[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 72
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 72 - Sự thật (Mục Tu online giở trò lưu manh)

Thời gian vui vẻ luôn vô cùng ngắn ngủi, nhoáng cái đã hết ba ngày trôi qua, cũng là lúc sắp đến ngày thi đấu.
Ba ngày nay, Diệp Kính Tửu và đại sư huynh vẫn luôn ở nhà trọ này.
Trong suốt khoảng thời gian đó, bọn họ hầu như không bước chân ra khỏi cửa. Diệp Kính Tửu thỉnh thoảng có ý định ra ngoài dạo một vòng (thực ra là vì làm nhiều nên mệt), nhưng lần nào cũng bị đại sư huynh dịu dàng dỗ dành giữ lại, sau đó hắn bị ức hiếp đến mức khóc lóc nức nở, thở không ra hơi.
Ba ngày trời, Diệp Kính Tửu chưa từng ăn mặc chỉnh tề lấy một lần, thường xuyên khoác đại một chiếc trung y đi lại khắp phòng, toàn thân chi chít dấu hôn. Chân cậu mềm nhũn, đi không vững, cảm giác như bản thân sắp bị rút khô đến nơi.
Đại sư huynh không ép buộc cậu, chỉ bảo cậu nằm sấp xuống, ngay cả mông cũng không cần nâng lên, đại sư huynh sẽ tự mình nâng giúp, rồi cứ thế chăm chỉ cày cấy như trâu già.
Người ta thường nói, chỉ có trâu mệt, chứ không có ruộng hỏng.
Nhưng Diệp Kính Tửu lại thấy câu này đặt vào tình huống của cậu và đại sư huynh phải đảo ngược lại mới đúng.
Dù sao thì thửa ruộng này của cậu cũng đã bị cày nát đến không thể nát hơn rồi.
Thậm chí Diệp Kính Tửu còn lo phía dưới của cậu bị làm đến mức không khép lại nổi, lỗ nhỏ bị địt đến mức lòi cả thịt non sau những cuộc hoan ái cao độ cần rất lâu mới có thể hồi phục.
May mà bọn họ là tu sĩ, tốc độ hồi phục cơ thể rất nhanh, hơn nữa sau mỗi lần ân ái, sư huynh đều cẩn thận bôi thuốc cho cậu nên cậu cũng yên tâm phần nào.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu đại sư huynh không phải tu sĩ, cứ hoang dâm vô độ đắm chìm trong sắc dục thế này, sợ rằng ngay cả nắp quan tài cũng khó mà đậy kịp.
Rõ ràng trước đây, dục vọng của sư huynh không cao đến thế.
Cuối cùng Diệp Kính Tửu thật sự chịu không nổi nữa, phải cầu xin đại sư huynh dùng bắp chân và đùi trong của cậu phát tiết vài lần, từng đợt tinh dịch đặc quánh làm chân cậu dính nhớt nhớp nháp. Cậu lại tiếp tục dùng lòng bàn chân ra sức âu yếm dương vật khổng lồ, chỗ nào có thể dùng đều tận dụng cả, đến nỗi lòng bàn chân bị cọ đến đỏ ửng, cứ thế cố gắng chịu đựng cho đến ngày cuối cùng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, ba ngày bên sư huynh vẫn là khoảng thời gian ngọt ngào nhất đối với Diệp Kính Tửu. Chỉ cần nhớ lại, khóe môi cậu sẽ bất giác cong lên, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Cậu cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ—
Một giấc mơ đẹp đến mức không chân thực.
—
Buổi tối, Diệp Kính Tửu và đại sư huynh rời khỏi nhà trọ, nhanh chóng quay trở lại Đỉnh Thượng Thiên Cung.
Vừa đến nơi, bọn họ phải tạm thời tách nhau một thời gian. Diệp Kính Tửu không để đại sư huynh tiễn mình quá xa, hai người đứng chia tay ở một ngã rẽ, hẹn sau khi trận đấu kết thúc sẽ gặp lại.
Bọn họ hôn nhau dưới ánh trăng, đại sư huynh buông cậu ra, giọng dịu dàng nói lời từ biệt, trong mắt chất chứa lưu luyến:
“… Tối mai gặp lại, Kính Tửu.”
Diệp Kính Tửu gật đầu thật mạnh, nở một nụ cười tươi rạng rỡ với sư huynh:
“Ừm!”
Thế là, bọn họ thực sự tạm biệt nhau.
Yêu đương đúng là làm chậm trễ chính sự.
Mãi đến khi Diệp Kính Tửu một mình bước đi trong đêm, cậu mới chợt nhớ ra hình như mình đã quên mất chuyện quan trọng gì đó.
