[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 67
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 67 - Tóm lại vẫn là sân nhà của Tiểu Liễu

Liễu Khuê Dao chớp mắt, đồng tử khác hoàn toàn với màu mắt của người bình thường, tượng trưng cho “tạp chủng” dị tộc của gã. Mà đồng tử bị người đời cho là ô uế ấy giờ đây đang hưng phấn co lại gần như thành một đường thẳng, đôi mắt màu xanh biếc dưới nắng phản chiếu ra vẻ trong suốt kỳ lạ.
Gã cong môi, tự buộc mái tóc dài màu vàng nhạt của mình lên, sợi tóc mềm mại quấn quanh ngón tay màu mật của gã. Tay Liễu Khuê Dao vuốt ve đuôi tóc, khóe mắt cong lên, hẹp dài đến lạ.
Giọng điệu gã vừa ngọt ngào vừa mập mờ, không hề buồn rầu vì lời nói của Diệp Kính Tửu : “Kính… Tửu, ngươi có tin vào chuyện nhất kiến chung tình không? Ừm… Lúc trước ta chưa từng tin, nhưng từ khi gặp ngươi, ta mới biết hóa ra nó không phải là lời nói dối.”
Diệp Kính Tửu nhíu mày, thờ ơ: “Nên điều kiện của ngươi là gì?”
“Hẹn hò.”
Độ cong trên môi Liễu Khuê Dao cao hơn, gã nóng lòng nói: “Ta muốn hẹn hò với Kính Tửu như những đạo lữ bình thường… ha ha, làm chút chuyện mà bọn họ sẽ làm.”
Đạo lữ bình thường hẹn hò thì sẽ làm gì?
Liễu Khuê Dao cũng không rõ. Gã là tạp chủng dị tộc, là cô hồn dã quỷ lang thang ở khu ổ chuột. Mà ở khu vực đó, tình yêu là thứ hiếm hoi nhất.
Nhưng Liễu Khuê Dao biết tình yêu là thứ kỳ lạ luôn gắn liền với tình dục. Như gã đã thấy, trần trụi va chạm triền miên, phát ra từng tiếng rên rỉ trong dục vọng xấu xí.
Vốn Liễu Khuê Dao còn khinh thường chuyện bại lộ bộ mặt xấu xí như thế này, gã thấy chán ngắt. Nhưng từ khi gã có người trong lòng, dục vọng vặn vẹo luôn tiềm tàng dưới đáy lòng trở nên càng thêm sục sôi.
Gã muốn làm tình với Diệp Kính Tửu.
Muốn hòa làm một với cậu, dung nhập vào thân thể cậu.
Trái tim vẫn đang kinh hoàng đập thình thịch.
Nếu không phải Liễu Khuê Dao cực lực kìm chế sát ý của mình thì dáng vẻ bây giờ của gã đã rất khó coi.
Nhưng trước mặt người trong lòng, hiếm khi thấy gã chú ý hình tượng. Nụ cười trên mặt là vẻ thân thiện mà Liễu Khuê Dao cố gắng duy trì, nhưng gã không biết điều đó chỉ làm gã trông càng quái dị hơn.
Gã liếm môi, nhìn Diệp Kính Tửu bằng ánh mắt chờ mong: “Đây là điều kiện của ta.”
Liễu Khuê Dao giơ tay lên, một lá bùa ngay lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay. Gã há miệng, răng nanh sắc nhọn cắn rách ngón tay, giọt máu đỏ tươi rơi xuống lá bùa.
Phù văn màu vàng phức tạp lóe lên, Liễu Khuê Dao úp lòng bàn tay lại, chỉ tay về phía Diệp Kính Tửu. Sau đó, gã thổi nhẹ vào lá bùa, chỉ thấy nó run rẩy bay về phía Diệp Kính Tửu.
Tốc độ của lá bùa cực nhanh, chẳng mấy chốc đã bay đến trước mặt Diệp Kính Tửu.
“Ngươi sẽ ký đúng không? Kính Tửu.” Gã cười khẽ.
Gã dụ dỗ thiếu niên sa vào mạng nhện mà gã đã dệt, sau đó bị tơ nhện trói buộc, không thể thoát thân.
Cuối cùng chỉ có thể chờ gã đến ăn thịt trong sự tuyệt vọng.
A, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy háo hức rồi.
Diệp Kính Tửu liếc qua nội dung trên lá bùa, ánh mắt tối sầm lại.
Đó là chú sinh tử mà sư tôn từng nhắc đến.
