[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 75

Từ trước đến nay, đối với tu sĩ, tu hành vốn không phải là chuyện dễ dàng.
Dù là tu sĩ đơn linh căn được Giới Tu Chân công nhận là thiên tư trác tuyệt, muốn nhanh chóng đột phá Trúc Cơ, tiến vào cảnh giới Kim Đan, phần lớn cũng đã qua tuổi bốn mươi.
Kim Yển lại là một trong số ít tu sĩ hiếm hoi trước tuổi ba mươi đã chính thức đột phá Kim Đan, trở thành thiên tài rực rỡ trong đám tu sĩ trẻ tuổi, là đích trưởng tử kiêu ngạo của Kim gia, tiền đồ sáng lạn rộng mở ngay trước mắt.
Kể từ khi hắn bắt đầu tu hành, những người xung quanh không ai là không a dua nịnh hót, khúm núm phục tùng hắn. Hắn đã quen với sự dựa dẫm, tâng bốc của người khác, lâu dần trong lòng hắn cũng sinh ra vài phần ngạo khí. Dù không đến mức ngạo mạn coi trời bằng vung, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có phần tự cao.
Thế nhưng hôm nay, lại không giống mọi khi.
Trận đấu cuối cùng trước trận hỗn chiến, Kim Yển chạm trán với thiếu niên nổi danh khắp Giới Tu Chân với danh xưng quỷ tài ——
Người đứng đầu của Hoa gia, Hoa Bất Tiếu.
Kim Yển biết hắn, đúng hơn là loại quái vật khoác lớp da Nhân tộc, thứ quái vật có thiên phú mà tu sĩ Nhân tộc bình thường căn bản không thể sánh bằng, không ai là không biết đến.
Nói ra thật xấu hổ, tuy hắn lớn hơn Hoa Bất Tiếu mười mấy tuổi, nhưng cảnh giới tu vi lại thấp hơn thiếu niên Hoa gia này một bậc.
Mà khi chạm mặt với thiếu niên kia trên sân đấu, Kim Yển có thể cảm nhận được một luồng uy hiếp cực kì mạnh mẽ từ người thiếu niên này, không khỏi lập tức sinh lòng dè chừng.
Hai người gặp nhau trên sàn đấu, Kim Yển là người mỉm cười gật đầu trước, coi như chào hỏi.
Hoa Bất Tiếu thấy hắn thì tỏ ra ngạc nhiên, thái độ hời hợt cũng nghiêm chỉnh hơn một chút: “Là Kim Yển của Kim gia à? Thật không ngờ ta lại gặp ngươi ở vòng loại… ha, coi như ngươi xui xẻo.”
Bị người ta xem thường một cách công khai như thế, trong lòng hắn đương nhiên không vui, nhất là đối với một thiên tài như Kim Yển. Nụ cười thân thiện ban đầu của hắn hoàn toàn biến mất, trầm giọng nói: “Thắng bại chưa phân, Hoa đạo hữu, xin đừng vội mừng.”
“Đương nhiên ta chưa vội mừng. Chỉ là Kim đạo hữu, kết cục ai thắng ai bại…”
Thậm chí mắt hắn còn không theo kịp tốc độ di chuyển của thiếu niên đối diện.
Trong nháy mắt, Kim Yển thấy thiếu niên Hoa gia đã xuất hiện ngay trước mặt mình, trên mặt mang theo nụ cười tự phụ: “Đã rõ ràng lắm rồi, không phải sao?”
“Ầm ——” Một luồng sức mạnh khổng lồ đánh bay Kim Yển lên không trung, rồi mạnh mẽ quật hắn xuống đất.
Mặt đất vỡ vụn, máu trào ra cổ họng, lục phủ ngũ tạng như bị xé nát, đau đớn dữ dội.
“Khụ…”
Kim Yển nằm co quắp trong hố sâu, toàn thân tả tơi.
Rõ ràng khi hắn kịp phản ứng lại đã dùng kiếm để đỡ đòn tấn công của Hoa Bất Tiếu, nhưng tốc độ cơ thể hoàn toàn không phản ứng kịp, trong chớp mắt hắn đã bị Hoa Bất Tiếu dùng kiếm đánh bại.
Kiếm.
Kim Yển nghiến răng, tự dưng cảm thấy tức giận vì thực lực của bản thân bị xem thường.
Pháp khí bản mạng “Chuông Ma Thuật” của Hoa Bất Tiếu không ai không biết, không ai không hay, nhưng khi đối mặt với hắn, Hoa Bất Tiếu không những không dùng đến Chuông Ma Thuật, mà ngay cả chiếc linh tán thường theo bên cạnh Hoa Bất Tiếu cũng không dùng, đối phương chỉ dùng thanh kiếm bình thường nhất đối với hắn mà thôi.
