[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 65

Thiếu niên thanh tú họ Diệp trong tầm mắt liên tục quẹo trái quẹo phải rồi biến mất trong bóng tối.
Yến Đình Vân biết cậu muốn đi tìm ai. Cũng không phải là hắn nghĩ nhiều nhưng thiếu niên lại một mình đi đến chỗ ở của Sầm Lan vào đêm khuya, điều này không khỏi làm cho người ta cảm thấy lo lắng.
Cảm giác ức chế mãnh liệt trong lồng ngực làm cho Yến Đình Vân không thể nào thờ ơ được. Hắn không trở lại chỗ ở của mình mà tùy tiện tìm một nóc nhà nào đó để nghỉ ngơi.
Yến Đình Vân ngẩng đầu lên, tối nay chỉ có ánh trăng ảm đạm, lá cây rơi rụng, lững lờ đung đưa giữa trung tâm mặt trăng hồi lâu rồi mới từ từ đáp xuống mặt đất.
Tựa như ánh trăng bị mây đen che lấp kia, khi dính chút tì vết chỉ làm cho lòng người thêm phiền muộn và chán nản vô cùng.
Yến Đình Vân ngồi ngẩn người một mình trên nóc nhà, cứ thế một lúc lâu, hắn mới chợt nhận ra chỗ ở của Sầm Lan xuất hiện sự dao động của pháp thuật. Yến Đình Vân vô thức dùng linh lực dò xét để phòng ngừa xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng khi pháp thuật chưa được củng cố và hoàn thành thì hắn lại nghe được vài tiếng động.
… Những tiếng động vô cùng chói tai.
Vẻ mặt Yến Đình Vân cứng lại. Hắn thu hồi linh lực, đôi mắt trong suốt trở nên u ám. Một lúc lâu sau, hắn đứng lên từ nóc nhà, ánh mắt nhìn về phía Sầm Lan đang ở.
***
Đến cùng thì Sầm Lan và vị Diệp đạo hữu kia có quan hệ gì? Vấn đề này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Yến Đình Vân.
Trong trí nhớ của hắn, Diệp Kính Tửu chưa bao giờ xuất hiện bên cạnh Sầm Lan. Mà Sầm Lan trời sinh đã lạnh lùng, đối với người sư huynh đệ cùng lớn lên từ bé là hắn còn chẳng thể xem là thân thiết chứ đừng nói đến một người vừa mới quen biết như Diệp Kính Tửu.
Nhưng hiện thực là mối quan hệ của bọn họ không chỉ nhanh chóng trở nên thân thiết hơn, thậm chí đêm nay hai người còn… làm tình với nhau.
Dường như bên tai Yến Đình Vân vẫn nghe thấy tiếng thở dốc khó chịu kia của thiếu niên và tiếng nước dinh dính khi họ hôn môi. Hơi thở của Sầm Lan không còn bình tĩnh như trước nữa, trái lại, nó trở nên nặng nề và áp lực, tràn ngập dục vọng.
Nếu Yến Đình Vân thật sự là Yến Đình Vân, bây giờ hắn sẽ nghĩ hẳn là Diệp Kính Tửu có bí pháp yêu thuật kỳ quái gì đó nên mới có thể tạm thời rù quến được Sầm Lan. Hắn còn có khả năng sẽ mạnh mẽ xông vào, gián đoạn cuộc mây mưa của bọn họ, giải cứu Sầm Lan đang bị mê hoặc ra.
Dù vậy, hiện tại Yến Đình Vân chỉ có thể căng thẳng đứng trước cửa, đầu ngón tay hắn gần như chạm vào ván cửa, nhưng khi sắp đụng vào thì chợt ngừng lại, chớp mắt một cái rồi từ từ thu tay về.
Đầu óc hắn rất căng thẳng, sau gáy truyền đến cảm giác cực kỳ đau đớn.
