[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 54
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 54 - Bị linh thảo dưới đáy hồ cưỡng dâm tới mức lên đỉnh

Dù đã quay mặt đi nhưng trước mắt hắn vẫn là một mảng trắng chói loá như tuyết. Cùng lúc đó, sau khi Hoa Bất Tiếu ý thức được thứ áp lên lồng ngực mình là gì thì da đầu hắn tê dại.
Làn da tiếp xúc thân thể tựa như truyền đến một dòng điện tê dại khác thường. Hoa Bất Tiếu nín thở, đáy mắt dâng lên một tầng sắc tối mà ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng nhận ra.
Muốn… Chạm vào.
Trong đầu Hoa Bất Tiếu có một giọng nói nào đó đang điên cuồng gào thét: “Sờ lên đi.”
Đi xoa dịu hắn, nhào nặn bộ ngực mềm mại trắng như tuyết, cặp mông tròn mà rất vểnh, âm hộ mập mạp mềm mại, chiếm hữu thân thể cậu, cướp đoạt mọi thứ của cậu, bất luận là thân thể hay trái tim cậu.
… Thứ… Gì…
Cánh tay ôm lấy eo Diệp Kính Tửu đột nhiên siết chặt. Diệp Kính Tửu kinh ngạc ngẩng đầu nhưng không nhìn rõ biểu cảm của Hoa Bất Tiếu. Dung mạo thiếu niên bị bóng tối bao phủ, chỉ có thể trông thấy những đường nét lạnh lùng thông qua ánh sáng nhạt hắt xuống từ trên đỉnh đầu.
Tim Diệp Kính Tửu bỗng chốc đập nhanh hơn. Trong mơ hồ, cậu cảm thấy Hoa Bất Tiếu vào khoảnh khắc này giống hệt vị Ma Tôn đại nhân thống lĩnh Ma Cung ngàn năm sau.
Nam nhân đó đã mang đến cho cậu vô số cơn ác mộng trong những đêm đen.
“Hồ nước nơi này có linh khí dồi dào. Phùng trưởng lão, quả thực phải đa tạ ngươi đã dẫn bần đạo tới chốn tốt như vậy.” Đạo sĩ họ Lâu cười nói.
“Lâu đạo hữu hài lòng là tốt rồi.” Phùng trưởng lão vuốt râu, cười nói.
Tư chất Phùng trưởng lão kém cỏi, nay đã hơn ba trăm tuổi mà vẫn dừng ở sơ kỳ Kim Đan, bởi vậy không hề phát giác có kẻ ẩn nấp sâu trong hồ nước. Mà Lâu đạo sĩ kia cũng thế, thiên phú nhỉnh hơn Phùng trưởng lão đôi chút nhưng cùng lắm cũng chỉ là sơ kỳ Kim Đan, chẳng qua trẻ tuổi hơn mà thôi.
Hoặc có thể nói, họ mới chính là bức tranh miêu tả chân thực nhất của đông đảo tu sĩ trên thế gian này.
Như Hoa Bất Tiếu, Sầm Lan thì là người còn chưa thành niên đã bước vào Kim Đan kỳ, hay như Hoa Linh đã tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ, sự chênh lệch thiên phú giữa họ với người thường thật sự quá lớn.
Vậy nên, Phùng trưởng lão luôn gai mắt những người có tư chất yêu nghiệt. Lòng đố kỵ khiến Phùng trưởng lão tìm mọi cách gây khó dễ cho huynh muội Hoa Bất Tiêu. Mà chuyện huynh muội Hoa gia trở thành vật tế lần này, cũng có ông ta đứng sau trợ giúp.
Tán gẫu đến đây là chấm dứt, Lâu tu sĩ lấy từ bên hông ra một lọ hồ lô, nhắm miệng bình ngay phía mép hồ rồi bắt đầu lấy linh thủy. Ông ta đã mắc kẹt ở sơ kỳ Kim Đan quá lâu, cần có tiên dược phụ trợ mới có thể đột phá. Mà tiên thủy trong hồ nước này chính là một trong những dược liệu không thể thiếu để ông ta luyện đan.
Lực hút của hồ lô này cực lớn, chỉ trong nháy mắt, mực nước trong hồ đã hơi hạ xuống.
