[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 69
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 69 - Gặp lại (Sân nhà của đại sư huynh)

“Là ta đây, tiểu sư đệ.” Người ngoài cửa nói.
Tiểu sư đệ?
Diệp Kính Tửu ngơ ngẩn, cánh tay cầm kiếm đã cứng đờ. Cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cánh cửa ấy, bỗng không biết phản ứng như thế nào.
Lâu lắm rồi không ai gọi cậu như vậy.
Hình như cũng chỉ có một người gọi cậu như vậy thôi.
Người Diệp Kính Tửu cứng còng, cậu buông kiếm xuống, mở miệng, giọng mỏng manh đến lạ vì chính cậu cũng không thể xác định được phỏng đoán của mình là thật hay giả: “… Đại sư huynh?”
“Ừ.” Giọng nói của người ngoài cửa dịu dàng quen thuộc: “Ta đây.”
“…”
Bên trong cánh cửa chìm vào im lặng rất lâu.
… Này là mơ ư?
Không phải đại sư huynh đã… quên cậu rồi à?
Rõ ràng lúc gặp đại sư huynh hôm qua hắn vẫn tỏ ra khách sáo lạ lẫm mà.
Sao tự dưng lại…
Tứ chi cậu bỗng cứng đờ, cả người lạnh lẽo như thể còn không đi đường nổi trong khoảnh khắc này.
Lúc Diệp Kính Tửu xuống giường chân vẫn còn mềm nhũn.
Cửa phòng ngủ không khóa, người ngoài cửa có thể vào phòng bất cứ lúc nào nhưng hắn chỉ lẳng lặng đứng đó chờ Diệp Kính Tửu quyết định, hắn đã đến rồi.
Người đi xa nhiều năm về quê, cận hương tình cánh khiếp.*
*Cận hương tình cánh khiếp: Một câu thơ trong bài thơ “Độ Hán giang” của nhà thơ Lý Tần, chỉ người đi xa quê lâu ngày khi gần được gặp lại quê hương thì lại cảm thấy lo lắng sợ hãi, có thể là sợ quê hương hoặc chính họ thay đổi quá nhiều, họ không còn thấy được những nơi thân quen trong ký ức của họ nữa hoặc không còn cảm xúc như xưa khi nhìn những nơi thân thuộc ấy.
Trước giờ Diệp Kính Tửu không thể hiểu nổi những lời này mà giờ cậu lại có thể tự trải nghiệm rồi.
Cậu không dám mở cửa.
Cậu chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể gặp lại đại sư huynh mình thương nhớ cả ngày lẫn đêm nhưng cậu lại không dám.
Đây cũng không phải lần đầu Diệp Kính Tửu gặp được đại sư huynh ở thế giới này. Nhưng khi ấy sư huynh không quen cậu, không nhớ quá khứ của hai người. Vậy nên ngoài đau lòng khổ sở ra cậu còn có thể vờ như bản thân không thèm quan tâm, cũng mong dựa vào đó để cắt đứt tình cảm của mình với sư huynh, khiến đủ loại bất hạnh mà mình mang tới cho đại sư huynh biến mất.
Nhưng sau một đêm đại sư huynh lại tìm tới cửa, hình như đã nhớ lại cậu. Vì vậy tất cả sự lạnh lùng xa cách cậu giả vờ trước đây cũng biến mất sạch, chỉ còn lại sự hoảng loạn bất an và sợ hãi.
Đối với bất cứ ai Diệp Kính Tửu đều có thể nói mình không thẹn với lương tâm nhưng chỉ riêng với đại sư huynh là không.
Cậu với đại sư huynh lén kết hôn, kết thành đạo lữ nhưng cả trước lẫn sau khi hai người kết hôn cậu đều có một đêm xuân với những người khác nhau, mê mẩn với những cuộc hoan ái ướt át, sa đọa đến mức này đây.
Có khi nào đại sư huynh sẽ ghét cậu không?
