[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 63

“Diệp Kính Tửu, chẳng lẽ tình cảm của ta là thứ gì đáng xấu hổ đến vậy sao?”
Những lời này lập tức phá vỡ lớp màn mỏng manh của mối quan hệ mập mờ giữa hai người.
Trước khi Hoa Bất Tiếu nói ra những lời này, Diệp Kính Tửu còn có thể vờ như không biết gì cả, có thể tiếp tục tận dụng mối quan hệ ngầm hiểu giữa cả hai để giải tỏa dục vọng méo mó của bản thân.
Nhưng giờ đây, đột nhiên tất cả những ảo tưởng giả dối đều bị phá tan một cách tàn nhẫn, Diệp Kính Tửu nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.
Vết thương trên cổ bỏng rát, thể hiện ham muốn chiếm hữu không thèm che giấu của người bạo hành. Máu tươi đỏ sẫm liên tục trào ra từ miệng vết thương lại bị kẻ ấy dịu dàng liếm sạch sẽ. Hơi thở nóng rực phả lên miệng vết thương khiến Diệp Kính Tửu theo bản năng căng chặt cơ thể, bị thiếu niên giam cầm, để mặc cho đối phương tùy ý chiếm lấy.
Diệp Kính Tửu rũ mắt, lảng tránh ánh nhìn chăm chú của Hoa Bất Tiếu, sợi tóc dính trên thái dương bị mồ hôi làm ướt sũng.
Diệp Kính Tửu biết Hoa Bất Tiếu đang đợi cậu trả lời, hoặc ít nhất là mong nhận được điều gì đó—một lời hứa, hay thứ gì đó xa xỉ hơn cho Hoa Bất Tiếu.
Nhưng Diệp Kính Tửu chẳng thể cho hắn được bất cứ thứ gì.
Cậu có thể miễn cưỡng xem Hoa Bất Tiếu ban đầu, từ một Ma tôn cao cao tại thượng, như một thiếu niên thực sự, thậm chí ở một khía cạnh nào đó là bạn bè của hắn, là đối tượng để hắn thỏa mãn nhu cầu tình dục trong mối quan hệ bất thường này.
Cậu sẽ cưỡi trên người Hoa Bất Tiếu, cảm nhận dương vật nóng rực xâm nhập vào cơ thể, tùy ý ra vào ở trong động thịt mềm mại ướt át, âm đạo nhạy cảm sẽ bị hắn ra sức cọ xát, từng phần thịt bên trong cùng với dòng chất lỏng bắn tung tóe đều bị dương vật thô bạo xuyên qua từng lớp.
Những điểm nhạy cảm bên trong cơ thể cậu sẽ bị quy đầu của hắn hết lần này đến lần khác va chạm, nghiền ép, cọ xát thành một khối thịt nát. Cổ tử cung bị quy đầu trơn trượt thử khám phá, khi đùi của cậu đang căng thẳng run rẩy hắn sẽ mạnh mẽ đẩy vào. Rồi sau đó cậu sẽ giống như một chiếc bao cao su dành cho dương vật, hoặc là đối phương sẽ trở thành một chiếc máy mát xa lớn của cậu, cậu nhìn bụng dưới bằng phẳng trắng như tuyết của mình bị dương vật thô to kia đâm đến nhô lên, tựa như đã mang thai ba tháng. Cuối cùng ngay cả bản thân cậu cũng không biết bây giờ là ngày hay đêm, chỉ biết nhỏ giọng rên rỉ, nghe theo lời dụ dỗ lừa gạt của Hoa Bất Tiếu, lại gọi hắn là “Bất Tiếu ca ca”, cầu xin hắn phá hỏng chính cậu.
Nhưng điều duy nhất cậu không chấp nhận được cái gọi là “thích” của Hoa Bất Tiếu.
Mối quan hệ của bọn họ trở nên gần gũi hơn thông qua những lần tình dục mãnh liệt này, chính vì thế nên nó cho Hoa Bất Tiếu ảo tưởng, khiến hắn nghĩ rằng bản thân mình có cơ hội, hoặc ít nhất là Diệp Kính Tửu sẽ có một chút tình cảm mỏng manh với hắn.
Cho nên hắn xé toạc lớp màng mỏng manh này, mong chờ Diệp Kính Tửu có thể đáp lại khát vọng của mình.
Hắn có thể đợi, có thể nghe Diệp Kính Tửu nói rằng cậu không chắc chắn, rằng cậu đang giằng xé, mâu thuẫn, bởi cậu đã có đạo lữ, hoặc vì những điều kiêng kỵ khác. Chỉ cần có một chút phản ứng, bất kể là gì cũng được.
