[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 56
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 56 - Ân ái cùng ma tôn đại nhân tại nơi hoang dã. Cảnh báo: Có những chú mèo con dễ thương xung quanh đây

Ánh trăng mờ chiếu sáng con đường nhỏ ẩn khuất này.
Trời tối đen như mực và im ắng. Tiếng tim đập của thiếu niên như tiếng trống, ánh mắt như nhìn thấu lớp ngụy trang của Diệp Kính Tửu, chỉ chờ chính miệng cậu thừa nhận sự thật không thể che giấu thêm nữa.
Diệp Kính Tửu né tránh ánh mắt của Hoa Bất Tiếu. Cậu cúi đầu, hít mạnh không khí lạnh buốt, cố gắng áp chế luồng nhiệt từ trong ra ngoài, gần như thiêu đốt cổ họng.
Thiếu niên cong sống lưng mảnh khảnh, chỉ để lộ một phần cổ trắng như tuyết. Hơi thở của cậu dồn dập run rẩy, thỉnh thoảng lại phát ra âm rung nhè nhẹ không thể nhịn đựng được từ cổ họng, tất cả đều khơi dậy dục vọng mơ hồ nhất trong lòng Hoa Bất Tiếu.
“… Cút đi.”
Diệp Kính Tửu nuốt nước bọt. Kỳ động dục đột nhiên ập đến khiến hai mắt cậu mờ đi. Cậu ngồi xổm trên mặt đất, cuộn tròn người lại, không muốn nghe Hoa Bất Tiếu hỏi bất kỳ câu nào: “Đừng… làm phiền ta.”
“…”
Hoa Bất Tiếu hơi nheo mắt lại, hắn cúi đầu nhìn thiếu niên đang ngồi xổm ôm lấy bản thân. Dưới ánh trăng, sắc mặt của hắn trở nên mơ hồ không rõ, lại nghe thấy Diệp Kính Tửu bảo đừng có quan tâm tới cậu mà rời đi một mình.
Với lòng kiêu hãnh và ngạo mạn của mình, nếu người khác nói với hắn như vậy thì lạnh lùng rời đi đã là cách đối xử nhân từ nhất mà Hoa Bất Tiếu có thể dành cho kẻ đó.
Nhưng đối phương lại là Diệp Kính Tửu, vậy nên hắn không thể rời đi.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng thì Hoa Bất Tiếu cũng từ bỏ sự kiêu ngạo trong lòng. Hoa Bất Tiếu quỳ một gối ngồi xổm xuống bên cạnh Diệp Kính Tửu, không còn cúi đầu nhìn thiếu niên nữa mà cùng cậu đi qua chặng đường tối tăm lạnh lẽo này.
Nhưng hắn không thể nào cứ thế đồng hành bên cạnh Diệp Kính Tửu cùng chịu dày vò được. Đến cùng thì họ phải tìm ra giải pháp.
“… Diệp Kính Tửu, ta đã đọc qua bí quyển của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh. Nhưng dù có đọc qua bao nhiêu bí quyển đi nữa thì không ai có thể hiểu rõ hơn về sức mạnh của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh trong thời kỳ động dục bằng những chính người trong cuộc.”
Giọng điệu của Hoa Bất Tiếu chậm rãi, ánh mắt u ám không rõ. Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của thiếu niên, an ủi cậu, để Diệp Kính Tửu quen dần với hơi thở của mình: “Ta biết ngươi có thể cảm thấy ngượng ngùng, huống chi ngươi còn có… đạo lữ. Nhưng nếu bây giờ ngươi đuổi ta đi, kết quả sẽ chỉ càng tệ hơn.”
“Hiện tại ngươi chỉ vừa mới tiến vào thời kỳ động dục. Mùi thơm đặc trưng của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh còn chưa phát huy công dụng của nó. Theo thời gian trôi qua, nếu ngươi không được thỏa mãn thì bất kể ngươi trốn ở đâu, hương thơm trên người ngươi đều sẽ dụ dỗ các nam nhân khác nhau đến thỏa mãn ngươi. Nếu ngươi đuổi ta đi, ngươi chỉ có thể tự đẩy mình vào tình huống càng nguy hiểm hơn. Hẳn là ngươi hiểu rõ đạo lý này hơn ta.”
Hoa Bất Tiếu vừa nói xong, hắn đã lập tức ngửi thấy mùi sữa nồng đậm trên người thiếu niên. Hoa Bất Tiếu liếc sang bên cạnh, chỉ thấy ống tay áo màu xanh nhạt của thiếu niên cùng với phần đuôi tóc rủ xuống đất. Thiếu niên không trả lời hắn nhưng cơ thể run rẩy không ngừng và hô hấp không ổn định cho thấy cậu vẫn đang vùng vẫy trong biển dục vọng.
Cậu càng lún càng sâu, lại càng không thể vùng vẫy để thoát ra và chỉ có thể lên đinh trong cảm giác tuyệt vọng rồi tỉnh táo trở lại.
Những cơn nóng bốc lên như thủy triều có thể nhanh chóng phá vỡ lý trí của người có cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh cho dù họ có muốn hay không. Nếu như đạo lữ của Diệp Kính Tửu có ở đây thì cũng có thể coi như là một kiểu tình thú.
Nhưng trước mắt tung tích đạo lữ vô danh của Diệp Kính Tửu vẫn chưa được xác định. Mà hiện nay, hắn là người duy nhất có thể cùng Diệp Kính Tửu vượt qua kỳ động dục này.
Yết hầu Hoa Bất Tiếu khẽ di chuyển, hắn cố đẩy cảm giác khô khốc đó xuống. Bàn tay đặt lên đầu thiếu niên dần thăm dò xuống dưới, ý đồ ôm lấy phần eo. Một tay khác luồn qua bắp chân, muốn ôm thiếu niên rời khỏi nơi này.
Nói như thế nào đi nữa thì lựa chọn tốt nhất của họ bây giờ là đến một nơi không có người ở trước, như vậy cho dù mùi cơ thể của Diệp Kính Tửu có bắt đầu phát huy tác dụng thì nó cũng khó có thể thu hút sự chú ý của người khác trong thời gian ngắn.
Phía bắc thành Phù Tri, càng đi về phía Bắc, nơi này càng hoang vu, nơi đó là khu bãi tha ma của Yêu tộc. Bọn họ có thể đi về phía Bắc trước.
.
Mơ tưởng thì đẹp đẽ còn thực tế lại muôn vàn khó khăn.
Vấn đề ở đây tất nhiên là có người từ chối hợp tác.
Tay Hoa Bất Tiếu vừa chạm vào eo Diệp Kính Tửu đã nhanh chóng bị đối phương giữ chặt lại, thái độ vô cùng kiên quyết. Bàn tay hắn bị nắm chặt đến mức chuyển sang màu xanh, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, thậm chí còn có chút đau đớn. Hoa Bất Tiếu cúi đầu, chỉ thấy hàm dưới căng cứng của Diệp Kính Tửu.
Cậu đang dùng hành động để bày tỏ sự kháng cự.
Hoa Bất Tiếu không bao giờ thích ép buộc người khác làm việc gì.
Nhưng tình hình đêm nay khác hẳn trước kia, hắn không thể đưa ra quyết định như trước được. Hắn không thể để Diệp Kính Tửu một mình. Đối phương hiển nhiên không thể suy nghĩ bình thường, không cân nhắc được lợi và hại, hắn cần giúp Diệp Kính Tửu đưa ra quyết định.
Hơn nữa… là để giúp Diệp Kính Tửu thỏa mãn nhu cầu tình dục của cậu.
Hố đen ở sâu trong tim dường như đang mở rộng vô hạn. Cảm giác rung động khi nhìn thấy thân thể thiếu niên dưới ao nước ngày ấy lại trỗi dậy, thậm chí còn dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước đó.
Thình thịch — thình thịch —
Làm như vậy là không đúng. Diệp Kính Tửu đã có đạo lữ, còn hắn thì không có sở thích cướp giật của người khác.
— Chính vì vậy mà nửa tháng nay, hắn vẫn luôn đè nén từng chút tình cảm nhỏ nhoi đến mức không thể tìm thấy nhưng lại đang ngày một nảy sinh trong lòng.
Lúc đầu quả thực là vì ham muốn tình dục, bị thân thể quyến rũ lòng người, kỳ lạ và đẹp đẽ dưới hồ nước kia.
Nhưng Hoa Bất Tiếu không phải kiểu người quá mức nông cạn. Dục vọng mãnh liệt và bốc đồng này sẽ dần dần lắng xuống từng ngày theo sự kiềm chế của bản thân hắn, thay vào đó là sự trân trọng từ tận đáy lòng của Hoa Bất Tiếu.
Diệp Kính Tửu đặc biệt không chỉ ở thân phận mà còn ở cách cậu tu luyện và cách cậu đối xử với mọi người.
Suy cho cùng, không phải ai cũng có được trời cao ưu ái ban cho thiên phú tu luyện như Diệp Kính Tửu, khả năng lĩnh hội trong nháy mắt và sự kiên trì tu luyện khắc khổ.
Trong số đó, điều khiến Hoa Bất Tiếu ngạc nhiên nhất chính là sự kiên trì chịu đựng gian khổ của cậu. Không có gì đặc biệt, chỉ là vì Diệp Kính Tửu trông quá yếu đuối, cho nên khi hắn nhìn thấy cậu luyện kiếm đến mức lòng bàn tay nứt toạc chảy máu mà vẫn không ngừng nghỉ, hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Hoa Bất Tiếu cũng không biết Diệp Kính Tửu đã trở thành như bây giờ từ khi nào. Rốt cuộc là từ nhỏ cậu đã có phẩm chất như vậy, hay là từ một người yếu đuối hay khóc lóc lột xác biến thành như bây giờ? Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, Diệp Kính Tửu có khát vọng trở nên mạnh mẽ, đã nhanh chóng trưởng thành chỉ trong nửa tháng tu luyện khắc khổ.
