thu hút và giữ chân khách hàng cho Hoang Châu, các nhà thổ trải dài khắp con phố thương mại. Mùi phấn rẻ tiền theo từng cái vẫy khăn phiêu tán trong không khí, những kỹ nữ, tiểu quan ăn mặc thiếu vải, trang điểm lòe loẹt đang nhiệt tình mời chào gọi khách.
Cảnh tượng về đêm ở Hoang Châu thật sự đã thay đổi cách nhìn của Diệp Kính Tửu, thậm chí nó còn chấn động hơn nhiều so với lần đầu Hoa Bất Tiếu dẫn cậu đến thành Phù Tri. Cậu đi sau lưng Liễu Khuê Dao, cố gắng phớt lờ những hình ảnh này.
Liễu Khuê Dao vốn cũng yên lặng, nhưng đến khi số lượng nhà thổ trên đường đi càng ngày càng nhiều, nhìn đâu cũng thấy kỹ nữ chào khách, gã bỗng lên tiếng giữa phố xá ồn ào, hỗn độn, hỏi Diệp Kính Tửu: “Kính Tửu này… Kính Tửu có thấy những kỹ nữ, kỹ tử đó đẹp không?”
Diệp Kính Tửu nhíu mày, cậu không biết mục đích Liễu Khuê Dao hỏi câu này để làm gì và cũng không muốn trả lời.
Thực ra, phần lớn kỹ nữ xuất hiện trên phố thương mại đều không quá xấu, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt gặp được người thật sự đẹp. Nhưng trên người những người này, hoặc nói đúng hơn là trong xương tủy nồng nặc mùi thối rữa, mục nát không thể che giấu, khiến Diệp Kính Tửu vô thức thấy không thoải mái.
Điều này dễ làm cậu nhớ lại cơn ác mộng ở Túy Tiên Lâu.
Hoặc nhớ lại khoảng thời gian cậu mất hết tôn nghiêm để trở thành công cụ cứu mạng Lâm Thời Chiêu.
Nếu thời gian dài hơn nữa, liệu cậu có trở thành một trong số họ không?
Trở thành một con búp bê mất đi ý chí, chỉ có thể dâng cơ thể của mình cho người khác đùa bỡn.
Tối nay, cậu còn cần vượt qua thêm một trận chiến khốc liệt nữa.
Diệp Kính Tửu chán ghét Liễu Khuê Dao, cậu chưa bao giờ hận một người đến thế, thậm chí có thể nảy ra suy nghĩ độc ác, muốn người này hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Cậu chỉ hy vọng mọi nhân quả giữa cậu và Liễu Khuê Dao sẽ kết thúc vào đêm nay.
Từ nay về sau, trong cơn ác mộng của cậu sẽ không còn Liễu Khuê Dao nữa.
Không còn một Liễu Khuê Dao sẽ cười cợt, đe dọa cậu, hãm hiếp cậu nếu cậu không ngoan ngoãn, nghe lời.
Không còn một Liễu Khuê Dao sẽ tàn sát tất cả, rồi nói là vì được cậu đồng ý nên mới làm vậy.
Không còn một Liễu Khuê Dao xem cậu như đồ chơi tình dục, ép buộc dùng những thứ kinh khủng lên người cậu.
Tất cả sẽ biến mất.
Sau đêm nay.
“Đẹp hay không thì sao, hay ngươi muốn làm gì?”
Khi Liễu Khuê Dao hỏi lại cậu cùng một câu ban nãy, cuối cùng Diệp Kính Tửu cũng lên tiếng.
Liễu Khuê Dao nghiêng đầu, cười nói với cậu: “Mẹ của ta rất xinh đẹp, có nhiều khách thích bà ấy lắm. Lúc đó, bà ấy là kỹ nữ được yêu thích nhất thanh lâu, nghe nói vào thời huy hoàng nhất, bà ấy còn có thể tiếp mấy chục khách một đêm.”
