[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 5
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 5 - Liếm khe động (H) (easter egg: Ma tôn dụ dỗ tiểu sư đệ)

“Đại sư huynh khác với tên biến thái như ngươi!”
Chiếc cằm trắng nõn của cậu bị miết đỏ ửng, Diệp Kính Tửu hô đau một tiếng. Linh lực ngưng tụ trong lòng bàn tay cậu sắp đập lên người Mục Tu.
Nhưng lại bị Mục Tu hành động nhanh hơn một bước, cậu ta buông tay ra, tránh khỏi tấn công của Diệp Kính Tửu. Cậu ta mím môi, tròng mắt đen nhánh nhìn Diệp Kính Tửu: “Thật chăng? Nếu ngươi cảm thấy đại sư huynh là một người quân tử thì tại sao ngươi lại không nói cho hắn biết bí mật trên người ngươi?”
“Ngươi…”
Diệp Kính Tửu tức giận nhìn cậu ta, mặt cậu đỏ bừng vì tức giận nhưng không thể phản bác lại được.
Mục Tu chế giễu: “Mặc dù ngươi nói như vậy, nhưng không phải vẫn đề phòng hắn hay sao? Sợ hắn chiếm hời à?”
“Ngươi đừng nói bậy bạ!”
Diệp Kính Tửu mặc kệ cằm vừa bị miết đau, cậu cảnh giác ôm chăn bọc người chặt chẽ hơn, trong lòng vừa hoảng vừa tức: “Mục Tu, chuyện ngươi rình trộm ta cởi đồ thì thôi, coi như con mắt chó của ngươi được hời! Vậy mà bây giờ ngươi còn muốn ta cởi đồ trước mặt ngươi nữa, trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì? Ngươi thích đại sư huynh cơ mà?”
Vẻ mặt chế giễu của Mục Tu khựng lại, cậu ta im lặng một lúc rồi chột dạ giải thích: “Ta… Ta thích đại sư huynh và chuyện muốn ngươi cởi đồ là hai chuyện khác nhau. Đúng thế, đó là hai chuyện không liên quan.”
Nói tới đây cậu ta như được bơm thêm tự tin, lại nâng cằm Diệp Kính Tửu lên: “Vả lại nếu ta không phát hiện ra bí mật của ngươi thì ngươi tính giấu giếm phái Tiêu Dao tới khi nào? Sư tổ Sầm Lan không phát hiện ra bí mật của ngươi ư? Vừa là cơ thể song tính, vừa là lô đỉnh cấp cao. Từ xưa tới nay phái Tiêu Dao không nhận lô đỉnh làm đệ tử, ngươi đã có gan giấu giếm phái Tiêu Dao nhập môn dưới danh nghĩa của sư tổ Sầm Lan thì ngươi phải chuẩn bị trước tinh thần ngày nào đó bí mật bị lan truyền.”
Mục Tu nhìn Diệp Kính Tửu ngày càng tái mặt trước câu nói của mình thì mềm lòng, ngữ điệu cậu ta trở nên hòa hoãn hơn: “… Đương nhiên ta cũng không nói là sẽ lan truyền bí mật của ngươi. Chỉ cần… Chỉ cần ngươi cho ta xem thử…”
Cậu ta vừa nói tới đây thì cổ họng căng lên, ánh mắt lảng sang nơi khác, giọng điệu nhẹ dần: “Dù sao ngươi cũng hiểu ý ta rồi.”
Tên này mà cũng biết xấu hổ à! Thế sao lúc há miệng nói ‘cưỡng ép nữ nhân’ lại không thấy cậu ta đỏ mặt!
Diệp Kính Tửu tức đến nghiến răng nghiến lợi, nếu bây giờ thực lực của cậu cao ngang với Mục Tu thì đã không tới mức bị cậu ta lấn lướt như thế. Tên này thấy cậu dưới cơ, không đánh lại được nên mới dám nói ra mấy yêu cầu không biết xấu hổ như thế.
Có lẽ do cảm xúc của cậu dâng trào nên ma khí đang bị áp chế trong cơ thể đột nhiên trào ra làm loạn. Diệp Kính Tửu kinh hoảng vội vàng ngăn chặn ma khí. Nếu để Mục Tu phát hiện cậu là ma tu, với thân phận đệ tử của chưởng môn chính đạo của cậu ta e rằng không chỉ cởi đồ thôi cũng có thể giải quyết được. Chỉ sợ ngay cả mạng sống cũng phải bỏ lại nơi đây.
… Phải làm sao đây? Phải cởi đồ… Cho cậu ta nhìn thật?
Dựa vào đâu chứ? Rõ ràng cậu mới là người bị nhìn trộm, thế nhưng bây giờ lại phải muốn ép cậu phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục?
