[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 62
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 62 - Tình cảm của ta là thứ gì đáng xấu hổ lắm sao?

Ngày đầu tiên của Đại hội võ lâm kết thúc khi những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn tắt hẳn.
Không khí ngày ngày đại hội võ lâm lần này khác hẳn mọi khi, số vụ Nhân tộc tàn sát lẫn nhau tăng lên đáng kể. Những chuyện như Hoa Linh nhìn thấy xảy ra với tần suất cao trên khắp các đấu trường. Hôm nay các quý tộc đã có một bữa tiệc no nê, thỏa mãn rời đi.
Hoa Bất Tiếu nói những kẻ nhận uỷ thác của Yêu tộc để giết người được gọi chung là “chó săn”, trong lời nói mang theo sát ý lạnh lẽo thấu xương.
Nhưng may mắn là lần này vận khí của Hoa gia không tệ, không gặp phải đám chó săn kia. Hoa gia là thế gia hàng đầu ở Nhân tộc, tất nhiên sẽ phái ra các đệ tử có thực lực ưu tú, không ngoài dự đoán, tất cả đều dễ dàng vượt qua vòng sơ tuyển.
Nhưng đây không phải là điều Diệp Kính Tửu quan tâm nhất lúc này.
Hiện giờ cậu đang nghĩ làm thế nào để thoát khỏi tầm mắt nhìn chằm chằm như hổ rình mồi của Hoa Bất Tiếu, lén đến chỗ sư tôn để bắt đầu lần giải trừ dấu ấn thần thức đầu tiên.
Tuy dấu ấn thần thức là tượng trưng cho sự thân mật giữa đạo lữ, nhưng khi thực lực cả hai quá chênh lệch, Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy đó giống như là một sợi xích chó quấn quanh cổ mình, trói buộc và giám sát cậu.
Cho dù sư tôn chưa từng có suy nghĩ như vậy, nhưng Diệp Kính Tửu với tư cách là một người độc lập, chỉ muốn nhanh chóng giải trừ cảm giác bị trói buộc này.
Mà lúc này, Hoa Bất Tiếu đang dựa vào cửa, tay bưng một chén trà nóng, nhìn cậu với vẻ mặt như cười như không.
Diệp Kính Tửu tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, chỉ có thể đứng trước mặt hắn, giằng co với Hoa Bất Tiếu.
“Ngươi muốn đi đâu?” Hoa Bất Tiếu hỏi: “Sáng mai có trận đấu, bây giờ nên nghỉ ngơi sớm mới phải.”
“Không liên quan đến ngươi.” Diệp Kính Tửu nói, bước sang trái một bước, định vòng qua Hoa Bất Tiếu ra ngoài.
Đối phương thờ ơ mà bước theo cậu một bước, chặn đường đi của cậu: “Sao lại không liên quan đến ta? Ta là người đứng đầu Hoa gia, đương nhiên phải chăm sóc cho sự an toàn của ngươi, huống hồ quan hệ của chúng ta…”
Nói đến đây, Hoa Bất Tiếu hơi nheo mắt lại, đôi mắt quyến rũ chứa ý cười khẽ liếc nhìn Diệp Kính Tửu, đầu lưỡi đỏ thẫm lộ ra một chút, liếm liếm môi, ý tứ ám chỉ cực kỳ rõ ràng.
Hoa Bất Tiếu sinh ra đã cực kỳ đẹp mắt, tuy rằng không sánh được với đại sư huynh đẹp như tiên giáng trần, nhưng cũng là một đại mỹ nhân hàng đầu. Hiện giờ cố ý dụ dỗ, mê hoặc lòng người tất nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.
Diệp Kính Tửu chợt cảm thấy tim mình như bị khều nhẹ một cái, hoa huyệt mấy ngày hôm nay vì huấn luyện mà chưa được thỏa mãn cũng lặng lẽ ẩm ướt một mảng quần lót dưới bầu không khí mập mờ này.
Hơi nóng ‘bùm’ một tiếng xộc lên đầu, vành tai trắng ngần hoàn toàn ửng đỏ, Diệp Kính Tửu vừa tức giận cơ thể không biết kiềm chế của mình, vừa không nhịn được mà tưởng tượng cảnh Hoa Bất Tiếu dùng đầu lưỡi liếm bướm nhỏ của cậu đến cao trào.
Cũng không biết Hoa Bất Tiếu bẩm sinh đã thông thạo chuyện giường chiếu hay sao, rõ ràng lúc mới gặp, tuy bề ngoài là một thiếu niên không đứng đắn, nhưng bên trong lại vô cùng ngây thơ, giờ lại đã biết dùng đầu lưỡi liếm cậu đến cao trào. Mỗi lần mút lấy dâm dịch chảy ra từ bướm dâm, phát ra âm thanh đặc biệt vang dội khiến Diệp Kính Tửu nhạy cảm vô cùng, hai chân dùng sức kẹp chặt cổ Hoa Bất Tiếu, chiếc eo thon trắng như tuyết cong lên bắn đầy dâm dịch vào mặt Hoa Bất Tiếu.
