[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 74

Thời tiết ngày hôm sau không được tốt lắm.
Mới sáng sớm mà mây đen đã giăng dày đặc, gió to thổi phần phật, lá cây rậm rạp cũng xào xạc vì gió, kéo theo từng đợt lạnh buốt.
Thế nhưng đêm qua Diệp Kính Tửu lại ngủ rất ngon, lúc tỉnh dậy cậu vẫn còn nằm trong lòng Hoa Bất Tiếu, chắc lại là bệnh cũ của đối phương tái phát. Nhưng Diệp Kính Tửu cũng không muốn so đo chuyện này, chỉ vì vòng tay của Hoa Bất Tiếu đêm qua đã đem lại cho cậu chút an ủi.
Cậu cũng không tự hỏi những chuyện khiến mình phiền lòng nữa mà cố phấn chấn lên để nghênh đón trận thi đấu hôm nay cùng với Hoa Bất Tiếu.
Hôm nay là lượt đấu cá nhân cuối cùng trước khi tiến vào trận hỗn chiến, sau khi thi đấu cá nhân kết thúc sẽ còn khoảng một nghìn người, mà sau trận hỗn chiến chỉ có thể còn 99 người thôi, sau đó lại tổ chức thêm hai lượt quyết đấu nữa tới khi người đoạt giải quán quân xuất hiện.
Trên đường đi thi đấu Hoa Linh cứu ríu rít bên tai cậu, hỏi cậu đi đâu làm gì suốt mấy ngày nay.
“Có vui không? Trước giờ ta còn chưa dạo qua thành Phù Tri đâu đấy. Ca ca cứ nói chỗ đó nguy hiểm nên không cho ta tới chơi.
Hình như có người trong đội ngũ phía sau biết Diệp Kính Tửu khá thân thiết với người của phái Tiêu Dao nên bọn họ đang lén bàn về hành tung của cậu. Tiếng thảo luận của bọn họ rất nhỏ nhưng Diệp Kính Tửu vẫn tai thính nghe được.
Diệp Kính Tửu mím môi vờ như không nghe thấy tiếng những người đó nói, trả lời Hoa Linh: “Không có gì vui cả. Thành Phù Tri là địa bàn của Yêu tộc, đa phần toàn là mấy thứ khủng bố khiến ngươi không thể ngủ yên được, ngươi đừng nên tới đó thì hơn.”
Hoa Linh ngơ ngẩn, nàng không ngờ Diệp Kính Tửu lại trả lời như vậy. Đương nhiên nàng biết đối với Nhân tộc thì thành Phù Tri không phải chỗ thú vị gì nhưng nàng vẫn muốn đi thử xem sao. Vì thế mãi cả buổi nàng mới nặn ra được một câu: “Vậy để ta tới đó mở mang tầm mắt cũng khá tốt mà!”
Sao đó nàng nhận được một cú vả vào đầu từ ca ca mình.
Hoa Linh còn muốn nói thêm gì nữa nhưng lại bị Hoa Bất Tiếu lên phía trước đẩy ra sau, nàng buồn bực nhìn hai người đi trước, còn thấy ca ca nhà mình mở ô che gió cho Diệp Kính Tửu nữa chứ.
Nàng còn chưa được hưởng đãi ngộ thế này đâu…
Hoa Linh im lặng quay đầu đi, mắt không thấy lòng không đau.
“Ngươi đừng để ý đến lời của đám người đó.”
Hoa Bất Tiếu nói: “Quan điểm tông tộc của Hoa gia rất nặng nên vốn dĩ bọn họ đã có khúc mắc với người từ ngoài tới như ngươi rồi, giờ còn thấy ngươi qua lại với người phái Tiêu Dao nữa thì bọn họ nói linh tinh cũng bình thường. Nếu ngươi không vui thì ta sẽ bắt bọn họ câm mồm.”
Diệp Kính Tửu lắc đầu: “Không cần, không liên quan đến bọn họ. Đúng là mấy ngày nay… ta đã tiếp xúc với người của phái Tiêu Dao quá nhiều, khó trách bọn họ sẽ nghĩ vậy.
Thời tiết hôm nay thực sự rất tệ, lá cây bị gió thổi loạn cả lên, đến cả không khí cũng ảm đạm. Mây đen nghìn nghịt cả một vùng trời, khi Hoa Bất Tiếu ngẩng đầu lên còn nghe thấy tiếng sấm rền vang.
