[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 6
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 6 - Sau này ta không thích đại sư huynh nữa (easter egg: Cưỡi ngựa với ma tôn)

Yến Lăng Khanh không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra được ai là kẻ đã ra tay với tiểu sư đệ.
Tiểu sư đệ vừa gia nhập phái Tiêu Dao, còn chưa biết mặt hết các sư huynh sư tỷ, cũng chỉ mới biết vài người. Vậy mà ngày hôm qua, hắn lại nghe tiểu sư đệ nhắc đến cái tên Mục Tu trong lúc trò chuyện.
Cái tên thiếu niên tuấn tú từng thích bám theo hắn nhưng hai ngày nay lại bặt vô âm tín ấy, dựa vào tính cách trước giờ của cậu ta, Yến Lăng Khanh không hề nghi ngờ rằng cậu ta có thể làm ra chuyện khốn nạn như vậy.
Huống hồ trên người Kính Tửu vẫn còn lưu lại Hỏa linh lực quen thuộc…
Yến Lăng Khanh nhìn những dấu vết ái muội lộ liễu trên người thiếu niên, đáy mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Hắn vẫn giữ dáng vẻ đại sư huynh dịu dàng như xưa, khuôn mặt không chút biến sắc chỉnh lại quần áo xộc xệch của thiếu niên, che đi làn da trắng như tuyết vừa lộ ra.
Đợi đến khi Diệp Kính Tửu ngẩng đầu lên thì vị sư huynh dịu dàng, đẹp đẽ ấy đang dùng lòng bàn tay quẹt nhẹ đi nước mắt đọng trên đuôi mắt cậu, hắn khẽ hỏi: “Kính Tửu có muốn tố cáo gì với sư huynh không?”
Tố cáo với sư huynh? Nói ra chuyện giữa cậu với Mục Tu sao?
… Không được.
Cơ thể Diệp Kính Tửu cứng đờ, cậu lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải chuyện gì lớn đâu… Đệ, đệ có thể tự giải quyết, tạ ơn đại sư huynh.”
“Được.”
Yến Lăng Khanh bất đắc dĩ cười một tiếng: “Nếu có một ngày Kính Tửu chịu nói cho sư huynh nghe lý do thì sư huynh nhất định sẽ giúp đệ trút giận.”
“Vâng!”
Diệp Kính Tửu trịnh trọng gật đầu, chui vào lòng đại sư huynh, nhỏ giọng nói: “Đại sư huynh, huynh thật tốt!”
Hoàn toàn không giống như tên cưỡng hiếp biến thái, quá đáng, cuồng theo dõi kia chút nào!
——
“Đại sư huynh, huynh thật tốt.”
Yến Lăng Khanh vẫn còn nhớ rõ ánh mắt hoàn toàn tin tưởng của thiếu niên.
Tiểu sư đệ đáng yêu như thế sao có thể bị người ta…
Yến Lăng Khanh nhíu mày, siết chặt kiếm trong tay.
Đúng là súc sinh.
Bây giờ Yến Lăng Khanh cũng không ở đỉnh Tỉnh Tu mà đang nương nhờ trong đỉnh Thượng Vũ dưới danh nghĩa của chưởng môn phái Tiêu Dao, vị chưởng môn này có vô số đệ tử nhưng người mà ông ta cưng nhất lại chính là vị đệ tử thân truyền duy nhất của mình, Mục Tu.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu kể từ hôm hắn an ủi tiểu sư đệ.
Mấy hôm nay Yến Lăng Khanh đều bị tiểu sư đệ dính người bám lấy, không thoát ra được. Hắn đi đâu thì tiểu sư đệ cũng muốn đi theo đó, không chịu rời khỏi hắn nửa bước.
Dáng vẻ này của cậu làm Yến Lăng Khanh nghĩ rằng tiểu sư đệ bị dọa sợ chết khiếp, không có cảm giác an toàn. Hắn thầm thở dài trong lòng, chỉ có thể để tiểu sư đệ theo mình làm việc.
Càng tiếp xúc lâu với tiểu sư đệ, hắn càng cảm thấy vui vẻ trước một thiếu niên hoạt bát, đáng yêu như này nhưng cũng rất đau lòng.
Cũng may tiểu sư đệ hồi phục khá nhanh, chỉ năm ngày đã có thể khỏe mạnh như thường.
