[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 50
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 50 - Người lạ (easter egg: Tiểu Tửu ngây thơ bị ma tôn chịch, bí quyển nhét đầy âm hộ, rất quyến rũ! Đến nhanh lên!)

Khi bí thuật được triển khai cũng là lúc ma hỏa của Hoa Bất Tiếu đánh vào người Lâm Thời Chiêu.
May mắn thay, dù pháp ấn dưới chân dao động dữ dội nhưng vẫn tiến hành theo trình tự, cho đến khi ý thức của mọi người cùng tan biến theo bí thuật.
Thế giới bắt đầu tái lập, thời khắc viết lại trật tự mới đã đến.
——
Chóp mũi ngứa ngáy, như bị ai đó dùng lông chim quét nhẹ qua, khiến cậu rất muốn hắt xì.
Nghĩ vậy, cuối cùng Diệp Kính Tửu không nhịn được cơn ngứa ở chóp mũi, hắt xì một tiếng rồi tỉnh lại.
“Hì hì, cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Bên tai truyền đến tiếng cười của một thiếu nữ xa lạ, Diệp Kính Tửu khó khăn mở mắt ra, cậu mơ màng nhìn thấy một gương mặt vô cùng xinh đẹp, và bất ngờ đó là một gương mặt quen thuộc.
Trong thoáng chốc lông tơ trên lưng dựng đứng, Diệp Kính Tửu lùi về sau để tránh xa gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc đó theo phản xạ.
Giọng cậu không kìm được mà lắp bắp: “Hoa Hoa Hoa Hoa Hoa Bất Tiếu!”
“Là một tên cà lăm à?”
Nàng mặc một bộ áo váy màu đỏ, đôi mắt hơi cong lên mang theo nét quyến rũ. Nàng chống cằm, ngồi xổm bên cạnh cậu: “Hoa Hoa Hoa Hoa Hoa Bất Tiếu! Haha, sao trông ngươi sợ hãi đến vậy? Chẳng lẽ Bất Tiếu ca ca từng bắt nạt ngươi à? Lạ thật, ta chưa từng nghe huynh ấy nhắc đến người như ngươi bao giờ.”
“Ca ca?”
Diệp Kính Tửu vô thức bật thành tiếng. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy thật khó tin, cậu cũng không phân biệt được bây giờ mình đang ở đâu.
Cậu lại liếc nhìn khuôn mặt của thiếu nữ, trong lòng càng thêm hoảng loạn, chỉ biết lắc đầu: “Ngươi gọi Hoa Bất Tiếu là ca ca? Ta biết hai người trông giống nhau, phải nói là giống y như đúc, nhưng cũng không thể nhận họ hàng bừa bãi như thế được. Lão ma đầu đó lớn hơn ngươi mấy nghìn tuổi đấy, ngươi làm như vậy là đang chà đạp chính mình, nhà ngươi có biết không?”
“Sao lộn xộn vậy, không phải chỉ là một tên cà lăm thôi sao, sao còn ngốc như vậy? Chán thật!”
Thiếu nữ bĩu môi, chán nản đứng dậy, nhìn ra ngoài: “Ca ca chắc sắp về rồi. Thật không hiểu huynh ấy cứu một tên ngốc về làm gì, còn đi lấy linh dược chữa trị nội thương cho ngươi nữa.”
“Nội thương?”
Diệp Kính Tửu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nghe thiếu nữ nói vậy, cậu lập tức dùng linh lực kiểm tra cơ thể mình, phát hiện chẳng biết vì sao phong ấn mà Liễu Khuê Dao từng phong ấn trong cơ thể cậu đã bị phá hơn một nửa.
Trước mắt, do phong ấn bị tổn hại nên mới tạo ra ảo giác linh lực không ổn định, khiến người khác nhầm tưởng cậu bị nội thương.
Phong ấn đã xuất hiện lỗ hổng, dĩ nhiên Diệp Kính Tửu có thể phá tan nó và khôi phục trình độ tu vi ban đầu. Nhưng lúc này điều khiến cậu thắc mắc nhất là——
Trước khi đi vào giấc ngủ, cậu vẫn còn ở tẩm cung của Lâm Thời Chiêu, bị ép phải ngủ cùng đối phương. Vậy mà vừa mở mắt ra, bên cạnh lại có một thiếu nữ có khuôn mặt giống hệt Hoa Bất Tiếu, còn nói rằng Hoa Bất Tiếu đi lấy thuốc cho cậu ——
…Lấy thuốc, Hoa Bất Tiếu?