Trong nháy mắt, sự đau đớn và mê mang kỳ quái kia một lần nữa vây quanh Yến Đình Vân; giọng nói không rõ ràng lắm của một người nào đó lại văng vẳng trong đầu hắn.
“Đại sư huynh, đợi lúc nào sư tôn tỉnh lại thì chúng ta đến thị trấn dưới chân núi mua kẹo hồ lô được không?”
“Ta không muốn ăn cái khác, chỉ muốn ăn kẹo hồ lô thôi!”
“Đại sư huynh, sao huynh vẫn còn hôn mê bất tỉnh thế? Ta phải đi rồi, huynh đừng nhớ ta, ta sẽ quay trở lại nhanh thôi.”
“… Đại sư huynh, ta hơi sợ là mình không về được nữa.”
“Ta đi đây, đại sư huynh. Chờ ta nhé.”
“Đại sư huynh…!”
“Đại sư huynh…”
“… Đại sư huynh…”
… Đừng ồn ào.
Hắn nghĩ, đừng làm ồn nữa.
Thứ tình cảm to lớn và phức tạp trào ra từ trong lồng ngực làm cho Yến Đình Vân cảm thấy hít thở không thông. Hắn đè tay lên trán, vỗ mạnh vào trán, muốn đuổi cảm giác choáng váng khiến người ta đau đớn kia đi.
Trán hắn toát mồ hôi đầm đìa, thân thể lảo đảo dựa vào cột cửa bên cạnh.
Đừng ồn ào nữa.
Sau khi Sầm Lan thi triển thuật Che Chắn, Yến Đình Vân vốn có tu vi thấp hơn y nên không thể nhìn thấy gì.
Nhưng khi hắn ngước lên, ánh mắt lại có thể xuyên thấu qua từng lớp che chắn và cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng đang điên loan đảo phượng trên giường. Bên tai cũng truyền đến tiếng nước dính dớp mờ ám, tiếng rên rỉ mềm mại của thiếu niên và tiếng thở dốc nặng nề đan xen, hòa vào tiếng da thịt chạm nhau vang lên không dứt bên tai.
“Sắp, ha… sắp bị đụ, đụ hỏng rồi…”
Sắc mặt thiếu niên trong tầm mắt ửng đỏ, mắt hạnh trong suốt ngậm nước, cơ thể không ngừng lắc lư vì bị người trước mặt ra sức va chạm. Dưới ánh đèn mông lung, đôi chân thon dài trắng như tuyết trở nên sáng ngời và hấp dẫn lòng người.
Nhìn qua có vẻ Diệp Kính Tửu rất thích khóc, trong cổ họng tràn đầy tiếng nức nở, đôi lông mi dày rậm ướt đẫm thành từng đám nhỏ. Khi cậu bị đụ quá mạnh bạo, tiếng khóc sẽ dừng lại một chút như thở không ra hơi.
Bộ dạng của thiếu niên bây giờ hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng khi cậu gặp mặt
Yến Đình Vân tối nay, cũng khác xa dáng vẻ mà hắn nhìn thấy lúc ban ngày. Đại hội luận võ diễn ra hồi sáng, cậu ra sớm hơn Yến Đình Vân. Khi hắn đi ra ngoài, cả hội trường chỉ có ba người là Sầm Lan, Hoa Bất Tiếu và Diệp Kính Tửu.
Lúc Yến Đình Vân nhìn Diệp Kính Tửu, rõ ràng thiếu niên đã nhận ra tầm mắt của hắn nhưng cậu lại né tránh, còn xoay người đi, đưa lưng về phía hắn để nói chuyện với người đứng đầu Hoa gia. Khi ấy, dáng người thiếu niên cao ngất, khí khái hào hùng; chỉ cần liếc mắt một cái đã làm cho người ta cảm thấy tư thế của cậu trông thật oai hùng và hiên ngang, tuyệt đối không thể liên hệ cậu với cái đồ mít ướt trước mắt này.
