[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 73

“Vút ——”
Một đạo kiếm ý vô hình ngưng tụ từ không trung không rõ hình dạng lao về phía thiếu niên mặc áo choàng đen trùm mũ kín mít.
“Chậc, sao cứ bám dính như chó vậy?”
Thiếu niên tuấn tú sắc sảo nhíu mày, trong chớp mắt đã giơ tay lên dùng kiếm chắn lấy đòn công kích. Thân hình hắn nhanh chóng ẩn vào bóng tối, lặng lẽ rời đi giữa mạng lưới tìm kiếm dày đặc do ảo cảnh giăng ra.
Từ lúc Mục Tu thức tỉnh trong ảo cảnh cậu ta đã phải chặn những đợt tấn công kiểu này không biết bao nhiêu lần.
Cậu ta cứ tưởng dùng mấy lá chắn pháp thuật cùng một lúc cũng đủ để bản thân có thể chống được một khoảng thời gian nhưng không ngờ ảo cảnh lại nhận ra sự tồn tại của cậu ta nhanh đến vậy, thành ra Mục Tu buộc phải tạm thời rời khỏi Diệp Kính Tửu.
Tiện thể còn làm màu một chút.
May mà Diệp Kính Tửu không phát hiện ra hắn rời đi là bất đắc dĩ, nếu không để mất mặt trước người trong lòng, Mục Tu chắc chắn sẽ cáu điên lên mất.
Mục Tu về không gian nhỏ tạm được tạo ra nhờ bí thuật của gia tộc.
Lúc cậu ta trở về, không gian này đã gần như bị ảo cảnh khắp nơi ăn mòn gần hết. Thân hình cao lớn của Mục Tu khiến nơi chật chội này càng thêm bức bối.
Cậu ta xụ mặt làm pháp quyết, mãi sau mới khiến cơ thể thoải mái hơn chút khi ở trong không gian này. Tiếp đó, ngón tay cậu ta khép lại thành một hình tam giác, khẽ niệm chú.
Một tia sáng bạc mỏng manh ngưng tụ giữa đầu ngón tay cậu ta rồi tỏa ra xung quanh thành một tấm bản đồ tinh tú lấp lánh giữa bầu trời đầy sao trước mặt Mục Tu.
Trên tấm bản đồ sao này vốn có hai vì tinh tú rất lớn, một vì tinh tú tối đen tĩnh mịch, một vì tinh tú rực rỡ lóng lánh. Mà giờ đã có sự khác biệt, vì tinh tú vốn tối đen kia giờ đã có dấu hiệu chuyển động nhẹ, dù vẫn ảm đạm nhưng ánh sáng lập lòe mỏng manh ấy thật sự đã tồn tại.
Ý thức của Lâm Thời Chiêu đã tỉnh, hắn đang từ từ xuất hiện trong ảo cảnh to lớn quái quỷ này.
Đụ má, chả trách cậu ta mới nói với Diệp Kính Tửu vài câu mà ảo cảnh đã bắt đầu tấn công cậu ta rồi, hóa ra là do Lâm Thời Chiêu sắp tỉnh.
Mà nói đi cũng phải nói lại, đến tận giờ ý thức của Lâm Thời Chiêu mới có dấu hiệu tỉnh dậy, thì đám ma đầu ở Ma cung hẳn đã hao tổn không ít công sức.
Một khi Lâm Thời Chiêu hoàn toàn thức tỉnh thì sợ là Liễu Khuê Dao, Thẩm Chi và cả đám thuộc hạ của chó hoàng đế kia đều sẽ khôi phục ký ức.
Cuối cùng trận hỗn chiến ấy cũng phải xảy ra thôi.
Hiện tại đã càng ngày càng gần trận hỗn chiến trong dự đoán rồi.
Mục Tu là thiếu chủ thế gia, đương nhiên là cậu ta hiểu được đạo lý tránh xa tranh chấp, ngồi sau làm ngư ông đắc lợi.
