[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 55

Kể từ khi Diệp Kính Tửu bắt đầu tu luyện với Hoa Bất Tiếu ở sau núi, thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, thoáng cái đã nửa tháng.
Chỉ còn nửa tháng nữa thôi, Diệp Kính Tửu sẽ phải thực hiện lời hứa của mình, đó chính là tham gia đại hội võ lâm do Yêu tộc tổ chức.
Sau sự cố ở hồ nước lần đó, Hoa Bất Tiếu đã đến Thành chính của Yêu tộc một chuyến, khi trở về đã nuôi dưỡng rất nhiều yêu thú ở sau núi. Đám người Diệp Kính Tửu dùng những yêu thú này để làm đối thủ luyện tập, xem như nền tảng để sau này giành vị trí đầu bảng ở đại hội võ lâm.
Mà giờ đây, đám yêu thú lại bị diệt sạch một lần nữa, Hoa Bất Tiếu buộc phải quay lại Thành chính để tìm thêm yêu thú.
Mối quan hệ giữa Diệp Kính Tửu và Hoa Bất Tiếu trong nửa tháng này dần trở nên thân quen và hòa hoãn hơn. Vì thế, lần này Hoa Bất Tiếu quyết định dẫn theo Diệp Kính Tửu đến Thành chính của Yêu tộc để nhập hàng.
—— Thành Phù Tri.
Nghìn năm trước là Đô Thành của Yêu tộc, nơi Yêu hoàng ngự trị trong hoàng cung của Đô Thành, nằm trên tầng mây cao vạn dặm.
Diệp Kính Tửu ngẩng đầu nhìn lên, cho dù thị lực của cậu cực kỳ tốt thì cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ ảo của cung điện.
“Đừng nhìn nữa.” Tay áo bị ai đó kéo nhẹ, Diệp Kính Tửu loạng choạng bước về phía trước, cậu quay đầu lại hỏi: “Đại hội võ lâm sẽ được tổ chức ở thành Phù Tri luôn sao?”
“Ừ.” Hoa Bất Tiếu buông tay, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Diệp Kính Tửu: “Không còn sớm nữa, chúng ta đến nhà trọ cất hành lý trước.”
Diệp Kính Tửu nghe vậy thì không hiểu gì, nhưng cậu vẫn đi theo: “Nhưng bây giờ chỉ mới giờ Dậu, mặt trời còn chưa lặn mà.”
Trên đường đi có không ít ánh mắt tham lam, ác ý dừng lại trên người họ, nhưng khi nhìn thấy huy hiệu gia tộc trên thắt lưng bọn họ, những kẻ đó đành hậm hực rút lui.
Chủ nhân của những ánh mắt này đều là Yêu tộc. Đa phần chúng hóa thành hình người thô kệch, nhưng cũng có vài con yêu thú giữ nguyên hình thú, ngang nhiên đi lại trên đường phố.
Hoa Bất Tiếu nói: “Ta quên nói trước với ngươi, sau giờ Dậu thì Nhân tộc không được ra đường, ai vi phạm sẽ phải tự gánh chịu hậu quả.”
Hậu quả này không cần Hoa Bất Tiếu giải thích thêm, Diệp Kính Tửu cũng đã tự hiểu được phần nào. Cậu chợt nhớ đến lần giết chết Lang nhân ở sau núi: “Theo lời ngươi nói, lần trước ngươi gặp Lang nhân săn mồi là vào ban đêm, vậy tại sao cô bé đó lại ra ngoài một mình vào ban đêm?”
“Yêu tộc có rất nhiều cách, nhưng phần lớn là… dụ dỗ.”
Hoa Bất Tiếu nheo mắt, nhớ lại cảnh tượng đứa trẻ tóc buộc hai bên bị mổ bụng móc tim vào đêm khuya, hắn cười mỉa mai: “Yêu tộc chẳng có chút lễ nghĩa liêm sỉ nào, chỉ cần có thể no bụng, chúng sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào.”
Diệp Kính Tửu mím môi, không nói gì nữa, im lặng theo sau Hoa Bất Tiếu.