Giờ khắc này Diệp Kính Tửu nghĩ rất nhiều nhưng sự nhớ nhung đang nảy nở điên cuồng lại áp đảo tất cả. Cậu từ từ đẩy cửa ra, ngón tay run rẩy, ánh sáng chói mắt đi vào phòng theo động tác của cậu. Sau đó ánh sáng ấy càng ngày càng mạnh, tầm mắt cậu cũng bị ánh sáng trắng lóa mắt lấp đầy.
Não Diệp Kính Tửu trống trơn, cậu nheo mắt lại, cuối cùng dừng lại ở bóng người phía trước.
Bóng người thanh thoát được ánh sáng trắng phác họa ra ấy.
Thật ra khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần tới mức Diệp Kính Tửu chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào ống tay áo rộng thùng thình của đại sư huynh.
Diệp Kính Tửu lại không dám ngẩng đầu.
Rõ ràng đêm qua mới gặp nhau nhưng khi đại sư huynh đã nhớ lại tất cả đứng trước mặt cậu cậu lại luống cuống đứng yên tại chỗ, co quắp không dám ngẩng đầu lên như một đứa nhỏ phạm lỗi.
“Đại sư huynh…”
Chẳng biết từ bao giờ mà lòng bàn tay cậu đã mướt mồ hôi, Diệp Kính Tửu há miệng nhưng lại không biết nói gì mới phải.
Cậu cúi đầu, bỗng cậu cảm nhận được có một bàn tay ấm áp đang dịu dàng vuốt ve đầu mình.
Sự sợ hãi khó có thể miêu tả của cậu cứ biến mất theo từng cái vuốt ve, sau đó bàn tay co quắp bất an cũng được người nào đó nắm lấy, nâng lên, Diệp Kính Tửu nhìn theo bàn tay thon dài xinh đẹp kia, cuối cùng chạm vào đôi mắt tràn ngập dịu dàng như sao trên trời.
“Hình như tiểu sư đệ gầy đi rồi.”
Cậu nghe thấy đại sư huynh nói: “Bôn ba bên ngoài lâu rồi ha, Kính Tửu của ta chịu khổ rồi.”
***
Đại hội võ lâm sẽ tổ chức thi đấu sau hai ngày kể từ khi trận thi đấu thứ hai kết thúc. Trong lúc này không hạn chế Nhân tộc ra vào, người tới dự thi có thể hoạt động trong khu vực hoạt động của Nhân tộc trên đỉnh Thiên Cung và thành Phù Tri, khu vực ấy được bổ sung phù chú đan dược và nhu yếu phẩm.
Trước khi rời đi Diệp Kính Tửu chỉ kịp để lại tờ giấy cho Hoa Bất Tiếu, để giấy xong là đại sư huynh nắm tay cậu đi tới thành Phù Tri luôn.
Cậu hoàn toàn quên việc nói chuyện rõ ràng với sư tôn, rồi là giải quyết Liễu Khuê Dao như thế nào, còn có mấy chuyện lung ta lung tung liên quan tới tờ giấy thần bí kia nữa, giờ trong mắt cậu chỉ còn một mình đại sư huynh, chỉ biết nhắm mắt đi theo đại sư huynh tiến về phía trước.
Tức là quên hết tất cả, chỉ nhớ tay đại sư huynh rất ấm áp.
Trận thi đấu sớm hồi sáng đã kết thúc, một nửa số người dự thi có thể được giải phóng rồi, giờ thành Phù Tri nhung nhúc những Nhân tộc dự thi, mùi người lan khắp phố phường. Diệp Kính Tửu và đại sư huynh chen chúc trong đám người nhưng tay hai người lại đan vào nhau cực kỳ chắc chắn.
Nhân loại là sinh vật dễ thỏa mãn vô cùng, chỉ cần ở cạnh người mình thích là cảm xúc hạnh phúc sẽ đầy ắp trái tim họ, khiến họ lộ ra nụ cười ngây ngô.
Chẳng nhớ là ai bắt đầu song bọn họ vẫn kể những chuyện sau khi hai người bị tách ra rất tự nhiên.
