[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 66
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 66 - Tiểu Liễu lên sàn, hơi máu me

… Mệt mỏi quá.
Khi Diệp Kính Tửu mê man tỉnh lại từ trong giấc mộng, cậu cảm thấy toàn thân đau nhức, mất sức như thể đã bị vật nặng nghiền ép, còn có cảm giác mỏi mệt mãi không hết nữa.
Đã lâu rồi Diệp Kính Tửu không cảm thấy vậy, tinh lực trong người như thể bị vét sạch toàn bộ trong đêm qua, chỉ để lại cho cậu một động không đáy trống rỗng.
Diệp Kính Tửu mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, mãi một hồi lâu sau, cậu mới có đủ sức để xoay người.
Lật… người…
Không lật được.
Con ngươi Diệp Kính Tửu chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, lúc này mới chú ý tới mình đang gối lên một cánh tay, chủ nhân cánh tay kia đang ôm cả người cậu, bàn tay khớp xương rõ ràng đang khoát ở trước ngực cậu.
Và giờ họ đang trần truồng.
Đại não của cậu trì trệ, Diệp Kính Tửu cố hết sức quay đầu về phía cơ thể ấm áp, cậu gian nan ngước mắt nhìn lên.
Ngay sau đó, ánh mắt của cậu bất ngờ đụng phải một đôi mắt sâu sắc đầy lạnh nhạt.
“Hôm nay ngươi thi đấu vào giờ nào?”
Chủ nhân của cặp mắt kia bỏ qua con mắt đang trợn tròn của cậu, giọng điệu bình thản, cứ như thể bây giờ bọn họ không hề kề sát nhau, tư thế dính dính làm cho da đầu người ta tê dại.
Tuy rằng lý trí của Diệp Kính Tửu hiểu rõ thiếu niên trước mắt không phải sư tôn nhưng bản năng vẫn khiến cậu vô thức trả lời Sầm Lan, cho dù đến bây giờ đầu cậu vẫn rất mơ hồ.
“Ờm… Giữa giờ Tỵ.”
“Bây giờ là giờ Thìn, ngươi còn nửa canh giờ. Đỉnh Thượng Thiên Cung cấm dùng linh kiếm để đi, ngươi chạy từ đây tới đại hội võ lâm cần một nén nhang.”
Sầm Lan nói, y rút tay về, đặt áo lót của Diệp Kính Tửu bên cạnh, quay lưng lại: “Nếu muốn tỷ thí với ta thì ngươi không thể thua trận đấu này.”
“… Ò.”
Diệp Kính Tửu nhíu mày gật đầu. Theo lời Sầm Lan mà mặc áo trong, quần trong và áo ngoài vào, vết hôn và vết bầm tím dày đặc trên làn da trắng như tuyết đều bị che đi.
Đợi cậu mặc xong, Sầm Lan đẩy cửa ra, nhìn sắc trời rồi nhắc nhở cậu: “Còn chưa tới nửa canh giờ nữa.”
Diệp Kính Tửu và Hoa Bất Tiếu đã hẹn ước, cậu phải thay hắn thắng trận đại hội võ lâm này để thoát khỏi số mệnh làm vật hiến tế; thế nên bây giờ đương nhiên là cậu không thể nào từ bỏ giữa chừng.
Vì thế Diệp Kính Tửu không kịp tự hỏi đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ngay lập tức vội vã rời khỏi phái Tiêu Dao, chạy tới sân thi đấu của đại hội võ lâm.
Từ đầu tới cuối, cả người Diệp Kính Tửu đều chìm trong trạng thái mơ hồ, thậm chí còn không chú ý tới ánh mắt Sầm Lan vẫn luôn nhìn cậu, mạch nước ngầm nơi đáy mắt y đang dâng trào.
——
Một đường chạy tới sân đấu võ to như vậy, Diệp Kính Tửu chưa kịp thở đã nghênh đón vẻ mặt lo lắng của Hoa Linh: “Nhóc ngốc, ngươi đi đâu vậy hả? Ca ca ta nói ngươi cả đêm không về, ta còn tưởng người lén trốn đi đâu rồi!”
Vẻ mặt Diệp Kính Tửu cứng ngắc, trên đường tới đây, cuối cùng thì đầu óc cậu cũng xoay một vòng, dần dần nhớ lại toàn bộ chuyện đã trải qua đêm qua.