Thậm chí, gần đây đến cả Hoa Bất Tiếu cũng có vài lần không thể tránh thoát khỏi những đòn công kích ngầm của Diệp Kính Tửu. Mỗi lần cậu tấn công hắn thành công, thân thể hắn đều đau nhức rất lâu. Hắn không biết mình đã đắc tội với Diệp Kính Tửu bao giờ mà sau nhiều lần bị công kích ngầm cậu vẫn không vừa lòng, thậm chí còn có chiều hướng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng xét về bản thân Diệp Kính Tửu, chỉ cần cho cậu đủ thời gian, chẳng cần cơ duyên, chỉ dựa vào tu luyện, cậu sẽ vượt xa bất kỳ ai.
Chỉ cần cho cậu đủ thời gian.
Nếu như Diệp Kính Tửu không bị bó buộc trong thân phận là cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh thì có lẽ cậu còn có thể tiến xa hơn nữa.
Thật đáng tiếc.
Tán thưởng là nguồn gốc của tình cảm, nó nảy mầm trong quá trình hòa hợp và giao tiếp nhưng hạt giống non nớt này luôn dễ dàng bị Hoa Bất Tiếu cắt đứt.
Diệp Kính Tửu có đạo lữ, Hoa Bất Tiêu cũng không bỉ ổi đến mức đi cướp đạo lữ của người khác, hắn cũng không thèm làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt này, giờ đây Diệp Kính Tửu đã rơi vào trạng thái mặc người xâu xé, cho dù là người xa lạ bèo nước gặp nhau thôi có khi cũng không chịu nổi phải không?
Huống chi là hắn.
Mùi sữa kích dục nhanh chóng khơi dậy dục vọng trong cơ thể hắn. Cổ họng khô rát ngứa ngáy. Hoa Bất Tiêu liên tục nuốt nước bọt, cố gắng làm chậm lại sự khô khốc của cơ thể.
Nhưng vô dụng, dương vật dưới bụng dần dần bị kích thích. Nó bành trướng, cương cứng, đau đớn. Mà bàn tay ban nãy còn nắm chặt lấy tay hắn giờ đây lại trở nên hờ hững.
Ánh mắt Hoa Bất Tiếu tối sầm lại. Hắn trở tay nắm chặt lấy bàn tay đã vô lực của thiếu niên.
Diệp Kính Tửu không còn kháng cự hắn như trước nữa.
Hoa Bất Tiếu nhìn chằm chằm vào khoảng da lõa lồ kia. Nó trắng nõn tinh tế, thoang thoảng mùi thơm. Nếu như không phải hắn cố gắng kiềm chế, hắn sẽ giống như một kẻ nghiện ma túy mà hít ngửi cần cổ của thiếu niên, cảm thụ vẻ đẹp của mảng da đó bằng cách cắn xé.
Diệp Kính Tửu vẫn ôm chặt lấy bản thân mình. Cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, giãy dụa với cơn sóng tình mãnh liệt. Những tiếng rên rỉ yếu ớt kia là lời cầu xin giúp đỡ, nhưng chỉ khơi dậy bản năng hung bạo nhất của giống đực. Sử dụng thủ đoạn tàn bạo nhất để áp chế và chinh phục cậu.
“… Nơi này không phù hợp để ở lại lâu. Chúng ta hãy rời khỏi đây trước.”
Hoa Bất Tiếu cất lời, phát hiện giọng mình đã trở nên khàn đi. Hắn không màng tới sự phản kháng yếu ớt của thiếu niên, bế ngang cậu lên, nhỏ giọng nói: “Ôm lấy ta.”
Sau đó, hắn ôm Diệp Kính Tửu vào trong lòng, nhanh chóng chạy về phía Bắc thành Phù Tri.
.
Đêm khuya gió gào thét, Diệp Kính Tửu dựa vào trong lòng Hoa Bất Tiếu, cố gắng ngẩng đầu nhìn lên.
Từ góc độ này, tất cả những gì cậu có thể thấy là cằm của Hoa Bất Tiếu, yếu hầu di chuyển không ngừng và những giọt mồ hôi chảy từ cằm xuống cổ hắn.
Hoa Bất Tiếu đã bị mùi hương của cậu ảnh hưởng.
Diệp Kính Tửu nhìn đi chỗ khác, cắn chặt môi dưới, cố gắng đè nén ham muốn được gần gũi với Hoa Bất Tiêu.
Hiện tại, tu vi của cậu cao hơn hắn. Dù bị kỳ động dục chi phối, nếu muốn thoát khỏi hắn để rời đi một mình thì cậu vẫn làm được.
Nhưng cậu đã không làm thế.
Giai đoạn bùng nổ của kỳ động dục đã đến, nó khiến cho khát vọng tình ái trong cơ thể cậu lên tới đỉnh điểm. Thậm chí, cậu chỉ tiếp xúc thân thể với Hoa Bất Tiếu, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương cũng đủ khiến thân thể cậu có phản ứng.
Âm hộ bị quần lót bao phủ đã ướt đẫm từ bao giờ. Dâm dịch dính nhớp không ngừng chảy ra khỏi miệng huyệt mấp máy làm cho quần lót cùng với bắp đùi của cậu trở nên ướt nhẹp. Tuy cậu đang được Hoa Bất Tiếu ôm vào lòng nhưng cậu vẫn không nhịn được mà rúc vào trong lòng hắn, cọ xát hai chân, kẹp chặt bắp đùi, kẹp chặt âm hộ béo mập căng phồng. Khe thịt lõm vào chứa đầy dâm dịch trong suốt.
Khi Diệp Kính Tửu khép chặt hai chân, động tác thủ dâm này kích thích âm vật ẩn giấu giữa hai bên môi âm hộ đầy đặn. Động tác kẹp chặt cọ sát này không những khiến âm hạch ngứa ngáy sinh ra khoái cảm mà còn kích thích khiến cho dương vật cương cứng lên vì hưng phấn.
Đầu dương vật hồng hào, mềm mại áp vào quần lót trắng. Mặc dù quần lót chỉ là vật mặc trên người nhưng vẫn cọ xát quy đầu khiến nó cương cứng. Sau khi cọ xát vài lần, lỗ niệu đạo bắt đầu sưng lên, phun ra dịch tuyến, dần dần thấm ướt quần lót trắng biến nó thành màu trong suốt.
Cậu muốn.
Cậu muốn được lấp đầy.
Đầu óc của Diệp Kính Tửu rối loạn, dục vọng trong cơ thể khiến cậu không nhịn được cọ xát vào lòng Hoa Bất Tiêu. Cậu nắm chặt vạt áo trước của Hoa Bất Tiếu, áp mũi vào ngực thiếu niên, xuyên qua một lớp vải mỏng hít lấy mùi hương của thiếu niên.
Diệp Kính Tửu không biết đó là mùi gì nhưng nó lại rất nhẹ, nhưng lại trêu chọc khiến cậu càng thêm khó chịu. Nước bọt không ngừng chảy ra lại bị cậu cố nuốt xuống.
Phía sau ướt đẫm mà đằng trước cũng chẳng khá hơn là bao. Thậm chí nước dâm còn chảy dọc theo bắp đùi đi xuống, vô cùng dâm đãng. Đến cả bộ ngực vẫn luôn bị cậu lờ đi cũng bắt đầu căng trướng khó chịu, đòi hỏi được xoa bóp, giải tỏa sự khó chịu trêu người này.
Hoa Bất Tiếu.
Ma tôn đại nhân – người trong tương lai có tính cách tàn nhẫn, thần bí khó lường ấy với thiếu niên cao ngạo trước mặt này có thật sự là cùng một người không?
Nếu như ma tôn gặp gỡ cậu trong lúc cậu đang trong kỳ động dục, chỉ sợ sẽ vừa dạy dỗ cậu bằng những ngôn từ đầy nhục nhã lại vừa không màng cậu khóc lóc mà mạnh mẽ chiếm hữu lấy cậu.
Nhưng Hoa Bất Tiếu bây giờ lại chỉ lẳng lặng chờ cậu tự quyết định. Thậm chí hắn còn lo lắng trước mùi thơm cơ thể khuếch tán trong kỳ động dục mà dẫn cậu đi đến phía Bắc thành Phù Tri hoang vu hẻo lánh, cố gắng hết mình để kéo dài thời gian cho cậu.
Lúc đầu Diệp Kính Tửu không tin tưởng hắn.
Vốn dĩ ma tôn đã để lại trong cậu một bóng ma quá lớn. Tuy hắn không tra tấn tinh thần người ta như Liễu Khuê Dao nhưng hắn cũng đã năm lần bảy lượt muốn giết chết cậu.
Trong mắt của ma tôn, cậu vốn chỉ là một món đồ chơi yếu đuối. Ngoại trừ việc có thể cống hiến một chút cho tu vi của ma tôn đại nhân thì cơ thể kỳ lạ này cũng có thể giúp ma tôn giải tỏa tình dục trên giường.
Nhưng Hoa Bất Tiếu lại không như thế.
Mặc dù hắn ra tay tàn nhẫn với Yêu tộc, tuổi còn trẻ mà lòng dạ thâm sâu, nhưng đối với muội muội ruột thịt hay thậm chí là với Diệp Kính Tửu thì lại rất có kiên nhẫn. Rõ ràng có rất nhiều lần hắn phát hiện Diệp Kính Tửu ngầm hạ ám chiêu, thế nhưng hắn vẫn để cậu tùy tiện ra tay mà không hề đánh trả.
Hoa Bất Tiếu rất kiêu ngạo, nhưng không hề hống hách, lại càng không phải là người khiến bất kỳ ai cảm thấy như họ sắp chết chỉ bằng cách liếc nhìn của hắn từ xa như sau này.