Diệp Kính Tửu nói trên đường từ phái Tiêu Dao về Ma Cung chẳng hiểu sao cậu lại bị tên buôn người biến thái đánh ngất, bị gã bắt cóc, bảo phải bán cậu cho khứa hoàng đế ma ốm của nước Đại Nhạn làm thuốc dẫn để chữa bệnh. Thằng hoàng đế kia cũng là kẻ điên, không coi người là người, cậu ghét ơi là ghét. Nhưng mà cũng có người tốt tên là Thẩm Chi, là ngự y của tên hoàng đế ma ốm kia…
Cậu nói tới đây thì dừng lại, biểu cảm bỗng trở nên cực kỳ mất tự nhiên, hoảng loạn nhanh chóng lược qua Thẩm Chi rồi lầm nhầm: “Giờ xem ra cũng không phải người tốt gì.”
Ngay sau đó Diệp Kính Tửu nói vài cảnh đẹp ở nước Đại Nhạn trên đường đến đây. Thật ra cậu có còn nhớ mấy đâu, khoảng thời gian bị Liễu Khuê Dao cầm tù là khoảng thời gian đen tối nhất trong đời cậu, cậu chẳng nhìn được gì cả nên khi nói cũng khô khan, không có bất kỳ sức hấp dẫn nào cả.
Tóm lại: “Nước Đại Nhạn không phải nơi tốt lành gì, ta không bao giờ muốn tới đó nữa, đại sư huynh cũng đừng tới đó!”
Trong tửu lầu, Diệp Kính Tửu gặp một cái bánh bột nhào, sự mềm mại thơm ngọt của cái bánh khiến cậu hạnh phúc nheo mắt lại, quai hàm căng ra hết cỡ như một con hamster tham ăn.
Đương nhiên cậu không có xu nào trong người, trước ăn uống gì toàn tiêu tiền của Hoa Bất Tiếu không. Nhưng giờ đại sư huynh đã trở lại rồi, cậu không bao giờ phải ăn nhờ ở đậu nữa, dù sao thì cũng có sư huynh chiều cậu rồi mà.
Diệp Kính Tửu phát hiện bản thân là một người cực kỳ dễ đổi ý.
Như hồi trước khi sư huynh không nhớ cậu cậu đã thầm quyết định rạch ròi với sư huynh, sau này hai người đường ai nấy đi, không liên quan gì nữa. Giờ đại sư huynh đã nhớ ra cậu cậu lại hoàn toàn quên mất lời thề trước đó, chỉ biết dính lấy sư huynh, muốn ở bên đại sư huynh mãi mãi.
Đại sư huynh vẫn đẹp như trước, đẹp không giống nhân loại, giống thần tiên trên trời hơn. Mũi hắn vừa cao vừa nhỏ, cảm tưởng như có thể chơi cầu trượt ở trên mặt hắn vậy. Hốc mắt sâu, mắt đào hoa như chứa một hồ nước xuân, nhìn ai cũng dịu dàng, đặc biệt là khi nhìn cậu.
Nếu bảo có gì khác trước đây thì là trẻ hơn chút, là đại sư huynh tuổi thiếu niên. Đường nét trên mặt đại sư huynh không rõ như lúc trưởng thành mà là vẻ hài hòa riêng của lứa tuổi thiếu niên, dung mạo hắn cũng mềm mại hơn, có khí chất mỹ nhân Giang Nam nhưng lại đẹp hơn tất cả mỹ nhân Diệp Kính Tửu từng gặp.
Đúng, đúng là không hổ dung vai chính vạn người mê trong sách.
Có đại sư huynh hoàn hảo ở bên là phúc đức ba đời của cậu.
***
Yến Lăng Khanh không ăn mà chỉ lẳng lặng ngồi cạnh tiểu sư đệ nghe những gì cậu đã trải qua.
Hắn chú ý tới tiểu sư đệ hoảng loạn khi nói đến Thẩm Chi nhưng không vạch trần cậu. Hắn nghe tiểu sư đệ cố gắng hết sức để dùng lớp vỏ bọc đường đóng gói quá khứ đau đớn tủi nhục của mình sao cho đẹp hơn chút, vì vậy chỗ đau đớn trong lòng hắn lại càng lan rộng.
Tiểu sư đệ càng muốn lừa gạt hắn càng chứng tỏ những gì cậu trải qua bất ổn tới mức nào.