Hoa Linh nhắc tới ca ca nàng, Diệp Kính Tửu ngay lập tức liếc sang bên cạnh, không nhìn thấy bóng dáng thiếu niên tuấn tú huyền bí kia đâu bèn hỏi Hoa Linh: “Ca ca ngươi đâu rồi?”
“Tâm trạng ca ca ta không tốt nên đi đến sân thi đấu cá nhân trước rồi. Ngươi không thấy hôm nay sắc mặt của ca ca ta tệ cỡ nào đâu! Ta vừa hỏi hắn một câu ngươi đi đâu, hắn suýt nữa đã tự tay giết muội muội ruột rồi đấy!”
Nhìn thấy Diệp Kính Tửu quay trở về, cuối cùng thì Hoa Linh cũng yên tâm. Nàng đảo tròng mắt, tiến tới gần Diệp Kính Tửu hỏi: “Đêm qua các ngươi cãi nhau à? Có chuyện gì thế? Tối hôm qua ngươi ngủ ở đâu đấy? Không phải là ở… phái Tiêu Dao đó chứ?!”
Diệp Kính Tửu đẩy đầu nàng sang một bên: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Trận đấu sắp bắt đầu rồi, thi đấu xong hẵng nói đến chuyện này.”
Lực Diệp Kính Tửu đẩy nàng rõ ràng không lớn nhưng Hoa Linh lại ôm đầu mình bĩu môi, liếc mắt nhìn cậu: “Hừ, có mỗi chuyện này cũng không chịu nói, đồ nhỏ mọn!”
Trong lúc nhất thời, Diệp Kính Tửu cảm thấy cạn lời, cũng không phải là cậu muốn dối gạt Hoa Linh. Ngược lại, cậu rất muốn phân tích tình huống hiện tại với người khác nhưng hiện giờ, chỉ cần nhớ tới chuyện tối hôm qua là da đầu ngay lập tức tê dại, không dám nhớ kỹ lại; thế này thì làm sao mà nói những chuyện đã trải qua với người khác được.
Huống hồ đầu của Hoa Linh còn không có tác dụng bằng cậu, nàng còn là kiểu người không quản được miệng. Nếu Diệp Kính Tửu giãi bày tâm sự với nàng, ngày hôm sau, chắc chắn người ca ca phiền phức kia của nàng sẽ tìm tới cửa.
Cậu nói sang chuyện khác, trước khi lên sân đấu lại hỏi Hoa Linh một câu cuối cùng: “Ngươi thấy đối thủ lần này thế nào? Có thắng được không?”
Nếu là thường ngày, với tính cách của Hoa Linh, nàng chắc chắn sẽ buông lời chế giễu không hề nể mặt. Nhưng hôm nay, khi được hỏi đến việc này, biểu cảm của nàng lại hiếm khi thoáng vẻ do dự.
Diệp Kính Tửu nhận ra có điều gì đó sai sai, chỉ thấy Hoa Linh do dự liên tục nhưng nàng vẫn nói thật với cậu: “Vốn là ngày hôm qua, ca ca nói hôm nay sẽ xem xét đối thủ lần này với ta nhưng hôm nay tâm trạng của hắn không tốt nên đã đi vào sớm, quên chuyện này đi luôn. Ban đầu ta đứng ở đây chờ ngươi nhưng cũng hơi tò mò đối thủ là ai nên ta đã chạy đến sân thi đấu của mình trước để nhìn thử đối thủ, ai ngờ tên đó lại là thằng cha dùng tay không để xé đầu người ngày hôm qua! Chính là cái tên mà ca ca gọi là chó săn đó! Hắn thấy ta còn cười híp mắt chào hỏi ta, như tên biến thái ý! Ta bèn chạy ngay tới đây để chờ ngươi.”
Nói xong, Hoa Linh lại bổ sung nói: “Nhưng mà tu vi của hắn chỉ ở trung kỳ Trúc Cơ thôi, thấp hơn ta, chắc chắn là ta có thể đánh thắng hắn!”