Cũng vì như thế nên hiện tại, cậu đã không thể nín nhịn dục vọng của mình mà cọ chóp mũi lên cổ Hoa Bất Tiếu. Hoa Bất Tiếu bị cậu trêu chọc tới mức gân xanh nổi nên nhưng vẫn không hề có bất cứ tác động gì khác.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Từ khi cậu đến thế giới này, trong số tất cả những nam nhân cậu từng gặp, ngoại trừ đại sư huynh thì chưa từng có ai dừng lại chỉ để tôn trọng ý kiến của cậu.
Đến cả sư tôn cũng như thế. Khi cậu còn chưa hiểu gì, sư tôn đã mạnh mẽ tuyên bố cậu là đạo lữ của y. Lần đó ở linh tuyền, sư tôn muốn cậu, thậm chí còn ở trước mặt đại sư huynh đang hôn mê…
Mặc cho cậu liên tục khóc lóc van xin dừng lại thì cũng vô dụng. Sư tôn vẫn luôn như vậy. Điều nực cười nhất là trong những lần giao hoan ấy, dù đã quyết định ở bên đại sư huynh, cậu lại sinh ra thứ tình cảm trái đạo lý với sư tôn. Khi thứ cảm xúc tuyệt vời của sư tôn trút vào trong cậu thì khoái cảm triền miên trong khi kết nối tinh thần đó thật sự gây nghiện.
… A, cậu đang nghĩ cái gì thế này.
Rõ ràng lý trí của cậu đã tới cực hạn, đau khổ giãy dụa mà cậu vẫn còn đang suy nghĩ gì đâu không.
Những lời Hoa Bất Tiếu nói trong mật đạo trước đó đều đúng.
Trước mắt, cậu đã là kẻ sa cơ lỡ vận, nếu đuổi Hoa Bất Tiếu đi thì chỉ là nghênh đón thêm càng nhiều người tiến tới. Cậu sẽ như thứ rẻ rách, rên rỉ dâm loạn dưới thân những gương mặt xa lạ, leo lên đỉnh cao khoái cảm trong thứ tình cảm thống khổ vặn vẹo ấy,
Nếu như rơi vào tình trạng đó, có lẽ cái chết sẽ chẳng còn khiến cậu sợ hãi như trước.
Thật khó khăn.
Tại sao cậu lại vô duyên vô cớ đến thế giới này. Tại sao cậu lại trở thành một vai phụ và tại sao cậu lại sở hữu một cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh mà chủ nhân của nó chỉ xứng nằm dưới thân nam nhân mà cung phụng.
Chỉ sợ, dù có người mình thích, dù có lưỡng tình tương duyệt thì cũng sẽ vì thân thể dị dạng này mà bị chia rẽ trong đau đớn khỏi sư tôn, đồng môn, người đáng ghét, thậm chí là cả những người cậu muốn trở thành bằng hữu.
Ở giữa người và người luôn có một ranh giới . Ranh giới đó chia thành các mối quan hệ và chia cắt khoảng cách. Đó là tuyến biên giới và mọi người có thể duy trì chức năng của mình trong xã hội hoặc trong giang hồ, trong các ranh giới khác nhau.
Nhưng bây giờ, ngay cả bản thân Diệp Kính Tửu cũng không thể nhìn rõ đường ranh giới đó nữa.
Sóng tình như thủy triều làm cho cậu chỉ nghĩ đến hai chữ “muốn” và “muốn bị chịch”. Giờ phút này, cậu muốn làm tình với nam nhân hơn bao giờ hết. Cậu muốn bị dương vật thô tráng của nam nhân đâm chọc trong hoa huyệt, đâm chọc khiến tử cung mềm mại chảy nước đầm đìa. Điểm dâm bị đâm chọc đến mức sưng tấy tê dại. Cho đến khi cả người không còn chút sức lực nào, đại não chỉ cần hưởng thụ dư vị của khoái cảm.
.
Không biết từ lúc nào, Hoa Bất Tiếu đã ngừng di chuyển.
Bọn họ đã đi tới phía Bắc của thành Phù Tri. Nơi này chỉ có đá, đi thêm chút nữa chính là bãi tha ma của Yêu tộc. Dân cư nơi đây thưa thớt, chỉ có một ít Yêu tộc có tu vi thấp trông coi ở đây.
Hoa Bất Tiếu vừa mới đặt Diệp Kính Tửu xuống, dùng thần thức giết chết đám Yêu tộc ở gần đó từ xa. Đột nhiên, hắn lại bị Diệp Kính Tửu bất ngờ đè ngửa lên một tảng đá lớn.
Mùi sữa thơm nồng trên người Diệp Kính Tửu ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ phản ứng của Hoa Bất Tiếu. Hắn còn chưa kịp định thần thì đai lưng đã bị một đôi tay xé toạc. Đôi tay ấy nhanh thoăn thoắt, vừa tháo đai lưng xong đã luồn xuống dưới da thịt.
“… Lớn thật đấy.” Trong cơn hỗn loạn, Hoa Bất Tiêu nghe thấy Diệp Kính Tửu lẩm bẩm.
Có vẻ như thế vẫn là chưa đủ, hắn lại nghe thấy Diệp Kính Tửu nói thêm: “Lông… Nhiều lông thật đấy.”
Thình thịch—
Trái tim hắn đập loạn nhịp. Đôi đồng tử của thiếu niên tuấn mỹ tà dị run rẩy, vành tai đỏ rực.
Rốt cuộc thì Diệp Kính Tửu có biết mình vừa mới nói cái gì không vậy?
——
“Ưm… Đau quá…”
Đã lâu lắm rồi Diệp Kính Tửu chưa từng để dương vật ma sát lên âm hộ của mình. Rốt cuộc thì giờ cũng đã được như ý nguyện của cậu. Một tay cậu cầm lấy dương vậy thô tráng của thiếu niên với vẻ khó khăn, cái eo nhỏ đẩy về đằng trước. Cậu cố hướng quy đầu to như quả trứng gà kia trượt vào âm hộ đầm đìa nước dâm, nghiền nát âm vật sưng to.
“Hừm… âm vật… ưm… bị cọ trúng rồi…”
Đầu tiên, quy đầu sẽ cọ xát vào gốc âm vật vô cùng co giãn đang phồng lên. Sau đó di chuyển xuống âm vật nhạy cảm nhất, nghiền nát phần thịt mềm mại đỏ như máu cho đến khi nó trở nên mềm mát, nước dâm bắn tung tóe khắp nơi. Âm vật run rẩy, co giật dữ dội. Nó gần như bị quy đầu cọ xát đến cực khoái. Lúc này, quy đầu sẽ hài lòng mà trượt xuống gốc âm vật, trượt về phía lỗ âm đạo mềm mại, nơi mà nước dâm đang tuôn ra.
“Ha…” Thiếu niên thở hổn hển. Tay của Hoa Bất Tiếu tì lên tảng đá sau lưng. Yết hầu của hắn nhấp nhô lên xuống. Hắn rũ mắt nhìn Diệp Kính Tửu cầm lấy dương vật cương cứng của mình mà cọ xát vào nơi bí mật đó. Thậm chí, cậu còn nghiêng người về phía trước, eo nhỏ đón ý nói hùa theo những cú thúc của dương vật. Chỉ cần nhìn dương vật của mình cọ xát vào âm hộ ướt át trơn trượt cũng đủ khiến hắn cương cứng.
Điên thật, lần đầu của hắn lại diễn ra ở nơi này.
Xa xa là vùng đất chứa những xương cốt đang ngủ say, thỉnh thoảng còn nghe tiếng chó hoang tru lên. Trăng cao, gió mạnh. Thậm chí đến cả tảng đá dưới thân hắn đây cũng phủ đầy bụi bặm. Ống tay áo quẹt qua cũng bị vấy bẩn.
Vậy mà hắn lại đắm chìm đến lạ.
Diệp Kính Tửu…
Hắn ngẩn ngơ nhìn gương mặt rực rỡ như hoa và ánh mắt đong đầy phong tình của cậu khi chìm trong bể dục vọng. Mỗi một động tác của cậu đều trêu chọc tâm hồn hắn, làm hắn chẳng thể nào quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa.
Giờ khắc này, trong mắt hắn chỉ có một mình Diệp Kính Tửu mà thôi.
Cũng chỉ có thể chứa được mỗi cậu.
“Rốt cuộc khi còn trẻ, sao bản tôn lại không phát hiện ra ngày trước mình ngu xuẩn đến thế này.”
Kèm theo tiếng cười khẩy đầy ác ý, nam nhân lặng lẽ tỉnh lại, đôi mắt mở ra kèm theo nụ cười thâm thúy.
Đúng vậy, lúc này hắn vẫn là một tiểu tử chưa khai bao.
Nếu lỡ mất kiểm soát để mất mặt trước mặt nhóc con kia, đến lúc cơ thể do hắn làm chủ thì cũng là chuyện đương nhiên.
Tuy Hoa Bất Tiếu nhỏ tuổi hơn Diệp Kính Tửu nhưng lại cao hơn cậu cả một khúc, huống chi dù Diệp Kính Tửu cao gần bằng đám thiếu niên nhưng cậu lại gầy hơn nhiều. Khi dựa vào người Hoa Bất Tiếu, trông cứ như tự dâng mình vào lòng, để Hoa Bất Tiếu ôm gọn trong tay.
Nhìn qua cứ tưởng như Hoa Bất Tiếu mới là kẻ cầm trịch trong màn hoan ái ngoài trời này.
Nhưng không phải, Diệp Kính Tửu mới là người ăn trọn Hoa Bất Tiếu trong tay.
Y phục màu xanh nhạt bị gió thổi bay, tóc đen tung bay, dưới ánh trăng, đường nét trên gương mặt Diệp Kính Tửu tinh xảo khác hẳn người bình thường. Lúc dục vọng cuộn trào, cơ thể của cậu vẫn toát lên một vẻ thánh thiện bí ẩn.