“Ta chính là hạt giống không biết vị khách nào đã gieo trong đám khách dị tộc của bà ấy.”
Bước chân Diệp Kính Tửu hơi khựng lại, nhưng chỉ một chút nên không thể nào nhận ra, rất nhanh sau đó nó đã trở lại bình thường: “Tiếc là bà ta đã không phá bỏ ngươi.”
“Ta cũng thấy tiếc.”
Liễu Khuê Dao không hề tức giận, ngược lại còn cười toe toét nói tiếp: “Bà ấy là người thường, còn là kỹ nữ thấp hèn nhất trong khu ổ chuột Hoang Châu. Sau khi mang thai ta thì bà ấy không còn được yêu thích như trước. Bà ấy vốn cũng định phá bỏ ta, nhưng bất ngờ là có vài vị khách giàu có lại thích chơi nữ nhân đang mang bầu. Mẹ ta nói lúc bà ấy mang thai được tám tháng, có vị khách xuống tay hơi mạnh, suýt chút làm vỡ nước ối, thế là ta ra đời.”
Họ đi trên con đường chật hẹp, ồn ào này, xung quanh vẫn là những kỹ nữ đang mời khách, nhìn không thấy điểm cuối. Những kỹ nữ này không ngừng cười mời họ, cố gắng phô ra thân thể của mình, chỉ mong khách hàng ghé thăm. Thậm chí Diệp Kính Tửu còn thấy một thiếu nữ nhỏ hơn cậu vài tuổi đang thành thạo mời khách vào cửa hàng. Thiếu nữ ấy để ý đến ánh mắt của cậu, nhìn về phía cậu.
Diệp Kính Tửu mím môi, tránh đi ánh mắt của đối phương rồi bước nhanh về phía trước.
Liễu Khuê Dao lại như không nhận ra, gã vẫn đang không ngừng thuật lại những câu chuyện không biết thật giả về mẹ mình với Diệp Kính Tửu: “Sau khi bụng của bà ấy xẹp xuống thì bà ấy cũng mất rất nhiều khách, mẹ ta còn định bóp chết ta cơ.”
Như thể đang kể về chuyện của người ngoài chứ không phải mình, trong đôi mắt xanh biếc của thiếu niên không có bất kỳ cảm xúc nào, ngược lại gã còn cười cười nói tiếp: “Nhưng thú vị là lại có một số vị khách giàu, có sở thích chịch mẹ của đứa trẻ trước mặt nó. Nếu đứa nhỏ đó hỏi ‘Thúc thúc ơi, người đang làm gì vậy ạ?’ thì những người khách nọ sẽ càng hưng phấn hơn, cho nhiều tiền hơn, mẹ ta đã dạy ta như vậy.”
“Nhưng dù gì cũng đã có con, bụng bà ấy trở nên chùng nhão, tóc rụng từng nắm, da dẻ cũng không còn mịn màng như trước. Còn cái đó… cũng lỏng lẻo kinh khủng, khách chê bà ấy không thít lại được. Cuối cùng mẹ ta bị đuổi đi, bà ấy dẫn ta đến khu ổ chuột bẩn thỉu hỗn loạn hơn, bắt đầu làm ăn nhỏ. Nhờ vào ngoại hình xinh đẹp, ban đầu có không ít nam nhân bị bà ấy lừa, nhưng chờ đến khi mẹ cởi quần áo ra, mấy tên đó đều giận lên đánh bà ấy, vừa đánh vừa chịch, không cho được bao nhiêu tiền. Vì thế, bà ấy càng hận ta hơn.”
“Đủ rồi.”
Diệp Kính Tửu ngắt lời gã, cậu dừng bước, hai người đã đi đến cuối phố: “Ta không có hứng thú tìm hiểu về ngươi và mẹ ngươi, cho ngươi thêm một khắc, nếu vẫn chưa đến nơi, ta sẽ xem như buổi hẹn của chú sinh tử đã kết thúc.”