“Có vẻ sắp mưa rồi.” Hoa Bất Tiếu nói.
Diệp Kính Tửu hỏi: “Thi đấu có bị hủy không?”
Ý cười trên môi Hoa Bất Tiếu rất nhạt: “Không đâu, Yêu tộc sẽ không cho Nhân tộc những đặc quyền như thế.”
Dù nói vậy nhưng khi tới trường đấu võ thì những quý tộc Yêu tộc cũng ngại thời tiết không tốt, gió thổi làm Yêu phát đau nên đã yêu cầu dựng một kết giới ở ngoài khán đài. Trường đấu võ lớn như thế nên việc dựng kết giới cũng không phải việc nhỏ gì, đoàn người Diệp Kính Tửu phải chờ một hồi lâu vì chưa tổ chức được.
Diệp Kính Tửu thấy hơi buồn cười, cậu quay qua cười nói với Hoa Bất Tiếu: “Đúng là không sai, Yêu tộc sẽ không cho Nhân tộc đặc quyền nhưng bọn họ sẽ tự cho mình đặc quyền.”
Nói xong hai người không hẹn mà đồng thời nở nụ cười.
Đương nhiên không thể đứng đờ mãi trong khoảng thời gian chờ đợi lâu như vậy được, ba người Diệp Kính Tửu đứng chung một chỗ, bắt đầu thảo luận về chế độ thi đấu trong đại hội võ lâm của Yêu tộc.
“Theo lý mà nói thì trận hỗn chiến nên được tiến hành từ ban đầu mới đúng chứ? Loại người nhanh, còn tiện nhìn rõ ưu khuyết của một người nữa, nghĩ thế nào cũng thấy nhanh hơn là tiến hành đấu cá nhân ngay từ đầu.”
Hoa Linh giải đáp vấn đề của Diệp Kính Tửu: “Trước giờ Yêu hoàng đều làm việc theo tâm trạng, ngươi nghĩ hắn là nhân loại như chúng ta chắc? Đương nhiên là hắn thích thế nào thì làm thế ấy rồi.”
Diệp Kính Tửu: “…”
Ờ, được thôi.
Ở mức độ nào đó lại thấy thuyết phục hết sức.
Với người không chuyên thi đấu như Diệp Kính Tửu thì vẫn không hiểu về chế độ thi đấu cho lắm, Hoa Linh nghĩ nghĩ một lúc rồi dùng cách nói đơn giản nhất để giải thích những trạm kiểm soát sau này cậu phải vượt qua.
“Sau khi trận hỗn chiến kết thúc sẽ chỉ còn lại 99 người trên sân thi đấu thôi. Sau đó là sáu vòng đấu cá nhân, giống như vòng đấu đầu tiên của chúng ta. Nhưng lần này khác, hai vòng đầu sẽ có một lần miễn đấu, còn lại đấu đối kháng hai người.”
“Nói vậy thì người được miễn đấu chẳng phải may mắn quá rồi sao? Tiến vào giai đoạn sau luôn mà.”
“May cái gì chứ! Lần đầu thì đúng là may thật, còn có thể ngồi ở khán đài bên Yêu hoàng, cùng đám yêu ngồi xem người ta đấu, ngươi có muốn thứ phúc phần này không? Lần thứ hai… ha, thì chỉ có xui xẻo thôi! Không chỉ không có chỗ xem mà đến vòng ba còn phải quyết đấu với hai người, mà trong trận chiến ba ấy chỉ có một người thắng thôi. Dựa theo kinh nghiệm trước giờ thì đa số người tới được vòng tử vong này đều là tuyển thủ hạt giống, tuyển thủ được miễn tham gia kia không chết thì cũng mất một tầng da.”
“… Thì ra là vậy.”
“Tiếp theo thì sao, vòng chung kết cuối cùng sẽ còn ba người. Ba người này sẽ thi đấu luân phiên, trong một ng
ày có ba trận, ai thắng nhiều nhất sẽ đoạt giải quán quân. Năm kia là tên đó của phái Tiêu Dao… cũng không biết phái bọn họ đã được miễn một lần hiến tế rồi mà còn tới tranh cơ hội lần này với mọi người làm gì nữa chứ.”
“Theo lời ngươi nói vậy thì có thể nói vòng chung kết là xa luân chiến*, đúng không?”
