[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 60

Giữa đường, biết rõ Sầm Lan không thích trò chuyện nhưng Yến Đình Vân vẫn không nhịn được muốn hỏi.
Đương nhiên nội dung sẽ là thiếu niên họ Diệp gặp được tối nay.
“… Có lẽ tu vi cao bằng ta, so ra mạnh hơn hay yếu hơn ngươi?” Yến Đình Vân hỏi.
Sầm Lan không quay đầu lại, chỉ chừa cái đầu đen nhánh quay về phía hắn, quanh người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo như băng. Công pháp tu hành ngày càng cao thâm, bỏ xa hắn một đoạn dài.
“Ta sẽ thắng.” Sầm Lan nói.
Yến Đình Vân không hề bất ngờ với câu trả lời của Sâm Lan, hắn im lặng một chốc mới nói: “Vị Diệp đạo hữu kia không phải người Hoa gia, tu vi lại cao thâm, chỉ sợ là người Hoa Bất Tiếu đặc biệt mời tới để đối phó với ngươi.”
Sầm Lan không hứng thú với chuyện này nên không đáp lời Yến Đình Vân.
Y luôn nhíu mày, ánh mắt u tối tràn đầy những suy nghĩ phức tạp.
Rốt cuộc Diệp Kính Tửu đã làm cách nào để khiến dấu ấn thần thức của y lưu lại trong biển ý thức, Sầm Lan không thể biết được nên càng thêm đề phòng.
Nhưng khi nghe thấy thiếu niên nói cầu còn không được muốn giải trừ dấu ấn thần thức, không hiểu sao y lại cảm thấy không vui.
Diệp Kính Tửu nói cần tiếp xúc dấu ấn thần thức cần năm mươi tuần*, lần đầu tiên của họ được quyết định vào đêm đầu tiên bắt đầu đại hội võ lâm.
(*) 1 tuần là 10 ngày, 1 tháng có 3 tuần, thời gian này được chia ra để phục vụ cho nông nghiệp.
Còn cuối cùng Diệp Kính Tửu có ôm ác ý gì hay không thì tới hôm đó thử một lần là biết.
“Thế vị Diệp đạo hữu kia có hỏi gì về ta trước khi thấy ta không?”
Lời nói của Yến Đình Vân kéo suy nghĩ của Sầm Lan về, y lạnh nhạt liếc Yến Đình Vân, cảm thấy vị bằng hữu ngày xưa vẫn hợp tính với mình trở nên chướng mắt.
Y lạnh nhạt đáp: “Không hỏi.”
Yến Đình Vân không hiểu, hắn suy tư gật đầu, thiếu niên lúc nào cũng dịu dàng như ngọc bây giờ xuất hiện đôi chút lo âu.
Đương nhiên Sầm Lan biết vì sao Yến Đình Vân lại lo âu, nhưng y không có hứng thú giải đáp nghi ngờ của Yến Đình Vân. Khi tới nơi ở của phái Tiêu Dao, y không nói không rằng quay về phòng của mình.
——
Trạng thái kỳ quái của Uông Phương đã kéo dài gần một tháng.
Suốt một tháng này Yến Đình Vân bị nàng giày vò không ngừng, nhưng hắn luôn có sự kiên nhẫn vô tận để dỗ Uông Phương.
Đi tới trước cửa phòng, Yến Đình Vân dừng tay trước ván cửa, không biết nên gõ cửa hay không.
Bây giờ đêm đã khuya, nếu Uông Phương đã ngủ mà hắn lại gõ cửa thì càng bị ghét hơn.
Nhưng hắn chỉ mới bắt đầu đấu tranh tư tưởng thì giọng nói lanh lảnh của người trong phòng đã vang lên: “Còn không mau vào đây đi! Cứ phải để bổn tiểu thư chờ ngươi hay sao?”
Yến Đình Vân đành bất lực đẩy cửa phòng, nói: “Ta tưởng nàng ngủ rồi.”
Vừa bước vào cửa Yến Đình Vân đã nhìn thấy trước mặt Uông Phương có một vại đào nhỏ và một muôi sương trắng, nàng đang dùng chúng lau lên mặt. Thấy Yến Đinh Vân vào, hiếm khi nàng kiên nhẫn giải thích lại: “Nhìn gì đó, không biết các cô nương đều phải chăm sóc da à?”
Nói xong nàng hất cằm chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi đây đi.”