Chẳng lẽ sau khi cậu ngủ say, Hoa Bất Tiếu đã trói cậu đưa từ tẩm cung của Lâm Thời Chiêu về Ma Cung?
Nhưng căn phòng giản dị này, cùng với những đồ đạc có vẻ đã lỗi thời, hoàn toàn không khớp với phong cách xa hoa mà Hoa Bất Tiếu luôn theo đuổi.
Quan trọng nhất vẫn là thiếu nữ trước mặt!
Diệp Kính Tửu chưa từng thấy nhân vật này xuất hiện bên cạnh Hoa Bất Tiếu trong nguyên tác!
Nhìn khuôn mặt này, cộng thêm tính cách ngang ngược thể hiện qua từng câu nói, nếu không phải là muội muội của Hoa Bất Tiếu thì khó mà chấp nhận được.
Nhưng trong nguyên tác chưa từng nhắc đến việc Hoa Bất Tiếu có một muội muội.
Từ khi Hoa Bất Tiếu bắt đầu xuất hiện, hắn luôn là một ma tôn cô độc với tính cách thần bí khó lường, là đỉnh cao sức mạnh của giới Tu Chân. Nguyên tác chưa bao giờ đề cập đến quá khứ của hắn, còn những tình tiết liên quan đều xoay quanh đại sư huynh trong nguyên tác.
Chẳng lẽ Hoa Bất Tiếu thực sự có một muội muội? Hơn nữa, còn là một thiên sinh đồng lão*, đã mấy nghìn tuổi nhưng trông vẫn non nớt như một thiếu nữ chưa trưởng thành?
(*Thiên sinh đồng lão: có thể hiểu là “sinh ra đã là đồng lão”, tức một người có tuổi tác rất cao nhưng vẫn giữ được ngoại hình trẻ con hoặc thiếu niên.)
Đúng vậy.
Thiếu nữ trước mặt có khuôn mặt gần như giống hệt Hoa Bất Tiếu, chỉ khác ở chỗ trông trẻ hơn một chút, đuôi mắt hơi sâu, gò má có vẻ mềm mại và mang nét thiếu nữ hơn. Ngoài những điểm đó ra, nàng chẳng khác gì Hoa Bất Tiếu.
Vừa rồi, khi Diệp Kính Tửu dùng linh lực dò xét, cậu phát hiện tu vi của thiếu nữ này chỉ ở mức hậu kỳ Trúc Cơ, vẫn chưa viên mãn, vì vậy nàng hoàn toàn không nhận ra sự thăm dò của cậu.
Chuyện này lại càng trở nên hoang đường và kỳ lạ hơn.
Không hợp lý chút nào. Dù cho Hoa Bất Tiếu thực sự có một muội muội, tuổi tác ngang hắn, khuôn mặt trẻ hơn hắn, nhưng lẽ ra tu vi của nàng cũng phải cao thâm khó lường, không thể nào đến mức ngay cả khi cậu thăm dò mà vẫn không hề phát giác.
Tâm trí rối bời, đầu óc Diệp Kính Tửu như một mớ hỗn loạn. Cậu định mở miệng hỏi thiếu nữ xa lạ kia, rõ ràng đối phương nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của cậu nhưng chỉ khẽ hừ một tiếng, cười nhạt rồi rời khỏi phòng, hoàn toàn không có ý định trò chuyện với cậu.
Bỗng dưng Diệp Kính Tửu có cảm giác rằng đối phương đang xem cậu như một “tên cà lăm ngu ngốc”.
Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại một mình Diệp Kính Tửu. Giữa không gian yên tĩnh, tâm trạng hoang mang của cậu dần lắng xuống.
Dù thế nào đi nữa, bây giờ rời xa được Lâm Thời Chiêu vẫn là một chuyện tốt.
Còn về Hoa Bất Tiếu…
Phải rồi, theo lời thiếu nữ ban nãy, bây giờ hắn vẫn chưa quay về.
Còn nơi này, dựa vào ký ức của nguyên thân, Diệp Kính Tửu có thể chắc chắn đây hoàn toàn không phải là đại bản doanh Ma Cung của Hoa Bất Tiếu!