Diệp Kính Tửu sợ chỗ ẩn nấp của họ không đủ sâu, cậu nhìn trái nhìn phải, chợt thấy một góc đáy hồ có linh thảo mọc dày đặc, lập tức túm lấy ống tay áo Hoa Bất Tiếu muốn bơi về phía đó.
Linh thảo dưới đáy hồ hẳn là vật đồng sinh của hồ nước, không có nhiều nguy hiểm.
Thế nhưng, muốn hành động nhanh trong làn nước này, cũng cần sự phối hợp của đối phương. Diệp Kính Tửu cố gắng kéo Hoa Bất Tiếu, thậm chí mạnh tay véo lên cánh tay đối phương nhưng hắn vẫn chẳng hề đáp lại, cũng không phối hợp với động tác của cậu. Diệp Kính Tửu thật sự sốt ruột, dưới tình thế cấp bách cậu tát vào mặt Hoa Bất Tiếu một cái.
Cuối cùng cái tát này cũng làm Hoa Bất Tiếu bừng tỉnh. Hắn cúi đầu, Diệp Kính Tửu đã không còn che mắt hắn nữa. Lúc này cậu đang dán chặt vào hắn nên chỉ có thể nhìn thấy bờ vai thon gầy trắng nõn, mái tóc đen dài trôi nổi và biểu cảm tức giận của thiếu niên.
Hoa Bất Tiếu nhanh chóng hiểu được ý của Diệp Kính Tửu qua ánh mắt cậu. Hắn ôm chặt Diệp Kính Tử rồi lập tức bơi vào giữa bụi linh thảo đang lay động theo sóng nước.
Họ cùng ẩn nấp tại nơi này, linh thảo dập dềnh theo làn sóng, lúc thì che khuôn mặt Diệp Kính Tửu lại, lúc lại để lộ ra. Hoa Bất Tiếu siết chặt nắm tay, cố gắng kìm nén ác ý đang cuộn trào trong lòng.
Hoa Bất Tiếu không rõ giọng nói này là gì, nó vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, tựa như chính hắn đang thì thầm với bản thân.
Nhưng mạnh hơn hắn rất nhiều.
… Không.
Không nhiều lắm. Nhưng tạp niệm mang theo ác ý khổng lồ này lại có thể khống chế ý thức của hắn và nghiền nát hắn trong chớp mắt.
Đúng vào lúc này, dù đã dốc hết sức chống cự, ý thức của hắn vẫn dần chìm vào dục niệm cuồn cuộn mọc lan như cỏ dại. Chủ ý thức bị cơn sóng dục vọng ập đến cắn nuốt dần rồi tan rã.
Bí thuật điều khiển thần thức của Hoa Bất Tiếu có tác dụng với bất kỳ sinh vật nào.
Điều này tất nhiên cũng bao gồm cả linh thảo đang lay động ở đâu đấy dưới đấy nước.
Dục vọng sinh sôi mạnh mẽ chiếm cứ mọi thứ, cũng kiểm soát linh thảo, nó thăm dò thân thể trắng như tuyết vốn không nên chạm vào.
Hai vị tu sĩ trên mặt hồ nước vẫn đang lấy linh thủy. Lúc này Diệp Kính Tửu không nói gì, còn có hơi thẹn thùng.
Nếu có thể, cậu thật sự muốn xông ra ngoài ngay lập tức, nói cho hai người kia biết rằng hồ nước vốn tinh khiết này đã bị cậu làm bẩn. Hiện giờ, hồ nước không chỉ trở thành nước tắm của cậu, mà còn hòa lẫn cả thứ đó…
Gốc đùi tới giờ vẫn hơi bủn rủn, Diệp Kính Tửu ép sát vào Hoa Bất Tiếu, không dám có bất kỳ động tác nào.
Đầu vú của cậu vốn mẫn cảm, lúc này lại ma sát với vạt áo của Hoa Bất Tiếu, đã sớm sưng tấy lên. Cảm giác ngứa ngáy khiến cậu khó mà chịu đựng, chỉ muốn dùng đầu ngón tay xoa dịu cơn ngứa dày vò kia. Thế nhưng cậu chỉ có thể áp vào ngươi Hoa Bất Tiếu, sợ rằng đối phương sẽ phát hiện ra điều gì bất thường.
