[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 7
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 7 - Chứng minh sự trong sạch trước mặt ma tôn

“Trò, trò chuyện ấy hả?”
Trong lòng Diệp Kính Tửu vô cùng căng thẳng. Cậu lắp bắp hỏi: “Ma tôn đại nhân muốn nói chuyện gì với thuộc hạ ạ?”
“Nói chuyện gì à? Ừm… để ta nghĩ xem.”
Chủ nhân của Ma Cung nằm nghiêng trên đệm mềm, khóe môi hơi nhếch lên, móng tay đen nhánh chậm rãi gõ nhẹ lên gương mặt trắng bệch. Ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Kính Tửu mang theo rất nhiều ý tứ, ý cười vẫn còn đong đầy trong ánh mắt.
Chuyện quái gì thế này, cái cảm giác chẳng lành quen thuộc bất ngờ ập đến này là sao ——
Diệp Kính Tửu không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết ngoan ngoãn quỳ dưới đất, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
“Ừm… Ta đã nghĩ ra rồi.”
Nam nhân đẹp trai nhưng mang đầy nét kỳ dị ngồi dậy khỏi giường mềm mại, đôi bàn tay tùy ý đặt lên đầu gối, thân thể nghiêng về phía pháp khí truyền tin. Hắn cất lời: “Chi bằng chúng ta cùng nhau bàn luận về bí pháp vô cùng thú vị của Kính Tửu xem sao. Rốt cuộc thì nó được tạo ra như thế nào? Đến cả bản tôn cũng không nhận ra ngươi lại là…”
Nói đến đây, nam nhân ngừng lại, nghiền ngẫm một lát rồi nói: “Cơ thể song tính… mang thể chất lô đỉnh.”
Ngay vào lúc Hoa Bất Tiếu phơi bày thân phận của Diệp Kính Tửu, cậu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía hắn. Chỉ thấy vị nam nhân mang thân phận vô cùng hiển hách là chủ của Ma Cung đang nở nụ cười, nhưng sát ý thì như đang tỏa ra xung quanh hắn.
Diệp Kính Tửu vô thức nghĩ đến một số phương pháp tàn nhẫn mà đối phương thường sử dụng với những thuộc hạ không nghe lời.
… Hắn phát hiện ra bằng cách nào?
Sắc mặt Diệp Kính Tửu tái mét, đầu óc choáng váng. Cậu gần như không hề suy nghĩ hay ngẫm lại điều gì mà buột miệng hỏi: “Tại sao ma tôn, ma tôn đại nhân lại biết được chuyện này?”
Nam nhân cười nhẹ, không trả lời lại câu hỏi của cậu mà chỉ nói tiếp: “Nói ra thì Kính Tửu mới về dưới trướng của bản tôn được nửa năm. Nửa năm qua, dường như bản tôn chẳng nói chuyện với ngươi được mấy câu. Xét về tác phong trước nay của ngươi, ta còn tưởng ngươi là người khô khan cứng nhắc cơ đấy. Tuy Kính Tửu là ma tu, nhưng phương pháp tu luyện của ngươi lại khác với những ma tu bình thường, trông có vẻ giống như một đệ tử chính phái. Hơn nữa, bẩm sinh ngươi đã thông minh, làm việc lại ngoan ngoãn, không biết mưu mẹo gì. Chính vì vậy, bản tôn mới coi trọng ngươi, sai ngươi đi đến phái Tiêu Dao để giám sát Sầm Lan cho bản tôn.”
Ma Tôn thở dài, hắn tựa vào đệm mềm, tư thế thoải mái, từ từ nâng đôi mắt sâu thẳm tối tăm lên: “… Bản tôn thực sự rất tin tưởng ngươi, Kính Tửu.”
Diệp Kính Tửu tâm tư đơn thuần, tất nhiên không phải là đối thủ của ma Tôn. Cậu nghe nam nhân đó nói như vậy mà đầu óc tê dại. Cậu cứ cúi đầu xuống không khác gì một con đà điểu, chỉ có thể vội vàng giải thích: “Ma, ma tôn có con mắt tinh tường, thuộc hạ nhất định sẽ dùng hết sức mình để làm việc cho ma tôn. Còn, còn mong ngài không so đo việc thuộc hạ che giấu ma tôn chuyện kia ——”
“Suỵt.”
Nam nhân nheo mắt, ngón trỏ đặt lên trên đôi môi mỏng, hơi thở nguy hiểm và đầy cám dỗ ập đến.
Diệp Kính Tửu im lặng ngay lập tức.
Hành động ngoan ngoãn bất ngờ này khiến cho nam nhân cảm thấy hài lòng, sát khí vốn bao quanh hắn đã giảm đi nhiều. Ma tôn cười nhẹ: “Từ lần liên lạc trước, ta cảm thấy hình như tính cách của Kính Tửu đã có gì đó thay đổi rồi. Ngươi trở nên cởi mở hơn nhiều, nhìn cũng sáng sủa hơn trước.”
Giống như một viên ngọc vốn dĩ bị bụi bẩn che phủ, bỗng nhiên được người ta lau sạch, tỏa ra một thứ ánh sáng trắng mềm mại, khiến cho người ta nhìn vào là bị cuốn hút.
“Bản tôn hiếm khi cảm thấy tò mò như thế, vậy nên ta đã phái người điều tra kỹ lưỡng về thân phận của ngươi. Ban đầu ta còn nghĩ rằng sẽ chẳng có gì khác biệt so với trước, không ngờ lại phát hiện ra một điều thú vị.”