Bản thân cậu ta cũng muốn thoát khỏi cuộc tranh đấu này nên đương nhiên cũng không muốn dính vào vũng nước đục này.
Lâm Thời Chiêu suy cho cùng vẫn quá trẻ, Mục Tu chẳng tin đám cáo già kia lại chịu để một tiểu hoàng đế xoay họ mòng mòng trong lòng bàn tay.
Giờ điều Mục Tu có thể làm là yên lặng quan sát.
Thực lực của cậu ta hiện giờ không đủ để có thể tùy tiện hành động. Huống chi cậu ta còn chưa hoàn thành nghi lễ trưởng thành của gia tộc, tu vi bây giờ cũng chỉ tới sơ kỳ Kim Đan, đế cả Diệp Kính Tửu cậu ta còn đánh không lại.
Khi không ở bên cạnh Diệp Kính Tửu, đầu óc Mục Tu lại hoạt động rất linh hoạt, thuần thục chơi trò quyền mưu không chút ngượng tay.
Cậu ta chỉ dễ xốc nổi với Diệp Kính Tửu, thỉnh thoảng chơi ngu chứ không ngu thật.
Tối nay Diệp Kính Tửu bảo đại sư huynh đã khôi phục ký ức, còn nói với Diệp Kính Tửu rằng đây là một thế giới chứ không phải ảo cảnh như Mục Tu nói.
Mục Tu khá bất ngờ khi đại sư huynh cũng đã học được cách nói dối, xem ra tình hình bây giờ của hắn cũng không tốt lắm. Mà cũng đúng, bị kẹt giữa các thế lực lớn như vậy, đại sư huynh sống sót được đến giờ đã là kỳ tích.
Mục Tu hiểu rất rõ Đại sư huynh đang tính toán điều gì.
Yến Lăng Khanh muốn Diệp Kính Tửu ở lại trong ảo cảnh này cùng mình.
Cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ cần không hủy mắt trận thì ảo cảnh sẽ luôn tiếp tục. Dù thuật sĩ tạo ra ảo cảnh đã chết thì ảo cảnh vẫn có thể tự duy trì mấy trăm năm. Thậm chí nếu tu vi của thuật sĩ bên trong ảo cảnh đủ mạnh, thì về sau còn có thể hóa thành một thế giới nhỏ độc lập.
Yến Lăng Khanh muốn vỏ bọc đẹp đẽ giả dối ấy duy trì mãi mãi.
Nhưng tiền đề là ảo cảnh này là ảo cảnh bình thường.
Mục Tu là đệ tử thân truyền của chưởng môn phái Tiêu Dao, lúc đầu đã từng tu hành cùng với đại sư huynh. Thiên phú của đại sư huynh cực cao, đến cả những loại pháp thuật khác hắn cũng nghiên cứu khá tinh thông.
Đó cũng là lý do tại sao Yến Lăng Khanh lại phát hiện ma âm Hoa Bất Tiếu gieo lên người mình nhanh đến vậy.
Tuy hắn tu luyện siêng năng song lại không quá khát vọng đối với việc tăng cảnh giới, thành ra tốc độ tu hành cũng không thể xem là rất nhanh. Ít nhất là khi so sánh Yến Lăng Khanh với Hoa Bất Tiếu và Sầm Lan thời trẻ thì yếu hơn hẳn, thậm chí còn bị Mục Tu dễ dàng vượt qua.
Nhưng dù sao thì cũng lớn lên trong vòng tay sư tổ, kiến thức của đại sư huynh rất rộng rãi, vậy thì chắc ký ức của hắn mới thức tỉnh hắn đã nhận ra thế giới bọn họ đang ở hiện tại là ảo cảnh rồi. Nhưng tiếc là thông minh quá lại bị thông minh hại, đại sư huynh trải đời không đủ, cũng không có không có hậu thuẫn như Mục Tu. Với vị trí của hắn với Diệp Kính Tửu thì chẳng bao lâu sau hắn sẽ phát hiện thật ra Diệp Kính Tửu chính là… mắt trận của ảo cảnh này.