Vẻ mặt cậu thay đổi liên tục, do đang ấm ức và tức giận nên khóe mắt hơi ửng hồng. Lúc trừng mắt nhìn về phía Mục Tu khiến cậu ta căng thẳng trong lòng không thôi.
… Liệu cậu ta có yêu cầu hơi quá đáng không?
Nhưng vừa tưởng tượng tới quang cảnh hôm qua, Mục Tu chỉ cảm thấy yết hầu nóng rẫy, thứ dưới háng trở nên cương cứng.
Lỗ nhỏ mũm mĩm, cặp vú trắng sáng, làn da trắng như tuyết, vật nhỏ của phái nam cũng xinh xắn hồng hào vô cùng khiến Mục Tu cứ nhớ miên man, chỉ muốn được nhìn thêm lần nữa, thậm chí làm việc quá đáng hơn…
“Đã, đã nói trước là chỉ nhìn một chút thôi đấy?”
Mục Tu sực tỉnh, thấy thiếu niên không tình nguyện trừng mắt nhìn về phía cậu ta, lặp lại câu vừa rồi: “Chỉ nhìn một chút thôi đúng không?”
“… Ừ.”
Yết hầu Mục Tu lăn lộn, khàn giọng nói: “Chỉ… Chỉ nhìn một chút.”
Diệp Kính Tửu nghe tên cuồng theo dõi kia nói vậy thì không tin lắm.
Nhưng cũng hết cách, bây giờ cậu không đánh lại Mục Tu, bí mật còn bị cậu ta nắm giữ chẳng khác nào nắm đằng chuôi. Giờ Mục Tu có yêu cầu cậu làm gì khác cậu cũng khó mà từ chối được. Cậu không muốn bí mật của mình bị người thứ hai biết.
Cậu dùng tay siết chặt khăn trải giường, khớp xương nổi gân xanh. Diệp Kính Tửu hít sâu một hơi để chuẩn bị tinh thần, sau đó cậu mới chậm rãi bò ra khỏi ổ chăn trong ánh mắt nóng bỏng của Mục Tu.
Lúc cởi đai lưng, tay Diệp Kính Tửu run run, toàn thân cũng run lẩy bẩy.
Tức phát điên.
Một ngày nào đó, Diệp Kính Tửu phải lôi tên trứng thối biến thái thích đóng vai phạm nhân hiếp dâm này ra đánh tới lúc kêu cha gọi nương.
Khuôn mặt thiếu niên thanh tú trước mặt đỏ bừng, hai hàng mi đen dày dặn đen nhánh run run tạo thành bóng râm dưới mí mắt. Ngón tay thon dài của cậu chạm vào đai lưng, kéo nhẹ một cái quần áo đã chậm rãi rơi xuống, làm lộ ra thân thể trắng trẻo không tỳ vết bên trong.
Dưới ánh nến, da thịt thiếu niên trắng nõn bóng loáng, áo quần tuột xuống chồng chất giữa thắt lưng thon, bụng cậu phập phồng lên xuống theo hơi thở, xuống thêm chút nữa là…
Hai mắt mục Tu đăm đăm, yết hầu lăn lên lộn xuống không dừng, miệng khô lưỡi khô.
… Thật dâm đãng.
Cậu ta cảm giác bản thân vừa gọi một kỹ nữ tới, bây giờ kỹ nữ đang tháo thắt lưng cởi đồ, lát nữa sẽ làm cho cậu ta sung sướng như lên mây.
Rõ ràng ngày trước cậu ta không hề có hứng thú gì với chuyện này, nhưng không hiểu sao vừa thấy Diệp Kính Tửu thì dục vọng vẫn luôn ngủ say trong người cậu ta lại bị cậu đốt cháy bùng lên chỉ trong một đêm, ngày càng nghiêm trọng.
Không lẽ cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh trời sinh thu hút tình dục của nam nhân?
Mục Tu nhìn lướt qua, cảm thấy cơ thể thiếu niên trắng sáng quá mức, làn da trắng như tuyết đập thẳng vào mắt cậu ta. Lại thêm cậu vốn mang cơ thể song tính, những khớp xương như đầu gối khuỷu tay lúc vừa cởi đồ ra thoắt ẩn thoắt hiện màu hồng phấn, vừa đơn thuần vừa dâm dục.
Đây quả đúng là cơ thể trời sinh chỉ hợp để nam nhân hung hăng chịch.
“Nhìn, nhìn cái gì! Ánh mắt của ngươi là sao! Ngươi không tự thấy mình ghê tởm à?!”
Cảm nhận tầm mắt của Mục Tu cứ dừng lại trước ngực mình, Diệp Kính Tửu bị cậu ta nhìn nổi cả da gà. Cậu tức tối cắn môi dưới, ngừng tay không định cởi đồ tiếp.
