[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 59

Tại nơi ở tạm thời của phái Tiêu Dao, Đỉnh Thượng Thiên Cung.
Khác với danh gia vọng tộc như Hoa gia, thế lực phái Tiêu Dao chỉ thuộc tầng lớp thấp nhất của Nhân tộc Đỉnh Thượng Thiên Cung, ngay cả hoàn cảnh chỗ ở cũng kém xa của Hoa gia.
Ngay cả đệ tử đứng đầu trẻ tuổi như Sầm Lan của phái Tiêu Dao cũng phải chịu cảnh ngủ chung trên giường lớn.
Tự Sầm Lan cảm thấy không sao, nhưng đệ tử của phái Tiêu Dao lại khổ không chịu nổi. Sau một hồi lì lợm la liếm cũng mượn tạm được một chiếc giường của môn phái bên cạnh để Sầm Lan có thể ngủ một mình.
Qua chuyện này có thể nhìn ra được mối quan hệ xã giao đãi ngộ của đại đệ tử đứng đầu phái Tiêu Dao này đặc biệt tới nhường nào.
Sầm Lan bỗng dưng đi gây hấn với đám người Hoa gia, rước về cho chúng đệ tử trong môn phái bao nhiêu lời dèm pha. Thế nhưng tên sát thần này vẫn thích gì làm nấy, không báo lại nguyên nhân cho môn phái và đồng môn.
Đương nhiên cũng không thể báo được.
Dù sao chuyện dấu ấn thần thức của mình, thứ vô cùng riêng tư như vậy lại bỗng dưng xuất hiện trong biển ý thức của một người khác cũng là chuyện cực kì nguy hiểm và khó giải quyết.
Hiện tại Sầm Lan mới mười bảy tuổi đã có tu vi hậu kỳ Kim Đan, đặt vào Nhân tộc hay Yêu tộc đều khiến người ta phải tặc lưỡi, là sự tồn tại không thể đuổi kịp.
Nhưng dù sao tu vi của y cũng chỉ là Kim Đan, nếu dấu ấn thần thức xuất hiện trong biển ý thức của người khác thì người ta có thể dễ dàng lợi dụng thiếu niên kia để làm tổn thương tới bản mệnh thần thức của y. Có người ra tay thật thì đừng nói giảm tu vi, ngay cả trí thông minh cũng có khả năng thụt lùi như một đứa trẻ.
Y nhất định phải biết được thiếu niên đó đã dùng loại bí thuật nào để lưu lại dấu ấn thần thức của y trong biển ý thức.
Còn thực lực của thiếu niên thanh tú đó…
Sầm Lan ngẫm nghĩ một hồi mới đẩy cửa phòng nhìn ra bên ngoài.
Đêm đã về khuya, ánh trăng sáng tỏ đổ bóng mái hiên, y tới nơi đã hẹn lúc ban ngày.
Hình như thiếu niên không biết tên kia còn ghê gớm hơn cả đệ tử đứng đầu Hoa gia.
… Liệu có ngang sức ngang tài không?
Có lẽ có thể đánh một trận.
*
“Sầm Lan, ngươi muốn ra ngoài sao?” Một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe đột nhiên vang lên, Sầm Lan cũng không giật mình, chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng.
Người nọ không tức giận, còn cười nói: “Đỉnh Thượng Thiên Cung lắm người nhiều miệng, nơi ngươi hẹn tuy là nơi Nhân tộc hoạt động nhưng cũng không an toàn cho lắm. Nếu ngươi xảy ra chuyện thì ta phải giải thích với sư thúc thế nào bây giờ? Vẫn nên để ta đi cùng ngươi thôi.”
Sầm Lan quay sang, thiếu niên dịu dàng tuổi tác xấp xỉ kia đang nhìn y, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập vui vẻ. Y im lặng một lát, tiếp tục từ chối ý tối của người kia: “Không cần.”
“Trước khi tới đây sư thúc đã nhờ ta để ý ngươi, lời của ngươi không có tác dụng.” Thiếu niên dịu dàng vừa đi tới bên cạnh Sầm Lan vừa nói: “Cứ yên tâm, ta chỉ đứng nhìn từ xa, không nghe lén đâu.”