Chú sinh tử liên quan đến thiên đạo, một khi bội ước sẽ bị thiên đạo giết chết, là khế ước khó có thể hủy bỏ nhất thế gian.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên dính líu đến nó.
Nhưng chú pháp này cực kỳ phức tạp, hiện tại Liễu Khuê Dao chỉ là một tên lái buôn hạng ba với tu vi thấp kém, sao gã có thể hiểu được chú thuật huyền bí này?
Tình thế trước mắt không cho phép Diệp Kính Tửu suy nghĩ nhiều.
Sắc mặt Hoa Linh trên võ đài đã trở nên tái mét cộng thêm thương tích do Liễu Khuê Dao gây ra trên bụng, tình trạng của nàng đang vô cùng bất ổn.
Diệp Kính Tửu không chắc mình có thể giải được loại độc mà Liễu Khuê bỏ vào người Hoa Linh hay không; thế nên nếu muốn cứu Hoa Linh mà không để nàng rơi vào cảnh đi đời nhà ma thì cậu chỉ còn một cách.
Đó là ký kết chú sinh tử với Liễu Khuê Dao.
“Này! Khụ… không phải chứ, đồ ngốc, ngươi… khụ, chắc ngươi không thật sự muốn hẹn hò với, khụ, loại người này đâu nhỉ?”
Hoa Linh nói không thành lời, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, gương mặt xinh đẹp nhăn lại.
Vết thương trên bụng nàng đã tạm ngừng chảy máu, nhưng giờ đây nơi đó như đang bị thối rữa, thậm chí còn có xu hướng ăn mòn cả phần máu thịt còn mới. Đúng như Liễu Khuê Dao nói, độc tố đang từ từ xâm chiếm cơ thể nàng.
Nhưng nếu Diệp Kính Tửu vì nàng mà làm chuyện ghê tởm với loại tạp chủng này, nàng thà chết còn hơn!
Hơn nữa hôm nay ca ca …
“Ca! Huynh đừng buồn! Đến cùng thì đêm qua các ngươi bị sao vậy?”
Sắc mặt của ca ca trước mắt tái nhợt, người luôn lấy gương mặt tươi cười che giấu cảm xúc của mình không còn chút ý cười nào trên mặt nữa, chỉ còn lại ánh mắt u ám.
Hoa Linh rất không thích trạng thái hôm nay của hắn, nhưng khi ca ca bị nàng gào cho hoàn hồn, hắn vẫn thất thần qua loa với nàng: “Không sao đâu, muội đừng quan tâm.”
Hoa Linh đúng lý hợp tình nói: “Quan tâm cái gì? Cái, cái tên ngốc kia, không, không phải là tẩu tử tương lai của muội sao…”
Nàng nói xong lời cuối cùng, hơi thở đã trở nên yếu ớt.
Ánh mắt của ca ca nàng thật sự quá đáng sợ.
Ca ca chỉ cần liếc mắt nhìn nàng một cái là da đầu nàng đã thấy tê dại, Hoa Linh không chắc mình có nói gì sai không: “Muội, muội nói sai rồi sao? Tên ngốc đó không phải là tẩu tử tương lai của ta ——”
“Ừm.”
Ca ca thở dài, cười khẽ một tiếng rồi thuận tay xoa đầu nàng hai cái, sau đó mới quay người rời đi: “Đúng vậy đấy, chờ đi.”
… Chờ đi?
Ý là… nàng đoán không sai?
Nàng biết ca ca và tên ngốc đó có quan hệ mà!
Nếu là tẩu tử tương lai…
Nếu là tẩu tử tương lai thì để Diệp Kính Tửu hẹn hò với một tên tạp chủng xa lạ chẳng phải là đang đội mũ xanh lên đầu ca ca nàng sao?
Còn là vì nàng mà đội mũ xanh! Tuyệt đối không được!
“Ngươi đừng cùng… khụ khụ, cùng tên kia —— hít ——”
Hoa Linh nói chuyện rất khó khăn, gương mặt Diệp Kính Tửu trong mắt nàng dần mờ đi, nàng vẫn cố ngăn cản giao dịch của Liễu Khuê Dao và Diệp Kính Tửu.
Hoa Linh mới nói được nửa câu mà vết thương trên bụng vừa ngừng chảy máu lại bị chân của người ta đạp vỡ ra.