Dù không chịu rời khỏi đỉnh Tĩnh Tu nhưng cậu cũng đã chịu nghe lời để Yến Lăng Khanh ra ngoài làm việc một mình.
Yến Lăng Khanh ngay lập tức đi đến chỗ Mục Tu đang ở – đỉnh Thượng Vũ.
Là đại sư huynh được đông đảo đệ tử của phái Tiêu Dao ngưỡng mộ, chẳng mấy chốc đã có người báo cho hắn biết vị trí của Mục Tu.
“Hai ngày nay Mục sư đệ cứ ở mãi trong viện, hình như đang vội vã đột phá hậu kỳ Trúc Cơ Đỉnh Phong.”
Một đệ tử ngoại môn của chưởng môn cười nói: “Không hổ là thiên tài tu luyện trăm năm có một của phái ta, Mục sư đệ đạt cảnh giới hậu kỳ Trúc Cơ chưa đến nửa năm thì đã đột phá. Tốc độ tu luyện này đúng là chúng ta theo không nổi.”
“Đột phá?” Yến Lăng Khanh cẩn thận cân nhắc lại hai chữ này, sau đó cười lạnh một tiếng.
Tên súc sinh này sau khi ức hiếp tiểu sư đệ xong thì lập tức đi tu luyện để đột phá, đúng là một tên súc sinh vô lương tâm.
Vị đệ tử ngoại môn nhìn thấy sư huynh xinh đẹp luôn dịu dàng đang nhíu mày, thậm chí còn lộ chút gì đó bực mình thì bất ngờ không thôi, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy đại sư huynh? Mục Tu lại chọc huynh à?”
Yến Lăng Khanh hoàn hồn, nở một nụ cười nhạt với đối phương: “Không có gì, đa tạ sư đệ cho ta biết.”
Nói xong Yến Lăng Khanh tạm biệt đối phương rồi nghiêm mặt đi về phía viện của Mục Tu theo hướng mà đệ tử ngoại môn lúc nãy chỉ.
Khi Yến Lăng Khanh gõ cửa, hắn nghe thấy trong viện vang lên một giọng nói bực dọc: “Ai đó? Không biết ta đang bận đột phá sao?”
“Là ta.” Yến Lăng Khanh nói.
Người trong viện im lặng một lát rồi mở cửa ra. Mục Tu nhìn về phía Yến Lăng Khanh, ánh mắt vừa vui mừng lại vừa phức tạp, cậu ta nhẹ giọng nói: “Đại sư huynh, sao huynh lại ở đây?”
Yến Lăng Khanh mỉm cười: “Mục sư đệ không mời ta vào sao?”
“Tất nhiên là có rồi.” Thiếu niên tuấn tú kia vội vàng mở cửa, nhích người nhường chỗ: “Đại sư huynh, mời vào.”
Mục Tu nhìn đại sư huynh mà bản thân luôn mơ tưởng đang ở trong viện của mình, đáng lẽ ra cậu ta nên cảm thấy vui mừng, nhưng lúc này cậu ta lại thấy có gì đó không được tự nhiên.
Vừa thấy đại sư huynh, Mục Tu đã nhớ lại đêm đó, Diệp Kính Tửu nói muốn cầu cứu đại sư huynh, vừa khóc lóc vừa gào lên bảo cậu ta cút đi.
Mục Tu không biết tại sao bản thân lại cảm thấy khó chịu.
Mấy hôm nay, cậu ta định lén đi nhìn Diệp Kính Tửu một lúc, nhưng lần nào nhìn từ đằng xa cũng thấy Diệp Kính Tửu đang ngại ngùng bám theo sau đại sư huynh, cả hai cứ như cặp song sinh dính liền không thể tách rời làm cho cậu ta cảm thấy tức giận.
Và vào lúc đó, Mục Tu cũng cảm nhận được hậu kỳ Trúc Cơ đã đạt tới giới hạn, cậu ta chỉ có thể kiềm lại cơn giận và quay về viện để bắt đầu đột phá. Mới vừa nãy, cậu ta đã cảm nhận được thứ đang ngăn chặn cảnh giới tu vi của mình trước kia đã nới lỏng một chút, lúc sắp đột phá hoàn toàn hậu kỳ Trúc Cơ để tiến vào Đỉnh Phong thì ——
Đại sư huynh lại đến.