Ánh mắt của Hoa Bất Tiếu dừng lại trên gương mặt của thiếu niên, ánh mắt sâu thẳm, nói ẩn ý: “Từ ngàn năm trước, ta đã nghe truyền thuyết về cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, nhưng chưa có dịp được tận mắt nhìn thấy “nó” là như thế nào. Chỉ nghe người khác nói rằng mùi vị của “nó” rất tuyệt. Nay bên cạnh lại có một thứ hiếm có như vậy, thật sự khiến ta cảm thấy… vô cùng vui mừng.”
…Vừa mới thoát khỏi miệng sói, lại lao vào miệng cọp.
Tại sao Diệp Kính Tửu cậu lại xui xẻo đến vậy chứ?
“… Ma, ma tôn đại nhân.”
Diệp Kính Tửu nghiến răng nghiến lợi, khó khăn nói: “Thuộc hạ giấu giếm chuyện này chỉ là do bất đắc dĩ thôi. Nhưng thuộc hạ luôn một lòng trung thành với ma tôn đại nhân! Thuộc hạ tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của ma tôn, không bao giờ có ý phản bội. Chỉ mong, chỉ mong ma tôn đại nhân không so đo hiềm khích trước đây, tha thứ cho thuộc hạ.”
“Ồ? Tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của bản tôn?”
Ma tôn cười khẽ: “Có thật là như vậy không?”
“… Thật, thật là như vậy mà.”
Ma tôn dần dần thu lại nụ cười, đôi mắt híp lại: “Ồ? Nếu thật sự như vậy thì ngay cả khi ta đưa ra yêu cầu quá đáng, Kính Tửu cũng sẽ không phản kháng, đúng không?”
Yêu cầu? Yêu cầu quá đáng?
… Không lẽ là những gì mà cậu đang nghĩ?
Nếu có thể, Diệp Kính Tửu thực sự không muốn quan tâm đến vị ma tôn có sức mạnh vô song này, chỉ muốn chuồn thẳng đi.
Nhưng thông qua pháp khí truyền tin, cậu vẫn có thể cảm nhận được sát ý của nam nhân kỳ dị trước mắt. Diệp Kính Tửu biết rõ đối phương đã tính đến cả chuyện sẽ giết mình.
Cậu thực sự không muốn vừa mới bước vào thế giới này đã mất mạng một cách vô lý.
Diệp Kính Tửu một thân một mình cô độc đến đây, không có hệ thống, không có bàn tay vàng, chỉ có cốt truyện trong sách dường như bị che mờ theo thời gian, ai có thể đảm bảo rằng nếu cậu chết ở đây rồi nhưng vẫn có thể trở về thực tại?
Diệp Kính Tửu không dám mạo hiểm đến vậy.
Lòng đầy hoảng loạn, vì sợ hãi cái chết nên cậu chỉ có thể cúi đầu phục tùng với tư thế ngoan ngoãn: “Thuộc hạ… thuộc hạ hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của ma tôn đại nhân.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Diệp Kính Tửu quỳ trên mặt đất, mắt nhìn sàn nhà màu nâu đậm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau cổ.
Một lúc lâu sau, cậu nghe thấy tiếng cười khẽ phát ra từ lồng ngực của nam nhân, dường như hắn rất hài lòng với sự trung thành giả tạo của Diệp Kính Tửu.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Nghe nói âm hộ của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh không khác gì chỗ ấy của nữ nhân. Bản tôn rất tò mò, Kính Tửu, ngươi có nguyện thỏa mãn một chút ước muốn nhỏ nhoi của bản tôn không?” Diệp Kính Tửu nghe thấy ma tôn hỏi cậu như vậy.
Muốn thì sao? Mà không muốn thì sao?
Cậu làm gì có tư cách từ chối cơ chứ.
Lòng Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy chua chát, cậu nhận ra mình đã xem nhẹ thế giới sách vở này đến nỗi trong một khoảng thời gian ngắn, cậu vẫn chưa thể cân nhắc rõ ràng về thân phận của mình.
Trước đó thì bị Mục Tu uy hiếp, dâm loạn thân thể của chính mình. Giờ đây chuyện đó lại chuẩn bị xảy ra thêm một lần nữa. Xét tới cùng vẫn là do bản thân cậu quá sơ suất.
Thôi. Dù sao cũng không phải lần đầu bị người khác nhìn thấy cơ thể này. Coi như là giảm giá lớn mua một tặng một đi.
“Tất nhiên là thuộc hạ nguyện ý.”
Diệp Kính Tửu nhỏ giọng nỉ non. Cậu sờ đến dây lưng ở hông, hàng mi đen dày khẽ run rẩy. Cậu nhẹ nhàng kéo dây lưng ra, dây lưng từ từ rơi xuống đất, lộ ra một mảng trắng muốt.
Bản thân chưa từng bị bóc tem, lại có bí pháp áp chế nên bộ ngực của thiếu niên chỉ hơi nhô lên như một cặp đồi núi trắng như tuyết, mềm mại dễ thương. Ánh mắt của Hoa Bất Tiếu lia xuống dưới, dương vật của thiếu niên rất thanh tú, thật sự vô cùng hợp với bản thân cậu. Ngay khi làn da trắng nõn nà của thiếu niên chạm xuống giường, gương mặt của cậu lộ vẻ xấu hổ nhìn về phía nam nhân mà mở ra hai chân thì ánh mắt vốn đã u tối sâu thẳm của Hoa Bất Tiếu ngay lập tức trở nên nặng nề.