Cậu đẩy Hoa Bất Tiếu lên tảng đá phía sau, y phục đã cởi hết phân nửa, để lộ làn da trắng như tuyết làm người ta xao xuyến. Cặp vú tròn trịa mềm mại kề sát vào lông mi Hoa Bất Tiếu, đồng tử thiếu niên co lại, hắn ngây người nhìn chằm chằm vào núm vú nhạt màu kia.
“Ngứa…” Diệp Kính Tửu chủ động ưỡn ngực, đưa cặp vú trắng nõn đến bên miệng Hoa Bất Tiếu. Thần trí của cậu đã hoàn toàn bị rối loạn, thế nhưng cậu vẫn nhớ tên hắn: “Hoa Bất Tiếu… liếm giúp ta đi…”
Như mèo con làm nũng với người ta vậy.
Cậu vẫn còn nhớ tên hắn, mà lại còn nhiệt tình như thế này. Liệu có phải điều đó đồng nghĩa với việc Diệp Kính Tửu không còn… kháng cự hắn như lúc trước nữa không?
Chưa kịp nghĩ nhiều, dương vật đang bị nắm chặt của hắn bỗng bị siết mạnh một cái. Da đầu của Hoa Bất Tiếu trở nên tê dại, hắn thấy Diệp Kính Tửu nhíu mày, gò má đỏ ửng. Cậu bất mãn dùng ngón tay chà xát lỗ dương vật trên đỉnh quy đầu. Cậu mới chỉ xoa một cái, suýt chút nữa Hoa Bất Tiếu đã không kiềm được mà xuất hết vào tay cậu.
Môi hắn cảm nhận thêm chút mềm mại mát lạnh, cặp vú đã hoàn toàn đưa đến bên miệng: “Liếm giúp ta… ngứa…”
Hoa Bất Tiếu chưa từng thấy Diệp Kính Tửu thế này bao giờ, vừa ngây thơ vừa ngang ngược, lại còn mang nét quyến rũ trời sinh chuyên câu hồn nam nhân. Tim hắn rung lên, ngoan ngoãn ngậm lấy núm vú mềm mại.
Ngọt, ngọt đến mức thoang thoảng mùi sữa.
Mặc dù chỉ ngậm núm vú, dùng răng gặm nhấm một cách gian xảo, nghe tiếng rên rỉ khó nhịn của thiếu niên bên tai, hắn đã thấy cực kỳ thỏa mãn. Dương vật bị thiếu niên nắm lấy cọ xát ở cửa âm hộ, nó lại càng phình to hơn trong lòng bàn tay mềm mại, gân xanh nổi cộm cọ xát giật giật trong bàn tay đầy chất nhờn dính nhớp, kích thích đến lạ.
“Ưm… núm vú bị ngậm rồi… nhẹ chút ư…”
Tiếng rên rỉ của Diệp Kính Tửu càng thêm ngọt ngào, đầu dương vật chạm vào cửa âm hộ không ngừng khép mở, rỉ ra dâm dịch dính nhớp. Hai mắt của Hoa Bất Tiếu tối sầm lại, hắn đưa tay nắm lấy cây gậy thịt đã cương cứng của cậu, cây gậy nhỏ nhắn xinh xắn bị hắn ôm trọn trong tay. Hoa Bất Tiếu như đang tự thủ dâm vậy, hắn nhanh chóng vuốt ve dương vật của Diệp Kính Tửu, vừa nhìn cậu không kìm được mà dùng hoa huyệt mọng nước cọ xát dương vật của hắn, vừa đung đưa eo, đâm rút trong tay hắn để tìm khoái cảm.
Cảnh tượng này thật đẹp, ánh trăng mờ ảo nơi hoang dã, những tảng đá lộn xộn và mộ phần, cơ thể cậu để mặc hắn tùy ý sắp đặt, còn cơ thể và tâm hồn hắn lại để cậu tự do xâm chiếm.
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác thỏa mãn trọn vẹn, nhưng bên cạnh sự thỏa mãn ấy lại có một thứ cảm xúc mà Hoa Bất Tiếu chưa từng trải qua, đang cháy bỏng dữ dội.
Liệu phong thái quyến rũ của Diệp Kính Tửu có từng bộc lộ trước đạo lữ của cậu chưa?
Liệu cậu có từng như đêm nay, cầm dương vật của hắn cọ xát vào cửa âm hộ, rồi cũng cầm dương vật của một nam nhân khác, đâm vào âm hộ của mình mà tùy ý ra vào không?
Đạo lữ, đạo lữ của Diệp Kính Tửu rốt cuộc là ai? Dựa vào đâu mà kẻ đó lại có thể vượt trước hắn, chiếm lấy đêm đầu tiên của Diệp Kính Tửu? Là sự chiếm hữu, là sự hiến dâng toàn tâm toàn ý, hay đó là niềm vui lan tỏa từ trái tim khi cảm nhận khoái lạc của sự kết hợp thể xác.
Có phải là Sầm Lan không? Nhưng Diệp Kính Tửu nói không phải. Vậy thì đó là ai? Trong thế hệ trẻ tuổi ngoài Sầm Lan ra, chẳng có ai xuất sắc hơn hắn.
Vậy dựa vào đâu mà một kẻ yếu ớt vô dụng bậc nhất lại có được cả thân lẫn tâm của Diệp Kính Tửu?
Hắn ghen tị lắm.
Hắn muốn giết chết kẻ đó.
Ngọn lửa ghen tuông bị kìm nén, hóa thành dục vọng mãnh liệt hơn.
Hoa Bất Tiếu dùng lưỡi trêu đùa đầu ngực non mềm của cậu, rõ ràng nơi đó là điểm nhạy cảm của Diệp Kính Tửu. Đầu ngực mẫn cảm chỉ bị liếm vài cái thôi mà Diệp Kính Tửu lập tức mềm nhũn người, dương vật nhắm ngay cửa hoa huyệt trong chớp mắt đã đâm vào một đoạn.
“Ưm ——” Diệp Kính Tửu cắn chặt môi dưới, cậu dán sát vào người Hoa Bất Tiếu, ngực đè lên mặt hắn, chóp mũi cao thẳng lún vào cặp ngực mềm mại, làn da trắng như tuyết lập tức lõm xuống một mảng.
Cây gậy thịt áp sát bụng cậu lúc này đang được tay Hoa Bất Tiếu nhanh chóng sục lên sục xuống, khoái cảm dày đặc khiến lỗ dương vật của cậu không ngừng khép mở, nhả ra chất lỏng nhớp nháp, trong lòng bàn tay trơn nhẵn của Hoa Bất Tiếu phát ra âm thanh “lép nhép” không ngừng.
Dưới dương vật, âm hộ múp míp bị dương vật tách làm đôi, môi thịt đỏ hồng lật ra ngoài dính vào gốc đùi. Âm vật sưng mọng bị lớp lông mu rậm rạp xoăn tít của Hoa Bất Tiếu cọ xát, mỗi lần đầu dương vật đâm vào trong hoa huyệt một đoạn ngắn, lông mu lại đâm mạnh vào âm vật, vừa ngứa vừa sướng. Bọn họ còn chưa chính thức giao hợp mà Diệp Kính Tửu đã sắp bị kích thích đến mức lên đỉnh lần đầu rồi.
“A —— Ha, sắp ra rồi ——”
Âm vật và dương vật cùng lúc bị kích thích, cộng thêm cảm giác từng tấc dương vật đâm vào lấp đầy lối đi trơn ướt ngập nước, một cơn khoái cảm tê dại khiến Diệp Kính Tửu leo lên đỉnh. Cả người cậu căng cứng, khẽ nâng eo lên, xương bướm khép vào trong, đường nét tuyệt đẹp, đầu ngực hồng hào bị Hoa Bất Tiếu ngậm lấy, trong khoảnh khắc cao trào vẫn không ngừng run rẩy trong khoang miệng ấm nóng.
Nước dâm từ âm hộ chảy ra róc rách, phun hết lên đầu dương vật căng tròn, vách thịt bao bọc dương vật thô to không ngừng co bóp, mơn trớn lấy cây gậy thịt lần đầu tiên đâm vào hoa huyệt. Khoái cảm quá mãnh liệt, Hoa Bất Tiếu khẽ rên một tiếng, không thể chịu nổi sự mút chặt của âm hộ, lỗ dương vật căng ra, tinh dịch đặc sệt bắn ra từ đó, trào vào phần nông của lối đi, hòa lẫn với nước dâm tuôn ra khi Diệp Kính Tửu lên đỉnh tạo thành một hỗn hợp dính nhớp đầy sắc tình.
Hoa Bất Tiếu thở hổn hển, gò má ửng hồng, tóc mai đen nhánh dính vào một bên má, càng làm nổi bật gương mặt tuấn tú sâu thẳm thêm phần yêu dị. Nếu nói Diệp Kính Tửu khi đắm chìm trong dục vọng vẫn mang một vẻ thánh khiết mơ hồ thì Hoa Bất Tiếu chính là dục vọng thuần túy, gợi cảm. Hắn mỉm cười, đôi mắt đen láy, lúc này chìm trong tình dục, cơ thể toát ra khí thế xâm lược tràn đầy sức mạnh.
Y phục hắn xộc xệch, cơ thể thiếu niên là sự kết hợp giữa sức mạnh và vẻ đẹp, dưới cơ bụng phập phồng dữ dội theo dư âm cao trào là những đường gân xanh nổi bật, phía dưới nữa là đám lông mu rậm rạp, lúc này dính vài vệt tinh dịch trắng đục từ dương vật của Diệp Kính Tửu bắn ra, dâm đãng mà phóng túng.