(*)Xa luân chiến: Chiến thuật chiến tranh cổ đại về việc hai hay nhiều cánh quân thay nhau mài mòn sức quân địch, nhưng ở đây có thể hiểu là người trong một nhóm lần lượt đấu với nhau.
“Coi như thế cũng được, Dù sao thì ai cũng phải đánh hai trận quyết đấu cường độ cao.”
“Nếu cuối cùng số lần thắng của ba người lại bằng nhau thì sao?”
“Thế thì thi đấu thêm giờ, ba người đồng thời quyết đấu, người thắng cuộc cuối cùng là quán quân.” Đến đây Hoa Linh dừng lại một chút rồi thở dài: “Người tới được vòng chung kết đều có khen thưởng nhưng chỉ có tông môn hoặc gia tộc người đoạt giải mới có cơ hội miễn hiến tế. Năm nay vừa hay rút thăm tới nhà chúng ta, đúng là phiền chết mất thôi.”
Nếu không phải vì lần rút thăm này thì sang năm bọn họ đã thành niên rồi, không phải tham gia vào vụ tế phẩm nữa.
Nhắc tới hiến tế, dù trước đó Diệp Kính Tửu đã biết một ít lý do nhưng vẫn khó hiểu tại sao Hoa gia lại chọn hai huynh muội Hoa Bất Tiếu để làm tế phẩm: “Dù là thiên phú, linh căn hay ngộ tính thì hai huynh muội các ngươi đều có thể gọi là cực xuất sắc. Ca ca ngươi thì càng khỏi phải bàn, hắn là một trong những thiên tài kiệt xuất nhất của Nhân tộc trong mấy trăm năm nay, phải nói hai ngươi là hy vọng trong tương lai của Hoa gia mới đúng. Theo lý thuyết thì bọn họ phải cật lực bảo vệ hai ngươi mới phải.”
Diệp Kính Tửu vừa dứt lời thì bầu không khí trầm đi hẳn.
Hoa Bất Tiếu rũ mắt, liếc nhìn Hoa Linh một cái. Tiểu cô nương lại càng không giấu được cảm xúc, nàng đã nhăn hết mặt mày, cả người cứng đờ.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, Hoa Linh bỗng mở miệng đáp lại: “Vậy nếu trong tông tộc có người muốn bọn ta nên chết một cách “đương nhiên” thì sao? Thiên tài chưa kịp trưởng thành mà chết yểu giữa đường cùng lắm là thấy đáng tiếc thôi. Huống hồ, huống hồ người có thể bảo vệ được bọn ta đã chết từ lâu rồi ——”
“Hoa Linh.”
Hoa Bất Tiếu lạnh giọng cắt ngang lời nàng, Hoa Linh ngước mắt lên rầu rĩ nhìn ca ca, không nói tiếp mà chỉ lẩm bẩm: “Ta nói toàn là sự thật thôi.”
Có người muốn cho bọn họ chết, chết thuận theo tự nhiên, theo một cách “đương nhiên”.
Loại trẻ mồ côi không cha không mẹ như bọn dù có thiên phú chói lóa đến thế đâu thì cũng có ích gì chứ?
Cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết mà thôi.
Trừ khi… trừ khi có người có thể che chở bọn họ…
Nghĩ tới những lời trưởng lão từng nói với nàng trước đây, Hoa Linh thở dài một hơi rồi không nói gì nữa.
Diệp Kính Tửu biết Hoa Bất Tiếu lo ở đây nhiều người nhiều tai mắt, lo đệ tử Hoa gia nghe được lời của bọn họ.
Cậu liếc qua Hoa Linh, nàng đang chu mỏ, còn trẻ con hơn cả cậu. Cậu dùng vai huých nhẹ vào vai Hoa Linh, nàng bĩu môi quay qua thì cậu ghé sát nói thầm bên tai nàng: “Ta cảm thấy bọn họ không có mắt nhìn xa trông rộng.”
Hoa Linh nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu rồi vui vẻ gật đầu, rất đồng tình: “Đúng không? Ta cũng thấy vậy đó.”
Hoa Bất Tiếu cười cười, không nhìn hai người họ nữa. Ánh mắt hắn chuyển lên kết giới đang dần hình thành phía trên không trung. Ngay chính giữa màn kết giới ấy là một ma nhãn khổng lồ lặng lẽ nhìn xuống tầng chót nơi đám bọn họ đang đứng trong yên lặng tựa như đang nhìn vào vật chết vậy.
