[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 76

Qua loa lấy cớ vài câu để Hoa Bất Tiếu nghỉ ngơi, khi rời khỏi Hoa gia, mưa bên ngoài đã nhỏ dần.
Xung quanh là tiếng hạt mưa rơi dưới những chiếc lá, không khí ẩm ướt. Đêm nay bóng tối bao trùm dày đặc hơn mọi khi, ngay cả ánh trăng cũng bị che phủ hoàn toàn.
Với tu sĩ, gặp mưa lớn hay nhỏ chỉ cần vận chân khí hộ thể là đủ. Nhưng Diệp Kính Tửu lại bị Hoa Bất Tiếu nhét vào tay một chiếc ô — chính là linh khí tùy thân của Hoa Bất Tiếu.
Diệp Kính Tửu không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là gì, cậu chỉ cảm thấy vừa hoảng hốt vừa lúng túng. Hoa Bất Tiếu rõ ràng biết lát nữa cậu sẽ đi đâu, vậy mà vẫn dung túng cậu, khiến người ta không khỏi hoảng hốt.
Song cảm giác bối rối ấy chỉ thoáng qua chốc lát, đã bị thứ cảm xúc nặng nề hơn thay thế.
Cách đó không xa là nơi ở của phái Tiêu Dao, ánh nến lập lòe yếu ớt tỏa ra ánh sáng mờ nhạt trong đêm tối. Rừng cây rậm rạp che phủ, mùi bùn đất ẩm ướt lẫn mùi cỏ dại xộc thẳng lên mũi.
“Đại sư huynh, sư tôn…”
Diệp Kính Tửu nắm chặt cán ô, cậu nhíu mày, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
Không phải vì đại sư huynh, cậu luôn cảm thấy sư tôn đã xảy ra chuyện gì đó.
Trước kia dù không trực tiếp gặp mặt, nhưng dựa vào dấu ấn thần thức vẫn có thể cảm nhận được động tĩnh của sư tôn. Thậm chí mấy ngày trước gặp đại sư huynh, sư tôn bất mãn đến đâu, cậu cũng cảm nhận được rõ ràng.
Nhưng hôm nay dấu ấn thần thức lại hoàn toàn yên ắng, Diệp Kính Tửu không cảm nhận được gì cả, như thể sợi dây liên kết giữa cậu và sư tôn đã hoàn toàn đứt đoạn.
Không đâu, sư tôn mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
Diệp Kính Tửu hít một hơi thật sâu, cậu ngước mắt lên, bước chân về phía trước chợt chậm lại.
Trước cổng phái Tiêu Dao, một thiếu niên ấm áp có dáng người thẳng tắp, tay cầm chiếc ô giấy, lặng lẽ chờ đợi trong mưa.
Dưới ánh mắt dịu dàng chăm chú của thiếu niên, tâm trạng hoảng loạn của Diệp Kính Tửu dần bình tĩnh lại.
Đúng rồi, sư tôn mạnh mẽ như vậy, không thể nào xảy ra chuyện được. Đại sư huynh vẫn bình an vô sự, vậy thì sư tôn càng không thể gặp bất trắc gì.
“Kính Tửu.”
Diệp Kính Tửu nhanh chóng bước đến trước mặt hắn, thiếu niên tuấn tú, khí chất ôn hòa, vừa gọi tên vừa tự nhiên nắm lấy tay Diệp Kính Tửu, cử chỉ thân mật: “Sao hôm nay đến muộn vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
Lòng bàn tay của đại sư huynh ấm áp, khô ráo. Diệp Kính Tửu cúi đầu, gắng sức nắm lại tay người kia.
“Không có chuyện gì chứ? Sư tôn đâu?” Diệp Kính Tửu hỏi.
Thiếu niên bên cạnh khựng lại một chút, rồi rất nhanh khôi phục vẻ tự nhiên, ôn tồn nói: “Kính Tửu hỏi sư tôn làm gì?”
“Ta… Ta hơi lo lắng cho sư tôn.”