Hoa Linh suýt ngất, miệng vết thương bị một chân của kẻ kia giày xéo một cách mạnh bạo. Vành mắt nàng đỏ hoe, Hoa Linh cố nén đau đớn trừng mắt nhìn kẻ bạo lực kia, chỉ thấy ý cười lạnh lùng trong mắt đối phương: “Ít nói mấy câu đi? Tiểu quỷ.”
“Tạp… chủng…”
Liễu Khuê cười, tăng lực chân: “Tạp chủng à, rất nhiều người gọi ta như vậy. Nhưng ngươi ấy, ngươi yếu quá. Nên nếu ngươi còn gọi ta như thế nữa, coi chừng ta ——”
“Băng ——”
Một kiếm quang mang sát khí không kịp phòng bị bổ tới Liễu Khuê Dao.
Ý cười của Liễu Khuê Dao cứng lại, thân ảnh gã lóe lên, nghiêng về sau muốn né tránh kiếm ý vô cùng hung mãnh này nhưng cánh tay trái đã bị Hoa Linh công kích trước đó bỗng không kịp đề phòng mà bị chém đứt.
Gã chớp mắt, chỉ chốc lát sau, cánh tay trái lúc trước còn ở trên người mình đã rơi xuống đất, máu ở chỗ bị cụt phun ra như suối.
Thật bất ngờ.
Liễu Khuê Dao điểm huyệt trên bả mình vai để cầm máu.
Gã ngẩng đầu, người chém đứt tay gã bước tới trước hai bước, chắn trước tiểu quỷ đang hấp hối nằm trên mặt đất.
Người đó giống tiểu quỷ đến bảy tám phần, ánh mắt hắn nhìn gã cực kỳ âm trầm đáng sợ, như muốn giết chết gã vậy.
… Ừm, nếu giao chiến thì hình như gã thật sự sẽ bị giết đấy nhỉ?
“Ha ha, làm gì mà mặt mũi đáng sợ vậy?”
Liễu Khuê Dao liếm môi, cười độc ác: “Đừng tức giận. Ta chỉ muốn giúp nàng sớm thoát khỏi đau đớn thôi mà… nếu Kính Tửu không đồng ý hẹn hò với ta.”
Nói xong, gã mỉm cười chào Diệp Kính Tửu ở dưới đài. Ánh mắt thiếu niên xinh đẹp bất định, tay đang nắm chặt chú sinh tử mà gã đưa.
Nhóc đáng yêu có đồng ý không?
Chắc chắn có.
Vì cậu là kẻ ngốc mà.
Kẻ ngốc luôn thiện lương và ngây thơ, sẽ vì người lạ mà làm ra điều gây bất lợi cho mình.
Liễu Khuê Dao ghét kẻ ngốc, nhưng vì người trong lòng gã cũng là một đứa ngốc, nội tâm gã lại cảm thấy may mắn.
Vì người tốt quá tốt nên kẻ xấu mới được lợi.
Vì thế…
“Người làm hại muội muội ruột ta là loại tạp chủng như ngươi à?”
Liễu Khuê Dao hoàn hồn, ý cười giảm xuống: “Huynh muội các ngươi thích gọi người ta như vậy hả? Thô lỗ quá đi mất.”
“Chỉ là một dị tộc mà thôi.”
Hoa Bất Tiếu động thân, cơ thể hắn nháy mắt đã biến mất tại chỗ rồi lập tức xuất hiện trước mặt Liễu Khuê Dao.
Dù Liễu Khuê Diêu có phản ứng kịp nhưng với thực lực trung kỳ Trúc Cơ, cơ thể gã cũng khó phối hợp theo hành động của gã.
Trán nhói buốt, lạnh cả người.
Liễu Khuê Dao đưa tay lên, chạm vào lưỡi dao lạnh băng sắc bén. Lúc này, một thanh kiếm đang kề sát trán gã, máu tươi theo miệng vết thương chảy xuống.
Hoa Bất Tiếu không giết gã.
“Tạp chủng, giải độc cho muội muội ruột của ta!” Đối phương ra lệnh cho gã.
Quan tâm thì rối trí, không ngờ con hồ ly này cũng có lúc hồ đồ.
Liễu Khuê Dao khẽ cười: “Ừm… người thông minh mà phạm ngu ngốc, phần nhiều là vì người mình quan tâm gặp nguy hiểm. Lúc đó, dù là kẻ mưu mô gian xảo cũng hóa thành một đứa ngốc nghếch.”
Ánh mắt Hoa Bất Tiếu lạnh như băng, khi hắn định ra tay thì bả vai chợt cảm thấy nặng trịch.