Thật là ghê tởm. Tự dưng bị một tên biến thái đe dọa, còn bị tên đó dùng ánh mắt sỗ sàng nhìn bản thân…
“… Tiếp tục.”
Thiếu niên tuấn tú khàn giọng, ra lệnh không cần suy nghĩ.
Diệp Kính Tửu nhìn thẳng vào mắt người kia, cậu không nhịn được mà lui về phía sau một bước, trong lòng vừa sợ vừa hoảng hốt.
Ánh mắt đó là sao?
… Tựa như cậu ta sẽ ăn thịt cậu trong ngay giây tiếp theo vậy.
“Diệp Kính Tửu, tiếp tục.”
Đôi mắt thiếu niên âm u, cậu ta nâng mắt nhìn cậu rồi đe dọa: “Đừng để ta phải nói lần hai.”
“… Biết, biết rồi.”
Diệp Kính Tửu rụt đầu lại, không hiểu sao giọng điệu của cậu mềm yếu hẳn đi. Cậu không tình nguyện tiếp tục cởi đồ, chột dạ hỏi: “Có thật ngươi chỉ nhìn một chút thôi không?”
Tất chân trắng tinh bị kéo ra ném sang một bên làm lộ bàn chân xinh đẹp trắng trẻo, ngón chân mượt mà đáng yêu. Không ngoại lệ, ngay cả khớp xương ngón chân cũng hiện ra màu hồng phấn. Vào lúc này, đôi chân kia đang lo sợ co lại, hơi rụt về phía sau dưới cái nhìn đăm đăm của Mục Tu.
Ngay cả chân của Diệp Kính Tửu cũng thiếu chịch như vậy.
Mục Tu thầm mắng trong lòng, dương vật dưới háng ngày càng cương cứng, dựng thẳng đứng chọc vào đũng quần dựng thành một cái lều. Giọng cậu ta khàn đặc, thúc giục: “Sao ngươi cởi chậm thế? Định để ta nhìn kỹ hơn hay sao? Dâm tới vậy à.”
Ngươi mới dâm ấy! Cả nhà ngươi mới dâm!
Diệp Kính Tửu tức xanh mặt, nói: “Con mắt ngươi không đứng đắn nên nhìn cái gì cũng dâm cả!”
Mục Tu nhướng mày cười khẩy một cái, cũng không phản bác lại lời của cậu,
nhưng thái độ đó cũng đủ khiến Diệp Kính Tửu tức giận, cậu muốn lật mặt với cậu ta. Cậu cảm giác mình đang bị Mục Tu coi thành kỹ nữ bán thân, loại hạng người hèn hạ nhất.
Cảm giác bị người ta coi thường rồi sỉ nhục khiến Diệp Kính Tửu không muốn cởi đồ trước mặt Mục Tu nữa. Cậu dừng động tác, nhặt đồ dưới đất phủ lên người.
“Ngươi làm cái gì thế?”
Nhưng cậu vừa mới có động tác thì thiếu niên vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu bỗng dưng tiến lại gần, một tay cậu ta vòng qua bế bổng cậu lên. Diệp Kính Tửu chưa kịp hồi hồn thì đã bị ném lên giường. Sau đó, một cơ thể nóng hổi như lửa áp lên người cậu.
“Ngươi làm cái gì thế?! Buông ta ra!”
“Ta không buông. Tại sao vừa rồi ngươi không cởi? Ta chọc ngươi tức à?”
Tuy tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, nhưng Mục Tu lại cao hơn hẳn Diệp Kính Tửu một cái đầu, cơ thể cũng cường tráng hơn cậu. Hơi thở nóng rẫy của cậu ta phả lên mặt Diệp Kính Tửu, làm cậu cảm nhận được cảm giác bị xâm lược mãnh liệt. Lòng cậu vô cùng hoảng sợ, đẩy mạnh lồng ngực cậu ta hòng thoát khỏi giam cầm.
“Mục Tu! Buông ta ra!”
“Để ta liếm vú dâm của ngươi.”
Mục Tu khàn giọng nói, nhẹ nhàng chặn lại Diệp Kính Tửu đang giãy giụa. Cậu ta hạ người xuống, đầu sấn lại gần ngực Diệp Kính Tửu rồi dùng chóp mũi suồng sã cọ lên đầu vú của cậu.
