[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 57
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 57 - Liếm huyệt, quan hệ bằng chân, nghi là hiện trường tu la tràng

“… Ha… Đừng, đừng liếm nữa…”
Cảm giác những sợi lông tơ không ngừng cọ sát vào gốc đùi giữa hai chân làm hai má Diệp Kính Tửu đỏ bừng. Cậu thở hổn hển, lòng bàn tay dùng sức đẩy đầu thiếu niên ra: “Còn… còn muốn tu luyện nữa không đây?!”
Hoa Bất Tiếu cúi đầu, chiếc mũi thẳng tắp vùi vào trong lớp thịt mềm mại, mùi vị tanh hôi xen lẫn ngọt ngào tràn ngập khắp khoang mũi. Sự cự tuyệt của Diệp Kính Tửu hoàn toàn không đả động gì đến hắn, hắn đưa chóp mũi hướng tới cái âm hộ nhiều nước kia, ngoáy ngoáy đầu, âm thanh mút mát cực kỳ vang dội.
“Đừng… Ưm…”
Toàn thân Diệp Kính Tửu căng cứng, âm hộ đột nhiên co giật một chút rồi phun một dòng dâm dịch lên mặt thiếu niên.
Hoa Bất Tiếu nheo mắt lại, cặp mi đen rậm rạp bị dâm thủy thấm ướt. Khi hắn rũ mắt, dâm thủy sẽ men theo lông mi mà chảy xuống. Hắn không thèm bận tâm đến gương mặt bầy hầy của bản thân, trái lại, dục vọng càng sục sôi. Hắn vươn đầu lưỡi chậm rãi ma sát âm hộ vẫn đang mấp máy kia, tuy chỉ là nhẹ nhàng trêu chọc nhưng Hoa Bất Tiếu có thể nghe được tiếng Diệp Kính Tửu nức nở rên rỉ bên tai.
Diệp Kính Tửu nghĩ một đường nói một nẻo, giọng nói mơ hồ không rõ: “Ha, đừng liếm chỗ đó nữa…”
Hoa Bất Tiếu nhếch môi, ngẩng đầu nhìn Diệp Kính Tửu đang nhíu mày, ánh mắt cậu đã nhuốm đầy dục vọng, trông quyến rũ đến mê người.
Dương vật của Hoa Bất Tiếu nhô cao sau lớp quần lót, phần vải phía trên đã ướt đẫm từ lâu. Hắn lôi dương vật ra, một tay cật lực tuốt lộng, tay kia cũng bắt lấy cái chân hồng hào của Diệp Kính Tửu, liếm láp âm hộ cậu, dùng đầu lưỡi đụ vào âm hộ đang không ngừng rỉ nước.
“Ưm… A… Sướng quá…”
Âm hộ bị đầu lưỡi linh hoạt chọc tới chọc lui, âm vật mẫn cảm liên tục bị chóp mũi kích thích. Diệp Kính Tửu sắp không cưỡng nổi loại khoái cảm sa đọa này, cổ họng liên tục phát ra những âm thanh ngọt ngào.
Khi Hoa Bất Tiếu lần nữa dùng đầu mũi ấn mạnh vào âm vật sưng đỏ, cắn mút phần thịt nõn nà mộng nước thì Diệp Kính Tửu đã nâng hông lên thật cao, bụng dưới cũng lõm xuống. Cậu liên tiếp đẩy mông về phía trước, run rẩy, lỗ nhỏ bị lưỡi đụ đến mức cực khoái mà mở rộng, để lộ lỗ âm hộ hồng hào. Sau đó, cậu đạt cao trào, phun nước thẳng lên mặt của Hoa Bất Tiếu: “Ha… Ta bắn…”
Đợi đến lúc dâm thủy chảy ra từ miệng âm hộ dần dần bớt đi, hông của Diệp Kính Tửu mới từ từ xụi lơ. Cảm giác mệt mỏi sau cao trào làm cậu muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng Hoa Bất Tiếu vẫn một bên mút mát dâm thủy của cậu, một bên dùng đầu lưỡi dâm loàn liếm láp lỗ âm hộ nhạy cảm.