“Hoa Bất Tiếu, đừng phí sức nữa, ngươi không giết được hắn đâu!” Diệp Kính Tửu nói.
Chuyện xảy ra quá nhanh, từ lúc Hoa Linh can ngăn đến khi Liễu Khuê Dao gây áp lực rồi Hoa Bất Tiếu xuất hiện, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt. Giờ đây, cuộc chiến của bọn họ đã trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Yêu tộc trên khán đài đang cảm thấy thú vị mà nhìn bọn họ chó cắn chó.
Diệp Kính Tửu không muốn dây dưa chuyện này nữa, tình trạng vết thương của Hoa Linh không thể trì hoãn thêm.
“Ngươi quên mất chuyện đêm đó rồi à?”
Diệp Kính Tửu thì thầm, giọng nói của cậu chỉ có ba người trên đài mới nghe được: “Đừng đánh nữa, tình huống của Hoa Linh đang rất nguy kịch.”
Hoa Bất Tiếu vẫn không nhúc nhích, vẻ ngoài tuấn tú của hắn trở nên vừa lạnh lùng vừa đáng sợ, ấn đường hiện rõ sát khí.
Sau khi Diệp Kính Tửu nói xong, kiếm của hắn vẫn kề sát trán Liễu Khuê Dao, thậm chí còn đâm sâu thêm.
Trong khoảnh khắc đó, vị trí của Diệp Kính Tửu và Hoa Bất Tiếu chợt đảo ngược.
Hoa Bất Tiếu vốn luôn lý trí mà giờ lại mất hết bình tĩnh vì muội muội ruột bị thương nặng.
Liễu Khuê Dao sắp bị đâm thủng đầu nhưng vẫn tỏ ra vô cùng thản nhiên. Khi Diệp Kính Tửu nói xong, gã giả vờ đau đớn nói: “Ta sẽ không chết nhưng cũng thấy đau lắm đó, Kính Tửu không thương ta à?”
Diệp Kính Tửu không để ý đến gã. Cậu hít một hơi thật sâu, nắm lấy cổ tay Hoa Bất Tiếu, giọng nói dịu đi: “Hoa Bất Tiếu, bây giờ ngươi giết Liễu Khuê Dao thì Hoa Linh cũng chết theo hắn đấy.”
Nếu Liễu Khuê Dao thật sự bị Hoa Bất Tiếu giết chết ở đây, gã vẫn sẽ sống lại nhưng Hoa Linh cần được giải độc thì sợ rằng đã xuống mồ rồi.
Hoa Bất Tiếu là người thông minh, hắn hiểu ý cậu là gì.
Tay Hoa Bất Tiếu lạnh ngắt, thân hình hắn cao lớn, cổ tay vô cùng khỏe. Lúc Diệp Kính Tửu nắm lấy cổ tay hắn, cậu có thể cảm nhận được hắn đang gắng sức kiềm chế.
Hắn đang cố khống chế lý trí sắp mất đi vì cơn giận dữ của mình.
Muội muội ruột của hắn cần tên tạp chủng này.
Nhưng chú sinh tử…
Hoa Bất Tiếu đến không sớm, dù vậy, hắn vẫn kịp chứng kiến cảnh tên tạp chủng kia đưa ra yêu cầu của gã với Diệp Kính Tửu.
Nếu Diệp Kính Tửu phải đi cùng với tên tạp chủng này, đi cùng với tên tạp chủng này thì…
Hắn ——
“Không liên quan đến ngươi, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi. Không phải Hoa Linh thì cũng là một người khác.”
Hoa Bất Tiếu nghe thấy Diệp Kính Tửu thở dài.
Rồi một luồng linh lực ấn xuống cổ tay hắn, ép hắn thu kiếm lại.
Hoa Bất Tiếu hoàn toàn có thể thoát khỏi sự khống chế của Diệp Kính Tửu.
Mi mắt hắn run lên nhè nhẹ.
Cách đó không xa là muội muội ruột với sắc mặt tái nhợt, đôi mắt của thiếu nữ vốn linh động nay đã trở nên trống rỗng, đồng tử nàng đang giãn dần ra theo thời gian.
Sinh mệnh nàng đang từ từ trôi đi.
Đó là muội muội ruột cùng huyết thống với hắn.
Muội muội ruột cùng chịu đựng gian khổ với hắn kể từ sau khi cha mẹ qua đời.
Họ cùng lớn lên, cùng bị chọn làm vật tế, cùng là đứa con bị gia tộc ruồng bỏ.