Mà bây giờ, trông cậu lại như một đứa trẻ bị chiều hư, muốn dùng tiếng nức nở cầu xin để người đang chi phối cậu cảm thấy mềm lòng, từ đó thỏa mãn tất cả những yêu cầu của cậu. Mà Sầm Lan cũng thật sự theo ý thiếu niên, y đã cho cậu tất cả những gì cậu muốn.
… Không nên.
Người đang đâm vào cơ thể của Diệp Kính Tửu, người cùng cậu hoan ái trên giường không nên là Sầm Lan.
Rõ ràng cậu là của hắn.
Là người mà hắn cưng chiều, là người được hắn làm cho thỏa mãn, hắn sẽ cho cậu hết thảy những gì cậu muốn, cho dù là thứ gì, thậm chí là cả linh hồn và sinh mệnh của hắn…
Hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Linh hồn Yến Đình Vân đang vặn vẹo, ghen tị.
Ký ức đưa qua đẩy lại như con thoi, sau đó chúng quấn lấy nhau.
Lúc này, dường như linh hồn của Yến Đình Vân đã bị đả kích cực mạnh, toàn bộ linh hồn của hắn đều bị nghiền nát thành từng mảnh. Toàn thân hắn cảm thấy đau nhức vô cùng, nhất là não, giống như đang có ngàn vạn cây kim đồng loạt đâm vào làm cho hắn cảm thấy sống không bằng chết.
Hắn vịn chặt cột cửa, đầu ngón tay găm sâu vào gỗ. Máu đen và vụn gỗ trộn lẫn giữa kẽ tay đã máu thịt lẫn lộn của hắn, máu tươi đỏ thẫm theo ngón tay nhỏ giọt xuống tấm ván gỗ, sau đó chúng nhanh chóng oxy hóa thành các điểm tròn màu nâu sẫm.
Bên tai là tiếng người bạn cùng lớn lên đang vừa tiến vào cơ thể Diệp Kính Tửu vừa nỉ non gọi tên thiếu niên.
“Kính Tửu…”
Hắn bị tiếng này chọc giận, ngẩng đầu lên, ánh mắt bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với ánh nhìn của Sầm Lan.
Toàn thân thiếu niên tuấn mỹ trong trẻo và lạnh lùng phát ra khí thế uy nghiêm thuộc về kẻ bề trên, hoàn toàn bất đồng với Sầm Lan mà Yến Đình Vân quen thuộc. Y không e dè ánh mắt giật mình của hắn mà chỉ bình thản đưa mắt nhìn một cái rồi cụp mắt xuống. Nhìn Diệp Kính Tửu dưới thân, người đã bị đụ đến mức cả người bốc mùi sữa, y nâng chiếc eo vừa nhỏ nhắn vừa trắng bóc của thiếu niên lên rồi hung hãn đâm chọc vào người cậu.
Y mặc kệ để cho Yến Đình Vân nhìn rõ Diệp Kính Tửu đang bị y đụ như thế nào. Bộ ngực tròn mềm mại của cậu bị chịch cho nảy lên, âm hộ mập mạp nhiều nước bị đụ đến mức chảy nước liên tục. Thỉnh thoảng, lớp thịt màu hồng nhạt còn bị kéo ra theo dương vật xanh tím dữ tợn. Âm hộ màu hồng phấn nhanh chóng đã bị đụ đến mức đỏ lên vì ứ máu, bé mèo hư hỏng co lại hút chặt lấy dương vật hòng giảm bớt khoái cảm quá mức trí mạng.
“Á, sắp bị đụ… chết rồi, ha… dương vật… nhanh… nhanh quá…” Thiếu niên ngẩng cái cổ trắng như tuyết lên, trong cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ, nức nở nói ra những lời thô tục khiến người ta phải đỏ mặt, tim đập loạn.
Yến Đình Vân nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang chìm đắm trong bể dục, không thể rời mắt đi.