Khoan đã… Ba ngày trước, hình như có người… đưa cậu một tờ giấy thì phải?
Nói là canh Sửu gặp mặt ở đấu trường?
Bước chân đang hướng về nơi ở của Hoa gia chợt khựng lại, Diệp Kính Tửu ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Giờ mới chừng canh Tuất, còn lâu mới tới canh Sửu. Trước tiên cứ quay về Hoa gia một chuyến rồi hẵng đi cũng chưa muộn.
Nhưng… Hoa Bất Tiếu.
Vừa nghĩ đến Hoa Bất Tiếu, Diệp Kính Tửu liền thấy đau đầu không thôi.
Từ sau cuộc liên lạc bất ngờ của Hoa Linh hôm trước, Hoa Bất Tiếu đã bắt đầu “oanh tạc” pháp khí truyền tin của cậu. Cậu không khỏi thầm cảm thấy may mắn vì ban đầu không nói cho hắn cách liên lạc, nếu không chắc chắn sẽ bị làm phiền đến phát điên.
Bây giờ về gặp Hoa Bất Tiếu, không biết lại phải đối mặt với cái gì nữa, chi bằng cứ đi thẳng đến sân luyện võ đợi trước.
Cậu cũng muốn xem thử, rốt cuộc người đó là ai, tiếp cận cậu có mục đích gì.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã qua ba ngày rồi, có khi người đó đã đi mất.
Thôi thì cứ thử vận may một phen vậy.
*
Một đường đi thẳng đến sân luyện võ, nơi này vẫn còn khá nhiều người, ai nấy đều đang gấp rút chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.
Sân luyện võ của Đỉnh Thượng Thiên Cung rộng kinh người, chỉ phóng mắt nhìn một cái sẽ chẳng thấy được điểm cuối. Diệp Kính Tửu thầm nghi hoặc, liệu người đó có thể tìm thấy cậu hay không. Cậu chọn bừa một chỗ ngồi xuống, vừa điều tức tu luyện vừa chờ đợi thời gian trôi qua.
Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh giúp Diệp Kính Tửu sau mỗi lần song tu đều thu được lợi ích không nhỏ.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tu vi của cậu đã từ hậu kỳ Kim Đan hoàn toàn bước vào Đại viên mãn, chỉ còn một bước nữa là có thể kết thành Nguyên Anh, chân chính trở thành cường giả một phương.
Mà lúc này, cậu chỉ vừa mới trưởng thành.
Tốc độ tu luyện của cậu không hề thua kém so với sư tôn thời niên thiếu.
Ngẫm lại thì, sư tôn của cậu ở ngàn năm sau rõ ràng đã đạt đến Độ Kiếp hậu kỳ, là một cường giả đỉnh cao trong giới tu chân, tại sao vẫn chưa phi thăng? Phi thăng với sư tôn hẳn cũng chẳng phải chuyện khó. Còn cả Hoa Bất Tiếu nữa, ngàn năm sau hắn đã là Ma Tôn, tu vi ngang ngửa Sầm Lan. Tại sao hai tồn tại đỉnh cấp trong tu chân giới như họ lại không phi thăng?
Tốt xấu gì Diệp Kính Tửu cũng là người từng đọc qua nguyên tác, nhưng những chuyện này trong nguyên tác cũng chưa từng được nhắc đến, càng không có cách nào tìm hiểu sâu hơn.
Lẽ nào… đây là một dạng “thiết lập nhân vật”?
Tu vi của hai người họ đã bị tác giả đặt ra từ trước, cho nên sẽ mãi mãi bị giới hạn trong khuôn khổ đó?
Nhưng mà…
Nhân quả thị phi chính là thứ khó hiểu nhất trên đời, tựa như chính cậu không rõ vì sao lại xuyên vào thế giới này.
Diệp Kính Tửu nghĩ, thôi thì cứ tập trung vào hiện tại đã.
Người trong sân luyện võ dần dần thưa thớt, đa số người còn ở lại đều đang tu luyện nhập định.
Dưới màn đêm tối đen, thật khó để phân biệt những người đang đả tọa này có gì khác biệt.
Diệp Kính Tửu vận chuyển linh lực, âm thầm dưỡng khí, điều trị cơ thể. Dần dần, cậu cảm thấy cơn buồn ngủ mơ màng kéo tới.
Diệp Kính Tửu thất thần hồi lâu, mãi đến khi má cậu bị ai đó dùng lực nhéo, kéo căng một cái.