Họ nhanh chóng đến một nhà trọ dành cho Nhân tộc. Nơi đây đông đúc nhộn nhịp, Hoa Bất Tiếu chỉ giành được một phòng thượng hạng.
Phòng thượng hạng nằm trên tầng ba, phía sau là một con hẻm nhỏ kín đáo, vô cùng thuận tiện cho hai người hành động vào ban đêm.
Đêm nay, bọn họ định chọn một nhóm yêu thú để trở thành đối tượng nuôi dưỡng.
Ban đầu Diệp Kính Tửu có chút phản đối cách làm này, nhưng nửa tháng qua Diệp Kính Tửu đã hiểu rõ hơn về yêu thú. Vì vậy nên cậu cũng ngầm chấp nhận hành động này, thậm chí còn tự mình tham gia.
Cậu không biết liệu điều này có được coi là trưởng thành hay không, nhưng dù sao cậu cũng không còn mềm lòng ngây thơ như ban đầu nữa.
Ngoài việc sắp bắt yêu thú khiến Diệp Kính Tửu lo lắng, kỳ động dục không thể đoán trước cũng làm cậu thấp thỏm không yên, mất ngủ triền miên trong mấy đêm gần đây.
Trước đó khi cậu xuyên không đến bí cảnh của Hoa gia từ long sàng của Lâm Thời Chiêu, trên người không mang theo thứ gì, huống chi là Ức Tình Đan mà Thẩm Chi đã từng luyện chế cho cậu.
Làn sóng của kỳ động dục mạnh mẽ đến mức nào, Diệp Kính Tửu đã trải qua một lần. Cậu không muốn để nó phá hủy thần trí, đẩy cậu vào cơn đau đớn của sự trái luân thường thêm lần nào nữa.
May mắn thay, kể từ sự cố ở hồ nước lần đó, Hoa Bất Tiếu chủ động đề nghị ngủ riêng với Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu không biết động cơ của đối phương là gì? Chê cậu phiền? Hay bị đá đến tức giận? Nhưng dù sao thì đề nghị này đối với cậu mà nói thì quá là tốt luôn.
Việc xây dựng một căn phòng đơn sơ đối với tu sĩ chỉ là chuyện dễ như ăn bánh. Sau khi giải quyết vấn đề thân phận cho Diệp Kính Tửu, họ nhanh chóng xây dựng xong phòng ở vào đêm đó và tách ra ngủ riêng.
Diệp Kính Tửu ngủ ở phòng của Hoa Bất Tiếu, còn Hoa Bất Tiếu ngủ ở căn phòng đơn sơ.
Yêu cầu này tuyệt đối không phải do Diệp Kính Tửu tự đề xuất. Nhưng Hoa Bất Tiếu thời trẻ thật sự khác với ma tôn sau này, hắn… ừm… có phần chính trực hơn?
Tóm lại, hắn có phong thái của một tu sĩ chính đạo hơn. Cho dù việc hắn tự ý săn yêu thú hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh tu sĩ chính đạo nhưng thái độ của hắn với Nhân tộc lại dịu dàng đến lạ.
Đương nhiên, Diệp Kính Tửu hoàn toàn không ngờ rằng sự sắp xếp này xuất phát từ lòng trắc ẩn của ai đó.
Lần này nhà trọ quá đông, họ chỉ giành được một phòng thượng hạng. Điều đó có nghĩa là, đêm nay Hoa Bất Tiếu và Diệp Kính Tửu sẽ phải ở chung giường, ngủ cùng nhau.
Đây là lần thứ hai họ ngủ chung giường kể từ khi quen biết.
Diệp Kính Tửu rất hoảng, dù sao thì sau khi bị phá trinh, kỳ động dục của cậu đã rất cố định. Cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được sau khi cơn sóng tình ập tới, cậu có mất đi lý trí hay không, liệu có làm điều gì có lỗi với Hoa Bất Tiếu, người hiện tại vẫn còn khá bình thường hay không.
Nhưng dường như Hoa Bất Tiếu còn không muốn ở chung phòng hơn cậu. Lúc này, hắn đang thương lượng với chủ quán để đặt thêm một phòng khác nữa nhưng không thành công, hai người họ chỉ có thể cùng nhau lên căn phòng thượng hạng trên tầng ba.