Núm vú mẫn cảm bị chóp mũi hơi nhọn cọ sát đầy tình dục, cảm giác là lạ ập vào cơ thể của Diệp Kính Tửu. Hơi thở cậu chợt dừng lại, giọng nói run rẩy muốn kháng cự: “Đừng, đừng… Ưm…”
Diệp Tu không chờ Diệp Kính Tửu đồng ý đã vội vàng há miệng ngậm núm vú, mặc kệ người nằm trên giường ra sức ngăn cản, cậu ta dùng sức liếm mút núm vú hồng phấn, phát ra những chậc chậc dính nhớp. Bầu vú trắng trẻo của thiếu niên rất mềm mại, núm vú dâm đãng có cả vị sữa, cẩn thận nhấm nháp còn thấy ngòn ngọt.
Thực sự rất dâm.
Thứ dưới háng Mục Tu càng nóng bỏng hơn, cậu ta cảm thấy dương vật đang cứng phát đau. Mục Tu hung hăng ngậm vú Diệp Kính Tửu không chịu nhả, hàm răng sắc nhọn vừa ngậm vừa nhay cắn đầu vú mẫn cảm. Đầu lưỡi linh hoạt đánh vòng tròn xung quanh quầng vú màu anh đào, liếm tới khi hơi thở Diệp Kính Tửu rối loạn, trên bầu vú lấp lánh toàn vết nước bọt.
Người Diệp Kính Tửu co rúm, cơ thể mềm nhũn, eo nhỏ hạ thấp. Cậu chống cự muốn đẩy Diệp Tu ra nhưng tay thiếu niên vẫn cứng như sắt đè cậu xuống. Diệp Kính Tửu sốt ruột lắc đầu loạn xạ, giọng nói mềm mại của cậu mang theo tiếng nức nở: “Không được! Không được! Mục Tu, ngươi đã nói là chỉ nhìn thử thôi mà, ngươi đổi ý! Ngươi là đồ khốn.”
“Ta đổi ý đấy, ta là con chó.”
Mục Tu cười khàn đồng ý, dưới háng phồng lên thành một cục kề sát vùng kín bên dưới của Diệp Kính Tửu. Cậu ta di chuyển eo mang theo tình dục đụng mạnh vào nơi mẫn cảm của thiếu niên: “Diệp Kính Tửu, nếu ngươi không muốn đêm nay bị ta chịch, bị phá thân thì phải ngoan ngoãn nghe lời, rõ chưa?”
Mặt Diệp Kính Tửu tái nhợt, cậu cũng là nam nhân, đương nhiên biết thứ khổng lồ nóng rẫy đang kề sát bên dưới cậu kia là thứ gì.
Vậy mà tên chó này lại có phản ứng…
Tại sao? Không phải cậu ta thích đại sư huynh à? Quả nhiên tên biến thái này thấy sắc nổi lòng tham, thực sự không phải hạng tốt lành gì!
Lời đe dọa của Mục Tu có tác dụng lạ kỳ, thiếu niên chỉ đỏ mắt trừng cậu ta mà thôi, cơ thể không phản kháng mạnh như vừa rồi nữa. Mục Tu cười khẩy, cậu ta thả cổ tay bị giữ chặt của thiếu niên ra.
Dưới ánh đèn cơ thể thiếu niên trắng phát sáng, hô hấp Mục Tu trở nên nặng nề, duỗi tay sờ soạng từ dưới lên. Lòng bàn tay lướt qua làn da trắng mịn của thiếu niên, cảm giác bàn tay như đang chạm lên tơ lụa mềm mại nhẵn nhụi, cảm giác hơi hơi lạnh khiến người vuốt yêu thích không muốn ngừng.
Giọng cậu ta khàn đặc, hơi thở trầm đục, nói: “Diệp Kính Tửu, sao người ngươi lại lạnh thế? Thôi, để ta sưởi ấm cho ngươi.”
Vừa dứt lời, cậu ta đã không còn chút kiêng dè nào, Mục Tu sờ cơ thể thiếu niên mặc sức làm bậy.
Bàn tay Mục Tu không khách sáo vuốt ve khắp nơi, bàn tay thô ráp do luyện võ vuốt ve sờ soạng làn da mềm mại của người song tính khiến cậu thấy đau.
Diệp Kính Tửu không nhịn được “Ưm” một cái, cậu khẽ khàng thở dốc. Vành mắt cậu ửng hồng, nức nở nói: “Ngươi, ngươi đừng sờ lung tung… Xin ngươi mà… Xin ngươi tha cho ta…”
Cơ thể cậu mẫn cảm, sao chịu được cảnh bị người ta vuốt ve loạn xạ như vậy được. Diệp Kính Tửu cảm giác toàn thân nóng bừng mềm nhũn, ngay cả nơi xa lạ kia cũng hơi có phản ứng. Đây là lần đầu tiên trong đời Diệp Kính Tửu có loại phản ứng kỳ quái này, cậu vừa thẹn vừa dùng hai chân vặn vẹo, hòng che giấu phản ứng làm người ta thẹn thùng kia.