Diệp Kính Tửu chịu đau lập tức mở to mắt, hồi chuông báo động trong đầu vang lên: “Ai?!”
Người nhéo má cậu đáp trả bằng giọng điệu đậm chất vô lại: “Bé bé miệng thôi, ngươi la lớn như vậy làm gì? Sợ người khác không nghe thấy à?”
Là một tu sĩ, nhãn lực của Diệp Kính Tửu đương nhiên không tệ, thế nhưng cậu lại không thể nào nhìn rõ nổi người đang nhéo má mình là ai, gương mặt cậu ta như bị phủ một lớp màn đen làm các đường nét trở nên mơ hồ. Thậm chí cả giọng nói cũng giống như bị che giấu, nghe vô cùng kỳ quặc.
Nhưng mà cái giọng điệu gợi đòn này thì…
Diệp Kính Tửu mạnh tay hất văng bàn tay vẫn còn đang nhéo mặt mình ra, dù trong lòng đã có suy đoán, cậu vẫn cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai?”
“Người đã gửi giấy cho ngươi.”
Giọng điệu của người kia đầy khó chịu, càng nói càng bực bội: “Diệp Kính Tửu, ta đã chờ ngươi suốt ba đêm, hôm nay ngươi mới chịu nhớ ra à?”
Quả nhiên là cậu ta…
Diệp Kính Tửu dứt khoát không ngồi thiền nữa, cậu đứng dậy, nhấc chân định rời đi, không muốn ở lại dù chỉ một phút.
Người kia “tặc” một tiếng, ba bước đuổi kịp túm cổ tay cậu, kéo mạnh lại: “Diệp Kính Tửu, ta tốn bao nhiêu công sức đi khắp nơi tìm ngươi, vậy mà ngươi đối xử với ta như thế à?”
“Ngươi là ai? Ta có quen ngươi à? Chúng ta thân thiết lắm sao?”
Diệp Kính Tửu bây giờ đã không còn là cậu ngày trước nữa. Tu vi của cậu cao hơn đối phương một bậc, đương nhiên không cần sợ cậu ta: “Bớt tự dát vàng lên mặt mình đi, ai thèm ngươi tìm?”
Người kia không tức giận, ngược lại còn bật cười khúc khích: “Lá gan lớn ra đấy nhỉ, Diệp Kính Tửu? Giờ còn dám nói chuyện với ta kiểu đó hả?”
Vừa nói, cậu ta vừa liếc quanh bốn phía, đến khi chắc chắn không có ai theo dõi mới kéo Diệp Kính Tửu đi về phía một khu rừng nhỏ hẻo lánh.
Sức cậu ta rất mạnh, Diệp Kính Tửu nhất thời giãy ra không được, phải lảo đảo bước theo: “Ngươi làm gì thế?”
“Chuyện nghiêm túc đấy. Ngươi đắm chìm trong cái ảo cảnh này đến lú lẫn luôn rồi hả?”
Người kia cười khẩy, quay đầu liếc cậu một cái, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt:
“Cứ ở đây lâu thêm chút nữa đi, sư tổ và đại sư huynh của ngươi đều sẽ chết hết.”
“Đoán chừng lão hoàng đế chó chết Lâm Thời Chiêu kia còn định để bọn họ chết ngay trước mặt cậu nữa. Suy cho cùng, mấy kẻ chơi trò chiến thuật kiểu này, tâm địa cũng chẳng sạch sẽ gì đâu.”
Ảo cảnh? Lâm Thời Chiêu?
Những câu nói của cậu ta chứa đựng lượng thông tin quá lớn, khiến đầu óc Diệp Kính Tửu nhất thời ong ong, động tác vùng vẫy cũng chậm lại, bị đối phương dễ dàng kéo vào trong rừng.
*
Đêm khuya, rừng già âm u lạnh lẽo, vắng vẻ đến mức ngay cả thị vệ Yêu tộc cũng ít khi lui tới.
Người khoác áo choàng đen cẩn thận nhìn trái nhìn phải, rồi dựng thêm mười mấy tầng kết giới mới yên tâm, thản nhiên gỡ mũ trùm xuống.
Dưới màn đêm, ngũ quan của cậu ta dần hiện ra rõ ràng hơn, sắc sảo và đậm chất hoang dã. Lông mày như kiếm, đôi mắt sáng như sao, từng góc cạnh đều đẹp như một tác phẩm nghệ thuật được chạm trổ tinh xảo, khóe môi hơi nhếch kéo thành nụ cười ngả ngớn, thiếu đòn.
Là Mục Tu.
Cái tính nết chó má này của cậu ta dù có hóa thành tro cậu cũng nhận ra ngay.
