[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 51

Tuy rằng giọng nói của thiếu niên này không còn trầm thấp như trước đây, nhưng vẫn khiến Diệp Kính Tửu nghe ra sự quen thuộc trong đó.
Khuôn mặt của Diệp Kính Tửu cứng đờ, ánh mắt dò xét ngước nhìn lên, chỉ thấy một gương mặt tuấn tú quen thuộc đến lạ thường. Chủ nhân của gương mặt này đã từng mang đến cho cậu vô số những cơn ác mộng.
Vẻ mặt đối phương hết sức ghét bỏ, bàn tay vừa đẩy trán cậu nhanh chóng thu về: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ta không có sở thích đoạn tụ đâu.”
“…Ta, cũng, không, có.”
Diệp Kính Tửu nghiến răng gằn từng chữ một.
Lúc này, thiếu niên vẫn chưa có khí thế đáng sợ như sau này. Nghe Diệp Kính Tửu phủ nhận, hắn khẽ nhướng mày, không tiếp tục tranh cãi với cậu nữa, chỉ tiện tay ném túi linh dược trong tay vào lòng Diệp Kính Tửu.
“Không có thì tốt. Ngươi biết sắc thuốc không?”
Diệp Kính Tửu vô thức đón lấy túi linh dược, mũi thoáng ngửi thấy linh khí nồng đậm tỏa ra từ đó. Cậu nắm chặt bình linh dược, im lặng một lúc, rồi khẽ nói: “…Biết.”
“Thật sự biết à?”
Thiếu niên liếc nhìn cậu một cái, khóe miệng cong lên: “Chỉ cần ngươi không gây thêm phiền phức cho ta là được. Bây giờ ta thấy tinh thần của ngươi cũng không tệ lắm, đã như vậy thì ta hỏi ngươi, sao ngươi lại ngất xỉu bên cạnh hồ linh khí ở bí địa của Hoa gia chúng ta?”
“Hoa gia? Ngất xỉu ở hồ linh khí? Ta sao?” Diệp Kính Tửu hoàn toàn mờ mịt.
Cậu ngẩng đầu nhìn thiếu niên, rồi lại nhìn thiếu nữ đang chơi đá cầu một mình cách đó không xa.
… Đúng vậy, đây chính là Hoa Bất Tiếu.
Hoa Bất Tiếu phiên bản trẻ tuổi!
Trong lòng Diệp Kính Tửu vừa không thể tin được, vừa mơ hồ có vài suy đoán đáng kinh ngạc ——
Chẳng lẽ cậu ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã xuyên không đến thời đại khi Hoa Bất Tiếu còn trẻ sao?
Xuyên sách rồi lại xuyên lần nữa? Nghĩ thế nào cũng thấy quá vô lý, khốn kiếp!
Nếu như đây là thật, vậy bây giờ đại sư huynh vẫn chưa được sinh ra? Phái Tiêu Dao cũng chỉ là một môn phái nhỏ?
Còn Ma Cung của Hoa Bất Tiếu, bây giờ cũng không hề tồn tại?
“Nhìn phản ứng của ngươi, ngươi không biết bản thân mình ngất xỉu bên hồ linh khí sao?”
Thiếu niên cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Kính Tửu, hứng thú nói: “Vậy thì càng thú vị. Thảo nào, ta đã nói tuy ngươi là hậu kỳ Kim Đan, tu vi cao hơn ta một chút, nhưng muốn hoàn toàn bình an vô sự đến được bí địa của Hoa gia thì tuyệt đối không có khả năng.”
“So với tu vi của ngươi… thì cao hơn? Ta?”
Diệp Kính Tửu ngơ ngác, cậu chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào Hoa Bất Tiếu phiên bản trẻ tuổi: “Ta? So với ngươi, tu vi ta cao hơn?
Hoa Bất Tiếu nhướng mày, không ngờ thiếu niên trước mặt trạc tuổi hắn nhưng hoàn toàn không để ý đến lời thăm dò vừa rồi của hắn, chỉ mải mê so đo tu vi cao thấp.