Chỉ cần tranh thủ rời đi trước khi Hoa Bất Tiếu quay về, vậy cậu có thể thoát thân thuận lợi, hơn nữa cậu còn có thể đi gặp… đại sư huynh một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Kính Tửu không còn ngồi thẫn thờ trên chiếc giường đơn sơ. Cậu quyết định rời khỏi nơi này, trước tiên phải quay về phái Tiêu Dao một chuyến.
Nhưng ngay khi vừa mở cửa, cậu lập tức đâm sầm vào một vòng tay ấm áp.
Trán bị một bàn tay đẩy ngược ra sau, Diệp Kính Tửu lùi lại hai bước.
Cậu còn chưa ngẩng đầu thì đã nghe thấy một giọng nói lười biếng mang chút ghét bỏ của thiếu niên: “Ngươi thật kỳ lạ. Sao mới vừa tỉnh lại đã nhào vào lòng ta rồi?”
————————
Easter Egg:
Dùng cơ thể để đổi lấy bí quyển chữa trị vết thương cho sư tôn ư? Cậu vẫn chưa ngốc đến mức đó!
Chỉ cần có bí quyển trong tay, không cần phải vội vã nhất thời, cậu hoàn toàn có thể chờ thời cơ chín muồi rồi Đông Sơn tái khởi!
Diệp Kính Tửu đã nghĩ thông suốt, cậu định mở miệng từ chối, nhưng đầu ngón tay của Hoa Bất Tiếu lại đặt lên môi cậu, chặn lại những lời sắp thốt ra: “Nhóc con, nếu ngươi đã dám chạy đến chỗ ta để trộm bí quyển vì sư tôn, chắc là lòng yêu kính sư tôn của người rất sâu đậm. Bản tôn hỏi như vậy, chẳng phải đã nghi ngờ tấm lòng trung thành muốn bảo vệ sư tôn của ngươi rồi sao?”
Trọng lượng trên người đột ngột ập xuống, Diệp Kính Tửu bị đè xuống giường. Cậu vội vàng lắc đầu, định tranh luận với nam nhân, nhưng ngay lúc đó bắp đùi đã chạm phải một thứ nóng rực, cứng rắn, một khối nặng trĩu.
Cũng là nam nhân, đương nhiên Diệp Kính Tửu biết đó là gì. Cậu càng giãy giụa mạnh hơn, nhưng nam nhân đè trên người cậu vẫn không hề nhúc nhích. Hai tay cậu chống lên lồng ngực đối phương, chỉ cảm thấy cứng rắn vô cùng, chẳng khác nào đang đẩy một khối sắt!
Diệp Kính Tửu tức giận nhìn Hoa Bất Tiếu. Nam nhân trước mặt tuấn tú quyến rũ nhưng nguy hiểm, trong đôi mắt sâu thẳm chứa ý cười, giữa hàng chân mày lại vương chút lười biếng, càng mê hoặc lòng người hơn. Nếu cậu thực sự là kẻ dễ dàng sa ngã trước vẻ bề ngoài, chỉ e rằng đã mặc cho hắn muốn làm gì thì làm rồi.
Nhưng cậu không phải loại người như thế! Diệp Kính Tửu đã từng chiêm ngưỡng nhan sắc xinh đẹp của đại sư huynh, từ lâu đã rèn luyện được khả năng chống cự nhất định trước những bề ngoài đẹp đẽ.
Cậu nghiêng đầu tránh đi, hất ngón tay đang chạm trên môi mình ra, giận dữ nói: “Đúng là ta có lòng bảo vệ sư tôn, nhưng ta đâu có ngốc! Sao ta có thể đồng ý với ngươi, ngươi, ngươi…”
Thật kỳ lạ… cậu định nói gì nhỉ?
Ừm… đúng vậy, lão ma đầu kia đã đề nghị cậu dùng cơ thể để trao đổi lấy bí quyển có thể chữa trị tổn thương tinh thần cho sư tôn!
Chỉ cần cậu lên giường với lão ma đầu, bí quyển sẽ lập tức thuộc về cậu.
Ừm. Lão ma đầu này trông đẹp như vậy, hình như cũng không phải là không được…
Lĩnh vực mà Hoa Bất Tiếu tinh thông là thần thức và ý thức, đương nhiên việc mê hoặc một tiểu đệ tử mới chỉ ở kỳ Trúc Cơ dễ như trở bàn tay, thậm chí còn chẳng cần gieo ma âm vào thần thức của nhóc con này.