Liễu Khuê Dao chớp chớp mắt, đưa cây hồ lô ngào đường trong tay cho Diệp Kính Tửu: “Kính Tửu muốn ăn không? Cây hồ lô ngào đường này ngọt lắm nè.”
“…”
Diệp Kính Tửu liếc nhìn cây hồ lô ngào đường đó, rồi lại nhìn những món hàng bày bán trên phố: “Ngươi mua khi nào vậy?”
“Ừm, đêm qua, nghĩ đến việc sáng nay sẽ được đi hẹn hò với Kính Tửu, ta đã lập tức chạy đi mua cho ngươi, không phải ngươi thích ăn sao?”
“Đêm qua ư? Có người sẽ bán hồ lô ngào đường ban đêm ban hôm sao?”
“Sao lại không? Nếu còn muốn giữ mạng thì đương nhiên phải bán chứ.”
Diệp Kính Tửu lặng lẽ sờ thanh kiếm bên hông: “Sao ngươi biết ta thích ăn món gì?”
Trong trí nhớ của cậu, có lẽ Liễu Khuê Dao chỉ từng thấy cậu ăn hồ lô ngào đường đúng một lần, đó là lúc cậu rời khỏi phái Tiêu Dao và bị gã cưỡng ép bắt đi.
Chẳng lẽ tên biến thái Liễu Khuê Dao này đã…
Dường như không ngờ việc mời cậu ăn hồ lô lại khó khăn đến thế, Liễu Khuê Dao giả vờ suy nghĩ, ngay sau đó gã gật đầu rất tự nhiên: “Mấy ngày trước, Kính Tửu ra ngoài hẹn hò với… người khác, ta đã lẻn đi theo. Thấy Kính Tửu cười vui vẻ như vậy, còn ăn rất nhiều cây hồ lô ngào đường, ta mới biết Kính Tửu thích ăn món này.”
Ánh mắt Diệp Kính Tửu trầm xuống: “Ngươi theo dõi ta?”
“Đúng vậy.”
Thấy Diệp Kính Tửu không định nhận, Liễu Khuê Dao tiếc nuối thu cây hồ lô về: “Ta chỉ muốn hiểu thêm về Kính Tửu thôi mà. Nhưng tiếng rên của Kính Tửu nghe rất êm tai, dễ nghe hơn bất kỳ kỹ nữ nào ta từng gặp, nghe cái là cương luôn. Còn nữa… hửm? Đã qua nửa khắc rồi sao? Thôi không tán gẫu với Kính Tửu nữa, chúng ta đến nơi trước đã.”
Còn nữa? Còn gì nữa?
Tên Liễu Khuê Dao bệnh hoạn này…
Diệp Kính Tửu siết chặt nắm đấm, hận không thể rút kiếm lấy mạng Liễu Khuê Dao ngay tại đây.
Nếu không phải chú sinh tử còn tác dụng…
Diệp Kính Tửu hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, cậu nắm chặt chuôi kiếm bên hông, nhanh chóng theo kịp bước chân Liễu Khuê Dao.
Nơi Liễu Khuê Dao từng sống rất gần con phố thương mại đó, nhưng lại có sự khác biệt như trời với đất. Đây là nơi tập trung của dân nghèo bình dân, là nơi những người thấp cổ bé họng nhất ở Hoang Châu sinh sống. Phần lớn những người sống ở đây đều là kỹ nữ bị vắt kiệt giá trị rồi bị đuổi khỏi con phố kia, mẹ của Liễu Khuê Dao từng dẫn gã đến sống ở đây, gã đã sống nhiều năm tại đây, mãi cho đến khi mẹ gã chết.