Cậu vốn tưởng rằng chỉ cần nhẫn nhịn một lát, đợi tu sĩ rời đi thì họ lập tức có thể bình an vô sự mà ra ngoài. Nào ngờ vừa ẩn nấp trong đám linh thảo chưa bao lâu, cổ chân đã bị đám linh thảo nhớp nháp quấn lấy, thậm chí còn có xu hướng lần theo cổ chân rồi chậm rãi trườn lên trên.
Diệp Kính Tửu kinh sợ, e rằng linh thảo này đã sinh ra ý thức. Đầu ngón tay cậu vội ngưng tụ một chút linh lực, cắt bỏ linh thảo đang quấn quanh cổ chân.
Thế nhưng linh thảo vừa được trừ, cậu còn chưa kịp thở phào, trong chớp mắt đã có nhiều linh thảo hơn mang theo dịch nhớp nháp lại bám dính lên Diệp Kính Tửu. Đám linh thảo rậm rạp ấy tựa hồ mang ý thức chung, chỉ quấn lấy cậu từ phía sau, ngoài bản thân cậu ra thì chẳng ai có thể phát hiện ra sự khác thường này.
Lúc ban đầu, Diệp Kính Tửu còn tưởng rằng linh thảo này e sợ hơi người, khát máu. Nào ngờ cơn đau mà cậu dự liệu chẳng hề kéo đến, trái lại nó quấn quanh cổ chân cậu, men về nơi bí ẩn giữa hai chân.
Dương vật vừa mới xuất tinh, còn đang trong giai đoạn mềm nhũn lại bị linh thảo quấn quanh, ngay cả tinh hoàn cũng bị linh thảo bao lấy rồi bắt đầu xoa nắn, ý muốn ép ra tinh dịch của thiếu niên ra.
Linh thảo kia dài nhỏ và mềm mại, cực kỳ đàn hồi, đỉnh linh thảo cố ý dò xét niệu đạo trên quy đầu, trong nháy mắt sau đó, niệu đạo nhỏ hẹp đã bị đã bị đầu linh thảo đâm vào.
Ở dưới nước nín thở đã vô cùng gian nan, giờ lại còn bị một đám linh thảo làm nhục, đúng là xui xẻo cực kỳ.
Khoái cảm kích thích cào da đầu truyền đến từ niệu đạo, cảm giác căng tức âm ỉ lan ra, Diệp Kính Tửu đỏ mặt tía tai, vô cùng xấu hổ. Cậu nghiến răng, đưa tay luồn xuống bụng dưới, kéo lấy linh thảo còn đang có ý chui vào trong kia rồi rút mạnh ra, hủy thi diệt tích.
Có lẽ tinh dịch vừa xuất còn chưa hết, khi Diệp Cảnh Tửu rút linh thảo ra, niệu đạo đồng thời ép ra tinh dịch đặc màu trắng còn sót lại từ sâu trong niệu đạo. Trước khi tinh dịch còn lại chưa kịp nổi lên trên thì đã lập tức bị linh thảo điên cuồng hấp thụ và cắn nuốt.
Mặc dù vừa mới bảo vệ được phía trước, nhưng phía sau lại không thể phòng thủ được. Linh thảo trườn lên dọc theo mắt cá chân cậu, chỉ một lúc thôi linh thảo đã nhanh chóng thăm dò âm hộ và lỗ sau của Diệp Kính Tửu.
Âm hộ mềm mại, đã có phản ứng đôi chút sau khi Diệp Kính Tửu tự an ủi, nhưng bây giờ lại cảm thấy trống rỗng. Linh thảo dày đặc đan xen vào nhau, rất nhanh đã kết thành một cái cổ tay rắn chắc, nó nhanh chóng trượt vào giữa hai chân khép chặt của Diệp Kính Tửu, linh thảo trên cùng của cái cổ tay ấy vẫn còn rải rác khắp nơi, khiêu khích âm vật ẩn giấu ở trong âm hộ mập mạp, không còn thời gian để thở dốc, nó liên tục trêu chọc và niết nhẹ âm vật, cho đến khi âm vật bị trêu chọc đến sưng hết lên, môi hoa huyệt mập mạp lộ ra ngoài, cuối cùng cũng không thể khép lại được nữa.