Sầm Lan cau mày, bây giờ sắc mặt y lạnh nhạt hơn vừa rồi rất nhiều, nhưng y không trả lời thiếu niên đi bên cạnh mà tiếp tục đi tới nơi đã hẹn gặp thiếu niên Hoa gia kia.
Đi được nửa đường, Sầm Lan như chợt nhớ ra điều gì. Y dừng lại hỏi: “Uông Phương đâu rồi?”
Thiếu niên kia sững người, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Nàng ấy đang ở một gian phòng mượn khác rồi.”
Lần này phái Tiêu Dao chỉ có một nữ đệ tử tới, trước đó sư tôn đã dặn dò Sầm Lan phải để ý tới Uông Phương nhiều một chút, chăm sóc xem có gì không tiện không.
Mặc dù y quên mất chuyện của Uông Phương, nhưng trong phái Tiêu Dao lại có một người tên Yến Đình Vân còn để ý tới Uông Phương hơn, chăm sóc nàng rất tốt. Coi như tiết kiệm không ít công sức của y.
Sầm Lan không nói nhiều nữa, tiếp tục tới nơi hẹn cùng Yến Đình Vân. Yến Đình Vân dừng chân ở lại chỗ ngoặt trước mái hiên, dưới ánh trăng hắn tốt tính vẫy tay với Sầm Lan, không đi cùng nữa.
Về khuya tiếng ve tiếng ếch kêu không ngừng, Sầm Lan đứng một mình trong đình giữa hồ, chờ thiếu niên Hoa gia tới.
*
Dường như dấu ấn thần thức khắc trong trong biển ý thức của thiếu niên đã bị kích hoạt hơn nửa.
Dù Sầm Lan chưa thấy bóng dáng thiếu niên đâu thì lúc nào dấu ấn thần thức cũng phản hồi vị trí của thiếu niên cho y.
Hiện tại thiếu niên đã tới gần khu vực này.
Trong trái tim bỗng dưng có thêm một sợi dây căng chặt, đang bị kéo thật căng.
Sầm Lan không hình dung nổi cảm giác này là gì, chỉ biết trái tim đang đập rất nhanh chứng tỏ y đang căng thẳng.
Là do gặp được đối thủ ngang tài ngang sức sao?
Hình như chỉ có đáp án này mà thôi.
Y siết chặt bội kiếm bên hông, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng, sâu trong đáy mắt như có áp lực đè nén đã lâu đang dâng trào xao động. Tầm mắt nhìn chằm chằm vào hư không trong đêm khuya, mãi tới khi một bóng dáng cao gầy màu xanh nhạt chạy về phía y.
Hai mắt thiếu niên Hoa gia sáng bừng, đôi mắt nhìn về phía y mang theo sự vui mừng khiến y không hiểu.
Mọi suy nghĩ đều bị chặt đứt vào khoảnh khắc này, khi thiếu niên chạy về phía y, Sầm Lan buông bỏ toàn bộ lòng phòng bị và cảnh giác, quên hết những lời cảnh báo của sư tôn với mình.
Khoảnh khắc đó trôi đi y mới hoàn hồn lại, lúc này thiếu niên đã nhào tới ôm y.
Y để mặc thiếu niên ôm mình, cái ôm rất chặt, nóng bừng, ôm chặt như muốn làm người bị giam trong lòng nghẹt thở.
“Sư tôn…”
Thiếu niên vùi vào lòng y, khó chịu nói: “Sư tôn…”
… Sư tôn?
Thiếu niên không để ý tới sự nghi ngờ và cơ thể cứng đờ của y, tựa như mèo con trốn ra khỏi nhà bị bắt nạt bên ngoài, cuối cùng bây giờ cũng về lại bên cạnh chủ nhân, chịu thua làm nũng, ấm ức dính lấy y. Miệng liên tục gọi y: “Sư tôn… Sư tôn…”
Nên đẩy ra.
Mùi sữa thơm kỳ lạ ập vào khoang mũi, Sầm Lan hạ mắt nhìn mái tóc đen nhánh của thiếu niên và hai tay cậu vẫn ôm chặt eo y. Còn nghe thấy thiếu niên không ngừng gọi y là sư tôn bằng giọng nũng nịu như mèo sữa.