“Ngươi không biết dùng linh lực để dò xét sao?”
Hoa Bất Tiếu đi về phía trong phòng, Diệp Kính Tửu đang chắn trước mặt hắn không khỏi lùi lại phía sau: “Ngươi còn chưa trả lời ta? Rốt cuộc ngươi đã xông vào bí địa của Hoa gia ta bằng cách nào mà không hề bị thương? Ngươi có thân phận gì? Chẳng lẽ… ngươi là gian tế do Yêu tộc phái đến?”
“Gian tế gì chứ? Ta không phải!” Diệp Kính Tửu phản bác theo bản năng.
Nếu nói là gian tế thì cũng là gian tế của Ma Cung các ngươi, hơn nữa đã làm phản từ lâu rồi!
Diệp Kính Tửu cố nén không nói móc, bây giờ tu vi của Hoa Bất Tiếu thấp hơn cậu, trong lòng cậu có phần tự tin hơn. Cậu nói chuyện cũng không còn cẩn thận dè dặt như trước, khôi phục lại chút khí phách thiếu niên: “Ta tỉnh dậy sau một giấc ngủ, không nhớ rõ cái gì cả. Nếu nói vì sao ta lại xông vào cấm địa của Hoa gia các ngươi mà không hề bị thương, thì ta còn muốn biết chuyện đó hơn cả ngươi.”
“Không nhớ rõ cái gì cả? Ngươi thật là không biết xấu hổ mà còn nói vậy.” Một giọng nói của thiếu nữ trong trẻo vang lên, nàng bĩu môi với cậu.
Nàng tì vai vào cánh tay Hoa Bất Tiếu, chân dẫm lên quả cầu, mách với Hoa Bất Tiếu: “Ca, vừa nãy tên cà lăm này tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn thấy muội thì lập tức hét to tên huynh đó! Nếu hắn không nhớ gì thì sao lại gọi được tên huynh?”
Hoa Bất Tiếu nhướng mày, nghe vậy liền dời ánh mắt sang Diệp Kính Tửu: “Ồ? Nghe Linh Nhi nói vậy, ngươi quen ta sao?”
Diệp Kính Tửu: “…”
Chết tiệt, vừa nãy không nên nói ra những lời đó.
Nhưng nói thật, người bình thường vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy khuôn mặt giống hệt sếp cũ của mình thì cũng sẽ không nhịn được mà ngạc nhiên.
Diệp Kính Tửu tự giác biết mình đã không còn là một phần tử của Ma Cung nữa. Cậu dùng linh lực dò xét xung quanh, chỉ cảm nhận được khí tức của Hoa Bất Tiếu và thiếu nữ kia, một người ở trung kỳ Kim Đan, một người ở hậu kỳ Trúc Cơ.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Hoa Bất Tiếu, có lẽ còn nhỏ tuổi hơn cả cậu. Thậm chí đối phương không cần song tu, chỉ thuần túy dựa vào tu luyện đã đạt đến trung kỳ Kim Đan, quả thực là thiên phú dị bẩm, không hổ là người sau này trở thành đỉnh cao võ lực trong nguyên tác.
“Ta… khụ, tóm lại, ta cũng không rõ mình xuất hiện ở đây như thế nào nữa.”
Diệp Kính Tửu không có ý định ở lại chỗ Hoa Bất Tiếu, cậu luôn giữ trong lòng một phần kính sợ đối với ma tôn tương lai, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, ra ngoài tìm hiểu tình hình hiện tại của mình: “Tóm lại ngươi cứ yên tâm, ta không có hứng thú gì với bí địa của Hoa gia các ngươi. Đa tạ ngươi đã cứu giúp, ta…”
“Ngươi muốn chạy?”