Đại sư huynh đến đây làm gì?
Mục Tu không nghĩ là do hắn thích mình, cậu ta hiểu rõ dưới lớp vỏ bọc dịu dàng của đại sư huynh là một trái tim lạnh lẽo.
Nhưng cũng chỉ là do cậu ta không sưởi ấm được mà thôi.
Còn chưa nghĩ ra đáp án thì kiếm khí bén nhọn đã khiến Mục Tu hoàn hồn. Cậu ta khó khăn lắm mới né được, trên mặt bị trầy một đường, chảy máu, tóc mai cũng bị chém đứt, thong thả rơi xuống đất.
Mục Tu bình tĩnh ngẩng đầu lên, ngước nhìn vị đại sư huynh lúc nào cũng dịu dàng này.
Giờ đây hắn không còn cười nữa, chỉ nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh như băng. Mục Tu từ từ đứng thẳng dậy, dùng ngón tay quệt qua vệt máu đang rỉ ra trên má, híp mắt hỏi: “Đại sư huynh, huynh làm gì vậy?”
“Đêm khuya bảy ngày trước, giờ Tý, ngươi ở đâu?” Yến Lăng Khanh hỏi.
Quả nhiên là vì chuyện của Diệp Kính Tửu nên hắn mới tới tìm cậu ta.
Mục Tu không hề bất ngờ, tâm trạng cậu ta chùng xuống, tự nhếch môi cười khẩy cái vẻ nhiệt tình nịnh nọt đại sư huynh vừa rồi của bản thân. Cậu ta thẳng thắn thừa nhận: “Vào giờ Tý à, để ta nghĩ xem, chắc là ở chỗ của Diệp Kính Tửu nhỉ.”
Nhận được câu trả lời đúng như dự đoán, sắc mặt Yến Lăng Khanh càng thêm lạnh lùng, hắn tiếp tục vung kiếm về phía Mục Tu. Kiếm ý sắc bén mang theo tu vi trung kỳ Kim Đan, đây rõ ràng không phải là thứ mà Mục Tu có thể đỡ nổi.
Nhưng cậu ta cũng không hề né tránh. Mục Tu nắm chặt kiếm, trực tiếp đối đầu với hắn. Khi hai luồng kiếm ý giao nhau, cậu ta lập tức bị kiếm ý tràn đầy sát khí hất bay, văng thẳng lên tường đá trong viện làm bức tường bị lủng một lỗ. Dường như lục phủ ngũ tạng đã bị lệch khiến cậu ta đau đớn không thôi. Mục Tu nhỏ giọng ho khan, phun ra một bãi máu lớn.
Dẫu vậy, thiếu niên cũng không chịu thua. Ánh mắt của Mục Tu nhìn thẳng vào đại sư huynh, ngay lập tức chạm phải đôi mắt lạnh lùng đầy ghê tởm của hắn, sau đó lại nghe đối phương thốt ra một từ: “Súc sinh.”
Súc sinh?
Ha.
Cậu ta dứt khoát gật đầu thừa nhận, tay siết chặt kiếm, cắm phập xuống đất, run rẩy chống người đứng dậy: “Diệp Kính Tửu đã kể hết mọi chuyện với đại sư huynh rồi sao? Thế y có nói cho huynh biết, cái đêm đó ta đã… làm gì y không?”
Dáng vẻ dịu dàng thường ngày của Yến Lăng Khanh hoàn toàn biến mất, hắn không thèm đáp lời Mục Tu, cũng chẳng màng đến vết thương của sư đệ đồng môn, lại vung thêm một kiếm nữa.
Thân thể vừa đứng thẳng của Mục Tu bị hất ngã lần nữa, cậu ta bị đập xuống đất khiến đá phiến nứt vỡ thành hình mạng nhện. Cậu ta cố sức ho khan, lần này còn phun ra cả cục thịt lẫn máu.
Rõ ràng nội tạng đã bị thương nhưng Mục Tu chẳng thèm để tâm, vai cậu ta run lên, cười khằng khặc: “… Có vẻ y không nói cho đại sư huynh nghe nhỉ?”
“Vậy là đại sư huynh tự phát hiện ra sao?”