Chuyện đã đến nước này, cậu chỉ có thể cầu nguyện rằng Ức Tình Đan của Thẩm Chi có thể giúp cậu kìm chế kỳ động dục tiếp theo, cho đến khi cậu tìm được Ức Tình Đan mới để duy trì lý trí.
.
Diệp Kính Tửu và Hoa Bất Tiếu ngồi thiền nghỉ ngơi trong phòng, bàn luận về kế hoạch của Hoa Bất Tiếu.
“Lát nữa chúng ta sẽ đi đâu vậy?” Diệp Kính Tửu hỏi.
“Chợ đen Yêu tộc.” Hoa Bất Tiếu truyền âm trả lời: “Chợ đen của Yêu tộc chỉ xuất hiện vào đêm khuya, bán đủ loại hàng hóa, nhưng đặc sắc nhất vẫn là Nhân tộc.”
Diệp Kính Tửu: “Ở chợ đen có nhiều Yêu tộc như vậy, ngươi định làm thế nào? Giữa thanh thiên bạch nhật dùng pháp thuật khống chế thần trí của Yêu tộc, không sợ bị phát hiện sao?”
Hoa Bất Tiếu đã làm quá nhiều lần, đương nhiên không sợ sai sót: “Người đông mới dễ hành động, người mua hoặc người bán ở chợ đen phần lớn đều đi một mình. Hơn nữa mỗi tháng số người mất tích ở chợ đen có đến hàng trăm người, dù cho có ai đó biến mất cũng không ai để ý.”
Sau một hồi giải đáp thắc mắc, kế hoạch đã được xác định. Họ không nói gì nữa, yên lặng chờ đợi đêm xuống.
Mãi cho đến đêm khuya, Hoa Bất Tiếu và Diệp Kính Tửu thi pháp, ngụy trang thành hình dáng của một Yêu tộc bình thường. Họ lặng lẽ nhảy xuống từ cửa sổ tầng ba, đi dọc theo con hẻm bí mật, rẽ vào một con đường nhỏ ngoằn ngoèo.
Dù bên ngoài đã là nửa đêm nhưng không hề yên tĩnh. Con đường tối om, bước chân của Diệp Kính Tửu và Hoa Bất Tiếu không phát ra tiếng động, ngay cả nói chuyện cũng dùng linh lực để truyền âm.
Trong đêm tối gió lớn không trăng, ánh sao mờ ảo. Chẳng mấy chốc, họ đã đến được chợ đen Yêu tộc mà Hoa Bất Tiếu nói.
Nơi này thực sự rất huyên náo, pháp thuật ngụy trang của Hoa Bất Tiếu và Diệp Kính Tửu rất tinh vi, quả thật không ai phát hiện ra trong chợ đen Yêu tộc này có hai loài người chui vào.
Đường phố ồn ào náo nhiệt, cuộc nói chuyện của Yêu tộc vừa tự nhiên vừa nhiệt tình, chỉ là nội dung lại khiến người nghe cảm thấy rùng mình.
“Đây đều là những con người tươi mới ta vừa ăn trộm từ kho dự trữ ra, toàn là tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng một, hai, hương vị ngon hơn nhiều so với dân thường. Nếu ngươi muốn mua, một người giá hai viên linh thạch thượng phẩm.”
“Con người trong kho dự trữ mà ngươi trộm ra được sao? Hàng không rõ nguồn gốc mà còn bán đắt như vậy, cũng đâu phải thiếu đồ ăn, ai thèm mua của ngươi chứ? Rẻ hơn chút đi.”
“Ngươi tưởng mình đi mua rau sao? Còn mặc cả nữa chứ. Không mua thì thôi.”
Diệp Kính Tửu bình tĩnh quan sát xung quanh, trong tầm mắt cậu, ngoài những Yêu tộc đang mua bán còn có vô số lồng giam dựng bên đường.
Diệp Kính Tửu từng đến nhà hàng hải sản, sau khi gọi món sẽ có nhân viên phục vụ dẫn khách chọn hải sản, sau đó giết mổ và nấu chín, làm thành một món ăn ngon đặt trước mặt khách để họ thưởng thức.