Hoa Bất Tiếu liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý định của thiếu niên kỳ lạ này, hắn không ngăn cản mà còn kéo muội muội Hoa Linh nhường cho cậu một lối đi: “Vừa nãy khi ngươi hôn mê, ta đã kiểm tra quần áo của ngươi. Trên người ngươi không có bất kỳ thẻ bài gia tộc nào, cánh tay, sau gáy hoặc bất kỳ vùng da nào lộ ra cũng không có dấu ấn thông hành mà dân thường có, tương đương với một kẻ không có thân phận. Bây giờ ngươi ra ngoài lang thang, chẳng khác nào thả một miếng thịt tươi ngon vào ổ Yêu tộc, bọn chúng sẽ xé xác ngươi ra mà nuốt chửng, ăn uống no nê mà thôi.”
“Huống hồ, bây giờ ngươi vẫn còn ở trong bí địa, ra ngoài sẽ bị lính canh của Hoa gia tra tấn một trận thê thảm, cách thẩm vấn của bọn họ còn tàn nhẫn hơn ta rất nhiều.”
Hoa Bất Tiếu nhếch mép cười, giọng điệu lười biếng: “Còn muốn chạy nữa không?”
Mặc dù Diệp Kính Tửu không hiểu thẻ bài thông hành gì đó ở câu trước, nhưng cậu lại hiểu câu sau mà Hoa Bất Tiếu nói. Cậu dừng bước, rụt chân đã bước ra về lại, dò hỏi: “Hai người các ngươi tu vi yếu hơn ta, không sợ ta bắt các ngươi làm con tin sao?”
“Bắt chúng ta làm con tin? Vậy ngươi cứ thử xem! Hiện giờ ca ca ta là người mạnh nhất trong lớp trẻ của Hoa gia, người trong tộc rất coi trọng huynh ấy, còn phát cho chúng ta rất nhiều bùa hộ mệnh, chẳng sợ sự uy hiếp của ngươi!”
Hoa Linh trợn mắt, không nhịn được hỏi: “Ca, rốt cuộc huynh cứu tên cà lăm này làm gì? Còn giấu hắn ở đây? Trực tiếp giao tên cà lăm này đến chỗ trưởng lão thẩm vấn là xong.”
Nụ cười trên khuôn mặt Hoa Bất Tiếu khựng lại, đáy mắt gợn lên những tia u ám.
Hắn cũng muốn biết vì sao mình lại nhất thời nóng đầu rồi giấu tên thiếu niên xa lạ xuất hiện ở bí địa này tại đây? Nếu như bất ngờ bị trưởng lão phát hiện, e là huynh muội bọn họ lại gặp phải chuyện rắc rối nào đó.
Những năm gần đây tình cảnh tốt hơn đôi chút, chẳng qua là vì hắn có thiên phú kinh người, Hoa gia cần dòng máu mới để duy trì vinh quang gia tộc. Nếu không, e rằng kẻ bị hiến tế trong buổi tế lễ mấy năm trước chính là hai huynh muội bọn họ.
Thời điểm và địa điểm xuất hiện của thiếu niên này đều vô cùng kỳ lạ. Nếu là trước đây, đương nhiên Hoa Bất Tiếu sẽ báo cáo chuyện bất thường này cho trưởng lão Hoa gia.
Nhưng… không nói rõ được, khi nhìn thấy thiếu niên xa lạ này, cảm giác rung động chợt siết chặt trái tim hắn, khiến Hoa Bất Tiếu không do dự quá lâu mà bế thiếu niên về.
Trọng lượng lại nhẹ đến bất ngờ.
Tính đến giờ thì thời gian Diệp Kính Tửu tỉnh lại cũng chưa được nửa canh giờ, vẫn chưa thể hiểu rõ tình hình hiện tại, tất nhiên sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bản mệnh linh kiếm vẫn còn ở trong cơ thể, trong lòng Diệp Kính Tửu yên tâm hơn đôi chút, quyết định trước tiên phải tìm hiểu rõ tình hình của mình từ chỗ Hoa Bất Tiếu.
“Khụ, Hoa… Bất Tiếu.”