“Khốn kiếp… khụ…”
Kim Yển ho dữ dội, cổ họng trào lên một vị tanh tưởi, hắn ho ra một ngụm máu lớn, nắm chặt thanh kiếm của mình trong tay. Hắn dùng sức cắm kiếm xuống đất, chống đỡ mình đứng dậy.
Vậy mà lại xem thường hắn đến thế…
Chỉ là một kẻ bị Hoa gia coi thường vứt bỏ, một kẻ bị đẩy ra làm tế phẩm…
Dựa vào đâu mà xem thường hắn như vậy?!
Đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét!!!
Hoa Bất Tiếu đáng chết…
Một cơn giận dữ vô cớ trào dâng trong lòng, thậm chí Kim Yển còn không rõ luồng sát ý đáng sợ này rốt cuộc là ý nghĩ thật của hắn hay là một sức mạnh vô hình nào đó đang thúc đẩy, điều khiển hắn.
Hắn chỉ cảm thấy gương mặt tuấn tú của thiếu niên trước mặt đặc biệt đáng ghét, khiến người ta ghê tởm và phẫn nộ, chỉ muốn giết chết để hả cơn giận trong lòng.
Ý thức của hắn dần mơ hồ, suy nghĩ còn sót lại chỉ còn một ——
Giết hắn!
Giết Hoa Bất Tiếu!
Một luồng sức mạnh vô tận từ hư không ngưng tụ, cuối cùng hội tụ trên người Kim Yển. Hắn chỉ cảm thấy dường như trong nháy mắt hai mạch Nhâm và Đốc của mình đã được khai thông, những bí pháp chưa từng học qua đồng loạt hiện lên trong đầu như nước lũ tràn về.
Luồng sức mạnh quỷ dị thần bí mà đáng sợ này…
“Chắc chắn có thể.” Đôi mắt Kim Yển dần bị huyết sắc bao phủ, con ngươi hắn trừng trừng nhìn về phía Hoa Bất Tiếu: “Chắc chắn có thể giết hắn!”
***
Trong kế hoạch ban đầu, thiếu niên kia lẽ ra nên nằm liệt trong hố lại đứng dậy với đôi mắt đỏ ngầu, ngay cả Hoa Bất Tiếu cũng cảm thấy có hơi ngạc nhiên.
Hắn nhướng mày, mũi kiếm lạnh lẽo hướng xuống dưới, không muốn ra tay với vị đích trưởng tử quý báu của Kim gia này nữa, hắn cũng lười tiếp tục cuộc đối đầu đã phân rõ thắng bại này: “Đến đây thôi là được rồi chứ? Kim đạo hữu, không nhận thua à —— chậc.”
Hoa Bất Tiếu giơ tay lên, đỡ lấy nhát kiếm đâm tới nhanh như chớp của thanh niên. Nơi lưỡi kiếm giao nhau tóe lửa, tiếng kim loại sắc bén va chạm chói tai không ngừng vang lên.
Hoa Bất Tiếu cau mày, cảm nhận được một luồng sức mạnh đến mức khó lòng chống đỡ đang bùng phát từ cơ thể đối phương, hắn lùi lại tránh đòn, miễn cưỡng đứng vững, thanh linh kiếm trong tay hắn vậy mà đã xuất hiện vài vết nứt.
… Kỳ lạ.
Hoa Bất Tiếu dời mắt khỏi những vết nứt trên kiếm, hắn còn định nói thêm vài câu nhưng lại thấy Kim Yển chẳng nói chẳng rằng đã nắm chặt kiếm chém về phía hắn, linh lực bao phủ trên kiếm còn đáng sợ hơn lần trước.
Cùng lúc đó, trên làn da lộ ra bên ngoài của Kim Yển nhanh chóng lan ra những hoa văn đen kỳ dị. Mà khi nhìn vào ánh mắt hắn, rõ ràng đã mất đi lý trí, chỉ còn lại sát ý hung tợn.
Sức mạnh của linh lực này đã vượt xa cảnh giới sơ kỳ Kim Đan, thậm chí còn hung mãnh hơn cảnh giới của Hoa Bất Tiếu. Hoa Bất Tiếu không thể nghênh đón trực diện, chỉ có thể vừa dùng kiếm đỡ những đòn tấn công như trời giáng của Kim Yển, vừa lùi lại né tránh.
Vào thời khắc nguy cấp như vậy mà Hoa Bất Tiếu vẫn còn lòng dạ thảnh thơi cười nói: “Kim đạo hữu, chỉ là vòng loại thôi, không nguy hiểm đến tính mạng, không cần phải liều mạng như vậy chứ?”