Trước nay, mỗi khi lên giường với người khác, hắn luôn chú trọng đến đôi bên tình nguyện, tất nhiên sẽ không dùng đến những thủ đoạn hèn hạ này. Nhưng không biết vì sao, đối với tiểu đồ đệ của Sầm Lan, dục vọng trong hắn lại tăng lên mãnh liệt, nhìn thấy nhóc lô đỉnh trước mặt, trong lòng hắn lại càng yêu thích hơn.
Cứ như thể cậu sinh ra đã mang dáng vẻ đúng ý hắn, ngay cả tính cách cũng vừa khéo hợp với khẩu vị của hắn.
Nhóc lô đỉnh chưa từng trải sự đời, sự ngây thơ ấy lại trở thành sức hút chí mạng đối với nam nhân. Hương sữa ngọt ngào thoang thoảng trong hơi thở càng khiến vật dưới háng hắn nóng hơn.
Dương vật căng cứng, ánh mắt của Hoa Bất Tiếu trầm xuống. Hắn nhìn thẳng vào thiếu niên dưới thân, đôi mắt hạnh tròn xoe đang khiếp sợ nhìn hắn, buồn bực trong mắt đã tan đi từ lúc nào không hay.
“Đồng ý giao dịch với bản tôi rồi à? Nhóc con.”
“Ta, ta…” Đầu óc của Diệp Kính Tửu mơ hồ, bản thân mình lại đang trần trụi, không có chút cảm giác an toàn nào. Cậu nắm chặt cổ áo trước ngực của nam nhân, mặt đỏ bừng đến lợi hại, ngay cả giọng nói cũng yếu ớt đến đáng thương: “Có, có đau lắm không?”
Đáy mắt gợn lên sắc tối, yết hầu nam nhân khẽ chuyển động, giọng nói vốn trầm khàn lười biếng giờ lại càng khàn đặc hơn: “Đương nhiên là không.”
“Không chỉ không đau, bản tôn đảm bảo sẽ khiến ngươi sướng đến phát khóc.”
“Khóc… khóc sao?” Diệp Kính Tử chợt tỉnh táo hơn vài phần, giọng nói lại mang theo sự tức giận: “Thế chẳng phải vẫn sẽ đau sao! Đồ lừa đảo!”
·
Đến khi dỗ dành được nhóc con ngốc nghếch này ngoan ngoãn mặc hắn muốn làm gì thì làm thì đã là sau nửa đêm.
Hoa Bất Tiếu chưa từng lãng phí nhiều thời gian như vậy vào màn dạo đầu trước, nhưng không hiểu sao hắn lại không cảm thấy sốt ruột chút nào, ngược lại tâm trạng rất vui vẻ, dương vật cũng ngày càng nóng bỏng và hưng phấn.
Lần đầu tiên nhóc con trải qua chuyện thân mật, tất nhiên là phải dịu dàng một chút.
Hoa Bất Tiếu nhìn xuống, thiếu niên tuấn tú nhìn hắn với vẻ ngại ngùng và bất an. Cặp đùi thon thả, trắng như tuyết của thiếu niên dang rộng, để lộ vùng đất bí ẩn không thể diễn tả được giữa hai chân.
Nơi đó vẫn mang màu hồng anh đào quyến rũ, thậm chí cả âm vật nằm giữa hai môi lớn cũng co rúm lại, khi bị ngón tay xoa nắn lại càng ngượng ngùng run rẩy.
Có lẽ là đặc điểm chung của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, Diệp Kính Tửu có vẻ rất nhạy cảm, khi bị ngón tay gẩy nhẹ lập tức không nhịn được kẹp chặt hai chân, hơi thở trở nên hỗn loạn: “Đừng… đừng chạm vào nơi đó…”
Diệp Kính Tửu chưa từng cố ý chạm vào âm hộ của mình, trước khi cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh phá thân thì âm hộ sẽ không có những ham muốn tình dục kỳ lạ đó. Diệp Kính Tửu tự nhận mình là nam, cho nên rất kiêng dè với âm hộ nữ nhân của mình, ngoại trừ lúc tắm rửa qua loa để làm sạch thì cậu chưa từng chạm vào nơi này.
Vì vậy âm vật nhạy cảm sẽ không bao giờ bị ngón tay dâm đãng gẩy qua.