Cảm giác trực tiếp gọi thẳng tên ma tôn đại nhân thực sự quá mức kỳ diệu, Diệp Kính Tửu khẽ hắng giọng: “Đa tạ ngươi đã cứu ta, nhưng ta thực sự không rõ vì sao mình lại xuất hiện ở đây. Nếu ngươi muốn biết điều gì từ ta, e rằng sẽ phải thất vọng rồi. Về những chuyện khác, bây giờ ta nghèo rớt mồng tơi, chi bằng ngươi giúp ta rời khỏi đây, đợi khi ta kiếm được tiền, ta sẽ quay lại báo đáp ngươi.”
Khi cậu nói, thiếu nữ được Hoa Bất Tiếu gọi là “Linh Nhi” đang nhăn nhó làm mặt quỷ với cậu, biểu cảm không những không hung dữ mà còn cực kỳ buồn cười. Diệp Kính Tửu nhìn nàng, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
“Ngươi cười cái gì, ta ——”
“Linh Nhi.”
Lời Hoa Linh vừa định thốt ra bị nghẹn lại, nàng liếc nhìn ca ca ruột của mình, ánh mắt đối phương lộ vẻ thúc giục.
Hoa Linh đành miễn cưỡng đá quả cầu rời khỏi phòng, vừa đi vừa nhỏ giọng lầm bầm: “Giục cái gì mà giục, chuyện gì cũng không cho muội biết, thật keo kiệt.”
Cửa phòng khép lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hoa Bất Tiếu thuận tay cầm lấy gói thuốc từ tay Diệp Kính Tửu, bình tĩnh sắc thuốc.
“Cô nương của các gia đình bình thường ở tuổi này sẽ không hoạt bát quá mức như vậy, cũng sẽ không ngây thơ nghịch ngợm như thế.”
Hoa Bất Tiếu bảo Diệp Kính Tửu ngồi xuống, giọng điệu thong thả: “Cuối cùng vẫn là được nuông chiều sinh hư rồi.”
“Hai người là song sinh à?” Diệp Kính Tửu hỏi.
Hoa Bất Tiếu ngước mắt, cười như không cười: “Nếu ngươi đã biết tên ta, sao lại không biết ta còn có một muội muội song sinh?”
Diệp Kính Tửu cứng họng, không thể trả lời.
Nhưng chút sơ hở này cũng không sao, nếu Hoa Bất Tiếu trẻ tuổi chịu ngồi xuống nói chuyện với cậu thì hẳn là sẽ không giao cậu cho trưởng lão Hoa gia mà bọn họ nhắc đến.
Đường đường là ma tôn đại nhân luôn luôn cao quý lại tự tay sắc thuốc cho cậu, cảnh tượng này nghĩ thế nào cũng thấy kinh dị.
Diệp Kính Tửu không trả lời được, cũng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào lò thuốc đang bốc khói, cậu hỏi ra thắc mắc hiện tại của mình: “Thẻ bài và dấu ấn thông hành mà ngươi nói ban nãy là cái gì?”
“Ngươi thật sự không biết cái gì cả sao? Ha, quả thật giống như mất trí nhớ vậy.” Hoa Bất Tiếu cầm quạt phe phẩy trước lò, toàn bộ khói bốc lên xộc thẳng vào mặt Diệp Kính Tửu, khiến cậu ho sặc sụa một trận: “Hiện nay Yêu tộc nắm quyền, Nhân tộc thấp hèn. Trong Nhân tộc, bất luận là dân thường hay tu sĩ, đều phải nhìn sắc mặt của Yêu tộc mà sống.”
“Dấu ấn thông hành chẳng qua chỉ là một cái tên dễ nghe hơn, còn nói khó nghe thì chính là dấu ấn nô lệ. Khi dân thường thuộc Nhân tộc tròn sáu tuổi thì sẽ dùng một chiếc bàn ủi đặc chế nung đỏ để đóng dấu dấu ấn nô lệ lên vùng da thịt lộ ra. Dấu ấn đó là ký hiệu đại diện cho Yêu hoàng. Dân thường có dấu ấn thông hành, nghĩa là ủng hộ và phục tùng sự cai trị của Yêu hoàng.”
