[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 53
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 53 - Khách không mời mà đến (Lén lút thủ dâm bị bắt gặp, tình cảnh cực kỳ xấu hổ)

Từ khi xuyên đến nay, Diệp Kính Tửu chưa từng dùng kiếm giết bất kỳ sinh vật nào.
Thế nhưng trên thực tế, số sinh mạng bị nguyên thân giết cho đến bây giờ cũng không phải là ít. Trong đó, việc giết yêu thú là cách y thường rèn luyện tu vi của bản thân.
Yêu thú Lang nhân trước mắt có đồng tử xám trắng như người mù, chẳng có một tia ánh sáng nào. Nếu nơi này không phải thế giới tu tiên thì con yêu thú mặt mày dữ tợn đang chảy nước dãi kia càng giống thây ma mạt thế đang thịnh hành, một thành viên của thế giới mang màu nền Cthulhu.
Kinh nghiệm chiến đấu của nguyên thân giúp Diệp Kính Tửu thuận lợi dùng kiếm đỡ được đợt công kích đầu tiên của Lang nhân. Móng vuốt sói của đối phương sắc nhọn, lộ ra một tia sắc bén trông như có thể dễ dàng xuyên thủng máu thịt, bổ đôi Diệp Kính Tửu trong chớp mắt.
Nó gầm rú, nước dãi thấm qua hàm răng nanh bén nhọn nhỏ xuống tí tách, đầu nó lại gần Diệp Kính Tửu, cố gắng há miệng rộng như chậu máu cắn một phát rơi đầu cậu.
Sức lực của đối phương rất lớn, dù Diệp Kính Tửu lấy tu vi hậu kỳ Kim Đan chống đỡ thì vẫn có vẻ quá mức yếu thế. Lưỡi kiếm bị đè xuống nghiêng về phía cậu, cách chiếc cổ mảnh khảnh của cậu chưa đầy một tấc.
Diệp Kính Tửu lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với Lang nhân. Lúc này hơi thở của cậu đã hơi rối loạn. Hoa Bất Tiếu thản nhiên quan sát ở bên cạnh, dường như đang đánh giá xem cậu có tiềm năng đánh bại Sầm Lan hay không.
“Chẳng phải yêu thú đều biết nói à?”
Diệp Kính Tửu tập trung tinh thần, thi triển pháp thuật tấn công về phía Lang nhân. Thiên phú đơn linh căn hệ thủy giúp cậu nhanh chóng đóng băng một chân của nó, thấy Lang nhân không thể vùng thoát trong thời gian ngắn, cậu hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Tại sao yêu thú này không biết nói? Trông có vẻ như đã hoàn toàn mất đi lý trí?”
“Ừ. Lúc trước khi dùng thần thức khống chế, ta vô ý phá hỏng não của chúng, nên mới thành ra như vậy.”
Hoa Bất Tiếu ngáp một cái, chỉ vào Lang nhân bị Diệp Kính Tửu đóng băng: “Nó sắp thoát ra rồi, ngươi mau giải quyết đi.”
Sao người này có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy chứ?
Diệp Kính Tửu nghẹn lời, sự chênh lệch về cảnh giới tu vi khiến cậu dễ dàng nắm quyền kiểm soát toàn bộ nhịp điệu trận chiến, dù thể chất của Lang nhân trước mặt mạnh hơn cậu không chỉ một chút.
Cậu siết chặt bản mệnh linh kiếm của mình, nhướng mắt nhìn thẳng vào Lang nhân.
Hoa Bất Tiếu không còn chút ý tới trận đấu của Diệp Kính Tửu nữa. Một mình hắn bước vào ổ yêu thú bị nuôi nhốt, ra lệnh cho đám yêu thú đã mất đi thần trí để chúng tấn công mình.
Hiển nhiên, đám yêu thú mà Hoa Bất Tiếu nuôi nhốt này đã không thể thỏa mãn cấp bậc tu vi của mình. Nếu đã vậy, hắn cần phải nuôi một nhóm yêu thú mới, yêu thú có thể giúp hắn phát triển.
Hắn rút thanh bội đao bên hông ra, thân đao đen nhánh sắc bén, có thể chém sắt như bùn. Đây là phần thưởng Linh đao do Yêu tộc ban thưởng mà hắn có được khi đạt vị trí thứ hai trong đại hội tỷ võ lần trước.
