[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 58

Ngay tức khắc bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Nụ cười trên môi Hoa Bất Tiếu hoàn toàn biến mất, ánh mắt nhìn Sầm Lan như tẩm độc, cả người toát ra sát ý lạnh lẽo, hung hãn phóng thẳng về phía y.
Nếu là đồng trang lứa bình thường bị cố ý nhắm vào như vậy, e rằng có thể bị luồng sát khí dữ dội này ép đến mức quỳ rạp xuống đất ngay tức thì.
Nhưng Sầm Lan vẫn đứng sừng sững bất động, đầu ngón tay khẽ nâng vỏ kiếm, trong chớp mắt lưỡi kiếm lóe sáng. Sát ý cuộn trào từ cơ thể y bùng phát dữ dội, như mãnh thú vừa được tháo xích, sát khí lạnh lẽo thấu xương điên cuồng lao về phía Hoa Bất Tiếu.
Sầm Lan nhíu mày, lưỡi kiếm sắc bén dần lộ ra, sát ý khổng lồ không ngừng ngưng tụ mỗi lúc một dày đặc hơn. Cuối cùng Hoa Bất Tiếu bị sát khí ấy áp chế, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Trong cuộc giằng co sát ý này hắn là người yếu thế trước.
Hoa Bất Tiếu âm thầm nghiến răng. Diệp Kính Tửu đang đứng phía sau hắn, đương nhiên thiếu niên sẽ không cam lòng để lộ chút yếu kém nào trước mặt người trong lòng.
Thế nhưng sát ý giằng co càng kéo dài, ai mạnh hơn cũng bộc lộ rõ ràng.
Cổ họng Hoa Bất Tiếu dâng lên vị tanh ngọt, hắn khó nhọc nuốt xuống, sát ý của Sầm Lan khiến hắn thực sự động sát tâm, ánh mắt lạnh lẽo hằn sâu. Ma linh trong lòng bàn tay hắn thấp thoáng hiện ra hình dáng, sát khí bức người.
Hai thiếu niên tuấn tú, có tất cả đặc sắc của một Nhân tộc đối đầu nhau kịch liệt giữa hoàng cung Yêu tộc, không khí căng thẳng như giương cung bạt kiếm. Chỉ cần có một chút kích động, có lẽ họ sẽ lập tức ra tay ngay trước mặt mọi người.
Đám đông vây xem thuộc hai phe thế lực đều nín thở, không ai dám lên tiếng, lặng lẽ theo dõi trận chiến sát ý giữa hai người.
Mà Diệp Kính Tửu vốn luôn bồn chồn giờ đây lại câm lặng, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đôi mắt hạnh trong veo mở to, hình ảnh phản chiếu sâu trong mắt là bóng dáng lạnh lùng của thiếu niên.
Là… Là sư tôn.
Là sư tôn thật kìa!
Bỗng Diệp Kính Tửu bị ai đó đột ngột đẩy mạnh từ phía sau, cậu còn chưa kịp phản ứng đã vô thức bước nhanh về phía trước một bước.
Có điều, ngay tức khắc, một đôi tay vội vàng kéo cậu về.
“Ngươi làm gì vậy?! Muốn chết à!”
Nét mặt Hoa Linh đầy vẻ hoảng hốt, trên mặt nàng hiện rõ bốn chữ to đùng “Ngươi muốn chết à”, giống hệt Hoa Bất Tiếu ban nãy. Nàng hạ giọng nhắc nhở: “Nhóc cà lăm, ngươi quên lúc trước ta đã dặn gì à?”
“… Ta…”
Diệp Kính Tửu hoàn hồn, bàn tay cậu bị Hoa Linh nắm chặt, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Dấu ấn thần thức sư tôn để lại bên trong biển ý thức bỗng dưng nóng lên. Một luồng cảm giác mãnh liệt thôi thúc cậu lao ra khỏi đám đông, song lý trí lại buộc cậu phải khống chế loại bản năng ấy. Mới vừa rồi hô hấp cậu còn vững vàng vậy mà bây giờ đã rối loạn: “Ta…”
Đúng là không thể nói nên lời.
….Kỳ lạ, sao vành mắt hắn lại đỏ lên vậy?
Hoa Linh chớp mắt, như nhận ra điều gì đó. Nàng liếc nhìn hai người vẫn đang giằng co phía trước, khóe môi lặng lẽ cong lên rồi thân thiết ghé sát Diệp Kính Tửu, cười khẽ: “Ngươi đừng lo cho ca ca, bọn họ không đánh nổi đâu! Đây chính là Đỉnh Thượng Thiên Cung, nếu bọn họ dám động thủ trước đại hội võ lâm, chắc chắn sẽ bị Yêu tộc giết ăn sạch đấy.”