Dù vậy, nàng luôn cảm thấy tên kia có chút kỳ quái. Tên nhóc kia có gương mặt của kẻ ngoại lai, màu da còn đen như mực, hẳn là tên tạp chủng nào đó phiêu bạt tới đây từ khu ổ chuột. Hôm qua nàng thấy tên nhóc kia hẳn là một tên ngũ linh căn thấp hèn nhất, nhưng tuổi của gã ngang với nàng, tu vi lại thấp hơn một cảnh giới đối với người chỉ có hỏa hệ đơn linh căn như mình, đến cùng thì sao gã có thể làm được đến mức ấy?
Hoa Linh không nói đến những điều này, nàng tự cho rằng những tin tức cá nhân này không quan trọng lắm. Diệp Kính Tửu là người nơi khác cũng sẽ không biết đến cụm “Chó săn” gì đó. Nàng hơi chột dạ mà vỗ ngực tỏ vẻ cam đoan với Diệp Kính Tửu.
“Ngươi cứ yên tâm đi! Ta là thiên tài tuyệt thế của Hoa gia, chỉ đứng sau ca ca, sao ta có thể bại bởi một con chó săn được. Ha ha ha ha ha ha… Ha ha…”
Nói xong, nàng há miệng cười to, càng cười càng chột dạ, cuối cùng ngừng nụ cười, gật đầu với Diệp Kính Tửu: “Vậy ta đi trước đây, chúng ta xem ai đi ra trước đi! Người thua thì phải đi đá cầu!”
Người thua phải đi đá cầu…
Diệp Kính Tửu giật giật khóe miệng, tuy rằng khi cậu nghe Hoa Linh nói thì cảm thấy hơi kỳ quặc và quen thuộc một cách khó hiểu nhưng tóm lại, cậu vẫn tin tưởng thực lực của Hoa Linh. Diệp Kính Tửu không quá lo lắng, chỉ dặn dò: “Hôm qua nghe ngươi nói thì thấy người nọ ra tay rất tàn nhẫn, ngươi phải cẩn thận đó.”
Hoa Linh: “Ngươi yên tâm đi! Ta thông minh lắm!”
Thoạt nhìn thì thấy thật sự có hơi không đáng tin.
Trước mắt đã sắp đến lúc thi đấu, không có nhiều thời gian cho bọn họ nói chuyện nên đề tài kết thúc tại đây.
Trước khi chia tay, Hoa Linh phất tay với cậu, nụ cười rực rỡ diễm lệ. Nàng và Hoa Bất Tiếu là huynh muội ruột thịt, gương mặt rất giống nhau, rõ ràng nàng là một cô nương nhưng giữa hai đầu lông mày lại toát ra khí khái anh hùng.
Nhưng Hoa Linh không khôn khéo bằng huynh ruột nhà mình. Tính cách nàng buông thả, tự nhiên và trẻ con khiến cho người ta chỉ liếc mắt một cái đã phân biệt được nàng và Hoa Bất Tiếu.
Hoa Bất Tiếu bảo vệ nàng rất tốt.
Hoa Linh vung tay lên rồi xoay người rời đi, mái tóc đuôi ngựa dài mỏng lay động sau lưng, nhẹ nhàng và thanh thoát.
***
Đến khi Diệp Kính Tửu ý thức được sự việc không đơn giản như cậu tưởng tượng thì cuộc thi đã bắt đầu.
Vào đúng thời điểm các tuyển thủ Hoa gia tập trung, ngay khoảnh khắc tiếng chuông vang lên, một thanh kiếm sắc bén sáng loáng xuất hiện trước mặt họ.
Đến cùng thì cảnh giới cũng cách nhau quá xa, cho dù đã mất bình tĩnh nhưng Diệp Kính Tửu vẫn tránh được đòn này. Chân mày cậu nhíu chặt, theo hai ngón tay khép lại, kiếm trong tay tự động bay về phía trước, đánh nhau với đối phương.
Cười híp mắt một cách biến thái, tay không xé đầu người, thủ đoạn tàn nhẫn, trung kỳ Trúc Cơ…
Nếu cậu nhớ không lầm thì đêm đó, khi gặp Liễu Khuê Dao… cảnh giới tu vi của đối phương đang ở trung kỳ Trúc Cơ.
Mà lần đó, dường như gã cũng đã luyện được một loại pháp thuật quỷ dị, đó là một loại phép thuật máu có khả năng phân tách vô hạn và sống lại.
Nếu đối thủ của Hoa Linh là Liễu Khuê Dao…
Bản mệnh linh kiếm của Diệp Kính Tửu chĩa vào ấn đường của đối thủ, kết thúc cả trận đấu trong thời gian cực ngắn, tựa như chỉ trong chớp mắt.
