[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 71
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 71 - Tình địch gặp mặt, đỏ mắt vì ghen – Kẻ khéo nhặt duyên rơi Yến Lăng Khanh – Cún con ngốc nghếch Hoa Linh

Bên này, người yêu nhau trùng phùng, ân ái mặn nồng, một đêm mộng đẹp.
Bên kia, bầu không khí ngột ngạt đến mức ai nấy đều nơm nớp lo sợ, thận trọng từng chút một.
Tại nơi ở của phái Tiêu Dao trên Đỉnh Thượng Thiên Cung, không ít đệ tử cẩn trọng luyện võ, không dám lơ là, chỉ sợ sơ suất một chút sẽ chọc giận vị sát thần đang đen mặt, tỏa ra luồng áp suất nặng nề nào đó.
“Ngươi làm gì đấy? Sáng sớm đã đứng chình ình như thần giữ cửa ấy.”
Hôm qua sau khi trận đấu kết thúc, Uông Phương đánh đã một giấc ngon lành suốt đêm. Sáng nay thức dậy, vừa bước chân ra ngoài, nàng đã thấy ngay Sầm Lan mặt lạnh đứng ở cửa lớn, trong tay cầm thanh kiếm lạnh lẽo, đứng im như tượng.
Sầm Lan hờ hững liếc nàng một cái, sau đó thờ ơ thu lại ánh mắt, không nói lời nào.
Uông Phương tức cười, hết người này đến người khác, gần đây đầu óc đều có vấn đề thì phải. Tạm thời không nhắc tới Yến Đình Vân, bây giờ nàng đã đủ phiền rồi, còn Sầm Lan thì lại bị làm sao đây?
“Ngươi bày bộ mặt khó ưa đó cho ai xem hả? Đồ núi băng chết tiệt.”
Uông Phương khoanh hai tay, đi ngang qua một đệ tử đang mất tập trung, giơ chân đá thẳng vào mông hắn, nghiêm giọng nói: “Còn đệ nữa, đứng đó ngẩn ngơ làm gì? Hóng hớt cái gì! Hôm qua tỷ thí suýt thua, còn dám mất tập trung! Luyện cho ta, luyện đến khi nào kiệt sức thì thôi!”
Tiểu đệ tử khổ không tả xiết, xoa xoa mông: “Sư tỷ, ta đã bắt đầu luyện từ canh Mão rồi, Sầm sư huynh cứ bắt lỗi ta mãi, giờ cả tỷ cũng vậy sao? Canh Tỵ tỷ mới dậy mà còn chê ta lười…”
Hắn chưa kịp than vãn xong, mông lại bị cho ăn thêm một cước đau đến nhe răng trợn mắt, vội lùi ra sau.
“Canh Tỵ ta dậy thì làm sao! Ta không sợ thua trận đấu tiếp theo, đệ tị nạnh với ta cái gì!”
“Biết rồi biết rồi, sư tỷ đừng đánh, mông đệ đau đấy!”
“Đau là đáng đời! Dám cãi lời sư tỷ à? Đệ chán sống rồi hả?”
“Đủ rồi.” Hai người rượt đuổi nhau, bầu không khí náo nhiệt hẳn lên, không ít đệ tử xung quanh cũng tụ lại hóng chuyện.
Giọng nói lạnh lẽo của Sầm Lan vang lên lập tức cắt ngang bọn họ. Đệ tử phái Tiêu Dao ai nấy đều sợ y, nên trong chớp mắt cả đám im bặt. Uông Phương quay đầu lại, thấy Sầm Lan nhíu mày, thái độ cực kỳ u ám: “Ồn ào.”
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn ra tâm trạng của Sầm Lan không chỉ tệ thôi, mà phải gọi là hết sức tệ hại.
Ngoại trừ Uông Phương, không ai dám chọc vào y. Cả đám lập tức không dám hó hé gì, quay về chuyên tâm tu luyện. Thoáng chốc, nơi ở của phái Tiêu Dao trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Sầm Lan nói xong, tiếp tục nhìn chằm chằm vào chỗ ngã tư, không nhúc nhích.
