[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 61

Vào ngày đầu tiên của đại hội võ lâm, Đỉnh Thượng Thiên Cung náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Các thế lực của Nhân tộc cùng xuất hiện tại khu vực chờ đợi hình tròn, bao quanh khu vực chờ đợi là khán đài dành cho Yêu tộc quan sát. Khán đài ấy tựa như một bức tường thành khổng lồ, bao phủ toàn bộ Nhân tộc một cách kín kẽ.
Diệp Kính Tửu ngồi trong khu vực chờ có thể cảm nhận rõ ràng trên đỉnh đầu có vô số ảnh mắt tà dị, những ánh mắt ấy tham lam mà hiểm ác chăm chú theo dõi bọn họ.
Trước khi Đỉnh Thượng Thiên Cung chính thức bắt đầu, thường sẽ cử hành một nghi thức quan trọng.
Yêu hoàng sẽ ngồi tại vị trí cao nhất của đấu trường để xem Nhân tộc tự tàn sát lẫn nhau, lúc này sẽ có nội thị đại diện cho Yêu hoàng, thay mặt Yêu hoàng đọc lên một bài diễn văn vừa tàn khốc đẫm máu lại vừa ưu nhã lạnh lùng.
Thực tế, Diệp Kính Tửu vô cùng nghi ngờ rằng Yêu hoàng trước đây có phải là quá rảnh rỗi nên mới nghĩ ra một ý tưởng độc ác như vậy hay không.
Khi Diệp Kính Tửu vẫn đang mải suy nghĩ miên man, thì con mắt khổng lồ đại diện cho Yêu hoàng ở phía trên đấu trường đột nhiên phát ra âm thanh vô cùng kỳ quái. Cùng lúc âm thanh phát ra, toàn bộ đấu trường lập tức chìm vào tĩnh lặng, không một tiếng động. Tất cả ánh mắt đều đồng loạt hướng về con mắt quỷ dị phía trên.
Theo bản năng, Diệp Kính Tửu cũng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy con mắt tà dị kia bắn ra những tia sáng đen tím, ánh sáng ấy tựa như một đường hầm thời không, các nội thị của Yêu hoàng với hình dạng khác nhau từ hai bên chậm rãi bước ra, đi theo con đường ánh sáng trải ra tiến về vị trí cao nhất.
Ước chừng một hồi sau, một cỗ kiệu mềm khổng lồ màu đen tuyền, cao tựa mấy trăm người được một đám yêu thú khiêng ra. Chúng cất bước nhịp nhàng, hổn hển khiêng về phía trước. Mặc dù thân hình những yêu thú này to lớn gấp trăm lần Diệp Kính Tửu, nhưng sắc mặt vẫn hiện rõ vẻ khó nhọc, như thể chủ nhân của cỗ kiệu mềm ấy nặng nề vô cùng, ngay cả hơn chục yêu thú hợp lực cùng khiêng cũng hơi không chống đỡ nổi.
Khi cỗ kiệu mềm vừa xuất hiện, bất kể là Nhân tộc hay Yêu tộc trong đấu trường, tất cả đều ngoan ngoãn quỳ một nửa người về phía cỗ kiệu, cúi thấp đầu, dùng tư thế của kẻ thuần phục nghênh đón sự xuất hiện của Yêu hoàng.
Chỉ có Diệp Kính Tửu là chẳng hề bận tâm, trong lòng đầy hiếu kỳ, lặng lẽ ghé sát bên Hoa Bất Tiếu hỏi: “Đó chính là Yêu Hoàng sao?”
Từ lúc cỗ kiệu mềm kia được khiêng ra, sắc mặt Hoa Bất Tiếu đã trầm xuống hẳn, lúc này đột nhiên nghe thấy Diệp Kính Tửu hỏi, hắn mới miễn cưỡng đè nén vẻ mặt u ám xuống, khẽ gật đầu.
“Đó là Yêu hoàng Cốc Lượng, là Long tộc có huyết mạch tối cao trong Yêu tộc. Vạn năm trước, hắn giết chết Yêu hoàng tiền nhiệm đoạt lấy hoàng vị, dẫn dắt Yêu tộc bước vào thời kỳ cường thịnh chưa từng có và kéo dài đến tận ngày nay.”