Diệp Kính Tửu hỏi: “Đại sư huynh, hôm nay sau khi ta thi đấu xong một lúc lâu không thấy huynh và sư tôn đâu, hai người đi đâu vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trong Vân Đỉnh Thiên Cung, nơi mà phái Tiêu Dao được phân chia cho rất nhỏ. Ban đầu Yến Lăng Khanh ngủ chung với các đệ tử phái Tiêu Dao, nhưng sau khi khôi phục trí nhớ lại thì tự mình tìm một gian phòng, vị trí rất gần nơi ở của Sầm Lan.
Nghe thấy tiểu sư đệ hỏi, Yến Lăng Khanh vừa bước đến cửa phòng, ánh mắt như vô tình lướt qua nơi ở của sư tôn. Hắn tự nhiên kéo tiểu sư đệ vào phòng, giọng nói ôn hòa: “Ra là chuyện này. Ta và sư tôn… quả thật đã gặp phải một ít rắc rối, may mắn là đều đã giải quyết ổn thỏa rồi, tiểu sư đệ không cần lo lắng.”
Lời còn chưa dứt, Yến Lăng Khanh đã nghe thấy tiểu sư đệ vô cùng lo lắng hỏi: “Rắc rối gì vậy? Đại sư huynh không bị thương chứ? Còn sư tôn, sư tôn cũng không bị thương chứ?”
Yến Lăng Khanh không đáp lời, hắn vốn định đóng cửa phòng rồi mới nói chuyện với tiểu sư đệ. Nhưng vừa xoay người đã bị tiểu sư đệ giữ chặt cổ tay. Hắn cụp mắt, chạm phải ánh nhìn lo lắng của sư đệ, giọng điệu cậu kiên quyết: “Sư huynh, trả lời ta đi.”
Hai người nhìn nhau, cuối cùng Yến Lăng Khanh cũng chọn thỏa hiệp: “Sư huynh không sao, Kính Tửu không cần lo lắng. Về phần sư tôn, ngài ấy… cũng chỉ bị thương nhẹ, vừa nãy đã bôi thuốc rồi, không có gì nghiêm trọng.”
Yến Lăng Khanh không muốn tiếp tục bàn luận về chủ đề này nữa. Sư tôn quả thật không sao, cho nên hắn không muốn nghe tiểu sư đệ nhắc đến người ấy nữa.
Rõ ràng đêm qua lúc chia tay, tiểu sư đệ đã hẹn hắn hôm nay gặp mặt, đó là khoảng thời gian chỉ thuộc về hắn, không liên quan đến người khác, dù là sư tôn cũng không được.
“Nhắc mới nhớ, hôm nay Kính Tửu thi đấu thế nào…”
“Sư tôn bị thương? Sao vừa nãy huynh không nói cho ta biết?”
Tiểu sư đệ cắt ngang lời Yến Lăng Khanh, cậu đột ngột buông cổ tay hắn ra, không nghe Yến Lắng Khanh nói tiếp, quay đầu chạy thẳng ra ngoài, không hề ngoảnh lại: “Ta đi thăm sư tôn.”
Thiếu niên chạy vội vã, Yến Lăng Khanh còn chưa kịp lên tiếng giữ lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu rời đi.
Đêm nay tuy mưa không lớn, nhưng vẫn nên có ô che thân. Thế mà tiểu sư đệ lại hoàn toàn không để ý, vội vã chạy về phía nơi ở của sư tôn.
Cứ như thể Yến Lăng Khanh hoàn toàn không tồn tại vậy.
Những người nuôi chim hoàng yến, vì thương yêu mà chưa bao giờ đeo vòng chân cho nó, kết quả chỉ đổi lại là cảnh chim hoàng yến bay đi mất, chẳng hẹn ngày về.
Trong khoảnh khắc ấy, những ý nghĩ đen tối đầy ác ý đã xâm chiếm tâm trí của Yến Lăng Khanh.
“Nếu đã vậy, thì nói hết với sư đệ đi, rồi giam đệ ấy ở lại nơi này.”