Diệp Kính Tửu nắm chặt kiếm trong tay, không hành lễ với đối thủ cũng không thèm quay đầu lại mà chạy thẳng đến sân thi đấu của Hoa Linh.
Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng có là người mà cậu đang nghĩ.
Nếu quả thật là người mà cậu nghĩ, Hoa Linh sẽ thật sự… gặp nguy hiểm.
Đầu đối thủ đầy mồ hôi, cả người xụi lơ trên mặt đất. Hắn ta há mồm thở hổn hển, cả hai chân mềm nhũn như bún.
“Tên nhóc họ Diệp kia hình như còn nhỏ hơn mình một tuổi.” Hắn ta nghĩ: “Sao mà cậu ta mạnh quá vậy, hoàn toàn áp đảo được mình.”
Hắn thật sự không thể sánh bằng.
Đây là thiên tài à?
Hình như cũng không hề kém cạnh Sầm Lan của phái Tiêu Dao.
——
“Đối thủ của ngươi trong trận đấu này là Hoa Linh của Hoa gia, chính là cô gái mà ngươi chào hỏi vừa rồi đấy. Chủ nhân đã để ý đến nàng ta, nhớ đừng làm hỏng mặt, để nàng chết đẹp một chút, thuận tiện cho việc xử lý sau này.”
Thanh âm lải nhải vang lên bên tai, Liễu Khuê Dao nghiêng đầu, trong đôi mắt xanh biếc hiện lên một tia mất kiên nhẫn nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi: “Chỉ cần thù lao đầy đủ, muốn ta làm thế nào cũng được.”
“Tên nhân loại tham lam, ngươi không sợ mất mạng à?”
“Bản thân của việc sống đã là sự tham lam rồi ~”
Trong tầm mắt, nữ nhân cao gầy kia đang hùng hổ đi về phía gã. Liễu Khuê Dao đứng lên giãn gân cốt, cơ bắp cánh tay nhô lên theo từng hoạt động của gã. Làn da màu đường mật lóe lên một lớp sáng bóng đầy cuốn hút dưới ánh mặt trời, nụ cười của gã cũng trở nên lớn hơn.
À, nói mới nhớ, nữ nhân này chính là muội muội ruột của cái tên đáng ghét kia đúng không nhỉ?
Làm hại gã phải truy tìm tung tích của bé đáng yêu, thuận tiện kiếm thêm chút thu nhập; hiện giờ cuối cùng cũng có thể dùng việc công để báo thù riêng rồi.
Nếu giết chết con nhóc trước mắt, cái tên đáng ghét kia có nổi điên không nhỉ?
Sẽ phát điên chứ?
Vậy gã thật sự không thể chờ đợi để được nhìn thấy một màn như vậy.
Bé đáng yêu của ta, chắc chắn cũng sẽ vứt bỏ tên vô dụng đó rồi về ở bên gã, phải không?
… Không được, không thể nghĩ đến mấy chuyện này.
Vừa nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu đó, trái tim hắn sẽ ngay lập tức đập thình thịch đầy hưng phấn tới mức sắp nổ tung.
“Này, vẻ mặt của ngươi thật ghê tởm, tiếng chiêng vang lên rồi, có thể bắt đầu được chưa?”
Giọng nữ trong trẻo cắt đứt suy nghĩ của gã, Liễu Khuê Dao chớp mắt, ngón tay đặt lên môi: “Ôi, thật ngại quá, mỗi lần ta nghĩ đến người mà mình thích thì thời gian luôn trôi qua trong vô thức.”
“Ngươi đã muốn bắt đầu tới như vậy rồi thì… ta đây khởi động ngay ~”
Đôi mắt của thiếu niên tràn đầy ý cười, gã như một con báo đen tiến vào trạng thái săn bắn, sát ý dâng lên mạnh mẽ. Trong nháy mắt, bóng dáng của Liễu Khuê Dao nhanh chóng biến mất, di chuyển, móng tay gã ngay lập tức dài ra, ánh lên ánh sáng lạnh, đâm về phía đối phương.
Cùng lúc đó, thái dương của Hoa Linh cũng rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Hỏng bét, hình như chơi hơi lớn rồi. Không phải tên này chỉ mới đến trung kỳ Trúc Cơ à? Sao mình cao hơn gã một bậc mà tầm mắt mình lại hoàn toàn không đuổi kịp người này vậy?