Nhưng chắc chắn Yến Lăng Khanh sẽ không biết ảo cảnh do một tay Lâm Thời Chiêu tạo ra này lại có tận hai mắt trận.
Diệp Kính Tửu là sống, Lâm Thời Chiêu là chết.
Đại sư huynh nhìn thấy Diệp Kính Tửu là mắt trận cửa sinh nên tự nhiên sẽ nghĩ rằng phải giết chết tiểu sư đệ mình âu yếm thì mới phá được ảo cảnh.
Đương nhiên hắn không thể giết chết tiểu sư đệ rồi, Yến Lăng Khanh có chết hắn cũng sẽ không để tiểu sư đệ bị thương dù chỉ một sợi tóc.
Tới đây Yến Lăng Khanh sẽ thay đổi suy nghĩ muốn phá ảo cảnh ban đầu rất nhanh.
Chỉ cần hắn có thể giết chết Lâm Thời Chiêu lúc mọi người vẫn còn ở trong ảo cảnh, bảo vệ mắt trận cửa sinh – Diệp Kính Tửu cho tốt là có thể khiến mọi người chìm trong ảo cảnh hư vô này mãi mãi.
Đại sư huynh thông minh hơn bất kỳ kẻ nào nhưng cuối cùng vẫn quá yếu đuối.
Ngày xưa Mục Tu thích đại sư huynh, cậu ta chỉ cảm thấy mặt này của Yến Lăng Khanh rất dịu dàng, còn bây giờ, cậu ta hiểu ra rằng – quá dịu dàng, chưa hẳn đã là điều tốt.
Ít nhất thì… sẽ để lại sơ hở cho những kẻ như cậu ta thừa cơ mà chen vào.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc mà đại sư huynh đã muốn ôm mỹ nhân về thì đúng là quá ngây thơ rồi.
Mục Tu lấy lại tinh thần, cậu ta buông tay ra, bản đồ sao cũng biến mất theo.
Hắn vòng tay gối sau đầu, nằm trên mặt đất cứng ngắc nhìn kết giới đang liên tục bị ảo cảnh công kích.
Cứ một lúc lại phải sửa một lần, mẹ nó phiền thật chứ.
Tên chó hoàng đế kia chết chắc rồi, dám để thiếu chủ Mục gia có huyết thống cao quý là cậu ta sa cơ tới mức này.
À phải rồi, không phải Diệp Kính Tửu muốn cứu vớt sư tôn và đại sư huynh của mình à?
Nếu cậu muốn làm vậy thật thì…
Mục Tu nở nụ cười ác liệt như thể nghĩ tới gì đó.
Khiến tên chó hoàng đế đó đau đớn thấu tim gan, thậm chí chết không nhắm mắt, cũng chẳng phải là không thể.
Dù sao thì đối với cậu ta thì giải quyết một đối thủ cạnh tranh cũng chẳng mất gì.
Đáng để mong chờ đây.
Mục Tu hừ nhẹ, nụ cười xen chút vẻ đắc ý dào dạt.
“Rắc ——” Là tiếng kết giới vỡ vụn.
Nụ cười đông cứng trên môi, mặt Mục Tu đen như đáy nồi, vội vàng sửa lại kết giới.
Sớm muộn gì cậu ta cũng phải làm chó hoàng đế kia không chết tử tế được.
***
Tỉnh lại, mau tỉnh lại…
Không thể hôn mê như thế nữa…
Trong một mảng tối tăm mịt mù, thiếu niên Lâm Thời Chiêu nghe thấy một giọng nói yếu ớt.
Cả người hắn được băng bó, băng vải vẫn còn thấm máu, lòng bàn tay nhỏ gầy nắm vảy ngược mới nhổ từ ngực bản thân xuống, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không còn tiêu cự.
Ngoài kia đang có tuyết rơi.
Tuyết trắng xóa như thác nước rơi ào ạt, ngoài cửa sổ chỉ còn một màu trắng hư vô, thi thoảng có vài bóng người mơ hồ đùa giỡn với nhau phát ra những âm thanh vui vẻ náo nhiệt.