Dù hận hắn cũng không sao, chỉ cần trong mắt Diệp Kính Tửu, ngoài hắn ra không có ai khác là được.
Yến Lăng Khanh cúi người, nhặt chiếc ô giấy sư đệ đánh rơi bên cạnh. Trên mặt ô, những phù văn màu vàng kim trên chiếc ô không ngừng di chuyển, khi Yến Lăng Khanh chạm vào cán ô, một luồng sức mạnh bùng lên như chớp, bắn thẳng về phía cổ hắn.
Yến Lăng Khanh khó khăn né tránh, nhưng gương mặt vẫn bị những đạo phù văn vàng kim sắc lẹm kia cứa qua mặt, để lại vết máu mảnh dài, phá hỏng gương mặt tuấn mỹ.
Thấy một đòn không thể đoạt mạng, những phù văn vàng kim kia hậm hực trở lại vào trong ô, một lần nữa trở thành những phù văn lấp lánh xinh đẹp như cũ. Mà tất cả những chuyện này đều xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
So với một chiếc ô giấy xinh đẹp, chi bằng nói nó là một pháp khí giết người thì hơn.
Yến Lăng Khanh đã từng thấy chiếc ô này bên cạnh Hoa Bất Tiếu, cũng từng bị chiếc ô này lấy đi nửa cái mạng. Chiếc ô trước mắt này còn lâu mới đáng sợ bằng chiếc Ma Tán đầy rẫy sát khí sau này, nó sạch sẽ hơn nhiều, có thể gọi là một chiếc Linh Tán.
Có lẽ chính vì vậy, mới có thể dụ dỗ tiểu sư đệ tình nguyện mang theo bên người?
Yến Lăng Khanh lau đi vết máu trên khuôn mặt, cơn đau chỉ thoáng qua, vết thương nhanh chóng được hắn chữa lành.
Hắn đã nhìn thấu một nửa cục diện hỗn loạn của mê trận này này,chẳng còn là kẻ hoàn toàn bị động trong cuộc chơi ấy nữa, cho nên thực lực cũng không hề tầm thường như những gì tu vi hắn biểu hiện.
Nhờ vậy hắn mới có thể bình an vô sự trong cuộc truy sát ngày hôm nay.
***
Cửa phòng của sư tôn sau khi bị người ta vội vã mở ra thì vẫn chưa được đóng lại. Khi Yến Lăng Khanh đến, hắn nhìn thấy tiểu sư đệ đang ngồi bên giường, nắm chặt tay sư tôn, các đốt ngón tay dùng sức đến tái xanh, không hề quay đầu lại.
Tiểu sư đệ tức giận rồi.
Không khí đêm mưa mát mẻ, lâu dần mang theo một chút lạnh lẽo. Yến Lăng Khanh đóng cửa lại, ngăn bớt khí lạnh tràn vào, lúc này mới bước vào phòng, giải thích nguyên do: “Hôm nay khi thi đấu, quả thật đã xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn. Đối thủ của sư tôn có tu vi không thấp, nhưng lúc động thủ vẫn kém hơn sư tôn một bậc. Vốn dĩ mọi chuyện đều rất bình thường, người kia lại vì tức giận mà sử dụng cấm thuật tế linh, dẫn dụ một tế linh cảnh giới Nguyên Anh đến. Sư tôn bây giờ chỉ là hậu kỳ Kim Đan, tình thế vô cùng nguy hiểm, sau đó… hẳn là thần thức của sư tôn giáng lâm, nhanh chóng tiêu diệt tế linh kia. Chỉ có điều…”
Chỉ có điều là trong những quy tắc mà ảo cảnh của Lâm Thời Chiêu thiết lập, người tiến vào ảo cảnh tu vi không được vượt quá Nguyên Anh. Thần thức của sư tôn giáng lâm, rất nhanh đã bị ảo cảnh phản phệ, còn cơ thể thì rơi vào hôn mê, tạm thời không thể tỉnh lại.