Diệp Kính Tửu trầm ngâm như có điều suy nghĩ, bàn tay giấu trong tay áo bỗng bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Diệp Kính Tửu theo phản xạ quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh vẫn dõi ánh mắt về phía trước mà không hề nhìn cậu, nhưng lòng bàn tay nắm lấy tay cậu lại ấm áp lạ thường: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Diệp Kính Tửu khẽ ho một tiếng, hơi không tự nhiên mà rút tay về, vội vàng giải thích: “Ta đâu có sợ.”
Thế nhưng Hoa Bất Tiếu vẫn thản nhiên như cũ, hắn nắm ngược cổ tay Diệp Kính Tửu, lại nắm tay cậu kéo trở lại, khẽ cười một tiếng: “Vậy xem như ta sợ là được rồi, ngươi an ủi ta một chút đi.”
Diệp Kính Tửu trợn mắt há hốc mồm, nhất thời không nói nên lời. Ngược lại, Hoa Linh đứng bên trái hắn liếc nhìn bọn họ một cái, biểu cảm khó nói thành lời, còn trợn mắt với cả hai người họ.
Quay lại chủ đề chính, cỗ kiệu mềm khổng lồ kia đã được khiêng đến vị trí cao nhất. Đám yêu thú khiêng kiệu dốc hết sức bình sinh mới đặt cỗ kiệu mềm lên trên một cách vững vàng.
Theo lẽ thường, lúc này Yêu hoàng phải từ trong kiệu bước ra, nhưng cỗ kiệu mềm kia lại không hề có chút động tĩnh nào.
Võ đài im lặng như tờ, vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu mềm, cố gắng nhìn thấy bóng dáng của chủ nhân Đỉnh Thiên Cung, chí tôn của Yêu tộc, nhưng chỉ nhìn thấy từng lớp từng lớp vải lụa đen nhánh có hoa văn màu vàng.
Ánh mắt của Hoa Bất Tiếu cũng xuất hiện một chút biến đổi trong sự chờ đợi kéo dài này.
Chẳng lẽ tên ma đầu yêu tộc này đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao?
Ý nghĩ ấy hiện lên trong đầu không ít người, bầu không khí toàn bộ đấu trường bỗng trở nên quỷ dị giằng co.
Đúng lúc này, trong cỗ kiệu mềm kia đột nhiên truyền ra một tiếng cười của thiếu niên, tiếng cười êm tai đến lạ. Tiếng cười này thu hút vô số ánh nhìn, chỉ thấy theo tiếng cười truyền ra, một thiếu niên Nhân tộc mặc áo trắng từ trong cỗ kiệu mềm bước xuống.
Tại sao vừa nhìn đã có thể khẳng định thiếu niên này là Nhân tộc, là vì thiếu niên này không hề che giấu khí tức của mình, nghênh ngang bước ra dưới tầm mắt của mọi người với mùi hương thuộc về con người xen lẫn mùi thuốc nồng đậm. Đám nội thị Yêu tộc vây quanh kiệu mềm và đám yêu thú hung hãn lại không hề có phản ứng gì, còn vô cùng cung kính.
Thiếu niên tuấn tú bị mọi người nhìn chằm chằm, cũng không hề có vẻ sợ hãi, hắn tươi cười nhìn quanh một vòng những người đang quỳ nửa người trong đấu trường, chắp tay cúi chào mọi người rồi lại cung kính cúi chào cỗ kiệu mềm.
Nghi thức này vô cùng qua loa, thiếu niên buông tay, đứng thẳng người, nói lớn tiếng: “Chư vị, hôm nay Yêu hoàng cảm thấy mệt mỏi, nên không xuất hiện như mọi khi. Nhưng Tôn thượng sẽ xem Nhân tộc tỷ võ trong kiệu. Sau đây, tại hạ sẽ thay mặt Yêu hoàng đọc diễn văn…”
Toàn bộ đấu trường nghe lời nói của thiếu niên lập tức trở nên ồn ào, nhiều quý tộc của Yêu tộc không dám tin rằng một thiếu niên Nhân tộc lại thay mặt Yêu hoàng đọc diễn văn mà thái độ đầy vẻ thù địch. Còn Nhân tộc cũng vô cùng kinh ngạc trước sự xuất hiện của thiếu niên Nhân tộc này, khiến cục diện nhất thời trở nên mất kiểm soát.
“Một Nhân tộc? Tại sao trên đỉnh đài lại xuất hiện một Nhân tộc?”