Hết câu này tới câu khác.
Cảm giác quen thuộc khó hiểu, cộng thêm sự kiên nhẫn ngoài dự đoán…
Rất kỳ lạ.
Sầm Lan nắm cánh tay của thiếu niên rồi kéo đôi tay đang ôm người y, bình tĩnh đẩy ra. Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt hỏi: “Tên.”
Thiếu niên bị y đẩy ra, vành mắt ửng đỏ, mắt hạnh tròn xoe lấp lánh ánh nước. Cậu hít mũi, do bị đẩy ra nên lấy lại được chút tỉnh táo.
Thiếu niên nâng tay lau giọt nước ở khóe mắt, giọng điệu trở nên xa lạ hơn nhiều, không còn nũng nịu như vừa rồi. Lúm đồng tiền xuất hiện trên má: “Vừa rồi ngại quá. Là do các hạ giống với một vị cố nhân của ta nên hồi nãy hơi kích động, đầu óc không được tỉnh táo.”
Giọng điệu của thiếu niên vừa lạnh nhạt vừa lễ phép, đó vốn là điều hiển nhiên. Nhưng tâm trạng lại ngày càng bực bội hơn…
Sầm Lan nhíu mày, y đứng bên rìa mái đình, ánh mắt nhìn thiếu niên trở nên tăm tối, phòng bị siết chặt bội kiếm bên hông.
Đúng là đệ tử Hoa gia, vậy mà lại hạ yêu thuật mê hoặc lòng người với y trong vô thức.
Thiếu niên không nhận ra hành động của Sầm Lan, cậu nhấc chân vừa định sáp lại gần Sầm Lan hơn một chút thì chợt nhìn thấy ánh kiếm của Sầm Lan lóe lên. Cậu vội vàng thu chân lại, mỉm cười nhìn Sầm Lan: “Ta là Diệp Kính Tửu.”
Lúm đồng tiền trên má thiếu niên ngọt ngào vô cùng, Sầm Lan khựng lại một chút mới lạnh nhạt nói: “Tên bí thuật.”
Nụ cười trên mặt Diệp Kính Tửu cứng đờ, cậu im lặng một lát mới hỏi: “Ngươi không hỏi tên của ta? Mà là tên bí thuật?”
Rồi sau đó, ánh mắt của sư tôn phiên bản thiếu niên đứng đối diện làm cậu hiểu được ý của y: Không thì sao?
Phải nhịn…
Đúng thế, đây là sư tôn, là sư tôn hàng thật giá thật.
Diệp Kính Tửu hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Ta không hiểu bí thuật ngươi đang nói tới là gì cả.”
Diệp Kính Tửu từng vào hành lang ký ức của sư tôn, cậu biết tính cách của sư tôn hồi trẻ là gì, cơ bản không khác gì so với nghìn năm sau cả. Hiện tại sư tôn không màng nguy hiểm hẹn Diệp Kính Tửu ra đây dù đang ở trong hoàng cung Yêu tộc chắc chắn là có nguyên nhân.
Diệp Kính Tửu không ngu, dĩ nhiên cậu biết “nguyên nhân” chính là vì sư tôn từng để lại dấu ấn thần thức trong biển ý thức của cậu. Cậu có thể cảm nhận được dấu ấn thần thức nóng lên, đương nhiên sư tôn cũng cảm giác được dấu ấn thần thức.
Giờ nhìn lại, có vẻ sư tôn đã xem dấu ấn thần thức không rõ gốc gác này là bí thuật nào đó muốn kìm hãm y, vì vậy bây giờ mới tỏ ra đề phòng cậu như vậy.
Cũng đúng, thế giới hiện tại không phải một nghìn năm sau. Bây giờ với sư tôn, Diệp Kính Tửu chỉ là một người xa lạ, bỗng dưng tới thường không có ý tốt.
Thật ra là do cậu đầu óc không tỉnh táo, vừa thấy sư tôn đã mặc kệ mọi thứ mà nhào tới chỗ y.