Lâm Thời Chiêu không nhìn ra ngoài nữa, cửa sổ bị bóng tối nuốt chửng, lại trở về với một màn đen tĩnh lặng chết chóc.
Nhưng Lâm Thời Chiêu lại cảm thấy yên tâm.
Đời hắn chỉ biết sống trong căn phòng nhỏ hẹp này, bị mẫu phi nhổ những cái vảy mọc ra trên cơ thể hết lần này đến lần khác, cố loại bỏ huyết mạch Yêu tộc trên người hắn.
Dơ bẩn.
Hắn là phần dơ bẩn còn sót lại trong cuộc đời mẫu phi, phải được gột rửa sạch sẽ từng chút một, thì mới có thể được “cải tạo” thành dáng vẻ mà bà mong muốn.
Mỗi lần nhổ vảy mẫu phi đều hỏi hắn có đau không.
Lâm Thời Chiêu rất đau, đau đến mức nước mắt sẽ tự chảy ra khỏi hốc mắt mà không hề báo trước, sau đó lòng bàn tay lạnh như băng của mẫu phi sẽ lau sạch chỗ nước mắt ấy.
“Sẽ nhanh thôi, Thời Chiêu, nhanh thôi.”
Mẫu phi dịu dàng nói: “Chỉ cần nhổ hết vảy ngược là Thời Chiêu của chúng ta có thể trở thành một con người chân chính rồi.”
Nhưng mà mẫu phi ơi, nhổ vảy ngược thì ta sẽ chết mất.
Lâm Thời Chiêu hé miệng, liều mạng muốn phát ra âm thanh nào đó nhưng cuối cùng chỉ còn lại là sự im lặng vô tận.
Mẫu phi dịu dàng nâng mặt hắn lên, trán chạm trán, giọng nói nhẹ nhàng: “Nếu Thời Chiêu là Yêu thì phụ hoàng sẽ không thích mẫu phi nữa.”
“Nếu vậy mẫu phi sẽ điên mất, Thời Chiêu.”
Mẫu phi nói: “Mẫu phi sẽ không khống chế được mà muốn giết chết con mất, Thời Chiêu ơi.”
“Trở thành con người là lựa chọn tốt nhất cho con.”
Đó là lần cuối cùng Lâm Thời Chiêu nhìn thấy mẫu phi trong trí nhớ của hắn: “Chỉ khi làm người, Lâm Thời Chiêu, con mới có giá trị để sống tiếp.”
Lâm Thời Chiêu tiếp nhận quan niệm mà mẫu phi dạy hắn, hắn muốn bò lên ngôi vị hoàng đế, muốn có được quyền lực vô hạn thì chỉ có một con đường này.
Tương lai của hắn, có thể nhìn thấy, chỉ toàn là màu đen và đỏ như máu đan xen lẫn lộn.
“Tí tách.”
Một giọt lệ rơi xuống giữa mày hắn.
Lâm Thời Chiêu mở mắt.
Xiềng xích được tạo ra từ vô số sợi xích nhỏ quấn chặt lấy Lâm Thời Chiêu từ từ chuyển động.
Lâm Thời Chiêu muốn nâng ngón tay lên nhưng dây xích kia đã lập tức nhận ra ý đồ của hắn nhanh như thể nó có linh trí, sau đó nhanh chóng siết chặt khóa chết hắn.
Đôi mắt hẹp dài tối tăm của thiếu niên càng lạnh lẽo hơn, Lâm Thời Chiêu đảo mắt qua từng đường pháp văn dày đặc trên dây xích, híp mắt lại.
Xiềng xích do Hoa Bất Tiếu dùng thuật pháp tạo ra vẫn khóa chặt ý thức Lâm Thời Chiêu ở nơi này. Khiến Lâm Thời Chiêu tạm thời không thể cử động được, không thể điều khiển ảo cảnh mình tạo ra để giết chết Hoa Bất Tiếu và Sầm Lan ngay tại đây.