Tuy ảo cảnh của Lâm Thời Chiêu có sơ hở, nhưng khi nhắm vào Hoa Bất Tiếu và sư tôn thì lại không hề có sơ suất. Hiện tại Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục ký ức, không thể giống như Yến Lăng Khanh đột phá được sự trói buộc của ảo cảnh, tất cả đều là công lao của Lâm Thời Chiêu.
Lâm Thời Chiêu chỉ là một hoàng tộc bán yêu, thậm chí còn chưa đến tuổi trưởng thành, vậy mà lại có thể đùa bỡn hai vị cường giả đứng đầu Giới Tu Chân đến mức này, thật sự đáng sợ.
Nếu cứ mặc kệ, để Lâm Thời Chiêu hoàn toàn trưởng thành, e rằng Giới Tu Chân sẽ lại rơi vào cảnh loạn lạc như ngàn năm trước. Mà tiểu sư đệ có lẽ cũng sẽ trở thành món đồ chơi trong tay kẻ đó.
… Sư tôn nói đúng, nếu gặp Yêu tộc, phải nhanh chóng tiêu diệt.
Yến Lăng Khanh hoàn hồn, hắn không nói sự thật cho tiểu sư đệ biết. Hắn khựng lại một chút rồi tiếp tục giải thích: “Chỉ là cơ thể ngàn năm trước của sư tôn không chịu nổi thần thức của sư tôn ở thế giới khác giáng lâm, nên đã hôn mê. Nhưng Kính Tửu không cần lo lắng, sư tôn không sao cả, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe thôi.”
Yến Lăng Khanh tự thấy lời mình nói không có sơ hở nào, ít nhất là trong nhận thức mà hắn đã xây dựng cho tiểu sư đệ không hề xuất hiện bất kỳ lỗ hổng nào.
Nhưng tiểu sư đệ vẫn không hề quay đầu nhìn hắn, cũng không còn thân mật như khi bọn họ mới gặp lại.
Tựa như chỉ sau một đêm, giữa họ đã sinh ra khoảng cách khó mà lấp đầy.
“Sư tôn hôn mê, đại sư huynh cho rằng đây chỉ là việc nhỏ thôi sao?”
Diệp Kính Tửu hỏi: “Cho dù là chuyện nhỏ, nếu ta không hỏi, sư huynh cũng định giấu ta ư?”
Nhiệt độ cơ thể của sư tôn rất thấp, chỉ cần ngón tay khẽ chạm đã có cảm giác đau đớn, lạnh thấu xương.
Diệp Kính Tửu cũng giống như sư tôn, đều là đơn linh căn hệ thủy. Cậu nhận ra sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay sư tôn, lập tức hiểu ra linh khí trong cơ thể sư tôn đang rối loạn, dẫn đến linh lực tự cắn nuốt, khiến sư tôn hôn mê.
So với vết thương thảm không nỡ nhìn của Hoa Bất Tiếu, tình trạng của sư tôn có lẽ còn nghiêm trọng hơn.
Đã đến mức này rồi, sao có thể coi là “vết thương nhỏ” được?
Trên giường, thiếu niên lạnh lùng nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, đôi môi mỏng nhạt màu phủ một lớp sương nhàn nhạt, bất tỉnh nhân sự.
Trước giờ Diệp Kính Tửu chưa từng thấy bộ dạng suy yếu này của sư tôn.
Ngay cả khi sư tôn tẩu hỏa nhập ma, cảm giác nguy hiểm mà y mang lại cũng mạnh hơn cảm giác suy yếu bây giờ rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này… không, kể từ khi vào ảo cảnh, Diệp Kính Tửu nhận ra rằng, trong ảo cảnh này sư tôn vẫn chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành.
Cậu kính sợ sư tôn, gần gũi với sư tôn, nhưng lại quên mất rằng dù là thiên chi kiêu tử, kẻ được vận mệnh ưu ái đến nhường nào, thì hiện tại cũng còn lâu mới trưởng thành đến mức tự cao tự đại.