Giờ được Hoa Bất Tiếu dùng như đao giết yêu để tàn sát Yêu tộc, thật đúng là thú vị.
.
Trận chiến của Hoa Bất Tiếu ở bên cạnh đã gần kết thúc, còn Diệp Kính Tửu bên này lại rơi vào thế giằng co.
Cậu không xuống tay được.
Lang nhân trước mặt bị cậu đóng băng tại chỗ, nửa thân trên gắng gượng vươn ra, không ngừng duỗi móng vuốt sắc bén về phía cậu, định làm Diệp Kính Tửu trọng thương. Nó đã hoàn toàn mất đi lý trí, đồng tử thú màu xám trắng tràn ngập khao khát đối với thịt người tươi, nước dãi sền sệt tanh hôi rỉ qua kẽ răng nanh, nhỏ xuống mặt đất.
Đối với sinh vật như vậy, dường như cái chết mới là kết cục tốt nhất cho nó.
Diệp Kính Tửu thở phào nhẹ nhõm, hai tay nắm chặt linh kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng vào trán Lang nhân.
Linh kiếm của y vô cùng sắc bén, là thanh kiếm mà sư tôn ban tặng cho cậu, trở thành bản mệnh linh kiếm của cậu nên hiển nhiên có chỗ đặc biệt.
Băng sương theo mũi kiếm xuyên thẳng vào trán Lang nhân, máu tươi đỏ thẫm không khác gì máu con người tràn ra, nhuộm đỏ lớp lông xám của Lang tộc, thấm ướt thành từng sợi một.
Tiếng gầm rú của dã thú đinh tai nhức óc, cảm giác nguy hiểm cận kề cái chết khiến nó càng trở nên cuồng bạo, chưa từng nảy sinh ý nghĩ cầu xin. Nó chỉ muốn xé nát con người ngon miệng trước mắt thành từng mảnh, rồi nuốt chửng từng chút một.
Diệp Kính Tửu mím môi, nhìn về phía Hoa Bất Tiếu. Đối phương đang vung thân đao sắc bén đen nhánh lên, chém bay đầu một con yêu thú đang lao tới khiến máu tươi bắn tung lên người Hoa Bất Tiếu, nhưng hắn chỉ khẽ “chậc” một tiếng rồi cầm đao, tiếp tục bước về hướng những yêu thú trốn trong bóng tối.
Tiếng mũi đao cọ sát trên mặt đất vang lên chói tai làm lũ yêu thú đang ẩn nấp run rẩy vì sợ hãi. Cổ họng phát ra âm thanh thần phục nhưng vẫn không ngăn cản được sát ý của Hoa Bất Tiếu.
“Ngươi còn chưa xong à? Ta vốn định chừa lại vài con cho ngươi luyện tập.” Hoa Bất Tiếu mang theo một cái đầu sói với biểu cảm đình trệ, ném về phía Diệp Kính Tửu.
Cái đầu sói đẫm máu lăn mấy vòng trên mặt đất xám xịt, cuối cùng dừng lại bên chân Diệp Kính Tửu.
“Đây cũng là yêu thú Lang tộc, hẳn là bạn lữ của nó.”
Hoa Bất Tiếu đưa đao về phía Diệp Kính Tửu, tùy ý vung vẩy: “Chẳng phải ngươi là đơn linh căn hệ thủy sao? Giúp ta thanh tẩy chút đi.”
Diệp Kính Tửu không nói thêm gì nữa, tiện tay kết quyết hệ thủy ném lên thân đao rồi hỏi: “Ngươi bắt chúng là vì lý do gì?”
“Ừ, chắc là vào một đêm mấy tháng trước. Khi ta ra ngoài có việc, tình cờ thấy đôi phu thê ngọt ngào này đang ăn xác một bé gái Nhân tộc trong góc tối.”
Hoa Bất Tiếu cất bội đao trở lại vỏ bên hông, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Lang nhân rõ ràng đã bị chọc giận rồi chìm vào hồi ức: “Tuy dấu ấn thông hành có thể ngăn chặn một số Yêu tộc săn bắt, nhưng mật ít ruồi nhiều, đến lúc đói cùng cực sẽ vơ quàng. Mà bắt những thường dân có sức phản kháng là điều chẳng thể đơn giản hơn. Ngoài thân thích của người xấu số, dù có chết đi cũng chẳng ai khác hoặc Yêu tộc quan tâm.”