Mục Tu loạng choạng đứng dậy, cẩm bào lộng lẫy chẳng hợp chút nào với phong cách phóng khoáng của phái Tiêu Dao giờ đây đang dính đầy bụi bẩn và máu tươi. Cậu ta nghiến răng, cười nhạt: “Vậy chắc là đại sư huynh đã nhìn thấy dấu vết do ta để lại trên người cái tên nhát cáy đó rồi. Không biết đại sư huynh có ngửi thấy mùi sữa trên người y không, nếu thật sự có thì đúng là…”
Như thể đang hồi tưởng, yết hầu của cậu ta dịch chuyển lên xuống, mắt mở to, trầm giọng nói đầy chế giễu: “Dâm muốn chết.”
“Mục Tu.”
Đôi mắt Yến Lăng Khanh bừng bừng lửa giận, tay nắm chuôi kiếm đâm thẳng về phía cậu ta: “Ngươi muốn chết.”
Nếu thật sự trúng đòn này, e rằng Mục Tu sẽ chết thật.
Nhưng cậu ta lại chẳng động đậy, ngay cả mắt cũng không chớp: “Đại sư huynh muốn giết ta sao?”
Mũi kiếm mang theo hàn khí chỉ còn cách một mi li mét nữa là sẽ đâm vào ngực Mục Tu thì bất ngờ dừng lại.
Cậu ta giơ tay lên, cười toe toét, dễ dàng đè kiếm xuống: “Đại sư huynh, ta cũng có sư tôn đấy. Nếu huynh muốn giết ta sao lại chọn không đúng thời điểm vậy chứ?”
Chỉ nghe từ xa vọng lại tiếng quát đầy uy lực: “Kẻ nào dám động đến đồ đệ yêu dấu của ta?” Một nam nhân râu dài vạm vỡ vội vã chạy đến.
Yến Lăng Khanh bị chưởng môn phái Tiêu Dao khống chế, đứng bất động tại chỗ, lạnh lùng hỏi: “… Vì sao đêm đó ngươi lại động vào Kính Tửu? Hai người chỉ mới biết nhau có hai ngày.”
“Đại sư huynh quen tên nhát gan kia cũng chỉ mới hai ba ngày, sao lại sẵn lòng vì y mà giết người?”
Miệng Mục Tu đầy mùi máu tanh, cậu ta nhìn vị đại sư huynh mà bản thân từng ngày đêm thương nhớ, đột nhiên cảm thấy hơi xa lạ.
Có phải đến tận bây giờ cậu ta vẫn chưa thật sự hiểu đại sư huynh không? Đại sư huynh dịu dàng, một lòng hướng thiện đó chưa từng tức giận, dù phát hiện cậu ta theo dõi mình thì hắn cũng bao dung cho hành vi của cậu ta.
Cho tới lúc này, Mục Tu mới giật mình nhận ra đây không phải là bao dung, mà là chưa bao giờ quan tâm.
Bản chất của đại sư huynh và sư tôn Sầm Lan của hắn rất giống nhau, đều lạnh lùng vô tình.
… Cũng chẳng biết tại sao hắn lại cưng chiều cái tên nhát gan đó, buồn cười thật.
Mục Tu nhấc kiếm của Yến Lăng Khanh lên, chậm rãi tra vào vỏ kiếm bên hông hắn, thong thả nói: “Đại sư huynh, chuyện giữa ta và Diệp Kính Tửu không liên quan đến huynh, huynh đừng xen vào, cũng đừng hỏi thêm gì hết. Còn nữa…”
Mục Tu ném cho Yến Lăng Khanh một nụ cười tràn đầy sự thù địch: “Từ nay về sau, ta không còn thích đại sư huynh nữa.”
——
Đỉnh Tĩnh Tu.
Diệp Kính Tửu, người đã hồi phục bình thường từ lâu, sau khi tu luyện một lúc thì lười biếng nằm trên giường mềm mại, nhâm nhi dưa hấu ngọt mà đại sư huynh cắt sẵn cho cậu trước khi đi. Từng miếng dưa mọng nước thơm ngọt được đại sư huynh cắt thành các khối vuông nhỏ, cắm sẵn nĩa nhỏ, rất tiện ăn uống.
Đại sư huynh đúng là một người chu đáo.
Diệp Kính Tửu hài lòng cắn một miếng dưa, hạnh phúc nheo mắt lại.
Haiz, nếu đại sư huynh là phụ nữ và bản thân cậu không có cái cơ thể hại người này thì cậu chắc chắn sẽ quấn lấy đại sư huynh, cưới hắn về làm vợ của mình.