Ai ngờ Mục Tu lại tinh mắt hơn, cậu ta bật cười, hai tay thò xuống nâng đùi thiếu niên lên cao: “Không ổn rồi. Ta chỉ vội sờ soạng, giờ mới nhớ ra chưa kịp xem cái kia của ngươi.”
“Đừng mà…”
Eo Diệp Kính Tửu bị nhấc hẳn lên trong nháy mắt, đầu gối cậu đặt lên vai Mục Tu, hai chân bị ép mở rộng dâng khe thịt tới trước mặt Mục Tu.
“…”
Chóp mũi trên khuôn mặt sắc bén tuấn tú kia xuất hiện mồ hôi, yết hầu nhô cao lăn lộn đầy gợi cảm, hai mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ một lúc lâu không thốt nên lời.
Bầu không khí ngưng đọng, phải một lúc lâu sau Mục Tu mới khàn giọng cảm khái: “Diệp Kính Tửu, sao ngươi lại… Dâm như thế?”
Chỉ thấy âm vật lồ lộ trước mặt Mục Tu đang ướt đẫm sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Lỗ nhỏ hồng phấn vừa mũm mĩm lại hơi phồng lên trông vô cùng đầy đặn, trong khe chứa đầy nước dâm ngon miệng. Khi cơ thể bị nhấc bổng lên, nước dâm chảy tí tách từ lỗ nhỏ, rơi xuống quần áo của Mục Tu thấm ướt một mảng.
Dùng ngón tay đẩy khe thịt ra, Mục Tu phát hiện âm đế hồng hào giấu trong âm vật cương cứng lên vì nứng. Âm đế nho nhỏ vừa hồng vừa sưng, trông như từng bị vân vê rồi mới sưng thành cái dáng vẻ dâm đãng này. Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng như lửa của thiếu niên, lỗ nhỏ không khống chế được hơi co rúm lại như biết hô hấp, nước nhờn lấp lánh nhiễu ra từ lỗ nhỏ chảy đầy bàn tay.
Nâng mắt nhìn lên, dương ật của thiếu niên đã ngẩng cao từ lúc bị Mục Tu hết sờ lại liếm, lỗ tiểu trên quy đầu rỉ một ít dịch, hơi phất qua lại trong mắt Mục Tu, trông cậu dâm đãng như kỹ nữ.
Cả người Diệp Kính Tửu run lên, cậu nhục nhã xấu hổ giận dữ quay mặt sang một bên, đuôi mắt ửng đỏ rớm ra một giọt nước mắt: “… Đã nói đừng xem rồi.”
Hiện giờ thể diện của cậu đã bị ném sạch. Rõ ràng trong lòng không có cảm giác gì với nam nhân, nhưng cơ thể lại liên tục xuất hiện khoái cảm khi bị nam nhân vuốt ve liếm láp. Lỗ nhỏ chảy nước dâm nhỏ giọt lên quần áo Mục Tu, nhưng lại giống như đang rơi vào mặt cậu, làm cậu vô cùng khổ sở, chỉ muốn bật khóc một trận.
“Tự thấy dâm nên phát khóc?”
Mục Tu cười khẽ, lau nước mắt vương trên khóe mi Diệp Kính Tửu. Lòng bàn tay cậu ta lau đi giọt nước ướt át, trong lòng nóng bỏng như lửa: “Ngươi thấy xẩu hổ mà vẫn chảy ra nhiều nước dâm như thế, không phải là kỹ nữ thì là gì?”
Đã nhìn thấy bộ dạng dâm đãng khóc sướt mướt của Diệp Kính Tửu rồi thì sao Mục Tu có thể nhịn được?
Mục Tu kề sát âm vật, vươn đầu lưỡi ra liếm. Cậu ta vục mặt vào âm vật của cậu, trước mũi tràn ngập mùi hương dâm ngọt, cổ họng nuốt xuống nước dâm chảy ra từ lỗ nhỏ, dục vọng càng lúc càng dâng trào. Gốc đùi non mịn của Diệp Kính Tửu bị Mục Tu bóp chặt, da thịt cậu hiện lên vết bầm, mũi cao cọ sát âm đế đang sưng to, động tác vừa mê mệt vừa hung ác.
“Á… Đừng liếm! Ư, đừng liếm! Đồ khốn, ưm…”
Diệp Kính Tửu ngẩng cao cổ, đầu óc cậu trống rỗng. Lỗ nhỏ trống rỗng bị thiếu niên ra sức liếm láp, nước dâm bị hút sạch. Âm đế sưng đỏ bị sống mũi cao thẳng của thiếu niên cọ sát, đè nghiến đủ loại góc độ, ma sát tới khi ra toàn nước thì khoái cảm cũng ào ào xuất hiện.