“Chúng sẽ không bị trừng phạt sao?” Diệp Kính Tửu hỏi.
Hoa Bất Tiếu thở dài, không ngờ thiếu niên này còn ngây thơ hơn hắn tưởng: “Tại sao lại bị trừng phạt? Hai thứ như dấu ấn thông hành và lệnh bài, xét cho cùng chỉ là công cụ trấn an Nhân tộc mà thôi. Kẻ duy trì quy tắc là Yêu tộc, mà chính Yêu tộc lại phá giới, vậy ai sẽ đứng ra xử trí chúng nó?”
Hoa Bất Tiếu búng ngón tay lên mũi kiếm đang đâm vào giữa trán Lang nhân của Diệp Kính Tửu, rồi lại chỉ vào thi thể đám yêu thú đã không còn tiếng động gì ở phía sau hắn: “Nếu không thì ngươi cho rằng đám yêu thú này từ đâu tới? Chẳng lẽ là do ta tiện tay trói tới đây à?”
Diệp Kính Tửu không dám lên tiếng nhưng cậu đã thật sự nghĩ như vậy.
Giết chết yêu thú trước mắt cũng chẳng phải một chuyện quá khó. Diệp Kính Tửu rút mũi kiếm nhuốm máu, thở ra. Cậu nhắm mắt, giữ tinh thần bình tĩnh, đến khi mở mắt lần nữa thì trong ánh mắt chỉ còn lại sự chuyên chú.
Cậu vung kiếm, máu đỏ như trút nước, biểu cảm của đầu sói dữ tợn đọng lại. Trong sơn động tĩnh mịch, ngoài âm thanh máu bắn tung toé xuống đất, chỉ còn tiếng cái đầu lăn lông lốc.
Đây là lần đầu tiên, kể từ khi xuyên vào thân thể này, Diệp Kính Tửu cầm kiếm sát sinh.
Cảm giác rất tệ hại nhưng tay không run, tâm trạng cậu cũng bình tĩnh một cách bất ngờ.
“Ánh mắt không tệ.” Hoa Bất Tiếu đánh giá, khóe môi nhếch lên.
Họ cùng nhau bước ra khỏi sơn động. Khi tới cửa động, Hoa Bất Tiếu ngoảnh đầu lại, lòng bàn tay tụ linh hỏa, hờ hững ném vào trong đó.
Linh hỏa này cháy mãi không ngừng, chỉ khi vật thể bị thiêu rụi thành tro tàn, mới lặng lẽ tắt đi không để lại dấu vết.
.
Bị máu bắn đầy người, cảm giác vô cùng ghê tởm.
Toàn thân Hoa Bất Tiếu vương đầy máu, kéo tay Diệp Kính Tửu nói muốn đến bí trì tắm rửa.
Diệp Kính Tửu nhíu mày, hất bàn tay vô thức của thiếu niên ra, từ chối lời mời tắm rửa tại bí trì.
“Thuật thanh tẩy cũng đâu có khử được mùi lạ trên y phục ngươi. Đến lúc đó, ngươi mang theo mùi máu tanh nồng nặc, để muội ta ngửi thấy thì phải làm sao?”
Hoa Bất Tiếu liếc nhìn vẻ mặt cảnh giác của Diệp Kính Tử, bỗng nhớ đến chuyện tối qua, hắn khẽ ho một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn tắm cùng ngươi, là vì ta có ý gì với ngươi ư?”
“Ta không tin ngươi.” Diệp Kính Tửu xoay người định đi: “Ngươi thấy mùi máu tanh thì giải quyết thế nào là chuyện của ngươi, ta không chịu trách nhiệm.”
Thật sự là học hư rồi…
Rõ ràng hôm qua còn bị hắn dọa đến mức ngay cả bản mệnh linh kiếm cũng xuất hiện.
Chân Hoa Bất Tiếu dài nên chỉ vài bước đã đuổi kịp rồi chặn trước mặt Diệp Kính Tử. Trên mặt hắn vẫn còn vương lớp máu thú nhớp nháp, mùi tanh hôi của thú tràn ngập trong mũi khiến cậu thoả hiệp: “Bí trì đâu phải chỉ có một, ta Đông ngươi Tây, không làm phiền nhau.”
