[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 68

Trên đỉnh Thượng Thiên Cung vốn không có thiết lập chỗ chữa trị cho nhân tộc, may thay Hoa gia có theo mang theo y giả hàng đầu.
Nhóm Diệp Kính Tửu tức tốc trở về, dù Hoa Linh đã được Liễu Khuê Dao giải độc nhưng vết thương xuyên bụng của nàng vẫn không thể xem nhẹ.
Trên đường đi vô cùng gấp gáp, võ đài lại đang đến hồi quyết định, Diệp Kính Tửu chạy vội về phía trước nên không cẩn thận đụng phải người khác. Cậu vội vàng cáo lỗi với đối phương rồi lại vội vã rời đi.
Người bị đụng mặc áo bào đen, không thấy rõ mặt mũi.
Người đó đứng yên tại chỗ, ánh mắt mịt mờ nhìn Diệp Kính Tửu đi xa dần, cách mình càng ngày càng xa.
Diệp Kính Tửu, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.
***
“Độc tố suýt nữa đã vào tận tâm mạch, may mà có người giải độc kịp thời, không sao cả, nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.” Y sĩ của Hoa gia xử lý xong thương thế của Hoa Linh, dặn dò Hoa Bất Tiếu vài lời rồi rời khỏi phòng.
Hoa Linh bị thương nặng, hiện giờ vẫn đang hôn mê, trên cổ nàng còn vết bầm tím do tay để lại.
Hoa Bất Tiếu đứng bên giường, khom lưng vuốt tóc Hoa Linh. Cử chỉ này không phải đang vỗ về nàng mà là đang kìm nén sát ý của mình.
Diệp Kính Tửu thấy tinh thần của Hoa Bất Tiếu bất ổn, để Hoa Bất Tiếu cứ nhìn chằm chằm Hoa Linh, e rằng sẽ xảy ra chuyện. Cậu cau mày, bước tới nắm lấy tay áo Hoa Bất Tiếu, kéo đối phương ra ngoài.
“Để Hoa Linh nghỉ ngơi trước đi, chúng ta ra ngoài.”
Hoa Bất Tiếu nhìn tay áo bị kéo, hắn cúi đầu, ánh mắt phức tạp. Khi Diệp Kính Tửu lại kéo tay áo hắn lần nữa, hắn khẽ ừ một tiếng, theo Diệp Kính Tửu ra khỏi phòng.
Bấy giờ là giữa trưa, mặt trời lên cao, rất thích hợp nghỉ ngơi.
Diệp Kính Tửu vừa ra khỏi cửa, suýt nữa bị nắng làm cho mù mắt. Cậu nheo mắt, ánh nắng chói chang tạo thành một vòng hào quang chói mắt, rồi tầm mắt cậu tối sầm lại, một cây ô giấy nhỏ che đi ánh sáng.
“Chuyện hôm nay, đa tạ.” Hoa Bất Tiếu nói.
Giọng hắn khàn khàn, Diệp Kính Tửu muốn nhìn hắn, nhưng bị ô che khuất, chỉ thấy nửa người Hoa Bất Tiếu và cánh tay rắn chắc hữu lực kia.
Vì vậy bọn họ nói chuyện cách một chiếc ô.
“Không cần cảm ơn ta, Hoa Linh không chỉ là muội muội ngươi mà còn là bằng hữu của ta.” Diệp Kính Tửu nói xong, người phía sau ô im lặng hồi lâu.
Không khí thật sự quá ngột ngạt, nửa người Diệp Kính Tửu đã bị nắng rọi ấm. Tay cậu vô thức nắm chặt tay áo của mình, dần dần cảm thấy hơi khó chịu.
Tối qua bọn họ cãi nhau, Diệp Kính Tửu tàn nhẫn nói rất nhiều lời khó nghe với Hoa Bất Tiếu. Rồi cả đêm cậu không về, trải qua một đêm triền miên với kẻ cậu nói với Hoa Bất Tiếu là mình tuyệt đối không liên quan.
Thật sự là tự vả.
Cậu tưởng Hoa Bất Tiếu sẽ hỏi tại sao tối qua cậu không về, nhưng đối phương không làm như vậy, dường như hai người bọn họ ngầm hiểu, không cần hỏi thêm.
Hồi lâu, Hoa Bất Tiếu hỏi: “Người làm hại muội muội ruột của ta hôm nay, ngươi quen hắn?”
Đây là chuyện Diệp Kính Tửu không muốn nhắc tới nhất, nhưng liên quan đến tính mạng Hoa Linh, cậu không thể lấp liếm như trước được.