Thứ Hoa Bất Tiếu am hiểu nhất chính là tìm đường sống trong chỗ chết, điều đó mang lại cho hắn một cảm giác thành tựu mà trước đây chưa từng có. Tình yêu cũng giống như vậy, chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ luôn tìm được cách bước vào trong nội tâm của Diệp Kính Tửu.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, trong ánh mắt trốn tránh của thiếu niên, hắn chỉ có thể nhìn thấy một mặt hồ chết lặng, không có một chút gợn sóng nào.
Không phải là chán ghét, mà là một chút chật vật, cùng với sự mệt mỏi.
Thiếu niên khẽ thở dài.
“… Có những chuyện quá rối ren, ta không biết phải làm sao nữa.”
Hắn nghe thấy Diệp Kính Tửu đang chậm rãi mở miệng, cơ thể cứng đờ của thiếu niên dần dần thả lỏng, dựa lưng vào lồng ngực nóng rực của hắn.
“Ta chẳng thể cho ngươi được thứ gì, Hoa Bất Tiếu. Ta rất ghét ngươi. Không đúng, là hận ngươi.”
Giọng nói của thiếu niên trong lồng ngực hắn rất nhỏ nhẹ: “Ngươi luôn ép ta làm những chuyện ta không muốn làm, rồi không biết từ khi nào, mọi thứ rối tung cả lên… Khi ấy ta rất ghét ngươi, sợ hãi ngươi, chỉ muốn cách xa ngươi, chạy trốn khỏi ngươi.”
“Sau đó vào một đêm nọ, một đêm ta căm hận vô cùng, ta cảm ứng được người giấy ta tặng đại sư huynh bị phá hủy. Ma hỏa ngay lập tức thiêu rụi nó, chỉ một lúc, nó đã biến mất khỏi thế gian này.”
“Sau khi người giấy bị phá hủy, ký ức của nó sẽ dần dần chuyển lên người ta. Ta nhìn thấy ngươi bóp cổ đại sư huynh, cơ thể huynh ấy lơ lửng trên không trung, ngươi lại vung vẩy một cách tùy ý giống như đang chơi đùa, trên mặt vẫn còn ý cười.”
“Huynh ấy dần dần không thở ra hơi, nguyên anh bị phá hủy,chẳng thể phản kháng, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi một kích cuối cùng từ ngươi. Từ trước đến nay huynh ấy đều mặc y phục thanh tao, mặc đồ trắng là đẹp nhất, giống như thần tiên giáng trần, khiến người ta không dám dễ dàng đến gần. Huynh ấy vốn nên giống như sư tôn, xa cách người khác, khó tiếp cận, nhưng huynh ấy lại rất dịu dàng, nhất là đối với ta… Huynh ấy luôn chiều theo ta, ta muốn cái gì sư huynh đều sẽ thỏa mãn mọi mong muốn của ta. Nhưng đêm đó ta không thấy bộ y phục trắng của huynh ấy nữa, chỉ nhìn thấy lớp áo loang lổ máu đen, từ đầu ngón tay không ngừng nhỏ xuống, cả người giống như sắp chết, ánh mắt như tan rã.”
“Ta hận ngươi đến thấu xương.”
Diệp Kính Tửu nói.
Hoa Bất Tiếu vô thức cuộn ngón tay lại, rõ ràng hắn chẳng hiểu Diệp Kính Tửu đang nói gì, vậy mà tay chân lại lạnh ngắt, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu—
Diệp Kính Tửu hận hắn.
Trừ điều đó ra, sư huynh, người giấy trong miệng Diệp Kính Tửu, tất cả Hoa Bất Tiếu đều không quan tâm. Thậm chí, hắn còn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng sâu thẳm trong tâm, hắn cảm thấy mình chẳng sai, thế cho nên hắn không có một chút hối lỗi nào.
Hắn chỉ quan tâm đến Diệp Kính Tửu.
“Ta hận ngươi, nhưng ta không hận ngươi của hiện tại.” Thiếu niên trong lòng nắm lấy cánh tay hắn, Hoa Bất Tiếu rũ mắt,Để mặc thiếu niên thoát khỏi vòng tay mình, đẩy cửa phòng ra.
“Nên ta chẳng thể cho ngươi thứ gì cả, Hoa Bất Tiếu.”