Hậu huyệt ở phía sau càng thêm khó chịu, linh thảo cũng được tạo thành một cái cổ tay dày, linh thảo được rải rác ở phía sau huyệt không ngừng ngọ nguậy trong các nếp gấp của lổ hỗng phía sau, miệng huyệt vốn đang khép chặt rất nhanh đã lộ ra một khe hở, linh thảo kia lập tức vui vẻ chui vào. Chất nhầy do linh thảo tiết ra đã trở thành chất bôi trơn tốt nhất, giống như nòng nọc không ngừng run rẩy lao thẳng vào trong lỗ sau sâu thẳm, ở giữa cổ tay là dày nhất, đầu lá ở trên cùng với sự thúc đẩy đâm vào vách thịt mềm mại, còn chưa đợi Diệp Kính Tửu kịp phản ứng, thì nó đã đâm vào lấp đầy hậu huyệt.
Eo của Diệp Kính Tửu lập tức mềm nhũn dưới khoái cảm mãnh liệt và đầy kích thích này, bắp đùi run rẩy dữ dội. Cậu áp chặt vào người Hoa Bất Tiếu, bộ ngực trắng như tuyết phập phồng lên xuống nhanh chóng, trên khuôn mặt thanh tú ửng đỏ, đôi mắt hạnh tràn đầy vẻ xấu hổ và tức giận, chỉ muốn chặt đứt hết linh thảo không biết tốt xấu này.
Một lượng lớn linh lực tụ tập ở dưới đáy ao, dao động của linh lực gần như sắp vỡ ra, quấy nhiễu hai người đang nói chuyện bên bờ ao.
Ngay lúc Diệp Kính Tửu đang định phá hủy hết đám linh thảo ở xung quanh mà không quan tâm đến hậu quả, thì Hoa Bất Tiếu bỗng nhiên phủ lòng bàn tay gáy cậu, ép trán cậu dựa sát vào trên bờ vai rộng hẹp của thiếu niên.
Đây là lời cảnh báo thầm lặng của Hoa Bất Tiếu.
Sự tức giận và xấu hổ tạm thời bị đè nén, lúc này Diệp Kính Tửu mới bình tĩnh hơn môt chút.
Đúng rồi, so với các loại linh thảo dâm loạn cơ thể của cậu, hay là bị người khác phát hiện cậu đang nấp trong hồ nước, thì việc bị ba người kia phát hiện cơ thể song tính của cậu còn đáng sợ hơn.
Nếu như bí mật ở trên người cậu thật sự bị người khác phát hiện, không nói đến Hoa Bất Tiếu, có lẽ hai kẻ tham lam ở bên hồ kia sẽ gây ra nhiều phiền toái hơn. Kể cả khi cậu có thể kịp thời mặc áo khoác để che giấu đi manh mối. Chuyện về hồ nước cũng đã đủ sức phá vỡ kế hoạch không rõ ràng của Diệp Kính Tửu, khiến cho tình cảnh vốn đã khó khăn của cậu lại càng thêm khó sống sót hơn.
Chẳng qua chỉ là linh thảo mà thôi.
…Coi như đó là vật để an ủi, nhịn đi.
“Hoa Bất Tiếu” cụp mắt xuống, thiếu niên trần trụi đang bị hắn ôm ở trong lòng, cả người run rẩy kịch liệt.
Sống lưng gầy của thiếu niên trở nên căng cứng, xương bướm mỏng manh của cậu dường như muốn thoát khỏi sự trói buộc của da thịt, ánh mắt thuận theo nhìn thẳng xuống phía dưới, có thể nhìn thấy linh thảo mà hắn đang điều khiển đang ra vào cơ thể của thiếu niên một cách có trật tự.
Âm thanh dưới nước cực kỳ yên tĩnh, ngay cả khi ở trong khoảnh khắc đấu tranh dữ dội với dục vọng này, thì vẫn cực kỳ yên tĩnh.
Nhưng vẫn có giọng nói thì thầm của Hoa Bất Tiếu ở bên tai, giọng nói này là của hắn, nhưng nghe lại vô cùng xa lạ. Giọng nói kia tràn đầy ý cười và ham muốn, muốn hắn chiếm hữu cơ thể Diệp Kính Tửu.