Ký ức của nguyên thân mơ hồ nhắc đến chuyện Yêu tộc nắm quyền ngàn năm trước, nhưng đó chỉ là một ấn tượng mơ hồ.
Cho đến tận giờ khắc này, Diệp Kính Tửu mới hoàn toàn xác định cậu thực sự đang ở Giới Tu Chân ngàn năm trước.
Lời miêu tả của Hoa Bất Tiếu về dấu ấn thông hành thật tàn khốc và thực tế, Diệp Kính Tửu mím môi, tiếp tục hỏi hắn: “Vậy thẻ bài là gì?”
“Thẻ bài à, chính là thứ trong tay ta đây.”
Hoa Bất Tiếu không biết lấy từ đâu ra một cái thẻ bài bằng gỗ màu đen, quơ quơ trước mặt Diệp Kính Tửu. Diệp Kính Tửu nắm lấy thẻ bài trong tay Hoa Bất Tiếu theo bản năng.
Da thịt chạm nhau, Hoa Bất Tiếu nheo mắt, mặc kệ Diệp Kính Tửu lấy đi thẻ bài trong tay hắn.
“Mặt trước là ký hiệu đại diện cho Yêu hoàng, mặt sau là biểu tượng của gia tộc Tu Chân. Chúng ta là Hoa gia, dấu ấn mà ngươi đang thấy chính là tộc ấn của gia tộc ta. Có thẻ bài này thì có thể tránh được dấu ấn thông hành.”
Thế giới quan bị đảo lộn một lần nữa, Diệp Kính Tửu kìm nén sự ngạc nhiên trong lòng xuống, nhíu mày trả lại thẻ bài cho Hoa Bất Tiếu: “Vậy theo lời ngươi nói, Giới Tu Chân không có tán tu sao?”
“Đương nhiên là có tán tu.”
Linh lực tôi luyện, rất nhanh đã sắc thuốc xong, Hoa Bất Tiếu múc thuốc ra, đẩy đến trước mặt Diệp Kính Tửu: “Đi tìm Thiên Long Minh Hội, hoặc các phân hội, đến đó xin là được. Tuy nhiên, để xin được thứ này thì tán tu cần có thẻ bài của gia tộc mình từng thuộc về trước đây hoặc dấu ấn thông hành trên người, nếu không sẽ không thể thông qua xét duyệt. Những người xin không thành công sẽ trở thành lương thực dự trữ của Yêu tộc, để sau này Yêu tộc dùng dần.”
Diệp Kính Tửu gật đầu, cậu cố gắng lờ đi chén thuốc được đẩy đến trước mặt, nhưng rõ ràng Hoa Bất Tiếu không có ý định bỏ qua cho cậu: “Đây là thuốc ta tốn hai viên linh thạch trung phẩm mua về, giá không rẻ đâu, ngươi không uống sao?”
“Có thể trị nội thương?”
“Đương nhiên, nếu bị nội thương, uống thuốc này vào sẽ nhanh chóng hồi phục như ban đầu. Nhưng nếu người bình thường uống phải thuốc này sẽ không chịu nổi dược lực quá bổ dưỡng mà dẫn đến thất khiếu chảy máu*, đan điền bị tổn thương.”
(*Thất khiếu chảy máu: tức là máu trào ra từ bảy lỗ trên mặt.)
Diệp Kính Tửu cười gượng gạo đẩy chén thuốc trở lại: “Ha ha, hai viên linh thạch trung phẩm quá quý giá, vẫn là để ngươi uống đi.”
Hoa Bất Tiếu không tiếp tục dò xét nữa, hắn khẽ cười một tiếng, cẩn thận đánh giá Diệp Kính Tửu.
“Ngươi nhìn cái gì?”
Diệp Kính Tửu không được tự nhiên nghiêng đầu, trong đầu chợt hiện lên chuyện hắn đã làm khi bị Hoa Bất Tiếu uy hiếp lúc trước.