Uông Phương bước đến bên cạnh y, hỏi: “Hôm nay ngươi bị sao thế? Tâm trạng tệ vậy?”
Chỉ mới một ngày trôi qua, sáng hôm trước nàng nhìn thấy y, đi đứng cứ như muốn bay lên trời. Thỉnh thoảng, Uông Phương còn bắt gặp khóe môi của núi băng siêu lớn này hơi nhếch lên. Thế nào mà hôm nay lại u ám chẳng khác nào như gà con mới yêu đương lần đầu, tâm trạng nhấp nhô như chơi bập bênh, đúng là chuyện lạ.
Mà nàng cũng chưa từng thấy núi băng này thích ai bao giờ…
Hả? Chờ một chút, lúc bọn họ vừa đặt chân đến Đỉnh Thượng Thiên Cung, chẳng phải Sầm Lan đã giao đấu với người dẫn đầu của Hoa gia, còn đứng giữa đám đông lớn tiếng hẹn người khác ra ngoài sao?
…Núi băng chết tiệt này thật sự đang yêu đương à?
Sầm Lan liếc nàng một cái, mặt mày lạnh lùng, đột nhiên mở miệng hỏi: “Yến Đình Vân đâu?”
Hỏi gì không hỏi lại đi hỏi cái này.
Uông Phương cười lạnh: “Làm sao ta biết hắn đi đâu? Ta là gì của hắn chắc?”
Dứt lời, tiểu đệ tử bị nàng đá mấy phát bỗng cất giọng: “Yến Sư huynh hả? Yến sư huynh đã đi đâu từ chiều qua rồi, đến giờ vẫn chưa trở về.”
Uông Phương lập tức quay phắt lại, nhìn chằm chằm tiểu đệ tử, nói: “Hắn chưa về? Chưa về sao đệ không nói với ta?”
Giọng tiểu đệ tử dần dần nhỏ đi: “Trước khi đi, Yến sư huynh có dặn bọn đệ đừng bận tâm, đến lúc tỷ thí huynh ấy sẽ tự khắc quay về…”
“Hắn nói thế thì là thế à? Đệ bị điên ư! Đây là Đỉnh Thượng Thiên Cung, không phải phái Tiêu Dao của chúng ta!” Uông Phương nghe tin suốt đêm Yến Đình Vân không về, có chút hoảng hốt. Nàng đi tới đi lui vài bước, dùng ánh mắt sắc bén lườm tiểu đệ tử: “Nếu Yến Đình Vân xảy ra chuyện gì, bản tiểu thư sẽ ăn tươi nuốt sống đệ!”
“Người đâu! Theo ta ra ngoài tìm Yến Đình Vân!”
“Hồ đồ.”
Sầm Lan giơ kiếm chặn ngang Uông Phương đang định dẫn người ra ngoài, buộc nàng phải lùi lại vài bước y mới chịu thu kiếm về, quay người rời đi.
“Ta đi tìm hắn.”
“Ngươi biết Yến Đình Vân đang ở đâu à?” Uông Phương vội vã đuổi theo, sánh bước bên y: “Không phải vừa rồi ngươi còn hỏi ta hắn ở đâu sao?”
Sầm Lan cứ thế bước thẳng, chẳng buồn để ý đến đại tiểu thư đang ríu rít bên cạnh.
Uông Phương bực mình, giơ tay đẩy y một cái: “Đồ núi băng chết tiệt, ta đang nói chuyện với ngươi đấy! Yến Đình Vân ở đâu?”
Sầm Lan chẳng thèm đáp, sải chân bước nhanh hơn, y chân dài bước nhanh, mấy bước đã bỏ Uông Phương lại phía sau.
Thấy thấy hỏi mãi không được gì, Uông Phương đành cau mày hậm hực, lặng lẽ đuổi theo sát y.
Hoa gia, Hoa Linh da dày thịt béo, chỉ qua một đêm miệng vết thương ở bụng đã lành hơn nửa. Dù tu luyện vẫn hơi khó khăn, nhưng nàng đã có thể xuống giường đi lại bình thường.