Diệp Kính Tửu nắm chặt tay sư tôn, truyền linh lực cho y, cố gắng làm cho linh lực hỗn loạn của sư tôn bình ổn trở lại.
Đại sư huynh ở phía sau nghe thấy câu hỏi của cậu, hắn không trực tiếp trả lời. Một lúc sau mới chậm rãi nói: “Ngự y đã xem xét vết thương rồi, những biện pháp thông thường không thể giúp sư tôn ổn định được dòng linh lực đang rối loạn ấy, bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ sư tôn tự mình hồi phục. Kính Tửu, dừng tay đi.”
Diệp Kính Tửu mím môi, cậu chẳng buồn để ý đến lời khuyên can của đại sư huynh, nhắm mắt tiến vào biển ý thức của sư tôn, giúp y cẩn thận điều tiết từng dòng linh lực đang hỗn loạn.
Cậu cảm thấy linh lực của mình tiến vào khá thuận lợi. Có lẽ là vì từng chung chăn gối, da thịt kề cận, linh lực của sư tôn không những không bài xích cậu, mà ngược lại khi cảm nhận được linh lực của cậu thì lập tức nghênh đón, ngoan ngoãn để mặc cậu thao túng nhào nặn.
Cứ như vậy khoảng nửa canh giờ, Diệp Kính Tửu dần cảm thấy khí lực đã bắt đầu cạn kiệt, nhiệt độ cơ thể của sư tôn cũng không còn lạnh lẽo như ban đầu nữa.
Việc chữa trị của cậu có hiệu quả.
Nhưng linh lực…
Cơ thể của sư tôn sao lại như một cái động không đáy vậy?
Rõ ràng bây giờ tu vi của Diệp Kính Tửu là hậu kỳ Kim Đan, nhưng khi giúp sư tôn có cùng tu vi điều hoà kinh mạch, lại cảm thấy sức cùng lực kiệt. Đây còn là trong tình huống linh lực trong cơ thể sư tôn hoàn toàn không hề tấn công lại cậu.
Linh lực dần dần suy yếu, Diệp Kính Tửu nghiến răng, cố gắng chống đỡ.
Ngay lúc ấy, một tiếng thở dài nhẹ vang lên sau lưng, kế đó lưng cậu được một bàn tay ấm áp bao phủ, linh lực ôn hòa như dòng suối mùa xuân lập tức rót vào cơ thể Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu không mở mắt, giọng trầm thấp nói: “Không phải đại sư huynh muốn ta dừng tay sao?”
“… Ta chỉ nghĩ là sẽ phí công vô ích, nhưng không ngờ Kính Tửu lại có thể ổn định linh lực trong cơ thể sư tôn, là ta sơ suất. Kính Tửu đừng giận sư huynh, được không?”
Một nụ hôn ấm nóng đột ngột chạm xuống gáy cậu, Diệp Kính Tửu cắn môi, cảm nhận được nụ hôn kia không hề dừng lại mà đang nhẹ nhàng liếm láp làn da cậu, từng nụ hôn nhỏ vụn vặt không ngừng rơi xuống: “Đừng giận sư huynh, được không?”
… Quá đê tiện, lại dùng thủ đoạn này.
Nụ hôn dịu dàng dọc theo gáy lan đến vành tai nhạy cảm đã hơi ửng đỏ, đại sư huynh đang cố gắng dùng cách này để trấn an cậu.
Ấm áp, dịu dàng, như thể có thể bao bọc hết thảy những uất ức trong lòng cậu, khiến cậu như muốn tan chảy.
Diệp Kính Tửu luôn quyến luyến sự dịu dàng này, dù là trước đây hay bây giờ.
Nhưng…
Tại sao đại sư huynh lại lừa cậu?
Cảm xúc bị đè nén bấy lâu, cuối cùng cũng vỡ òa trong sự dịu dàng ấy, một luồng xúc động cuồn cuộn dâng phá tan lý trí, khiến cậu chẳng buồn nghĩ gì nữa mà buột miệng hỏi:
“Trừ những điều đó ra, đại sư huynh… chẳng còn gì muốn nói với ta nữa sao?”