Tự an ủi trước mặt Hoa Bất Tiếu, vạch âm hộ ra cho đối phương xem, còn tự mình lên đỉnh. Còn cả chuyện đối phương nhập vào đại sư huynh, chịch cậu đến mức cao trào, bẻ hai chân hướng về phía mặt sư tôn mà bắn tinh…
Tay Diệp Kính Tửu lập tức ngứa ngáy, nảy sinh ý nghĩ táo bạo.
Cậu muốn đánh cho tên ma tôn đại nhân tu vi thấp hơn mình trước mắt một trận.
“Dáng vẻ cũng coi như thanh tú, có thể xem là một tiểu mỹ nhân.”
Hoa Bất Tiếu đổ bát thuốc đi, ừ một tiếng: “Tuy rằng không phải kiểu ta thích, nhưng cứu ngươi cũng không tính là quá lỗ.”
Diệp Kính Tửu cố gắng nhịn xuống xúc động muốn động thủ, dò hỏi: “Nếu ngươi không quen biết ta, vì sao lại cứu ta?”
Hoa Bất Tiếu nghe thấy câu hỏi, quay sang nhìn cậu, nghiêng đầu: “Ngươi tên là gì?”
“Tên? …Diệp Kính Tửu.”
“Diệp Kính Tửu, ừm…”
Hoa Bất Tiếu tỏ vẻ suy tư, suýt chút nữa Diệp Kính Tửu đã nghĩ đối phương nhớ ra điều gì đó, sau đó cậu thấy Hoa Bất Tiếu sờ cằm: “Quả nhiên vẫn không có chút ấn tượng nào.”
Diệp Kính Tửu: “…”
Hoa Bất Tiếu hiểu rõ thiếu niên xa lạ tên “Diệp Kính Tửu” trước mắt đang giấu diếm hắn chuyện quan trọng. Đối phương quen biết hắn, hơn nữa còn mang lòng cảnh giác với hắn. Rõ ràng đối với “Diệp Kính Tửu” mà nói, sự tồn tại của hắn mang tính uy hiếp đối với thiếu niên này.
Có lẽ đối phương có năng lực tiên tri? Nhưng rõ ràng Diệp Kính Tửu không biết gì về cục diện Yêu tộc nắm quyền.
Vậy có lẽ là… pháp ấn Thời Gian? Nghe còn đáng tin cậy hơn một chút.
Nhưng tất cả những điều này đều không thể giải thích được tại sao ngay từ cái nhìn đầu tiên khi hắn nhìn thấy Diệp Kính Tửu, hắn lại có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ và trái tim rung động.
Thật kỳ quái.
Thiếu niên tuấn tú quỷ dị tự mình suy nghĩ, ngón tay hắn gõ nhịp nhàng trên mặt bàn. Đôi mắt hắn trời sinh đã mang ý cười, nhưng hoàn toàn không thấy vẻ tà mị của tương lai sau này, ngược lại còn mang theo chút non nớt vốn có của thiếu niên.
“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“…Vừa tròn mười tám.”
“Chỉ lớn hơn ta một tuổi? Hậu kỳ Kim Đan?”
Hoa Bất Tiếu nhướng mày: “Quả thật là gặp được một tên yêu nghiệt không thua kém tên kia.”
Tim Diệp Kính Tửu chợt nảy lên một nhịp, không hiểu sao lại so sánh “yêu nghiệt” trong miệng Hoa Bất Tiếu với sư tôn, cậu siết chặt nắm đấm: “Tên kia?”
“Kẻ đáng ghét, ngươi không cần quan tâm.”
Hoa Bất Tiếu cong môi cười, chuyển chủ đề: “Ta có thể giúp ngươi lấy được thẻ bài của tán tu, với điều kiện ngươi phải giúp ta một việc.”
Diệp Kính Tửu không vội vàng đồng ý với Hoa Bất Tiếu, chỉ hỏi hắn muốn mình giúp chuyện gì.
“Yêu tộc tổ chức đại hội võ lâm, chỉ cho phép đám hậu bối trẻ tuổi tham gia. Gia tộc nào giành được vị trí quán quân trong cuộc thi có thể được miễn một lần hiến tế, còn có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh từ Yêu hoàng.”