Ca ca của nàng ngồi trên chiếc ghế gỗ cách đó không xa, tay cầm thứ gì đó, lười biếng phơi nắng dưới ánh Mặt Trời.
Diện mạo ca ca rất giống nàng, nhưng lại có thêm vài phần tà khí. Thành ra, ngay cả khi hắn chỉ ngồi yên phơi nắng, mặt không biểu cảm thì trông hắn vẫn giống hạng chẳng tốt lành gì
Hoa Linh nghiêng đầu, đi đến bên cạnh ca ca mình. Nàng còn chưa mở miệng, hắn đã không thèm ngẩng đầu, nhàn nhạt phán một câu: “Muội về giường nghỉ ngơi đi.”
“Muội sắp khỏi rồi! Không cần phải nghỉ ngơi nữa!” Hoa Linh lờ đi lời dặn của ca ca nàng, ngồi xuống chỗ đối diện hắn, chống cằm hỏi: “Nhóc ngốc đi đâu rồi?”
“Muội cũng dám chê người khác ngốc à?” Hoa Bất Tiếu liếc nàng một cái, nhét mảnh giấy đang cầm vào tay áo, vô tình châm chọc nàng: “Muội cũng ngốc.”
“Muội ngốc chỗ nào?!”
“Bị người ta đâm thủng bụng còn còn không ngốc chắc? Vô tâm vô phế.” Dứt lời, Hoa Bất Tiếu co ngón tay, búng nhẹ lên trán nàng một cái. Tiểu cô nương bị đau vội né tránh, sau đó tiếp tục nghe hắn bảo: “Về phòng nghỉ ngơi, đừng để ta nói lần hai.”
Tận sâu trong thâm tâm Hoa Linh vẫn có chút sợ ca ca nàng. Dù bề ngoài luôn tỏ ra xởi lởi, nhưng mỗi khi thật sự đối diện với huynh ấy, nàng lại có phần chột dạ. Nàng miễn cưỡng nhấc mông khỏi ghế, từng bước lề mề đi về phía trước, nhưng vẫn không quên ngoái đầu lại, hỏi: “Huynh chưa nói cho muội biết nhóc ngốc kia đi đâu mà!”
“Còn có thể đi đâu, chắc chắn là tìm cái tên Sầm—” Hoa Bất Tiếu hừ lạnh một tiếng, hắn nói được nửa câu thì chợt dừng lại, đôi mắt khẽ nheo, nhìn chằm chằm phía trước.
Thật đúng là một vị khách hiếm có.
Người đến chính là kẻ hắn chuẩn bị nhắc tới.
Hoa Bất Tiếu không buồn nhìn thiếu niên lạnh lùng kia, mà ánh mắt hắn lại quét ra phía sau y, nơi có một thiếu nữ dung mạo kiều diễm đang sải bước đi tới. Thiếu nữ ấy cũng lạnh mặt bước về phía họ, hùng hùng hổ hổ khoanh tay trước ngực.
Hoa Bất Tiếu nhướng mày, cười lạnh một tiếng, giọng nói đầy uể oải, ngữ điệu mỉa mai: “Người của phái Tiêu Dao đến Hoa gia ta làm gì? Có chuyện gì sao?”
“Đúng vậy! Hôm nay ngọn gió nào thổi cả người dẫn đầu của phái Tiêu Dao tới tận đây vậy?”
Phía sau bỗng dưng có thêm giọng nữ trong trẻo vang lên, Hoa Bất Tiếu liếc qua, phát hiện muội muội ruột nhà hắn lại hớn hở chạy ngược về, rõ ràng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cố ý chạy đến thêm dầu vào lửa.
Hoa Linh thấy huynh trưởng nhà mình lạnh lùng liếc qua, nàng vờ như không thấy, lớn giọng hỏi người đến: “Các ngươi có chuyện gì? Nói thẳng ra luôn đi!”