Vì đối diện với Sầm Lan mà tâm thần hắn bị chấn động không thôi, giờ lại bị thiếu niên vô ý đốt lên ngọn lửa dục vọng, dưới bụng sinh ra cảm giác khô nóng khó tả.
Sinh ra dục vọng với bạn tình của bạn thân là chuyện không được luân lý thế tục khoan dung.
… Nhưng, nhưng đó không phải là Sầm Lan.
Ít nhất thì đó không phải là Sầm Lan trong trí nhớ của hắn.
Thiếu niên khôi ngô và lạnh lùng trước mắt này là người để cho Yến Đình Vân nhìn xuyên qua màng chắn, để hắn chứng kiến tất cả những cảnh hoan ái vừa rồi.
Diệp Kính Tửu gọi y là sư tôn.
Sư… tôn…?
Dường như ký ức của hắn có một vết nứt do ai đó đập mạnh mà ra, ánh sáng lấm tấm bên ngoài lớp vỏ rò rỉ qua khe hở, hoặc là bóng tối ngập tràn xâm nhập vào bên trong.
Sư tôn.
Yến Đình Vân hoảng hốt lẩm bẩm cái xưng hô quen thuộc này, như thể xuyên thấu qua thân thể thiếu niên trầm lặng mà lạnh lùng kia, hắn có thể nhìn thấy một linh hồn lạnh nhạt, mạnh mẽ, uy nghiêm mà hờ hững đang đóng quân trong thân thể thiếu niên.
Sư tôn.
… Giống y như đúc vị sư tôn tồn tại trong trí nhớ của hắn.
Thuở nhỏ, hắn được nuôi dưỡng dưới gối của nam nhân này, được y tự tay nuôi lớn. Trong cuộc đời ngắn ngủi của Yến Đình Vân, trong trí nhớ của hắn chỉ có cung điện lạnh lẽo trống trải kia, nam nhân này cùng với người giấy luôn làm bạn bên cạnh hắn.
Hắn được nam nhân này dạy dỗ lễ nghĩa và liêm sỉ, từ từ lớn lên dựa theo đường đời mà y thiết lập. Từ sâu trong xương tủy, mặc dù Yến Đình Vân cũng lạnh lùng như nam nhân này nhưng tam cương ngũ thường đã kiềm chế được hắn. Chúng cho hắn một lớp vỏ bọc dịu dàng, đối nhân xử thế nhã nhặn, giúp cho hắn có thể được người người tôn kính và yêu quý giữa một đám đệ tử.
Hắn tu hành bên cạnh nam nhân này rồi dần dần lớn lên, nhìn cách mà những trưởng bối khác và đồ đệ của mình ở chung, nhìn bọn họ có thể không kiêng nể gì mà cười to, đùa giỡn thỏa thích. Hắn bắt đầu từ từ cảm thấy có chút tịch mịch, rất nhiều sư đệ tôn kính hắn nhưng vẫn luôn nhớ rõ hắn là đệ tử thân truyền của ai. Vì lẽ đó, bọn họ vừa tỏ ra thân thiết với vừa xa cách với hắn. Tất cả những mối quan hệ trong cuộc đời của hắn đều cách hắn một lớp vải mỏng không thể xé rách, cho nên Yến Đình Vân không có bạn chí cốt như những người bình thường; hắn đối xử với mọi người rất tốt nhưng đều chỉ là các mối quan hệ xã giao.
Hắn cảm thấy áp lực và phiền muộn nên mới rời khỏi Điện Tĩnh Tu, sống một mình ở một góc của đỉnh Tĩnh Tu và tự mình tu luyện. Chỉ những khi gặp khó khăn trong việc tu hành thì mới chạy đến tìm người thầy mà hắn kính sợ để xin chỉ bảo.