Quả nhiên ma tôn Hoa Bất Tiếu danh bất hư truyền, lần tấn công cuối cùng của ma hỏa trước khi hắn thi pháp lại khiến biển ý thức của hắn bị nhiễu loạn đến mức này, khiến hắn mơ màng hồ đồ trong biển ý thức một khoảng thời gian dài, ngày ngày trải qua tuổi thơ hỗn loạn điên đảo.
Cũng may mà có giọt nước mắt kia ——
Lâm Thời Chiêu khựng lại, hắn nhíu mày nhẹ đến mức có thể bỏ qua dễ dàng.
Chẳng bao lâu sau đế vương trẻ tuổi đã xác định xác định chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại.
Liên kết giữa hắn và Diệp Kính Tửu – người mà hắn đã sắp xếp ở bên cạnh – đã bị ai đó thô bạo cắt đứt ngay từ lúc bắt đầu ảo cảnh.
Hắn đã đánh mất Diệp Kính Tửu.
***
Trên đỉnh hoàng cung Thiên Cung.
Từ nhỏ Thẩm Chi đã thích mấy thứ đáng yêu rồi, giờ còn chưa thành niên đã ra ngoài rèn luyện lại trở thành thuộc hạ của một Yêu hoàng bệ hạ không đáng yêu tí nào.
Đúng là số phận trêu ngươi.
Nói ra cũng lạ, trong ấn tượng mơ hồ của hắn thì chỗ hắn sống dường như không hề tồn tại Yêu hoàng.
Nhưng mà cũng có thể là hắn nhớ nhầm, dù sao thì bây giờ chuyện hắn đang sống trên đỉnh Thiên Cung là thật.
Thẩm Chi vuốt ve cái bình nhỏ ở đang đeo cổ một chút theo bản năng.
“Ầm uỳnh ——”
Bên tai truyền tới tiếng động lạ, Thẩm Chi quay lại thì thấy cái đuôi rồng lớn hơn bình thường của Yêu hoàng bệ hạ, cái đuôi đen nhánh quét trên đất khiến mấy đồ trang trí sang quý trong tẩm cung nát gần hết ngay lập tức.
Cái đuôi ấy phủ đầy gai nhọn, trên những cái gai là lớp màng độc cực kỳ mạnh, sinh vật nào chạm vào đều sẽ biến thành một bãi máu loãng chỉ trong vài giây.
Đây là trạng thái phòng ngự của Yêu hoàng bệ hạ, nhằm bảo vệ bản thân khi chìm vào giấc ngủ say.
Mà bây giờ, hình như Yêu hoàng đã ngủ say rất lâu kia đã có dấu hiệu tỉnh lại.
“Yêu hoàng đại nhân?” Thẩm Chi lên tiếng, ánh mắt dò xét nhìn về phía con rồng khổng lồ.
.
Con rồng khổng lồ đen nhánh ngủ say trong tẩm cung không đáp lại, nó vẩy nhẹ cái đuôi một cái rồi lại rơi vào im lặng.
Lúc này Thẩm Chi mới yên lòng, cực kỳ to gan bước lên cái đuôi đen nhánh của Yêu hoàng bệ hạ rồi đi dọc theo nó tới phần cổ rồng khổng lồ, cúi xuống liếc một cái.
Ầu, vẫn còn ngủ.
Nhưng mà hình như cũng sắp tỉnh rồi.
Thẩm Chi không nhìn nữa mà định rời khỏi tẩm cung, nhưng khi hắn đang định đi theo đường cũ xuống lại khựng lại như nhận được một tin tức nào đó.
“Ừm…”
Trán Thẩm Chi túa mồ hôi, hắn giả vờ bình tĩnh suy tư rồi gật đầu: “Hóa ra là như vậy, ngài muốn ta làm thế sao? Đã hiểu, giờ ta sẽ làm ngay ——”
“Đùng ——”
Một luồng pháp lực cực lớn bộc phát ra từ trên người rồng khổng lồ, đánh bay ngự y nho nhỏ không biết sống chết đang đứng trên người Yêu hoàng lên giữa không trung, cuối cùng ngự y nhỏ ngã rầm xuống đất tạo ra một cái hố to.