Thân hình cao lớn vạm vỡ của Mục Tu đứng đối diện Diệp Kính Tửu, mang theo áp lực đè nén đến nghẹt thở. Cậu ta cong môi cười, hờ hững lại bước gần cậu một bước, chào hỏi: “Ê, lâu rồi không gặp, nhớ ta không?”
Muốn ngươi nhanh chóng xuống mồ có tính không?*
(*) từ 想 bên Trung vừa có nghĩa là nhớ, vừa có nghĩa là muốn, ở đây tác giả chơi chữ, Mục Tu hỏi Kính Tửu rằng có nhớ anh ta không (想我没), Kính Tửu trả lời là Muốn ngươi nhanh chóng xuống mồ có tính không(想你赶快入土算不算?)
Diệp Kính Tửu lùi về sau một bước, nhíu mày, mặc kệ lý do tại sao Mục Tu đột nhiên xuất hiện. Trong đầu cậu chỉ xoay quanh những lời vừa rồi của đối phương, cố kéo câu chuyện về đúng trọng tâm: “Mục Tu, ngươi vừa nói cái gì? Ảo cảnh với Lâm Thời Chiêu là sao?”
“Chậc, lùi cái gì mà lùi? Trông ta đáng sợ lắm hả?”
Mục Tu không trả lời thẳng, ngược lại còn khó chịu vì Diệp Kính Tửu né tránh, bèn vươn tay túm vai cậu kéo về phía mình: “Gặp phu quân cũng không chào một câu, đúng là không biết lớn nhỏ.”
Diệp Kính Tửu cảm thấy phiền muốn chết, cả đời cậu chưa từng ghét ai đến mức này.
Cậu thẳng tay rút kiếm, lạnh lùng chém thẳng về phía Mục Tu. Cậu ta không lường trước được cậu sẽ bất ngờ ra tay, dù né được nhưng cánh tay vẫn bị rạch một đường, máu nhỏ từng giọt xuống đất.
Diệp Kính Tửu đúng là có chút bản lĩnh đấy chứ.
Mục Tu nhướn mày, không để ý chút đau đớn trên cánh tay: “Trưởng thành không ít nhỉ?!”
“Cũng tạm, mạnh hơn ngươi một chút.” Diệp Kính Tửu cười như không cười đáp, giọng chẳng chút khách khí.
Bộ dạng như mèo nhỏ vênh váo kiêu căng, cáo mượn oai hùm này thực sự là nhìn mà lòng người ngứa ngáy.
Trạng thái của Diệp Kính Tửu đúng là có vẻ tốt hơn nhiều so với trước khi tiến vào ảo cảnh.
Không còn dáng vẻ run rẩy, chỉ cần chạm nhẹ đã sợ hãi cuộn tròn co rúm người kia nữa.
Cũng coi như một chuyện tốt.
Một suy nghĩ chợt loé lên, Mục Tu ngẩng đầu nhìn trời, xác định thiên tượng rồi mới thu lại thái độ cà lơ phất phơ, bắt đầu nghiêm túc nói vấn đề chính: “Lâm Thời Chiêu là yêu, chuyện này ngươi biết chứ?”
“…Biết.” Làm sao cậu không biết được, người bình thường có thể có tận hai cái dương vật chắc?
Mục Tu nghiến răng cằn nhằn: “Biết sao không nói sớm hả? Hại ông đây phải đóng kịch với hắn cả buổi, còn bị ép đứng chung chiến tuyến với hắn nữa!”
Diệp Kính Tửu hờ hững liếc cậu ta một cái, lười không buồn tranh cãi.
Mục Tu cũng chẳng chột dạ chút nào, tiếp tục nói: “Tóm lại, chuyện xảy ra chắc ngươi không rõ lắm đâu, dù sao lúc đó ngươi vẫn đang ngủ ngon lành trong tẩm cung của Lâm Thời Chiêu mà.”
“Lâm Thời Chiêu định dùng bí pháp của Hoàng tộc kết hợp cùng huyết mạch Yêu tộc để tạo ra một bí pháp mới, cũng chính là ảo cảnh mà chúng ta đang mắc kẹt bên trong. Hắn muốn nhân cơ hội này diệt trừ sư tổ và Hoa Bất Tiếu của Ma Cung. Thời gian trong ảo cảnh bị đảo ngược, không gian tái lập. Chúng ta giờ đang mắc kẹt trong một vòng tròn lấy hoàng cung nước Đại Nhạn làm trung tâm. Mà những ngày ngươi đã trải qua ở đây, trong thế giới thực đều hoàn toàn ngừng lại. Nói cách khác, ở Đại Nhạn hiện tại vẫn đang là đêm — cái đêm ngươi vừa thành niên.”