Lúc này, hết thảy vẫn chưa trở nên lộn xộn. Mặc dù phải tu luyện một mình nhưng hắn lại cảm thấy tự do và thoải mái hơn cả khi tu luyện ở Điện Tĩnh Tu. Từng ngày trôi qua, hắn làm đại sư huynh của một thế hệ đệ tử trẻ, đối nhân xử thế dịu dàng, thực lực cao cường, trở thành sự tồn tại khiến người ta phải chú ý.
Rồi bỗng nhiên có một ngày, người sư tôn chưa từng nhận đồ đệ nào sau hắn bỗng nhiên nhận người thứ hai, từ đó về sau, hắn có thêm một sư đệ.
Lớn nhỏ có trật tự, sự giáo dục từ bé khiến hắn đột nhiên sinh ra ý thức trách nhiệm. Cho dù sư tôn chưa từng dặn dò hắn phải chăm sóc tiểu sư đệ, hắn vẫn dịu dàng kiên nhẫn trợ giúp, giải quyết vấn đề tu hành của cậu và rất nhiều việc khó trong cuộc sống.
Tiểu sư đệ rất yếu ớt, mặc dù có thiên phú tốt nhưng lại lười biếng, cả ngày chỉ nghĩ tới mấy trò mưu mẹo để có lén lút làm biếng trước mặt hắn. Nếu bị hắn nhìn thấu thì cậu sẽ ôm hắn làm nũng hoặc chơi xấu để làm hắn mềm lòng.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn tỏ ra thân thiết như vậy với một người nào đó.
Người ta không kiêng nể gì mà làm nũng với hắn, chơi trò xỏ lá, không chịu nói lý trước mặt hắn nhưng lúc nào cũng nhớ mang mấy đồ lặt vặt cho hắn. Nhiều khi cậu chỉ tùy ý đi dạo một vòng trong phái Tiêu Dao, nhưng lúc về cậu cũng phải mang một ít món ăn mà mình nhìn thấy lúc đi ngang qua về cho hắn, nói đó là quà tặng hắn.
Có một ngày, tiểu sư đệ tu luyện đến mức chân bị chuột rút. Hắn đặt chân cậu lên đầu gối mình rồi bóp chân cho cậu, xoa dịu gân cốt. Tiểu sư đệ rên rỉ nói đau, nhưng mắt của cậu lại nhìn chằm chằm hắn mãi không rời. Qua một lúc lâu, tiểu sư đệ mới đột nhiên nói: “Đại sư huynh, chưa có ai đối xử tốt với đệ như vậy cả.”
Tay hắn khựng lại một chút nhưng chẳng ai phát hiện ra, sau đó tiện đà tiếp tục bóp chân, còn cười nhẹ đáp lại lời của cậu.
Yến Đình Vân thầm nghĩ, cho tới bây giờ cũng chưa có người nào tỏ ra thân thiết với hắn, nằm bên cạnh hắn mà không hề phòng bị và thân mật làm nũng với hắn như vậy. Giống như một mặt trời nhỏ phát sáng rực rỡ, từng bước một sưởi ấm hắn, xua tan nỗi cô đơn không ai biết đến của hắn.
Vì thế, hắn nhanh chóng rơi vào tay giặc.
Hai người bọn họ đều có tình cảm với nhau nên đã xác định quan hệ, hết thảy đều phát triển rất nhanh. Nhưng sau đó, mọi chuyện càng lúc càng mất khống chế, không còn chịu sự kiểm soát của hắn nữa.
Sau khi trở về từ Tù Uyên, lần đầu tiên Yến Đình Vân nhận ra người sư tôn mà hắn luôn luôn kính yêu, người đã tự tay nuôi mình lớn đã nảy sinh dục vọng với đạo lữ mà hắn đã xác định quan hệ.
… Làm sao có thể?
Đó là đạo lữ của đệ tử ngươi, là người đầu tiên khiến hắn thấy vui vẻ từ sâu trong nội tâm, khiến hắn động dục, khiến hắn hiểu được hóa ra tình yêu lại tốt đẹp như vậy.