—— Quả thật là kỳ lạ. Rõ ràng là một thiếu niên hàng thật giá thật, nhưng cậu lại sở hữu một cái lỗ dâm đãng của nữ nhân. Hiện tại, âm hộ béo mập mềm mại kia đang ở ngay trước mắt hắn. Lỗ nhỏ dâm loạn có màu hồng, trông như chưa từng bị ai chạm vào.
Hoặc có thể là chưa bị chạm vào nhiều lần.
Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh vốn trời sinh dâm đãng. Hoa Bất Tiếu cũng không cảm nhận được thiếu niên trước mắt vẫn còn trong trắng. Thật ra hắn không bận tâm tới thứ này lắm. Nhưng nghĩ tới hơi thở sạch sẽ trên người thiếu niên, hắn vẫn không nhịn được mà lắm lời. Hoa Bất Tiếu vuốt cằm, đầy hiếu kỳ hỏi: “Kính Tửu đáng yêu như vậy, chắc đã có người nhanh chân tới trước, nhấm nháp qua hương vị này rồi phải không?”
“Ma tôn đại nhân có, có ý gì ạ?”
“Ừm… Ta nói như thế chưa đủ thẳng thắn hay sao?”
Nam nhân nhíu mày tỏ vẻ hơi buồn rầu rồi lại nở nụ cười: “Vậy thì ta sẽ nói theo ngôn ngữ mà Kính Tửu hiểu nhé. Kính Tửu từng bị gã nam nhân nào địt chưa? Cái màng kia… vẫn còn nguyên sao?”
Lời nói bông đùa tùy tiện như đang nói với kỹ nữ. Cảm xúc khó chịu và tức giận dâng lên khiến ngực của Diệp Kính Tử phập phồng vài lần. Cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của ma tôn, gằn từng chữ: “Tất nhiên là không rồi! Ma tôn đại nhân xem ta là người như thế nào vậy hả!”
“Thật sao?”
Ma tôn chẳng hề bị cậu chọc tức, hắn cũng không thay đổi giọng điệu khiêu khích tùy tiện của mình. Trong giọng nói của hắn như mang đầy ý cười: “Nhưng không có bằng chứng thì làm sao bản tôn có thể tin lời của Kính Tửu được? … Ngoan, ngươi tách môi âm hộ sang hai bên để ta xem lớp màng ấy còn ở đó hay không nào.”
… Ngôi vị Ma tôn của Ma Cung lấy tiêu chí ai không biết xấu hổ nhất thì lên làm à?
Câu này khác gì câu: “Có thật không? Cho coi bướm đi!” Của đám đàn ông thô bỉ thế kỷ hai mươi mốt đâu cơ chứ?!
Trong lòng Diệp Kính Tửu vừa xấu hổ vừa buồn bực. Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái này, không ổn, không thể cứ như vậy mà coi là chứng cứ được!”
“Ồ? Vậy nghĩa là Kính Tửu không chịu?”
Ngữ khí trêu chọc đột nhiên thay đổi. Nụ cười trên gương mặt nam nhân đẹp trai kia cũng không còn. Ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào hành động thiếu lễ độ của thiếu niên, hắn đã không còn đủ kiên nhẫn với thứ hiếm lạ trước mặt.
Nếu như nhãi ranh này không chịu nghe lời thì hắn sẽ chấm dứt sinh mệnh của nó bất cứ lúc nào.
Vốn dĩ Hoa Bất Tiếu cũng không để ý tới chuyện thiếu niên này còn trong trắng hay không, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của cậu thì nó lại có thể dễ dàng khơi gợi cảm giác chiếm hữu trong hắn. Hắn nhận thức được ngay rằng thiếu niên trước mắt có thể vẫn còn trinh trắng, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra cảm giác muốn chiếm làm của riêng, đến cả giọng điệu cũng lộ ra vài phần lạnh lùng: “Kính Tửu, bản tôn rất không thích đồ của mình lại có dấu vết của kẻ khác. Nếu như ngươi không chịu chứng minh thì bản tôn không cần ngươi nữa.”
… Không cần cậu nữa?
Vừa dứt lời, Kính Tửu ngay lập tức cảm nhận được sát ý nồng đậm xung quanh nam nhân kia. Cậu siết chặt ga trải giường dưới người, thân thể cứng đờ có phần bủn rủn, nhỏ giọng thỏa hiệp: “Tất, tất nhiên là ta sẽ chứng minh cho ma tôn thấy, chứng minh sự trong sạch của ta rồi.”
Đôi mắt lạnh như băng kia lại tràn ngập ý cười: “Vậy thì Kính Tửu bắt đầu đi.”
Diệp Kính Tửu hít một hơi thật sâu. Trên da cậu vẫn còn nổi lên những hạt li ti do cảm nhận được sát ý. Cảm giác sợ hãi làm cậu buộc phải nghe theo mệnh lệnh của nam nhân, ngoan ngoãn đến cùng cực mà mở rộng chỗ riêng tư đang nằm giữa hai chân, chậm rãi đưa tay vào chỗ riêng tư trước tầm mắt của Hoa Bất Tiếu.