Cảm giác sung sướng xa lạ tựa như dòng điện chạy qua, kích thích cơ thể Diệp Kính Tửu không ngừng run rẩy. Cậu sợ hãi trước loại cảm giác sung sướng xa lạ này, nhưng lại không kìm được mà mong nam nhân sẽ tiếp tục chạm vào, dùng lòng bàn tay xoa nắn âm vật, tra tấn âm hộ non nớt đến mức run rẩy dữ dội, khiến âm hộ co thắt không kiểm soát, chảy ra chất nhầy trong suốt.
A… Kỳ lạ quá… Nhưng lại rất sướng…
Trong lúc mê mang, dường như Diệp Kính Tửu đã hiểu được ý của Hoa Bất Tiếu khi nói “sướng đến phát khóc” là cảm giác gì…
Cậu mạnh mẽ kẹp chặt tay nam nhân, không nhịn được cọ xát hai chân vào nhau. Bàn tay với xương khớp rõ ràng của nam nhân bị kẹp chặt giữa hai chân cậu, không thể động đậy. Hoa Bất Tiếu thật sự ngừng trêu chọc âm vật mềm mại nhạy cảm, đôi mắt chứa ý cười nhìn thiếu niên với khuôn mặt đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi.
Diệp Kính Tửu khó mà chịu đựng nỗi, cậu kẹp chặt hai chân, liên tục cọ xát ra hiệu với nam nhân, nhưng lão ma đầu kia vẫn không nhúc nhích mà chỉ nhìn cậu, cũng không giúp cậu xoa nắn âm vật.
Cậu đành phải nâng eo lên, dán âm hộ mềm mại của mình vào lòng bàn tay của nam nhân, giọng mũi nặng nề: “Ngươi, ngươi xoa xoa nắn…”
Chủ động gọi mời như vậy, nam nhân nào có thể từ chối đây?
Đương nhiên Hoa Bất Tiếu cũng như vậy, lòng bàn tay hắn áp lên vùng mềm mại ấy, mềm đến mức giống như đậu hũ non, chỉ cần chạm nhẹ là tan. Hoa Bất Tiếu vô thức giảm bớt sức lực, dùng lòng bàn tay xoa nắn môi âm hộ mềm mại, nhưng chỉ mới vuốt ve vài cái, thiếu niên đã thở hồng hộc, lồng ngực không ngừng phập phồng, bộ ngực nhỏ mềm mại run rẩy, ngay cả núm vú cũng căng phồng lên.
Thiếu niên được xoa dịu nên đôi chân đang kẹp chặt cũng thả lỏng, đùi trong đã nhuộm một màu hồng đào quyến rũ, gậy thịt xinh đẹp dựng thẳng lên, quy đầu hồng nhạt cựa quậy đối diện trực tiếp với khuôn mặt tuấn tú của Hoa Bất Tiếu. Niệu đạo liên tục đóng mở, phun ra tinh dịch.
Nếu bây giờ Diệp Kính Tửu mặc quần lót bó sát thì e là giống như vũng nước tè dầm của trẻ con, phía dưới chắc là đã ướt đẫm thành một mảng lớn sẫm màu.
Nhưng dù không mặc quần lót, dáng vẻ bây giờ cũng đủ để dâm mỹ mê người.
Diệp Kính Tửu nắm chặt ga trải giường bên cạnh, ngón chân co lại, cắn nhẹ môi dưới, cậu khẽ rên rỉ đầy khó chịu, âm thanh phát ra từ mũi.
Bộ ngực mềm như bông của cậu đẫm mồ hôi, ngay cả núm vú hồng hào nhô lên cũng lấp lánh ánh nước, run rẩy theo từng nhịp thở. Âm hộ đầy đặn bị bàn tay xoa nắn đến chảy nước, từng cơn sung sướng dâng trào trong tâm trí. Ngay cả âm hạch vừa mới được ngón tay xoa nắn cũng bị bao phủ, liên tục cọ xát, khiến âm hạch ngày càng căng cứng, tiếng rên rỉ của Diệp Kính Tửu cũng ngày càng lớn.
“A… Kỳ, kỳ lạ quá…”
“Sướng quá nhỉ? Nhóc con.” Lồng ngực Hoa Bất Tiếu rung lên, nụ người càng thêm sâu.