“Đừng… Hức… Đừng…” Những tiếng nức nở cực nhỏ vang ra từ trong cổ họng Diệp Kính Tửu.
Cơ thể Diệp Kính Tửu không kiềm được run rẩy, môi âm hộ mũm mĩm bị thiếu niên dùng răng ngậm trong miệng, day nhẹ kéo về phía trước, ngay cả lỗ nhỏ mập mạp cũng đầy dấu hôn. Cậu khóc nghẹn ngào, nơi dưới eo nhỏ lại căng thẳng liên tục phun nước dâm.
Gương mặt Mục Tu bị bắn đầy nước dâm, cậu ta liếm môi giải phóng thứ đã căng cứng phát đau của mình ra ngoài. Dương vật cậu ta thô dài, chống bên ngoài âm vật của Diệp Kính tửu ma sát. Trên quy đầu tiết ra dịch bôi trơn, quy đầu ướt thẫm tràn ra một chút tinh dịch đậm đặc. Thân dương vật có màu xanh tím, do nín nhịn tình dục quá lâu nên gân xanh nổi xung quanh thân đang giật liên hồi.
Hai mắt Mục Tu sáng bừng, cậu ta đắm chìm vào dục vọng đột ngột xuất hiện này. Quy đầu ma sát chọc hờ vào âm vật ướt sũng nước nhờn, môi âm hộ từng chút bị đẩy ra làm lộ ra khe thịt hồng phấn, chọc tới tận cùng, quy đầu nghiền mạnh lên âm đế mẫn cảm. Ma sát âm đế tới độ vừa hồng vừa sưng, suýt thì rách cả da.
Mẹ nó. Bây giờ cậu ta chỉ muốn cắm dương vật vào khe thịt của Diệp Kính Tửu, phá rách màng trinh, hung hăng đụ Diệp Kính Tửu vừa bị phá trinh, đụ Diệp Kính Tửu phải lớn tiếng kêu gào, cầu xin cậu ta chịch mình mạnh hơn…
Nghĩ tới đây đầu Mục Tu nóng bừng, không nói không rằng đỡ dương vật nhắm thẳng vào khe thịt của Diệp Kính Tửu, nhét đầu khấc vào trong một chút.
Diệp Kính Tửu bị hành động nguy hiểm của cậu ta dọa bật khóc, không khỏi nghẹn ngào nói: “Đừng! Mục Tu, hu hu… Ta sợ, ta sợ lắm… Xin ngươi…”
Cậu không muốn bị nam nhân lôi ra chịch, dù bên dưới có trống rỗng thế nào cũng không muốn.
Cậu ghét mục Tu, bây giờ càng hận cậu ta hơn.
Động tác của Mục Tu khựng lại.
Mục Tu cúi đầu thấy Diệp Kính Tửu bị cậu ta dọa khóc sướt mướt, không ngăn được những tiếng nức nở nghẹn ngào. Thiếu niên dùng mu bàn tay che kín đôi mắt, trên mặt ướt đẫm nước, cơ thể run rẩy vì khóc.
Cậu ta dừng động tác, túm mạnh cánh tay Diệp Kính Tửu để thiếu niên làm lộ đôi mắt ra. Lúc hai mắt nhìn nhau, trong đôi mắt hạnh đẫm nước kia ngoài sợ hãi còn có cả vẻ chán ghét.
… Chán ghét?
Diệp Kính Tửu… Chán ghét cậu ta?
Tựa như có một chậu nước lạnh tạt lên đầu Mục Tu, khiến cậu ta tỉnh táo lại. Cơ thể cứng đờ tại chỗ một lúc lâu mới ý thức được hành động của mình lúc bị dục vọng làm lu mờ lí trí.
Suýt nữa, suýt nữa cậu ta đã cưỡng hiếp Diệp Kính Tửu…
Cảm giác nặng nề đè ập lên đầu Mục Tu, cậu ta rút dương vật đang chuẩn bị cắm vào ra ngoài, không bận tâm tới dương vật đang hừng hực khí thế mà chật vật mặc đồ lên người. Cậu ta lấy chăn che lại Diệp Kính Tửu trần truồng, sai đó cách xa khỏi giường đệm.
Diệp Kính Tửu không muốn nhìn cậu ta, chỉ quay mặt sang bên khác lặng lẽ rơi nước mắt. Những lễ nghi phép tắc từng học ở phái Tiêu Dao tua lại một lượt trong đầu Mục Tu, cậu ta cảm giác da mặt đau rát như vừa bị người ta tát một cái.
Thà rằng bị tát một cái vẫn hơn.
“…Xin lỗi.” Mục Tu nói.