Từ sáng đến chiều, Yến Lăng Khanh vẫn chưa xuất hiện. Diệp Kính Tửu dù rất nhớ hắn nhưng vẫn biết đại sư huynh luôn phải ra ngoài làm việc. Nghĩ đến đây, cậu chỉ có thể thở dài rồi quay vào trong phòng.
Hôm nay Diệp Kính Tửu có nhiệm vụ, đó chính là báo cáo tình hình của sư tôn Sầm Lan cho ma tôn Hoa Bất Tiếu. Nếu không, Diệp Kính Tửu cũng không thoải mái đồng ý với đại sư huynh như thế.
Như thường lệ, cậu kết nối với pháp khí truyền tin. Diệp Kính Tửu đợi hồi lâu thì màn hình đen mới dần hiện lên gương mặt tuấn tú yêu dị của ma tôn.
Diệp Kính Tửu vội vàng quỳ một chân xuống, đối diện với tồn tại có võ lực đỉnh cao nhất truyện, cậu chẳng ngại thể hiện sự kính phục của mình: “Ma tôn đại nhân, hôm nay thuộc hạ tới báo cáo tình hình với ngài.”
Hoa Bất Tiếu hất cằm lên, lười biếng nhìn cậu: “Canh thời gian chuẩn đấy.”
Giọng nói kia chứa ẩn ý, Diệp Kính Tửu cúi thấp đầu hơn: “Thuộc hạ nghe theo mệnh lệnh của ma tôn đại nhân, đương nhiên không dám mắc sai lầm.”
Cậu hoàn toàn không phát hiện ánh mắt của nam nhân dừng lại một giây trên phần cổ trắng như tuyết của cậu, chỉ nghe hắn lười biếng nói: “Vậy thì bắt đầu báo cáo đi.”
“Rõ.”
Diệp Kính Tửu nuốt nước bọt, cậu đã đọc truyện gốc nên biết rõ pháp khí truyền tin này không chỉ là pháp khí truyền tin, nó còn có một công dụng khác là dịch chuyển ngược. Nếu Hoa Bất Tiếu phát hiện cậu có gì đó không đúng thì sẽ dùng pháp khí truyền tin để dịch chuyển đến chỗ này, sau đó khiến cho cậu tiêu đời.
Nhưng nếu hắn dám đến địa phận của phái Tiêu Dao thì chắc chắn không cần tới một giây, Sầm Lan cũng sẽ phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Nếu bọn họ thật sự đánh nhau thì…
Dù hai người này đều có sức mạnh đứng hàng đầu trong truyện nhưng nếu nghiêm túc so tài cao thấp thì Sầm Lan vẫn nhỉnh hơn một bậc.
Do đó, từ trước đến giờ, những ma tu thích phá phách không biến nhân gian thành địa ngục đều là nhờ vào sự bảo vệ của Sầm Lan.
Diệp Kính Tửu không nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa, cậu thành thật báo cáo: “Dạo này thuộc hạ chỉ gặp Sầm Lan trong lúc làm nghi thức bái sư, ngoài ra không thấy y bên ngoài. Theo lời đệ tử thân truyền của y là Yến Lăng Khanh thì Sầm Lan đang ở bí địa phong ấn Chuông Ma Thuật, gần đây…”
Diệp Kính Tửu dừng lại một lát, ánh mắt lộ vẻ do dự. Đôi mắt hồ ly của nam nhân cười như không cười, nheo lại: “Tiếp đi.”
Diệp Kính Tửu nhắm mắt nói: “Gần đây e là y sắp phong ấn thành công rồi, thuộc hạ nghe Yến Lăng Khanh nói hai ngày nay Sầm Lan đang tính phong ấn hoàn toàn Chuông Ma Thuật.”
“… Hừ, đúng là y đã nghĩ ra cách phong ấn Chuông Ma Thuật.”
Hoa Bất Tiếu cũng không tức giận, có lẽ hắn đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra. Hắn sờ cằm, liếc mắt nhìn về phía Diệp Kính Tửu: “Không nói đến y nữa, tâm trạng ta đang không tốt, hay là chúng ta tâm sự chút đi, Kính… Tửu…”
Hai chữ “Kính Tửu” được hắn kéo dài đầy ám muội, Diệp Kính Tửu chỉ thấy nổi da gà đầy người.