Mục Tu nói đến đây thì khựng lại một chút, cười nhẹ với Diệp Kính Tửu: “Diệp Kính Tửu, sinh thần vui vẻ.”
Nhưng người được chúc mừng lại chẳng nghe lọt một chữ nào, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“…Không, chuyện này không thể nào.”
Diệp Kính Tửu lùi về sau hai bước, va mạnh trúng bức tường kết giới phía sau. Trong đầu cậu là một mớ hỗn loạn, hoang mang đến mức vô thức lắc đầu: “Đại sư huynh bảo với ta, đây là rối loạn thời không, chúng ta vô tình lạc đến thế giới này—”
“Lời đại sư huynh thì ngươi tin, lời ta nói lại không tin?”
Mục Tu cười khẩy: “Diệp Kính Tửu, ngươi nghĩ kỹ xem, từ lúc đến đây, ngươi chưa từng cảm thấy điều gì bất thường sao? Tại sao những kẻ ngươi gặp đều là người quen cũ? Sư tổ, đại sư huynh, Hoa Bất Tiếu, Thẩm Chi… và cả Liễu Khuê Dao. Có người nào ngươi không biết không? Ngươi cho rằng có nhiều sự trùng hợp đến thế hả? Còn nữa rối loạn thời không là do đâu mà ra? Đại sư huynh có nói cho ngươi biết không?”
Nói đến đây, Mục Tu nhếch môi cười nhạt, giọng điệu tràn đầy sự trào phúng: “Hắn đang nghĩ gì ta còn không đoán ra chắc?”
Diệp Kính Tửu sững người, sắc mặt càng thêm tái mét. Cậu siết chặt lấy tay áo như cố bấu víu vào chút gì đó để giữ vững tinh thần, để tìm ra kẽ hở trong lời nói của Mục Tu, để không bị cậu ta lừa gạt.
Nhưng khi Mục Tu nói xong cái gọi là “sự thật”, Diệp Kính Tửu bi thương phát hiện ra những chỗ quái lạ trước kia cậu từng cảm thấy, dường như tất cả đều đã có lời giải thích.
… Không, đại sư huynh sẽ không lừa cậu. Đại sư huynh không có lý do để lừa cậu.
Diệp Kính Tửu hít sâu một hơi, không cam lòng: “Vậy còn chuyện tu vi đại sư huynh bọn họ thụt lùi, mất cả ký ức thì sao…?”
Mục Tu nhìn bộ dạng quật cường, vùng vẫy không chịu thừa nhận sự thật của cậu, cảm thấy rất thú vị. Cậu ta nhún vai: “Đã bảo là bí pháp của Lâm Thời Chiêu rồi, đương nhiên không đơn giản. Thuật này vốn không có cách giải, nhưng hiện giờ tu vi của Lâm Thời Chiêu không đủ để duy trì toàn bộ ảo cảnh. Khiến lỗ hổng nhiều đến đáng thương. Mà ta lại may mắn tìm được kẽ hở đó. Ngươi cũng biết, nhà ta vốn có chút dây mơ rễ má với Hoàng tộc. Bí pháp của nhà ta vừa hay có thể khắc chế chúng một phần. Chính vì vậy, từ đầu ta đã không bị mất ký ức. Ta có thể hành động… giống như ngươi vậy.”
Thấy vẻ mặt hoài nghi của Diệp Kính Tửu, Mục Tu hừ một tiếng, tiếp tục kể về kế hoạch ban đầu của Lâm Thời Chiêu.
Lâm Thời Chiêu tuổi còn nhỏ, tu vi không cao, dù thiên phú nghịch thiên thế nào đi nữa, hắn cũng không thể vừa duy trì ảo cảnh, vừa giết chết hai vị đỉnh phong của giới tu chân.
Thế nên hắn lôi kéo đồng minh. Mục Tu, Liễu Khuê Dao, Thẩm Chi… tất cả đều bị cuốn vào kế hoạch của hắn. Dĩ nhiên, bao gồm cả đám thuộc hạ của hắn nữa.
Nhưng ảo cảnh này có một vấn đề: Những hạn chế hắn đặt lên Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu, cũng đồng thời áp chế chính bọn Mục Tu. Hơn nữa, ảo cảnh sẽ tự động bù đắp ký ức cho bọn họ, làm mọi sự kiện, mọi trải nghiệm đều trở nên hợp lý.