Một linh cảm chẳng lành lóe lên.
Rất mãnh liệt.
“Hủy diệt nó.”
Giọng nói lạnh lẽo trong não ra lệnh cho hắn.
“Vì sao chứ?” Hoa Bất Tiếu bình tĩnh hỏi, vẻ mặt không đổi.
Ban đầu hắn còn tưởng Ma Nhãn kia có gì bất thường, nào ngờ giọng nói kia chỉ hờ hững đáp:
“Chướng mắt.”
***
Chẳng bao lâu sau Diệp Kính Tửu đã hối hận về việc trêu chọc Hoa Linh.
Hoa Linh hỏi cậu ba ngày nay cậu làm gì rất chi tiết: “Ngươi với bằng hữu tên Yến Đình Vân kia của ngươi đi chơi vui không? Có mệt không á? Nếu ta nhớ không lầm thì Yến Đình Vân còn bảo sẽ bôi thuốc cho ngươi đúng không? Ngươi ra ngoài chơi thôi mà cũng để bản thân bị thương nữa hả? Sao lại bất cẩn vậy chứ?”
Diệp Kính Tửu không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào trong số đó, cậu ấp úng nửa ngày vẫn không thể trả lời rõ ràng được. Đến khi kết giới hoàn thành cậu mới vịn vào cái cớ phải đi thi đấu để từ biệt. Cứ tưởng thế là thoát rồi nhưng chẳng hiểu sao Hoa Linh lại kéo ống tay áo cậu rồi đi theo như thể đã thông suốt gì đó.
Chiều cao của hai người không khác nhau là bao, dính nhau thì cũng chỉ là một đôi bạn bạn bè bè lôi kéo nhau.
“Ngươi nói rõ cho ta! Diệp Kính Tửu, ngươi ấp úng như vậy, ngươi, có phải ngươi đã làm chuyện có lỗi với ca ca ta không?!”
“Cái gì mà làm chuyện có lỗi với ca ca ngươi chứ, ta với hắn cũng có, có quan hệ gì đâu! Ấy! Ngươi đừng kéo tay áo của ta nữa!”
“Gì mà không có quan hệ với ca ca ta chứ? Diệp Kính Tửu ngươi cứ nói dối không thèm chớp mắt vậy sao! Vậy ngươi có quan hệ gì với tùy tùng nhỏ của Uông Phương? Ngươi nói cho ta nghe xem!”
Những người bên cạnh đều nhìn về phía bọn họ vì tiếng cãi cọ của hai người, Diệp Kính Tửu sắp điên đến nơi rồi: “Nhỏ giọng chút! Nhỏ giọng chút! Hoa Linh, ngươi không nói to như vậy cũng không ai nghĩ ngươi bị câm đâu!”
“Vậy ngươi giải thích cho ta đi —— ấy! Ngươi chạy cái gì chứ! Ngươi cứ xé áo như vậy luôn hả?! Diệp Kính Tửu, ngươi đừng để ta bắt được ngươi! Ta cảnh cáo ngươi trước, nếu ngươi dám ngoại tình sau lưng ca ca ta ngươi chết chắc rồi!”
Hoa Linh tức đến mức dậm chân bịch bịch nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Kính Tửu chạy mất dạng. Nàng nắm chặt nửa ống tay áo của Diệp Kính Tửu trong tay, vừa quay lại đã thấy những người dự thi xung quanh nhìn mình với đủ loại biểu cảm vi diệu.
Hoa Linh không nhịn được mà trợn mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy mỹ nhân bao giờ à!”
Đúng là một cô nương nhỏ đanh đá.
Người dự thi xung quanh yên lặng nhìn sang chỗ khác.
***
Hoa Bất Tiếu là người đầu tiên đến sân thi đấu, sau đó là Diệp Kính Tửu chạy trối chết tới, cuối cùng là Hoa Linh hùng hùng hổ hổ.
Trên đường đến sân thi đấu gió đã nhỏ lại nhưng trời bắt đầu đổ mưa lất phất.
Kể cũng lạ, kết giới kia chỉ chặn được gió mà không ngăn được mưa. Những giọt mưa rơi xuống đất liền bắn tung những làn nước nhỏ lấp lánh.