Âm hộ vốn đang khép chặt bị hai ngón tay banh rộng ra, sau đó, một ngón tay luồn vào trong khe hở nhỏ ở giữa, nhẹ nhàng tách hai môi âm hộ mềm mại sang hai bên. Cửa mình béo mập được khoe ra trước mặt nam nhân, không hề che giấu chút nào. Môi nhỏ hồng hào đóng mở hấp háy như một cái miệng nhỏ, khiến ánh mắt của nam nhân kia trở nên u ám.
“Vẫn còn nhỏ quá. Kính Tửu, ngươi tách cái cửa mình của ngươi ra lớn hơn chút nữa đi. Bản tôn không nhìn thấy.”
Cơ thể người song tính chỉ cần có chút kích thích là sẽ sinh ra khoái cảm. Thiếu niên kìm nén tiếng thở dốc nơi cổ họng, vô cùng nghe lời mà mở rộng âm hộ hơn nữa, để lộ ra phần thịt trong âm hộ non mềm, ẩm ướt và chặt chẽ.
Nếu cẩn thận nhìn vào bên trong âm hộ vẫn có thể nhìn thấy một lớp màng mơ hồ.
“Như thế này đã được chưa?”
Nam nhân trầm giọng, giọng điệu thoáng ý cười: “Ừm… Vẫn chưa thấy rõ. Kính Tửu là đứa trẻ ngoan mà, mau tách ra thêm chút nữa đi.”
Diệp Kính Tửu không biết đối phương có thật sự không nhìn thấy hay không, cậu chỉ có thể thuận theo lời nam nhân nói. Cậu đè nén cảm giác tê dại truyền tới từ cửa mình, nhíu mày banh nó ra lớn hơn nữa.
Bé bướm nhỏ thít chặt hiển nhiên đã bị tách tới cực hạn. Nó bị hai ngón tay banh ra tới mức trắng bệch, lộ ra lỗ thịt nhỏ bằng đồng xu. Tấm màng trong suốt ẩn sâu bên trong cũng đã hiển lộ ra trước mặt nam nhân kia.
Hoa Bất Tiếu lại giả vờ như vẫn chưa nhìn thấy gì. Hắn liếm môi dưới, gương mặt đẹp trai lộ ra vẻ dâm tà: “Ta vẫn chẳng nhìn thấy gì cả. Kính Tửu có thật sự là có tấm màng đó không vậy?”
“Có, có thật mà…”
Diệp Kính Tửu gần như không chịu nổi khoái cảm xen lẫn đau đớn này được nữa. Gương mặt nóng hừng hực vì cảm giác xấu hổ ập tới, đến cả giọng điệu cũng xen chút nức nở nghe như đang khóc: “Ma tôn đại nhân hãy tin ta đi mà…”
… Dễ bị bắt nạt đến vậy sao?
Hoa Bất Tiếu nhìn thấy đôi mắt nhòe nước của thiếu niên, yết hầu chậm rãi cuộn xuống rồi lăn lên.
Đã rất lâu rồi hắn không có xúc động muốn đè người ta xuống dưới thân mình mà bắt nạt.
Nhưng đôi mày của Hoa Bất Tiếu lại giãn ra. Lúc này, hắn lại trở nên dễ đàm phán hiếm thấy. Hoa Bất Tiếu khẽ cười, không tự chủ được mà chậm rãi vuốt ve ngón tay của mình: “Thôi được rồi, nếu như Kính Tửu đã nói như vậy thì bản tôn cũng không làm khó ngươi nữa. Thôi thì thế này đi, Kính Tửu có thể thay bản tôn chạm vào tấm màng đó xem nó có còn ở đây không. Nếu như ngón tay của Kính Tửu có thể chạm tới thì bản tôn tin ngươi.”
Diệp Kính Tửu: “…”
Nếu được thì cậu rất muốn tát cái tên ma tôn đang cách mình cả ngàn dặm xa xôi kia một cái.
Nói đi cũng phải nói lại, dù gì thì cũng là mình tự sờ mình, Diệp Kính Tửu chỉ có thể nhịn.
Cậu cố gắng chịu đựng khoái cảm vừa kịch liệt vừa xa lạ kia, ngón tay run run luồn sâu vào trong âm hộ thít chặt. Ngón tay vừa mới nhét vào bên trong, bướm nhỏ đã không nhịn nổi mà mút mạnh lấy. Khoái cảm khác thường đột nhiên xộc thẳng lên đầu, da đầu của cậu tê dại hẳn đi vì khoái cảm.
“… Ha…” Tiếng thở dốc thoát ra khỏi đôi môi của cậu.
… Tại sao nơi đó lại chặt đến vậy? Tuy nó mút ngón tay của cậu nhưng Diệp Kính Tửu cũng không thể nào cắm sâu thêm được nữa. Nóng quá, nó làm cho ngón tay cậu cảm thấy nóng quá.
Đuôi mắt của Diệp Kính Tửu đỏ bừng. Cậu cắn môi dưới cố nhịn khoái cảm xa lạ. Ngón tay cố thoát khỏi lực hút của bướm nhỏ mà đi sâu vào bên trong.