Mối quan hệ giữa Hoa gia và phái Tiêu Dao thực ra khá ổn, không quá nóng cũng không quá lạnh. Dù sao phái Tiêu Dao cũng chỉ là một môn phái nhỏ, còn Hoa gia lại là một thế lực khổng lồ, đương nhiên không có hứng thú kết giao, mà cũng chẳng rảnh đi gây chuyện. Thế nhưng thế hệ trẻ hai bên thì như nước với lửa, mâu thuẫn vô cùng gay gắt. Truy ngược nguồn cơn, tất cả đều bắt đầu từ đại hội võ lâm hai năm trước, khi Hoa Bất Tiếu đối đầu với Sầm Lan và bị y đánh cho nằm liệt giường nửa tháng.
Đây là vết nhơ trong đời mà ca ca nàng tuyệt đối không cho phép ai nhắc đến.
Hoa Linh đã kể ngay chuyện này cho Diệp Kính Tửu nghe từ thuở hai bọn họ mới quen chưa bao lâu rồi.
Uông Phương cũng không ưa gì người của Hoa gia, cái loại thế gia hàng đầu này, quy củ nội bộ rườm rà, mục nát chẳng ra sao, còn đám hậu bối được dạy dỗ ra cũng toàn kẻ kiêu căng ngạo mạn, lúc nào cũng vênh váo coi thường người khác. Không nói đến Hoa Bất Tiếu, chỉ riêng muội muội ruột Hoa Linh của hắn, năm ngoái lần đầu gặp mặt đã lên mặt khiêu khích hỏi: “Loại môn phái nhỏ như các ngươi, không sợ đến đây làm trò cười à?” Khi đó Uông Phương giận tím mặt, nếu không phải Yến Đình Vân kéo lại, hai người đã xông vào choảng nhau tại chỗ rồi.
Đương nhiên nàng không hề nghĩ đến việc Hoa Linh thật sự chỉ đơn giản là tò mò.
Đại hội võ lâm lần trước, Uông Phương nhìn Sầm Lan đánh Hoa Bất Tiếu một trận nhừ tử, thích chí đến mức nửa đêm còn kéo Yến Đình Vân lén đến địa bàn Hoa gia đốt pháo, suýt nữa bị người ta bắt được. Về đến nơi, cả hai cười sằng sặc mãi không thôi.
Sầm Lan chưa kịp lên tiếng, nàng đã cướp lời trước, không chút khách khí đáp:
“Bọn ta tới đây tìm người, Yến Đình Vân có ở chỗ các ngươi không?”
Hoa Linh nghe vậy thì ngơ ngác, khó hiểu hỏi lại: “Yến Đình Vân là ai? Là cái tên chạy theo đuôi ngươi hồi trước à? Sao hắn ở chỗ bọn ta được?”
“Ngươi đừng có mà gạt người.”
“Ai thèm gạt ngươi! Tin hay không thì tùy!
Hai người đều không phải dạng dễ nhường nhịn, đấu võ mồm mấy câu là bắt đầu to tiếng cãi nhau, khung cảnh lập tức trở nên cực kỳ ầm ĩ.
Bên kia, Hoa Bất Tiếu và Sầm Lan nhìn nhau, hai người cách nhau rất xa, vẻ mặt không thể gọi là thân thiện.
Ánh mắt cả hai nhìn nhau đều cất giấu sát khí lạnh lẽo.
“Diệp Kính Tửu đâu?” Sầm Lan mở miệng trước.
Hoa Bất Tiếu nhếch môi cười chế giễu: “Câu này phải là ta hỏi ngươi mới đúng chứ?”
Bọn họ nói xong, lại lạnh mặt nhìn nhau chằm chằm.
Một lát sau, Hoa Bất Tiếu ý thức được gì đó, hắn nhíu mày: “Tối qua Diệp Kính Tửu không ở chỗ ngươi?”
Sầm Lan không nói gì, nhưng ánh mắt y rõ ràng viết: “Nếu hắn ở chỗ ta, ta còn đến đây tìm ngươi làm gì?”
Bây giờ Sầm Lan có thể chắc chắn một điều, Yến Đình Vân đang ở cùng Diệp Kính Tửu.