Chỉ là cậu đã phải chịu rất nhiều áp lực, bỗng dưng nhìn thấy người từng thân thiết với mình ở thế giới xa lạ này nên mới đánh mất lý trí. Giờ cậu chỉ muốn kể lại cho sư tôn tất cả những chuyện xảy ra và tội lỗi của mấy ngày nay, bộc bạch những cảm xúc nôn nóng và áp lực trong lòng mình.
… Nhưng không thể.
Không phải bây giờ, càng không phải… không phải vị sư tôn trước mặt này.
—— Thiếu niên đang một tay cầm chặt kiếm, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
“Dấu ấn thần thức của ta.” Thiếu niên gằn từng từ một: “Ở trong biển ý thức của ngươi.”
Sầm Lan đã khẳng định vậy rồi, tất nhiên Diệp Kính Tửu sẽ không tiếp tục giả vờ như không biết gì nữa.
Nói chuyện bình đẳng với sư tôn phiên bản trẻ tuổi mang lại cảm giác rất kỳ lạ, Diệp Kính Tửu khụ một cái, nói: “Dạ, sư… khụ, đúng là trong biển ý thức của ta có dấu ấn thần thức của ngươi. Nhưng đó không phải bí thuật, cũng không phải do ta muốn để dấu ấn thần thức của ngươi lưu lại trong biển ý thức, mà là ——”
Diệp Kính Tửu đang nói thì dừng lại, cậu tập trung, thoáng cảm nhận được gần đây có hơi thở của người thứ ba, mà hơi thở của người này lại rất quen thuộc.
Hoa Bất Tiếu bám theo tới đây sao? … Không đúng.
Diệp Kính Tửu đảo mắt nhìn những căn phòng ở phía sau Sầm Lan, nơi đó có một luồng hơi thở quen thuộc đang dao động. Nghi ngờ Hoa Bất Tiếu lén bám theo tới đây cũng biến mất.
Có lẽ Hoa Bất Tiếu sẽ không chạy một vòng lớn ra phía sau sư tôn như vậy đâu?
Dù có là thật, ngay cả cậu cũng có thể cảm nhận được hơi thở dao động thì tất nhiên sư tôn cũng có thể. Y sẽ không để lộ phía sau lưng trước mặt đệ tử đứng đầu Hoa gia.
Nhưng hơi thở quen thuộc này…
Trái tim vô thức đập nhanh hơn, hơi thở của Diệp Kính Tửu lỡ một nhịp. Cậu quên khuấy mất lời định nói, cũng quên luôn sư tôn mà mình ngày đêm mong nhớ. Hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng mờ ảo đằng kia.
Thanh thoát nhẹ nhàng, tràn ngập khí thế Đạo gia, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua cũng biết chắc chắn chủ nhân của bóng dáng này là một thiếu niên có dung mạo tuyệt thế…
Rất giống, cực kỳ giống đại sư huynh…
Sầm Lan nhíu mày, làm như lơ đãng di chuyển sang bên cạnh một bước, ngăn cản tầm nhìn của thiếu niên tên Diệp Kính Tửu trước mặt. Với ý định cướp ánh mắt của thiếu niên, y lên tiếng nói chuyện trước hòng kéo sự chú ý của thiếu niên về lại.
“Là sao?” Y hỏi.
Diệp Kính Tửu hoàn hồn, bây giờ suy nghĩ của cậu đang rối, chỉ muốn xác nhận xem người đang nấp dưới mái hiên kia có phải người mà cậu đang nghĩ trong lòng hay không. Cậu nói: “Ngươi dẫn theo người tới nữa à?”
Sầm Lan không quay đầu lại, chỉ nhìn Diệp Kính Tửu chăm chú: “Hắn là người cùng môn phái với ta.”
“Cùng môn phái với ngươi?” Diệp Kính Tửu mím môi, cậu liếm môi dưới, khó nén được cảm giác căng thẳng trong lòng: “Tên hắn là gì?”
Diệp Kính Tửu hỏi xong không thấy Sầm Lan trả lời. Thiếu niên tuấn mỹ chỉ nhìn thẳng vào cậu, không nói năng gì.