… Hả? Chuyện gì thế này? Sao tự nhiên lại chuyển chủ đề về cậu?
Cậu có làm gì kỳ lạ đâu? Sao tình tiết lại phát triển theo kiểu là lạ thế này?
Nội dung trứng màu:
“Vậy em tự mình ngồi lên đi, bé cưng.”
Diệp Kính Tửu như bị thôi miên, cậu thật sự làm thế. Mặt cậu đỏ ửng, mắt ngập nước đầy vẻ động tình, eo thẳng lên. Một tay cậu nắm lấy dương vật to lớn, nóng bỏng của ma tôn, sau đó nhắm nó vào thẳng âm hộ dâm đãng đang chảy nước không ngừng mà từ từ ngồi xuống.
“Ưm… Dương vật lớn lấp đầy lỗ dâm rồi…”
Quy đầu to tròn từ từ đâm vào bên trong âm hộ nóng bỏng và ướt át. Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy cô bé của mình vừa ngứa vừa căng, nó đang bị dương vật lớn của nam nhân từ từ kéo căng ra. Khi nó đâm vào điểm dâm của cậu, cơ thể Diệp Kính Tửu mềm nhũn ngã vào lòng nam nhân, trong giọng nức nở lộ ra hương sữa, cậu làm nũng với hắn: “Ma tôn, ta không chịu nổi, lỗ dâm ngứa quá, ngài mau mau chơi Kính Tửu đi…”
Hoa Bất Tiếu không chịu, hắn vén sợi tóc rũ rượi ra sau tai cậu, tóc mai giao nhau thân mật, hắn liếm tai cậu rồi nói bằng giọng khàn khàn: “Không được, bỏ cuộc giữa chừng không phải là bé ngoan đâu.”
“Bản tôn muốn thấy Kính Tửu cưỡi trên dương vật của ta rồi tự chuyển động, hiểu không?”
“Uhm… Kính Tửu hiểu không…”
Diệp Kính Tửu thở dốc, lỗ dâm ướt nhẹp. Hai tay cậu ôm lấy cổ ma tôn, núm vú nhỏ dựng đứng, không kiềm được mà cọ cọ lên ngực áo của hắn. Cậu cố gắng hạ eo xuống, muốn ăn trọn dương vật lớn đang dựng đứng kia.
Dương vật làm lỗ dâm căng ra càng lúc càng lớn, hai môi âm hộ bị dương vật thô to kéo căng đến mức gần như bị xé rách, nhưng nó vẫn chảy nước đầy vẻ lẳng lơ. Âm hộ dâm đãng bị dương vật lớn nhồi đầy rồi lại siết chặt lấy nó và ủ ấm nó.
“A, sướng quá… Dương vật lớn của ma tôn vừa nóng vừa cứng, đâm sướng quá…”
Diệp Kính Tửu cọ vào cằm nam nhân, giống như một con chó con mềm mại, nũng nịu dính lấy hắn, phần eo bị khóa chặt trên người nam nhân không ngừng lắc lư. Miệng dưới cắn chặt dương vật bóng loáng, bị cắm sâu đến nỗi nước chảy lênh láng, nhìn cực kỳ dâm đãng.
Hoa Bất Tiếu cụp mắt nhìn xuống, con ngươi sâu thẳm bị lửa dục đốt cháy.
Bé cưng này rên dâm như vậy làm hắn hơi mất khống chế.
Đầu lưỡi thơm tho mềm mại vụng về rướn lên hôn hắn. Hoa Bất Tiếu nhếch môi, ôm lấy gương mặt mơ màng vì đắm chìm trong dục vọng của thiếu niên, cúi đầu hôn xuống môi cậu.
Hai đầu lưỡi quấn quýt, thiếu niên bị hôn đến mức không thở nổi. Hoa Bất Tiếu ôm Diệp Kính Tửu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, ngón tay tinh tế luồn qua mái tóc đen nhánh. Hắn thở dài đầy thỏa mãn: “Sao lại đáng yêu thế này hả bé cưng?”