Cậu ta bước qua ngưỡng cửa, lông mày cau chặt, sắc mặt rất kém. Trước khi đi nhìn lướt qua thấy Diệp Kính Tửu quay lưng về phía cậu ta, chỉ để lộ ra đỉnh đầu tròn tròn.
Mục Tu nghiến chặt răng, cậu ta đóng cửa rồi biến mất trong bóng tối.
——
Hôm sau.
Giờ Mão, Yến Lăng Khanh vẫn đứng ở nơi tu luyện chờ tiểu sư đệ tới như cũ. Mãi tới khi mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi vẫn không thấy tiểu sư đệ đâu.
Lúc đầu hắn tưởng tiểu sư đệ dậy muộn, nhưng chờ một lúc lâu rồi hắn lại lo lắng không biết liệu có phải tiểu sư đệ bị bệnh gì không. Vì vậy Yến Lăng Khanh đã đứng dậy đi tới nơi ở của tiểu sư đệ. Tới nơi thấy cửa phòng đóng kín, hình như tiểu sư đệ vẫn ở trong phòng. Hắn dùng linh lực thăm dò, thực sự thấy tiểu sư đệ đang nằm trên giường.
Yến Lăng Khanh gõ cửa phòng, nhẹ nhàng nói: “Tiểu sư đệ? Đệ đang ở trong phòng sao?”
Căn phòng yên lặng, không ai lên tiếng đáp lại.
Yến Lăng Khanh càng lo hơn, không biết tiểu sư đệ có mắc bệnh thật không.
Hay là do hôm qua tu luyện muộn quá nên mới vậy? Nếu thực sự là do tu luyện mệt nhọc quá mà bệnh thì…
Nghĩ tới đây, Yến Lăng Khanh hơi tự trách bản thân.
Thấy người trong phòng không trả lời, Yến Lăng Khanh quyết định mở cửa xem tiểu sư đệ thế nào.
Hắn đẩy cửa phòng, khẽ nói: “Tiểu sư đệ, thất lễ rồi.”
Tới khi bước vào phòng chỉ thấy có một bọc chăn nhỏ trên giường, còn tiểu sư đệ thì đang nằm bên trên. Nghe thấy tiếng mở cửa, bọc chăn nhỏ kia chuyển động hai cái, sau đó lại tiếp tục giả chết.
Yến Lăng Khanh thầm thấy buồn cười, hắn đi tới cạnh giường rồi nói khẽ: “Tiểu sư đệ sao thế? Có phải mắc bệnh rồi không?”
Giọng nói đặc sệt giọng mũi vang lên: “… Không mắc bệnh.”
“Là do hôm qua sư huynh bắt tu luyện gắt quá phải không? Làm Kính Tửu buồn?”
“… Không phải, không liên quan tới sư huynh.”
Giọng mũi đặc sệt quá rõ ràng. Yến Lăng Khanh vừa nghe đã biết tiểu sư đệ vừa khóc.
Sao lớn tướng rồi mà vẫn thích khóc thế?
Yến Lăng Khanh bất lực ngồi ở mép giường, hắn vỗ lên cục phồng phồng dưới chăn, dỗ dành từng chút một: “Hay là nhớ cha nương?”
“… Không phải… Nhưng cũng nhớ một chút.”
Yến Lăng Khanh cúi đầu ôn tồn nhỏ nhẹ khuyên: “Tuy ta không biết tiểu sư đệ bị sao mà lại đau lòng như thế, nhưng Kính Tửu có nhớ hôm qua sư huynh hứa gì với ngươi không?”
“… Nhớ.”
Thiếu niên trong chăn khựng lại, nói: “Đại sư huynh nói nếu ta bị ức hiếp sẽ xả giận giúp ta.”
Yến Lăng Khanh gật đầu: “Đúng thế. Sư huynh đã hứa đương nhiên sẽ làm, nếu Kính Tửu ấm ức chuyện gì thì phải nói với sư huynh, lúc đó sư huynh mới xả giận giúp ngươi được. Có phải không?”
Lời nói chân thành thật tâm làm thiếu niên động lòng, cục tròn trong chăn hơi giật nhẹ, một cái đầu thò ra ngoài.
Yến Lăng Khanh mới thấy đã đau lòng không thôi.
Vành mắt tiểu sư đệ sưng đỏ, mũi cũng đỏ bừng do khóc. Lông mi ướt đẫm, rõ ràng trước khi hắn vào đây vẫn còn đang khóc.
Yến Lăng Khanh thở dài, bàn tay đặt lên mái tóc đen mềm mại của thiếu niên dịu dàng an ủi: “Kính Tửu nhà ta là nam tử hán, không khóc nha?”