Diệp Kính Tửu đầy nhục dục, cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh của cậu vì kỳ động dục mà trở nên trống rỗng, dương vật đâm vào một đoạn hoàn toàn không thể thỏa mãn cậu lúc này. Nếu nói Hoa Bất Tiếu vừa đâm vào đã xuất tinh sớm một cách mất mặt, mặt đỏ bừng, vừa định giải thích thì Diệp Kính Tửu chẳng thèm nghe hắn. Cậu dùng tay vòng quanh gốc dương vật của hắn mà sục, lại cố ý siết chặt hoa huyệt quanh cây dương vật đã mềm đi, đợi đến khi dương vật lại cương lên trong âm hộ, cậu tự mình dựa vào áp lực, dần dần dán sát cơ thể vào Hoa Bất Tiếu, dương vật cũng đâm sâu hơn vào hoa huyệt.
“Ưm… căng quá…”
Diệp Kính Tửu khẽ thì thầm, hai tay chống lên vai Hoa Bất Tiếu, cảm nhận dương vật của hắn tiến vào sâu hơn trong âm hộ, lấp đầy lối đi trống rỗng. Cảm giác ngứa ngáy trống trải lập tức được lấp đầy, điểm nhạy cảm trong nháy mắt bị đầu dương vật và thân dương vật cọ qua, khơi lên một tia khoái cảm như điện giật, nhưng rồi lại nhanh chóng lướt đi, chạm đến cửa tử cung.
Phần thịt cổ tử cung mềm mại chỉ bị đầu dương vật khẽ chạm vào, nhưng không tiếp tục hành động. Diệp Kính Tửu mơ màng ngẩng mắt nhìn Hoa Bất Tiếu, chỉ thấy gương mặt đỏ bừng của đối phương và ánh mắt hoảng loạn không dám đối diện cậu.
… Sao hắn không động đậy gì hết? Sao hắn không… đâm cậu?
Diệp Kính Tửu rất bối rối, cậu nghĩ chỉ cần dẫn dắt đến đây, Hoa Bất Tiếu sẽ chủ động làm tiếp. Nhưng hắn lại như thể đang trải qua đêm đầu tiên, chỉ nghiêng người dựa vào tảng đá, dường như chờ cậu tự hành động.
Diệp Kính Tửu chẳng còn chút dáng vẻ thường ngày, như cách làm nũng với đại sư huynh hay sư tôn, cậu ôm lấy Hoa Bất Tiếu. Đầu ngực vừa nhả ra còn lấp lánh một lớp nước mỏng, cậu ôm chặt hắn, đầu ngực vô tình chạm vào núm vú trên ngực hắn. Khi tiếp xúc, cảm giác điện giật kích thích lại khiến cậu không nhịn được mà kẹp chặt hai chân, trong lòng Hoa Bất Tiếu khẽ đung đưa cơ thể, để dương vật trong hoa huyệt ra vào với biên độ nhỏ.
“Muốn… dương vật to… chịch…” Giọng Diệp Kính Tửu mềm mại như thể đang làm nũng, đôi mắt hạnh tròn trịa phủ một tầng hơi nước, cậu kề sát mặt thiếu niên, cọ cọ vào đối phương: “Động đi… Hoa Bất Tiếu…”
“Ta…” Sự thân mật của thiếu niên khiến lòng Hoa Bất Tiếu dậy sóng, hắn đang xấu hổ vì giữa chừng đâm vào lại xuất tinh sớm, mất mặt vô cùng, vậy mà Diệp Kính Tửu lại làm nũng đòi hắn nhanh chóng đâm tiếp, lập tức hắn lấy lại tinh thần, tay dò dẫm bóp eo thon của Diệp Kính Tửu, ôm trọn thiếu niên vào lòng.
“Diệp Kính Tửu… nếu ngươi không thoải mái, cứ nói với ta.” Đây là lần đầu của hắn. Cho dù hắn biết chút kỹ thuật giao hoan nhưng lại chưa từng thực hành, thật sự không chắc có làm đau Diệp Kính Tửu hay không.
Nhưng chuyện lần đầu thế này, Hoa Bất Tiếu tuyệt đối không đời nào nói ra với Diệp Kính Tửu.
Hắn chỉ quay đầu lại, khóe môi như vô tình lướt qua môi thiếu niên, thấy ánh mắt ngơ ngác của cậu, hắn không chịu rời đi, ngược lại dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng Diệp Kính Tửu, nhanh chóng quấn lấy lưỡi cậu, trao đổi nước bọt.
Rồi đến hợp hoan.
Tư thế bị Diệp Kính Tửu đè dưới thân rõ ràng không tiện cho Hoa Bất Tiếu đâm chọc, hắn lật người, đè thiếu niên xuống dưới tảng đá, trong lòng nóng như lửa.
Thật sự quá sướng. Hoa Bất Tiếu dù chưa từng hợp hoan với ai khác nên không thể so sánh, nhưng trong tiềm thức hắn mơ hồ nhận ra âm hộ của Diệp Kính Tửu khác xa nữ nhân bình thường.
Hoa huyệt ấy tầng tầng lớp lớp, từng vòng thịt đan xen, nó như một cái bao dương vật đầy những vòng thịt nhỏ, mỗi lần đâm mạnh vào, vòng thịt ấy lại nhúc nhích xoa bóp thân dương vật. Những nếp thịt gồ ghề trong âm hộ cọ xát trụ thân, khiến gân xanh trên dương vật bị kích thích, giật giật không ngừng. Đỉnh cao hơn là nước dâm tràn trề trong hoa huyệt, chỉ cần đâm một cái, nước dâm đã tuôn xối xả lên đầu dương vật, cảm giác sướng ngất khó diễn tả bằng lời, chỉ có thể trút hết sức lực vào cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh này, như một cỗ máy đóng cọc không ngừng nghỉ, đâm mạnh vào âm hộ dâm đãng.
“Ha… nhẹ, nhẹ chút…”
Hoa Bất Tiếu chỉ biết đâm bừa, chẳng chạm được điểm sướng nào. Diệp Kính Tửu sốt ruột muốn chết, ngứa ngáy khó chịu, nhưng cậu lại bị sức lực mạnh mẽ của đối phương làm cho không nói nên lời: “Mài… ừm ——”
“Mài gì?” Hoa Bất Tiếu thở hổn hển, giọng hắn vốn hay, giờ đây lại mang theo vẻ lười biếng quyến rũ, lời nói ra khiến người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch: “Không thoải mái à?”
Trong không gian hoang dã tĩnh lặng, tiếng thân thể va chạm vang lên, xa xa gió rít qua bãi tha ma của Yêu tộc, còn nơi đây vẫn tiếp diễn cậu chuyện tình dục nóng bỏng.
Diệp Kính Tửu lắc đầu, cậu sợ Hoa Bất Tiếu dừng lại, nhưng lại muốn hắn dùng đầu dương vật đâm trúng điểm sướng trong âm hộ, cậu sốt ruột đến mức không giải thích rõ, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
“Mài… mài đó…” Diệp Kính Tửu dùng chân quấn lấy eo Hoa Bất Tiếu, tay chỉ vòng quanh chỗ hội âm của mình, hoa huyệt siết dương vật muốn đầu dương vật nhắm vào đúng nơi: “Đây, đâm vào đây…”
Từ câu đố này, cuối cùng Hoa Bất Tiếu cũng hiểu ra Diệp Kính Tửu muốn gì, nhưng tay hắn vụng về, chỉ dò dẫm đâm trong âm hộ, mỗi lần đổi góc lại đâm mạnh một cái, vừa đâm vừa hỏi cảm giác của Diệp Kính Tửu.
“Đâm vào đây?”
“Không…”
“Thế thì ở đây?”
“Ha… không phải…”
“Chỗ này?”
“… Không phải, đồ ngốc!”
Diệp Kính Tửu chưa từng gặp ai ngốc như vậy, nhất thời lý trí của cậu tỉnh táo hẳn. Cậu vừa gấp vừa tức, chưa từng thấy kẻ nào vụng về đến thế. Ngay cả Thẩm Chi còn làm tốt hơn hắn!
Thôi, để cậu tự làm!
Cậu lật người, công thủ đổi ngôi trong nháy mắt, đè Hoa Bất Tiếu xuống dưới, gò má đỏ phừng phừng tức giận. Cậu điều chỉnh dương vật trong âm hộ, đổi hướng một chút đã đâm trúng đúng nơi.
“Ưm…” Được thỏa mãn, thái độ của Diệp Kính Tửu lập tức mềm ra. Cậu ôm lấy Hoa Bất Tiếu, nhún eo, môi thịt hoa huyệt bị đâm đến tê dại đã hơi mềm nhũn, giờ dán bên đùi, còn dính chút bọt trắng do nước dâm bị đâm ra.
“Đâm đây… ha…” Diệp Kính Tửu nói giọng hung dữ, nhưng âm điệu lại ngọt ngào mềm mại như vừa ăn mật đường: “Đồ ngốc… ha… biết chưa…”
Đúng là to gan, dám gọi hắn là đồ ngốc.
Dù nghĩ vậy, Hoa Bất Tiếu vẫn nở nụ cười. Xấu hổ ban đầu qua đi, dục hỏa và ham muốn xâm chiếm lại dâng trào. Hắn được Diệp Kính Tửu dẫn dắt, cũng rất nghe lời, trong chuyện tình dục này dần ngộ ra chút ít, dương vật cảm nhận được điểm sướng hơi lồi lên, lập tức bóp eo Diệp Kính Tửu, hẩy hông đâm mạnh: “Đây hả?”
“Ưm… ừm…” Diệp Kính Tửu bị đâm sướng khoái, cậu nhanh chóng nhắm mắt hưởng thụ, đầu óc lại mơ màng, mềm nhũn không ra hình dạng.
Cậu rên rỉ yếu ớt, nhưng hoa huyệt lại dâm đãng vô cùng, âm vật sưng đỏ bị lông mu cọ xát đến đỏ rực, đầu âm hạch mỗi lần bị lông mu chạm vào, cơ thể Diệp Kính Tửu lại run như cầy sấy, nước dâm phun ra xối xả, theo nhịp rút dương vật của Hoa Bất Tiếu mà bắn ra từ khe hở.