Xem ra Kim Yển cũng chẳng thể trả lời hắn, Hoa Bất Tiếu nhức đầu, cảm thấy khó giải quyết. Đồng thời, dưới những đòn tấn công cường độ cao của Kim Yển, hắn lại không tìm được sơ hở để rút linh tán ra, huống chi là triệu hồi pháp khí bản mạng Chuông Ma Thuật của mình.
Thật đúng là không thể chủ quan..
Hả?
“Rắc ——”
“————”
Âm thanh rợn người của da thịt vặn vẹo cùng với tiếng xương vỡ giòn tan đồng loạt vang lên.
Âm thanh rất nhỏ, thậm chí còn bị nhấn chìm hoàn toàn dưới cơn mưa tầm tã này, tiếng sấm chói tai như muốn nuốt trọn mọi âm thanh.
Cơn đau dữ dội đã lâu không gặp nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể, thần kinh bị bẻ cong phát ra âm thanh như muốn đứt lìa.
Hoa Bất Tiếu di chuyển tầm mắt, thấy cánh tay của mình đã bị linh lực đột ngột xuất hiện làm cho vặn vẹo biến dạng, xương cánh tay vỡ vụn đâm xuyên qua lớp thịt máu ghê rợn, kinh mạch đứt lìa phun ra máu tươi đỏ thẫm, tất cả đều bị cơn mưa xối xả rửa trôi.
“Đừng coi thường ta… tế phẩm của Hoa gia…”
Thanh niên trước mắt mặt mày dữ tợn, gương mặt vốn anh tuấn đã bị những hoa văn đen bao phủ hoàn toàn, xấu xí vô cùng: “Chẳng qua ngươi chỉ là phế phẩm mà Hoa gia muốn vứt bỏ mà thôi, dựa vào cái gì, khụ, dựa vào cái gì dám dùng ánh mắt đó nhìn ta…”
“Đi chết đi!”
Nhàm chán thật.
Thì ra thật sự có người dùng loại cấm thuật này để đấu ở vòng loại, thậm chí còn tàn sát đồng tộc.
Còn khiến hắn thảm hại như vậy.
Nếu Diệp Kính Tửu thấy dáng vẻ này, liệu cậu có nghĩ hắn đã yếu đến mức này rồi không?
Thật là… đáng giận.
“Giết tên phế vật này đi, nhanh lên.”
Giọng nói trong đầu cực kỳ chán ghét: “Cái tên cẩu hoàng đế này đúng là khiến người khác ghê tởm.”
“Không cần ngươi nói.”
Chuông Ma Thuật mang theo hơi thở quái dị cùng với ngọn lửa đen hiện ra trong tay thiếu niên, Hoa Bất Tiếu nheo mắt, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Kim đạo hữu, vốn dĩ ta không thích chém giết với người cùng tộc. Nhưng hôm nay ngươi khiến ta chật vật đến thế này, lại còn lời lẽ hỗn xược…”
“Vậy thì ta không khách khí nữa.”
——
“Sau đó thì sao? Sau đó thì sao nữa? Ca, huynh sẽ không thật sự giết chết Kim Yển đấy chứ? Đó là đích trưởng tử của Kim gia đấy!… Hừ, nhưng mà làm tay của huynh ra nông nỗi này, có chết cũng đáng đời.”
Hoa Linh ở bên cạnh chăm chú như đang nghe kể chuyện, vô cùng thích thú, hễ Hoa Bất Tiếu ngừng lại thì nàng lập tức sốt ruột đẩy người hắn giục kể tiếp.
Diệp Kính Tửu túm lấy cổ áo Hoa Linh, kéo nàng sang một bên, cảm thấy đau đầu: “Hoa Linh, đừng đẩy ca ca của ngươi, hắn bị thương đến thế kia rồi! Ngươi thật sự muốn hắn đau chết sao?”
“… Cũng không đau lắm.” Hoa Bất Tiếu nói.
Nếu sắc mặt hắn không tái nhợt đi một nửa ngay khoảnh khắc bị Hoa Linh đẩy thì lời nói đó nghe sẽ thuyết phục hơn nhiều.
Diệp Kính Tửu đáp cho có lệ một tiếng, cố giữ chút tôn nghiêm cuối cùng của thiếu niên trước mặt người trong lòng, hỏi Hoa Bất Tiếu: “Vậy… Ngươi giết hắn ta rồi à?”
Cậu cúi đầu cẩn thận bôi thuốc lên vết thương của Hoa Bất Tiếu, xương vỡ thành như vậy thật ra cũng chẳng có thuốc gì bôi được, nhưng ít nhiều cũng thể hiện chút quan tâm.
Song Hoa Bất Tiếu không lập tức trả lời cậu, giờ phút này Hoa Linh đang líu lo bên cạnh cũng im bặt, giả vờ huýt sáo nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng làm một người vô hình.
Cả căn phòng chìm trong yên lặng.