Đầu óc cậu nóng bừng, lồng ngực trào dâng một luồng cảm xúc nóng rực, khiến cổ họng cậu nghẹn lại.
Người phía sau im lặng một lát rồi hỏi: “… Kính Tửu muốn biết điều gì?”
“Hôm nay ở trường đấu võ, cả Hoa Bất Tiếu, sư tôn lẫn đại sư huynh đều gặp phải chuyện bất trắc, chẳng lẽ lại là trùng hợp ư?”
Diệp Kính Tửu mở mắt, đôi mắt hạnh tròn xoe xinh đẹp ngấn nước: “Đại sư huynh, chúng ta thật sự là do thời không hỗn loạn mà bất ngờ đến thế giới ngàn năm trước này như huynh nói sao?”
Tại sao đại sư huynh lại gạt cậu? Tại sao lại không nói cho cậu biết sự thật?
Chẳng lẽ sư huynh muốn cậu cứ sống trong cái ảo cảnh giả dối này mà không hề hay biết gì sao?
Sự im lặng bao trùm, cùng với một sự tĩnh mịch chết chóc.
Diệp Kính Tửu vì kích động mà hơi thở khẽ run rẩy. Đại sư huynh nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy cậu, cố gắng xoa dịu cảm xúc của cậu. Khi cất lời, thanh âm vẫn dịu dàng ôn hòa, tựa như chưa từng bị cậu chất vấn.
“Kính Tửu không tin sư huynh sao? Hay là… đã có người đã nói gì với đệ?”
Đại sư huynh nói: “Sư huynh sẽ không lừa đệ đâu, Kính Tửu.”
“Mãi mãi không lừa gạt ta sao?”
“Mãi mãi.”
Diệp Kính Tửu cụp mắt, rất lâu sau, cậu nhắm mắt lại: “Ta hiểu rồi.”
Yến Lăng Khanh ở bên cạnh Diệp Kính Tửu, ngón tay dưới ống tay áo hắn khẽ run, vô số lần muốn vươn tay, cố gắng nắm lấy thứ gì đó, nhưng rồi lại bị lý trí cảnh cáo mà dùng sức nắm chặt lại, kìm nén cơn xúc động trong lòng.
Cuối cùng, hắn chỉ đành để mặc khoảng lặng này tiếp diễn, cúi đầu, dịu dàng hôn lên cái gáy như tuyết của thiếu niên.
Một lần, hai lần, cho đến khi việc chữa trị hoàn toàn kết thúc, Diệp Kính Tửu rời đi.
——
Sau nửa đêm mưa đã tạnh, vì lời đồn đang lan truyền, tiểu sư đệ không tiện ở lại nơi cư trú của phái Tiêu Dao, sau khi từ biệt Yến Lăng Khanh thì lập tức rời đi.
Nói là từ biệt, nhưng Yến Lăng Khanh chưa từng thấy tiểu sư đệ đối xử lạnh nhạt với mình như vậy.
Hắn biết có lẽ Kính Tửu đã biết chuyện gì đó, nhưng trước khi đạt được mục đích, Yến Lăng Khanh không muốn giải thích với tiểu sư đệ.
Kính Tửu dễ mềm lòng như vậy, muốn có được sự tha thứ của đệ ấy rất đơn giản.
Rất đơn giản.
Yến Lăng Khanh có tư chất hơn người, khả năng lĩnh ngộ cực kỳ cao, theo như sư tôn kỳ vọng, tu vi của hắn lẽ ra không chậm hơn sư tôn trước kia bao nhiêu. Nhưng vì Yến Lăng Khanh không có khát vọng tu luyện quá mạnh mẽ, nên cứ bình tĩnh tu hành từ tốn, trong mắt sư tôn chỉ được coi là tầm thường.
Hôm nay, mọi chuyện đã khác. Yến Lăng Khanh đã có khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn. Chẳng thể nói là tốt hay xấu, nhưng dù sao cũng là một dấu hiệu cho thấy sự thay đổi của Yến Lăng Khanh.