Yến Lăng Khanh nhớ mãi hình ảnh sụp đổ, tim gan cồn cào, tự làm hại mình của người giấy nhỏ trước khi bị ma hỏa của Hoa Bất Tiếu cắn nuốt.
Ấy mới là tình trạng thật của tiểu sư đệ.
Một thiếu niên bị ép tới nỗi tinh thần suy sụp, chỉ muốn tìm đến cái chết để giải thoát bản thân, cậu đã cực khổ nghênh đón lễ thành niên của mình trong khi không có Yến Lăng Khanh ở bên.
Rồi lại mờ mịt hoảng loạn đi tới thế giới xa lạ đối với cậu, gặp phải bản thân đã quên hết tất cả ký ức về cậu.
Sẽ có một cảm giác tuyệt vọng đến nghẹn thở vì không có khả năng được giải cứu.
***
Đương nhiên trong cả quãng đường này không chỉ có Diệp Kính Tửu nói chuyện của mình mà cậu còn nghe được những gì đại sư huynh đã trải qua sau khi bị Hoa Bất Tiếu bám vào người và hôn mê bất tỉnh.
Khi ấy Diệp Kính Tửu đã đi rồi, sau khi đại sư huynh tỉnh lại đã đi tìm cậu ngay lập tức. Diệp Kính Tửu còn không biết trong quãng thời gian đó đại sư huynh đã cãi nhau với sư tôn, cãi vã lớn đến mức bóp nát ngọc bội sư tôn từng cho đại sư huynh để truyền tin. Cậu chỉ biết rằng đại sư huynh tưởng rằng cậu đi Ma Cung nên đã chạy tới Ma Cung tìm cậu, không tìm thấy gì mà còn xui xẻo chạm mặt ma tôn Hoa Bất Tiếu.
“Cơ mà cũng coi như là trong họa có phúc, sau ấy ta đã tìm được hướng đi của Kính Tửu nên đã tới nước Đại Nhạn.”
Đại sư huynh gắp cho Diệp Kính Tửu một cái bánh bột nhào, trên mặt vẫn treo ý cười nhưng lại không hề nhắc tới chuyện Nguyên Anh của mình đã nát.
Bọn họ đều che giấu bí mật với người quan trọng nhất của mình.
Đề tài dừng lại ở đây, dường như giấc mộng đẹp không thực tế ban đầu đã rách ra một chút, Diệp Kính Tửu lại trở về trạng thái co quắp, sự bất an đã dịu đi giờ lại dần nảy nở trong lòng.
Giấy không thể gói được lửa, cậu không lừa đại sư huynh được lâu nữa.
Nhưng cậu khó có thể mở miệng nhắc tới những ác mộng nhục nhã ấy, cậu cũng không muốn moi vết sẹo dưới đáy lòng cho nó vỡ toác máu chảy đầm đìa cho đại sư huynh xem.
Một mình cậu chịu đựng những thứ đó là đủ rồi.
Trong cuộc sống cảng tránh gió của một người chắc chắn phải biến mất để con người học cách trưởng thành.
Cũng may mà đại sư huynh chuyển chủ đề đúng lúc, bắt đầu phân tích tình hình hiện tại và vị trí của bọn họ ở thế giới này.
Vốn dĩ Diệp Kính Tửu đang cực kỳ mê man với tình hình hiện tại nhưng giờ có đại sư huynh phân tích cho cậu rồi, cậu chỉ còn việc tin tưởng hoàn toàn vào đại sư huynh, kể hết những mối quan hệ và thông tin mình có được từ lúc ấy tới nay cho đại sư huynh.
Về việc cậu ngủ một giấc dậy đã tới thế giới đầy Yêu tộc này, sau đó chạm mặt với Hoa Bất Tiếu thời thiếu niên, hẹn ước với thiếu niên Hoa Bất Tiếu, còn có cả sư tôn, đại sư huynh và Thẩm Chi đã gặp hồi trước…
Cậu kể hết với Yến Lăng Khanh.
“Tất cả đều xảy ra rất bất ngờ, ta chỉ ngủ một giấc thôi mà đã tới nơi này rồi.”