Ngay khi Diệp Kính Tửu lấy lại tỉnh táo, cảm giác xấu hổ xồng xộc xông lên. Cậu xấu hổ vô cùng, nhấc chân giẫm lên bả vai của Hoa Bất Tiếu rồi đạp hắn xuống giường. Sau đó, Diệp Kính Tửu khoác thêm lớp áo ngoài màu xanh, tức giận nói: “Năm ngày nữa là đại hội võ lâm bắt đầu rồi. Ngươi còn muốn đoạt giải quán quân không hả?!”
Thiếu niên bị coi như công cụ không hề cảm thấy tức giận, mặt hắn không đỏ mà cũng chẳng thèm thở gấp. Hắn dứt khoát ngồi thẳng xuống sàn, giữ nguyên khuôn mặt dính dâm thủy, vừa để lộ dương vật cương cứng trước mặt Diệp Kính Tửu vừa đáp lời với giọng điệu biếng nhác: “Ta muốn tu luyện nhưng trước hết phải giải phóng cho cây gậy thịt này cái đã. Ta giúp ngươi bắn rồi, bây giờ ngươi giúp ta cũng đâu có gì sai, đúng không?”
Lời này thực sự không có chút lễ độ nào.
Diệp Kính Tửu đỏ bừng mặt, xấu hổ đến mức muốn đánh Hoa Bất Tiếu một trận. Cậu mở miệng định nói nhưng cuối cùng vẫn không từ chối yêu cầu của hắn.
Nguyên nhân tất nhiên là vì cậu sai trước.
Sáng nay khi vừa thức dậy, Diệp Kính Tửu ngay lập tức cảm thấy trong cơ thể mình có chỗ kỳ lạ. Dục vọng vô cớ ập đến, cậu chỉ có thể tự mình xử lý. Trong lúc cậu đang âm thầm dùng chăn kẹp giữa hai chân để giải tỏa cho lỗ âm hộ nóng rực, Hoa Bất Hiếu đang đợi ở bên ngoài bỗng chạy vào và phát hiện ra cảnh tượng này.
Sau đó, bọn họ mơ màng tiến lên giường. Diệp Kính Tửu mở đôi chân dài trắng như tuyết ra, ngoan ngoãn để Hoa Bất Tiếu liếm lỗ nhỏ dâm đãng cho mình.
Thực ra, đợt cao trào vừa rồi đã là đợt thứ ba của Diệp Kính Tửu trong buổi sáng ngày hôm nay; đó là lý do vì sao sau khi bị Hoa Bất Tiêu liếm đến cực khoái thêm một lần nữa, cậu lại tỏ ra mất kiên nhẫn đến vậy.
Cũng không biết Hoa Bất Tiếu làm thế nào, rõ ràng vào đêm cậu bị phá thân, kỹ thuật của hắn rất ngây ngô và vụng về, còn cần cậu hướng dẫn. Chớp mắt chỉ mới qua mấy ngày mà hắn đã có thể dùng đầu lưỡi khiến cậu lên đỉnh.
Quan hệ hiện tại của bọn họ rất tế nhị, Diệp Kính Tửu không thể nói rõ. Đại khái có thể dùng hai chữ “bạn tình” để hình dung, là đối tượng giải tỏa khi dục vọng của cậu cuộn trào.
Đúng là Viên Ức Tình Đan mà Thẩm Chi cho cậu uống vào đêm trưởng thành đã xuất hiện vấn đề khi kỳ động dục lần hai ập đến.