Không an ủi không sao, vừa an ủi Diệp Kính Tửu lại không nhịn được. Cậu nhếch môi cố gắng áp chế xuống, nhưng vẫn không kiềm được vành mắt ngày càng nóng lên. Cậu nhào vào lòng Yến Lăng Khanh gào khóc, nước mắt nước mũi tèm lem bôi hết lên quần áo trắng tinh của hắn: “Đại sư huynh… Hu hu… Đại sư huynh… Hu hu…”
Yến Lăng Khanh cũng không chê bai, khi thiếu niên nhào lên người mình, hắn chỉ cảm thấy tiểu sư đệ cực kì gầy gò, lúc bổ nhào vào lòng không có chút sức nặng nào.
Nhưng chút cảm xúc ấy nhanh chóng bị tầm nhìn nhấn chìm.
Tầm mắt Yến Lăng Khanh dừng lại vết hôn tươi đẹp trên cần cổ trắng tinh của thiếu niên, hai mày hắn hơi nhíu lại. Hắn nhìn kỹ thêm lần nữa thì thấy đồ trên người thiếu niên rối loạn, cánh tay trắng như ngó sen phủ đầy dấu răng và vết hôn. Dấu răng rất sâu, có những nơi thậm chí còn thấy cả tia máu, tràn ngập ý vị muốn chiếm cậu làm của riêng.
“Cậu ấy là của ta.”
Dấu hôn trên người Diệp Kính Tửu kiêu ngạo biểu thị quyền chiếm hữu công khai trên cơ thể này.
Sắc mặt Yến Lăng Khanh tối đen, ánh mắt lạnh lẽo.
Là ai… Ai đã chạm vào tiểu sư đệ?
—
Phần trứng màu:
Diệp Kính Tửu rướn cần cổ dài, giương cằm lên, cậu đỏ mặt ngồi lên người nam nhân. Cậu nắm chặt ống tay áo nam nhân, cảm nhận răng nanh sắc nhọn của nam nhân đặt lên yết hầu yếu ớt của mình, cậu sợ tới mức hơi thở hỗn loạn: “Ma, ma tôn…”
“Suỵt, đừng nói chuyện.” Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười khẽ của nam nhân vang lên, hắn vươn đầu lưỡi liếm láp yết hầu yếu ớt của thiếu niên, đầu mùi cọ bên tai cậu, khẽ nói: “Cảm nhận cho tốt.”
Từ yết hầu tới cằm, từ xương quai xanh tới đầu vú trước ngực, sau đó tới rốn, những cái ve vuốt đầy tình dục khiến thiếu niên run lẩy bẩy. Cậu tựa như một con búp bê Tây Dương xinh xắn, nhỏ bé đáng thương nằm trong lòng ma tôn, cả người như bị thân hình nam nhân bao trọn. Đôi chân dài trắng dán sát hai bên sườn nam nhân, hoa văn màu vàng kim trên nền đen làm nổi bật đôi chân trắng lóa của thiếu niên.
Ngón tay thon dài của ma tôn xuyên qua mái tóc dài đen nhánh, lời khen ngợi phát ra từ cổ họng: “Kính Tửu… Ngươi rất đẹp.”
Hắn nâng gương mặt thiếu niên lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ thắm, khóe miệng nhếch lên sau đó ngẩng mặt ấn môi hôn.
Hơi thở thiếu niên sạch sẽ, ngon ngọt, khiến hắn phải vội vàng thưởng thức món điểm tâm ngọt ngào mỹ vị này.
Ma tôn nắm tay thiếu niên, hướng dẫn cậu sờ vào dương vật đã ngẩng cao của mình. Lòng bàn tay non mịn áp lên quy đầu, cảm nhận được tinh dịch dính nhớp trong lòng bàn tay. Người nam nhân cười khẽ tựa như ác ma dụ dỗ người ta sa đọa, vừa hôn lên cơ thể thiếu niên vừa dụ dỗ: “Cứ làm vậy đi, tốt lắm, Kính Tửu, tiếp tục đi…”
Diệp Kính Tửu hạ mắt xuống, hai hàng mi dày dặn chớp mấy cái. Mặt cậu đỏ bừng, khi cảm nhận được những cái hôn nhỏ nhặt của nam nhân và dương vật giật giật trong lòng bàn tay thì nước dâm trong hoa huyệt chảy ra ngoài, làm ướt nhẹp lớp vải ngăn cách phần hạ bộ đang dán lên nhau của hai người.
“Dương vật của ma tôn lớn quá…” Diệp Kính Tửu cắn môi dưới khẽ nói.
Nam nhân bật cười, hôn lên giữa đầu lông mày thiếu niên như đang khen ngợi: “Lỗ nhỏ ngứa rồi sao? Kính Tửu…”
“Dạ…”
“Vậy thì tự ngồi lên đi, bé ngoan.”