Hoặc có lẽ… người đó không còn là Yến Đình Vân nữa, mà là một người vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Sầm Lan không biết “Yến Đình Vân” này là ai, nhưng hiển nhiên ý thức khác của y biết người đó, hơn nữa đêm đó khi y cùng Diệp Kính Tửu quan hệ, ý thức mạnh mẽ kia cũng không ngăn cản “Yến Đình Vân” nhìn trộm.
Như thể đang tuyên bố quyền sở hữu của y đối với Diệp Kính Tử vậy.
Diệp Kính Tửu không có ở đây, Sầm Lan lười nói nhảm với Hoa Bất Tiếu. Hắn vừa xoay người định bỏ đi, lập tức bị Hoa Bất Tiếu dùng ô ngăn lại.
“Nói rõ ràng đi, họ Sầm.”
Hoa Bất Tiếu thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lùng: “Bây giờ Diệp Kính Tửu đang ở cùng ai? Tên Yến Đình Vân kia là ai?”
Hôm qua Diệp Kính Tửu để lại một mảnh giấy rồi rời đi, trên đó chỉ viết vỏn vẹn thông báo y sẽ ra ngoài một chuyến, trước khi trận đấu bắt đầu sẽ trở về.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, Hoa Bất Tiếu nghiễm nhiên cho rằng Diệp Kính Tửu lại đi hú hí với tên họ Sầm kia. Nhưng không ngờ cậu vốn không ở cùng Sầm Lan, mà là ở bên một kẻ nào đó hắn không biết. Hắn không lo cậu đi tìm Liễu Khuê Dao, vì trước đó hắn đã bắt cậu hứa nếu muốn gặp Liễu Khuê Dao thì nhất định phải báo trước với hắn. Nhưng mà…
Tại sao còn có người khác?
Còn có người có quan hệ với Diệp Kính Tửu nữa sao?
Sao cậu lại đa tình như vậy? Nợ phong lưu không đếm xuể phải không?
Hoa Bất Tiếu nhất thời tức giận đến nghẹt thở, cười lạnh một tiếng: “Tên Yến Đình Vân đó rốt cuộc là ai? Lai lịch thế nào? Họ Sầm, ngươi vô dụng đến mức ngay cả đệ tử của mình cũng không quản nổi à?”
Hắn nói không chút nể nang, Sầm Lan hiển nhiên cũng bốc lửa giận, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”
“Muốn ta cút? Được thôi, ngươi thử xem.” Hoa Bất Tiếu cười lạnh: “Xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.”
Nói dứt lời, Hoa Bất Tiếu lập tức triệu hồi bổn mệnh linh khí Ma Linh, trong khi Sầm Lan cũng rút thanh bội kiếm bên hông ra, mũi kiếm lóe lên ánh sáng sắc lạnh chĩa thẳng vào hắn.
Một trận đại chiến sắp sửa nổ ra.
“Đừng đánh, các người đánh cái gì chứ? Đừng đánh!”
Hoa Linh vừa rồi còn bận cãi nhau với Uông Phương, lập tức bỏ qua chuyện tranh chấp, vội lao đến khuyên can.
Đùa chắc, nàng còn không biết thực lực ca ca nhà nàng ra sao ư?
Nếu lại bị đánh cho không xuống giường được, nàng là muội muội ruột hắn, thể diện biết để đâu cho hết!
Đừng lại có kẻ thất đức nào đó, nửa đêm mò tới Hoa gia bọn họ đốt pháo ăn mừng nữa. Mấy hôm đó nàng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể cúi đầu nhẫn nhịn.
“Các người muốn tìm nhóc ngốc thì cần gì đánh nhau? Dùng pháp khí truyền tin liên lạc là được mà?”
Vừa nói, Hoa Linh vừa lục trong túi trữ vật, lôi ra một chiếc ngọc bàn to bằng chậu rửa mặt: “Đợi chút, ta liên lạc với hắn ngay.”