Yến Đình Vân đành ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ Uông Phương hỏi han.
“Ngươi đi đâu với Sầm Lan? Sao không nói cho ta biết? Với cả tại sao ngươi không nhận pháp khí truyền tin? Làm hại ta phải đi hỏi tên đầu gỗ lạnh lùng kia xem ngươi đi đâu, y không chờ ta hỏi xong đã ngắt rồi!”
Yến Đình Vân nói: “Là người mà Sầm Lan hẹn hôm nay, ta sợ y xảy ra chuyện gì nên mới đi cùng. Còn pháp khí truyền tin thì do ta quên chứ không phải cố tình không nhận.”
Uông Phương nhìn chằm chằm Yến Đình Vân, một lúc lâu sau mới nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Yến Đình Vân rất đẹp, vẻ đẹp liên giới tính, ngay cả Uông Phương tự xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân xinh đẹp diễm lệ khi so ra cũng không thể bằng.
Nhưng trong ký ức của Uông Phương, hoặc là nói với trực giác của nàng, nàng loáng thoáng nhớ rõ trước kia Yến Đình Vân không đẹp như vậy. Tuy rằng cũng là một vị công tử tuấn mỹ nhẹ nhàng như ngọc nhưng cũng không đẹp tới mức khiến nàng cũng phải ganh ghét.
Vả lại bây giờ nàng và Yến Đình Vân xác định quan hệ chưa tới nửa năm, ngay cả chuyện thân thiết kia cũng chưa làm, chuyện mà đáng lý ra một đôi phu thê không nên như vậy. Hiện tại càng nhìn Yến Đình Vân càng cảm thấy trông hắn ngày càng giống mình thế?
Lông mày đôi mắt đều mang theo hình bóng của nàng, rất kỳ lạ.
Càng nhìn cả người nàng đều vô thức nghiêng về phía trước, dựa về phía Yến Đình Vân.
Yến Đình Vân nhìn ra ý định của nàng, mắt lóe lên nhưng không cử động, mặc kệ nàng tới gần.
Thấy nàng càng dựa càng gần, tới khi tay Uông Phương sắp chạm vào bàn tay khớp xương rõ ràng thì Yến Đình Vân đột ngột đứng dậy, từ chối Uông Phương tới gần, vẻ mặt rất quái lạ.
Uông Phương là người sĩ diện, nàng ngồi dậy trừng mắt nhìn Yến Đình Vân: “Yến Đình Vân, sao bây giờ ngươi lại thế này? Sờ ngươi xíu cũng không được à? Trước kia, xì, không nói trước kia, mới một tháng trước nếu bổn tiểu thư chủ động chạm vào ngươi ngươi còn vui muốn điên lên cơ mà? Sao bây giờ muốn chạm vào ngươi còn không được. Lão lưu manh mặt người dạ chó trước kia đâu rồi?”
Yến Đình Vân tỏ ra chần chờ, im lặng một chốc rồi lui về phía sau hai bước, nhẹ nhàng nói: “Uông Phương, nam nữ cần giữ khoảng cách.”
“…” Hai mắt Uông Phương trợn tròn, nàng không ngờ Yến Đình Vân lại dùng cái cớ này để làm lấy lệ với mình, nhếch môi thở phì phì quay người chui vào ổ chăn, bọc bản thân thành một cục.
“Ở ngoài có người khác thì cứ nói thẳng! Cả tháng nay ta đã thấy ngươi là lạ rồi, suốt một tháng trời không nắm tay, không cho ôm, làm gì có ai vừa kết đạo lữ xong giống như ngươi, cứ như ta là nương của ngươi vậy! Mau cút đi!”
Yến Đình Vân sững người, hắn bước tới mép giường ngồi xổm xuống, cánh tay tỳ lên mép giường thả nhẹ giọng: “Uông Phương, nàng đừng nóng giận. Ta chỉ… xin lỗi.”
Thiếu nữ rúc trong chăn không nói không rằng, một lúc lâu sao giọng nói nghẹn ngào mới vang lên: “Yến Đình Vân, ngày trước ngươi toàn gọi ta là sư muội.”
“Ta… xin lỗi, ta không biết dạo này ta làm sao nữa.”
Vẻ mặt Yến Đình Vân suy sụp, hắn chau mày thở dài: “Uông… sư muội, nàng đừng nóng, tức giận không tốt cho sức khỏe. Chờ đại hội võ lâm kết thúc sư huynh dẫn nàng đi ăn hồ lô ngào đường nàng thích nhất được không?”