“Rốt cuộc tên nhóc Nhân tộc này đã dùng thủ đoạn gì? Sao có thể thay mặt nội thị Yêu tộc trước đây để đọc diễn văn cho Yêu hoàng?”
“Không thể nào! Chắc chắn tên Nhân tộc này đã dùng thủ đoạn gì đó để che mắt mê hoặc Yêu hoàng!”
“Thật nực cười! Không ngờ trong Nhân tộc chúng ta lại xuất hiện kẻ phản bội như vậy, quả thực là nỗi nhục nhã vô cùng!”
“Nhỏ giọng thôi, nếu để Yêu tộc nghe được, e rằng ngươi và ta đều khó mà giữ mạng.”
“Một Nhân tộc nhỏ nhoi mà lại có thể trở thành tâm phúc của Yêu hoàng, rốt cuộc đối phương đã làm cách nào?”
“…”
“…”
Đấu trường ồn ào hỗn loạn, nhưng thiếu niên vẫn cười tươi tiếp tục đọc diễn văn, chỉ là giọng nói của hắn đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào của đám đông.
Đúng lúc ấy, con mắt tà dị lơ lửng trên đỉnh đầu bỗng nhiên nhìn xuống. Cùng lúc đó, một luồng khí tức cực kỳ khủng bố chợt bao trùm toàn bộ đấu trường, hơi thở ấy cuồn cuộn mênh mông khiến nhiều người còn chưa kịp phản ứng, từ tư thế quỳ một gối ban đầu đã biến thành quỳ hai gối dập đầu, cơ thể run rẩy không ngừng.
Diệp Kính Tửu bị khí tức này làm chấn động run rẩy, trán cậu áp vào mặt đất lạnh lẽo, con ngươi co rút lại như thể nhìn thấy người khiến cậu vô cùng kinh ngạc. Cậu nhíu chặt lông mày, sắc mặt khó tả thành lời.
Không thể nào, thiếu niên Nhân tộc đứng trên vị trí cao nhất kia, càng nhìn càng giống… Thẩm Chi?
Thiếu niên đứng trên vị trí cao nhất đọc xong bài diễn văn, khẽ cúi chào mọi người trong đấu trường, sau đó đứng thẳng người, mỉm cười nói: “Chư vị không cần phải nghi ngờ, tại hạ là truyền nhân đời thứ mười chín của Thần Y Cốc, họ Thẩm tên Chi. Trong mắt Thẩm mỗ, dù là Nhân tộc hay Yêu tộc đều bình đẳng.
Hiện giờ tại hạ trở thành y quan thân cận của tôn thượng, cũng chỉ là vì tấm lòng nhân từ của người hành y, giúp tôn thượng điều dưỡng thân thể, mong chư vị chớ nên nghi ngờ gì.”
“Thẩm Chi? Truyền nhân đời thứ mười chín của Thần Y Cốc? Kỳ lạ…” Diệp Kính Tửu còn chưa lấy lại tinh thần đã nghe thấy Hoa Bất Tiếu đứng bên cạnh khẽ lẩm bẩm.
Ánh mắt của Diệp Kính Tửu hơi dao động, cậu thấp giọng hỏi: “Có gì kỳ lạ?”
Hoa Bất Tiếu liếc nhìn cậu một cái, chậm rãi đáp: “Thần Y Cốc… đã bị diệt vong từ hai nghìn năm trước rồi.”
“Diệt vong?”
“Ừ, hai nghìn năm trước, thiếu cốc chủ của Thần Y Cốc vì tư lợi cá nhân mà dùng độc tàn sát Thần Y Cốc. Sau này thiếu cốc chủ đó lại gây ra nhiều vụ thảm án, bị cả hai phe Đạo và Ma truy sát, từ đó mai danh ẩn tích.”
“Thiếu cốc chủ đó tên gì vậy?” Diệp Kính Tửu hỏi.
Hoa Bất Tiếu ngưng thần, cố gắng nhớ lại tên của thiếu cốc chủ đó, hắn nhớ rằng hắn biết tên người đó. Nhưng giờ đây, dường như ký ức ấy bị một lớp sương mờ che phủ, dù cho hắn có cố nhớ thế nào cũng chẳng thể nào nhớ ra được. Trong lúc hắn ngây người, hắn lắc đầu theo bản năng: “Chuyện này đã quá lâu rồi, ta không rõ. Chỉ biết rằng người của Thần Y Cốc đều mang họ Thẩm, nên tất nhiên thiếu cốc chủ kia cũng vậy.”