Những hải sản này bơi lội trong một góc nhỏ của bể cá, ý nghĩa tồn tại của chúng là để khách hàng được ăn món ngon.
Hiện tại, con người cũng trở thành món ngon trong mắt các tộc khác.
Những đôi mắt trong lồng giam đã không còn cảm xúc, chẳng còn chút ánh sáng, chỉ là một mảnh chết chóc.
Những người bị bán trong chợ đen Yêu tộc ít nhiều đã chấp nhận kết quả mình bị coi là món ăn ngon, bọn họ không còn suy nghĩ ngây thơ rằng sẽ được giải cứu bất ngờ.
Mà quả thật Diệp Kính Tửu và Hoa Bất Tiếu cũng không có khả năng làm được điều đó.
“Chọn xong chưa?” Giọng nói của Hoa Bất Tiếu đột nhiên vang lên trong đầu, Diệp Kính Tửu hoàn hồn, lắc đầu.
Hoa Bất Tiếu thúc giục: “Vậy thì nhanh chọn đi, trước giờ Sửu chúng ta phải quay về. Qua nửa đêm thì hàng hóa sẽ được thay thế bằng hàng cao cấp, theo đó sẽ có nhiều tu sĩ Yêu tộc mạnh mẽ đến. Nếu bị chúng phát hiện, đêm nay chúng ta sẽ trở thành thức ăn thừa trong bụng Yêu tộc đấy.”
Lượng người qua lại ở chợ đen rất đông, để tránh hai người bị tách ra, Hoa Bất Tiếu vừa truyền âm vừa nắm chặt tay Diệp Kính Tửu.
Lòng bàn tay của thiếu niên mềm mại, sờ rất thích, cõi lòng Hoa Bất Tiếu bỗng nhiên căng thẳng, trong đầu lại có thêm những suy nghĩ không nên có, ánh mắt hắn trở nên nặng nề, lóe lên sát ý.
Mảnh ý thức ngày đó rốt cuộc là gì?
Ký ức về cuộc đối thoại với ý thức còn sót lại đó đã bị tàn thức cố ý làm mờ nhưng Hoa Bất Tiếu vẫn nhớ nguyên nhân tàn thức bị kích thích, đó là vì hắn nảy sinh… dục vọng không nên có với Diệp Kính Tửu.
Chắc chắn mảnh ý thức còn sót lại đó có liên quan đến Diệp Kính Tửu.
Và mối quan hệ ẩn giấu này cũng chính là lý do tại sao khi mới quen Diệp Kính Tửu lại mang theo sự thù địch và sợ hãi đối với hắn.
Hoa Bất Tiếu cúi đầu, ánh mắt lướt qua Diệp Kính Tửu một cách kín đáo. Biểu hiện của đối phương không khác gì Yêu tộc bình thường. Lúc này, cậu đang chọn Yêu tộc phù hợp với việc tu luyện của mình theo lời Hoa Bất Tiếu.
Mặc dù thiếu niên có sự ngây thơ và mềm lòng không nên có ở độ tuổi này, nhưng may mắn là tốc độ trưởng thành rất nhanh, không mang gánh nặng cho hắn. Hình ảnh của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh được miêu tả trong bí quyển thật sự khác xa với thiếu niên trước mắt, ngược lại khiến người ta kinh ngạc.
Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh…
Làm tình với cơ thể đó có thể giúp tu vi tăng trưởng một cách nhanh chóng.
Cái được gọi là, lô đỉnh thượng phẩm.
Đôi khi pháp thuật điều khiển thần trí của Hoa Bất Tiếu thực sự giống như một cái bug.
Ví dụ như lúc này đây, họ không cần tốn sức lực mà đã có thể khiến các Yêu tộc khác tuân theo mệnh lệnh của Hoa Bất Tiếu, không để lộ một chút bất thường nào đi vào con đường nhỏ mà họ đi đến, bước vào trận pháp đã được bố trí sẵn, lặng lẽ trở thành một thành viên bị nuôi nhốt trong túi Trữ Linh.