Xương cốt vỡ vụn đâm qua da thịt khiến Thẩm Chi đau đến mức mặt mũi dúm dó, vội vàng dùng pháp thuật để ngăn cơn đau lại.
Nếu nói ở phương diện y thuật, Thẩm Chi được gọi là kỳ tài thì ở phương diện tu vi hắn chỉ là người bình thường mà thôi.
Thẩm Chi đã sống mấy nghìn năm rồi mà thực lực vẫn kém hơn Liễu Khuê Dao thì đừng nói tới Thẩm Chi chưa thành niên này, tu vi lại càng yếu đến đáng thương.
Hắn giống với đại đa số bạn cùng lứa, tu vi cứ dừng mãi ở hậu kỳ Luyện Khí, còn chưa đạt tới cảnh giới Đại viên mãn thì đừng nói tới Trúc Cơòn xa xôi mù mịt.
Cũng chẳng biết sao hắn lại có gan dám nhảy nhót trên người Yêu hoàng.
Đúng là xui xẻo.
Thế nhưng rất nhanh, Thẩm Chi đã kéo lại được mạng sống vốn nên tiêu tan của mình, hắn vẫn luôn rất giỏi về mặt y thuật.
Hắn bò dậy khỏi hố, mặt xám mày tro thành thật cúi người hành lễ với con rồng khổng lồ đang ngủ say một cái, lúc xoay người lại để đi chấp hành mệnh lệnh của Yêu hoàng thì lại trợn trắng mắt.
Ngủ thì cứ ngủ đi, sao tự dưng lại có ý thức một lúc làm gì.
Cùng lúc đó, Liễu Khuê Dao đang ngoan ngoãn chờ người trong lòng tới hẹn hò bỗng khựng lại, nụ cười cứng đờ, gã chớp mắt, sờ cằm.
Không thể nào hiểu nổi, hình như có người truyền tin tức cho gã thì phải?
… Từ trong não?
Ừm, kỳ lạ thật đấy.
Nhưng mà… bản năng nói cho Liễu Khuê Dao biết gã nên làm việc rồi.
“Aizz, biết thế đã không bỏ thi, giờ lại phải tốn công kiếm một suất nữa.” Liễu Khuê Dao than nhẹ, đường cong cơ bắp rắn chắc của thiếu niên cực kỳ đẹp, làn da màu bánh mật cũng tinh tế không kém.
Liễu Khuê Dao đưa tay xoa sau cổ, xương cổ phát ra tiếng “rắc rắc”, đôi mắt xanh biếc nheo lại tràn đầy hứng thú: “Nhưng nếu có thể giải quyết được lũ chướng mắt đó… thì phiền phức chút cũng không vấn đề gì.”
Dù sao thì gã cũng giỏi giết người nhất mà.
***
Cùng đêm đó.
Diệp Kính Tửu mơ màng trở lại Hoa gia, đẩy cửa phòng của hắn với Hoa Bất Tiếu ra.
Cậu ngước mắt lên, thiếu niên tuấn tú quyến rũ đến lạ đang ngồi trên giường đọc một cuốn bí tịch dưới ánh nến.
Thiếu niên thấy Diệp Kính Tửu về thì cất cuốn bí tịch đi, vỗ nhẹ lên chỗ trống bên cạnh giường.
“Sao về muộn thế?”
Diệp Kính Tửu ngẩn ra rồi đi về phía thiếu niên theo bản năng: “Ta…”
Cậu còn tưởng là Hoa Bất Tiếu sẽ phản ứng kịch liệt hơn.
Thiếu niên cắt ngang cậu, ý cười trong mắt hắn rất nhạt nhưng cuối cùng cũng không chất vấn Diệp Kính Tửu, hắn chỉ nhẹ giọng nói: “Muộn quá rồi, đi ngủ đi, mai còn trận tỷ thí nữa.”