Đi vào trong, ở các góc hẻm nhỏ tối tăm thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng lép nhép ướt át từ những cuộc mây mưa, tiếng rên rỉ cao vút của nữ nhân đan xen, quấn quýt lấy hơi thở nặng nề của nam nhân. Liễu Khuê Dao đã quá quen với cảnh này, gã phớt lờ những con người đang làm tình trong góc, mời Diệp Kính Tửu – người chưa từng giãn mày – cùng đi vào một tòa nhà tiêu chuẩn của khu ổ chuột.
Tòa nhà này được dựng lên từ đất đỏ và cỏ khô, rất thô sơ, trên mặt đất rơi vãi đầy bụi đất. Toàn bộ tòa nhà nồng nặc mùi hương kỳ lạ, trong tòa nhà cao hàng chục tầng, mỗi tầng đều có rất nhiều phòng san sát nhau, cái gọi là cửa phần lớn đều được thay thế bằng vải, đương nhiên cũng có những cánh cửa gỗ tốt hơn một chút, mà những căn phòng có dấu hiệu được pháp thuật bảo vệ thì ít đến đáng thương.
Đi lên cầu thang gỗ cũ kỹ hình xoắn ốc, những tấm ván gỗ sẽ lần lượt phát ra tiếng cót két yếu ớt. Tới tầng thứ bảy, Liễu Khuê Dao mới dừng lại trước một căn phòng được pháp thuật bảo vệ.
Cho dù có pháp thuật bảo vệ, thời gian trôi qua cũng đã khiến tấm cửa mục nát hoàn toàn.
Liễu Khuê Dao rũ mắt, dùng ngón tay khảy nhẹ khoá cửa, cái khóa đã rỉ sét từ lâu theo cái chạm của gã tự nhiên rơi xuống đất, phát ra một tiếng động chói tai.
Tính ra thì lần cuối cùng quay lại nơi này là lúc gã mười lăm tuổi, mới đó mà đã ba năm trôi qua. Những thứ mẹ để lại trong chiếc hộp gỗ, gã chưa bao giờ mở ra. Nếu chúng bị hư hại thì món quà gã dành tặng cho Kính Tửu sẽ không còn.
Nếu Kính Tửu giận thì gã biết làm sao đây?
Liễu Khuê Dao thấy hơi phiền muộn.
“Rốt cuộc là có vào hay không?” Diệp Kính Tửu hỏi.
Liễu Khuê Dao thở dài, đẩy cửa ra: “Tất nhiên là có, vì ta đang cực kỳ muốn làm tình với Kính Tửu mà.”
“… Ghê tởm.”
·
Cuối cùng cũng chính thức bước vào địa điểm “hẹn hò” đêm nay, Diệp Kính Tửu ôm kiếm, tự mình quan sát căn phòng tồi tàn, rách nát này.
Trong phòng không có mùi gì lạ, chỉ có mùi bụi bặm mà pháp thuật không thể ngăn cản, những thứ này nhanh chóng được Liễu Khuê Dao dọn sạch bằng pháp thuật. Cách bố trí trong phòng cực kỳ đơn sơ, gần như không có đồ đạc gì. Điểm bất ngờ là giường khá rộng rãi, còn có thêm một cái bàn trang điểm, chắc là để phục vụ cho nghề nghiệp.
Ánh mắt Diệp Kính Tửu không khỏi dừng lại trên chiếc giường kia một lúc, hồi lâu sau, chú sinh tử lại lần nữa hiện lên trong lòng bàn tay cậu. Diệp Kính Tửu rũ mắt, khế ước trên chú sinh tử vẫn chưa hoàn thành, buổi “hẹn hò” của cậu và Liễu Khuê Dao vẫn phải tiếp tục.
Làm tình.
Làm tình với Liễu Khuê Dao
Chỉ cần kết hợp mấy từ này lại với nhau, dạ dày cậu đã bắt đầu co thắt, cảm giác buồn nôn trào dâng lên cổ họng khiến Diệp Kính Tửu không kìm được muốn nôn khan. Diệp Kính Tửu có cảm giác cơ thể của mình đang dần dần lạnh đi, từ vùng bụng dưới trở xuống bắt đầu đau âm ỉ.