Tuy rằng đêm đó đã được Hoa Bất Tiếu làm cho thỏa mãn ở thành Phù Tri nhưng cơ thể Diệp Kính Tửu vẫn cảm thấy đói khát trong suốt những ngày sau đó. May mắn thay, vì đang là thời kỳ động dục giả nên mùi cơ thể của cậu không có tác dụng mê hoặc, chỉ khi làm tình cùng với Hoa Bất Tiếu thì nó mới có tác dụng hỗ trợ như một loại thuốc kích dục.
Trở lại hiện tại, Hoa Bất Tiếu cứ thế mà nghênh ngang ngồi trên nền đất, không hề có chút dáng vẻ của một quý công tử tà ác lười biếng trước kia.
Y phục của hắn bị kéo ra một cách tùy ý, dương vật cương cứng dựng thẳng, đường rãnh trên quy đầu tích tụ dịch thể trong suốt. Ngay lúc Diệp Kính Tửu đang chăm chú quan sát, chất lỏng trong suốt đó nương theo thân gậy chảy xuống, từng vị trí mà nó đi qua như được phủ lên một lớp màng phản chiếu.
Diệp Kính Tửu cảm thấy hai má nóng bừng, tựa như có một luồng hơi nóng ập đến. Cậu còn chưa kịp mở miệng thì bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân, hóa ra là Hoa Linh thấy hôm nay bọn họ không ra ngoài tu luyện đúng giờ nên mới tới hỏi han tình hình.
“Các người ở trong phòng làm gì vậy? Còn khóa cửa nữa chứ! Kỳ lạ thật đấy.” Hoa Linh lầm bầm rồi dùng chân đá cửa: “Ca, huynh đừng ở trong phòng của nhóc cà lăm nữa! Mau ra ngoài tu luyện với muội đi!”
Hoa Bất Tiếu lười biếng nói: “Đừng giục, hiện giờ nhóc cà lăm đang bận rồi. Chờ hắn làm xong việc, bọn ta sẽ…”
Giọng nói của hắn đột nhiên ngắt quãng, đôi mắt mang ý cười híp lại nhìn dương vật đỏ tía dữ tợn của bản thân đang bị lòng bàn chân đẹp đẽ đỡ lấy, yết hầu của hắn chuyển động lên xuống: “Sẽ… ra ngoài.”
Cơ quan sinh dục của nam nhân rất nhạy cảm, đặc biệt là khi quy đầu, nơi hưng phấn tự tập bị lòng bàn chân mềm mại kẹp lấy, một loại cảm giác hưng phấn kỳ lạ chưa từng có nhanh chóng kích thích tâm trí của Hoa Bất Tiếu.
Hắn như vừa khai phá ra một vùng đất mới, để mắt không rời. Hắn nhìn đôi chân tinh xảo đẹp mắt đang cong lên phục vụ dương vật thô to của mình, nhìn lòng bàn chân vốn trắng nõn sạch sẽ bị tuyến dịch nhớp nháp của mình vấy bẩn. Những đường gân xanh nổi trên thân dương vật cọ xát vào lòng bàn chân nhạy cảm, Diệp Kính Tửu như cảm thấy ngứa ngáy mà muốn rút lui.
Hoa Bất Tiếu nắm lấy cổ chân rồi ngước mắt nhìn Diệp Kính Tửu, lặng lẽ hối thúc cậu tiếp tục.
“Thần thần bí bí, có chuyện gì mà không thể nói muội biết chứ?” Ở ngoài cửa,
Hoa Linh lầm bà lầm bầm nói. Nàng dựa lưng vào ván cửa, không kiên nhẫn dùng gót chân đá mạnh, buồn bực nói: “Vậy muội đợi ở cửa, các người nhanh lên đi! Đừng có mà để muội đợi lâu!”
Cổ chân rụt về sau bị nắm lấy, Diệp Kính Tửu cắn môi dưới, mũi chân lại lần nữa chạm vào quy đầu của thiếu niên.
Hoa Linh còn đang ở ngoài cửa, cậu không dám có động tác nào quá trớn hay phát ra tiếng.