Những ngày Yến Lăng Khanh trùng phùng với tiểu sư đệ, cả hai quấn quýt bên nhau tu luyện không biết mệt mỏi. Dù ban đầu không có ý định như vậy, nhưng việc tu hành có sự trợ giúp của lô đỉnh tuyệt thế quả thực hiệu quả phi thường, tu vi của Yến Lăng Khanh trong ảo cảnh này sắp đạt đến trung kỳ Kim Đan, tiến bộ thần tốc. Nói ra cũng thật trớ trêu, so với bản thân ở hiện thực – tu vi thụt lùi, Nguyên Anh vỡ nát, lại chỉ chênh nhau một cảnh giới nhỏ.
Ảo cảnh của Lâm Thời Chiêu tạo ra huyền diệu phức tạp, dù hiện tại Yến Lăng Khanh chưa hoàn toàn lĩnh hội hết, nhưng hắn đã xác nhận được một điểu. Đó là cơ thể hắn đang dùng hiện tại quả thực là cơ thể của chính hắn. Và nếu có thể đột phá đến Nguyên Anh trong ảo cảnh này, những thương tổn tích tụ trước kia của hắn cũng sẽ lập tức tiêu tan, coi như tẩy tủy hoán cốt, tái tạo lại cơ thể.
Theo một nghĩa nào đó, ảo cảnh của Lâm Thời Chiêu lại có tác dụng chữa trị. Tuy nhiên, năng lực kỳ diệu này chỉ có tác dụng đối với tu sĩ có tu vi dưới Nguyên Anh, ảo cảnh của Lâm Thời Chiêu còn lâu mới thần kỳ đến mức vượt qua mọi cảnh giới. Nếu không, ký ức của hắn cũng đã chẳng thể khôi phục.
Cũng sẽ không có chuyện sau khi mưa lớn tạnh, ảo cảnh này lập tức dựng lên một vầng trăng tròn, sáng tỏ dị thường.
Đêm đã khuya, ảo cảnh tái cấu trúc.
Yến Lăng Khanh ngồi trên mái hiên, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, tâm trí dần dần phiêu đãng.
Bây giờ ảo cảnh biến động lớn như vậy, hôm nay Lâm Thời Chiêu lại phái người truy sát hắn, xem ra ngày hắn ta thức tỉnh không còn bao lâu nữa.
Nhất định phải giết Lâm Thời Chiêu trước khi hắn tỉnh lại.
Nếu muốn giết Lâm Thời Chiêu, thì năng lực mà ảo cảnh ban tặng sau khi ký ức của Yến Lăng Khanh thức tỉnh cũng có thể coi là một thanh kiếm sắc bénđâm thẳng vào cổ họng của đối phương.
Giết chết Lâm Thời Chiêu, quyền sở hữu ảo cảnh này sẽ do hắn tiếp quản.
Khi đó hắn và tiểu sư đệ sẽ có thể cùng nhau đắm chìm trong ảo cảnh này, không còn phải chịu dày vò.
Yến Lăng Khanh lại nhớ tới cảnh tiểu sư đệ từ biệt hắn.
“Ba ngày sau là trận hỗn chiến, trong khoảng thời gian này ta còn có chút chuyện riêng cần giải quyết, trước mắt không đến phái Tiêu Dao nữa, sư tôn xin giao lại cho đại sư huynh chăm sóc. Sau khi trận đấu kết thúc, chúng ta gặp lại sau.”
“Được.”
Yến Lăng Khanh nhìn bóng lưng của tiểu sư đệ khuất dần, trong tay nắm chặt chiếc linh tán của Hoa Bất Tiếu.
Hắn cho rằng sư đệ sẽ không quay đầu lại nữa, nhưng sư đệ bước về phía trước hai bước thì chợt dừng lại, cậu hơi nghiêng người, nhìn về phía hắn.