Hoa Linh đứng sát bên Diệp Kính Tửu hơi nghiêng liếc Hoa Bất Tiếu bằng ánh mắt kỳ lạ, chớp mắt: “Ca, huynh đang nói nhảm gì thế? Lời nói dối này đầy sơ hở, dù huynh có lừa một kẻ ngốc cũng không cần bịa ra chuyện kiểu này chứ?”
Hoa Bất tiếu sững sờ rồi nghe thấy Hoa Linh cười một tiếng, ghé vào vai Diệp Kính Tửu nói: “Tên ngốc à, đừng nghe ca ca ta nói bậy, huynh ấy đang lừa ngươi đó! Thần Y Cốc làm gì diệt vong, hiện tại vẫn là vùng đất thanh tịch cuối cùng của Nhân tộc, sống còn tốt hơn chúng ta nhiều! Tên Thẩm Chi kia đã nói mình là truyền nhân đời thứ mười chín của Thần Y Cốc, hiện tại cốc chủ của Thần Y Cốc vẫn là truyền nhân đời thứ mười tám, vậy thì hắn chính là thiếu cốc chủ!”
“Thẩm Chi… thiếu cốc chủ…”
Diệp Kính Tửu cau mày, cậu ngẩng đầu nhìn thiếu niên Nhân tộc tuấn tú trên vị trí cao nhất, tuy vẫn là dáng vẻ quen thuộc mà Diệp Kính Tửu biết, nhưng biểu cảm lại hoàn toàn xa lạ so với Thẩm Chi mà cậu biết.
Biểu cảm thiếu niên đó mang theo sự tà ác không thể che giấu, dù vẻ ngoài ngây thơ vô số tội. Nhưng cách xa như vậy, Diệp Kính Tửu vẫn có thể cảm nhận được mùi máu tanh nồng đậm tỏa ra từ người hắn.
Đây … mới là dáng vẻ thật sự của Thẩm Chi sao?
Chẳng trách cậu vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng tuổi tác của Thẩm Chi, truyền nhân của Thần Y Cốc, còn có đại sư huynh, sao có thể xuất hiện cùng thời không với Hoa Bất Tiếu, sư tôn họ?
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Ánh mắt của Hoa Bất Tiếu loé lên, cơn đau dữ dội bất chợt truyền đến từ sâu trong óc, hắn nghiến chặt răng, bàn tay dưới tay áo khẽ siết chặt thành nắm đấm.
Thần Y Cốc… không đúng, rõ ràng hắn nhớ rằng Thần Y Cốc đã bị diệt vong từ lâu!
Nhưng những lời Linh Nhi nói, còn có phản ứng của những người xung quanh, sao ngược lại giống như… là hắn sai rồi?
Nhưng…
“Hoa Bất Tiếu, ngươi làm sao vậy?” Bờ vai khẽ trĩu xuống, Hoa Bất Tiếu liếc mắt nhìn sang liền bắt gặp ánh mắt của Diệp Kính Tửu đang nhìn mình, vẻ mặt có hơi lo lắng.
Hắn hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở một nụ cười trên mặt, lắc đầu với Diệp Kính Tửu: “Không sao.”
Hoa Linh liếc nhìn hai người họ một cái, chỉ cảm thấy từ khi mình nói ra lời đó, biểu cảm của hai người càng ngày càng không đúng. Nhưng nàng thực sự không nghĩ ra có điều gì bất ổn, chỉ đành nhún vai, chờ đợi đại hội võ lâm chính thức bắt đầu.
Hôm nay là vòng sơ tuyển, đấu trường chia thành chín trăm tám mươi mốt sân đấu, tổ chức trong hai ngày.
Đối thủ của Hoa Linh là một kẻ vô danh tiểu tốt, đợi đến khi trận đấu bắt đầu, nàng vẫy tay chào ca ca và tên ngốc kia rồi tự tin tham gia trận đấu.
Khi Hoa Linh trở về, Diệp Kính Tửu và Hoa Bất Tiếu cũng đã sớm kết thúc trận đấu, đang đợi nàng ở khu vực chờ.
Hoa Linh vừa chạy về phía họ, vẻ mặt có chút buồn bực: “Muội còn tưởng mình đã nhanh rồi, không ngờ các người còn nhanh hơn muội!”