Trên ô vẽ phù văn tinh xảo, đường nét vàng và đỏ tươi nhảy múa trên giấy, ánh nắng chiếu lên, những đường nét này như bơi lội những tinh linh được trao sinh mệnh.
Diệp Kính Tửu từng thấy Hoa Bất Tiếu dùng cây ô này giết yêu, những đường nét xinh đẹp này trở thành lưỡi dao sắc bén gặt hái sinh mạng, vô số vong hồn tiêu tán dưới ô này.
Giờ đây, nó chỉ là một cây ô che nắng bình thường.
“Biết, hắn tên là Liễu Khuê Dao.”
Diệp Kính Tửu nói: “Nhưng theo ta biết thì hắn còn khủng bố biến thái hơn bây giờ nhiều. Dù sao cũng đều là biến thái không thể cứu vãn.”
“Ta không rõ lai lịch hắn, cũng không hiểu sao hắn lại xuất hiện ở đây. Yên tâm, nếu có thể, ta sẽ giết hắn.”
Hoa Bất Tiếu: “Bí pháp của hắn vô cùng quỷ dị, đã vượt ra khỏi phạm trù nhân tộc, loại như thuật phục sinh không thể xuất hiện trong bí pháp nhân tộc. Loại bí pháp quỷ dị này chắc chắn sẽ khiến thần trí điên đảo, khác với người thường. Chuyện hôm nay ngươi ký kết với hắn, đến lúc đó ta sẽ ở bên cạnh ngươi.”
“Không cần, ta tự giải quyết.”
Chuyện với Liễu Khuê Dao, Diệp Kính Tửu không muốn nhờ người khác giải quyết.
Thù cậu tự cậu báo, không cần ai giúp cậu, nếu không Liễu Khuê Dao sẽ mãi là bóng ma và ác mộng mà cậu không thể né tránh, là vết sẹo chảy máu đầm đìa dưới đáy lòng mãi không thể lành.
Cậu không muốn nửa đêm tỉnh dậy trong sợ hãi, co ro trong góc phòng không ngủ được, cũng không muốn sau này sẽ nhớ bất cứ chuyện gì về người này.
“Hẹn hò” với Liễu Khuê Dao, để cho nó trở thành điểm kết giữa bọn họ đi.
Hoa Bất Tiếu không tiếp tục ngăn cản cậu, làm Diệp Kính Tửu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cậu không ngờ tránh được chuyện này, lại có chuyện khác chờ cậu.
Hoa Bất Tiếu hỏi cậu tối nay ở đâu.
“Tối qua ta sai rồi, tối nay về đây ở đi.”
Nắng đã dịu hơn, Hoa Bất Tiếu cất ô. Khuôn mặt hắn vẫn tuấn mỹ như trước, mái tóc đen dài buộc gọn, khiến mặt thiếu niên như ngọc, anh khí bức người.
Vẻ mặt hắn không còn gì khác thường, giống như ma tôn ngàn năm sau không lộ hỉ nộ, chỉ có đôi mắt đào hoa càng thêm thâm thúy, khi cười xin lỗi, ánh mắt lại quyến rũ vô cùng.
Không phải Diệp Kính Tửu không biết Hoa Bất Tiếu đẹp trai, cũng không phải chưa từng thấy hắn cười. Nhưng đa phần, nụ cười của Hoa Bất Tiếu đều rất sắc bén, khiến người ta khiếp sợ.
Nụ cười hôm nay lại dịu dàng, Diệp Kính Tửu nhìn, tim đập thiếu một nhịp.
Cậu vội quay mặt đi, nhíu mày gật đầu, rồi nhận ra điều gì đó, hoảng loạn lắc đầu.
Sao lại thế này, suýt nữa đã đồng ý với Hoa Bất Tiếu rồi.
Cậu từ chối, nụ cười trên mặt Hoa Bất Tiếu nhạt đi.
Diệp Kính Tửu không biết phải làm sao, ấp úng giải thích: “Tối nay ta có việc, phải gặp sư… Sầm Lan. Ngươi đừng nghĩ nhiều, không phải như ngươi nghĩ đâu. Tóm lại, không nhất định sẽ về.”
Tối qua cậu mơ màng hồ đồ mà lên giường với sư tôn, bây giờ nhớ lại, nhất định sư tôn ở đây. Cậu phải hỏi sư tôn cho rõ, chuyện gì đang xảy ra, thế giới và thời đại hiện tại cậu đang ở, rốt cuộc là cậu xuyên không hay là gì khác.
Còn chuyện cậu muốn xóa bỏ dấu ấn thần thức, chắc là không xong rồi.
Nhưng không sao, sẽ có ngày xóa được, bây giờ quan trọng nhất là làm rõ tình hình.