Cảm giác sợ hãi bất ngờ ập đến, hơi thở của Diệp Kính Tửu bắt đầu run lên, cậu ôm chặt thanh kiếm trong lòng, cúi đầu, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình. Nhưng rồi cậu bỗng ý thức được bản thân cậu đã không thể chậm rãi xóa đi bóng ma ám ảnh Liễu Khuê Dao để lại cho cậu như cậu nghĩ.
Nó không hề phai mờ đi chút nào.
Cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng đó.
Cuối cùng, một tiếng sột soạt vang lên đã phá vỡ trạng thái bất thường của Diệp Kính Tửu.
Cậu lấy lại tinh thần, thở mạnh vài hơi, nhịp thở mới dần dần trở lại bình thường. Diệp Kính Tửu ngước mắt, nhìn thấy Liễu Khuê Dao đưa lưng về phía cậu, gã đang lục lọi tìm kiếm thứ gì đó.
“Không có ở đây… ở đây cũng không nốt…”
Liễu Khuê Dao cũng không ngẩng đầu lên: “Hừm… lạ nhỉ, ta nhớ là mẹ đã để ở đây mà.”
Diệp Kính Tửu đã ổn định được hơi thở, chờ đến khi cậu trở lại trạng thái bình thường, cậu mới lạnh giọng hỏi: “Ngươi đang tìm gì đó?”
“Quà.”
“Quà sao?”
“Nghe người ta nói đi hẹn hò là phải tặng quà, chẳng lẽ Kính Tửu không biết sao?”
“…” Diệp Kính Tửu hít một hơi thật sâu: “Ta sẽ không nhận bất cứ thứ gì từ ngươi, nên đừng tìm nữa.”
“Không tặng quà mà trực tiếp làm tình thì có phải hơi kỳ không?”
Liễu Khuê Dao hơi nghiêng đầu: “Mẹ ta làm tình với người khác còn được nhận linh thạch kia kìa.”
“…”
“Huống hồ, mẹ đã từng nói nếu ta có người mình thích thì nhất định phải tặng món quà này cho đối phương.”
Động tác tìm kiếm của Liễu Khuê Dao dừng lại, gã cong môi, lấy chiếc hộp gỗ từ đống đồ lộn xộn ra: “Tìm thấy rồi.”
Gã đứng dậy, ngưng tụ pháp thuật trên đầu ngón tay để phủi hết tro bụi trên bề mặt hộp gỗ, rồi tùy hứng nhét nó vào tay Diệp Kính Tửu, không cho đối phương cơ hội từ chối, mắt cười cong cong: “Nè, quà hẹn hò đó.”
Căn phòng này thật sự rất nhỏ, Liễu Khuê Dao còn chưa duỗi thẳng người mà đầu đã chạm đến trần nhà rồi. Thân hình cao lớn của gã trong căn phòng nhỏ hẹp này trông cực kỳ ngột ngạt, Liễu Khuê Dao thuận thế ngồi xuống mép giường, giọng điệu của gã đong đầy mong đợi: “Kính Tửu mau mở ra xem bên trong có gì đi?”
Diệp Kính Tửu thật sự rất muốn ném cái hộp gỗ này xuống đất, nhưng khi cậu nghĩ đến chú sinh tử, chỉ biết cau có mở hộp gỗ ra dưới ánh mắt chờ mong của Liễu Khuê Dao.
Sau khi nhìn rõ món đồ trong hộp gỗ, Diệp Kính Tửu khẽ nhíu mày.
Thứ mà mẹ Liễu Khuê Dao muốn tặng cho người con trai bà ta thích… là cái này sao?
Có ý gì đây? Đặc sắc địa phương của Hoang Châu à? Không sợ dọa người ta chạy mất sao?