Hắn là huynh trưởng, gánh vác trách nhiệm của trưởng huynh.
Vì vậy hắn hết lòng bảo vệ nàng lớn lên, cố gắng tạo cho muội muội ruột của mình một chốn bình yên giữa bão tố. Dù cuối cùng chỉ có một người trong hai bọn họ sống sót, hắn cũng sẽ làm tròn bổn phận của người huynh trưởng.
Cuối cùng, Hoa Bất Tiếu vẫn không giãy ra khỏi sự khống chế của Diệp Kính Tửu.
Ký kết chú sinh tử rất đơn giản.
Ngón tay bị cắt một đường, mặt Diệp Kính Tửu không cảm xúc để lại dấu ấn của mình trên lá bùa.
Cậu búng tay, lá bùa bay đến trước mặt Liễu Khuê Dao đang bị cứa đứt yết hầu.
Khế ước thành lập, trói buộc của thiên đạo ngưng tụ lên người cậu, vô hình tạo áp lực lên Diệp Kính Tửu.
Trước khi Diệp Kính Tửu hoàn thành lời hứa, trói buộc này sẽ luôn ở trên người cậu. Nếu Diệp Kính Tửu bội ước, thiên đạo sẽ ngay lập tức xé cậu thành những mảnh nhỏ.
Không cần Diệp Kính Tửu nói thêm, Liễu Khuê Dao đã nhiệt tình giải độc cho Hoa Linh.
Đáng cười là nếu Hoa Linh chết vì độc của gã, thiên đạo sẽ không cho gã cơ hội sống lại nữa.
Thậm chí gã còn tri kỷ chủ động nhận thua để Hoa Linh thắng cuộc. Dưới ánh mắt lạnh lùng của Hoa Bất Tiếu, gã thân mật tiếp xúc với Diệp Kính Tửu.
Hai người đối mặt với nhau, mũi của Liễu Khuê Dao gần như chạm vào mặt Diệp Kính Tửu. Nhưng thiếu niên vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, còn vô cùng lạnh nhạt nhìn gã.
Thế này không giống với tưởng tượng của Liễu Khuê Dao cho lắm.
Không biết vì sao gã luôn cảm thấy nhóc dễ thương dễ bị bắt nạt, còn cực kỳ sợ gã.
Cũng như đêm đầu tiên mà bọn họ gặp nhau, nhìn cậu sợ hãi đến mức không thể động đậy, trong mắt đầy sợ sệt.
Giờ thì chơi không còn vui nữa rồi.
“Vậy thì ta chờ tin tức của Kính Tửu đó nha~”
Liễu Khuê Dao cười híp mắt đặt pháp khí truyền tin vào tay Diệp Kính Tửu rồi rời võ đài trước. Gã lướt qua thiếu niên, cánh tay trái bị cụt có dấu hiệu nhúc nhích.
Tốc độ sinh trưởng nhanh hơn.
Những ký ức bị phong ấn trong đầu dường như đang dần buông lỏng.
Đây không phải là lúc để tìm hiểu bí mật trong đầu.
Còn hẹn hò nữa, ừm, nên chọn chỗ nào đây?
Nơi mà họ gặp nhau lần đầu cũng không tệ lắm…
——
“Ừm, thiếu niên kia là…”
Trên khán đài, Thẩm Chi chống cằm, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm thiếu niên đang ở nơi náo nhiệt kia.
Trắng quá, nhỏ nhắn, dung nhan tinh xảo như bước ra từ tranh vẽ. Đôi mắt tròn xoe đáng yêu, mỗi lần chớp mắt là tim hắn lại đập mạnh.
Ầm ầm ——
Dường như Yêu hoàng đang ngủ say trong kiệu đen khổng lồ bị quấy rầy, kiệu mềm rung lắc dữ dội rồi lại trở nên ổn định.
Thẩm Chi nhướng mày, liếc nhìn kiệu mềm rồi lại nhìn thiếu niên.
Thiếu niên thanh tú xinh đẹp kia rời khỏi võ đài với hai người khác, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
“…”
Quen thuộc quá.
Thẩm Chi trầm tư, rồi khẽ cười: “Nói mới nhớ, hình như đến lúc Yêu hoàng tuyển phi rồi.”
“Hay là sau đại hội lần này? Ngài thấy sao hả Yêu hoàng… đại nhân?”
Kiệu đen im lặng.
Thẩm Chi thờ ơ xoay người, rời khỏi khán đài: “Tuân chỉ, cứ quyết định như vậy đi.”