“Nói đi cũng phải nói lại, hai năm không gặp, tiểu tử họ Sầm này càng ngày càng đáng sợ nha.” Hoa Linh chậc một tiếng, hứng thú nổi lên, nàng nhỏ giọng cười nói: “Nhóc cà lăm, ngươi đoán xem, ai trong số hai người họ sẽ nhận thua trước?”
Bên tai vẫn là giọng nói lanh lảnh của Hoa Linh, Diệp Kính Tửu dần dần bình tĩnh lại. Cậu hít sâu một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn thiếu niên sư tôn của cậu đang bị Hoa Bất Tiếu che khuất hơn phân nửa, chỉ lộ ra một đoạn ống tay áo. Sau đó, cậu lắc đầu, giọng nói khẽ khàng mang theo chút mông lung: “Ta không biết.”
“Ngươi ngốc quá đi! Tất nhiên là ca của ta nhận thua trước!” Hoa Linh phì cười, không chút lưu tình bán đứng ca ca ruột nhà mình: “Ca ta chắc chắn không đánh lại tiểu tử họ Sầm kia! Hơn nữa, tính tình huynh ấy cũng không phải dạng cứng đầu. Nếu thấy tình thế bất lợi, huynh ấy sẽ nhẫn nhịn, chờ cơ hội sau này báo thù tàn nhẫn hơn.”
Câu nói này của Hoa Linh quá thẳng thắn khiến Diệp Kính Tửu phải bật cười.
Hoa Linh quả không hổ là muội muội ruột của Hoa Bất Tiếu, ngay cả tính cách ca ca mình cũng suy luận đúng tới vậy.
Nói đến chuyện này, dù có là trăm nghìn năm sau cũng không thay đổi. Ngay cả ma tôn đại nhân sai hắn trà trộn vào phái Tiêu Dao tìm kiếm ma linh, hắn cũng chưa từng đích thân xuất trận, trong lòng luôn lo lắng sẽ phát sinh biến cố, có rất nhiều đắn đo.
Tuy nhiên lần này…
Diệp Kính Tửu quan sát khí thế giữa hai người phía trước, cậu cảm thấy lần này Hoa Bất Tiếu sẽ không nhận thua dễ dàng như Hoa Linh nói.
“Ngươi nói ca ca ta sẽ thắng? Nực cười! Chúng ta cược đi! Ngươi muốn cược cái gì?” Hoa Linh không phục trước suy đoán của Diệp Kính Tửu, nàng cảm thấy ca ca nhà mình nhất định sẽ nhận thua, vì vậy đã đánh cược đầy tự tin: “Nếu ngươi thắng, ta sẽ tặng quả cầu đá ta thích nhất!”
Diệp Kính Tửu ngạc nhiên nhìn nàng. Cậu không ngờ Hoa Linh chịu đem quả cầu đá nàng thích nhất ra đặt cược. Cậu suy nghĩ một chút rồi cũng chấp nhận: “Vậy nếu ngươi thắng, ta… sẽ cho ngươi một lời hứa.”
Diệp Kính Tửu thật sự không nhớ ra mình có thứ gì quan trọng để đặt cược, đành đưa đại một tấm chi phiếu khống cho nàng.
Hoa Linh lại cực kỳ vui vẻ, huých bả vai chạm nhẹ vào Diệp Kính Tửu: “Vậy quyết định như thế nhé, nhóc cà lăm, người cứ nhìn cho kỹ đi!”
Lời đánh cược đã thành, cả hai tiếp tục quan sát trận đối đầu.
Tình thế quả nhiên rất khác với dự liệu của Hoa Linh.
Nàng vốn tưởng ca ca ruột nhà mình sẽ nhanh chóng tìm cho bản thân một bậc thang xuống, ngoài cười trong không cười dẫn bọn họ rời đi. Nào ngờ, Hoa Bất Tiếu lại cứng rắn chống chịu, dù khóe miệng đã rỉ máu nhưng ánh mắt lại càng thâm trầm, sát khí càng dày đặc, rõ ràng không có ý muốn nhận thua.
Trong khi đó, tuy sắc mặt Sầm Lan đã tái đi mấy phần nhưng trông vẫn tốt hơn nhiều so với Hoa Bất Tiếu.
Nếu lúc này thực sự động thủ, chắc chắn ca ca nàng sẽ thua!