Liễu Khuê Dao tinh mắt, khi gã nhìn thấy biểu cảm của Diệp Kính Tửu, ý cười trên mặt dần dần biến mất, gã nhẹ giọng hỏi: “Bên trong hộp gỗ có gì?”
“… Một chiếc vòng tay, được xâu từ răng người.”
Diệp Kính Tửu vừa nói vừa ném hộp gỗ qua cho Liễu Khuê Dao: “Sao nào? Đây là phong tục của các ngươi à? Tặng cho người khác những cái răng vàng ố, mục nát như vậy ư?”
Cậu nói rồi ngước mắt, thấy Liễu Khuê Dao lấy món đồ trong hộp gỗ ra. Thiếu niên nhìn chằm chằm cái vòng tay răng người trong lòng bàn tay, biểu cảm bình tĩnh đến lạ thường.
Thay vì nói là bình tĩnh thì đúng hơn là không có cảm xúc.
Liễu Khuê Dao cứ nhìn chằm chằm cái vòng tay kia một hồi lâu, sau đó, gã ném nó trở về hộp gỗ, tùy tiện đá vào góc phòng.
Lúc này, gã mới lấy lại nụ cười, mỉm cười với Diệp Kính Tửu, nhưng trong đôi mắt ấy vẫn không có chút cảm xúc nào: “Không phải phong tục địa phương đâu nhé ~”
Theo bản năng, Diệp Kính Tửu cảm nhận được một chút nguy hiểm. Cậu vô thức lùi lại một bước, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra với thực lực của mình thì không cần phải sợ Liễu Khuê Dao hiện tại. Vì thế, cậu dừng bước chân, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, rút kiếm bên hông ra, một tay chĩa thẳng về phía đối phương: “Đừng nhúc nhích.”
“Ừm… có đôi khi mẹ tiếp khách, bà ấy sẽ gặp được một số khách không tốt.”
Liễu Khuê Dao phớt lờ lời của Diệp Kính Tửu, gã lấy một sợi dây buộc tóc từ trong ống tay áo, buộc mái tóc màu nâu vàng của mình lên: “Ban đầu, ta chuẩn bị thuốc mê, mẹ sẽ siết cổ khách đến chết, cướp hết tiền trên người rồi vứt thi thể đi. Cơ mà cách này chỉ giết được người thường thôi. Đến khi ta năm tuổi, kiểm tra ra mình có ngũ linh căn, tạm xem như có thể tu tiên, ta mới học lỏm được vài công pháp từ những khách hàng dễ nói chuyện, không ngờ lại mạnh hơn nhiều so với những kẻ to cao, vạm vỡ thông thường. Do đó, ta cũng có thể dùng chút thủ đoạn giết chết những vị khách tu sĩ không nghe lời, cứ thế, mẹ đã giao hết những việc đơn giản này cho ta làm.”
“Mẹ có sở thích rất kỳ quặc, mỗi lần giết chết một vị khách, bà ấy sẽ nhổ một cái răng của khách để làm kỷ niệm.”
Liễu Khuê Dao đứng dậy, bước đến gần Diệp Kính Tửu: “Nguyên vật liệu để làm nên cái vòng tay đó chính là những thứ này.”
Diệp Kính Tửu nắm chặt chuôi kiếm, mở lời châm chọc: “Xem ra gien biến thái nhà ngươi được truyền thừa khá tốt.”
Liễu Khuê Dao cười khẽ, tiếp tục nói: “Vốn tưởng rằng mẹ muốn để lại gì đó cho người ta thích, nhưng hóa ra lại là thứ này, bà ấy còn cố ý tìm mấy cái răng vừa xấu vừa vàng nữa chứ, bị lừa mất rồi.”
Gã nói rồi mà, mẹ hận gã đến thế thì sao có thể để lại đồ cho gã được.