… Mẹ nó, thôi kệ! Đánh là xong!
Nàng hít sâu một hơi, bản mệnh linh khí của Hoa Linh là một cái chuông đen nhánh, thứ mà trước đó chưa từng xuất hiện, hiện lên trong lòng bàn tay nàng.
Nàng vốn định tới trận chung kết mới để lộ bản mệnh linh khí, đánh cho người khác trở tay không kịp, không ngờ mới đến ải thứ hai mà đã phải dùng tới. Thật là xui xẻo!
Nàng cũng không tin chiếc chuông đen nhánh của mình vang lên mà người này còn có thể động đậy!
“Đinh…”
Tiếng chuông âm u vang vọng toàn bộ sân thi đấu, khuếch tán ra ngoài với tốc độ cực nhanh.Vẻ mặt của người vây xem trở nên hoảng hốt, cùng lúc đó, ảo ảnh mà tầm mắt vừa nãy không đuổi kịp cũng bị ngưng lại.
“Hừ, cũng chỉ đến thế thôi.”
Hoa Linh cười nhạo, tay trái cầm kiếm đâm về phía Liễu Khuê Dao.
Nàng vốn tưởng rằng cuộc thi sắp kết thúc ở đây.
Trong tầm mắt, bóng dáng đang đình trệ của thiếu niên lại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt xanh biếc chứa đầy ý cười: “Đã ai nói cho ngươi biết ngươi rất dễ lừa chưa?”
“Phập ——!”
Là tiếng vũ khí sắc bén đâm vào cơ thể.
“Tí tách ——” Từng giọt máu nhỏ xuống theo đầu ngón tay.
Đau… quá…
Mí mắt nặng nề đến mức nàng không nhấc lên được, cơn đau dữ dội ở bụng như muốn khiến Hoa Linh ngất đi ngay tại chỗ. Nếu không phải vì sự khó chịu trong lòng thì có lẽ nàng đã bất tỉnh từ lâu rồi.
Vượt ranh giới để giết người, trước kia Hoa Linh cũng từng thấy trên thoại bản rồi nhưng nàng chưa từng nghĩ tới thật sự có một tên quái thai như vậy.
Võng mạc như đang bị vặn xoắn, cái cổ bị bóp chặt tới mức không thể thở nổi, Hoa Linh dùng sức đẩy bàn tay đang siết trên cổ mình, hai chân đạp loạn xạ nhưng dần dần mất hết sức lực, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Không phải chứ, nàng sẽ thật sự chết ở chỗ này à?
Nàng vẫn chưa trưởng thành, quả cầu mà nàng đưa cho Diệp Kính Tửu cũng không ở bên cạnh, hai người bọn họ vẫn đang chờ ở bên ngoài…
“Liễu Khuê Dao! Buông tay ra!”
Khi sắp mất ý thức, dường như Hoa Linh nghe thấy giọng nói của Diệp Kính Tửu, bàn tay trên cổ như cũng lỏng hơn một chút.
Ngay sau đó, nàng bị đôi tay kia ném xuống đất, cả người đầy máu nặng nề ngã trên mặt đất; vết thương bị tay xuyên qua ở bụng bởi vậy lại càng rách ra to hơn.
Hoa Linh đau tới mức nhe răng trợn mắt, nàng còn chưa kịp hít một hơi không khí trong lành, vừa mới cố gắng bò lên được một xíu thì đã bị một bàn chân giẫm cho ngã sấp xuống. Bàn chân kia rất xấu xa, cứ giẫm lên vết thương của nàng mà nghiền qua nghiền lại, chủ nhân của nó còn vui sướng cười một tiếng.
“Ngươi còn nhớ tên ta sao?” Ánh mắt Liễu Khuê Dao như tỏa ra sáng, nụ cười trên khóe miệng không ngừng mở rộng: “Ta còn tưởng rằng ngươi đã quên ta rồi chứ.”
Mắt gã không chịu dời đi dù chỉ một giây, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu niên thanh tú trong tầm mắt. Liễu Khuê Dao cố gắng dùng góc áo lau sạch máu bẩn trên tay, nhưng có thể là do căng thẳng nên gã lau mãi vẫn không sạch.