Nụ cười trên khóe môi Hoa Bất Tiếu lạnh đi rất nhiều: “Nói trắng ra là bắt chúng ta tàn sát lẫn nhau. Đại hội võ lâm không cấm giết người, đám hậu bối trẻ tuổi chết càng nhiều, thực lực tương lai của Nhân tộc sẽ suy giảm càng nghiêm trọng.”
“Tóm lại, ta muốn ngươi thay thế vị trí của Hoa Linh, cùng ta đại diện cho Hoa gia tham gia đại hội võ lâm lần này, và giành lấy vị trí quán quân.”
Hoa Bất Tiếu nói: “Sau khi mọi việc thành công, ta sẽ thả ngươi đi.”
“Giành được quán quân? Chưa nói đến việc có giành được hay không, cơ hội miễn hiến tế lần này rất quan trọng với ngươi sao?” Diệp Kính Tửu hỏi.
“Năm nay đến lượt Hoa gia hiến tế. Tế phẩm vị thành niên thường sẽ được đưa vào bí địa của Hoa gia trước nửa năm, mỗi ngày tắm gội sạch sẽ, để hương vị của mình… trở nên tươi ngon hơn.”
Diệp Kính Tửu nhận ra sát ý trong mắt Hoa Bất Tiếu, cơ thể cảnh giác theo bản năng, bản mệnh linh kiếm rục rịch bất an. Cậu cố gắng trấn áp sự biến động thất thường của linh kiếm, hỏi: “Vậy nên các ngươi ở bí địa, là vì các ngươi là tế phẩm?”
“Đúng, nhưng cũng không phải. Bọn họ không nỡ hiến tế ta, nhưng nếu quá bất đắc dĩ, hy sinh huynh muội bọn ta để bảo toàn an toàn cho gia tộc là lựa chọn tốt nhất.”
Nụ cười trên khóe môi Hoa Bất Tiếu mang theo vẻ châm biếm: “Cho nên đại hội võ lâm lần này, bọn họ đã trao cho ta quyền lực lớn nhất, hy vọng ta có thể giành được ngôi vị quán quân, tránh khỏi việc bị hiến tế. Chỉ cần qua được lần hiến tế này thì lần hiến tế tiếp theo của Hoa gia sẽ không còn liên quan đến chúng ta nữa.”
“Nếu là tình huống bình thường, ta chắc chắn có thể giành được ngôi quán quân. Ai ngờ một môn phái vô danh lại xuất hiện một kẻ yêu nghiệt như vậy, thật đúng là…”
Hoa Bất Tiếu nheo mắt, không nói tiếp nữa. Hắn ngước mắt, nhìn thẳng vào Diệp Kính Tửu: “Chuyện là như vậy đó, vậy ngươi có đồng ý cuộc giao dịch này không? Diệp Kính Tửu.”
“…Ta đồng ý.”
“Rất tốt, cứu ngươi xem ra cũng là một chuyện tốt.”
Trời dần tối, Hoa Bất Tiếu dùng ngón trỏ đốt lửa, thắp sáng những ngọn nến trong phòng.
Diệp Kính Tửu chú ý tới đối phương vận dụng linh lực thuần túy, nói cách khác, lúc này Hoa Bất Tiếu… vẫn chưa nhập ma.
Vậy cơ duyên khiến hắn nhập ma là gì? Chẳng lẽ chính là việc hiến tế mà hắn đã nhắc tới sao?
Muội muội ruột của Hoa Bất Tiếu chưa từng xuất hiện sau ngàn năm, vậy có khả năng nào là do muội muội ruột của Hoa Bất Tiếu đã mất mạng trong lần hiến tế này không?
Hoa Bất Tiếu chưa bao giờ nhắc đến cha mẹ mình, e rằng họ đã sớm qua đời, vì vậy những người không có chỗ dựa sau lưng như huynh muội hắn đã trở thành đối tượng để gia tộc hiến tế.