Đám yêu nô dẫn đường cho Hoa gia và phái Tiêu Dao lặng lẽ đứng một bên quan sát Hoa Bất Tiếu và Sầm Lan với vẻ vô cùng hứng thú. Tựa như chỉ cần hai người ra tay, bọn chúng sẽ lập tức xông lên đoạt mạng của cả hai rồi tận hưởng một bữa ăn thịnh soạn.
Tầm mắt Sầm Lan lướt qua vẻ mặt tham lam của đám yêu nô, y rũ mắt, đầu ngón tay ấn nhẹ lên chuôi kiếm, từ tốn tra lưỡi kiếm vào vỏ.
Nhạt nhẽo.
Sầm Lan xoay người, mấy đường cơ bắp căng ra trên cánh tay dần biến mất. Y không giằng co với Hoa Bất Tiếu nữa mà cố đưa mắt nhìn về thiếu niên thanh tú đang bị Hoa Bất Tiếu che khuất.
Sầm Lan không thèm ngoảnh đầu, dẫn theo người phái Tiêu Dao rời đi, chỉ để lại một địa điểm và một câu nói khó hiểu: “Nửa đêm giờ Tý, ta đợi ngươi ở đây.”
Đợi ngươi? Đợi ai?
Lẽ nào là đợi Hoa Bất Tiếu? Bọn họ muốn đấu tay đôi?
Sầm Lan điên rồi sao? Dám ngông nghênh như vậy ngay tại Đỉnh Thượng Thiên Cung!
Nhóm đệ tử của Hoa gia xôn xao, bị thái độ không coi ai ra gì của Sầm Lan chọc giận.
Hoa Bất Tiếu đứng đầu nhóm người, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt tàn nhẫn của hắn quét qua bóng lưng Sầm Lan, lại nhanh chóng đảo qua phía sau, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Kính Tửu, ánh mắt hắn tức thì tối sầm.
Trên bản mệnh linh kiếm của Diệp Kính Tửu có khí tức của Sầm Lam. Quan hệ giữa hai người tuyệt đối không đơn giản như Diệp Kính Tửu nói!
Còn có phản ứng của Sầm Lan, nếu chỉ là quan hệ bình thường, tại sao Sầm Lan lại cư xử như vậy?
Nếu Sầm Lan là vị đạo lữ sư huynh không biết tên của Diệp Kính Tửu thật…
Nắm tay dưới tay áo rộng siết chặt, Hoa Bất Tiếu xoay người, dẫn theo đệ tử Hoa gia đi theo yêu nô đến chỗ ở của bọn họ, hắn không nói một lời, khí tức xung quanh khiến người ta run sợ.
Diệp Kính Tửu nhấc chân lên rồi lại hạ xuống, máy móc đi theo đoàn người phía trước.
Lúc này đây, cậu chỉ muốn quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng sư tôn đang rời đi, nhưng lý trí đã kiềm chế cậu lại. Cậu hòa lẫn giữa nhóm đệ tử Hoa gia, trong đầu không ngừng văng vẳng lời sư tôn.
“Nửa đêm giờ Tý, ta đợi ngươi ở đây.”
Diệp Kính Tửu biết đây là sư tôn đang nói với cậu.
Nhưng… sao sư tôn nhận ra cậu được? Lẽ nào sư tôn vẫn còn ký ức?
Không, nếu sư tôn thật sự nhớ rõ cậu, trong lời nói sẽ không có sự lạnh lùng và xa cách mà Diệp Kính Tửu có thể cảm nhận rõ đến vậy.
Lẽ nào là… dấu ấn thần thức?
Nghĩ lại thì từ khoảnh khắc cậu nhìn thấy sư tôn, dấu ấn thần thức trong biển ý thức trở nên nóng rực lạ thường. Cảm giác này vừa xa lạ vừa quen thuộc, từ khi bị Liễu Khuê Dao phong ấn thần thức, đã rất lâu rồi cậu không cảm nhận được.
“… Quả nhiên.”
Diệp Kính Tửu suy tư, vô thức lẩm bẩm, vô tình bật thốt suy nghĩ của bản thân ra thành lời.
Bên cạnh, Hoa Linh tò mò xen lẫn ai oán, hỏi: “Quả nhiên gì? Quả nhiên ngươi đã đoán đúng à? Vậy có phải cầu đá của ta thuộc về ngươi rồi không?”
Diệp Kính Tửu khôi phục tinh thần, gãi gãi má, giọng điệu bất đắc dĩ: “Nếu ngươi tiếc quả cầu đá của mình, hay là bỏ cược nhé?”