Đại sư huynh gắp một cái bánh bột nhào để bên miệng Diệp Kính Tửu, cậu cũng tự nhiên cắn một miếng rồi vừa nhai vừa nói: “Rõ ràng ta không phải người ở thời đại này mà chẳng hiểu sao lại tới đây được. Với cả ta còn gặp được Thẩm Chi ở đây, trước đây hắn còn nói hắn vẫn chưa thành niên… Khụ, cả đại sư huynh nữa, sao đại sư huynh lại quên ta? Còn có cả tên khác, có cả đạo lữ tên là Uông Phương nữa…”
Nói tới đây Diệp Kính Tửu bắt đầu mếu máo lườm đại sư huynh một cái.
Nói tới vụ này đại sư huynh đành thở dài cười bất lực rồi mới giải thích cho cậu: “Phụ thân ta tên là Yến Đình Vân.”
“… Hả?” Diệp Kính Tửu trợn tròn mắt, thầm phỏng đoán: “Vậy Uông Phương là…”
“Đúng là mẫu thân nhà ta.”
“… Khụ… khụ khụ…”
Diệp Kính Tửu ho khan liên tục vì bị nghẹn bánh bột nhào, cậu vội vàng nhận lấy chén nước đại sư huynh đưa tới rồi uống một hớp lớn mới bình tĩnh lại.
Hóa ra là cậu hiểu lầm.
Trời đã sẩm tối, giờ ngồi ở tửu lầu đã không còn an toàn nữa, Yến Lăng Khanh đeo một sọt bánh bột nhào đi tìm nhà trọ dành cho Nhân tộc.
Đại sư huynh giải thích về thân phận của mình trên đường đi.
Đại sư huynh cũng không hiểu sao hắn lại thay thế thân phận của phụ thân. Còn về việc rõ ràng cơ thể lẫn gương mặt đều thuộc về Yến Lăng Khanh nhưng những người khác lại không hề nhận điểm khác lạ thì đại sư huynh cũng không rõ.
“Nói vậy thì đại sư huynh và ta đều không hiểu sao mình lại tới đây được.”
Diệp Kính Tửu cười nói: “Nhưng mà ta vẫn may hơn xíu, nhớ hết luôn.”
Đương nhiên là tiểu sư đệ sẽ nhớ hết rồi. Vì cậu là…
Mắt Yến Lăng Khanh xẹt qua chút cảm xúc phức tạp, hắn tiếp tục nghe tiểu sư đệ nói về điểm đáng ngờ của sư tôn.
Cậu nói về chuyện đêm qua.
Vừa mới mở đầu tiểu sư đệ đã khựng lại, có vẻ hơi khó khăn. Cậu hoảng hốt lén nhìn Yến Lăng Khanh một cái, không biết có nên nói tiếp không.
Yến Lăng Khanh sẽ không bao giờ trách tiểu sư đệ.
Hắn xoa đầu tiểu sư đệ, im lặng cổ vũ tiểu sư đệ nói tiếp.
“Vốn dĩ ta chỉ muốn xóa dấu ấn thần thức với sư tôn…”
Tiểu sư đệ khô khan giải thích một câu rồi lại lén nhìn hắn, thấy biểu cảm hắn vẫn bình thường mới dám nói tiếp.
Chẳng còn xíu bóng dáng lạnh lùng học theo sư tôn để cố xa cách hắn đêm qua nào.
Đây mới là dáng vẻ nguyên bản của tiểu sư đệ, vừa ngây thơ vừa đáng yêu nên mới dễ bị thương đến vậy.
Yến Lăng Khanh nghe tiểu sư đệ kể ban đầu quá trình xóa dấu ấn thần thức diễn ra rất thuận lợi, nhưng sau đó hình như ý thức của sư tôn ngàn năm sau dựa sư tôn thời niên thiếu hay sao ấy mà tiếp đó bọn họ đã…
Trời tối nay hơi lạnh, vài cơn gió nhẹ thoảng qua.
Một bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng kéo kéo ống tay hắn, Yến Lăng Khanh cúi xuống thì thấy chủ nhân của cái tay ấy đang cúi đầu ngoan ngoãn chịu phạt như thể bản thân đã làm sai gì đó.