… Chết tiệt, sao cậu mãi không đổi được tật xấu hay kích động vậy chứ?
Bấy giờ Diệp Kính Tửu mới tỉnh táo lại, cậu ho khẽ một cái, tiếp tục quay về chủ đề “dấu ấn thần thức”.
“Chuyện tại sao dấu ấn thần thức của ngươi lại có trong biển ý thức của ta không quan trọng. Ta đoán sư tôn… khụ, ta đoán ngươi đang muốn giải trừ dấu ấn thần thức trong biển ý thức của ta phải không?”
Cậu đứng đối diện Sầm Lan, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của sư tôn không chứa chút chần chờ nào, thẳng thắn gật đầu: “Tất nhiên.”
Hừ, trước đây cầu xin thế nào cũng không chịu gỡ bỏ, bây giờ lại đồng ý cực nhanh.
Nhưng như thế càng tốt.
Cậu bỗng dưng đi vào thế giới nghìn năm trước, nếu có thể nhân chuyện này trực tiếp cắt đứt tình duyên với sư tôn, còn với đại sư huynh… coi như không thẹn với lương tâm.
Chỉ cần bây giờ cậu trở nên mạnh mẽ, một mình ở lại thế giới này thì tất cả gút mắc của ngày xưa cũng sẽ biến mất hoàn toàn.
Cậu chỉ có lỗi với đại sư huynh.
“Không dám giấu giếm gì, thực ra ta đã muốn giải dấu ấn thần thức này từ lâu, nhưng cần phải có người khắc dấu ấn thần thức vào biển ý thức của ta phối hợp.” Diệp Kính Tửu cười tươi nhìn về phía Sầm Lan: “Nếu ngươi đồng ý thì quá tốt.”
——
Sau một hồi nói chuyện, cuộc hẹn cũng tới lúc kết thúc.
Kết quả sau cùng rất vừa lòng.
Từ lâu Diệp Kính Tửu đã không còn như bản thân ngày xưa, cậu vốn đã thông minh, trải qua nhiều thất bại, lại đi theo Hoa Bất Tiêu nên cũng mưa dầm thấm đất, học được rất nhiều cách nói chuyện.
Tóm lại, sau khi đại hội võ lâm kết thúc thì dấu ấn thần thức sẽ được gỡ bỏ hoàn toàn. Trong thời gian đó có lẽ phải phối hợp với Sầm Lan năm lần, dấu ấn thần thức sẽ từ từ được gỡ bỏ.
Ngoài ra Diệp Kính Tửu còn muốn Sầm Lan phải cam đoan, nếu vô tình đụng độ Hoa Bất Tiếu hoặc Hoa Linh trong đại hội võ lâm thì không được tổn thương tới tính mạng của họ.
Từ khi Diệp Kính Tửu vào thế giới này, huynh muội Hoa gia đã giúp đỡ cậu rất nhiều. Đương nhiên Diệp Kính Tửu sẽ báo đáp lại huynh muội họ trong khả năng cho phép của mình.
Sau này dù có rời khỏi Hoa gia cậu cũng không thấy băn khoăn nữa.
Hai người họ đứng trong mái đình giữa hồ nói chuyện, hành vi cử chỉ quy củ chuẩn mực, ngoài đôi mắt đang ẩn nấp gần đó nhìn ngó xung quanh ra thì không nhìn được chút mập mờ nào.
… Trừ cái ôm ban đầu.
Thấy Diệp Kính Tửu sắp rời đi rồi quay về nơi ở của Hoa gia, chủ nhân của đôi mắt kia mới rời khỏi nơi này.
Tránh lúc Diệp Kính Tửu quay về hắn không kịp ngụy trang.
*
Tất nhiên Sầm Lan sẽ không buông lòng phòng bị và cảnh giác với thiếu niên chỉ vì một cuộc nói chuyện.
Nhưng bây giờ không còn lựa chọn nào khác, cộng thêm sự khao khát bí ẩn trong lòng khiến y chỉ đành tạm thời đồng ý điều kiện Diệp Kính Tửu đề ra.