Hoa Bất Tiếu đang chờ hành động tiếp theo của cậu, Diệp Kính Tửu nghiến răng, đành phải chiều theo ý của hắn. Cậu nhấc chân, lòng bàn chân mềm mại nâng dương vật của Hoa Bất Tiếu lên, đùa giỡn vuốt ve từ trên xuống dưới với vẻ vụng về. Thỉnh thoảng cảm thấy mệt mỏi, cậu sẽ dùng sức giẫm một cú lên dương vật của Hoa Bất Tiếu coi như trút giận; khi nghe được tiếng kêu rên trầm thấp của thiếu niên, tai cậu lại đỏ bừng lên.
Thật là, sao cậu lại phải làm mấy chuyện này chứ.
Nhưng trong tình cảnh này, âm hộ vừa mới cao trào lần nữa trở nên trống rỗng thiếu thỏa mãn, rõ ràng chỉ là dùng chân để làm nhưng đầu óc của cậu lại không kìm được mà tưởng tượng cảnh dương vật của Hoa Bất Tiếu đang đâm vào trong âm hộ của mình.
Hô hấp của Diệp Kính Tửu không khỏi trở nên dồn dập, mà tiếng thở này lại trở nên đặc biệt rõ ràng khi xuất hiện trong căn phòng yên tĩnh.
Hoa Linh ngồi bên kia tường, thính lực rất tốt nên nàng cũng nghe thấy âm thanh này. Nàng hỏi mà có chút nghi ngờ: “Các ngươi làm sao vậy? Sao tiếng hít thở nghe bất ổn thế?”
Câu hỏi ngây thơ của Hoa Linh nghe cực kỳ giống đang hỏi về kẻ thứ ba bị che giấu trong một cuộc yêu đương vụng trộm.
Rõ ràng khoái cảm yêu đương lén lút này làm cho hai người trong phòng đều cảm thấy hưng phấn. Hoa Bất Tiếu nắm lấy cổ chân của Diệp Kính Tửu, âm thầm thúc giục cậu thao tác nhanh hơn.
Đôi mắt sáng ngời của Diệp Kính Tửu giăng kín một tầng hơi nước, mu bàn chân của cậu trắng như tuyết, gân xanh nổi rõ. Khi lòng bàn chân vuốt ve dương vật của Hoa Bất Tiếu, gân xanh sẽ nổi lên vì cậu đang dùng sức. Cậu giống như bị mê hoặc mà tuân theo chỉ thị của hắn, tăng nhanh tốc độ tuốt lộng dương vật.
Tiếng nước dính nhớp càng thêm vang dội, gậy thịt của Hoa Bất Tiếu ở trong lòng bàn chân mềm mại lại cương lớn hơn vài phần. Hắn vẫn giữ nguyên giọng điệu lười biếng đó mà thong thả trò chuyện với Hoa Linh: “Muội quan tâm nhiều vậy? Một cô nương đứng trước cửa phòng nam nhân còn ra thể thống gì nữa? Mau đi tu luyện trước đi, lát nữa bọn ta sẽ qua đó với muội.”
“Làm gì vậy trời?” Cảm nhận được sự khó chịu trong giọng điệu của ca ca mình, Hoa Linh không khỏi rụt cổ. Nàng miễn cưỡng rời khỏi cửa, vừa đi vừa nói: “Vậy nhanh lên đấy, muội còn phải nhờ nhóc cà lăm dạy muội thuật Thủy Long nữa!”
Cuối cùng thì người cũng đi rồi.
Ngón tay của Hoa Bất Tiếu nhẹ nhàng vuốt ve cổ chân Diệp Kính Tửu. Hắn giống như một con mèo lớn đang nheo mắt lại đầy vẻ hưởng thụ, cảm nhận khoái cảm khi lòng bàn chân của thiếu niên chơi đùa dương vật.