Diệp Kính Tửu dứt khoát rời đi, không hề lưu luyến, chỉ để lại Hoa Bất Tiếu đứng sừng sững tại chỗ, ánh mắt tối tăm dõi theo bóng lưng gầy gò của cậu.
“Chuyện của ta không cần ngươi nhúng tay vào. Giống như bây giờ là được, cứ dựa theo lời hứa của chúng ta lúc trước đi, khi đại hội võ lâm kết thúc, Hoa gia chiến thắng, chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ, từ đây không gặp lại nữa.”
—
Từng ngọn cỏ, từng cái cây trên đỉnh thiên cung đều được chăm sóc tỉ mỉ, chỉ vì chủ nhân của nơi này chính là yêu hoàng tôn quý nhất thế gian.
Vậy mà giờ đây lại bị một thằng nhóc con không hiểu biết suýt chút nữa nhổ sạch, những chiếc lá xanh mướt mọng nước ban đầu giờ đây héo rũ, chỉ còn sót lại ít cành gãy đang cố gắng kéo dài hơi thở.
Nếu cỏ cây có linh hồn, chắc chắn sẽ mắng cho tên nhóc thoạt nhìn vô hại kia một trận tơi bời. Nhưng chúng không có thần trí, chỉ có thể mặc cho cậu nhóc mặt mày ủ rũ nhổ hết cành lá của mình.
“…Thật là, mình đã nói những gì vậy chứ…”
Diệp Kính Tửu cáu kỉnh đá vào gốc cây, cậu không dùng lực nhưng gốc cây vẫn run rẩy đổ xuống đống cành lá trên mặt đất.
Quá bốc đồng rồi, sao cậu lại buột miệng nói mấy lời kỳ quặc đó với Hoa Bất Tiếu bây giờ còn chưa biết gì chứ.
Cậu biết lời nói của mình rất tổn thương người khác, cho nên lúc rời đi cậu cũng không dám quay đầu lại nhìn.
Như vậy, bây giờ bọn họ đã cãi nhau một trận rồi, cậu cũng chẳng còn mặt mũi nào mà quay lại ngủ được nữa.
… Thôi vậy, đầu tiên cứ giải quyết chuyện trước mắt đã. Nếu có thể nhân cơ hội này xóa dấu ấn thần thức thì tốt quá rồi.
***
Trước đây sư tôn đã từng nói chỗ ở của cậu ở phái Tiêu Dao, Diệp Kính Tửu đến gần phái Tiêu Dao rồi nhìn xung quanh, cố gắng tìm vị trí sư tôn đã từng nói.
Đây là lần đầu tiên Diệp Kính Tửu đến chỗ ở tạm thời của phái Tiêu Dao ngàn năm trước… Nơi này, bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra vẻ nghèo kiết xác, khác biệt một trời một vực so với Hoa gia mà Diệp Kính Tửu đang ở.
Nói đi cũng phải nói lại, rõ ràng là sư tôn muốn giải trừ dấu ấn thần thức, nhưng chẳng đón cậu, mà lại còn bắt cậu tự tìm chỗ. Quả nhiên lùng vô tình, thật đúng là tính cách của sư tôn.
Hôm nay cũng vậy, khi rời khỏi võ trường, sắc mặt của sư tôn vô cùng tệ, không biết lại tức giận chuyện gì.
Nhưng Diệp Kính Tửu còn chưa kịp làm gì, đã nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo. Bóng dáng đó đứng ở lối vào phái Tiêu Dao, ánh trăng từ phía sau chiếu tới, rơi trên bờ vai áo trắng như tuyết của người đó, phủ lên một lớp ánh sáng bạc.
Diệp Kính Tửu theo bản năng dừng lại, ánh mắt cậu lóe lên, cậu nhận ra là ai đến, bàn tay ở dưới ống tay áo siết chặt lại thành nắm đấm, không nói gì.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, bóng dáng đó chậm rãi bước về phía cậu, để lộ khuôn mặt đẹp trai mà Diệp Kính Tửu rất quen thuộc, người đó dịu dàng nhìn cậu.
Là đại sư…Không, là Yến Đình Vân.
“Diệp đạo hữu, ngươi muốn đi tìm Sầm Lan sao?”
Giọng nói của thiếu niên tuấn tú kia dịu dàng, đôi mắt đào hoa sâu thẳm chứa ý cười, đáy mắt hắn cất giấu cảm xúc phức tạp mà Diệp Kính Tửu không nhận ra: “Phòng y ở chỗ sâu nhất trong kia, ta đưa ngươi qua đó.”