Nhân tiện đè nén cảm xúc bực bội trong lòng vì chuyện gỡ bỏ dấu ấn thần thức trong biển ý thức của Diệp Kính Tửu.
Sầm Lan tự cho rằng tình cảm xa lạ chưa từng xuất hiện này là do Diệp Kính Tửu hạ tà thuật lên người mình.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, đương nhiên y phải rời đi, thiếu niên bên cạnh lại đột nhiên đuổi theo y.
Sầm Lan dừng chân, vẻ ngoài lạnh nhạt của y gần như không kiềm được bực bội, tâm trạng cũng xấu đi. Y chưa kịp nói gì thì thiếu niên đã lên tiếng trước.
“Ngươi vẫn chưa trả lời ta! Người cùng môn phái kia của ngươi tên là gì?”
Tại sao người này lại hứng thú với Yến Đình Vân như vậy?
Sầm Lan lạnh mặt, không quan tâm tới thiếu niên bên cạnh nữa: “Nếu ngươi muốn biết thì tự đi mà hỏi.”
Diệp Kính Tửu chậc một cái rồi đi theo sau Sầm Lan. Cậu không hỏi Sầm Lan nữa, càng tới gần bóng người màu xanh thì trái tim trong lồng ngực càng đập nhanh hơn.
Nếu… nếu đó là đại sư huynh thật thì không lẽ là do trời cao có linh, tác thành cho hai người họ?
Nhưng sư tôn nói người nọ là đồng môn của y.
Tuy nhiên cậu không nhìn lầm.
Nếu trên đời chỉ có một người cậu không thể nhìn lầm, vậy thì đó chính là Yến Lăng Khanh.
Ánh trăng chiếu sáng đổ bóng mái hiên, thiếu niên đứng dưới mái hiên nhìn hai người họ bước lại gần. Hắn bật cười khẽ, chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.
Vạt áo lay động, bước đi nhẹ nhàng. Thiếu niên bước ra khỏi bóng đêm làm lộ khuôn mặt tuấn mỹ vô song, đôi mắt đào hoa chứa đựng vui vẻ, khí chất dịu dàng nho nhã.
“Đã nói xong rồi à?”
“Ừm.”
Yến Đình Vân nâng mắt lên, tầm mắt dừng lại trên vẻ mặt cứng đờ của thiếu niên xa lạ. Hắn dừng một lúc rồi gật đầu mỉm cười với cậu: “Vị đạo hữu này là?”
“…”
Thấy Diệp Kính Tửu sững sờ không nói gì, Sầm Lan dùng lòng bàn tay miết chuôi kiếm rồi trả lời thay cậu: “Diệp Kính Tửu.”
“Họ Diệp sao?” Yến Đình Vân vẫn luôn nghĩ thiếu niên là người Hoa gia nên hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng mỉm cười như cũ: “Vậy sao vị đạo hữu họ Diệp này đi qua đây cùng ngươi?”
Sầm Lan nâng mắt nhìn lướt qua Yến Đình Vân, rồi bỏ hắn ở lại một mình với Diệp Kính Tửu: “Hỏi cậu ta.”
Ý của Sầm Lan là… thiếu niên này đang tìm hắn?
Yến Đình Vân thu lại ánh mắt tựa như đang suy tư, sau đó hắn chắp tay với thiếu niên đang nhìn mình chằm chằm, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười khẽ, thái độ nhẹ nhàng mà xa cách: “Diệp đạo hữu có việc cần tìm ta hay sao?”
“… Ta…” Diệp Kính Tửu siết chặt ống tay áo, cậu nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt hòng tìm ra điểm khác với Yến Lăng Khanh.
Nhưng cậu không tìm được.
Từ gương mặt, cái mũi, cái miệng, tới lỗ tai đều giống như đúc với Yến Lăng Khanh. Ngay cả nốt ruồi ở cổ, rất gần hầu kết nên khó phát hiện cũng giống nhau.
Là đại sư huynh.
Người trước mặt chính là đại sư huynh, đúng thế, chắc chắn là huynh ấy.