Toàn bộ quá trình tốn rất nhiều thời gian, nhưng may mà khá an toàn, không dễ bị Yêu tộc phát hiện. Đến gần giờ Sửu, bước vào nửa đêm, họ mới định dừng tay, quay về chỗ ở.
Nhưng đúng lúc này, những biến cố bất ngờ lần lượt kéo đến.
Đầu tiên là khi người bán đang thay đổi hàng hóa, Diệp Kính Tửu vô tình liếc thấy sự tồn tại của một gương mặt quen thuộc. Nói chính xác hơn, không phải Diệp Kính Tửu chủ động nhìn thấy, mà là người quen cũ kia lên tiếng gọi cậu, khiến cậu mới để ý đến người đó.
Một thiếu niên có làn da màu nâu sẫm, đôi mắt xanh lục, tóc tết bím đuôi sam, so với đám người vốn dĩ vô cảm xung quanh thì lại tỏ ra vô cùng vui vẻ. Gã nằm trong lồng giam, một tay chống cằm, thiếu mất cánh tay phải ——
Liễu Khuê Dao.
“Ngươi muốn mua ta không? Đúng, chính là vị tiểu ca Yêu tộc đẹp trai mặc áo choàng vải bố này đây~”
Thiếu niên cười tươi chào hỏi cậu: “Hương vị của ta rất ngon, nếu không tin thì ngươi cứ hỏi ông chủ kia đi, ông ta mới nếm thử hôm trước đấy.”
Nói xong, gã chỉ vào cánh tay phải bị mất của mình, đôi mắt xanh lục đầy ý cười, giọng điệu đầy mê hoặc: “Thế nào, có muốn mua ta về nếm thử không?”
Giọng nói của thiếu niên khàn khàn, mang theo ý cười mông lung. Ngoại trừ khuôn mặt trẻ trung hơn, về cơ bản gã không khác gì bản thân ngàn năm sau.
Biến thái, ghê tởm, buồn nôn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Khuê Dao, cơ thể Diệp Kính Tửu lập tức lạnh toát và cứng đờ. Tất cả những ký ức xưa cũ, kèm theo nỗi sợ hãi như cơn ác mộng, giống như những con ác quỷ không ngừng la hét, khiến ngay cả việc đơn giản nhất là ngụy trang cậu cũng không thể làm được.
“Bị ta dọa sợ rồi sao?”
Thiếu niên nhìn thấu sự sợ hãi của cậu, khẽ cười nói: “Có phải ngươi chưa từng gặp nguồn lương thực dự trữ nào nhiệt tình như vậy đúng không?”
“Nhưng mà, đời người luôn phải chấp nhận hiện thực. Nếu không thể phản kháng, sao không thử làm mình vui vẻ hơn một chút, đúng không?”
Liễu Khuê Dao liếm môi: “Ta thích ngươi, vậy nên ngươi hãy ăn ta đi, được không?”
“Hắn không thích ăn đồ phế phẩm.”
Người bên cạnh thiếu niên lên tiếng. Liễu Khuê Dao quay sang, gã nhìn thấy một kẻ khác đội lốt Yêu tộc, cũng là đồng loại Nhân tộc: “Đặc biệt là loại tàn phế cụt tay như ngươi.”
Liễu Khuê Dao nghiêng đầu, há miệng cắn mạnh vào ngón tay trỏ, nghiến răng.
Máu tươi theo đó chảy xuống nhỏ giọt lên lồng sắt. Mùi hương ngọt ngào lập tức thu hút không ít Yêu tộc đến gần, xì xào bàn tán về giá trị của gã.
Ôi, mùi hương đáng ghét, muốn giết chết chúng quá.
Nhưng nếu bây giờ chạy ra ngoài thì sẽ lập tức biến thành một đống xương sao?
Dùng phép sống lại thì quá chậm, với tu vi trung kỳ Trúc Cơ như bây giờ thì gã cần mấy trăm năm mới hồi sinh được.
Gã sẽ không thể gặp lại bé yêu tình cờ gặp được này nữa.
Người yêu trời định, đây lẽ nào là cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?