Hãy làm đi.
Để cảm nhận sự tuyệt vời của cơ thể này.
Loại linh thảo này kết nối với ý thức của hắn, báo cáo vẻ đẹp nơi bí mật tuyệt vời của thiếu niên. Linh thảo vốn không có bất kỳ khoái cảm nào, nhưng khi kết nối với ý thức của Hoa Bất Tiếu, bằng một cách nào đó, lại kích thích dương vật dưới háng Hoa Bất Tiếu nhanh chóng thức dậy, và trở nên cương cứng hơn.
Yết hầu của hắn khẽ chuyển động, nuốt xuống một loại ham muốn bất thường.
Nhưng cổ tay đang ra sức mạnh mẽ đâm vào vách thịt của Diệp Kính Tửu đã cho hắn biết thêm nhiều thông tin.
Âm hộ của thiếu niên mập mạp và mềm mại, cổ tay khổng lồ của linh thảo cũng không đủ trơn tru, sau khi phá vỡ môi hộ mập mạp, cổ tay khổng lồ không chút do dự đâm vào âm hộ chật hẹp của thiếu niên.
Hẹp, mềm…nhiều nước.
Linh thảo kết nối với Hoa Bất Tiêu phản hồi lại thông tin này, cùng lúc đó, khoảnh khắc cổ tay khổng lồ đâm vào hoa huyệt mềm mại của Diệp Kính Tửu kia, hai cơ thể vốn đang dính chặt vào nhau lại càng thêm chặt chẽ hơn, giống như song sinh dính liền không thể tách rời.
Cơ thể thiếu niên run rẩy như một cái sàng, lưng trắng như tuyết ở nơi đáy hồ âm u vẫn trắng sáng chói lọi, mái tóc đen dài và dày của cậu bồng bềnh dưới nước, mái tóc uốn lượn theo sóng nước giống như đầu cổ tay khổng lồ, không ngừng đâm vào vách thịt gồ ghề trong hoa huyệt mập mạp, khoái cảm kích thích nước dâm không ngừng tuôn ra trên đỉnh nút thắt cổ tay.
Hoa huyệt mọng nước và nhạy cảm có lớp thịt săn chắc chặt chẽ ở bên trong, mặc dù nó đang run rẩy vì bị nút thắt cổ tay liên tục khuẩy đảo thì vẫn bám chặt vào nút thắt cổ tay, kích thích mút sâu vào trong âm hộ, gãi lớp thịt mềm mại để giảm ngứa.
Sau một hồi tìm kiếm, nút thắt cổ tay đã tìm được điểm nhạy cảm dâm đãng ở trong hoa huyệt kia, chỗ đó giống như một cục thịt, giống hệt cục thịt kê sưng phồng trong hậu huyệt của thiếu niên, chỉ cần dùng nút thắt cổ tay đâm mạnh vào, nghiền nát cục thịt lồi lên.
Sau khi ấn thật mạnh, âm hộ dâm đãng tràn ngập nước, nước dâm phun mạnh ra ngoài hướng về phía nút thắt cổ tay.
Nếu là ở trên mặt đất, chỉ sợ lúc này thiếu niên đã sớm không chịu được khoái cảm mãnh liệt mà ra sức rên rỉ ra tiếng. Nước dâm phun ra từ hậu huyệt mập mạp cũng đã chảy hết ra ngoài từ sớm.
May mắn thay lúc này bọn họ ẩn núp ở trong nước, cho nên tất cả những dị thường này đều bị nhấn chìm và bị nuốt chửng không một tiếng động bởi dòng nước, khiến “Hoa Bất Tiếu” có dục vọng được bí mật phóng thích ra ngoài.
Bọn họ ở dưới nước yên lặng không một tiếng động phóng thích dục vọng của chính mình, đôi mắt “Hoa Bất Tiếu” sâu thẳm mà sáng ngời, hắn nhìn Diệp Kính Tửu đang mềm nhũn ở trên người mình, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tên chó hoàng đế chết tiệt kia, lại dám dùng bí thuật để khiến ý thức của hắn im lặng —
“Bùm—”
“Cút đi.” Một ý thức khác trong đầu hắn tức giận gào thét lên.