Hắn nắm bàn tay kia rất chặt.
Không phải bất an đâu Kính Tửu, sư huynh sẽ không bao giờ trách ngươi.
Là sư tôn làm ra hành vi loạn luân, xen ngang ấy.
Còn có những người đó…
Sư huynh sẽ không bỏ qua một kẻ nào cả.
Yến Lăng Khanh nghe thấy giọng nói dịu dàng của mình giải thích cho tiểu sư đệ về những điều cậu khó hiểu: “Là thời không thác loạn.”
“Thời không thác loạn?” Tiểu sư đệ ngây thơ hỏi hắn.
Ánh mắt tiểu sư đệ nhìn hắn tràn ngập vẻ tín nhiệm, Yến Lăng Khanh rũ mắt, dịu dàng nói: “Phải, vì một nguyên nhân ngoài ý muốn nào đó chúng ra đã đi vào thời không này, sư tôn muốn thông qua sự nhiễu loạn của thời không để giải cứu chúng ta, cũng nhờ sư tôn ta mới có thể khôi phục được ký ức.”
Diệp Kính Tửu ngẩn ra, bản năng nói cho cậu rằng hình như lời của sư huynh có điểm không thích hợp nhưng lại không tìm ra được điểm không thích hợp ấy. Cậu gật đầu coi như không cảm thấy gì rồi lại hỏi sư huynh: “Vậy sư tôn sẽ cứu chúng ta ạ?”
“Kính Tửu muốn sư tôn cứu chúng ta à?” Đại sư huynh hỏi lại cậu.
Diệp Kính Tửu kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy đại sư huynh nhìn cậu rất nghiêm túc, hắn còn hỏi lại một lần: “Kính Tửu muốn rời khỏi nơi này về thế giới cũ à?”
Về thế giới cũ?
Phản ứng đầu tiên của Diệp Kính Tửu là muốn nhưng khi nhìn vào mắt đại sư huynh cậu lại không thể nói nên lời.
Muốn… muốn về thế giới cũ ư?
Nơi đó toàn là những người có tu vi cậu không sao theo kịp nổi, Hoa Bất Tiếu tính tình thất thường, Lâm Thời Chiêu vừa coi mình là công cụ vừa coi mình là thuốc giải, Thẩm Chi không rõ mục đích, Mục Tu có gia tộc bảo vệ, còn có Liễu Khuê Dao…
Cậu cứng người, không nói nên lời, không nhịn được mà nắm chặt tay đại sư huynh.
Như thể bàn tay ấy có thể mang lại sức mạnh cuồn cuộn không dứt.
Đúng rồi, ở nơi này ngoài Hoa Bất Tiểu với sư tôn ra không ai biết thân phận cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh của cậu. Mà tu vi của cậu cũng đủ để đứng trên đỉnh kim tự tháp trong đám này, cậu có thể không phải chịu sự ức hiếp đến từ thực lực của đám người này nữa, có thể đi làm những chuyện mình muốn.
Nơi này còn có đại sư huynh, không ai có thể ràng buộc được bọn họ.
“…”
Rất lâu sau Diệp Kính Tửu lắc đầu, ngón tay cào lung tung trong lòng bàn tay đại sư huynh, nội tâm cậu hỗn loạn, giọng cũng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Đại sư huynh, ta không muốn về.”
Diệp Kính Tửu cảm thấy quyết định này của mình rất ích kỷ nhưng đại sư huynh cũng không trách móc quyết định ích kỷ này của cậu.
Hắn ôm Diệp Kính Tửu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cậu: “Vậy không quay về nữa nhé, Kính Tửu.”
Cái ôm của đại sư huynh ấm quá, Diệp Kính Tửu vùi vào lòng hắn, cậu có thể hấp thu sự ấm áp vô tận từ đây.
“Chỉ cần chúng ta ở bên nhau là đủ rồi.” Đại sư huynh nói.
Bọn họ ôm nhau rất chặt, giọng Diệp Kính Tửu rất nhẹ nhàng.
“Dạ.”
***
Quyết định này có ý nghĩa rất lớn với bọn họ, cũng khiến Diệp Kính Tửu vứt được đa số gánh nặng.