Sao có thể?
Sao ngươi có thể thừa dịp đệ tử ngươi đi chấp hành nhiệm vụ do ngươi tự mình ban hành để kết nối tinh thần và hoan ái với đạo lữ của hắn?
Sao ngươi có thể công khai yêu cầu đệ tử của ngươi dâng đạo lữ của mình lên để chữa bệnh cho ngươi sau khi ngươi tẩu hỏa nhập ma?
Sao ngươi có thể thừa dịp ta hôn mê mà cưỡng hiếp đệ ấy, tiến vào thân thể của đệ ấy, mặc cho đệ ấy gào khóc thế nào cũng không chịu dừng tay lại?
Sao ngươi có thể, sao ngươi có thể để ta tận mắt nhìn thấy cảnh mình không chút e dè mây mưa cùng sư đệ; để ta nghe thấy tiếng thỏa mãn sung sướng của đệ ấy, tựa như đệ ấy đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của ta?
… Làm thế có phải là quá đáng quá không hả? Sư tôn.
Ta kính yêu người, tôn trọng người, yêu quý người nhưng người lại tự tay giẫm đạp lên tấm lòng thành kính và tình yêu tràn ngập của đệ tử người, làm nhục người yêu của hắn, muốn đạo lữ của hắn ỷ lại vào người, yêu người, cho đến khi cậu quên đi sự tồn tại của hắn, thậm chí là quên hết tất cả.
Thế có phải là hơi quá đáng rồi không?
Hắn thốt ra từng lời chất vấn trong yên lặng, trút hết mọi buồn bực và oán hận chất chứa đã lâu trong lòng mình, tự hỏi sao người sư tôn đã nuôi dưỡng mình trưởng thành có thể phủi sạch sự tồn tại của hắn đi như thế?
Cổ họng dâng lên một mùi tanh ngọt, Yến Lăng Khanh cúi người ho khan liên tục không ngừng.
Nhổ một lượng lớn máu đỏ tươi chói mắt xuống mặt đất, khóe miệng hắn tràn ra vệt máu. Yết hầu yếu ớt dịch chuyển liên tục, hắn cố gắng nuốt mùi tanh ngọt và cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng xuống.
Quá cứng thì dễ gãy, quá thông minh ắt sẽ chịu nhiều tổn thương. Con người cũng giống như cành cây, cong đến một mức nhất định thì chỉ cần “rắc” một cái là gãy. Mảnh vỡ không thể nào gắn lại được nữa, chúng đã trở thành hai nửa vỡ vụn, vết thương sẽ tồn tại vĩnh viễn, thời gian không thể xóa nhòa được nó.
Lớp chắn bị người ta gỡ xuống, hiển nhiên là thiếu niên lạnh lùng trong phòng đã thay đổi hoàn toàn ý định của mình. Y không có hứng thú đi tra tấn một linh hồn đã gần như tan vỡ. Yến Đình Vân không hề phản kháng, chỉ để mặc cho linh lực của thiếu niên đâm xuyên qua bả vai mình. Miệng vết thương chảy máu đầm đìa, lộ cả xương thịt, máu nhỏ tí tách xuống đất.
“Yến Đình Vân, nếu còn có lần sau thì ta sẽ giết chết ngươi.”
… Yến Đình Vân? Đúng rồi, bây giờ hắn đang trong thân phận của phụ thân. Mà bây giờ phụ thân và mẫu thân vẫn chưa đột ngột ngã xuống, họ vẫn đang tràn đầy sức sống.
Cổ họng vẫn cảm thấy ngứa ngáy, Yến Lăng Khanh không ngừng ho nhẹ. Hắn ngước lên nhìn, giờ phút này, cặp mắt hoa đào luôn mỉm cười kia bình thản một cách bất thường, khiến người ta không thể nhìn thấu cảm xúc. Hắn dùng ngón tay lau sạch vết máu ở khóe miệng, ôm bả vai bị thương rồi lảo đảo rời khỏi nơi này.