Diệp đạo hữu?
Đúng là một cách xưng hô xa lạ.
Đúng rồi, hắn là Yến Đình Vân, không phải đại sư huynh.
Đạo lữ của đại sư huynh là Diệp Kính Tửu, nhưng đạo lữ của Yến Đình Vân là người khác.
Có lẽ như vậy cũng tốt.
Dây dưa lòng vòng mãi, nếu hắn đã quên cậu rồi, không còn cậu vướng víu, có lẽ hắn sẽ tự do hơn một chút.
Không phải là cậu đã quyết định xong rồi à? Chuyện tồi tệ xảy ra trong Túy Tiên Lâu lần ấy, rõ ràng cậu đã kết làm đạo lữ với đại sư huynh, nhưng lại phát sinh quan hệ trái đạo lý hết lần này đến lần khác với những người khác nhau…
Cho nên, đại sư huynh quên đi cậu cũng tốt.
Diệp Kính Tửu nhắm mắt, trong lòng thở dài một hơi, khi mở mắt ra lần nữa, trên mặt đã không còn lộ chút cảm xúc nào, cậu nở một nụ cười nhạt đầy xa cách và khách sáo: “Không cần, đa tạ Yến đạo hữu, ta tự đi là được.”
Yến Đình Vân mím môi cười, không tiếp tục nói nữa. Hắn nghiêng người nhường đường cho Diệp Kính Tửu: “Diệp đạo hữu, xin cứ tự nhiên.”
Nắm nay cậu siết chặt, cậu ngẩng mặt lên, không muốn nhìn lại người mà cậu đã từng khắc cốt ghi tâm kia, cậu đi thẳng qua người Yến Đình Vân.
Từ đầu đến cuối, khoảng cách giữa hai người bọn họ chưa từng đến gần.
Yến Đình Vân quay đầu lại, hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang gõ của phòng của Sầm Lan, thấy thiến niên đi vào phòng của y rồi biến mất.
Bọn họ sẽ làm gì? Yến Đình Vân đình không biết được.
Hắn chỉ cảm thấy lồng ngực ngày càng nặng nề, như có một bàn tay vô hình siết chặt lấy tim mình, bóp đến mức đau đớn, tưởng chừng có thể nghiền nát thành từng mảnh máu thịt lẫn lộn.
“Mau nhớ lại đi.” Dường như trong đầu có một giọng nói lo lắng thì thầm với hắn.
“Mau nhớ lại đi.”
Cứ tiếp tục như vậy…
Cứ tiếp tục như vậy…
Cậu ấy sẽ thật sự rời xa ngươi.
——
Tâm tình vốn không tốt của Diệp Kính Tửu lại vì bất ngờ gặp được Yến Đình Vân mà càng trở nên ủ rũ.
Đến khi gặp lại sư tôn, cả người cậu đã có vẻ phờ phạc, cậu gật đầu với thiếu niên lạnh lùng đang ngồi xếp bằng kia, rồi bỏ giày đi đến ngồi đối diện với Sầm Lan.
Quá trình xóa bỏ dấu ấn thần thức không hề im lặng và thoải mái như khi kết ấn. Ngược lại, đây là một quá trình khá dài. Lúc trước Diệp Kính Tửu còn chưa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu đã thu thập rất nhiều bí pháp giải ấn ở Tàng Thư Các của phái Tiêu Dao. Nhưng mà dù có là bí pháp giải ấn nhanh nhất thì quá trình cũng cần tới năm lần mới giải được.
Mỗi một lần giải ấn, thực chất lại là một lần kết nối tinh thần dài đằng đẵng. Loại khoái cảm được sinh ra từ việc âu yếm linh hồn này khiến người ta trải qua một lần rồi lại muốn một lần nữa, thật sự rất khó để người ta cưỡng lại. Bởi vậy, phần lớn quá trình xóa bỏ dấu ấn thần thức này đều kết thúc trong thất bại, vì trong quá trình đó sẽ có một bên từ chối giải ấn hoặc là cả hai đều hối hận không muốn giải nữa.
Nhưng Diệp Kính Tửu lại không lo lắng về vấn đề này.