Gã ngừng lau chùi, cuối cùng thì cũng nhận ra bây giờ không phải là thời điểm tốt để nói chuyện phiếm và hẹn hò. Liễu Khuê Dao chia một ít ánh nhìn cho Hoa Linh, chỉ cảm thấy hơi bực bội: “Cứ phải là lúc này… Thật là, bẩn hết rồi.”
Liễu Khuê Dao thở dài một hơi nhỏ, lầm bầm trong miệng, ngoại trừ Hoa Linh dưới lòng bàn chân thì không còn ai khác có thể nghe thấy lời gã nói: “Giải quyết con nhóc này trước đã.”
Quyết định xong trình tự, Liễu Khuê Dao khom lưng nắm chặt tóc của thiếu nữ dưới chân rồi kéo đầu nàng lên. Gã nở một nụ cười cực kỳ xán lạn với Diệp Kính Tửu: “Thật ngại quá, chờ ta làm xong việc rồi sẽ nói chuyện phiếm với bé đáng yêu ngay!”
Gã vừa nói, móng tay dính máu bẩn vừa ấn vào cái cổ mảnh mai của thiếu nữ, đầu ngón tay dường như vẫn cảm nhận được nhịp đập của mạch máu.
Chỉ cần một động tác nhẹ nhàng, sinh mạng của Hoa Linh sẽ bị gã lấy đi một cách dễ dàng.
“Ta nói rồi, buông tay ra.”
Thiếu niên nói với giọng lạnh lùng, động tác của Liễu Khuê Dao dừng lại, quay đầu tò mò nhìn về phía thiếu niên: “Người này rất quan trọng với bé đáng yêu à?”
Vậy thì càng phải giết.
Tựa như nhìn thấu ý đồ của Liễu Khuê Dao, gương mặt của thiếu niên hiện lên sát ý, linh kiếm bị băng lạnh bám đầy rời khỏi lòng bàn tay thiếu niên, đâm thẳng về phía gã.
Uy lực thực sự rất mạnh mẽ, Liễu Khuê Dao khó có thể tránh thoát. Hai tay gã giơ lên, lui về phía sau vài bước: “Đừng tức giận mà~ gián đoạn trận đấu của người khác là hành vi không tốt đâu đó?”
Đúng như dự đoán, yêu nô, kẻ vốn đang vô cảm xem cuộc chiến, lên tiếng cảnh cáo: “Số 416, nếu ngươi còn quấy nhiễu trận đấu thêm một lần nữa thì ta sẽ tước đoạt tư cách dự thi của ngươi và số 414 trên sân thi đấu.”
Liễu Khuê Dao gật đầu, một tay rút linh kiếm đang cắm trên mặt đất lên ném cho thiếu niên, giọng nói nhẹ nhàng: “Xem đi, đây cũng không phải là quy tắc do ta đặt ra nha.”
Tư cách dự thi nào sánh được với mạng của một người, hơn nữa lúc trước cậu giao dịch với Hoa Bất Tiếu, mục đích cuối cùng cũng chỉ là để hỗ trợ hắn và Hoa Linh.
Có cậu ở đây, cậu nhất định sẽ không để Hoa Linh chết trong tay Liễu Khuê Dao.
Diệp Kính Tửu không nhận lấy kiếm mà Liễu Khuê đưa tới. Cậu nhìn về phía Hoa Linh đang nằm rạp trên mặt đất, nàng đang nhân lúc này để chữa vết thương ở bụng, giờ còn đang yếu ớt giơ ngón tay cái lên với cậu, làm khẩu hình: Ta chịu được.
Nhưng nếu Liễu Khuê Dao đánh tiếp thì có lẽ nàng sẽ trợn trắng hai mắt, bị hạ gục hoàn toàn.
Trước đó, chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm” của gã vốn đã nhắm thẳng vào ngực nàng, nhưng vào khoảnh khắc nguy cấp, nàng tránh được nên mới không bị móc tim mà mất mạng ngay tại chỗ.
Nàng còn dùng kiếm chém cho tay trái của Liễu Khuê Dao bị thương, một đổi một, nhất quyết không chịu thiệt.
Liễu Khuê Dao liếc thấy động tác nhỏ của Hoa Linh bèn nhíu mày lại: “Con nhóc kia, móng tay của ta có độc, ngươi cầm máu cũng vô dụng thôi.”