“Ngu xuẩn. Ta chính là ngươi.” “Hoa Bất Tiếu” cười nhạo: “Chẳng qua ngươi chỉ là tàn dư ký ức của ta—”
“Cút.”
Tơ máu nhanh chóng bao phủ trong mắt, vẻ mặt Hoa Bất Tiếu liên tục thay đổi biến thành vẻ dữ tợn: “Ngươi mới chính là ý thức còn sót lại.”
Ý thức của hắn lập tức bị cơn thịnh nộ của thiếu niên áp chế, “Hoa Bất Tiếu” ngạc nhiên, trong nháy mắt đã hiểu rõ mọi chuyện, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, ý thức dần dần chìm vào giấc ngủ say.
Không vội, một khi tên chó hoàng đế tỉnh lại, sơ hở sẽ ngày càng nhiều.
Hắn sẽ luôn có cách để phá vỡ thế bế tắc này.
Muốn…
Thật thoải mái…
Ha…Sắp ra…
Đầu óc cậu hỗn độn, Diệp Kính Tửu ôm chặt Hoa Bất Tiếu, không để ý đến tư thế quá mức thân mật của hai người họ, run rẩy dựa sát vào trong lồng ngực của thiếu niên.
Cổ tay khổng lồ được tạo từ linh thảo mạnh mẽ ra vào hai lỗ, đâm vào hoa huyệt và hậu huyệt một cách sảng khoái không chịu được. Nhưng thứ đáng sợ nhất không phải là những thứ này, mà là linh thảo không ngừng ngọ nguậy trên đỉnh cổ tay to lớn, nó nghiền ép điểm nhạy cảm dâm đãng và tuyến tiền liệt, giống như một cây lau nhà tròn không ngừng xoay tròn, nghiền nát hai điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể, như thể không biết mệt mỏi mà muốn đánh bóng chúng đến trạng thái thật bóng loáng.
Cả người Diệp Kính Tửu trở nên tê dại, khoái cảm khiến cho cậu chỉ muốn thuận theo cổ tay mà lắc lư eo, nhưng Hoa Bất Tiếu lại ở đó, thậm chí trên hồ nước còn có những người khác nữa —
… Những người khác, ở đó?
Không có tiếng động nào.
Hai tu sĩ kia đã rời đi.
Bọn họ có thể…lên rồi?
Hiển nhiên Diệp Kính Tửu không phải là người duy nhất phát hiện ra điều này, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Hoa Bất Tiêu. Hoa Bất Tiêu ôm chặt lấy cậu, cánh tay dùng sức, đang định chuẩn bị bơi lên trên.
Còn, còn chưa được —
Trước khi Diệp Kính Tửu kịp nói ra ý định của mình, thì Hoa Bất Tiếu đã ôm chặt lấy cậu và bơi lên. Cổ tay linh thảo ngọ nguậy trong cơ thể cậu nhận ra dường như nó sắp rời khỏi cơ thể thiếu niên, cuối cùng khi sắp sửa chết, nó điên cuồng đâm vào âm hộ mập mạp, mỗi lần đâm vào thì lại càng mạnh hơn trước, cho đến khi nút thắt hoàn toàn rời khỏi hai cái lỗ của thiếu niên, hai chân Diệp Kính Tửu co quắp lại ở trong nước, bị chịch đến mức không thể khép lại được, miệng huyệt co giật mạnh mẽ phun nước ra ngoài.
Ha… Lên đỉnh…
Cơ thể của cậu hoàn toàn trở nên mềm nhũn bị Hoa Bất Tiêu ôm vào trong lòng, gậy thịt bị ép vào bụng dưới đã sớm xuất tinh ra ngoài, dính ở trên quần áo Hoa Bất Tiêu, lại nổi lên theo dòng nước đang dao động.
Diệp Kính Tửu hoàn toàn quên mất gậy thịt cương cứng dán sát vào giữa hai người có bị phát hiện hay không, cậu thậm chí còn không nhận ra côn thịt của Hoa Bất Tiêu từ lúc nút thắt cổ tay ngọ nguậy đã đè ở trên bụng mềm mại của cậu cách một lớp vải, từ từ hướng lên trên, âm thầm bí mật quấy nhiễu cơ thể cậu.