Nhưng…
Diệp Kính Tửu khô khốc nói: “Tại hạ chỉ đang cảm thấy đạo hữu trông giống một vị cố nhân nên mới hơi kích động chạy theo Sầm Lan đạo hữu qua đây. Xin hỏi… xin hỏi tên họ của đạo hữu là gì?”
“Hóa ra là vậy.”
Thiếu niên tuấn mỹ nho nhã như chợt hiểu ra, hắn mỉm cười, thái độ vẫn nhẹ nhàng xa cách: “Tại hạ là Yến Đình Vân, đệ tử thân truyền của chưởng môn đời thứ tám phái Tiêu Dao, từ nhỏ đã được chưởng môn nuôi dưỡng trưởng thành nên chưa từng rời nhà quá lâu. Có lẽ Diệp đạo hữu đã nhận lầm người, khiến Diệp đạo hữu phải thất vọng rồi.”
“Yến… Đình Vân?” Diệp Kính Tửu cứng đờ, nói: “Ngươi tên Yến Đình Vân ư?”
Vẻ mặt thiếu niên trước mặt tái nhợt khiến Yến Đình Vân ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng thế.”
Sắc mặt của thiếu niên họ Diệp này rất kém, có lẽ tưởng đã gặp được cố nhân, không ngờ lại như dã tràng xe cát.
Ban đầu Yến Đình Vân không định xen vào chuyện của người khác, nhưng hiện tại lại hơi lo cho thiếu niên. Hắn định lên tiếng khuyên vài câu thì Sầm Lan đứng phía sau đã mở miệng nói trước.
“Uông Phương truyền tin tới hỏi ngươi đi đâu.”
Yến Đình Vân ngẩn người, hắn sờ bên hông mới phát hiện không mang theo pháp khí truyền tin, hơi sốt ruột nói: “Lúc tới đây ta quên nói cho nàng biết, nàng ấy có hỏi gì không?”
“Nàng ấy nói muốn ngươi dỗ ngủ.”
Sầm Lan nói xong thì cất pháp khí truyền tin, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, giọng nói lạnh lùng trần thuật lại: “Bây giờ đang tức giận.”
Yến Đình Vân thấy hơi đau đầu, hết cách đành nói: “Ngươi nói với Uông Phương giờ ta quay về ngay, bảo nàng chờ một lát.”
“Đã ngắt pháp khí truyền tin.” Sầm Lan nói.
Yến Đình Vân: “…”
Yến Đình Vân nhìn thiếu niên, chần chờ một lát rồi mới nói: “Diệp đạo hữu còn chuyện gì không…”
“Không.”
Diệp Kính Tửu đang nói thì hơi dừng lại, cậu ngước lên mỉm cười nhìn thiếu niên có khuôn mặt giống hệt đại sư huynh, nói: “Có lẽ do ta nhận nhầm người.”
Thái độ nhiệt tình của thiếu niên bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, bộ dạng từ chối nói chuyện cực kỳ rõ ràng.
Yến Đình Vân im lặng, sau đó nói: “… Vậy tại hạ đi trước, tạm biệt.”
Khi Yến Đình Vân quay người thì Sầm Lan đã đi tới con đường ban đầu, hắn hơi do dự nhưng vẫn đuổi kịp bước chân của Sầm Lan.
Đi được một đoạn khá xa, hắn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.
Thiếu niên nọ đứng một mình dưới mái hiên, tầm mắt như đang nhìn chằm chằm vào hướng họ rời đi, đứng im không cử động.
Trái tim co rút đau đớn.
Thật kỳ lạ…
Rõ ràng đây là lần đầu gặp mặt, sao lại… Có cảm giác quen thuộc như thế?
Thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Uông Phương đang chờ hắn.
Yến Đình Vân thôi không nhìn nữa, tập trung đi theo Sầm Lan cùng biến mất trong bóng đêm.
Vạt áo tung bay, bàn tay hắn vô thức siết chặt, móng tay ghim vào da thịt khiến da thịt tím bầm.
Đúng thế, Uông Phương đang chờ hắn.
Giữa đạo hữu nên làm gì?
Tuy rằng không rõ lắm, nhưng hắn biết bầu bạn bên cạnh đạo hữu của mình là chuyện hắn phải làm được, cũng là điều cơ bản nhất.