Ý định ban đầu của Yến Đình Vân là an ủi Uông Phương, nhưng câu nói vừa rồi lại chọc thiếu nữ rúc trong chăn tức giận hoàn toàn.
Uông Phương hất chăn ra, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời tràn ngập tức giận, nàng hung hãn trừng mắt nhìn Yến Đình Vân, nghiến răng nghiến lợi nói: “… Yến Đình Vân, bổn tiểu thư đây cực, kỳ, ghét, ăn, đồ, ngọt!”
Hiển nhiên Uông Phương vô cùng tức giận, nàng vươn tay chỉ thẳng ra cửa, lạnh lùng nói: “Ngay bây giờ, lập tức cút ra khỏi đây cho bổn tiểu thư!”
Yến Đình Vân ngây ra, lời nói của Uông Phương khiếu vẻ mặt của hắn càng quái lạ hơn. Hắn cau mày, thực sự quay người ra khỏi nơi này theo lời Uông Phương nói, còn để lại một câu không mặn không nhạt.
“Xin lỗi, vậy nàng ngủ sớm đi.”
Ngủ sớm? Ngủ sớm cái rắm à.
Giờ nàng tức muốn điên rồi được chưa?
Uông Phương nghiến răng nhìn Yến Đình Vân ra ngoài còn quên đóng cửa, nàng nhảy xuống giường xách theo giày chạy ra cửa ném lên người Yến Đình Vân.
“Yến Đình Vân đồ khốn chết tiệt, đừng để bổn tiểu thư nhìn thấy ngươi nữa!”
*
Suy nghĩ rối loạn.
Tầm mắt Yến Đình Vân nhìn chăm chú vào hư không, ánh mắt vô định.
Đúng vậy, Uông Phương ghét ăn đồ ngọt nhất, vì vậy nên hắn còn cố tình ghi nhớ thật kỹ. Khi hai người đi du ngoạn cùng nhau hắn chưa bao giờ chọn cơm canh có vị ngọt.
Vậy tại sao…
“Đại sư huynh, chờ sư tôn tỉnh lại, chúng ta xuống trấn dưới chân núi mua hồ lô ngào đường được không? Ta nghe nói hồ lô ngào đường ăn ngon lắm!”
“Được, nghe ngươi cả… Muốn ăn gì nữa không, sư huynh mua cho ngươi.”
“Ta không muốn ăn cái gì khác, chỉ muốn ăn hồ lô ngào đường!”
“Vậy cho… mua hồ lô ngào đường rồi sư huynh ăn cùng ngươi.”
Đó là… Tiếng gì…
… Ồn ào quá.
“Đại sư huynh, sao ngươi vẫn hôn mê bất tỉnh như thế? Ta phải đi rồi, ngươi đừng nhớ ta, ta sẽ quay về nhanh thôi.”
“… Đại sư huynh, ta hơi sợ không thể quay về được.”
“Ta phải đi rồi, đại sư huynh, chờ ta.”
Ồn ào quá.
“Trong lòng ngươi… thực sự không có chút căm giận nào?”
“Trong tất cả các sự lý mê muội tối tăm là bản tính, có thể ngăn cản sự vô minh, hết thảy ô nhiễm đều là nghiệp do chúng tạo ra.”
“Tất cả phiền não sinh ra, đều do vô minh gây ra.”
Đừng nghĩ.
Đừng nghĩ.
Đừng nghĩ!
Đầu óc bị đau đớn làm rối như tơ vò, đau toát mồ hôi tựa như bị kim châm.
Hắn đứng dậy dùng bàn tay đánh mạnh lên đầu. Nhưng không thể làm gì được, cơn đau mãnh liệt như muốn xé đầu óc hắn thành hai nửa, không hề có dấu hiệu biến mất.
Cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp.
“… Đừng nghĩ.”
Mặt hắn tái nhợt đi vì đau đớn, giọng nói cũng trở nên mỏng manh như muỗi.
Cơn đau đầu bỗng nhiên dừng lại khi hắn nói thành tiếng, trái lại Yến Đình Vân còn nhận ra thần trí của mình đang dần tỉnh táo lại.
Sau lưng ướt đẫm mồ hôi, một lúc sau hắn mới lẩm bẩm tự nói với mình: “Ta đang… làm sao vậy?”