“Ai tiếc chứ? Chỉ là một quả cầu rách thôi mà!”
Hoa Linh lầm bầm, cứng miệng không chịu thừa nhận đã dao động trong chốc lát vì lời của Diệp Kính Tửu, bực bội nói: “Ta là loại người bội ước vậy à? Lát nữa ta sẽ đưa cầu cho ngươi!”
Diệp Kính Tửu câm nín: “… Ngươi mang cầu theo tới đây luôn?”
“Chỉ mang theo chơi một chút thôi! Đừng nói với ca ca ta đấy!”
Hoa Linh nháy mắt với cậu, nàng tiến đến bên cạnh Diệp Kính Tửu, cười lấy lòng cậu: “Nhóc cà lăm, bây giờ đã thuộc về ngươi, vậy lát nữa ngươi cho ta chơi chút nhé?”
Diệp Kính Tửu thở dài, bất đắc dĩ gật đầu: “Ngươi muốn chơi bao lâu cũng được.”
Hoa Linh chớp mắt, giơ ngón tay cái lên: “Huynh đệ tốt!”
Diệp Kính Tửu: “…”
Hầy… Làm thế nào mà ngoài khuôn mặt ra Hoa Linh chẳng có điểm nào giống ca ca ruột của nàng vậy chứ?
Diệp Kính Tửu khẽ cong môi, cùng Hoa Linh theo sau Hoa Bất Tiếu đến nơi ở của bọn họ.
——
Mặc dù Yêu tộc tổ chức đại hội võ lâm không có ý tốt, nhưng nơi ở được sắp xếp vô cùng xa hoa. Dù thế lực Nhân tộc đông đảo, bọn họ vẫn có thể chu cấp phòng tiêu chuẩn sang trọng dành cho hai người.
Đương nhiên Diệp Kính Tửu chọn ở cùng Hoa Bất Tiếu. Nói là phòng tiêu chuẩn sang trọng cho hai người nhưng bên trong chỉ có một chiếc giường.
Cậu vừa đặt hành lý sang một bên, chưa kịp phản ứng đã bị Hoa Bất Tiếu đột ngột đè xuống giường.
Diệp Kính Tửu bị hắn ghì vào lòng, trong vòng tay tràn ngập hơi thở vững chãi của thiếu niên. Cậu và Hoa Bất Tiếu mũi kề mũi, bốn mắt giao nhau, ánh mắt cậu va phải đôi mắt đa tình trời sinh của Hoa Bất Tiếu.
Chỉ là, lúc này trong mắt Hoa Bất Tiếu lại chẳng hề có sự vui vẻ. Giọng hắn nhàn nhạt, ngữ điệu như đang trần thuật một sự thật: “Diệp Kính Tửu, nửa đêm ngươi sẽ đi gặp Sầm Lan đúng không?”
“… Ngươi làm gì vậy?”
Bị người khác chọc trúng tâm sự, ánh mắt Diệp Kính Tửu khẽ dao động. Cậu nhíu mày, bàn tay đặt lên lồng ngực nóng rực của Hoa Bất Tiếu, cố gắng đẩy hắn ra: “Hoa Bất Tiếu, đứng lên nói chuyện đàng hoàng trước đi.”
Hoa Bất Tiếu không đáp, ngược lại còn cúi thấp người hơn, muốn hôn cậu. Diệp Kính Tửu lập tức nghiêng đầu tránh né, nụ hôn nóng bỏng của thiếu niên lại rơi xuống má cậu.
Có lẽ vì đã coi những lần thân mật gần đây trở thành minh chứng cho sự rung động của Diệp Kính Tửu, thiếu niên có vẻ không ngờ rằng cậu sẽ từ chối mình.
Hoa Bất Tiếu khựng lại, trong mắt thoáng qua những suy nghĩ lung tung. Ý thức khác trong đầu hắn như đang bừng tỉnh, điên cuồng trỗi dậy, kích thích từng dây thần kinh, cơn đau trong đầu nhanh chóng tăng vọt.
… Của hắn.
Của hắn, của hắn, của hắn, của hắn ——
Diệp Kính Tửu là của hắn.
Lớp ga giường bị những ngón tay thon dài siết chặt đến nhăn nhúm. Hoa Bất Tiếu nhắm mắt lại, nặng nề thở hắt ra. Đến khi mở mắt lần nữa, ánh nhìn đã khôi phục sự bình tĩnh.