Cả quá trình thi đấu đều rất thuận lợi như mấy ngày trước, Diệp Kính Tửu kết thúc trận thi đấu rất nhanh. Có thể là cậu được nữ thần may mắn để mắt tới nên đối thủ cậu gặp mỗi lần đều chẳng có gì đặc biệt. Dù không xuất toàn lực nhưng cậu cũng có thể đánh bại đối thủ dễ như ăn kẹo.
Sau khi thi đấu kết thúc, trên đường quay lại điểm tập trung, người mà Diệp Kính Tửu lo lắng đầu tiên là Hoa Linh. Trước đó nàng đã bị Liễu Khuê Dao đánh trọng thương, suýt thì không còn mạng nữa, dù giờ có thể nhảy nhót tung tăng nhưng dù sao thì gì nàng cũng mới dưỡng thương được mấy ngày. Lần này lên thi đấu, có thể phát huy được mấy phần thực lực cũng chưa biết, nếu gặp phải đối thủ khó giải quyết thì có khi còn vừa thất bại vừa bị thương nặng tiếp ấy chứ.
Nhưng ngoài ý muốn là khi Diệp Kính Tửu trở về thì Hoa Linh đã ở đó ăn đồ ăn vặt trong túi trữ vật rồi.
Sau một trận thi đấu cảm xúc của Hoa Linh ổn định hơn rất nhiều, nàng liếc xéo Diệp Kính Tửu rồi hừ nhẹ một tiếng, không bám riết chuyện vừa nãy nữa mà nói đến trận đấu vừa xong: “Đối thủ hôm nay của ta cũng là một kẻ phế một nửa rồi, cũng có vết thương chưa khỏi hẳn. Bọn ta nhìn nhau một lúc thì tên đó nhận thua, cũng thức thời ra phết.”
Trời mưa lớn, Diệp Kính Tửu dùng linh lực hong khô mái tóc ướt đẫm rồi ngồi xuống cạnh Hoa Linh. Cậu quét qua một vòng, người bên phái Tiêu Dao vẫn chưa thấy ai về.
Hoa Linh nhìn theo hướng cậu nhìn, đồng thời ném một quả khô vào trong miệng: “Ngươi cũng thấy lạ đúng không? Hồi trước lần nào cũng là tên họ Sầm bên phái Tiêu Dao ra đầu tiên, hôm nay lại chẳng thấy đâu cả. Lạ thật đấy.”
Diệp Kính Tửu nhíu mày, không hiểu sao cậu lại hơi thấy bất an. Cậu còn nhớ chuyện Mục Tu báo cho mình nơi này là ảo cảnh đêm qua, cậu rũ mắt ép linh cảm không tốt đang dâng lên trong lòng xuống.
Giờ hãy còn sớm, người quay lại chưa nhiều, chưa đến mức phải quá lo lắng.
Giờ tuy vẫn mưa to nhưng cả trường đấu võ lại rơi vào bầu không khí ồn ào náo nhiệt, tiếng vũ khí va chạm chói tai, tiếng nổ từ thuật pháp va nhau và tiếng hoan hô của Yêu tộc ở trên cao vang lên khắp nơi.
“Giết hắn! Giết hắn!”
“Cô bé Nhân tộc kia trông cũng xinh xắn đấy chứ, nếu chết rồi thì càng tốt.”
“Thuật tế linh hồn người chết hả? Ha ha… đúng là tạo nghiệt mà, sao Nhân tộc lại có loại pháp thuật tà đạo thế này?”
“Số Nhân tộc tu ma cũng không ít đâu, ăn vào còn thêm vị cay so với đám nhóc chính đạo kia ấy chứ!”
“…”
“…”
Thời gian từ từ trôi đi, người ở sân dần nhiều lên nhưng Diệp Kính Tửu mãi không thấy Hoa Bất Tiếu trở về. Ở nơi xa, hai gương mặt quen thuộc của phái Tiêu Dao vẫn chưa xuất hiện.
Không ổn.
Diệp Kính Tửu đứng ngồi không yên: “Ta đi xem ca ca ngươi sao rồi.”
“Ấy, đừng.”
Hoa Linh cản cậu lại, biểu cảm của nàng cũng không tốt lắm: “Ngươi cũng đâu phải không biết thực lực của ca ca ta thế nào, ngươi mà tới xem hắn đấu loại thi đấu sơ cấp thế này thì hắn lại xị mặt ra.”
Diệp Kính Tửu nhíu mày nói nhỏ: “Hắn không nên về muộn thế mới phải, chắc chắn là xảy ra chuyện rồi.”