Diệp Kính Tửu không lắc eo thì dương vật trong lỗ dâm cũng bất động theo, cậu ngứa ngáy khó chịu chỉ muốn con cá chà bặc đó đâm chọc cậu thật mạnh cho thỏa cơn thèm; tốt nhất là đâm cho lỗ nhỏ dâm đãng văng nước dâm khắp nơi, phun trào như suối, muốn ngừng mà không được. Ma tôn ôm cậu vào lòng, cậu ngửi thấy mùi hương của nam nhân nên cảm thấy rất yên tâm, nũng nịu nói: “Hu hu chim không động nữa rồi… Ma tôn… Lỗ dâm ngứa lắm, ma tôn mau dùng dương vật lớn gãi ngứa cho lỗ nhỏ dâm đãng đi…”
“Lại giở trò làm nũng rồi, đúng là bé hư.” Diệp Kính Tửu nghe thấy phía trên truyền đến một giọng nói đầy bất lực.
Dường như nam nhân cũng bó tay, tay to bóp eo mảnh khảnh của thiếu niên, nâng cậu lên làm cho dương vật vốn đang cắm sâu vào lỗ nhỏ dâm đãng bị rút ra hơn phân nửa. Diệp Kính Tửu ngay lập tức cảm thấy khó chịu, cậu nắm lấy cổ áo ma tôn, lắc qua lắc lại: “Không cho… Dương vật lớn… Ta muốn dương vật lớn của ma tôn… Âm hộ lẳng lơ không thể rời xa dương vật bự được… Hu hu hu…”
“Sao Kính Tửu lại vội thế? Không cần nóng ruột, bản tôn giúp lỗ nhỏ dâm đãng hết ngứa ngay đây.” Hoa Bất Tiếu cười nhẹ, lồng ngực rung lên vì sung sướng. Hắn nâng thiếu niên lên cao, mãi cho đến khi chỉ còn lại quy đầu trong âm hộ chật hẹp thì hắn mới buông tay. Ngay lập tức, thiếu niên ngồi phịch xuống, dương vật cắm thẳng tới đáy, đâm mạnh vào tử cung: “Ta sẽ đâm cho ngươi cảm thấy sướng muốn chết luôn.”
“Ưm —— Sắp lên đỉnh rồi —— Lỗ nhỏ dâm loạn thấy sướng quá ——”
Dương vật lớn bất ngờ đâm vào trong âm hộ lẳng lơ, khoái cảm nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, bướm nhỏ ngay lập tức bắn đầy nước, nương theo động tác đâm rút của nam nhân mà chảy ra ngoài, rơi xuống đất tạo thành từng tiếng tí tách.
Mũi chân của Diệp Kính Tửu duỗi thẳng ra, hai mắt mông lung nhìn về phía trước, lưỡi lè ra, dáng vẻ phê pha không còn biết gì nữa: “Ưmmm —— Dương vật của ma tôn to quá ——”
“Dâm đãng…” Nam nhân than khẽ.
Hoa Bất Tiếu kiên nhẫn vuốt tóc cậu, thấy bé cưng bị bản thân chơi tới mức ngờ nghệch thì hắn mới hài lòng đâm dương vật vào trong bướm dâm ướt át và chặt chẽ kia. Lỗ nhỏ dâm đãng giống như một xoáy nước hút chặt lấy dương vật của Hoa Bất Tiếu, thậm chí, ở quy đầu như có hàng nghìn cái miệng nhỏ đang mạnh bạo hút lấy, hầu hạ cái thứ to bự đó của Hoa Bất Tiếu cảm thấy thoải mái vô cùng.
“Kính Tửu nên cởi hết y phục, ra giữa đường cái cầu xin người đi đường chơi ngươi để mọi người biết ngươi dâm tới cỡ nào.”
Diệp Kính Tửu bị lời nói của Hoa Bất Tiếu kích thích, bướm dâm thít chặt, bên trong âm hộ lại tuôn ra nước dâm, tử cung cũng bị lời nói của ma tôn kích thích đến mức cảm thấy ngứa ngáy. Eo và mông của cậu hạ xuống, cửa tử cung cọ xát vào dương vật lớn của ma tôn: “Đừng mà… A… Bé dâm chỉ có thể bị ma tôn chơi thôi…”
“E là ai chơi Kính Tửu thì ngươi cũng nói cho họ nghe câu này.” Thấy thiếu niên cứ nhích tới nhích lui mãi không yên, Hoa Bất Tiếu biết cửa tử cung của bé cưng này đã ngứa ngáy đến mức không chịu nổi nữa rồi. Hắn đâm quy đầu vào cửa tử cung nhỏ hẹp đang bày ra vẻ lăng loàn kia với ý đồ xấu xa, đâm mãi cho đến khi nó trở nên mềm mại, hoàn toàn không chịu nghe theo ý muốn của thiếu niên nữa: “Không thật thà.”