Nếu không thì không thể giải thích được tại sao khi nhìn thấy bé yêu lần đầu, trái tim gã bắt đầu đập thình thịch, còn phấn khích và vui vẻ hơn cả khi giết chóc.
Ừm, để có thể nhanh chóng gặp lại bé yêu, bây giờ gã nên ngoan ngoãn một chút.
Gã nhìn thiếu niên bị tên đồng loại đáng ghét kéo đi, cho tới khi không còn thấy bóng dáng thiếu niên nữa.
Liễu Khuê Dao dời ánh nhìn, nở nụ cười rạng rỡ, đưa ra một lời mời đầy nhiệt tình với đám Yêu tộc đang tham lam tới gần lồng sắt: “Đói lắm à? Mọi người chảy cả nước miếng rồi kìa. Vậy mau lại đây~ thưởng thức ta đi nào~”
Trạng thái của Diệp Kính Tửu rất kỳ lạ.
Là người quen sao?
Hoa Bất Tiếu nắm chặt tay Diệp Kính Tửu, im lặng bước nhanh về con đường lúc đến. Bây giờ đã gần tới giờ Sửu, các tu sĩ Yêu tộc mạnh mẽ sẽ đến chọn hàng sau nửa đêm. Dù sao đây cũng là Đô Thành Yêu tộc, có khá nhiều Yêu tộc có tu vi kỳ Kim Đan như họ, thậm chí còn có Yêu tộc mạnh hơn. Nếu lớp ngụy trang của bọn họ bị phát hiện thì hậu quả chỉ có con đường chết.
Diệp Kính Tửu im lặng, môi run lẩy bẩy, ngay cả lớp da Yêu tộc giả cũng trở nên nhợt nhạt hơn nhiều.
Đáng sợ đến vậy sao? Tên Nhân tộc mất tay vừa rồi chỉ là trung kỳ Trúc Cơ, Diệp Kính Tửu có thể dễ dàng giết chết gã, sao cậu lại sợ đến mức này?
Hoa Bất Tiếu bước nhanh hơn, hướng về con đường gập ghềnh phía trước. Khi sắp đến nơi, hắn khẽ mắt nheo lại, dừng bước.
Đây là biến cố thứ hai trong đêm nay.
Trận pháp mà Hoa Bất Tiếu bí mật bố trí trên con đường nhỏ đã bị một Yêu tộc mạnh mẽ phát hiện.
Trận pháp lập tức bị phá hủy, đồng thời bầu không khí vốn đã náo nhiệt của chợ đen trở nên điên cuồng hơn, không ít Yêu tộc bắt đầu truy tìm Nhân tộc đang trà trộn vào chợ đen. May mắn thay, trong lồng giam có khá nhiều Nhân tộc, mùi con người rất nặng, tạm thời họ chưa bị phát hiện.
Bây giờ họ phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Hoa Bất Tiếu xoay người kéo Diệp Kính Tửu đi về hướng khác của chợ đen.
“Phá hủy tất cả các lồng sắt xung quanh đi.” Hoa Bất Tiếu dùng thần thức trao đổi với Diệp Kính Tửu: “Bây giờ phải làm chỗ này loạn lên, chúng ta mới có cơ hội thoát thân.”
Diệp Kính Tửu tỉnh táo lại, cứng ngắc gật đầu. Cậu miễn cưỡng áp chế nỗi sợ hãi do vừa nhìn thấy Liễu Khuê Dao, âm thầm dùng linh lực phá hủy những chiếc lồng sắt xung quanh.
Còn Hoa Bất Tiếu thì dùng thần thức điều khiển những Yêu tộc khác, phá hủy ở các hướng khác nhau, khiến chợ đen vốn đã hỗn loạn giờ lại càng thêm rối như tơ vò. Bọn họ lẩn trốn trong đám Yêu tộc, cố gắng theo dòng hỗn loạn để rời đi.
Có những Nhân tộc không cam lòng làm thức ăn cho Yêu tộc nên đã trốn khỏi lồng sắt, có nhiều người đã bị Yêu tộc moi tim xẻ phổi ngay tại chỗ. Cũng có những Nhân tộc chấp nhận số phận, ngồi trong lồng sắt chờ đợi tương lai bị Yêu tộc ăn thịt.