Còn có cả sư tôn với đại sư huynh, tu vi của hai người đều thuộc hàng đỉnh nhất trong đám mà giờ đều mất tăm thì chắc chắn đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì rồi.
Hoa Linh siết chặt nắm tay, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy ca ca mình chậm trễ như vậy. Mưa càng ngày càng lớn, những cơn gió mới yếu đi trước đó cũng bắt đầu thổi mạnh hơn khiến cảnh tượng trong tầm mắt càng thêm hỗn loạn.
Sấm sét ầm ầm vang trên trời cao ở nơi xa, nghe mà đinh tai nhức óc.
Đúng là điềm dữ ở khắp nơi.
Ngay cả Hoa Linh lúc trước còn tin tưởng vững chắc, giờ cũng bắt đầu dao động theo.
Nhưng mà…
“Đừng qua đó, chắc chắn hắn sẽ không sao đâu.”
Cuối cùng cánh tay ngăn Diệp Kính Tửu lại của Hoa Linh vẫn không hạ xuống: “Nhóc ngốc à, ngươi không tin ta cũng được nhưng ngươi không tin ca ca ta ư?”
… Tin tưởng Hoa Bất Tiếu?
Diệp Kính Tửu rũ mắt, nụ cười không chút để ý của Hoa Bất Tiếu vẫn ở trong ký ức cậu, trước giờ tên này làm gì cũng đều ung dung tự tại, luôn biết giữ lại cho mình một đường lui, tuyệt không bao giờ để bản thân rơi vào cảnh đường cùng.
Không chỉ có Hoa Bất Tiếu, cả sư tôn và đại sư huynh đều như vậy…
Hoa Linh nói rất đúng, cậu phải tin tưởng bọn họ.
Cuối cùng, Diệp Kính Tửu gác lại ý định bước ra ngoài.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi vỗ nhẹ lên tay Hoa Linh, hơi bất đắc dĩ: “Được rồi, ta tin tưởng bọn họ, ngươi đừng giữ tay mãi thế nữa, không mỏi à?”
“Ta là tu sĩ thì mỏi cái gì? Ngươi đúng là thiếu nữ mà. Cũng chẳng biết ai chiều ngươi làm ngươi yếu đuối cỡ đó.”
Hoa Linh cố gắng đổi chủ đề, muốn kéo không khí nhẹ nhàng trở lại: “Nếu ngươi không có việc gì làm thì chúng ta tiếp tục tâm sự về việc rốt cuộc là ngươi đã làm gì vào ba ngày nay đi…”
Cơn mưa nặng nề làm tất cả mọi thứ trong tầm mắt trở nên vặn vẹo mơ hồ.
Lúc đang đùa giỡn với Hoa Linh, Diệp Kính Tửu hoảng hốt nhìn thấy một bóng người cao lớn ở trong màn mưa đang đi từng bước một về phía bọn họ, mỗi bước chân đều cực kỳ nặng nề.
Trái tim cậu không khỏi lỡ mất một nhịp, cậu không đùa giỡn với Hoa Linh nữa mà nhìn chằm chằm về phía trước.
Dưới làn mưa tầm tã, vết máu trên người thiếu niên bị nước cuốn trôi sạch sẽ, hòa vào dòng nước đang chảy xiết.
Xuyên qua màn mưa, dung nhan yêu dị tuấn tú dần hiện rõ, tựa như yêu nữ Siren giữa đại dương dùng giọng ca dụ dỗ các thủy thủ, thiếu niên tuấn tú quyến rũ cũng lấy gương mặt để mê hoặc thế nhân, lay động lòng người.
Hoa Bất Tiếu chống cánh tay phải đã vặn vẹo biến dạng, bình tĩnh dừng lại ở chỗ cách Diệp Kính Tửu không xa, hai người nhìn nhau, trong mắt Hoa Bất Tiếu dần hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“Xem ra không sốt ruột lắm nhỉ? Còn biết chơi đùa nữa.”
Hoa Bất Tiếu mỉm cười: “Làm không tệ lắm.”
[Tác giả có lời muốn nói:]
Hoa Linh: Rõ ràng mặt ta cũng chẳng khác mặt ca ca là bao mà dựa vào đâu chỉ viết ca ca ta đẹp mà không viết ta đẹp hả! (Giơ ngón giữa)