Dáng vẻ Hoa Bất Tiếu lười biếng, dựa vào người Diệp Kính Tửu, hừ nhẹ một tiếng: “Vòng sơ tuyển mà cũng tốn nhiều thời gian như vậy, đúng thật là mất mặt ta, uổng công ta dạy muội.”
Hoa Linh bị nói đến mức mặt mũi đỏ bừng, nàng nhìn ra xa, rồi lại quay đầu lại, hùng hồn nói: “Đâu có?! Nói đến khu vực chờ bây giờ cũng chẳng có mấy người ngồi, huynh xem, huynh, ta, tên ngốc, ừm… mấy người ở đằng xa kia nhìn không rõ, nhưng chắc chắn có một người họ Sầm. Tổng cộng cũng chỉ có hơn mười người, muội đâu có làm mất mặt ca ca!”
Diệp Kính Tửu dùng khuỷu tay huých Hoa Bất Tiếu: “Ngươi đừng trêu nàng nữa.”
“Được, không trêu nàng nữa.” Khóe môi Hoa Bất Tiếu cong lên, cười nhếch mép: “Trêu ngươi vậy.”
Đến giờ phút này, Diệp Kính Tửu đã rõ bản tính vô liêm sỉ của vị thiếu niên ma tôn này rồi. Cậu không đổi sắc mặt, mặc dù vành tai đã đỏ ửng, vẫn học theo sư tôn, lạnh lùng đẩy Hoa Bất Tiếu ra: “Đừng làm phiền ta, nhạt nhẽo.”
Ba người bọn họ náo loạn một hồi, Hoa Linh đột nhiên lên tiếng, nói về chuyện nàng nhìn thấy hôm nay: “Lúc nãy khi muội tỷ võ, bên cạnh có rất nhiều người vây xem. Sau khi muội thi đấu xong không chen vào được, nhưng chỉ nghe âm thanh cũng thấy ghê người. Nghe người ta nói trận đấu bên cạnh là ngược sát, kẻ bại trận rõ ràng đã nhận thua, kẻ thắng lại không chịu buông tay, đánh chết kẻ bại trận ngay tại chỗ. Kẻ bại trận chết rồi, kẻ kia bèn nắm lấy đầu của thi thể, giao thi thể đó cho quý tộc Yêu tộc xem trận đấu của bọn họ. Kẻ kia hình như đã có một cuộc giao dịch với yêu tộc.”
Ánh mắt Hoa Bất Tiếu lạnh lùng, hắn thấp giọng nói: “Không sao, mỗi năm đại hội võ lâm đều có loại người này. Nếu ta gặp phải thì giết là được. Nếu muội gặp phải thì nhận thua trước khi bắt đầu, biết không?”
Hoa Linh có vẻ không phục: “Dựa vào cái gì mà muội phải nhận thua, dù sao muội cũng là Trúc Cơ hậu kỳ, nếu bàn về thế hệ trẻ, cũng được xếp trong mười người đứng đầu đấy! Nếu người kia gặp phải muội thì ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu!”
Diệp Kính Tửu nghe vậy thì khóe miệng giật giật.
Hoa Linh năm nay mười bảy tuổi đã là Trúc Cơ hậu kỳ, lại không dựa vào bất
kỳ đan dược hỗ trợ nào. Nếu ở hậu thế, e rằng thực lực trong đám người cùng tuổi tự xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất. Hiện tại đã lấy hết dũng khí cũng chỉ dám khoe mình nằm trong mười người đứng đầu, thật sự là ngành… không, tu chân giới tranh đấu ngày càng khốc liệt mà.
Hoa Bất Tiếu liếc mắt nhìn Hoa Linh, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo: “Nghe lời.”
Hoa Linh lập tức im lặng, ngoan ngoãn gật đầu nhưng giọng nói không tình nguyện: “… Muội biết rồi!”
Nàng hơi hối hận vì tự dưng lại nhắc đến người kỳ lạ kia, ngược lại bị ca ca dạy dỗ một trận. Nàng chỉ đành nhanh chóng chuyển chủ đề, tìm chuyện nhẹ nhàng thú vị để nói. Hoa Linh vốn tinh quái, cũng rất giỏi chọc cười người khác.