Mà việc muội muội ruột của Hoa Bất Tiếu bị hiến tế, còn bản thân hắn lại sống sót, có lẽ là vì gia tộc coi trọng thiên phú xuất chúng của hắn, quyết định giữ lại một… bỏ một?
“Hai ngày này ta sẽ sắp xếp ổn thỏa thân phận cho ngươi, ngươi cứ ở lại đây cùng ta, chúng ta cùng nhau tu luyện.”
Hoa Bất Tiếu nói: “Thời gian của đại hội võ lâm là một tháng sau, ta cần thực lực của ngươi tương xứng với tu vi của ngươi.”
Diệp Kính Tửu giật thót, sắc mặt cứng đờ, chỉ nghe thấy thiếu niên khẽ cười một tiếng, giọng điệu lười biếng: “Trên người ngươi không có một chút huyết khí nào, quá sạch sẽ, không giống một tu sĩ bình thường đạt tới hậu kỳ Kim Đan.”
“Không có huyết khí? Khụ, đó là bởi vì ta chuyên tâm tu luyện, không thích giết ——”
Lời biện bạch còn chưa kịp thốt ra thì một luồng sát khí lạnh thấu xương đột ngột bao trùm lấy Diệp Kính Tửu. Rõ ràng đối phương chỉ ở tu vi trung kỳ Kim Đan, nhưng Diệp Kính Tửu lại có cảm giác mình sắp bị giết chết.
—— giống hệt như ngàn năm sau, ma tôn siết chặt cổ cậu, khẽ nói bên tai: “Diệp Kính Tửu, ngươi thật to gan.”
Luồng sát khí kinh hoàng chợt lóe lên rồi biến mất, mồ hôi lạnh túa ra trên trán Diệp Kính Tửu, bản mệnh linh kiếm đã bị luồng sát khí mạnh mẽ này ép ra, được Diệp Kính Tửu nắm chặt trong tay.
Hoa Bất Tiếu thu hồi sát khí vừa phóng ra, lười biếng dựa vào ghế gỗ: “Cho nên ta mới nói thực lực của ngươi không tương xứng với tu vi. Sát khí của tên kia chỉ có nặng hơn ta, nếu đến lúc đó ngươi đối đầu với hắn, e rằng còn chưa kịp hoàn hồn đã bị hắn tước đoạt tính mạng.”
Tay Diệp Kính Tửu không ngừng run rẩy, cậu cố gắng kiềm chế lại. Cậu hỏi ngược lại Hoa Bất Tiếu: “Vậy ngươi tu luyện bằng cách nào? Bằng cách giết người sao?”
“Không, là giết yêu.”
Hoa Bất Tiếu cong môi cười: “Ta nuôi nhốt một ít yêu trong bí địa. Tuy rằng Yêu tộc nắm quyền nhưng chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không bị phát hiện, giết yêu vẫn rất đơn giản.”
Hoa Bất Tiếu đưa tay về phía Diệp Kính Tửu, lát sau, bản mệnh linh khí của hắn xuất hiện.
Chính là chiếc Chuông Ma Thuật sau này được xưng tụng là Thánh Khí của ma tu.
“Pháp khí của ta trời sinh khắc chế yêu, thần thức của Yêu tộc thường kém cỏi, dễ bị thao túng, dù muốn chúng tự sát cũng rất đơn giản. Điểm này, tên kia không bằng ta.”
Hoa Bất Tiếu thu hồi Chuông Ma Thuật, hắn còn muốn nói thêm gì đó, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bản mệnh linh kiếm của Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu nhận thấy ánh mắt của Hoa Bất Tiếu, mặt không đổi sắc: “Làm sao vậy?”
“Vừa nãy lại không chú ý…”
Hoa Bất Tiếu sờ cằm, nheo mắt: “Ngươi có đạo lữ à? Trên bản mệnh linh kiếm có bám một ít khí tức của người khác.”
“Khí tức này, sao càng nhìn càng giống… của tên kia vậy?”