Ý cười trên mặt cậu hoàn toàn không thể che giấu được nữa, dù đã tích cốc từ lâu nhưng cậu vẫn đòi đại sư huynh mua điểm tâm cho mình hết quán này đến quán khác, tới khi tới nhà trọ cậu đã ăn sạch một túi điểm tâm to rồi.
Không ai biết cậu thích ăn ngọt ngoài đại sư huynh.
Một cặp đôi đã được đoàn tụ luôn phải làm gì đó.
Không biết có phải do cơ thể đã trưởng thành không mà Diệp Kính Tửu luôn cảm thấy suy nghĩ của mình cứ tự chạy theo hướng kỳ quái gì đó.
Khi tiếng cửa đóng lại vang lên suy nghĩ đầu tiên của cậu lại là không biết cơ thể bây giờ của đại sư huynh đã phát triển đến đâu rồi nhỉ?
Tính ra giờ cậu còn lớn tuổi hơn đại sư huynh một chút thì phải.
Sư huynh đẹp như vậy, giờ còn chưa trưởng thành chắc chắn ở dưới không dữ tợn đáng sợ, lông tua tủa như trước kia. Dù gì thì trong sách đại sư huynh cũng là thụ chính nha…
Vậy tức là cậu có thể… lật còn gì?
Hình như cũng không phải không được nhỉ?
Nếu cậu đề nghị thì chắc chắn đại sư huynh sẽ đồng ý thôi, hắn thương cậu thế cơ mà.
Ý tưởng mỏng manh ban đầu của Diệp Kính Tửu càng ngày càng cháy bỏng khi sư huynh cởi lớp áo ngoài, để lộ bóng lưng chỉ phủ một lớp áo trong mỏng tang kia.
Cậu nhìn chằm chằm vào làn da trắng nõn ở gáy đại sư huynh và chỉ cảm thấy làn da ấy mịn màng đến lạ, còn không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Cậu cảm thấy giờ bản thân đúng là tên háo sắc đang nổi máu dâm.
Nhưng hiển nhiên tên háo sắc này còn ngon miệng hơn cả gái nhà lành, đôi mắt hạnh tròn trịa của thiếu niên cứ nheo nheo, mặt hồng hào quyến rũ, hàm răng cắn nhẹ cánh môi đỏ hồng như hoa anh đào.
Cứ, ừ, lật đi.
Yến Lăng Khanh quay lại, hơi sửng sốt vì gương mặt đỏ bừng của tiểu sư đệ. Biểu cảm nhã nhặn dịu dàng thường thấy của thiếu niên bỗng cứng lại, đôi mắt thâm thúy mê người dần trở nên sâu thẳm.
Hắn thấy tiểu sư đệ ngoan ngoãn cởi quần áo rồi ôm gối đầu quỳ trên giường nhìn chằm chằm mình thì bật cười: “Kính Tửu muốn làm gì đây?”
Mặt tiểu sư đệ đỏ bừng, hình như cậu đang muốn ám chỉ gì đó: “Chúng ta nên ngủ thôi đại sư huynh.”
“Ừ.”
Yến Lăng Khanh hạ giọng đáp, tự dưng lại bị tiểu sư đệ như này kích thích ra ý xấu.
Hắn giả vờ không hiểu ám chỉ của tiểu sư đệ mà xoa đầu cậu: “Đi ngủ sớm một chút. Ngày mai dậy sớm tu luyện rồi tranh thủ hoàn thành hẹn ước với Hoa Bất Tiếu đi.”
Diệp Kính Tửu phồng má ôm lấy đại sư huynh, quấn lấy hắn làm nũng: “Không cần tu luyện, giờ ta lợi hại lắm.”
“Còn lợi hại hơn cả sư huynh hả?”
“Đương nhiên là còn lợi hại hơn s—— khụ khụ, không phải…”
Suýt thì nói ra lời thật trong lòng rồi, Diệp Kính Tửu ho một cái, cậu muốn lướt qua chuyện này thành ra cái mặt cũng dày ra: “Dù sao đại sư huynh cũng biết ta có ý gì mà!”