Màn dạo đầu tinh tế như vậy tất nhiên là để nhóc con có thời gian chuẩn bị với cuộc giao hợp. Nếu Diệp Kính Tửu có thể tận hưởng được màn giao hợp này thì khi đã nếm trải chắc chắn sẽ thèm muốn, cầu xin hắn chịch.
Hắn chen vào giữa hai chân thiếu niên, nhấc hai chân của Diệp Kính Tửu lên, đặt lên bờ vai rộng của mình. Hắn đẩy dương vật to lớn, nóng bỏng của mình vào âm hộ mềm mại đầy đặn, quy đầu dương vật nhắm vào âm đạo, thăm dò âm đạo hẹp, ướt át.
Hai môi âm hộ đầy đặn của thiếu niên bị nghiền nát, bị quy đầu khổng lồ đè ép. Khi quy đầu đâm vào âm đạo rồi rút ra, nó trượt lên trên và cọ qua âm vật của thiếu niên thì sẽ đè ép và làm biến dạng âm vật.
Âm vật nhạy cảm nào chịu nổi sự cọ xát như vậy, Diệp Kính tửu gần như phát điên vì khoái cảm điên cuồng này, ngay cả khi quy đầu thăm dò vào âm đạo, cậu cũng không còn căng thẳng đề phòng như lúc đầu nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp của cậu ửng hồng, hàng mi cong dày không ngừng run rẩy, cậu nắm chặt cổ áo của nam nhân, móc đầu gối ra sau, kẹp chặt vào sống lưng nhô lên của hắn, giọng nói của cậu như được phủ một lớp mật ong: “Ưm… nơi đó bị, bị nghiền nát rồi, ha… Không được…”
“Không được? Vẫn không được à?”
Hoa Bất Tiếu dùng bàn tay dính đầy chất lỏng dâm đãng vuốt tóc bên tai Diệp Kính Tửu, hắn cười khẽ: “Từ trước đến nay bản tôn vẫn luôn kiên trì đợi sự đồng ý của cả hai bên, nhóc con, nếu ngươi không làm được, không muốn bản tôn chạm vào ngươi, vậy thì được thôi.”
Hắn dứt lời, ống tay áo đột nhiên căng ra. Hoa Bất Tiếu cúi đầu, đôi mắt hạnh to tròn của thiếu niên mông lung đẫm nước mắt, giọng nhỏ như muỗi khẽ kêu: “Muốn, muốn.”
“Muốn cái gì? Ngoan, nói cho bản tôn nghe.”
Diệp Kính Tửu bị dục vọng làm cho mất trí, không thèm để ý đến xấu hổ, mặt cậu đỏ bừng, thẳng thắn bày tỏ dục vọng của mình: “Âm, âm vật, muốn được nghiền nát.”
“Bị nghiền nát? Dùng cái gì nghiền nát âm vật của Kính Tửu đây?” Giọng nói lười biếng của Hoa Bất Tiếu khàn khàn khác thường: “Là dùng ngón tay? Hay là bàn tay? Hay là… Dương vật của bản tôn?”
“Dương vật… Dương vật…” Diệp Kính Tửu bị tra tấn đến phát điên rồi: “Muốn dương vật lớn, nhanh lên…”
Hoa Bất Tiếu cong môi, quy đầu thuận theo yêu cầu của thiếu niên, mạnh mẽ đâm vào âm vật sưng tấy, liên tục nghiền qua nghiền lại âm vật, nghiền cho đến khi lớp da mỏng hơn, gốc âm vật sưng lên, âm vật đỏ như thể đang nhỏ máu.
“A ——” Giọng nói của thiếu niên run rẩy.
Khoái cảm điên cuồng che trời lấp đất tràn ngập trong dầu, khoái cảm kỳ lạ chưa từng có trước đây đưa cậu lên đỉnh. Cậu như một con bướm giữa sóng biển, dễ dàng bị cuốn vào trong biển sóng tình dục, theo con sóng phập phồng tuôn ra rồi lại ngã vào.
Ngay cả gậy thịt ngây thơ cũng bị ép phải bắn tinh dịch ra ngoài. Dòng tinh dịch màu trắng chảy xuống niệu đạo vào khe mông, dương vật run rẩy hướng lên, gần như bị nghiền nát để lên đỉnh và xuất tinh.