“Thật sao?”
Hoa Bất Tiếu không giống hôm qua, hắn lại gần Diệp Kính Tửu, khi Diệp Kính Tửu chưa kịp phản ứng, cúi đầu sửa lại vạt áo cho cậu: “Vậy cẩn thận, Sầm Lan không phải người hiền lành.”
“… Ừm.” Diệp Kính Tửu đáp, ngẩn ngơ nhìn Hoa Bất Tiếu.
Ánh mặt trời dát ánh vàng lên hàng mi khép hờ của Hoa Bất Tiếu, sống mũi hắn cao thẳng, đường nét hoàn mỹ, tuấn mỹ phi phàm.
Diệp Kính Tửu bỗng nhớ tới chuyện ân ái giữa cậu và Hoa Bất Tiếu, Hoa Bất Tiếu ban đầu còn ngây ngô vụng về, mới một thời gian ngắn ngủi đã trở thành người dẫn dắt trong chuyện ấy giữa bọn họ.
Sống mũi Hoa Bất Tiếu thẳng tắp, khi hắn cúi xuống liếm láp âm hộ của Diệp Kính Tửu, sống mũi sẽ ma sát lên âm đế sưng to. Cơn khoái cảm như điện giật xẹt qua người Diệp Kính Tửu, âm hộ cậu ướt át hơn dưới chiếc lưỡi đang liếm láp của hắn, khi âm đế bị chóp mũi ma sát mạnh mẽ thì dịch tình sẽ rỉ ra tí tách.
Diệp Kính Tửu bị khoái cảm này tra tấn đến không chịu nổi, mà lại say mê không thể dứt ra được. Khoái cảm dâng trào đến tột cùng, đùi cậu run rẩy không ngừng, lúc này, ngón tay cậu luồn vào mái tóc Hoa Bất Tiếu, bấu chặt lấy tóc thiếu niên, khớp xương trắng bệch, muốn ngăn cản sự giày vò liếm láp của Hoa Bất Tiếu với âm hộ.
Nhưng sao mà Hoa Bất Tiếu nghe lời Diệp Kính Tửu, hắn cố tình dùng chóp mũi chọc ghẹo âm đế mềm mại, khiến nó sưng phồng lên. Lưỡi hắn linh hoạt luồn vào trong âm hộ hồng hào, lưỡi mô phỏng hành động giao hợp bằng cách quan hệ qua lại với âm hộ của Diệp Kính Tửu, âm hộ nhạy cảm bị lưỡi khiêu khích liên tục, lỗ dâm khát tình không ngừng mút chặt lấy lưỡi hắn.
Diệp Kính Tửu không kìm được sung sướng, hô hấp hỗn loạn, sâu trong âm hộ truyền đến cảm giác trống rỗng. Cậu bị lưỡi Hoa Bất Tiếu làm đến không chịu nổi, đành cầu xin hắn dùng dương vật chịch âm hộ đang khao khát. Lúc này, Hoa Bất Tiếu mới bảo cậu gọi hắn là “Bất Tiếu ca ca”, thần trí Diệp Kính Tửu mơ hồ, khóc lóc nài nỉ liên tục gọi hắn cầu xin hắn, mưu kế của Hoa Bất Tiếu thành công, mỉm cười đưa dương vật vào chịch, đại não truyền đến khoái cảm tột cùng khiến người ta phải thở dài thán phục.
Diệp Kính Tửu trở thành sủng vật dưới thân Hoa Bất Tiếu, chịu đựng sự va chạm hung hãn của hắn, phát tiết hết toàn bộ tinh lực dư thừa lên người mình. Âm hộ mềm mại bị xâm phạm, dịch tình phun trào, điểm nhạy cảm bị quy đầu cọ xát. Tinh hoàn nặng trĩu của hắn đập vào mông trắng nõn của Diệp Kính Tửu, da thịt trắng trẻo ửng hồng như quả đào chín mọng.
Cuối cùng, mông trắng như tuyết bị người dùng sức bóp, cự vật hung hãn đâm sâu vào âm hộ, tinh dịch đặc sệt tràn vào cơ thể Diệp Kính Tửu, âm hộ co rút theo nhịp độ của Hoa Bất Tiếu cùng đạt đến cực khoái. Cậu như thể bị mất kiểm soát, dâm thủy chảy ra ướt đẫm một mảng lớn ga trải giường.
“Ngươi đang nghĩ gì?“
Giọng nói trầm ấm của Hoa Bất Tiếu kéo Diệp Kính Tửu về thực tại, cậu giật mình, trong mắt Hoa Bất Tiếu ẩn chứa thâm ý: “Hơi thở của ngươi hỗn loạn.”