Yến Lăng Khanh cười khẽ, hắn yêu chiều vuốt ve gương mặt Diệp Kính Tửu. Tiểu sư đệ không hiểu hành động đột ngột này của hắn nhưng vẫn nhắm mắt lại phối hợp với hắn.
“Vậy trước đó Kính Tửu phải tha thứ cho đại sư huynh trước đã, phải đảm bảo không giận đại sư huynh đó nha.” Yến Lăng Khanh nói.
Diệp Kính Tửu hoang mang mở to mắt: “Sao lại tha thứ cho đại sư huynh?”
“… Tu vi của đại sư huynh thấp kém, không thể bảo vệ quà Kính Tửu tặng ta thật tốt.”
Đại sư huynh rũ mắt, từ từ mở miệng, ý cười trên mặt cũng dần biến mất: “Sư huynh đã không bảo vệ được người giấy nhỏ Kính Tửu tặng cho sư huynh.”
“Sư huynh…”
Diệp Kính Tửu nắm lấy tay đại sư huynh theo bản năng, lúc này mới nhớ tới những ký ức người giấy nhỏ trả về sau khi bị tiêu hủy ——
Đại sư huynh bị hủy Nguyên Anh, tu vi lùi lại, người giấy nhỏ bị ma hỏa đốt thành tro.
Diệp Kính Tửu còn có thể nhớ lại biểu cảm của đại sư huynh khi người giấy nhỏ bị thiêu hủy rất rõ ràng.
Đó là biểu cảm người giấy nhỏ không thể hiểu nổi nhưng Diệp Kính Tửu lại hiểu được.
Đó là sự tuyệt vọng khi hy vọng tắt ngúm chỉ trong vài giây.
Đại sư huynh hỏi nhỏ: “Sư huynh không bảo vệ được quà Kính Tửu tặng, giờ tu vi cũng không lợi hại bằng Kính Tửu, Kính Tửu có chán ghét đại sư huynh không?”
“Sẽ không đâu!”
Đại sư huynh nghĩ cái gì vậy chứ? Sao cậu có thể chán ghét sư huynh được!
Diệp Kính Tửu vội vàng sáp lại ôm cổ Yến Lăng Khanh, dựa sát vào tới khi mặt dán mặt mới vội vàng nói: “Đại sư huynh cũng không phải không biết rằng chỉ cần ta còn sống thì người giấy nhỏ sẽ không chết mà! Nó chỉ tạm thời trở thành một phần linh lực của ta thôi. Ta gấp một người giấy nhỏ nữa cho đại sư huynh nhé? Ta chỉ gấp người giấy nhỏ cho đại sư huynh thôi, mãi mãi luôn!”
Yến Lăng Khanh hơi giật mình, hắn cười nhẹ nhìn thiếu niên đang cực kỳ nghiêm túc ấy.
Hắn lắc đầu, dịu dàng nói: “Khi nào ta đòi Kính Tửu thì Kính Tửu hẵng gấp cho sư huynh một cái nhé.”
Trước khi thực lực của hắn tới một mức nhất định hắn sẽ không nhận bất cứ món quà nào của Kính Tửu nữa.
Như đêm đó hắn không bảo vệ được người giấy nhỏ, giờ hắn không bảo vệ được Kính Tửu vậy.
Vậy nên: “Sư huynh đã đặt trước người giấy nhỏ tiếp theo của Kính Tửu rồi đấy.”
“Ạ!”
Diệp Kính Tửu gật đầu, cậu ôm cổ đại sư huynh, cánh môi hơi lạnh chạm nhẹ vào giữa mày thiếu niên.
“Ta sẽ thích đại sư huynh mãi mãi.” Diệp Kính Tửu nói.
Vậy nên cậu sẽ luôn chờ đại sư huynh, chờ đại sư huynh đòi cậu gấp người giấy nhỏ cho hắn.
Đôi môi vừa chạm vào đã tách ra, Diệp Kính Tửu cúi đầu.
Trong thời khắc nồng nàn tình cảm, cậu đặt một nụ hôn lên môi Yến Lăng Khanh.
Cậu nhẹ nhàng hôn kho báu hiếm có khó tìm của riêng mình như một tín đồ thành kính hôn môi vị thần của mình.