Cái lỗ nhỏ chưa từng được ai ghé thăm khẽ co rút, dòng nước ấm tràn ra không ngừng, liên tục co thắt trong sự trống rỗng. Khi cảm nhận được sự thăm dò của quy đầu, nó lập tức mút lấy quy đầu thô to của nam nhân, như muốn mời gọi gậy thịt tiến vào sâu hơn.
Diệp Kính Tửu không hiểu, rõ ràng âm vật đang bị dương vật thô to của lão ma đầu nghiền ép rất sướng. Nhưng âm hộ lại trống rỗng hơn, bên trong như bị kích thích đến ngứa ngáy khó chịu. Cảm giác ấy khiến cậu vô thức kẹp chặt chân quanh cổ nam nhân, nhưng vẫn không biết bản thân mình đang mong muốn điều gì.
Hoa Bất Tiếu vốn là kẻ lão luyện trong tình trường, dĩ nhiên hiểu rõ nhóc con vờ vĩnh trước mặt thực chất đang thiếu chịch.
Ánh mắt hắn trầm xuống, dương vật khổng lồ dữ tợn căng cứng với những đường gân nổi rõ. Cảm nhận được quy đầu bị nơi mềm mại, chật hẹp quấn lấy, hắn không chần chừ nữa mà giữ chặt eo, mạnh mẽ đâm dương vật sâu vào nơi đầy đặn ẩm ướt kia.
“A, cái gì thế a…. Âm đạo, bị mở rộng…”
Âm hộ bị dương vật dữ tợn lấp đầy một cách mạnh mẽ, Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy bản thân như bị gậy thịt kia tách làm hai. Cửa vào chật hẹp bị kéo căng đến cực hạn, dù hoảng loạn nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rõ những đường gân đang rung động theo từng nhịp đập.
Từng nhịp, từng nhịp một.
“Không thích à?” Nam nhân cười khẽ: “Mới vừa chịch đã chảy nhiều nước như vậy, âm hộ đói khát đến vậy à? Hử?”
“A… Đừng, đừng nói nữa…” Đôi mắt của Diệp Kính Tửu đỏ hoe, cậu bị nói đến mức vừa xấu hổ vừa bực bội. Thế nhưng âm hộ lại càng trống rỗng hơn, từng lớp thịt mềm dường như tự động mở ra, quấn chặt lấy dương vật của hắn, nhiệt tình mời gọi dương vật tiến vào sâu hơn.
Dương vật kia mặc kệ tiếng nức nở của Diệp Kính Tửu, vẫn không ngừng tiến vào sâu hơn. Cho đến khi chạm phải một lớp ngăn mỏng, Diệp Kính Tửu còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được dương vật của Hoa Bất Tiếu nhắm vào lớp ngăn đó cọ xát vài lần. Cơn ngứa ngáy còn chưa kịp truyền đến đại não, toàn bộ cảm giác đã bị cú thúc mạnh mẽ của dương vật đánh tan.
“A ——”
Mắt Diệp Kính Tửu ngấn nước, chóp mũi cao thẳng cũng ửng đỏ. Cậu không kìm được mà bật khóc: “Đồ lừa đảo…rõ ràng rất đau… hức…”
Giữa tiếng nghẹn ngào trách móc, cuối cùng hai cơ thể cũng hòa làm một. Dương vật hung hăng mạnh mẽ xuyên qua từng lớp thịt mềm, tiến thẳng đến nơi sâu nhất, chạm đến điểm nhạy cảm tận cùng trong âm hộ.
Ánh mắt Hoa Bất Tiếu chứa đầy ý cười, hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi của thiếu niên. Môi răng quấn lấy nhau, hắn dễ dàng tách đôi hàm răng đang mím chặt, đầu lưỡi chạm vào nhau, chặn lại những lời trách móc chưa kịp thốt ra.
“A ưm ——”
Cơn đau ở nơi nhạy cảm dường như trở nên không đáng kể dưới khoái cảm mãnh liệt khi nơi sâu nhất bị gậy thịt tấn công liên tục. Diệp Kính Tửu bị nụ hôn cuồng nhiệt làm choáng váng, cơ thể non nớt và nhạy cảm run rẩy không ngừng theo từng cú va chạm. Khoái cảm mãnh liệt chưa bao giờ nếm trải dâng trào như muốn nhấn chìm tất cả, đến mức cả linh hồn cậu cũng như sắp tan chảy trong cơn sóng mãnh liệt này.