Diệp Kính Tửu khựng lại, thật ra cậu cũng muốn tắm rửa. Nhưng cậu vẫn không thể buông lỏng cảnh giác với Hoa Bất Tiếu, dù sao thì thân phận của cậu quá mức nhạy cảm, không thể để người khác phát hiện. Nhưng trước mắt nếu đúng như lời Hoa Bất Tiếu nói, có rất nhiều bí trì để thanh lọc thân thể, trái lại có thể được.
Cậu hỏi Hoa Bất Tiếu: “Sau núi có bí trì không?”
Hoa Bất Tiếu gật đầu: “Có, nhưng không nhiều. Trước kia ta đã chọn một bí trì hẻo lánh, thường đến đó thanh lọc thân thể sau khi giết yêu thú. Hiệu quả cũng không tệ lắm, còn có lợi cho tu luyện.”
Bí trì của Hoa gia không phải dùng để ngâm mình mà là để người ta uống. Chỉ một gáo thôi cũng đã là bảo vật hiếm có, đương nhiên chẳng ai lại dùng cả một hồ nước để tẩy thân cả. Nếu chuyện Hoa Bất Tiếu dùng bí trì để tẩy thân bị người khác phát hiện, e rằng khó có quả ngon để ăn.
Giờ còn muốn làm bẩn thêm một bí trì thanh khiết khác.
Nhưng một người chết thì cả hai cũng chết, ngược lại Hoa Bất Tiếu chẳng bận tâm nhiều như vậy, hắn tùy ý để Diệp Kính Tửu lựa chọn bí trì.
Diệp Kính Tửu chọn một bí trì cách Hoa Bất Tiếu xa nhất.
Hoa Bất Tiếu “chậc” một tiếng, nhìn Diệp Kính Tửu đề phòng hắn như phòng sói, giống như là hắn sẽ làm gì đó với cậu vậy.
Thật nực cười, hắn chẳng hề có chút tà niệm nào đối với Diệp Kính Tửu, vậy thì làm sao có chuyện mượn cớ thanh lọc thân để chiếm tiện nghi của cậu?
Linh thảo cao lớn bên cạnh bí trì nơi Diệp Kính Tửu chọn đã che đậy thân thể thiếu niên trong chớp mắt.
Hoa Bất Tiếu thu ánh mắt lại, hắn cởi bộ y phục đẫm máu rồi bước vào bí trì làm sạch thân thể.
.
Bí trì của Hoa gia khiến Diệp Kính Tửu liên tưởng đến linh tuyền trong cung điện của sư tôn. Chỉ là linh khí ẩn chứa trong nơi này vẫn kém hơn linh tuyền của sư tôn đôi chút.
Diệp Kính Tửu không hề có ý tham luyến việc tu luyện công pháp trong bí trì, cậu chỉ muốn nhanh chóng tẩy sạch thân thể, mặc y phục vào rồi rời đi.
Nói lại thì, hôm đó Thẩm Chi bảo đã đút Ức Tình Đan cho cậu, nhưng rốt cuộc dược hiệu có thể chống đỡ được bao lâu?
Tình trạng thân thể hiện tại của cậu, ngay đến chính cậu cũng không rõ ràng lắm, huống chi là kỳ phát tình sẽ bộc phát bất cứ lúc nào.
Diệp Kính Tửu cúi đầu, hai đầu nhũ trước ngực còn nhô lên tựa như thiếu nữ đang dậy thì, hiện giờ như đã qua bàn tay nam nhân xoá bóp mà lớn hơn một chút, càng thêm mượt mà, nhiều hơn vài phần gợi cảm.
Chỗ kia cũng vậy, vừa mới ngâm mình vào bí trì đã lập tức bị hơi lạnh thấu xương làm chấn động một lúc, chẳng ngờ lại dâng lên đôi phần khoái cảm. Dương vật đẹp đẽ cũng bởi kích thích mà ngẩng đầu, ép chặt nơi bụng dưới, quy đầu hồng nhuận khẽ đóng mở như đang thổ lộ cái gì đó.