Mãi đến khi Lâm Thời Chiêu thức tỉnh. Lúc đó, tuy hắn không thể lập tức khôi phục tu vi cho Liễu Khuê Dao và Thẩm Chi, nhưng hắn có thể giúp bọn họ khôi phục ký ức, sau đó ám sát hai người Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu.
Suy cho cùng, quy luật vận hành của thế gian này, tu vi chỉ là một phần. Có vô số bí thuật có thể đẩy cường giả đứng trên đỉnh phong vào chỗ chết.
Điều kiện tiên quyết là — Hoa Bất Tiếu không thể kịp thi triển ma hỏa bản mệnh, đánh trúng Lâm Thời Chiêu vào thời khắc mấu chốt.
Mà Lâm Thời Chiêu cũng không phải một thứ tạp chủng hèn kém mang dòng máu lai giữa người và yêu.
Mục Tu xuất thân cao quý, từ trước đến nay luôn kiêu ngạo tự phụ. Lại thêm huyết mạch thuần túy đời trước trỗi dậy từ khi sinh ra, vốn dĩ đã chán ghét Yêu tộc. Chưa kể, theo trình tự kế vị của hoàng tộc Đại Nhạn, dù thế nào đi nữa, cũng không thể nào đến lượt một tên tạp chủng Yêu tộc leo lên ngai vàng của Nhân tộc.
Mục Tu không có ý định dâng hiến lòng trung thành cho một tạp chủng Yêu tộc, tuy rằng từ đầu cậu ta cũng chẳng phải kẻ trung thành gì cho cam.
Bí pháp của Mục gia giúp cậu ta trở thành trường hợp ngoại lệ thứ hai trong ảo cảnh này.
Nhưng khác với Diệp Kính Tửu được Lâm Thời Chiêu cố tình bảo vệ, cậu ta hoàn toàn chỉ là tình cờ trở thành “lỗ hổng” của ảo cảnh này. Hơn nữa bởi vì ở ảo cảnh này cậu ta không có thân phận cho nên ảo cảnh không thừa nhận sự tồn tại của cậu ta. Từ đầu đến giờ, cậu ta vẫn luôn phải trốn đông trốn tây, chỉ cần sơ suất một chút là lập tức có thể bị ảo cảnh xóa bỏ hoàn toàn.
Cũng chính vì vậy, tối nay Mục Tu mới có thể gặp được Diệp Kính Tử. Vốn dĩ là một niềm vui bất ngờ, nhưng trong lòng lại kìm nén một ngọn lửa giận.
Nếu không phải vì Diệp Kính Tửu là người cậu ta đã chọn làm thiếu phu nhân tương lai, thì đường đường là người kế thừa Mục gia, sao cậu ta phải chui lủi khắp nơi, để người ta cho leo cây suốt ba ngày trời?
Đúng vậy, trong nhận thức của Mục Tu, Diệp Kính Tửu không thể nào từ chối cậu ta.
Hoặc là Diệp Kính Tửu chưa nhìn thấy mảnh giấy đó, hoặc là cậu có chuyện đột xuất, nên không đến được.
Nhưng không sao, hôm nay cuối cùng cũng chờ được cậu rồi.
Đại hội võ lâm của Yêu tộc chính là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch của Lâm Thời Chiêu. Dù Diệp Kính Tửu có muốn hay không, ảo cảnh cũng sẽ tự động sửa đổi kịch bản để kéo cậu đến đây. Bởi vậy Mục Tu mới đến chỗ này thử vận may. Trùng hợp là ngày xảy ra chuyện của Liễu Khuê Dao, cậu ta cũng có mặt ngay tại hiện trường chứng kiến toàn bộ sự việc nên cuối cùng cũng tìm được Diệp Kính Tửu.
Kết quả là nào ngờ Diệp Kính Tửu lại cho cậu ta leo cây suốt ba ngày liền.
Nói đến đây, Mục Tu cảm thấy mình đã giải thích đủ rõ ràng, bèn lười biếng hỏi: “Còn gì muốn hỏi nữa không?”
Diệp Kính Tửu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chậm rãi lên tiếng: “Vì sao ngươi nói cho ta biết những chuyện này? Còn nữa… ảo cảnh này, rốt cuộc phải phá thế nào?”
Mục Tu nhướng mày, đột nhiên vươn tay túm lấy cổ tay cậu, kéo mạnh vào lòng. Cậu ta liếm môi, bật cười khẽ: “Ngươi là thiếu phu nhân của Mục gia ta, ta không tìm ngươi thì tìm ai? Tất nhiên là đưa ngươi thoát khỏi ảo cảnh rồi. Còn về sư tổ và đại sư huynh… Ta cũng muốn cứu, nhưng lực bất tòng tâm.”