Sự dâm loạn bí ẩn này nhanh chóng dừng lại trong sự giãy giụa muốn tỉnh lại của Hoa Bất Tiếu, nhưng gậy thịt cương cứng của hắn vẫn chưa được thỏa mãn như cũ, gân xanh nổi đầy lên trên thân dương vật, muốn thay thế nút thắt cổ tay, xâm nhập vào trong cơ thể Diệp Kính Tửu, tự mình cảm nhận hoa huyệt mập mạp mê hoặc lòng người cùng với cái mông dâm đãng của thiếu niên.
Nước sâu che giấu mọi ý nghĩ tối tăm không thích hợp để bày ra trước mặt người khác.
Khi Diệp Kính Tửu và Hoa Bất Tiêu cùng nhau nổi lên trên mặt nước, hơi thở dồn dập kịch liệt của hai người họ cùng nhau lộ ra ngoài không khí.
Hoa Bất Tiêu đã sớm tỉnh táo trở lại, chủ động đánh đòn phủ đầu, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười cực kỳ cứng ngắc: “Vừa rồi tại sao lúc ở dưới đáy hồ ngươi lại run rẩy không ngừng?”
“A, cái này, lạnh quá, nước lạnh quá, ta bị đông cứng không chịu nổi.” Diệp Kính Tửu có đơn linh căn hệ thủy giải thích.
Hoa Bất Tiếu gật đầu, không vạch trần lời nói dối của đầy sơ hở của Diệp Kính Tửu. Hắn buông lỏng đôi tay ôm eo Diệp Kính Tửu ra, quay người đưa lưng lại về phía Diệp Kính Tửu, bơi tới bên mép hồ rồi trèo lên, quần áo ướt sũng phác họa cự vật khổng lồ của hắn còn đang cương cứng lộ ra bên ngoài, vội vàng để lại một câu “Ta đợi ngươi ở bên ngoài” rồi nhanh chóng biến mất trong bụi cỏ.
Không có người ngoài ở đây, cuối cùng Diệp Kính Tửu cũng phá vỡ vẻ mặt bình tĩnh, cậu khẽ thở dốc vài cái, nuốt xuống một ngụm nước bọt, cố gắng thở đều trở lại.
Khoải cảm tê dại vẫn còn lan tỏa khắp cơ thể, cậu không còn chút sức lực nào nữa, cậu ngâm mình ở trong nước quá lâu, cho đến khi hoa huyệt nhạy cảm của cậu không ngừng phun nước, rồi mới bước về phía mặt đất với đôi chân run rẩy.
Cậu mặc thêm một chiếc áo khoác sạch sẽ, dùng linh lực để sấy khô tóc, rồi lại kiểm tra lại nhiều lần xem chắc chắn không có chút sơ hở nào rồi mới bước đi ra ngoài với khuôn mặt ửng đỏ. Nhìn thoáng qua đôi mắt ngấn nước có thể nhìn thấy thiếu niên thanh tú này vừa mới trải qua một trận tình ái vô cùng kịch liệt.
Và cũng chính có mình cậu cho rằng người bên ngoài sẽ không nhìn thấy bất cứ điều gì.
—Đương nhiên, cũng có người cố ý giả mù.
Chờ về tới chỗ bí cảnh, Hoa Linh đang tìm mọi cách nấu một nồi cháo nóng, trong miệng hắn cắn một nhánh cỏ đuôi chó.
Nhìn thấy hai người họ trở về, Hoa Linh hưng phấn phun nhánh cỏ đuôi chó ra: “Cuối cùng mấy người cũng về, rốt cuộc làm gì vậy, bên ngoài trời tối rồi—”
“Khoan đã.” Hoa Linh nghiêng đầu: “Ca ca, tên cà lăm, sao mặt của hai người lại đỏ như vậy?”
Hai người bị chỉ ra sơ hở thì trong lòng cảm thấy lo lắng, nhưng còn chưa kịp mở miệng giải thích, Hoa Linh đã gật đầu với vẻ mặt kính nể: “Không ngờ hai người lại chăm chỉ tu luyện như vậy, tập đến mệt mỏi như này! Mau mau, mau tới đây nếm thử cháo ta nấu xem, bồi bổ cơ thể!”
—Đương nhiên, cũng có những kẻ ngốc thật sự không hề nhận ra có điều gì đó không thích hợp.