Trước khi bỏ đi, hắn ngoái đầu nhìn lại, lá chắn đã được người ta dựng lên một lần nữa.
Lần này, hắn thật sự không thể nhìn thấy gì cả.
Hắn biến mất trong đêm tối.
——
Trời sáng, Uông Phương rời giường theo thường lệ, chuẩn bị đi tu luyện.
Mấy ngày nay nàng đang cãi nhau kịch liệt với Yến Đình Vân nên tính tình rất khó chịu. Mọi người đều biết chuyện này, do đó họ đã cố ý chừa cho nàng một chỗ để nàng tu luyện một mình, để nàng trút giận.
Hôm nay, cuối cùng cũng có một vị khách đến, chính là vị đã khiến nàng tức giận.
Uông Phương vừa nhìn thấy bóng dáng thiếu niên đã hừ nhẹ một tiếng, không thèm ý để ý tới hắn.
Ai ngờ cái vị chủ động xa cách nàng hôm nay lại đổi tính đổi nết, hiếm có khó tìm mà nói chuyện với nàng.
“Uông Phương, hôm nay đối thủ của nàng là một tên xảo quyệt, nàng phải cẩn thận.” Thiếu niên dịu dàng dặn dò nàng.
Uông Phương nhíu mày: “Yến Đình Vân, chuyện của ta còn cần ngươi quản à! Cút sang một bên, đừng có làm phiền ta!”
Nàng nói xong thì cầm kiếm đuổi thiếu niên khiến nàng phiền lòng ra ngoài. Nhưng nàng vừa ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của thiếu niên, bước chân đang tiến về phía trước đột nhiên khựng lại, dừng tại chỗ.
“… Ngươi là ai?” Vẻ mặt của Uông Phương hiện lên vẻ ngập ngừng, nàng nắm chặt kiếm trong tay: “Ngươi không phải là Yến Đình Vân.”
Thiếu niên không trả lời nàng, hắn cười dịu dàng, dung mạo tuấn tú vô song, khí độ phi phàm, tao nhã và lịch sự.
“Sư tôn đã nói với con, người trong ảo cảnh chỉ là vật được biến ra từ ký ức. Năm thứ hai sau khi con sinh ra thì người đã mất, ký ức về người đương nhiên sẽ không ở chỗ con mà là ở chỗ sư tôn.”
“Khi còn bé, con đã từng nghĩ về tính cách của người và phụ thân, sao hai người có thể trở thành bằng hữu của sư tôn. Những ngày qua khi ở bên người, con đã giải đáp được thắc mắc của mình bấy lâu nay, con đã được thỏa mãn tâm nguyện. Chỉ tiếc là con được gắn vào thân phận của phụ thân nên chưa từng được thấy tận mắt phong thái của bản thân ông ấy.”
Một chuỗi câu này chứa lượng thông tin quá lớn khiến Uông Phương nghe xong chỉ cảm thấy sửng sốt. Nàng nhìn chằm chằm thiếu niên với ánh mắt đầy địch ý, sau đó cầm kiếm của mình chĩa về phía hắn: “Ta đã nói mà, bảo sao dạo này càng ngày càng cảm thấy Yến Đình Vân có gì đó là lạ. Hóa ra mọi chuyện đều là do ngươi giở trò quỷ! Ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy? Nói cho ta biết mau, ngươi giấu Yến Đình Vân ở đâu rồi hả? Ngươi trả hắn lại cho ta ngay!”