Nghe Mục Tu nhắc đến sư tôn và đại sư huynh, Diệp Kính Tử không còn để tâm đến mấy lời “thiếu phu nhân” nữa. Cậu muốn moi thêm thông tin từ Mục Tu, nên cũng không đẩy cậu ta ra, chỉ quay đầu sang một bên, tránh ánh mắt cậu ta: “Ý ngươi là gì? Ngươi có thể đưa ta ra ngoài, tại sao lại không cứu được người khác?”
Mục Tu cúi đầu, đầu ngón tay vuốt ve cổ tay mảnh khảnh của Diệp Kính Tử, chậm rãi lướt qua từng khớp xương nhô ra: “Hai người chúng ta… được xem như là ngoại lai trong ảo cảnh này, là những người đến từ bên ngoài. Còn những người khác, mỗi người đều đã được sắp đặt sẵn một thân phận phù hợp trong ảo cảnh, bọn họ đã là một phần của nó rồi. Thế nên ta có thể đưa ngươi đi, còn bọn họ thì không.”
“Nhưng đại sư huynh đã khôi phục ký ức rồi—”
“Ngươi vẫn chưa hiểu sao, Diệp Kính Tửu?” Mục Tu ngắt lời, ánh mắt sắc lạnh mang theo chút giễu cợt: “Dù là đại sư huynh, sư tôn, hay cái tên Ma tôn từng lên giường với ngươi, thì kể cả có nhớ lại tất cả cũng vô dụng. Ảo cảnh không vỡ, bọn họ sẽ mãi mãi bị giam cầm ở đây, cho đến khi bị ý thức của Lâm Thời Chiêu giết chết. Nhưng ngươi biết điều thú vị nhất là gì không?”
Mục Tu khẽ cười, siết chặt cổ tay thiếu niên, nâng lên đặt bên môi, cúi đầu hôn nhẹ lên xương cổ tay tinh xảo, mảnh khảnh kia. Nụ hôn kết thúc, cậu ta ngẩng đầu, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Vấn đề là, Lâm Thời Chiêu chính là mắt trận của ảo cảnh này. Một khi hắn chết, toàn bộ ảo cảnh sẽ sụp đổ. Dù là người của Lâm Thời Chiêu, hay sư tổ các ngươi, tất cả đều sẽ bị chôn cùng hắn.”
Cho nên Lâm Thời Chiêu mới tha cho ngươi, ngay cả khi tất cả bọn ta đều hóa thành tro bụi, thì ngươi… vẫn sẽ sống sót thật tốt.
Mục Tu thả tay ra, ánh mắt chậm rãi quét qua thân thể thiếu niên, trong mắt chứa đựng một thứ dục vọng sâu kín. Cậu ta nhún vai, bày ra vẻ mặt tiếc nuối: “Vậy nên, ta không thể cứu sư tổ bọn họ.”
“Theo lời ngươi nói, cục diện này chẳng phải đã trở thành ngõ cụt sao? Ngươi xem ta là đồ ngốc chắc?” Diệp Kính Tửu cười lạnh, không bị Mục Tu hù dọa, lạnh nhạt lau sạch dấu vết ướt át trên cổ tay rồi nhìn thẳng cậu ta: “Nói đi, phá cảnh bằng cách nào?”
Mục Tu híp mắt, khóe môi cong lên: “Ngươi không muốn theo ta ra ngoài sao? Nhẹ nhàng thoát khỏi ảo cảnh, trở thành thiếu phu nhân Mục gia, không tốt ư?”
“Theo ngươi?” Diệp Kính Tửu cười khẩy: “Bớt nói nhảm, mau nói cách phá cảnh đi.”
“Muốn ta nói cách phá cảnh à?… Được thôi.” Mục Tu nhướng mày, kéo dài giọng “ừ” một tiếng. Cậu ta đột nhiên xoay vai Diệp Kính Tửu nửa vòng, tay chống lên vai cậu, tay còn lại nắm tay Diệp Kính Tửu chỉ lên trên: “Thấy không?”
Diệp Kính Tửu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía trên khu rừng hoang là một bầu trời đầy sao, cùng một vầng trăng khuyết: “… Sao trời?”
“Chậc. Không học qua sao? Xem thiên tượng ấy. Đồ ngốc.” Mục Tu ỷ vào vóc dáng cao lớn hơn, tùy tiện tựa cằm lên đỉnh đầu Diệp Kính Tửu, lười biếng nói: “Ta đã tính qua thiên tượng rồi. Quả thực có một ngày rất thích hợp để phá cảnh—”
Quả nhiên, nhóc ngốc này mắc câu, vội hỏi cậu ta: “Là ngày nào?”