Theo cách nhìn khác, tuy rằng bây giờ cậu vẫn không có cách nào để ngăn lại khoái cảm trong khi kết nối tinh thần, vẫn đắm chìm trong đó, nhưng suy nghĩ muốn xóa bỏ cái “xiềng xích” này trong cậu ngày càng trở lên mãnh liệt. Suy nghĩ ấy có thể giúp cậu chống lại dục vọng khi kết nối tinh thần. Mặt khác, lớp kính lọc dày đặc khiến Diệp Kính Tửu tin chắc rằng ý chí của sư tôn cực kỳ vững vàng. Cho dù có là sư tôn lúc trẻ thì chắc chắn việc kết nối tinh thần cũng không ảnh hưởng cả.
Cho nên cậu vươn tay về phía Sầm Lan một cách thản nhiên, trong khi đối phương vẫn chậm chạp không muốn đưa tay ra, cậu giải thích: “Đây là bước cần thiết trong việc giải ấn.”
Thiếu niên tuấn tú lạnh lùng ngước mắt, đối diện với cậu một lát, y mới bằng lòng đặt tay lên, giọng nói lạnh nhạt: “Ta đã tìm kiếm bí pháp giải ấn rất lâu rồi.”
Trong lòng Diệp Kính Tửu mất bình tĩnh: “Cho nên là?”
“Trong đó không có bước này.” Sầm Lan đáp.
Diệp Kính Tửu gật đầu cho có lệ, đúng là bình thường khi giải ấn không có bước này. Bởi vì bình thường muốn xóa dấu ấn thần thức thì chắc chắn là quan hệ đạo lữ đã tan vỡ, bọn họ không chịu tiếp xúc thân thể, chỉ có thể giải từng bước thông qua trung gian.
Nhưng Diệp Kính Tửu và sư tôn lúc trẻ không phải loại quan hệ như vậy, không cần kiêng kị như thế. Bí pháp không cần thông qua trung gian như vậy sẽ nhanh hơn nửa tháng so với bí pháp bình thường, cậu lo đêm dài lắm mộng nên đương nhiên sẽ chọn cách giải ấn này.
Chỉ là cậu đã quên mất chuyện sư tôn không thích tiếp xúc thân thể với người khác.
Nhưng mà, “Vậy vì sao ngươi vẫn đưa tay ra?” Diệp Kính Tửu hỏi.
Thiếu niên nhìn cậu với ánh mắt lạnh nhạt rồi thôi, y bỏ qua câu hỏi của cậu: “Tiếp theo cần làm cái gì?”
“Chuyện tiếp theo không khác lắm so với những gì mà ngươi biết.” Diệp Kính Tửu không vui vẻ lắm, cậu “à” một tiếng rồi nắm lấy tay sầm Lan, cậu nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, cậu cố gắng đưa sư tôn vào trong biển ý thức của mình.
Bây giờ tu vi của Sầm Lan không cao lắm, sau này y mới luyện được bí pháp Lư Hỏa Hầm Thanh, còn bây giờ thì y vẫn chỉ là một con gà mờ. Điều này được thể hiện chủ yếu qua nhiệt độ cơ thể không khác mấy với người thường của y, khi Diệp Kính Tửu và Sầm Lan đan năm ngón tay vào nhau, cậu còn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên ngón tay của thiếu niên.
Đúng rồi, hiện giờ nhiệt độ cơ thể của sư tôn không quá lạnh như sau này, trong vài lần làm tình với y, khi dương vật đâm vào âm hộ sẽ khiến cậu thấy lạnh run cả người. Cho nên cậu không muốn làm tình với sư tôn ở trên giường, linh tuyền ở sau điện Tĩnh Tu tỏa hơi nóng kinh người, làm tình ở chỗ đó thì thoải mái hơn nhiều. Mặc dù khi sư tôn đâm mạnh vào trong sẽ khiến nước suối nóng chảy vào làm cậu khó chịu nhưng đó cũng có thể xem là một kiểu tình thú. Nhiều lúc khiến cậu thấy sướng đến mức quên đi hết luân thường đạo lý, khi đó cậu sẽ khẽ rên rỉ giống như chú mèo nhỏ ở trong lòng sư tôn.
Khụ, lạc đề rồi.
Ý thức Diệp Kính Tửu mơ hồ, cậu hoàn toàn không phát huy được chút tác dụng dẫn dắt nào, nhưng thần thức của Sầm Lan lại tiến vào biển ý thức của cậu một cách quen thuộc, y chủ động tiếp cận thần thức của cậu.
Diệp Kính Tửu nhanh chóng tỉnh táo, cậu hơi kinh ngạc khi thấy Sầm Lan tiến vào một cách suôn sẻ như vậy. Trực giác mách bảo có gì đó không đúng, nhưng cậu vẫn đè xuống nghi ngờ trong lòng, chờ đợi thần thức của Sầm Lan tới gần.