Dễ chịu vô cùng, lòng bàn chân Diệp Kính Tửu cực kỳ mềm mại, lúc ma sát vào quy đầu thấy rất sướng.
Từ góc độ này, hắn còn có thể nhìn thấy hai chân cậu đang không ngừng chuyển động lên xuống, càng ngày càng có nhiều dịch nhờn chảy ra giữa chúng.
Loại khoái cảm đặc thù này khiến Hoa Bất Tiếu cảm thấy cực kỳ hưng phấn, chất dịch tiết ra từ quy đầu càng lúc càng nhiều, thỉnh thoảng Diệp Kính Tửu còn bị trượt chân khi vuốt ve mà đụng mạnh vào dương vật một cái.
Hoa Bất Tiếu không chịu được nữa, hắn bất chấp mặt mũi mà nắm lấy cổ chân của Diệp Kính Tửu để lòng bàn chân mềm mại của cậu kẹp chặt dương vật của mình; sau đó, hắn nhanh chóng luồn eo vào dưới lòng bàn chân cậu. Dương vật thô to dữ tợn đâm rút cực kỳ dữ dội chẳng khác nào lúc đụ vào âm hộ của Diệp Kính Tửu, mỗi cú đâm chọc lại mạnh hơn cú trước.
Mãi đến khi lòng bàn chân của Diệp Kính Tửu bị dương vật đụ đến tê dại thì Hoa Bất Tiếu mới rên lên một tiếng, quy đầu giật giật rồi bắn từng tia tinh dịch đặc sệt vào lòng bàn chân nhạy cảm của cậu.
Lòng bàn chân bị bắn tinh cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, Diệp Kính Tửu cong ngón chân, muốn giảm bớt cảm giác ngưa ngứa này một chút. Tuy nhiên, cơn ngứa vẫn không bớt đi, thay vào đó âm hộ lại chảy ra chút dâm thủy; cửa mình mấp máy liên tục, nước dâm mất kiểm soát không ngừng tuôn ra.
Lòng bàn chân Diệp Kính Tửu dính nhớp, cậu vừa ngượng vừa tức giơ chân giẫm lên dương vật của Hoa Bất Tiếu, sau đó dùng sức ấn mạnh nó vào vùng bụng dưới của hắn, dùng lòng bàn chân nhào nắn như đang làm mì sợi.
Cơ bụng của Hoa Bất Tiếu dính đầy tinh dịch trắng đục đặc sệt của chính hắn, cơ bụng nhấp nhô theo hơi thở trông vô cùng gợi cảm. Diệp Kính Tửu giẫm giẫm, giẫm tới nỗi dương vật thô to dưới chân cậu lại cứng lên.
Theo lẽ thường, tiếp theo bọn họ nên củi khô lửa cháy, làm chút chuyện giường chiếu vui vẻ mới phải.
Nhưng Hoa Bất Tiếu cố gắng chịu đựng dương vật đang cương cứng rồi mặc y phục chỉnh tề muốn ra ngoài tu luyện. Da mặt của Diệp Kính Tửu rất mỏng khi vẫn còn lý trí và tỉnh táo. Cậu nghẹn thật lâu cũng không nói ra mấy câu muốn làm tình, chỉ có thể chịu đựng âm hộ trống rỗng ngứa ngáy mà lạnh mặt đi ra ngoài tìm Hoa Linh tu luyện, dạy nàng công pháp.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn, vầng trăng treo cao thì Hoa Linh mới cảm thấy mỹ mãn rời đi. Diệp Kính Tửu trở về phòng với thân thể phủ một lớp mồ hôi mỏng, theo sau là Hoa Bất Tiếu bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập. Đến tận lúc này, cậu mới chịu để bướm nhỏ trống rỗng được thỏa mãn trong tiếng rên lớn giữa màn đêm.
——
Thời gian nhanh chóng trôi đến hai ngày trước đại hội võ lâm.