Mục Tu cong môi cười: “… Hửm, hôm nay ta đã tiết lộ cho ngươi nhiều bí mật như vậy, mà ngươi lại chẳng có biểu hiện gì, có hơi không nể mặt ta rồi đó?”
Thiếu niên dưới tay cậu ta lập tức cứng người. Mục Tu nhân cơ hội ôm lấy cậu từ phía sau, đưa mặt sát lại gần môi Diệp Kính Tửu, không giấu nổi vẻ nôn nóng: “Mau lên, hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Tên khốn nạn này, sớm muộn gì cũng có ngày ta lột da rút xương ngươi.
Diệp Kính Tửu nghiến răng, xoay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú thiếu đòn của Mục Tu đã sát ngay bên cạnh, thấy cậu quay lại còn cố tình nghiêng đầu, ra hiệu cậu mau hôn đi.
Tất cả là vì phá cảnh, tất cả là vì phá cảnh…
Diệp Kính Tử nhắm mắt, cắn răng quyết tâm, ngẩng mặt lên hôn vào má Mục Tu, thế nhưng ngay khoảnh khắc môi chạm tới, một thứ gì đó mềm mềm không đúng lắm lại chạm vào môi cậu. Diệp Kính Tử mở choàng mắt, chỉ thấy trong mắt Mục Tu hiện lên ý cười xấu xa, còn thè lưỡi liếm nhẹ môi cậu một cái.
Diệp Kính Tử đẩy mạnh cậu ta ra, mặt tức giận đến đỏ bừng: “Mục Tu!”
“Ấy, vừa nãy hơi ngứa mặt nên mới nghiêng đầu, ta không có định hôn môi với ngươi đâu nha.” Tên nào đó được lợi còn giả vờ ngây thơ, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn duỗi người đứng thẳng dậy. Cậu ta cười cười, kéo mũ trùm đầu lên, gương mặt vốn rõ nét trong chớp mắt đã trở nên mơ hồ.
Mục Tu thản nhiên đưa tay xoa loạn mái tóc của Diệp Kính Tửu, sau đó thân ảnh dần dần biến mất trước mặt cậu: “Về cách phá cảnh ấy hả, lần sau ta sẽ nói cho ngươi biết. Thời gian thì… sau trận đấu lần này một ngày, giờ Sửu, đến đây tìm ta.”
Từng tầng kết giới tan biến, giọng Mục Tu cũng dần xa xăm: “Còn chuyện chú sinh tử trên người Liễu Khuê Dao, dám một mình đi tìm hắn thì ngươi xong đời chắc luôn. Nhớ gọi tướng công ngươi đi cùng, nghe rõ chưa——”
Cuối cùng, Mục Tu hoàn toàn biến. Ngay cả bóng cậu ta Diệp Kính Tửu cũng không bắt được.
Bị Mục Tu đùa bỡn, Diệp Kính Tửu tức điên, trong đầu thầm rủa cậu ta không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng, đến khi Mục Tu thực sự biến mất, biểu cảm trên gương mặt Diệp Kính Tửu lại dần lạnh xuống. Cậu lẳng lặng đứng tại chỗ, cúi đầu, không nhúc nhích.
Những chuyện khác, những người khác… cậu đều có thể không để tâm.
Nhưng, nhưng mà đại sư huynh…
Ánh mắt Diệp Kính Tửu cụp xuống, tâm trạng rối bời, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt.
Đại sư huynh đang… lừa cậu sao?
Vì sao chứ?
Trước khi rời đi, Diệp Kính Tửu quay đầu nhìn về phía khu rừng đen kịt không một bóng người.
Bóng tối ấy sâu hun hút, như một con quái thú dữ tợn đang há cái miệng đầy máu, từng chút, từng chút một… nuốt chửng giấc mộng đẹp mà cậu vừa dệt nên.
[Lời tác giả]
Phó bản này đang dần được vén màn bí ẩn rồi nè!
Mọi người còn chỗ nào thấy khó hiểu không? Tui sẽ gom lại thành danh sách, từ từ giải thích hết ở mấy đoạn sau nha~
Ngoài ra thì, hôm nay là ngày cuối cùng của chuỗi cập nhật liên tục rồi đó!
Sau này sẽ đăng chậm lại, thiệt sự rất bận luôn, tui sẽ cố gắng hoàn thành bộ này trong năm nay nha!
Ừm! Vậy thôi nè! Moa moa~