Thiếu niên không trả lời câu hỏi của nàng, hắn chỉ tiếp tục lẩm bẩm: “Ảo cảnh có muôn hình vạn trạng, ta chưa bao giờ thấy ảo cảnh nào chân thật như thế này. Nó có thể xóa đi ký ức của con người rồi ném vào đây, làm cho họ mơ màng không thấy được chân tướng. Ngày nào chưa phá giải được ảo cảnh thì ngày đó còn bị nhốt trong đây, không thể tìm lại ký ức. Nhưng may là pháp lực của người tạo ra nơi này chưa quá cao siêu, không đủ để làm ảo cảnh vốn là cục diện khó giải này trở nên hoàn mỹ. Đôi lúc vẫn có lỗ hổng, vừa khéo lại để ta gặp được chúng, đây thật đúng là phải cảm tạ… sư tôn.”
Yến Lăng Khanh dừng lại, hắn nhìn Uông Phương một cách chăm chú; chỉ thấy thiếu nữ tràn ngập địch ý, khuôn mặt dần dần trở nên mê mang theo lời nói của hắn, cuối cùng nàng hoảng hốt đứng tại chỗ, im lặng không lên tiếng.
Đầu nàng bắt đầu lắc lư liên tục, trong họng không ngừng phát ra âm thanh khác thường. Trạng thái như vậy giằng co một hồi lâu thì nàng mới phục hồi tinh thần và trở lại bình thường. Uông Phương cầm kiếm trong tay, tu luyện với vẻ rầu rĩ không vui. Mỗi khi vung một kiếm, nàng sẽ hung tợn mắng Yến Đình Vân một câu.
Từ đầu tới cuối, nàng đều không chú ý tới sự tồn tại của Yến Lăng Khanh, hoặc là có một lực lượng nào đó đang cản trở tầm nhìn của nàng.
Phỏng đoán được chứng thực hoàn toàn, Yến Lăng Khanh dời tầm mắt, xoay người đi khỏi nơi này.
Hắn đã trở thành một lỗ hổng không thể sửa chữa ở đây.
Khi hắn không làm trái các nguyên tắc của thế giới này, hắn hoàn toàn giống như một người bình thường, là Nhân tộc Yến Đình Vân mà mọi người nhìn thấy. Nhưng khi hắn làm trái nguyên tắc, thế giới sẽ tạm thời che giấu sự tồn tại của hắn, khiến tất cả mọi người trong thế giới này không thể trông thấy hắn cho đến khi hắn trở lại bình thường, trở thành Yến Đình Vân trong mắt mọi người.
Nhưng Yến Lăng Khanh không phải là lỗ hổng duy nhất. Tiểu sư đệ là người đầu tiên có được ký ức đầy đủ trên thế giới này. Cậu có đặc quyền còn nhiều hơn so với những gì hắn nghĩ bây giờ, chỉ xem chính hắn có thể phát hiện ra hay không thôi.
Mà tiểu sư đệ không cần phát hiện ra những thứ này.
Bởi vì Yến Lăng Khanh sẽ bảo vệ cậu.
Ở đây, Yến Lăng Khanh sẽ thay thế sư tôn, trở thành cánh chim bảo vệ tiểu sư đệ, bảo đảm cậu không phải chịu chút thương tổn nào.
Thế giới này rất tốt, một khi người làm phép chết trong ảo cảnh, tất cả bọn họ sẽ sống ở đây và không thể từ trong này đi ra ngoài, từ đó toàn bộ đều sẽ đắm chìm trong mộng đẹp.
Sư tôn không còn trở thành chướng ngại cản trở bọn họ, Hoa Bất Tiếu và cả những người kia cũng vậy… Họ đều không còn là sự tồn tại mà hắn khó có thể với tới trong thời gian ngắn.
Hắn sẽ trở thành duy nhất của tiểu sư đệ.
Đợi tết Thượng Nguyên năm nay đến, hắn sẽ đi dạo hội chùa, xem pháo hoa với tiểu sư đệ, cậu sẽ được ăn kẹo hồ lô ngon nhất thế gian.
Lời hứa mà hắn hứa với tiểu sư đệ đều sẽ thực hiện từng cái một.