Cặp túi tinh nặng trĩu trong trận tình dục mãnh liệt này đập vào phần mông trắng mềm của cậu, từ lâu đã khiến cặp mông mềm mại ấy đỏ ửng, túi tinh dính nước dâm, dưới ánh trăng còn lấp lánh một tầng ánh nước dâm đãng.
Còn âm vật chịu đựng dương vật đâm chọc, môi thịt âm hộ mềm nhũn đỏ hồng, bên trong thịt hồng bị cọ đến sưng đỏ, điểm sướng sâu trong âm hộ bị dương vật hung hãn đâm tê dại, nhưng vẫn run rẩy truyền khoái cảm khắp cơ thể, khiến Diệp Kính Tửu run rẩy không ngừng, cậu chỉ muốn giao cả mạng ở đây.
Có lẽ vì đã dần dần chiếm được thế thượng phong, hắn khiến Diệp Kính Tửu bị đâm đến mức không thốt nên lời, quả nhiên Hoa Bất Tiếu có chút không kìm được miệng, bắt đầu buông lời dâm đãng.
Vốn dĩ hắn cũng chẳng phải kẻ đứng đắn gì, nếu không sau này cũng chẳng nhập vào thân xác Yến Lăng Khanh, khiến Diệp Kính Tửu suýt chút nữa suy sụp. Chỉ là trước mặt người mình yêu, ít nhiều hắn cũng có chút không buông thả tay chân, dù sao cũng là lần đầu động lòng, khó tránh khỏi tâm trí rối loạn.
Lúc này hai người đang quấn quýt yêu đương, trần trụi đối diện nhau, chút tâm tư ấy của hắn cũng sống dậy. Một bên chuyển sang thế tấn công, đâm Diệp Kính Tửu đến mức rên rỉ như mèo, một bên thấp giọng dò hỏi: “Diệp Kính Tửu, đạo lữ của ngươi… rốt cuộc là ai?”
Hắn giờ đây đã hòa làm một với Diệp Kính Tửu, tâm ý đã định, tất nhiên hắn phải dò la tình hình của địch, thừa cơ chiếm vị trí chủ đạo, đánh bại cái tên “đạo lữ” chẳng chút danh tiếng của Diệp Kính Tửu kia.
“Ưm… đại, đại sư huynh…” Diệp Kính Tửu yếu ớt đáp, đầu óc cậu mụ mị như một mảng hỗn độn, Hoa Bất Tiếu hỏi gì, cậu đáp nấy.
“Đại sư huynh?” Hoa Bất Tiếu trong lòng khẽ dao động, nghĩ đến kiếm pháp của Diệp Kính Tửu cực kỳ giống với phái Tiêu Dao, hắn càng chắc chắn rằng cái gọi là đạo lữ của cậu chính là đệ tử trong phái Tiêu Dao.
Nhưng nếu không phải Sầm Lan thì sẽ là ai?
Cái môn phái nhỏ bé đó ngoài Sầm Lan ra, còn ai đáng kể nữa đâu? Làm sao có thể khiến Diệp Kính Tửu để mắt tới? Chắc là vì tên đó thấy Diệp Kính Tửu ngây thơ, thuận tiện lừa gạt cậu thôi.
Chắc chắn không phải kẻ tốt lành gì.
Hoa Bất Tiếu vừa hỏi, dưới thân cũng không ngừng nghỉ. Đôi chân dài của Diệp Kính Tửu quấn quanh eo hắn, trông chẳng khác nào yêu tinh hút tinh trong núi, vậy mà hắn lại cam tâm đắm mình trong dục vọng này, không ngừng đòi hỏi khoái lạc từ cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh của cậu.
Ngay cả khi đầu dương vật lại đâm trúng âm hộ đỏ sưng, cơ thể Diệp Kính Tửu run lên bần bật, lại bị hắn đâm đến xuất nước dâm. Nước dâm từ sâu trong hoa huyệt phun ra, tưới ướt hết lên đầu dương vật, khoái cảm mãnh liệt khiến Hoa Bất Tiếu tê dại cả mắt ngựa, suýt nữa lại phóng hết vào đó. May mà sau một hai lần đã bắt đầu quen, hắn nắm được bí quyết, tự mình học một cách thành thạo, đâm vào cái âm vật đang tràn nước theo quy luật chín nông một sâu, khiến Diệp Kính Tửu rên rỉ không ngừng, đòi hắn mạnh hơn nữa.
Nhưng Hoa Bất Tiếu lại bỏ qua âm hộ sưng tấy, chuyển hướng tiến vào cổ tử cung mà hắn thèm khát từ lâu. Quá trình dương vật mở đường trong âm vật, vô số vòng thịt và những nốt sần dày đặc quấn lấy thân trụ, khoái cảm mãnh liệt đến mức nếu không phải Hoa Bất Tiếu có sức bền kinh người, e rằng đã bị Diệp Kính Tửu trong cơn phát dục hút cạn tinh lực, chết khô mà thôi.
“Đại sư huynh là ai? Tên của người đó là gì?” Hoa Bất Tiếu nhẹ giọng hỏi, như thể chỉ buột miệng: “Diệp Kính Tửu… Kính Tửu, ngươi nói ta nghe, được không?”
Diệp Kính Tửu lại chẳng đáp hắn, chỉ rên rỉ gọi “đại sư huynh”, vừa có chút sợ hãi khi nhận ra ý định đâm vào tử cung của hắn, liên tục lùi lại, khóc lóc lắc đầu: “Đừng đâm… Ha… Đừng đâm vào đây…”
Cậu sợ hãi dữ dội, kỳ động dục khiến đầu óc cậu rối bời, nhưng cũng phơi bày nỗi sợ sâu thẳm trong lòng cậu một cách chân thực nhất. Trước đây trong kỳ động dục, khi giao hợp với Thẩm Chi, đối phương đã có ý muốn đâm vào tử cung, nhưng vì Liễu Khuê Dao đến quá nhanh, phá hỏng kế hoạch của Thẩm Chi.
Giờ đây cổ tử cung đã lâu không bị ai xâm phạm, thế nhưng nỗi sợ mà Liễu Khuê Dao để lại vẫn là một bóng ma không thể xóa nhòa. Diệp Kính Tửu cố lùi lại, nhưng sau lưng là đá, cậu không tài nào thoát nổi, chỉ có thể khóc lóc từ chối ý định của Hoa Bất Tiếu: “Không được, không được, ta sợ…”
Phản ứng mãnh liệt này nằm ngoài dự đoán của Hoa Bất Tiếu, hắn khựng lại, không tiếp tục đâm tới, lùi lại một chút. Đến khi trở về giới hạn an toàn mà Diệp Kính Tửu chấp nhận được, đâm vào điểm nhạy cảm, cậu mới dịu đi đôi chút, mặt đỏ bừng, giọng mềm mại đòi hắn tiếp tục.
Tại sao lại sợ? Diệp Kính Tửu dường như từng trải qua chuyện gì đó, để lại bóng ma.
Chẳng lẽ là do đạo lữ của cậu gây ra? … Không đúng, nếu thật sự là đạo lữ của Diệp Kính Tửu, với thái độ thân mật thế này, sao đối phương lại có thể làm ra chuyện để lại bóng ma cho cậu như vậy được?
Hoa Bất Tiếu chợt nhớ đến thiếu niên hắn gặp tối nay, kẻ chỉ cần liếc qua một cái đã khiến sát ý trong hắn trào dâng. Trực giác của Hoa Bất Tiếu nói cho hắn biết kẻ đó không thuộc về nơi này, nhưng lại không đoán ra được thân phận gã, chỉ cảm thấy gã không nên ở đây, càng không nên…
Càng không nên xuất hiện ở thời đại này.
Liễu Khuê Dao trẻ hơn Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu hàng trăm tuổi, sao có thể mang dáng vẻ thiếu niên xuất hiện ở đây được?
Nhưng tất nhiên là Hoa Bất Tiếu không biết những điều này, lúc này hắn chỉ quan tâm đến phản ứng cảm xúc mãnh liệt của Diệp Kính Tửu khi nhìn thấy thiếu niên đó.
Lúc ấy Diệp Kính Tửu đã rất sợ, rất kinh hãi.
Nỗi sợ này cực kỳ thuần túy, không giống lần đầu gặp Hoa Bất Tiếu, khi nỗi sợ còn xen lẫn chút sức mạnh phản kháng của cậu.
Chỉ là nỗi sợ thuần túy, thậm chí Diệp Kính Tửu dường như không nổi lên chút sức lực chống cự nào, chỉ biết cứng đờ tại chỗ chờ bàn tay thiếu niên kia vươn tới.
Vì thế Hoa Bất Tiếu đã mang cậu đi.
Hắn vốn không hiểu, nhưng ngay lúc này đây, nỗi sợ khi Diệp Kính Tửu kháng cự việc hắn đâm sâu hơn dường như giống hệt nỗi sợ khi cậu nhìn thấy thiếu niên kia.
Hắn như ngộ ra điều gì đó, nhưng lại cảm thấy từng đám sương mù ùn ùn kéo đến.
Nhưng Hoa Bất Tiếu biết giờ hắn nên làm gì, hay nói đúng hơn, hắn biết đây là cơ hội tốt để thừa cơ tiến vào.
Dục vọng khiến Hoa Bất Tiếu muốn bất chấp lời cầu xin của Diệp Kính Tửu, xuyên qua tử cung cậu, đâm đến mức bụng nhỏ nổi lên, cho đến khi hiện rõ hình dáng dương vật của hắn. Nhưng tình cảm đã kìm hãm lại hành động của Hoa Bất Tiếu, hắn dùng chóp mũi cọ vào mặt Diệp Kính Tửu, một trận ân ái bên tai, khiến cậu lại ngoan ngoãn phối hợp với sự đâm chọc của hắn, đáng yêu vô cùng.