Diệp Kính Tửu há miệng, suy nghĩ hỗn loạn, trong lòng cậu thở dài nhẹ nhõm theo bản năng nhưng lưỡi lại nếm được vị hơi đắng.
Diệp Kính Tửu ừ một tiếng, cậu không cởi áo ngoài, nằm xuống mép giường, định quay lưng lại với Hoa Bất Tiếu mà ngủ.
Hoa Bất Tiếu không chất vấn hành động thể hiện sự xa lạ quá mức của Diệp Kính Tửu mà chỉ xoa đầu cậu rồi nói: “Bình thường ngươi ngủ không ngoan, cứ lộn xộn mãi, nằm đấy dễ ngã xuống giường lắm, nằm trong đi.”
Diệp Kính Tửu quay mặt về phía hắn, hơi hé miệng. Cậu còn chưa nói gì đã nghe thấy Hoa Bất Tiếu thúc giục: “Nghe lời.”
“Ầu.”
Diệp Kính Tửu bị dắt mũi, ngoan ngoãn ngủ ở trong.
Sau đó cậu lại bị Hoa Bất Tiếu dùng đủ loại lý do để cởi áo ngoài ra, chỉ khoác một lớp áo trong mỏng manh ngủ cạnh thiếu niên.
Hoa Bất Tiếu không làm gì vượt giới hạn, mọi thứ đều rất bình thường.
Bình thường đến mức tĩnh lặng.
Ban đêm cực kỳ yên lặng nhưng trong đầu Diệp Kính Tửu vẫn quanh quẩn suy nghĩ đại sư huynh có lừa mình hay không.
Cậu chỉ hoang mang tại sao sư huynh lại muốn lừa mình chứ?
… Tại sao lại muốn lừa cậu?
Ký ức dần trở nên hỗn độn, nụ cười dịu dàng từ trước đến nay và những sự khác thường khiến người ta bất an suốt mấy ngày qua đều hiện lên trước mắt cậu.
Sẽ không, sư huynh sẽ không lừa cậu. Chắc chắn là hiểu lầm gì rồi, chắc chắn là thế.
Cổ họng cậu nghẹn lại, khó có thể nuốt xuống.
Diệp Kính Tửu cảm thấy thân thể rét run, cậu lặng lẽ cuộn người lại biến bản thân thành một cục bông tròn, cố an ủi bản thân mau đi vào giấc ngủ.
Đếm cừu có thể giúp ngủ nhanh hơn không nhỉ?
Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu, năm con ——
Cho đến khi một vòng tay quá đỗi ấm áp từ phía sau ôm chặt lấy Diệp Kính Tửu.
“Ngươi đang run à? Có lạnh lắm không?”
Thiếu niên ôm lấy cậu từ sau lưng thấp giọng hỏi, giọng của hắn có vẻ mông lung vì buồn ngủ, còn hơi khàn khàn: “Ôm một cái là không lạnh nữa, ngoan.”
Sau đó một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống phần gáy của thân thể lạnh lẽo.
Thân thể Diệp Kính Tửu dần không còn run rẩy nữa.
Cậu nhắm mắt cảm nhận nhiệt độ cơ thể của thiếu niên, nhẹ giọng đáp lại: “Ừm.”
Rồi hoàn toàn đi vào giấc ngủ trong ánh mắt tỉnh táo của thiếu niên.
Hoa Bất Tiếu nhìn chằm chằm vào cái gáy trắng như tuyết nhưng loang lổ dấu hôn của thiếu niên, ánh mắt hơi u ám.
Trên đó vẫn còn dấu hôn của người khác.
Yến Đình Vân.
Con người xa lạ, cái tên xa lạ.
Hoa Bất Tiếu cảm thấy xa lạ với mọi thứ của người này.
Nhưng điều duy nhất hắn có thể xác định là ——
Hoa Bất Tiếu chắc chắn sẽ giết hắn ta.