“Ưm…”
Vừa mới vào được chỗ sâu, có một cái gì đó dẻo dai chắn không cho ngón tay tiếp tục tiến về phía trước. Diệp Kính Tửu ngây thơ mà lấy ngón tay vuốt ve nó. Cậu không hiểu tại sao sâu bên trong âm đạo lại đột nhiên có cảm giác ngứa ngáy và trống rỗng vô cùng mãnh liệt. Cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì thân thể của cậu đã vô thức ưỡn eo về phía trước. Ngón tay nhẹ nhàng cọ xát vào lớp màng mỏng. Đầu óc Diệp Kính Tửu trống rỗng. Lúc cậu lấy lại tinh thần thì mới nhận ra ngón tay mình đang bị âm hộ kẹp chặt và hút mạnh, nước dâm trong suốt bắt đầu bắn ra từ trong bướm nhỏ của cậu.
“A—— ưm, hưm…”
Khoái cảm khiến da đầu tê dại vẫn lan tràn một cách nhanh chóng. Lồng ngực của Diệp Kính Tửu phập phồng lên xuống vì thở dốc, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.
“Xem ra Kính Tửu đã chạm tới rồi nhỉ? Sung sướng đến vậy cơ à? Nước dâm còn bắn tung tóe như kia mà.”
Nghe thấy tiếng cười của ma tôn, Diệp Kính Tửu run rẩy đáp lại “ừm” một tiếng. Đôi mắt ngập nước của cậu nhanh chóng chớp mấy cái: “Chạm, chạm tới rồi.”
Cậu vừa dứt lời thì mất hết sức lực, ngã hẳn xuống giường.
Vẻ mặt của Hoa Bất Tiếu cứng lại. Hắn nhìn thiếu niên với sắc mặt đỏ bừng mơ màng cùng với cái âm hộ vẫn đang kẹp chặt lấy ngón tay, lỗ nhỏ dâm đãng xuôi theo bản năng của cơ thể mà co lại. Có lẽ là do cậu mới nếm thử tình dục, thân thể vô cùng nhạy cảm, chỉ cần tùy tiện đâm chọc mấy cái là bướm nhỏ sẽ kẹp chặt lại, cắn chặt lấy ngón tay của thiếu niên rồi phun nước dâm tung tóe ra ngoài.
… Đúng là dâm đãng mà.
Hoa Bất Tiếu cười khẽ, mắt hắn lóe lên tia sáng nguy hiểm, tiếng nói lười biếng gợi cảm lại trở nên khàn khàn: “Bé dâm đãng, nếu không phải do ngươi đang ở phái Tiêu Dao thì… A, ta muốn mau chóng gặp lại ngươi quá.”
Nội dung của cốt truyện mà cậu đang đi theo bắt đầu chệch khỏi quỹ đạo rồi.
Nhưng thiếu niên vẫn không biết gì mà đắm chìm trong khoái cảm khi lên đỉnh, hai mắt thất thần.
Năm ngày sau, sư tổ của phái Tiêu Dao là Sầm Lan đã thành công phong ấn Chuông Ma Thuật, nhanh chóng xuất quan.
Yến Lăng Khanh lập tức kéo tiểu sư đệ đi bái kiến sư tôn.
Tuy nói rằng theo thời gian càng lâu thì mối quan hệ sẽ trở nên gần gũi hơn, nhưng trên đường đi, cả hai người bọn họ lại không nói với nhau câu nào, dường như mỗi người đều có tâm sự riêng.
Những ngày qua, Yến Lăng Khanh luôn suy nghĩ về mối quan hệ giữa Mục Tu và tiểu sư đệ.
Theo lý mà nói thì trước đây Mục Tu luôn theo đuổi hắn, bày ra dáng vẻ yêu thích đến mức mất hết lý trí.
Đối phương vốn không phải là kiểu người nhanh chóng thay lòng đổi dạ mà quay qua thích một người chỉ mới quen biết vài ngày như tiểu sư đệ. Nhưng cậu ta thật sự đã tuyên bố dõng dạc rằng bản thân đã không còn thích Yến Lăng Khanh nữa, chỉ để khiến hắn không dính dáng đến chuyện giữa cậu ta và Diệp Kính Tửu.
Nghe những lời Mục Tu nói thì có vẻ như cậu ta đang nắm giữ một bí mật quan trọng của tiểu sư đệ. Mà Mục Tu lại coi đó là cơ hội để được quyền… chạm vào tiểu sư đệ.
Sở dĩ Yến Lăng Khánh có thể khẳng định rằng cậu ta đã chạm vào vì đây là kết luận sau khi hắn quan sát tình trạng của tiểu sư đệ.
Cơ thể của thiếu niên không có vẻ gì là quá khó chịu nên hắn mới chắc chắn rằng Mục Tu chưa làm đến bước cuối cùng.
Nếu tiểu sư đệ không quan tâm đến bí mật đó thì có lẽ Mục Tu sẽ không thành công. Nhưng hiện tại, Yến Lăng Khanh mơ hồ có cảm giác rằng ngoài bước cuối cùng, có lẽ Mục Tu đã làm những thứ khác.
Mà dù cho tiểu sư đệ đã ôm hắn khóc nhưng cậu cũng không chịu nói cho Yến Lăng Khanh biết về bí mật đó, để hắn ra tay giúp đỡ.
… Ngay cả hắn mà cậu cũng không muốn nói sao?
Rõ ràng cậu luôn nhìn hắn với ánh mắt ỷ lại đến vậy.
Yến Lăng Khanh mím môi, mắt khẽ đảo qua tiểu sư đệ như đang đi vào cõi thần tiên ở bên cạnh, ánh mắt hơi trầm xuống.