Yến Lăng Khanh ngược sáng nhìn thấy vẻ mặt của tiểu sư đệ, một vẻ mặt khó diễn tả thành lời, nhưng đại khái có thể dùng hai chữ đau lòng để gói gọn.
Tiểu sư đệ hỏi: “Ta thích sư huynh, còn sư huynh thì sao?”
Yến Lăng Khanh nhìn cậu, hồi lâu sau, khóe miệng hắn dần mím lại: “Ta cũng thích tiểu sư đệ.”
“Vậy là đủ rồi.”
Tiểu sư đệ để lại câu này rồi quay người rời đi mà không ngoảnh mặt lại.
Vậy là đủ rồi… sao?
Yến Lăng Khanh nhíu chặt mày, hắn ngẩng đầu nhìn lên, vầng trăng tròn sáng vằng vặc không biết từ khi nào đã bị mây che khuất gần hết.
Giọng Yến Lăng Khanh khẽ như gió thoảng, khẽ đến mức không có người thứ hai có thể nghe thấy lời hắn: “Nhưng mà… còn có rất nhiều người thích Kính Tửu… Kính Tửu, như vậy là không đủ, nếu đại sư huynh không thể giành lấy…”
Nếu như không thể giành được…
Một tiếng thở dài khó nói thành lời cuối cùng tan vào trong cơn gió khuya.
——
Ở trên đỉnh Thiên Cung, khả năng gặp phải kẻ biến thái vào đêm khuya rất nhỏ, nhưng chắc chắn không phải là không có.
Diệp Kính Tửu không biết rốt cuộc Liễu Khuê Dao đã theo dõi cậu bao lâu, thậm chí trước khi đối phương cố ý lộ hành tung, cậu hoàn toàn không nhận ra khí tức của đối phương.
Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là vì Liễu Khuê Dao quá đen tối mà thôi.
Liễu Khuê Dao nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt hồ ly của gã híp lại, trông có vẻ không có ý tốt: “Chú sinh tử đang thúc giục rồi~ Cho nên ta đến tìm Kính Tửu để chọn thời gian để hẹn gặp đây. Khi nào thì Kính Tửu thấy thuận tiện?”
Dường như sợ hãi Liễu Khuê Dao đã trở thành bản năng, dù lý trí mách bảo Diệp Kính Tửu cố gắng tỏ ra không quá sợ hãi, nhưng bản năng cơ thể lại khiến cậu bày ra tư thế tấn công ngay khi phát hiện ra Liễu Khuê Dao.
Diệp Kính Tửu lùi lại mấy bước, cách đó không xa là địa bàn của Hoa gia, cậu hít sâu một hơi, tâm trạng vốn đã tệ hại sau khi gặp Liễu Khuê Dao lại hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
Nhưng… vừa hay, vốn dĩ cậu đã định giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt. Còn ba ngày trước trận đấu tiếp theo, dùng để giải quyết chuyện này là vừa khớp.
Diệp Kính Tửu thu kiếm về, cậu chắc chắn Liễu Khuê Dao sẽ không làm hại mình, vì vậy lạnh lùng lướt qua người gã, không dừng lại: “Vậy thì ngày mai.”
“Đừng gọi ta là Kính Tửu, ghê tởm chết đi được.”
Câu trả lời đầy ghét bỏ của thiếu niên không khiến Liễu Khuê Dao tức giận, gã ngân nga một khúc ca không rõ tên, không ngăn cản Diệp Kính Tửu rời đi.
Thời gian gấp rút, may là cậu đã chuẩn bị trước.
Liễu Khuê Dao nheo mắt, đôi mắt màu xanh biếc vì hưng phấn mà hẹp lại thành một đường thẳng. Gã liếm môi, cảm nhận được dương vật dưới háng mình theo sự kích thích của thần kinh mà dần dần cương cứng.
“Đừng vội…”
Liễu Khuê Dao khẽ nói: “Không được làm Kính Tửu sợ đâu nhé.”
Gã còn muốn tặng cho Kính Tửu của gã một món quà nhỏ lúc hẹn hò nữa.
Một món quà rất… rất tốt.