Liễu Khuê Dao vừa thuộc trường hợp đầu tiên vừa thuộc trường hợp thứ hai. Gã tạo ra nhiều phân thân, một cái chịu trách nhiệm trốn thoát, một cái chịu trách nhiệm thu hút ánh mắt khách hàng và một cái… chịu trách nhiệm giết chóc.
Ánh mắt gã xuyên qua đám Yêu tộc, nhìn thấy người yêu định mệnh của mình đang cố gắng trốn thoát khỏi đây, tìm kiếm cơ hội sống sót.
Nếu đã như vậy, gã sẽ giúp bé yêu của gã.
“Ừm, chắc không giết được nhiều đâu.” Dù sao thì gã cũng quá yếu.
Nhưng mà…
“Một.” Gã liếm môi, túm lấy đầu của một con yêu lợn, ghét bỏ ném xuống đất: “Tiếp theo là…”
“Hai.”
“Ba.”
…
“Mười sáu!”
“Mười bảy!”
“… Mười tám~”
Trong nháy mắt, một Yêu tộc bị gã mạnh mẽ chém bay đầu, nụ cười của Liễu Khuê Dao lại càng trở nên điên cuồng và hưng phấn.
Gã tận hưởng cảm giác sung sướng khi giết chóc.
Thật đáng tiếc.
Đêm nay chỉ đến đây thôi.
——
Hoa Bất Tiếu dời ánh mắt, hắn đưa lưng về phía Yêu tộc đang chém giết, kéo Diệp Kính Tửu tiến vào con đường nhỏ tối đen.
Cho đến lúc này, bọn họ mới tạm thời an toàn.
Nhưng nhà trọ nơi bọn họ ở cách con đường nhỏ này vô cùng xa xôi, bọn họ không thể đạp linh kiếm bay đến nhà trọ, chỉ đi bộ e là phải tốn khá nhiều thời gian.
Cũng may tối nay cũng có thu hoạch, ít nhất là bọn họ đã đủ hàng để huấn luyện.
Bọn họ cùng nhau đi trên con đường nhỏ, rẽ trái rồi rẽ phải, đi rất lâu.
Diệp Kính Tửu bắt đầu trở nên có gì đó không đúng.
Ban đầu Hoa Bất Tiếu cũng không để ý, chỉ thấy tay Diệp Kính Tửu rất nóng, mồ hôi túa ra. Nhưng ngay sau đó, hơi thở của Diệp Kính Tửu trở nên nặng nề và gấp gáp, đến cuối cùng, cậu dừng lại, buông tay hắn ra, lắc đầu.
“… Ngươi đi trước đi.”
Trong đêm tối Hoa Bất Tiếu không thấy rõ vẻ mặt của Diệp Kính Tửu, chỉ có thể nghe được hô hấp càng lúc càng dồn dập của cậu: “Ta… ta đang không thoải mái lắm.”
Hoa Bất Tiếu không trả lời, hắn nhìn Diệp Kính Tửu ngồi xổm xuống, cả người run rẩy như đang cố gắng kìm nén điều gì, hắn bỗng nhiên nghĩ ra gì đó.
Hắn tới gần Diệp Kính Tửu, nâng chiếc cằm trắng nõn của thiếu niên lên. Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Kính Tửu tỉnh táo lại, vội vàng đẩy tay hắn ra: “Ngươi làm gì vậy?”
“… Diệp Kính Tửu, ta đã biết bí mật của ngươi từ lần ở hồ nước rồi.”
Ánh mắt Hoa Bất Tiếu lóe lên, vẻ mặt hắn ngập ngừng, nhưng vẫn trực tiếp hỏi: “Ngươi nói thật cho ta biết đi, bây giờ có phải ngươi đang… động dục không?”
Dựa trên vẻ mặt tái nhợt của thiếu niên, rốt cuộc Hoa Bất Tiếu cũng xác nhận suy đoán trong lòng.
Biến cố cuối cùng của đêm nay, chính là Diệp Kính Tửu.