Bị tiểu sư đệ luôn ỷ vào hắn, luôn thích đi theo sau hắn đề phòng, tính ra đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Yến Lăng Khanh cảm thấy không vui như vậy.
Tất nhiên là Diệp Kính Tửu không hề phát hiện ra sư huynh đang nhìn mình.
Cậu vừa lo lắng không biết lát nữa gặp Sầm Lan thì sẽ phải diễn trò như thế nào, vừa không khỏi nhớ đến chuyện Hoa Bất Tiếu bắt cậu làm vào ngày hôm đó.
Cơ thể của cậu thật sự không kiên cường chút nào, thế mà lại bắn đầy nước dâm trước mặt ma tôn. Thậm chí, trong khi ma tôn năm lần bảy lượt gọi tên mình thì cậu vẫn đang chìm đắm trong khoái cảm mà chẳng hề nhận ra.
Chỉ khi ma khí của đối phương xuyên qua pháp khí truyền tin, đánh mạnh vào mông của Diệp Kính Tửu thì cậu mới tỉnh táo lại sau một lần lên đỉnh.
Diệp Kính Tửu cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cậu vừa mới đạt cực khoái, còn chưa dám thả lỏng thân mình thì đã phải quỳ xuống trước mặt ma tôn cầu xin hắn tha thứ vì không thể kiềm chế mà đạt cực khoái, dùng giọng điệu khóc lóc nức nở để xin lỗi đối phương.
Tại sao cậu lại xui xẻo đến vậy cơ chứ…
Nhưng may mắn là bây giờ Hoa Bất Tiếu vẫn còn đang ở trong Ma Cung xa xôi, nếu không cần thiết thì hắn sẽ không đến đây. Còn Mục Tu…
Kể từ đêm hôm ấy, dường như kẻ theo dõi điên cuồng ấy đã hoàn lương, không còn quấy rối cậu nữa.
Tất nhiên Diệp Kính Tửu không hề hay biết rằng Mục Tu đã bị đại sư huynh đánh trọng thương, hiện tại, mặc dù đã đột phá hậu kỳ Trúc Cơ Đỉnh Phong nhưng đáng tiếc là vết thương quá nặng. Bây giờ, Mục Tu đang được sư tôn chưởng môn của cậu ta tận tình chăm sóc để phục hồi sức khỏe.
***
Khi đến Điện Tĩnh Tu, Diệp Kính Tửu và Yến Lăng Khanh nhìn nhau. Đại sư huynh nở một nụ cười hời hợt: “Lát nữa ta sẽ nói chuyện với sư tôn, tiểu sư đệ chỉ cần đi theo sau ta là được.”
“Vâng! Cảm ơn đại sư huynh!” Diệp Kính Tửu thở phào nhẹ nhõm, sau khi vào Điện Tĩnh Tu thì lặng lẽ theo sát phía sau đại sư huynh.
Yến Lăng Khanh vừa đi vừa nói: “Nếu tiểu sư đệ muốn được sư tôn dạy dỗ thì đừng có nhút nhát như vậy, phải nói nhiều lời hay với sư tôn mới được.”
Diệp Kính Tửu lập tức gật đầu: “Ta biết rồi! Cảm ơn đại sư huynh đã giúp đỡ. Chỉ là sư tôn trông có vẻ rất lạnh lùng, mặc dù bây giờ đệ đã nhập môn dưới trướng sư tôn nhưng đệ cũng chỉ mới gặp một lần, vẫn có chút sợ hãi sư tôn…”
“Tuy sư tôn trông có vẻ lạnh lùng ngài ấy nhưng là một sư tôn tốt, Kính Tửu không cần phải sợ.”
Yến Lăng Khanh nói: “Đệ cứ nói với sư tôn muốn học cái gì là được, sư tôn sẽ tận tâm dạy đệ.”
Nếu như cậu nghiêm túc gia nhập môn hạ của Sầm Lan thì cậu chắc chắn sẽ không cảm thấy chột dạ như thế.
Diệp Kính Tửu vừa bĩu môi thì đã ngay lập tức nghe thấy một tiếng thở dài truyền đến từ trên đầu. Cậu ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ trên mặt đại sư huynh: “Từ trước đến nay, sư tôn chưa từng có ý định thu nhận đồ đệ, ngay cả ta cũng là vì một số tình cảm với cố nhân nên ngài ấy mới thu nhận … nhưng thật ra thì Kính Tửu à, đệ là đệ tử mà sư tôn chủ động nhận vào, sau này có lẽ sư tôn sẽ không nhận thêm đệ tử nữa. Kính Tửu hãy tự tin hơn một chút nhé, được không?”
… Diệp Kính Tửu không nghe thấy gì cả, cậu ngây ngốc nhìn vào mặt đại sư huynh, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Trên đời này sao lại có người đẹp đến như vậy chứ…
“Kính Tửu?” Đại sư huynh chớp mắt, nhìn cậu với vẻ nghi hoặc.
“Vâng!”
Diệp Kính Tửu hoàn toàn không nghe thấy đại sư huynh nói gì, cậu gật đầu mạnh: “Đệ hiểu rồi! Cảm ơn đại sư huynh!”
——
Không lâu sau, Diệp Kính Tửu lại gặp được sư tôn hời mà cậu vừa bái cách đây không lâu ——
Sầm Lan.