Uông Phương cũng xen vào nói: “Cái gì mà Diệp Kính Tửu? Yến Đình Vân ở cùng Diệp Kính Tửu sao? Đồ núi băng chết tiệt kia, ngươi nói rõ cho ta! Sao Yến Đình Vân lại qua đêm với người khác?”
Bầu không khí thoáng chốc trở nên vô cùng nghẹt thở. Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu liếc nhau một cái, đồng thời thu hồi vũ khí.
Hoa Bất Tiếu thu lại Ma Linh, sau đó nở nụ cười không có chút chân thành nào, hỏi muội muội nhà mình: “Muội có cách liên lạc với Diệp Kính Tửu?”
“Hả? Sao lại không có chứ?”
Muội muội nhà hắn trông có vẻ hết sức khó hiểu: “Nhóc ngốc không cho huynh à? Không thể nào, muội với hắn mới quen được hai ngày đã có rồi.”
Hoa Bất Tiếu: “…”
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi. Hắn lén đưa mắt nhìn Sầm Lan, thấy biểu cảm đối phương cũng cứng đờ không kém, tâm trạng lập tức dễ chịu hơn một chút, giọng điệu càng thêm châm chọc: “Không sao, dù sao cũng có người chịu chung cảnh ngộ với ta.”
Sầm Lan nhìn chằm chằm hắn, sau đó lại rút kiếm ra lần nữa.
.
Khó khăn lắm mới kiểm soát được tình hình, Hoa Linh đã hoàn toàn kiệt sức.
Nàng thật sự đã tạo nghiệt gì thế này? Tại sao nàng là bệnh nhân lại phải đi khuyên can người khác? Không ai thương xót nàng sao?
Thật sự là không có.
Trong bốn người ở đây, ngoài nàng ra, ba người còn lại đều mang vẻ mặt nặng nề.
Không hiểu vì sao, Hoa Linh cứ có cảm giác trên đầu ba người này đều đang phát sáng một màu xanh lá.
Loại pháp khí truyền tin đời cũ này vô cùng cồng kềnh, ngọc bàn to bằng chậu rửa mặt vừa lấy ra đã chiếm hết nửa cái bàn.
Hoa Linh ngồi trên ghế gỗ, ba người đứng vây xung quanh nàng, cùng nhau nhìn chằm chằm vào ngọc bàn trước mặt.
“Đinh——” Tiếng chuông thông báo truyền âm vang lên.
Hoa Linh đợi một lúc lâu, rốt cuộc cũng có người nhận tín hiệu.
Pháp khí truyền tin truyền đến âm thanh mệt mỏi của thiếu niên, giọng cậu hơi khàn khàn: “Hoa Linh? Làm sao vậy?”
Hoa Linh quay sang nhìn ca ca nàng, ý bảo hắn lên tiếng trước. Nào ngờ, hắn lắc đầu, ra hiệu bảo nàng nói chuyện. Nàng lại nhìn sang hai người còn lại, hai kẻ nhà quê của phái Tiêu Dao cũng trừng mắt nhìn nàng, rõ ràng muốn nàng mở miệng.
Hoa Linh nhún vai, nàng không có gánh nặng tâm lý gì, thoải mái nói: “Ngươi đi đâu rồi? Ta ngủ một giấc dậy không thấy ngươi đâu cả.”
“… Ừm, ta đến thành Phù Tri một chuyến. Đúng rồi, thương thế của ngươi sao rồi?”
“Cũng ổn, Chu đại phu vừa đến kiểm tra, nói không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.”
“Vậy à? Vậy thì tốt.”
“Ta còn phải cảm ơn ngươi đó! Nếu không có ngươi cứu ta, ta đã đi đời nhà ma rồi. Đúng rồi, cái chú sinh tử kia—— Ái da!” Hoa Linh chưa nói hết câu đã bị gõ đầu một cái.
Nàng ôm đầu trừng ca ca nhà mình, hắn khẽ lắc đầu ra hiệu, lúc này nàng mới sực nhớ còn có người ngoài, đành hậm hực ngậm miệng.
Uông Phương bên cạnh vỗ vai nàng một cái. Hoa Linh quay đầu, thấy sắc mặt Uông Phương khó coi vô cùng, nàng mím môi, lặng lẽ há miệng nói không ra tiếng ba chữ: Yến Đình Vân.