Diệp Kính Tửu nheo mắt, liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy linh thảo um tùm bao bọc, hẳn sẽ không bị Hoa Bất Tiếu trông thấy điều gì.
Đã vậy thì…
Diệp Kính Tửu dìm toàn bộ thân thể vào trong nước, chỉ để lộ đôi gò má ửng hồng trên mặt nước.
Cậu vốn định tắm xong rồi lập tức rời đi, nào ngờ lúc này lại bị châm ngòi tình dục. Đầu óc cực kỳ choáng váng, bắt đầu trầm luân trong khoái cảm, cũng phát ra những thanh âm mập mờ làm mặt đỏ tim đập.
Diệp Kính Tửu không dám chạm vào nơi mềm mại đầy đặn kia, chỉ đơn giản dùng một tay nắm lấy gậy thịt thanh tú của mình rồi vuốt ve lên xuống.
Trước đây cậu hoan ái với Lâm Thời Chiêu thì luôn khiếp sợ vảy đen tựa như biết thở trên côn thịt của đối phương, mà ham muốn tình dục của Lâm Thời Chiêu quá tràn đầy. Bởi vậy cậu cũng phải dùng tay giúp Lâm Thời Chiêu phát tiết một lần trước, rồi mới bằng lòng để côn thịt dữ tợn của đối phương khảm từng chút một vào âm hộ mềm mại.
Hiện giờ kỹ xảo đã thuần thục, ngược lại cũng khá tiện lợi cho chính cậu.
Diệp Kính Tửu biết chỉ cần dùng tay vuốt dương vật là đã có thể mang lại khoái cảm vô cùng hữu hiệu. Lúc thì xoa bóp, lúc thì đè mạnh nó rồi cầm nó kéo mạnh lên như thể đang ép tinh dịch, vậy mới có thể sinh ra khoái cảm khó mà diễn tả.
Mà khi đầu ngón tay kết hợp với việc xoa bóp quy đầu nhạy cảm nhất, dùng móng tay chọc vào khe rãnh trên đầu nấm, thậm chí đâm vào niệu đạo mẫn cảm sẽ khiến ham muốn của con người nhanh chóng dâng trào đến đỉnh điểm, cuối cùng cao trào rồi rơi vào giai đoạn mệt mỏi của bậc hiền giả.
Nói thì có vẻ rất nhanh nhưng thực ra cũng cần một khoảng thời gian nhất định.
Diệp Kính Tửu rơi vào lồng giam của dục vọng, giãy giụa khổ sở mà không cách nào thoát ra, thậm chí quên cả thời gian đã định. Hơi thở cauaj ngày càng ngọt ngào và trầm nặng. Tốc độ vuốt dương vật trong tay cũng nhanh hơn.
Cậu cố ý nhịn tiếng rên đầy dục vọng của mình xuống nhưng so với tiếng hô hấp trầm mà ngọt ngào kia thì cũng chẳng khác là bao, đều đủ để khiến người ta nhanh chóng nhận ra rốt cuộc Diệp Kính Tửu đang làm gì.
Bởi vậy, khi giọng của Hoa Bất Tiếu đột nhiên vang lên sau lưng cậu, Diệp Kính Tửu không kịp kìm nén khoái cảm ập đến, cổ họng bật ra một tiếng rên rỉ thật nhỏ rồi bắn ra.
“Diệp Kính Tửu, ngươi đang làm gì vậy?”
“Ưm——”
Hai giọng nói một trước một sau, mái tóc đen của Hoa Bất Tiếu xõa tung ở đằng sau, vẻ mặt hắn trêu chọc, cánh tay gác lên phiến lá linh thảo cao lớn, khẽ hừ một tiếng, giọng điệu đầy ẩn ý: “Ta đâu phải vì có ý gì với ngươi nên mới đến đây, chỉ là ngươi thanh lọc thân thể cũng quá lâu rồi, không biết còn tưởng ngươi chết trong đó. Nào ngờ… ngươi lại đang làm cái chuyện này.”
Lời thì nói vậy, nhưng Hoa Bất Tiếu vẫn mất tự nhiên mà ho một tiếng. Nhìn Diệp Kính Tửu chỉ lộ ra mỗi cái đầu, cùng với tinh dịch màu trắng đang chậm rãi nổi lên từ sâu trong mặt nước, chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy miệng lưỡi hơi khô.