Khi Diệp Kính Tửu không trong kỳ phát tình, da mặt khá mỏng lại dễ xấu hổ.
Hoa Bất Tiếu lại thích nói những lời không biết xấu hổ, có lúc sắp liếm đến cao trào, Hoa Bất Tiếu lại nổi lên ý đồ xấu xa, ngẩng đầu lên hỏi Diệp Kính Tửu đang đỏ mặt bừng bừng rằng liếm có sướng không. Diệp Kính Tửu xấu hổ, chỉ ấn đầu hắn bảo hắn cứ liếm tiếp đi, đừng nói chuyện. Hoa Bất Tiếu ngoan ngoãn làm theo, quay đầu ngậm lấy nụ hoa âm đạo non mềm bị mút sưng lên, vừa đau vừa sướng.
Diệp Kính Tửu muốn ngăn cản, nhưng không nói ra được thành lời, chỉ có thể mềm nhũn nằm trên giường rên rỉ mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Nụ hoa âm đạo non mềm nhạy cảm, bị răng hắn tùy ý cọ xát vài cái, thân thể liền run rẩy lên đỉnh khiến nước chảy ướt thịt âm đạo một mảng ướt đẫm, không chỉ miệng âm đạo hồng hào vì khoái cảm mãnh liệt này mà co rút không ngừng, ngay cả lỗ tiểu hồng trắng ướt mềm cũng co rút không thôi. Hoa Bất Tiếu thấy đáng yêu, còn dùng đầu lưỡi trêu chọc chỗ ấy, đầu lưỡi muốn chui vào trong, Diệp Kính Tửu khó chịu đá hắn xuống giường.
… Sao cậu lại toàn nghĩ đến những chuyện này rồi? Dừng lại, sư tôn còn đang đợi cậu!
Diệp Kính Tửu hoàn hồn, ho khan một tiếng. Cậu coi như mình và Hoa Bất Tiếu chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng chưa làm những việc chỉ quan hệ thân mật mới làm. Đôi lông mày thanh tú của cậu hơi nhíu lại, bèn mở miệng bảo Hoa Bất Tiếu nhường đường.
Hoa Bất Tiếu chậm rãi lắc lắc chén trà trong tay, giọng điệu lười biếng: “Không nhường.”
Diệp Kính Tửu mím môi: “Ngươi đừng quậy nữa được không? Ta có chuyện gấp.”
“Chuyện gấp là đi hẹn hò ban đêm cùng cái tên họ Sầm kia?”
Hoa Bất Tiếu nheo mắt, thân hình hắn cao lớn thẳng tắp, khi cúi người tiến sát lại gần Diệp Kính Tửu, bóng dáng to lớn dưới ánh nến bao trùm lấy Diệp Kính Tửu, giọng điệu đột nhiên trầm xuống: “Diệp Kính Tửu, ngươi đã có ta rồi. Tại sao còn muốn đi tìm y? Là ta không thể thỏa mãn ngươi sao? Ngươi còn cần người nam nhân khác mới thoả mãn được?”
Tốc độ nói chuyện của Hoa Bất Tiếu cực kỳ nhanh, từng câu từng chữ chất vấn Diệp Kính Tửu, nụ cười trên mặt không biết từ lúc nào đã biến mất hoàn toàn mà nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Tửu.
Nghe câu chất vấn này, Diệp Kính Tửu ngẩn người, dường như không ngờ Hoa Bất Tiếu sẽ nói ra những lời này. Hồi lâu sau cậu mới hoàn hồn, sắc mặt so với ban nãy càng thêm lạnh lẽo, đôi môi nhạt màu mím chặt đẩy mạnh Hoa Bất Tiếu ra, chỉ nói hai chữ: “Tránh ra.”
Hoa Bất Tiếu xem cậu là loại người gì?
Là loại hạ tiện dâm đãng, thân thể đói khát, phát tình khắp nơi, thích giao hoan với đủ loại nam nhân sao.
Nếu không phải vì cơ thể này.
Cơ thể dị dạng này…
Sao cậu lại rơi vào bước đường này chứ?
Diệp Kính Tửu không muốn nói nhiều với Hoa Bất Tiếu nữa, khi cậu không tức giận trông mềm mại nhỏ nhắn, dễ bị bắt nạt vô cùng. Khi tức giận lại mang theo vài phần bóng dáng của Sầm Lan, chỉ là viền mắt đỏ hoe, bất ngờ phá vỡ khí chất lạnh lùng sắc bén, ngược lại giống như một người bị tủi thân, cố nén nước mắt, mềm mại mà bướng bỉnh.
Tất nhiên Hoa Bất Tiếu nhìn ra được Diệp Kính Tửu thật sự tức giận.
Hắn vô tình chọc giận đối phương, nhưng nửa đêm Diệp Kính Tửu nhất quyết một mình đi gặp Sầm Lan, có nam nhân nào chịu được chuyện bị cắm sừng thế này?