Rõ ràng cậu mới chỉ gặp sư tôn lúc trẻ vài lần, nhưng lại không hề có chút cảnh giác nào. Đối với việc kết nối tinh thần sắp xảy ra này, ngoài cảm giác căng thẳng khi lâu rồi chưa thực hiện kết nối tinh thần ra thì cậu còn có cảm giác hưng phấn khi xóa bỏ dấu ấn.
Thế cho nên khi một cỗ thần thức cực kỳ mạnh mẽ đánh úp về phía Diệp Kính Tửu, cậu vẫn không hề chuẩn bị gì. Chưa kịp phản ứng lại thì cậu đã nhanh chóng bị quấn vào làn sóng tình dục. Trong khi linh hồn mất ý thức liều chết dây dưa thì cỗ thức cường đại kia đã liếm sạch linh hồn cậu không chừa chỗ nào, y xâm chiếm tất cả những gì cậu có bằng cách vừa ngang ngược vừa tham lam.
“Không ngoan.”
Trong lúc ý thức đang mơ hồ, dường như Diệp Kính Tửu đã nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của sư tôn.
*
Bí pháp quay ngược thời gian của Lâm Thời Chiêu cực kỳ mạnh, thậm chí còn vượt qua một phần quy luật thời gian do Thiên Đạo định ra.
Nhưng cũng không hẳn là không có chút sơ hở nào.
Hoặc có thể nói là những thứ không có biểu đồ thì không đáng nhắc tới.
Mặc dù về mặt nghiên cứu lĩnh vực linh hồn, Sầm Lan không hiểu biết nhiều bằng Hoa Bất Tiếu nhưng y lại tự có cách phá giải của riêng mình.
Dấu ấn thần thức khắc sâu trong biển ý thức của đứa nhỏ chính là mắt xích quan trọng nhất.
Nhưng y lại không ngờ rằng nguyên nhân của lần dao động thần thức này lại là vì Diệp Kính Tửu muốn xóa bỏ nó.
Không ngoan.
Thần thức đã ngủ say rất lâu của thượng thần thức tỉnh, y nắm chặt tay thiếu niên, đầu ngón tay lặng lẽ ngưng tụ cảm giác lẽo.
Đạo lữ của y còn nhỏ nên vẫn nghịch ngợm, cho nên cần phải dạy dỗ.
*
Trong nháy mắt khi Sầm Lan tiến vào thần thức của Diệp Kính Tửu, ý thức của y rơi vào bóng tối một cách khó hiểu.
Y tưởng Diệp Kính Tửu đã làm gì đó, nhưng khi y mở mắt ra lần nữa, thần thức và thân thể y đã tách ra làm hai. Linh hồn dây dưa mang đến cảm giác sung sướng vô hạn đang điên cuồng đánh sâu vào ý thức của y, cùng lúc đó, dưới thân thể y lại là Diệp Kính Tửu quần áo xộc xệch, lúc này đôi mắt thiếu niên khẽ hé mở, con ngươi tan rã càng được phóng đại, toàn thân cậu không ngừng run lẩy bẩy, cơ thể nóng bừng.
Sầm Lan dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đang run rẩy của thiếu niên, mỗi một lần lên đỉnh khi kết nối tinh thần, ngón tay của y hoàn toàn mất kiểm soát, đâm thẳng vào trong khoang miệng ấm áp của thiếu niên, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của thiếu niên rồi khuấy động.
Y có thể nhìn thấy rõ ràng nước bọt trong khoang miệng của thiếu niên cũng khuấy động theo ngón tay của mình, chúng tràn ra khỏi khóe miệng. Gò má trắng như tuyết của thiếu niên dần dần nhuộm lên màu đỏ ửng đẹp mắt, lông mi vừa dài vừa dày run rẩy liên tục, đôi mắt cậu hoảng hốt, co rút theo từng nhịp của ngón tay.
Dục vọng đang điên cuồng dâng trào.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, tựa như thân thể hiện tại của mình không do y điều khiển, nhưng dường như lại đúng là y đang làm như vậy.
Y đang muốn như vậy, chứ đây không phải là tưởng tượng.
Y dần dần cảm nhận được linh hồn mỹ vị của thiếu niên, tham lam mút mát từng tấc tinh túy của linh hồn y, rồi nhẹ nhàng quấn quýt qua lại với ý thức của y.