“Bản tôn hỏi ngươi một lần nữa, bé cưng. Ngươi có muốn bị người lạ đâm đến tận tử cung, đâm đến mức ngươi tiểu ra rồi bắn tinh lên mặt ngươi không?”
Diệp Kính Tửu hoảng loạn ngẩng đầu tỏ vẻ không đồng ý dù đã bị lời nói của ma tôn kích thích đến mức tử cung cũng cảm thấy ngứa ngáy: “Không muốn, lỗ nhỏ dâm đãng của Kính Tửu chỉ có thể cho ma tôn đâm thôi… Để, để cho Bất Tiếu ca ca đâm —— đâm vào tử cung —— Ưmmm ——”
“Ca ca? Bé cưng, bản tôn lớn hơn ngươi mấy nghìn tuổi đấy, ngươi thật sự dám gọi như thế à?” Hoa Bất Tiếu cười.
Tuy ngoài miệng hắn nói như vậy nhưng dương vật ở trong lỗ nhỏ dâm đãng lại sưng to lên, hiển nhiên là đã cương cứng. Thiếu niên vừa dứt lời thì con cá chà bặc đó đã hung hăng đâm vào tử cung của cậu, nó ở trong đó giống như một cái máy đóng cọc mà không ngừng đâm chọc, dường như muốn đâm cái tử cung dâm đãng đó thành một cái túi đựng dương vật, phần bụng phẳng lì cũng bị chọc tới nỗi gồ lên hình dạng của gậy thịt.
“Ahh —— Dương vật lớn đâm bé dâm đãng sướng quá ưm… Tử cung dâm loạn sắp phun nước rồi… A ——”
Sướng quá, Diệp Kính Tửu sắp sướng chết rồi, cây gậy thịt này đâm tử cung vừa đầy vừa căng, cửa tử cung cũng bị đâm lỏng ra nhưng nó vẫn tham lam mút lấy thân dương vật thô to.
Hô hấp của Hoa Bất Tiếu cũng trở nên nặng nề, miệng tử cung dâm đãng đó hút cái thứ ấy của hắn khiến hắn không kiềm chế nổi nữa. Hắn ngay lập tức xé nát lớp vỏ ngoài thận trọng, bản năng thú tính đầy hung hăng làm gương mặt tuyệt đẹp và xấu xa của hắn trở nên dữ tợn.
Mái tóc dài của hắn rũ xuống cổ thiếu niên, dương vật mạnh bạo đâm vào khiến lỗ nhỏ dâm đãng bắn nước liên tục không ngừng vào tử cung, đâm cho đến khi tử cung dâm loạn hoàn toàn thả lỏng, cuối cùng cũng không hút chặt lấy dương vật bự của nam nhân nữa.
“A ——Tử cung dâm đãng bị ma tôn chơi sướng quá! Bị ca ca chơi hỏng rồi, không dùng được nữa hu hu hu ——”
“Vẫn còn gọi ca ca?”
Hai bên thái dương của Hoa Bất Tiếu nổi đầy gân xanh, dương vật đang đâm chọc vào tử cung giật giật vài cái rồi bắn thẳng tinh dịch vừa đặc vừa nồng vào tử cung dâm đãng khiến cho bé cưng rên rỉ đầy dâm loạn, sau đó cậu mới mềm nhũn người ngã lên thân hắn, hoàn toàn mất hết sức lực.
Dương vật của Hoa Bất Tiếu vẫn đang cắm trong tử cung của bé cưng, một tay hắn đỡ mông thiếu niên, nâng cậu lên trên làm cho tinh dịch trắng đục theo khe hở tràn ra từ tử cung.
Ma tôn đại nhân được thỏa mãn dục vọng nên tâm trạng đang cảm thấy rất thư thái, nhưng hắn vẫn không chịu buông Diệp Kính Tửu ra. Hoa Bất Tiếu lười biếng nâng cằm bé cưng lên hỏi: “Ca ca?”
Diệp Kính Tửu chớp mắt hai cái, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của ma tôn đại nhân, mềm mại nói: “… Tiếu ca ca.”