Mỗi lần thấy ca ca buồn bực, nàng đều vắt óc nghĩ cách chọc hắn vui vẻ, lâu dần trở thành một tuyệt kỹ. Giống như lúc này, nàng chỉ thuận miệng nói vài câu mà tên ngốc và ca ca đã bị nàng chọc cười, trò chuyện rôm rả.
—
Bầu không khí bên Hoa gia vui vẻ, còn không khí bên phái Tiêu Dao lại cứng ngắc đến mức khó tả.
Đại tiểu thư Uông Phương của phái Tiêu Dao, mặt lạnh tanh ngồi ở vị trí xa Yến Đình Vân nhất. Tuy là vậy, ánh mắt của nàng lúc nào cũng dán chặt vào người Yến Đình Vân, thấy đối phương không có ý định quay đầu nhìn mình, nàng nắm chặt tay vịn ghế bên cạnh, tay không bóp nát một mảnh rồi nghiền thành bột.
Sầm Lan liếc nhìn Uông Phương một cái, hiếm khi nảy sinh chút nghi ngờ, hỏi Yến Đình Vân bên cạnh: “Nàng ấy làm gì vậy?”
“Ta và nàng ấy có chút xích mích.” Yến Đình Vân nhỏ nhẹ giải thích, tuy là vậy, nhưng hắn cũng chẳng buồn quay đầu lại. Kể từ đêm hôm đó, khi cơn đau nhức dữ dội như muốn xé nát đầu cùng vô số tiếng thì thầm quỷ dị quẩn quanh nơi trí óc, hắn càng ngày càng trở nên khác thường, cũng chẳng muốn tiếp xúc với Uông Phương nữa.
Sầm Lan chẳng có hứng thú xen vào chuyện nhà người khác, y lại liền thu hồi ánh mắt nhìn về Hoa gia ở phía xa, ba người ở khu vực chờ đang nói chuyện gì đó. Tuy không nhìn rõ lắm, Sầm Lan vẫn nhận ra Diệp Kính Tửu đang cười.
Sao cậu lại có quan hệ với người đứng đầu của Hoa gia kia? Tên đó không phải là kẻ dễ đối phó.
Trong lòng dâng lên sự khó chịu vô cùng, Sầm Lan mím môi, thu lại ánh mắt.
… Rồi nhìn thấy Yến Đình Vân cũng đang nhìn về phía Hoa gia.
Sầm Lan nhìn hắn, khẽ nhíu mày: “Ngươi nhìn gì vậy?”
Yến Đình Vân hoàn hồn: “Gì cơ?”
Sầm Lan quay đầu lại, chỉ để lại cho Yến Đình Văn một góc mặt lạnh nhạt: “Đó không phải thứ ngươi nên nhìn.”
Ánh mắt Yến Đình Vân khẽ lóe lên, hắn mỉm cười, che giấu tâm tình, thu hồi ánh mắt, không nhìn về phía kia nữa.
Hắn cũng không biết bản thân mình vì sao lại như vậy.
Chỉ cảm thấy vị Diệp đạo hữu kia vô cùng thân thiết quen thuộc, chỉ muốn nhìn cậu một lần rồi lại nhìn thêm một lần nữa.
Nếu có thể, cả đời này ánh mắt của hắn chỉ dừng lại trên người cậu thì tốt biết bao…
Yến Đình Vân hoàn hồn giật mình, mạnh mẽ lắc đầu, hắn dùng tay che mắt, cúi đầu.
Rốt cuộc hắn làm sao thế này? Rõ ràng hắn và Uông Phương đã kết thành phu thê…
Khi kết quả trận đấu của mọi người được xác nhận xong thì có thể tự do rời đi.
Sầm Lan là người đầu tiên ra sân, cũng là người đầu tiên được phép rời đi.
Y không chút do dự mà bỏ lại Yến Đình Vân và Uông Phương, một mình rảo bước về phía lối ra.
Lối ra đó rất gần vị trí Hoa gia, khi đến gần lối ra, Sầm Lan chạm mắt với Diệp Kính Tửu đang cười tươi rói.
Y lạnh lùng liếc nhìn Diệp Kính Tửu một cái, sau đó không hề ngoảnh lại mà thẳng bước rời đi.
Diệp Kính Tửu hiểu rõ ánh mắt ấy có nghĩa là gì.
Đến đêm nay, lần giải trừ dấu ấn thần thức đầu tiên sẽ chính thức bắt đầu.