Mỗi một lần thần thức của thiếu niên có ý định cắt đứt loại khoái cảm trong linh hồn này nhằm cưỡng chế xóa dấu ấn thần thức thì đều bị y kéo trở lại xoáy nước tình dục.
Thân thể thiếu niên dần dần có phản ứng trong lúc dây dưa.
Dấu ấn thần thức là một thứ rất đặc biệt, rõ ràng Sầm Lan chưa bao giờ thấy cơ thể trần truồng của thiếu niên, nhưng đã cảm nhận được sự động tình trong thân thể của thiếu niên, cũng cảm nhận được được sự bí ẩn trong cấu tạo cơ thể của thiếu niên.
Nơi mềm mại thần bí giữa hai chân thiếu niên, đang khát vọng y đâm vào.
. . .
Không đúng. Y đang làm gì vậy?
Gân xanh nổi nên vì ý định giãy dụa của chủ nhân, khuôn mặt tuấn tú luôn không có chút thay đổi nào của thiếu niên toát ra lớp mồ hôi mỏng. Y cố gắng rút ngón tay ra khỏi khoang miệng mềm mại ấm áp của cậu, nhưng…
Y không làm được.
Động tác rút ra biến thành thong thả khuấy động, ý thức của y dần dần hòa tan theo việc kết nối tinh thần, mơ hồ không rõ, y dùng ngon tay kẹp chiếc lưỡi mềm mại của thiếu niên theo bản năng, ngón tay trượt từ đầu lưỡi đến thân lưỡi, lần nào cũng vừa ấn vừa khuấy động thứ mềm mại ấy, bên tai còn có thể nghe được tiếng rên rỉ hỗn loạn của thiếu niên.
“Ưm… A…”
Ý thức của y là chính y, lại chẳng phải y. Vào giờ phút này thần thức của y mạnh mẽ chưa từng có, có thể nghiền ép ăn mòn thần thức của thiếu niên trong nháy mắt. Liếm láp từng tấc linh hồn của thiếu niên, chiếm lấy nơi mềm mại yếu ớt nhất, cảm nhận tiếng kêu khóc hắn tràn ngập ỷ lại của cậu, cho đến khi cậu hoàn toàn thuộc về mình.
Khoái cảm, thỏa mãn.
“Sư … Tôn…”
Trong lúc rối loạn, hình như y nghe thấy tiếng nỉ non nức nở của thiếu niên.
Lời thì thầm đau đớn mà ngọt ngào, ỷ lại mà đấu tranh.
Ý thức của y lập tức lệch lạc méo mó trong tiếng nỉ non này, thần thức thiếu niên thừa dịp này cố gắng thoát ra, nhưng ở giây tiếp theo lại bị ý thức mạnh mẽ hơn trấn áp.
“Không ngoan.” Y nghe thấy chính mình phát ra một tiếng thở dài.
“Diệp Kính Tửu…”
“Kính Tửu…”
Một tiếng thở dài kia, tựa như y đã chờ đợi giờ khắc này quá lâu.
——
Là sư tôn.
Mỗi một lần linh hồn run rẩy đều đang nói cho Diệp Kính Tửu biết rằng người đang kết nối tinh thần hiện tại với mình là sư tôn.
Cảm giác tủi thân không giải thích được bỗng nhiên bộc phát trong nháy mắt, thúc giục khiến Diệp Kính Tửu muốn chui vào lòng sư tôn, sau đó nằm ở trong lòng y khóc lớn một trận.
Trong tiếng thở dài của sư tôn, cậu hoàn toàn từ bỏ chống cự, ý thức buông lỏng, tùy ý để linh hồn của mình bị ôm lấy và chiếm hữu.
Hình như trán cậu được hôn một cái.
Lạnh đến thấu xương, nhưng lại làm cho linh hồn Diệp Kính Tửu nóng lên.
“Sư tôn…”
Cậu nỉ non, trong khoảnh khắc linh hồn liều chết dây dưa, ý thức đang trở về thân thể. Cậu khó có thể tách thần thức và thân thể ra làm hai, trong lúc mông lung thì nhìn thấy trước mặt chính là gương mặt vừa quen thuộc mà vừa xa lạ kia.
Thiếu niên tuấn mỹ trong trẻo lạnh lùng nhìn cậu, hình như trong đáy mắt y đang đè nén một ngọn lửa. Trên chóp mũi y rịn ra những giọt mồ hôi li ti, chúng nhỏ giọt xuống mí mắt Diệp Kính Tửu theo chuyển động thân thể.