Cơ thể họ dính chặt vào nhau, dương vật của Diệp Kính Tửu bị kẹp giữa bụng hai người, cơ bụng rắn chắc và cái bụng trắng mềm cùng nhau cọ xát kích thích âm vật dựng lên lần thứ ba. Cây gậy thịt mảnh mai mệt mỏi này đã chẳng còn bắn ra gì được nữa, chỉ chảy ra chút nước trong veo, khiến cơ thể dính sát của họ trơn trượt.
Không cần lời nói, Hoa Bất Tiếu thậm chí chẳng cần xác nhận gì từ Diệp Kính Tửu, chỉ cúi thấp cái đầu cao quý của mình mà hôn lên môi cậu. Sự giao hợp chặt chẽ của cơ thể, nụ hôn nóng bỏng truyền tải tình cảm, đôi khi còn an ủi lòng người hơn cả ngôn từ.
Ít nhất Diệp Kính Tửu rất hưởng thụ.
Cậu đắm mình trong nụ hôn này.
Đã quá lâu cậu không cảm nhận được tình dục mãnh liệt mà dịu dàng thế này, cảm giác được yêu mãnh liệt khiến khóe mắt cậu nóng lên. Cậu vươn tay ôm lấy cổ Hoa Bất Tiếu, kỹ thuật hôn điêu luyện dễ dàng thay thế nụ hôn non nớt này.
Gió mát trăng mờ, hai người phơi mình dưới trời hoang dã, giữa vòng vây của những nấm mồ, trong góc nhỏ xám xịt đầy đá loạn này mà điên cuồng giao hợp, cơ thể và trái tim cùng nóng bỏng đập thình thịch.
Thật ấm áp.
Tiếng nước dâm đãng vang lên rõ mồn một, tiếng túi tinh vỗ vào mông lại càng giòn tan. Nước dâm của Diệp Kính Tửu nhiều không đếm xuể, đôi lúc Hoa Bất Tiếu có ảo giác bản thân đang đâm vào một dòng suối, nhưng vòng thịt siết chặt và khoái cảm từ âm vật lại nhanh chóng kéo hắn ra khỏi ảo giác đó, đâm Diệp Kính Tửu đến mức phát dâm.
Chính trong bầu không khí mãnh liệt mà dịu dàng này, hắn nói ra lời mà hắn luôn muốn Diệp Kính Tửu rên rỉ trên giường.
“Bất Tiếu… ca ca?” Diệp Kính Tửu rên rỉ, cơ thể mềm nhũn, nhưng cũng không đồng ý yêu cầu của hắn: “Ta, ha… Ta lớn hơn ngươi, không được…”
Hoa Bất Tiếu không chịu nhượng bộ, hắn vừa chậm lại nhịp đâm, xoay vòng ở phần nông của âm hộ, không chịu đâm sâu vào: “Chỉ trên giường thôi, được không?”
Diệp Kính Tửu không muốn đồng ý chút nào, nhưng Hoa Bất Tiếu đã quyết tâm, trừ phi cậu gọi, nếu không hắn sẽ không chịu đâm vào. Cậu đành nghẹn ngào gọi Hoa Bất Tiếu: “Bất Tiếu ca ca… Ưm… Chịch ta đi…”
Những lời ngọt ngào trong cảnh hoan ái này quả thực đã phá vỡ chiếc hộp ma thuật, làm Hoa Bất Tiếu mê mẩn đầu óc. Hắn va chạm càng lúc càng dữ dội, lớp thịt non hồng hào của hoa huyệt bị đụ đến mềm nhũn, dương vật rút ra kéo theo cả thịt bên trong lật ra ngoài, nước dâm bắn tung tóe, rồi lại theo nhịp va chạm mãnh liệt hơn mà đâm thẳng vào trong lối đi chật hẹp, phát ra âm thanh nước dâm mập mờ đầy nhục dục.
“A — Ha, thoải mái quá… ưm…”
Hoa Bất Tiếu gần như đụ Diệp Kính Tửu thành một vũng nước, nơi hai bộ phận kín kết hợp, miệng hoa huyệt bị đụ đến nổi bọt trắng xóa, ngay cả cây dương vật kẹp giữa bụng họ cũng lại một lần nữa lên đỉnh, nhưng chẳng bắn ra được gì, chỉ từ lỗ ngựa khép mở chảy ra một chút tinh dịch trong suốt, trong cơn giao hoan kịch liệt làm ướt cả áo quần.
Tuy nhiên, dù cuộc mây mưa này đủ mãnh liệt, nó vẫn luôn tuân theo nỗi sợ hãi của Diệp Kính Tửu, không tự ý hành động khi cậu kháng cự.
Nhưng vậy cũng đủ rồi, Hoa Bất Tiếu rất mãn nguyện.
Sau khi hắn cùng muội muội song sinh trở thành vật hiến tế của Hoa gia một lần nữa, niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng này đã lâu lắm không xuất hiện.
Thậm chí hắn còn cảm thấy lúc này họ không chỉ kết hợp về thể xác, mà qua nụ hôn vừa rồi, sự an ủi thầm lặng, trái tim hai người cũng đã xích lại gần nhau hơn. Điều này rất tốt, Hoa Bất Tiếu biết cách từng bước tiến tới.
Chỉ cần nghi thức hiến tế của Hoa gia được hủy bỏ, hắn nghĩ, có lẽ hắn còn có thể cho Diệp Kính Tửu một lời hứa.
Chỉ cần hắn còn sống.
Trăng mờ trườn lên giữa bầu trời, đêm tối gào thét, Hoa Bất Tiếu trong cuộc kết hợp hoan ái này đạt được một lần lên đỉnh thực sự.
Khoái cảm dần tích tụ, cô đọng, nén chặt. Cuối cùng, như lò xo bị ép đến cực điểm, bật mạnh ra, tinh dịch đặc sệt được tích trữ cuối cùng cũng được giải phóng. Từng đợt từng đợt bắn vào trong cơ thể cậu, tận hưởng niềm vui khi hạt giống của mình tưới đầy vào người đối phương.
Một lần hoan ái trong kỳ động dục rõ ràng là chưa đủ, nhưng cũng đã tiêu hao của Diệp Kính Tửu quá nhiều sức lực. Dù đã là hậu kỳ Kim Đan, thậm chí có dấu hiệu viên mãn, cậu vẫn bị Hoa Bất Tiếu chơi đến mềm nhũn thành một vũng, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Dường như vì hành động của Hoa Bất Tiếu mang lại cho cậu đủ cảm giác an toàn, vậy nên mặc dù cậu nhận ra dương vật của hắn đang dò xét tiến sâu vào vòng thịt cổ tử cung bí ẩn trong âm hộ, sự phản kháng của cậu cũng không quá rõ ràng.
“Xuyên qua cơ thể hắn, chiếm hữu tất cả của hắn, cho đến khi hắn thuộc về ta.”
Tiếng ma âm vang vọng trong đầu Hoa Bất Tiếu, ý thức hắn thoáng trở nên mơ hồ, đến khi tỉnh táo lại, cơ thể đã không còn thuộc về hắn, bị mảnh ý thức tàn dư ngủ say từ trước cướp mất.
“Lâu rồi không gặp, nhóc con.”
“Hoa Bất Tiếu” cong môi, hắn gạt mái tóc ướt át của Diệp Kính Tửu sang một bên, nhìn vào khóe mắt đỏ ửng của cậu, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn: “Bản tôn chờ khoảnh khắc này thật sự quá lâu rồi.”
Diệp Kính Tửu gần như không còn ý thức, cậu mơ mơ màng màng nhìn thiếu niên trước mặt, chỉ biết làm nũng đòi hắn tiếp tục, chẳng hề nhận ra bên trong đã đổi một linh hồn khác, đó chính là ma tôn từ ngàn năm sau đang thao túng cơ thể.
Ánh mắt ngạo mạn mang theo nụ cười, nét hứng thú giữa hàng mày, tất cả đều cho thấy chủ nhân của cơ thể này sẽ không còn ôn nhu thiện ý như trước.
Dù dương vật rút ra khỏi âm hộ mềm nhũn, cậu bị lật người, nửa tựa trên tảng đá, cậu vẫn không nhận ra có gì bất thường.
“Hoa Bất Tiếu” đặt cây dương vật lại căng cứng lên miệng hoa huyệt của Diệp Kính Tửu, môi thịt mềm nhũn lật ra ngoài trông đáng thương, nhưng chỉ càng khơi dậy dục vọng bạo ngược trong lòng người đàn ông.
Hắn đã đợi khoảnh khắc này quá lâu.
Theo dục vọng trong lòng, lúc này hắn chỉ muốn chiếm hữu toàn bộ Diệp Kính Tửu, dù nhiệm vụ bản thể giao cho hắn là phải đánh thức chính mình.
Thời gian còn dài, họ có thể từ từ chơi.
Dù là bản thể hay hắn, đều là một người, ý muốn sở hữu Diệp Kính Tửu của họ là như nhau.
Dương vật trong nháy mắt đâm vào, không chút nương tay xuyên qua cổ tử cung, khiến cái bụng trắng nõn tạo thành hình dạng quy đầu.
Thiếu niên đột nhiên trợn to mắt, chưa kịp phản ứng, hai tay đã bị “Hoa Bất Tiếu” nắm chặt, chỉ có thể tựa trên tảng đá, buộc phải chịu đựng từng đợt xuyên phá mãnh liệt.