Lúc này, sư tổ của phái Tiêu Dao đang ngồi trên ghế trong điện, trông uy nghiêm và vĩ đại như một ngai vàng. Y có vẻ ngoài tuấn tú và kiên nghị, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo như thể bị băng tuyết bao phủ.
Khi đôi mắt sắc lạnh ấy quét về phía Diệp Kính Tửu, cậu lập tức cúi đầu, không dám nói câu gì.
“Sư tôn.”
Yến Lăng Khanh lên tiếng, thấy sắc mặt của Sầm Lan hơi dịu lại, nói với giọng dịu dàng: “Nghe nói sư tôn đã phong ấn được Chuông Ma Thuật nên Lăng Khanh và tiểu sư đệ đặc biệt đến đây để chúc mừng sư tôn.”
Diệp Kính Tửu vội vàng gật đầu: “Chúc mừng sư tôn đã thành công phong ấn Chuông Ma Thuật!”
Sư tôn hời lạnh lùng kia nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Kính Tửu: “Ngươi cảm thấy rất vui khi bổn tọa phong ấn Chuông Ma Thuật à?”
“Đương, đương nhiên là vui rồi.”
Diệp Kính Tửu cười gượng: “Sư tôn phong ấn Chuông Ma Thuật là đang làm một việc tốt cho thiên hạ! Nghe nói hiện giờ đám ma tu kia không dám hoành hành nữa, chỉ biết cúi đầu mà sống thôi. Việc tốt như vậy, sao đệ tử có thể không thấy vui mừng thay cho sư tôn được!”
“Cúi đầu mà sống?”
Nam nhân nở nụ cười lạnh lùng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Tửu khiến cậu toát mồ hôi lạnh, không dám ngẩng đầu lên. Mãi đến khi cậu tưởng bản thân có thể nhìn mặt đất đến mức thủng một lỗ thì nam nhân mới chuyển tầm mắt, nói với giọng châm chọc: “Bổn tọa cũng muốn xem thử lắm đấy.”
Yến Lăng Khanh nhận ra bầu không khí có chút không đúng, tuy trong lòng hắn có nghi ngờ nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của tiểu sư đệ thì vẫn vội vàng giúp đỡ: “Thôi không đề cập đến những điều này nữa. Bây giờ sư tôn đã xuất quan, Lăng Khanh còn muốn hỏi sư tôn về một số vấn đề gặp phải trong lúc tu luyện mấy ngày qua, mong sư tôn có thể giải đáp cho Lăng Khanh những thắc mắc đó.”
“Được.” Sầm Lan gật đầu.
Khi mà đồ đệ yêu dấu có thắc mắc cần giải đáp, Sầm Lan không còn ý định gây khó dễ cho tiểu ma tu nữa.
Y để Yến Lăng Khanh thoải mái hỏi, còn bản thân thì kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Diệp Kính Tửu khôn ngoan rời khỏi Điện Tĩnh Tu, cậu chào sư tôn rồi vội vàng ra ngoài điện chờ đại sư huynh.
Trong lúc đợi, cậu lén nhìn vào trong điện, nơi hai người kia đang trò chuyện về kinh nghiệm tu luyện.
… Thật sự nhìn ra được tình cảm thầy trò sâu sắc giữa hai người bọn họ.
Mỹ nhân đẹp như tranh vẽ, nói chuyện nhẹ nhàng với nam nhân lạnh lùng uy nghiêm, giữa họ tạo thành bầu không khí thân mật không ai có thể xen vào.
Diệp Kính Tửu nhìn mãi, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rầu rĩ.
Cũng đúng, do ở bên cạnh đại sư huynh lâu rồi nên cậu suýt chút nữa đã quên mất rằng trên đỉnh Tỉnh Tu này, vẫn còn sự tồn tại của một người khác ngoài hai sư huynh đệ bọn họ.
Cậu đột nhiên xuyên vào trong cuốn sách này, không nơi nương tựa, chỉ có đại sư huynh đối xử với cậu vô cùng thân thiện nên hiển nhiên là cậu sẽ coi đối phương là người duy nhất đối xử tốt với cậu trong thế giới này.
Nhưng đại sư huynh thì khác, hắn trưởng thành trong phái Tiêu Dao, được nam nhân đó nuôi dưỡng mà lớn lên, tình cảm giữa họ đương nhiên là sẽ gần gũi hơn. So với sư tôn thì cậu chỉ là một tiểu sư đệ bình thường mà thôi.
Nói như vậy, nếu trong cuốn sách gốc không có ma tôn Hoa Bất Tiếu can thiệp, làm ô uế thân thể của đại sư huynh thì có lẽ cặp sư đồ này cũng sẽ từ từ thành đôi và đến bên nhau, nhỉ?
Còn Diệp Kính Tửu cậu thì…
Thân thể cậu khiếm khuyết, tu vi thấp kém, tất nhiên là không xứng với đại sư huynh rồi ——
“Kính Tửu?”
Giọng nói dịu dàng bỗng vang lên bên tai, Diệp Kính Tửu hoàn hồn, chỉ thấy đại sư huynh đang lo lắng nhìn cậu: “Sao vậy? Trông đệ có vẻ không vui.”
Đại sư huynh đến đây từ lúc nào thế?
Diệp Kính Tửu có chút ngượng ngùng, nỗi chua xót trong lòng còn chưa tan biến hết. Cậu quay đầu đi không chịu nhìn đại sư huynh, nhỏ giọng giải thích: “… Không phải đệ không vui.”