Lần này, đoàn người của Diệp Kính Tửu sẽ đại diện cho lớp đệ tử trẻ tuổi của Hoa gia, tiến về hoàng cung của thành Phù Tri — Đỉnh Thượng Thiên Cung —
Nơi an nghỉ của Yêu tộc chí tôn.
Tòa Đỉnh Thượng Thiên Cung này có nhiều điểm tương đồng với Ma Cung sau này của Hoa Bất Tiếu — đều là những công trình khổng lồ lơ lửng giữa các tầng mây. Với tư cách là cựu nhân viên của Ma Cung, Diệp Kính Tửu không khỏi nghi ngờ Hoa Bất Tiếu đã đạo nhái thiết kế kiến trúc của Đỉnh Thượng Thiên Cung.
Nhưng lúc này, cậu chỉ lặng lẽ đi theo sau hắn, sóng vai cùng Hoa Linh, ẩn mình trong đoàn người của Hoa gia.
Bước vào Đỉnh Thượng Thiên Cung, Nhân tộc bị cấm nói chuyện, được phép mở miệng chỉ có người đứng đầu các tộc.
Những quý tộc của Yêu giới cũng sẽ lần lượt đến hoàng cung trong hai ngày tới để thưởng thức cảnh đám thiên tài trẻ tuổi của Nhân tộc chém giết lẫn nhau. Nếu có người chết ngay tại chỗ, thi thể của người đó thậm chí còn có thể trở thành một bữa ăn ngon miệng cho đám quý tộc thưởng thức.
Nơi bọn họ đang đến là chỗ ở dành cho những ngày sắp tới, do yêu nô dẫn đường.
Trước thềm đại hội võ lâm, người qua lại đông đúc, các đệ tử từ những thế lực khác nhau chạm mặt nhau là chuyện hết sức bình thường.
Vậy nên, khi Hoa Bất Tiếu dẫn đầu đoàn Hoa gia rẽ qua một góc hành lang, họ tức khắc chạm trán với một thế lực Nhân tộc khác —
Phái Tiêu Dao.
Bình thường, Hoa Bất Tiếu chắc chắn sẽ chặn một vị lãnh đạo nào đó của phái Tiêu Dao lại mà buông lời mỉa mai châm chọc.
Nhưng hôm nay…
Ánh mắt hắn lướt nhanh qua đám đông, dừng lại thoáng chốc trên một thiếu niên có vẻ thất thần, đáy mắt trầm xuống.
Hắn giả vờ không nhìn thấy tên thiếu niên kia, nhân lúc Diệp Kính Tửu chưa nhận ra điều gì khác thường, định dẫn Hoa gia lướt nhanh qua phái Tiêu Dao.
“Đợi đã.”
Ngoài dự liệu, thiếu niên vẫn luôn lạnh nhạt, cao ngạo kia lại đột nhiên lên tiếng, ngăn Hoa Bất Tiếu lại.
Đôi mắt băng sương, đẹp đẽ của y hờ hững lướt qua Hoa Bất Tiếu, tìm kiếm trong đám đông phía sau, rồi dừng lại tại một bóng hình quen thuộc.
…Là y.
Ánh mắt dò xét của thiếu niên chưa kịp quan sát lâu đã bị Hoa Bất Tiếu biếng nhác chắn trước tầm nhìn.
“Chuyện gì?”
“…”
Sầm Lan thu lại ánh nhìn, chuyển sang đối diện với Hoa Bất Tiếu. Y chỉ lướt mắt một lần đã mất hết hứng thú, lãnh đạm cất lời: “Tránh ra.”
Hoa Bất Tiếu nheo mắt, nụ cười bên khóe môi dần trở nên lạnh lẽo: “Nếu ta không tránh thì sao?”
Sầm Lan thản nhiên nhìn hắn, tay lùi ra sau, nắm lấy chuôi kiếm bên hông, giọng nói vẫn lạnh nhạt, lặp lại: “Tránh ra.”