“Sao vậy?” Giọng nói của thiếu niên bên kia truyền đến.
À đúng rồi! Hoa Linh hắng giọng: “Không có gì, không có gì. Chỉ là lúc nãy có người của phái Tiêu Dao tìm đến đây, nói Yến Đình Vân của bọn họ hình như đang ở chỗ ngươi. Có chuyện đó sao?”
Thiếu niên bên kia trầm mặc một chút, rồi chậm rãi nói: “Ừm… chuyện này à.”
Cậu còn định nói thêm gì đó, nhưng pháp khí truyền âm bất ngờ vang lên một giọng nam trầm thấp khàn khàn, vừa nghe đã biết là người mới ngủ dậy: “Chào buổi sáng, Kính Tửu. Bên dưới còn sưng không? Để ta bôi thuốc cho——”
“Sư huynh! Ta đang nói chuyện mà!… Khụ, Hoa Linh, hắn đang ở chỗ ta. Bây giờ ta có chút việc, cúp máy trước nhé, về rồi nói chuyện sau. Tút tút——”
“Tút tút——”
Cứ thế mà… cúp máy rồi?
Đầu óc Hoa Linh vẫn chưa kịp xoay chuyển: Bên dưới còn sưng là sao? Bôi thuốc gì? Nhóc ngốc lại bị thương chỗ nào nữa sao?
Nhưng có vẻ không có gì nghiêm trọng nhỉ?
Nàng vừa nghĩ vừa ngẩng đầu lên: “Thấy chưa, hai người họ có sao đâu. CChỉ là chạy đến thành Phù Tri dạo một vòng, trước khi thi đấu sẽ về… Ca?”
“Rắc——”
Bàn đá trước mặt bị người ta tay không bóp nát một khối lớn.
Hoa Linh vô thức nuốt nước bọt. Sau đó nàng nhìn lại ba người còn lại, sắc mặt ai cũng đen sì, người này còn khó coi hơn người kia. Người đầu tiên rời đi là Uông Phương, mắt đỏ hoe, xoay người chạy mất. Tiếp theo là Sầm Lan, y chẳng nói chẳng rằng, quay người rời đi.
Người cuối cùng là ca ca nàng.
“Đưa ta cách liên lạc với Diệp Kính Tửu.”
Ca ca nàng vừa nói, vừa ném khối đá vỡ xuống đất, giọng điệu lạnh băng: “Đi tra xem đối thủ trận đấu tiếp theo của Yến Đình Vân là ai.”
“… Ca?” Giọng Hoa Linh yếu ớt.
Khoan đã, nàng chẳng phải bệnh nhân sao?
Ca ca nàng lạnh lùng liếc qua, không chút nhân từ: “Nghe lời ta.”
Ừm… thật đáng sợ.
Hoa Linh xị mặt như cún con bị bỏ rơi, gật đầu: “Muội biết rồi…”
Haizz, còn có thể làm sao nữa? Không muốn bị cơn giận của đại ca vạ lây, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo thôi.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc ba người họ đang tức giận cái gì vậy?
Thật khó hiểu.
Tiểu thư Hoa Linh mê đá cầu, tính tình hồn nhiên, ngày nào cũng ngây ngô vui cười, hôm nay lại thêm một ngày rộn ràng hoan hỉ.
[Lời tác giả muốn nói:]
Chương này viết rất vui vẻ luôn đó hi hi~
Ngoài ra về cơ thể của đại sư huynh…
Khi họ làm tình, đúng là dùng cơ thể của chính đại sư huynh nha. Cầu xin mọi người đừng lo lắng về vấn đề dùng cơ thể của cha và Tiểu Tửu làm tình nữa (má ơi tự viết ra mà tôi còn thấy kỳ kỳ…)
Thật ra tôi đã nói mấy lần trong những chương trước rằng cơ thể của đại sư huynh là của chính hắn, mọi người còn thắc mắc thì có thể quay lại đọc kỹ nhé.