Đầu lưỡi bị ngón tay đùa bỡn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng thỉnh thoảng đụng vào hàm trên, gợi lên sự đau đớn vi diệu. Nước bọt tiết ra, thấm ướt ngón tay trong khoang miệng ấm áp. Yết hầu cậu chuyện động một cách khó khăn, đầu lưỡi cậu dùng sức chống lại ngón tay của thiếu niên, hòng ngăn cản tiếp tục bị đùa bỡn, nhưng này càng giống là một loại tán tỉnh bí ẩn, dụ dỗ thiếu niên càng hành động thô bạo mạnh mẽ hơn.
Nước miếng không thể khống chế nên tràn ra từ khóe miệng, Diệp Kính Tửu nức nở, cậu ngẩng cổ trắng như tuyết lên, cảm nhận được bàn tay kia của thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve cổ trắng như tuyết của cậu, chầm chậm vuốt ve, cuối cùng dừng ở một chỗ chói mắt.
Trên chiếc cổ thon dài trắng như tuyết của thiếu niên, vốn dì phải hoàn mỹ không tỳ vết mà giờ lại có mấy dấu vết cực kỳ chói mắt.
Một dấu răng, vết máu chưa khô hoàn toàn.
Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể cảm nhận được sự chiếm hữu vừa điên cuồng vừa mạnh mẽ.
Chướng mắt.
Sầm Lan chợt nghĩ ra chữ này.
Ánh mắt y trầm xuống, nghĩ đến thiếu niên trò chuyện vui vẻ với Diệp Kính Tửu vào ban ngày.
Hoa Bất Tiếu.
Y dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cổ Diệp Kính Tửu, giọng nói lạnh nhạt khàn khàn: “Là hắn.”
Dường như thiếu niên còn không hiểu hắn đang hỏi cái gì, cậu chỉ kháng cự lại hành động vuốt ve vết thương của y.
Đau lắm.
Nhưng…… Cơn đau đang dịu đi.
Diệp Kính Tửu mở to hai mắt, cậu cảm nhận được một cỗ linh lực lạnh như băng đang bao bọc lấy miệng vết thương dữ tợn. Vết răng vốn đã kết vảy đang biến mất với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, thiếu niên hạ thấp thân thể, y vùi đầu vào cổ cậu, cánh môi lạnh như băng phủ lên vết thương đã khép lại kia.
Y hé môi, hàm răng để ở trên làn da mỏng manh, cảm giác như mạch máu màu xanh sẽ bị đâm xuyên trong chớp mắt.
Nhưng chỉ chạm vào da thịt, nhẹ nhàng cọ xát.
Bên trong sư tôn rất dịu dàng.
Diệp Kính Tửu vẫn luôn biết điều này.
Cũng giống như lúc này.
Cậu nhắm mắt, ôm lấy cổ thiếu niên, bàn tay cậu đặt trên trâm cài tóc bằng gỗ đàn hương.
Trong nháy mắt trâm cài được gỡ xuống, mái tóc dài màu mực như thác nước rơi xuống. Thiếu niên mi mục như họa, lộ ra biểu cảm lạnh nhạt, đáy mắt lại như có ngọn lửa bị đèn nén, y nghiêng mặt về phía cậu.
Khi môi chạm vào nhau, dường như linh hồn cũng đang run rẩy.
Lông mi Diệp Kính Tửu rung động, cậu chủ động biến nụ hôn này thành hôn sâu.
Lúc hôn môi mơ hồ có tiếng nước dính dính phát ra, khoái cảm khi đầu lưỡi quấn lấy nhau không thua gì khi hai linh hồn va chạm.
Sự xao động không biết càng lúc càng nôn nóng, đang gào thét thúc giục Sầm Lan làm gì đó.
Yết hầu Sầm Lan khẽ chuyển động, cuối cùng gương mặt trong trẻo lạnh lùng cũng nhuốm một chút dục vọng.
Bàn tay y trượt xuống theo chiếc cổ trắng như tuyết, y nới lỏng vạt áo thiếu niên ra.
Tiếng quần áo rơi xuống trong màn đêm yên tĩnh vang lên cực kỳ rõ ràng.
Ngọn nến leo lét bập bùng, ánh trăng nơi chân trời cũng mờ tối, vẩn đục.
Bậc thiên chi kiêu tử*, vốn không vướng bụi trần, giờ khắc này lại bị kéo xuống nhân gian.
(*) Thiên chi kiêu tử (天之骄子): là một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là “đứa con cưng của trời”