Nhưng người xấu hổ nhất hiển nhiên không phải hắn. Khuôn mặt Diệp Kính Tửu đã đỏ bừng như mông khỉ, thậm chí có chút thẹn quá hóa giận mà trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi ra ngoài!”
Hoa Bất Tiếu khẽ cười một tiếng, ngược lại vạch đám linh thảo ra rồi bước vào, khoanh hai tay lại, trêu chọc nhìn Diệp Kính Tử: “Chuyện này có gì phải xấu hổ? Dục vọng vốn là lẽ thường tình, thứ ngươi có ta cũng có, chuyện ngươi làm cũng chẳng phải là ta chưa từng làm, sao da mặt lại mỏng như vậy?”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt. Loại trường hợp này, dù ngươi có bị sắc dục làm mờ mắt thì cũng nên nghĩ cho cảm nhận của ta một chút đi?”
Hoa Bất Tiếu mới nói được nửa câu, khuôn mặt Diệp Kính Tửu đã đỏ bừng từ trong ra ngoài. Y mím chặt môi dưới, giữa chân mày lộ ra vẻ bối rối, vành mắt của đôi mắt tròn đỏ hoe tựa như sắp bị hắn nói đến phát khóc.
Hoa Bất Tiếu ngậm miệng lại.
Hắn vốn định để Diệp Kính Tửu tự chỉnh đốn lại, còn mình thì ra ngoài chờ. Nhưng biểu cảm trêu chọc trên mặt hắn chợt cứng lại, Hoa Bất Tiếu nghiêng đầu sang một bên thì nghe được tiếng bước chân có người đang bước tới sau núi.
Tu vi của Diệp Kính Tửu cao hơn hắn, đương nhiên cũng đã chú ý tới tiếng bước chân. Cậu lặng lẽ nín thở, chỉ để lộ đôi mắt trên mặt nước, nhìn về phía Hoa Bất Tiếu, muốn biết nên làm thế nào.
Những người có thể đến sau núi vào ngày thường chỉ có một, đó chính là lấy linh thủy từ bí trì.
Hoa Bất Tiếu cũng không muốn bị người ta phát hiện hắn đang thanh lọc thân thể trong bí trì, nên hắn nhân lúc người kia chưa tới gần thì chống lên mép hồ rồi lặng lẽ trượt vào trong, toàn bộ động tác nhẹ nhàng lưu loát, không phát ra dù chỉ một tiếng động.
Hắn và Diệp Kính Tửu nhìn nhau, đối phương lắc đầu với hắn, muốn hắn đừng có tiến lại gần mình.
Lúc này rồi còn ngang ngạnh gì nữa?
Nếu cả hai bị phát hiện, e rằng sẽ cùng nhau tiêu đời.
Hoa Bất Tiếu vờ như không thấy ánh mắt từ chối của Diệp Kính Tửu mà bơi về phía y. Diệp Kính Tửu vừa thấy đã muốn bơi về mép hồ, nhưng lại bị Hoa Bất Tiếu túm cổ tay dưới nước.
“Ngươi, buông, ra.” Diệp Kính Tửu trừng mắt ra hiệu với Hoa Bất Tiếu.
Hoa Bất Tiếu cong môi, quay mặt sang một bên, không thèm nhìn cậu nhưng tay lại nắm chặt cổ tay Diệp Kính Tửu, ý tứ vô cùng rõ ràng: “Nhất, quyết, không, buông.”
Diệp Kính Tửu bị Hoa Bất Tiếu làm tức đến mức tròn xoe mắt, cậu cố gắng giật cổ tay ra nhưng lại kéo Hoa Bất Tiếu dán vào người mình. Đối phương nhướng mày, dường như không ngờ cậu lại nhiệt tình đến vậy…
“Lâu đạo hữu, nơi này chính là bí trì phía sau núi.”
Một giọng nói già nua vang lên ở cách đó không xa. Hoa Bất Tiếu không còn trêu chọc Diệp Kính Tửu nữa, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cũng chỉ lộ ra đôi mắt trên mặt nước.
Là Phùng trưởng lão của Hoa gia.
Hoa Bất Tiếu vốn luôn đối đầu với ông ta, nếu bị ông ta bắt được nhược điểm, e rằng hậu quả càng nghiêm trọng hơn hắn tưởng.