Diệp Kính Tửu có hơi bối rối, cậu ngẩng đầu, ánh mắt bất ngờ chạm thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Hoa Bất Tiếu mà không kịp phòng bị.
Ánh mắt thiếu niên thoáng dao động trong giây lát, Diệp Kính Tửu nghe thấy Hoa Bất Tiếu hỏi: “Ngươi muốn ta giết hắn à?”
Diệp Kính Tửu ngạc nhiên: “Cái gì mà ta muốn ——”
Lời nói thốt ra một nửa thì cậu chợt ngưng lại, hiểu ra hàm ý trong câu hỏi của Hoa Bất Tiếu.
Diệp Kính Tửu ghét giết người, cũng ghét người khác giết người.
Những quan niệm từ thế giới hòa bình trước đây khiến Diệp Kính Tửu rất khó thay đổi suy nghĩ của mình, cậu cảm thấy không thoải mái với việc Giới Tu Chân hễ động một chút là lấy tính mạng ra đánh cược. Mà trải nghiệm vào đêm ở Túy Tiên Lâu đã khiến cậu có một sự ghê tởm khó lòng tiêu tan đối với việc sát sinh.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn phá giới sát sinh.
Sau khi bước vào ảo cảnh này, Diệp Kính Tửu hướng mũi kiếm về phía yêu thú đang lao tới, lần đầu tiên phá giới sát sinh.
Tuy nhiên, Diệp Kính Tửu vẫn không có cách nào ép bản thân giết người được, cái ý nghĩ mãnh liệt muốn đối phương phải chết chỉ từng xuất hiện trên người Liễu Khuê Dao.
Từ tận đáy lòng cậu cảm thấy ghê tởm những chuyện như vậy.
Cho nên Hoa Bất Tiếu mới hỏi cậu, có muốn hắn giết Kim Yển hay không.
Muốn hay không…
Kẻ đó đã làm Hoa Bất Tiếu bị thương, thậm chí mỗi chiêu đều là sát chiêu, nhắm thẳng đến tính mạng của Hoa Bất Tiếu. Dù Hoa Bất Tiếu có giết hắn, Diệp Kính Tửu cũng sẽ không có ý kiến gì.
Cậu không thích giết người, không có nghĩa là cậu sẽ ép buộc người khác phải làm theo ý muốn của mình.
Nhưng Hoa Bất Tiếu hắn…
Diệp Kính Tửu né tránh ánh mắt của Hoa Bất Tiếu, cậu cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run rẩy. Giọng cậu rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Chuyện này không liên quan đến ta.”
“Liên quan.”
Hoa Bất Tiếu nói: “Ngươi không muốn ta giết người, ta sẽ không giết.”
Cho nên hắn đã không giết Kim Yển.
***
Ngay khi Chuông Ma Thuật sắp nghiền nát đầu Kim Yển, gương mặt Diệp Kính Tửu chợt lóe lên trong tâm trí Hoa Bất Tiếu.
Gương mặt thanh tú tinh xảo, trông có vẻ cực kỳ dễ bị bắt nạt kia, khi cao trào sẽ nghẹn ngào cầu xin hắn tha cho, van nài dương vật hắn đâm vào, đôi mắt hạnh long lanh ngấn lệ ngập tràn dục vọng ——
Khuôn mặt ấy cũng sẽ vô thức quay đi khi nhìn thấy thi thể máu me be bét, trong mắt ẩn chứa nỗi sợ hãi và sự kháng cự mà ngay cả Diệp Kính Tửu cũng chưa từng nhận ra.
Diệp Kính Tửu sợ hãi những cảnh tượng như vậy.
Cũng sợ hãi hắn — kẻ coi mạng người như cỏ rác, ra tay tàn nhẫn không nương tình.
Để khiến Diệp Kính Tửu không còn sợ hãi hắn nữa, làm một vài thay đổi đối với Hoa Bất Tiếu mà nói, cũng không phải việc quá khó.
Cuối cùng, Hoa Bất Tiếu dừng tấn công, xoay người rời đi.
Hắn thu hồi Chuông Ma Thuật, chẳng đoái hoài gì đến giọng nói trong đầu đang dần hòa làm một với hắn, phần lớn những lời đối phương nói đều bị một sức mạnh vô hình xóa đi mất.
Cũng không để ý đến thanh niên đã hoàn toàn tê liệt trên mặt đất, mất đi ý thức, những hoa văn đen phức tạp trên mặt hắn dần biến mất.
“Ầm ——”
Mưa to như trút, sấm chớp rền vang.
Hoa Bất Tiếu lê bước chân nặng nề trên con đường trở về, kéo theo cánh tay phải đã hoàn toàn tàn phế.
Ở cuối con đường, có hai người đang lo lắng chờ đợi hắn.
Muội muội của hắn…
Và người mà hắn yêu.