“Ư — đau, ha… đừng, đừng mà…”
Diệp Kính Tửu như con thuyền nhỏ bé giữa cơn bão tố trên mặt biển sâu gợn sóng, chỉ có thể bị động đón nhận sự tàn phá của cuồng phong bạo vũ. Cơ thể cậu đung đưa theo nhịp độ giao hoan, đôi ngực trắng tuyết cọ xát trên bề mặt thô ráp của tảng đá, chẳng mấy chốc bị trầy xước, đau đến mức Diệp Kính Tửu buộc phải ngẩng nửa người lên, vòng eo nhỏ hẹp gần như thành một sợi dây mỏng manh sắp đứt.
Tử cung mềm mại không chút phòng bị bị dương vật dữ tợn phá vỡ, thiếu niên phía sau như trong chớp mắt nắm vững kỹ thuật giao hoan, không còn chút ngây ngô, thậm chí nỗi đau khi cổ tử cung bị phá vỡ cũng tan biến trong khoái cảm cuồng bạo như mưa gió này.
“Đừng, đừng tiếp tục… Bất Tiếu ca ca, ca ca… Hoa Bất Tiếu!”
Nỗi sợ hãi xen lẫn khoái cảm khiến Diệp Kính Tửu giãy giụa dữ dội, nhưng người phía sau chỉ khẽ cười, ghé mặt vào cổ cậu: “Thoải mái không? Nhóc con?”
“Đừng sợ, cái tên phế vật Liễu Khuê Dao kia hành sự thô bạo, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, bản tôn không như vậy đâu.” Giọng nói của “Hoa Bất Tiếu” lười biếng mà khàn khàn: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn.”
“Nói ra thì, tên khốn Sầm Lan kia chắc cũng cảm nhận được nhỉ? Dù sao thần thức ấn ký của hắn vẫn còn trong biển ý thức của ngươi, tuy tu vi bị ép tụt lùi, mất hết ký ức nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình trạng của ngươi.”
“Ư… Nói ra thì, ha, hóa ra cái tên phế vật Liễu Khuê Dao hồi trẻ đã học được bí pháp Quỷ Chệ, chẳng trách hắn điên cuồng như vậy. Nhưng cũng phải thôi, thiên phú của hắn tầm thường thế, không học bí pháp, sao dám đào góc tường của bản tôn, đáng chết thật.”
“Còn về cái tên tiểu quỷ Yến Lăng Khanh kia, hừm, ngược lại ta cũng rất tò mò không biết hắn đóng vai trò gì trong chuyện này? Nhưng tu vi của hắn đã bị ta phế bỏ, món quà ngươi gửi cho hắn, ta cũng đã xóa sạch sẽ rồi. Dù tâm ma đã được gieo, chỉ cần kích thích một chút là có thể trở thành ma tu như ta và ngươi. Cơ mà cũng chẳng làm nên trò trống gì, Nguyên Anh vỡ nát, Kim Đan rạn nứt, nếu vẫn thừa lúc này mà chịu thêm một đòn nữa, hắn sẽ gãy nát tận xương cốt, triệt để thành phế nhân luôn.”
“Thôi, không nhắc mấy chuyện vớ vẩn này nữa. Giờ phút này, ta nên dồn sức vào Diệp Kính Tửu mới phải.” “Hoa Bất Tiếu” nhếch môi, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cảm nhận bản tôn cho tốt vào, nhóc con.”
Cảm giác rối loạn thời gian trong nháy mắt đạt đến cực điểm, giữa một mảnh hỗn độn, Diệp Kính Tửu chỉ nghĩ rằng những gì cậu nghe được đều là ảo giác.
Cậu nằm sấp trên tảng đá, cảm nhận thiếu niên phía sau không chút nương tay mà va chạm, tử cung bị xâm lược và làm nhục đủ kiểu cho đến khi bụng dưới bị đâm đến ê ẩm, dòng tinh dịch đặc quánh kia cũng hoàn toàn bắn đầy vào trong tử cung cậu.
“… Ha…” Diệp Kính Tửu thở hổn hển trong cơn rối loạn, lúc bị Hoa Bất Tiếu lật người lại, cậu đầy mặt lệ ngân, nhưng lại chẳng hề nhận ra bản thân đã khóc.
Nhưng Hoa Bất Tiếu thì thấy rõ.
Hắn như một con thú hoang bị chọc giận triệt để, gầm lên với kẻ xâm nhập trong đầu mình: “Cút về chỗ của ngươi đi!”
“Không cần ngươi nói, quy tắc của Lâm Thời Chiêu đang phát huy tác dụng, ta cũng chẳng ở lại lâu được.”
“Hoa Bất Tiếu” đáp, hắn cười khẽ rồi giao quyền chủ động của cơ thể này lại cho Hoa Bất Tiếu, giọng điệu đầy ẩn ý: “Hoa Bất Tiếu, biết điểm dừng là được, nếu còn đắm chìm trong trò chơi gia đình này, Linh Nhi… Hừ, nỗi đau xé lòng, muội muội ruột thịt bỏ mạng, ngươi không muốn trải qua lần nữa đâu nhỉ. Còn nhóc con này, với tình trạng của ngươi bây giờ, chẳng giữ nổi hắn đâu.”
“Cuộc đối thoại giữa bản tôn và ngươi trong quy tắc này sẽ bị làm mờ và xóa sạch, nhưng không sao, ngươi chỉ cần nhớ cảm giác này là đủ. Đừng đắm mình trong quá khứ nữa, người chết không thể sống lại, huống chi nàng đã… hồn bay phách tán rồi.”
Đại đạo quy tắc bị chạm đến, lời nói bị nghiền nát, ký ức bị làm mờ, xóa sạch.
Hoa Bất Tiếu tỉnh táo lại, một lần nữa nắm quyền kiểm soát cơ thể mình. Hắn nhìn vào hư không, ánh mắt ngẩn ngơ, cảm giác kinh thiên động địa trong lòng vẫn đang lan tỏa.
“Ưm…” Thiếu niên dưới thân khẽ rên rỉ yếu ớt, Hoa Bất Tiếu sực tỉnh, ho khẽ một tiếng, rút dương vật ra khỏi âm hộ.
Chỉ nghe “xoạt” một tiếng, nước dâm và tinh dịch bị chặn trong hoa huyệt trào ra từ cái lỗ mềm nhũn, đổ xuống đất một mảng chất lỏng đục ngầu. Hoa Bất Tiếu nhìn về phía trước, chỉ thấy phần đùi trắng như tuyết của Diệp Kính Tửu đang chảy đầy nước dâm và tinh dịch hắn vừa bắn vào.
Cảnh tượng dâm loạn đến cực điểm.
Tai Hoa Bất Tiếu đỏ bừng, hắn không biết vừa rồi mình đã làm gì, dường như là tàn thức trước đó quấy phá, nhưng cũng như lần trước, cuộc đối thoại với tàn thức kia chẳng nhớ được gì.
Nhưng Diệp Kính Tửu, thiếu niên tựa trên tảng đá, không chịu quay đầu nhìn hắn, như thể bị kinh hãi. Hoa Bất Tiếu dỗ dành một hồi, cậu mới chịu lật người lại, đối diện với hắn.
Cặp vú trắng mịn như tuyết vừa nãy giờ đã trầy xước, còn rỉ chút máu. Nhìn qua một cái, chỉ thấy thôi đã giật mình, như thể bị ngược đãi. Đúng là phải trách vị ma tôn đại nhân kia, da thịt Diệp Kính Tửu mịn màng, cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh khiến dù cậu là tu sĩ cũng vô cùng dễ bị thương. Mà hắn chỉ dùng chút sức thôi, Diệp Kính Tửu đã thành ra bộ dạng thảm thương thế này.
“… Xin lỗi.”
Hoa Bất Tiếu xin lỗi, nhưng thiếu niên không đợi hắn nói xong đã lại lật người, phần mông tròn trịa căng mọng khẽ đung đưa trước mặt Hoa Bất Tiếu, cặp mông mềm mại nổi lên từng đợt sóng thịt trắng như tuyết.
Hoa Bất Tiếu ngẩn ra, chỉ nghe thiếu niên chẳng chút xấu hổ mà lại phát ra lời cầu hoan: “Phía sau… cũng muốn bị dương vật đâm…”
Hiệu quả của kỳ phát tình tăng dần theo thời gian, Diệp Kính Tửu lúc này đã hoàn toàn biến thành tiểu thú bị dục vọng sai khiến. Dù có chút sợ Hoa Bất Tiếu vừa nãy, nhưng được dỗ một chút, dục vọng lại chiếm thế thượng phong, khiến cái mông ngứa ngáy trống rỗng của cậu khao khát được dương vật lấp đầy.
Ánh mắt Hoa Bất Tiếu trầm xuống, hắn nuốt nước bọt, đè lên người Diệp Kính Tửu một lần nữa.
Nhưng lần này, sức lực của hắn rất nhẹ, dịu dàng lạ thường.
“Đau thì nói với cho ta biết, được không?”
“Ưm… Chậm quá…”
“…”
Hoa Bất Tiếu khẽ chậc một tiếng: “Đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
“… Ha… Làm ,làm Kính Tửu…”
Diệp Kính Tửu phát ra tiếng rên thoải mái trong cổ họng, ánh trăng mờ nhạt chiếu lên người cậu càng tôn lên làn da trắng như tuyết, khóe mắt đỏ hồng câu dẫn lòng người: “Nhanh lên…”
Hoa Bất Tiếu híp mắt, đến khi đâm vào lớp thịt mềm trong cái mông dâm đãng của Diệp Kính Tửu, hắn không chút do dự tăng sức, trong tiếng rên cao vút của thiếu niên mà va chạm thân thể.
——
Phái Tiêu Dao.
Thiếu niên lạnh lùng đang tĩnh tọa tu luyện, nghi hoặc mở mắt.
… Thứ gì đang quấy phá vậy?
Loại liên kết ý thức mãnh liệt này, sự bứt rứt và tức giận vô cớ trong lòng…
Thiếu niên nhìn về phía xa, nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Ở thành Phù Tri sao?