Diệp Kính Tửu mới nhận ra mình vừa làm gì, mặt cậu đỏ bừng, né tránh ánh mắt Hoa Bất Tiếu:“… Không có gì.”
Hoa Bất Tiếu nhướng mày, nụ cười trên mặt hắn trong mắt Diệp Kính Tửu như đang chế giễu cậu.
Cậu không dám ở lại nữa, tìm cớ rời đi: “Ta về phòng nghỉ ngơi một chút, ngươi ở đây chăm sóc Hoa Linh.”
Hoa Bất Tiếu không ngăn cản, hắn nhìn bóng lưng vội vã của Diệp Kính Tửu, không khỏi khẽ cười, rồi nụ cười lại nhanh chóng biến mất.
Chú sinh tử hôm nay, Liễu Khuê Diêu, cả Sầm Lan…
Hoa Bất Tiếu cúi đầu, trở về phòng Hoa Linh.
Thiếu nữ trong phòng vẫn đang ngủ say, băng vải trên bụng đã thấm máu.
Sát ý lóe lên trong mắt Hoa Bất Tiếu, hắn nắm chặt tay, ma âm ngủ say lúc trước hơi có xu thế dao động, cười nhạo hắn.
“Một tên phế vật, lại khiến ngươi chật vật đến thế này.”
“Hoa Bất Tiếu, ngươi đừng làm mất mặt bản tôn.”
“Câm miệng.”
Ma khí hiện lên giữa mi tâm, Hoa Bất Tiếu giãy dụa, ý thức chìm nổi.
Ý thức hắn dần đồng nhất với ma âm.
Trận đấu vô thanh kéo dài rất lâu, không ai biết thiếu niên đang trải qua một trận ác chiến.
“Một tên phế vật, ta biết phải làm gì.”
“Vậy đừng đắm chìm trong trò chơi trẻ con này nữa.”
“Chỉ cần ngươi muốn, dù là tái tạo thế giới, hay mạng sống của Sầm Lan, hay cả trái tim của nhóc con, ngươi đều có thể đạt được.”
“Ngươi ồn ào quá. Nên…”
Hoa Bất Tiếu nghiến răng: “Câm miệng.”
Bùm ——
Đại não lại yên tĩnh.
Hoa Bất Tiếu cúi đầu, mái tóc che khuất vẻ mặt hắn, thân thể hắn liên tục run rẩy.
“Tí tách ——”
Máu rơi xuống đất.
Thiếu niên che mắt phải, chậm rãi bước đến trước gương.
Hắn ngẩng đầu, mắt phải đỏ như máu, phù văn màu tím phức tạp khắc sâu bên trong.
Sắp rồi.
Ý thức hợp nhất.
——
Vội vàng trở về phòng, Diệp Kính Tửu vùi mặt vào giường.
Cậu lăn lộn trên giường hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Không biết lúc nào, lại cảm thấy hơi buồn ngủ.
Đêm qua lăn lộn tới nửa đêm, hôm nay lại tốn sức, cậu thật sự cần nghỉ ngơi một chút.
Diệp Kính Tửu ngồi dậy, định cởi áo ngoài rồi nghỉ ngơi một chốc.
Cởi được nửa chừng, cậu bỗng dừng lại, sau đó Diệp Kính Tửu nhíu mày, rút một mảnh giấy ra từ trong áo.
Đây là gì? Ai đưa cho cậu?
Cậu mở tờ giấy ra, trên đó chỉ có một dòng chữ:
Giờ Sửu, võ đài.
“Giờ Sửu, võ đài?”
Diệp Kính Tửu thì thầm, chữ viết trên đây hơi quen thuộc nhưng cậu lại không nhớ ra là ai.
Cậu bỗng nhớ tới người mặc áo choàng đen đụng phải mình, nhớ kỹ lại, cậu nhận ra điều bất thường.
Lúc đó cậu đi vội nhưng vẫn tránh đám đông.
Là người đó cố tình đụng vào.
Rốt cuộc là ai?
Diệp Kính Tửu cất giấy đi, cậu đang suy tư, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Sau đó, cửa bị gõ.
Nếu là Hoa Bất Tiếu, hắn sẽ tự đi vào.
“Ai đó?” Diệp Kính Tửu hỏi.
Ngoài cửa im lặng hồi lâu, Diệp Kính Tửu đề phòng, triệu hồi bản mệnh linh kiếm của mình.
Cậu vốn tưởng đối phương là kẻ không mời mà đến, nhưng khi người ngoài cửa lên tiếng, Diệp Kính Tửu mới biết mình nhầm.
“… Là ta, tiểu sư đệ.”
Người ngoài cửa nói.