“Bí trì đằng sau núi này so với bí trì vừa rồi, trông quả thực sạch sẽ hơn hẳn.” Người được gọi là Lâu đạo hữu mỉm cười nói.
“Ha ha, vậy mời Lâu đạo hữu chọn một bí trì, lấy linh thủy đi.” Phùng trưởng lão cười nói.
Một cuộc giao dịch ngầm riêng tư.
Chậc, Phùng trưởng lão này đúng là ngoan cố không đổi, lại làm loại hành động này, thật sự không sợ bị người ta tóm được sao.
Hoa Bất Tiếu đang híp mắt suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía họ.
“Vậy bần đạo sẽ lấy linh thủy từ bí trì này.” Lâu đạo hữu nói: “Bần đạo thấy linh thảo nơi đây tươi tốt, hẳn là nhờ tác dụng của bí trì, chắc chắn hiệu quả sẽ không tồi.”
Diệp Kính Tửu: “…”
Đúng là cơ duyên trùng hợp, xui xẻo liên tục.
Diệp Kính Tửu túm lấy cổ áo Hoa Bất Tiếu, thấy thiếu niên tuấn mỹ quay đầu nhìn lại. Cậu nghiến răng, thô bạo lấy tay che mắt thiếu niên, tay còn lại kéo vai hắn rồi cùng chìm sâu vào trong bí trì.
Đột nhiên bị người ta che mắt, cảm giác này cũng khá thú vị. Hoa Bất Tiếu không hề chống cự bàn tay của Diệp Kính Tử, một cánh tay của hắn ôm lấy vòng eo của thiếu niên mảnh khảnh, cùng y chìm xuống dưới.
Dường như trước ngực có thứ gì đó đặc biệt mềm mại chạm vào khiến lòng Hoa Bất Tiếu dậy lên một trận gợn sóng. Hắn lặng lẽ mở mắt, nhìn qua khe hở giữa những ngón tay chưa che kín của Diệp Kính Tửu.
Đập vào mắt là một mảng trắng như tuyết chói mắt.
Hoa Bất Tiếu bị kích thích đến mức ánh mắt khẽ rung, hàng mi hắn chạm vào lòng bàn tay thiếu niên, rũ mắt nhìn xuống–
Tròn.
… Tròn?
Thứ vừa tròn vừa trắng kia lay động qua lại theo làn sóng nước, mềm mại vô cùng. Lúc này nó đang kề sát vào lồng ngực Hoa Bất Tiếu, bị đè ép đến hơi biến dạng nhưng đường cong uyển chuyển vốn có vẫn có thể nhìn ra từ đó.
Người luôn tinh thông mưu toán, tâm tư sâu xa, đứng đầu thế hệ trẻ Hoa gia mà vào lúc này đầu óc lại trống rỗng.
Thứ này là gì?
Diệp Kính Tửu… Không phải nam nhân sao?
Đôi mắt lại bị che đi một cách thô bạo, Hoa Bất Tiếu hoàn hồn, vành tai bất giác đỏ ửng.
Hắn giơ tay rồi phủ lên mu bàn tay thiếu niên, yết hầu từ từ chuyển động.
Bàn tay thiếu niên không tránh khỏi hơi thả lỏng.
Cảnh giác của Diệp Kính Tửu đạt đến cực điểm, cậu đề phòng nhìn chằm chằm Hoa Bất Tiếu. Cậu vẫn chưa ý thức được mình đã bị người ta nhìn sạch mà còn đang căng thẳng suy nghĩ xem rốt cuộc Hoa Bất Tiếu định làm gì.
Sau đó, cậu nhìn thiếu niên có khuôn mặt tuấn mỹ và tà mị, nắm lấy mu bàn tay cậu rồi lặng lẽ quay đầu sang một bên, dường như hoàn toàn không muốn nhìn cậu.
… Ngược lại đã giúp y một chuyện lớn.
Diệp Kính Tửu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Đáy hồ tối mờ, tất nhiên cậu không nhận ra cần cổ thiếu niên đã đỏ bừng một mảng, vành tai cũng đỏ đến mức như thể sắp nhỏ ra máu.
Giống như thực sự là một… Thiếu niên đơn thuần chưa khai trai.