Chuyện này giống như một cái gai cắm sâu trong lòng Hoa Bất Tiếu, mãi không rút ra được. Đến tận đêm nay, khi Diệp Kính Tửu nhất quyết phải đi gặp cái tên họ Sầm kia, lửa ghen trong hắn bùng lên dữ dội. Tâm trạng vốn đã đè nén nay lại mất kiểm soát, hắn buột miệng thốt ra những lời cay nghiệt, làm tổn thương người mình yêu.
… Nhưng bây giờ hối hận cũng vô ích.
Hoa Bất Tiếu thuận theo hướng Diệp Kính Tửu đẩy hắn ra mà lùi lại hai bước, dường như cuối cùng cũng thỏa hiệp, nhường lối, không còn chắn trước cửa nữa, mặc cho Diệp Kính Tửu rời đi.
Diệp Kính Tửu không nhìn hắn, sắc mặt lạnh lùng muốn cất bước rời đi.
Ánh mắt Hoa Bất Tiếu trở nên u ám. Khi Diệp Kính Tửu sắp kéo cửa ra, hắn đột ngột ấn mạnh lên cánh cửa, đồng thời cúi người bao phủ lấy y từ phía sau.
Lực ấn mạnh mẽ đó khiến cánh cửa gỗ “ầm” một tiếng đóng sầm lại, phát ra âm thanh chói tai vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch.
Hoa Bất Tiếu cúi người, rút ngắn khoảng cách với Diệp Kính Tửu. Thân hình cao lớn của hắn bao phủ lấy Diệp Kính Tửu, cảm giác áp bức mãnh liệt khiến Diệp Kính Tửu nhíu mày, giãy giụa muốn thoát khỏi sự giam cầm của Hoa Bất Tiếu.
Thiếu niên vẫn bất động, giam cầm cậu thật chặt trong vòng tay nóng rực.
“… Xin lỗi. Chỉ là ta… không thoải mái lắm.”
Hơi thở nóng rực của Hoa Bất Tiếu phả vào cổ Diệp Kính Tửu, rõ ràng thân thể đang tỏa ra khí tức xâm lược mạnh mẽ, nhưng lại dùng giọng điệu thất vọng như thể bị Diệp Kính Tửu làm tổn thương để xin lỗi cậu.
Diệp Kính Tửu không có tâm trạng nghe lời xin lỗi của Hoa Bất Tiếu, cậu chỉ muốn rời khỏi đây. Nhưng Hoa Bất Tiếu bao phủ lấy cậu từ phía sau, mặc kệ sự giãy giụa của cậu mà nói bên tai không ngừng.
“Rốt cuộc là vì chuyện gì mà nửa đêm ngươi lại đi gặp y? Ta cứ mãi nghĩ về điều đó.”
“Ta không nhịn được mà cữ nghĩ mãi… Liệu hai người có làm ra chuyện gì khiến ta tức giận, khiến ta… ghen tị hay không.”
“Y có giống ta không? Có chạm vào ngươi, chiếm lấy ngươi, thỏa mãn ngươi. Cho đến khi ngươi không cần ta nữa, trong mắt chỉ có y, chỉ muốn được y ôm ấp vỗ về.”
“Ngươi sẽ quên ta, giống như ta ở trong lòng ngươi chẳng là gì cả, chỉ là công cụ để ngươi giải tỏa dục vọng. Chơi chán rồi sẽ tùy tiện vứt bỏ ta, không bao giờ quay đầu tìm ta nữa.”
“Nếu như vậy ta sẽ phát điên mất, Diệp Kính Tửu.”
“…Ngươi đang nói nhảm nhí gì vậy? Ta làm sao có thể — Á —Đau”
Đột nhiên cổ truyền đến cảm giác nhói đau, Diệp Kính Tửu run rẩy, giãy dụa muốn thoát khỏi sự cắn xé của thiếu niên —
Nhưng chỉ nhận lại được sự đau đớn dữ dội hơn.
“Ngươi điên rồi?!” Diệp Kính Tửu dùng cùi chỏ thúc mạnh vào bụng thiếu niên, nhưng Hoa Bất Tiếu chỉ ho nhẹ một tiếng rồi bật ra tiếng cười trầm thấp.
“Ta không phải người tốt lành gì, Diệp Kính Tửu.” Hoa Bất Tiếu nói: “Ngươi không thể cho ta tất cả rồi lại tự ý thu hồi nó.”
Diệp Kính Tửu nhịn đau rồi nghiêng đầu, ánh mắt đột nhiên chạm vào đôi mắt sâu thẳm của thiếu niên.
Đôi mắt ấy tối tăm u ám, ẩn giấu thứ gì đó quen thuộc đến mức khiến Diệp Kính Tửu lạnh cả sống lưng. Hắn cong cong khóe mắt nhìn cậu: “Rõ ràng ngươi biết mà, vì sao cứ luôn giả vờ như không thấy?”
“Diệp Kính Tửu, chẳng lẽ tình cảm của ta là thứ gì đáng xấu hổ đến vậy sao?”