Diệp Kính Tửu không biết bản thân mình bị làm sao nữa. Khi cơn đau dần rút lui, rõ ràng nơi nhạy cảm đang bị dương vật lớn đâm đến tê dại, âm hộ bị kích thích không nhịn được phun nước, khoái cảm mãnh liệt khiến cơ thể không ngừng run rẩy, thậm chí dương vật đã rỉ tinh cũng không ngừng co giật, gần như đã chạm đến cực hạn. Thế nhưng, cậu chỉ muốn bật khóc.
Ham muốn tình dục được giải phóng khiến cậu không nhịn được nức nở, rên rỉ dâm đãng, mỗi lần Hoa Bất Tiếu tiến vào giữa âm hộ, cậu đều không nhịn được khóc thành tiếng. Cảm giác ngứa ngáy tận sâu bên trong âm hộ được loại bỏ hoàn toàn bởi những cú thúc mạnh mẽ của dương vật, khoái cảm dày đặc kích thích nước dâm sâu bên trong âm hộ của nhóc dâm đãng phun về phía quy đầu sưng to của nam nhân.
Những đường gân thô ráp cọ sát vào nơi mềm mại, mang đến cảm giác tê dại như bị trêu chọc đến ngứa ngáy. Diệp Kính Tửu khó chịu đến mức chỉ muốn được nam nhân đối xử một cách mạnh bạo. Dù đây là lần đầu, phản ứng vẫn còn non nớt, nhưng cơ thể cậu lại nhạy cảm đến bất ngờ. Khi Hoa Bất Tiếu xoay nhẹ dương vật ở nơi sâu nhất, toàn thân Diệp Kính Tửu căng cứng rồi bắn ra.
“A —— sắp không nhịn được rồi ——”
Cậu bị nam nhân chỉ mới gặp một lần chiếm đoạt, rồi lại lên cao trào và bắn ra. Khi cơn khoái cảm dần lắng xuống, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn đôi chút, cậu đưa tay che mắt, bật khóc.
Rõ ràng, rõ ràng ngay từ đầu cậu không hề muốn như vậy, nhưng tại sao lại vô thức chấp nhận…
Nhưng cậu đã lên đỉnh, còn Hoa Bất Tiếu vẫn đắm chìm trong dục vọng. Nam nhân nâng eo cậu lên, để có thể dễ dàng hoà hợp với từng nhịp chuyển động. Cơ thể Diệp Kính Tửu mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, cậu để nam nhân kia tuỳ tiện tiến vào trong cái lỗ nhỏ chật hẹp của mình, âm đạo của cậu tê dại vì bị gậy thịt to lớn kia chịch. Dần dần, dục vọng của cậu lại bị Hoa Bất Tiếu khơi dậy. Diệp Kính Tửu nức nở, nâng eo lên để cho nam nhân dễ chịch.
…
Ngày hôm sau.
Yến Lăng Khanh trở về sau kỳ thử luyện, sư tôn cũng vừa xuất quan. Lúc này, hai người bọn họ mới nhận ra đã xảy ra chuyện lớn.
Diệp Kính Tửu biến mất rồi.
Mà ngay khoảnh khắc phù truyền tống của Sầm Lan bùng cháy, Diệp Kính Tửu đột ngột xuất hiện trước mặt bọn họ, cơ thể trần trụi, đầy dấu vết hỗn loạn, thậm chí bên trong âm hộ còn bị nhét một bí quyển.
Bí quyển được rút ra, thiếu niên nức nở một tiếng, một dòng tinh dịch đặc sệt chảy ra từ âm hộ đang co giật của cậu.
Bí quyển đã thấm ướt hơn một nửa mở ra, đến lúc này, danh tính của nam nhân đã làm nhục Diệp Kính Tửu mới được xác định.
“Hoa, Bất, Tiếu.”
“Ồ, sao hôm nay tên chó Sầm Lan kia lại vừa khéo xuất quan thế nhỉ.”
Hoa Bất Tiếu khẽ thở dài, nhớ đến dư vị ngọt ngào của đêm qua, không kìm được mà liếm môi, đôi mắt hắn híp lại đầy thỏa mãn: “Bản tôn vẫn chưa chịch đủ đâu.”
Có điều, lão cẩu Sầm Lan thấy đồ đệ mà mình yêu thích bị sỉ nhục như vậy, chắc chắn sẽ tức giận đến mức muốn nổ tung cho mà xem.
Thật đúng là sảng khoái lòng người.