“Thật không?” Tất nhiên là Yến Lăng Khanh nhận ra Diệp Kính Tửu đang giận dỗi, trong lòng ngoài sự nghi hoặc còn có chút phiền muộn không biết phải làm sao.
Gần đây hắn cảm thấy bản thân không thể hiểu được tất cả mọi thứ đang diễn ra.
Mục Tu có bí mật với tiểu sư đệ, dường như sư tôn cũng đang chơi đố chữ gì đó với tiểu sư đệ. Hiện tại, cũng vì không hiểu sao ngay cả tiểu sư đệ lại nổi giận với hắn. Hắn như bị những bí mật này gạt bỏ sang một bên, cũng không ai muốn nói cho hắn những bí mật đó.
Nếu là trước đây, dù là bí mật lớn đến đâu, hắn cũng sẽ không để tâm.
Nhưng khi nghĩ đến những bí mật này liên quan đến tiểu sư đệ, không hiểu sao Yến Lăng Khanh lại cảm thấy phiền muộn.
Ở trên đỉnh Tỉnh Tu lạnh lẽo này lâu rồi, lần đầu tiên ở bên cạnh có một thiếu niên ngây thơ hoạt bát như vậy, lại còn được đối phương hoàn toàn tin tưởng…
Trái tim vốn trống rỗng bỗng chốc được lấp đầy bởi cảm giác lạ lẫm, lan tỏa một hơi ấm mà hắn không quen thuộc.
Yến Lăng Khanh tạm thời vẫn chưa thấu hiểu được cảm xúc này, nhưng tiểu sư đệ có bí mật, lại không muốn nói cho hắn biết.
Hắn thấy không vui một chút nào hết.
Yến Lăng Khanh im lặng một lúc, cuối cùng thở dài, không chất vấn thiếu niên. Hắn đưa tay xoa đầu tóc mềm mại của tiểu sư đệ, nhẹ nhàng nói: “Nếu không có gì không vui, vậy thì đi nói chuyện với sư tôn đi. Huynh vừa nói với sư tôn về việc đệ muốn người truyền công pháp cho đệ, sư tôn đã đồng ý.”
Truyền, truyền thụ công pháp?
Diệp Kính Tửu ngẩn ra, nghĩ đến trong câu chuyện thân mật vừa rồi giữa đại sư huynh và nam nhân đó có sự hiện diện của mình lập tức phấn chấn tinh thần, trong lòng vui mừng nhưng cũng có chút do dự: “Đại, đại sư huynh nói giúp ta với sư tôn? Thật sao?”
“Thật.”
Yến Lăng Khanh thở dài, cười bất đắc dĩ: “Huynh tu luyện công pháp rất tốt, làm gì có chuyện gì mà có thể nói lâu như vậy với sư tôn chứ?”
Nếu không phải vì chuyện của tiểu sư đệ, làm sao hắn có thể nói không ngừng trước mặt sư tôn.
Hắn còn nhớ ánh mắt của sư tôn từ bình tĩnh dần chuyển sang mất kiên nhẫn, hỏi hắn: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Yến Lăng Khanh ngượng ngùng dừng lại, lúc này mới nói về mục đích của chuyến đi này.
“Thật sự là vì hắn?”
Bầu không khí vốn hài hòa ngay lập tức trở nên lạnh nhạt, ánh mắt của sư tôn trở nên lạnh lùng. Y không nhìn hắn nữa: “Nếu đã như vậy thì nể mặt ngươi, ra bảo hắn qua đây đi.”
Tất nhiên là Diệp Kính Tửu không hề hay biết những điều này.
Cậu chỉ nghĩ đến việc đại sư huynh đã nói giúp cậu trước mặt sư tôn lạnh lùng đó, lập tức nở nụ cười tươi, ôm chặt đại sư huynh một cái. Trong vòng tay ấm áp của thanh niên, cậu ngửi thấy mùi hoa nhài nhẹ nhàng. Cậu hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu cười nói: “Vậy đệ đi ngay đây! Đại sư huynh, huynh ở đây chờ đệ, đệ sẽ quay lại nhanh thôi!”
Yến Lăng Khanh ngẩn người một chút, ánh mắt hiện lên nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Được.”
——
Cảm xúc quá hưng phấn khiến Diệp Kính Tửu nhất thời quên mất sư tôn của mình là một người đáng sợ như thế nào.
Khi cậu chỉ còn cách nam nhân đó hai bước chân thì cậu mới tỉnh táo lại, chân nặng như đeo chì, mỗi bước đi chậm chạp như rùa vậy.
“Không đi được nữa à?”
Nam nhân lạnh lùng nói tiếp: “Có cần ta dạy cho ngươi không?”
“Không, không cần đâu! Cảm ơn ý tốt của sư tôn!”
Diệp Kính Tửu lập tức đi nhanh như gió, khi đến trước mặt Sầm Lan thì đầu gối cậu bỗng dưng mềm nhũn, cứ thế quỳ thẳng xuống, ngay lập tức cúi đầu chào nam nhân một cách trang trọng.
Không, không phải—
Diệp Kính Tửu nhắm mắt lại, cậu run rẩy ngẩng đầu lên, chỉ thấy nam nhân lạnh lùng tuấn tú đang nhìn cậu, từ từ nhíu mày.
“Diệp Kính Tửu?”
Nam nhân lạnh lùng nói: “Ta đáng sợ đến vậy sao?”