“Ôi, thêm một nén nhang nữa là nọc độc sẽ tiến vào tâm mạch và khiến ngươi đau đến không muốn sống, chết ngay lập tức vì thất khiếu chảy máu. Nếu bây giờ để ta giết ngươi thì ngươi sẽ được chết nhẹ nhàng hơn.”
“Ngươi gọi ai là con nhóc đấy? Khụ… Ngươi không phải là chó săn… khụ, à? Ta trúng độc rồi thì đám Yêu tộc kia còn, khụ, còn ăn thế nào được? Còn, còn muốn lừa, khụ, ta…”
Cảm giác đau đớn ban đầu dần dần trở nên tê dại, sắc mặt Hoa Linh càng lúc càng tái nhợt, đôi môi hồng hào cũng dần chuyển thành màu xanh.
Rút ngắn móng tay, Liễu Khuê Dao lấy khăn tay từ trong túi trữ vật ra, cúi đầu lau máu bẩn ở kẽ ngón tay. Móng tay được lau rất sạch sẽ, gã giơ tay nhìn kỹ dưới ánh mặt trời, lộ ra nụ cười hài lòng: “Độc của ta rất đặc biệt đó, sau khi ký chủ chết, độc cũng sẽ biến mất, coi như nó là… vật bồi táng của ngươi.”
Liễu Khuê Dao rút tay về, không phí thêm thời gian nói chuyện với người sắp chết nữa. Gã lại nhiệt tình quấn lấy Diệp Kính Tửu: “Ta cũng không muốn làm cho bé đáng yêu phải cảm thấy đau buồn đâu. Thôi được rồi, lần này ta không làm hàng nữa. Vì niềm vui của Kính Tửu, ta có thể giúp nàng ta giải độc và đưa nàng ta trở về bên Kính Tửu một cách an toàn.”
“Chỉ cần… ngươi đồng ý với ta một điều kiện.”
Giọng nói của Liễu Khuê Dao rất nhẹ nhàng, nghe như đang dụ dỗ phàm nhân rơi vào địa ngục ghê rợn. Nụ cười của gã tràn ngập ác ý.
Giống hệt Liễu Khuê Dao mà Diệp Kính Tửu từng thấy.
Trong đầu, những ký ức mà cậu đã cố chôn vùi tuôn ra trong chớp mắt, cảnh tượng máu tươi đầm đìa, tiếng cười nhạo của đám người không thấy rõ mặt, đám người sợ hãi chen chúc, từng khuôn mặt méo mó bởi dục vọng ——
Với bờ ngực trần trụi, Diệp Kính Tửu ngửa đầu nghênh đón lễ rửa tội tràn đầy máu tươi và nụ cười điên cuồng của người đàn ông.
“Kính Tửu~ đây là món quà mà thúc thúc tặng cho ngươi, ngươi thích không?”
“Bé ngoan, mau tới đây đi.”
“Chỉ cần chảy ra một chút, thúc sẽ ném ngươi ở đây, để đám phế vật kia đụ hư ngươi nhé?”
“Những đứa trẻ không ngoan sẽ bị trừng phạt.”
“Nếu còn có lần sau thì ta sẽ lấy danh nghĩa của ngươi để giết chết nhiều người hơn nữa đấy.”
… Dừng lại, đừng nghĩ nữa.
Đừng nghĩ nữa, Diệp Kính Tửu, chuyện này đã qua rồi.
Lồng ngực phập phồng, hơi thở nặng nề, Diệp Kính Tửu nâng mắt, cậu sẽ không mất đi ý chí chiến đấu chỉ vì những hồi ức tồi tệ kia.
Bình tĩnh lại nào, Diệp Kính Tửu.
Bây giờ Liễu Khuê Dao cùng lắm cũng chỉ là một tên trung kỳ Trúc Cơ tầm thường mà thôi, không đáng nhắc tới trong mắt ngươi đâu, muốn giết hắn rất đơn giản.
Hắn không còn là cơn ác mộng của ngươi nữa.
Ánh mắt của thiếu niên lạnh như băng, không còn vẻ yếu đuối khi đối mặt với nam nhân như trước kia.
“Điều kiện gì? Nói thử xem.”
Diệp Kính Tửu nói: “Nếu ta cảm thấy không hài lòng thì ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục trước một bước đấy.”