Hoa Bất Tiếu khẽ đặt cằm lên hõm vai Diệp Kính Tửu, mái tóc đen nhánh mềm mại dán lên cổ cậu. Hắn dùng một thái độ như khuất phục, giọng nói đầy khàn khàn: “Ngươi đừng đi, được không?”
“…”
Diệp Kính Tửu thoáng khựng lại, động tác giãy giụa bỗng chốc ngừng hẳn. Cậu không ngờ một thiếu niên kiêu ngạo như Hoa Bất Tiếu lại chịu xuống nước vì chuyện này.
Tầm mắt Hoa Bất Tiếu rũ xuống, cậu chỉ thấy được sống mũi cao thẳng của hắn. Đường nét hoàn hảo ấy tựa như được thần linh ưu ái mà tạc nên, mang theo sắc trắng ngà nhàn nhạt.
Từ góc độ này, Hoa Bất Tiếu trông có vẻ vô cùng yếu đuối.
Hàng mi Diệp Kính Tửu khẽ run, cậu thoáng ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn cương quyết đẩy Hoa Bất Tiếu ra.
Hoa Bất Tiếu giữ vững cơ thể, cúi đầu nhìn cậu, không nói gì nữa.
Diệp Kính Tửu bỗng dâng lên cảm giác chột dạ như thể cậu vừa làm sai chuyện gì đó. Cậu khẽ ho một tiếng, hạ giọng nói với Hoa Bất Tiếu: “Ngươi yên tâm, ta giữ lời hứa với ngươi, giúp ngươi giành quán quân trong đại hội võ lâm lần này. Còn về sư… Khụ, về Sầm Lan.”
Diệp Kính Tửu do dự một chút, nói tiếp: “… Quan hệ giữa ta và y, dù thế nào cũng không phải như ngươi nghĩ.”
“Còn tối nay… Tóm lại, ta sẽ trở về sớm nhất có thể.”
Đã nói đến nước này, tất nhiên Hoa Bất Tiếu không thể nói thêm gì nữa.
Mọi điệu bộ của hắn như trở lại bình thường, không có gì khác biệt so với trước kia. Chỉ là thỉnh thoảng, ánh mắt hắn nhìn Diệp Kính Tửu không hiểu sao lại khiến cậu cảm giác nhói lòng.
Mãi đến tận khuya, dưới sự hướng dẫn và dõi theo của Hoa Bất Tiếu, Diệp Kính Tửu lặng lẽ rời khỏi chỗ ở của Hoa gia, lén lút tiến về nơi sư tôn đã nói.
***
Hoa Bất Tiếu đứng thẳng trước cửa, lặng lẽ nhìn bóng lưng thiếu niên dần khuất xa dưới ánh trăng, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt. Đôi mắt hắn khẽ nheo lại.
“Còn về sư… Khụ, về Sầm Lan. Quan hệ giữa ta và y, dù thế nào cũng không phải như ngươi nghĩ.”
Trước đây, Diệp Kính Tửu từng nói đạo lữ của cậu là “sư huynh”, mà vừa rồi, cậu lại vô thức gọi Sầm Lan là “sư…”.
Quả nhiên, Sầm Lan chính là đạo lữ không biết tên của Diệp Kính Tửu.
Ma linh trong lòng bàn tay hiện lên ánh sáng quỷ dị. Hoa Bất Tiếu siết chặt nó, khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
“… Hừ.”
Hắn đi về phía trước, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng mang theo dư ảnh hư ảo, tựa như đang chìm vào một bóng tối sâu thẳm, thần bí khó lường.
Hoa Bất Tiếu cùng với dung mạo tuấn tú tà mị của hắn dần dần ẩn mình vào bóng tối dưới ánh trăng. Thân pháp hắn quỷ dị vô thanh, lặng lẽ bám theo bước chân của Diệp Kính Tửu, hướng về địa điểm Sầm Lan từng để lại dấu vết.
Nếu Sầm Lan chính là đạo lữ chính thức của Diệp Kính Tửu, vậy thì hắn thân là người bị cậu giấu giếm như một “tiểu tình nhân”, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội diện kiến vị “chính cung” này.
Nếu tên “chính cung” đó không xứng đáng, nếu hắn có thể tìm ra một kẽ hở nào đó, vậy thì nhân cơ hội chen chân vào, danh chính ngôn thuận thay thế đối phương, cũng không phải chuyện viển vông.
Dù sao, người kề cận bên Diệp Kính Tửu mỗi đêm, dây dưa triền miên cùng cậu chính là Hoa Bất Tiếu hắn.
Tương lai, người đó cũng chỉ có thể là Hoa Bất Tiếu hắn.