[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 49

Trong một khoảng thời gian rất dài sau khi người giấy nhỏ hóa thành tro, Yến Lăng Khanh vẫn chưa kịp phản ứng.
Trong ký ức, người giấy nhỏ kia dù nói chuyện chậm rãi, luôn một lòng muốn bảo vệ hắn, vậy mà chỉ trong một khoảnh khắc đã bị ma hỏa nuốt chửng, không để lại dù chỉ một chút tro tàn.
Yến Lăng Khanh rất yếu.
Khi người giấy nhỏ bị ngọn lửa nuốt chửng mà hắn không có chút năng lực nào để bảo vệ, hắn đột nhiên ngộ ra một đạo lý.
Kẻ yếu không có quyền lựa chọn.
Yến Lăng Khanh không bảo vệ nổi một người giấy nhỏ bé, càng không thể bảo vệ được thiếu niên đứng sau người giấy nhỏ ấy.
Khi sư tôn ép buộc tiểu sư đệ, có lẽ Yến Lăng Khanh còn có thể oán trách sư tôn, đặt lên sư tôn một gông xiềng đạo đức.
Nhưng những người khác thì sao? Họ không thân không thích với Yến Lăng Khanh, càng không thể vì thái độ của hắn mà do dự. Khi nhìn tiểu sư đệ song tính có thể chất lô đỉnh, ánh mắt của họ đầy tham lam và nóng bỏng, và sự tham lam ấy sẽ khiến họ hành động, bất kể tiểu sư đệ có muốn hay không.
Chỉ vì yếu đuối là tội lỗi nguyên thủy.
Yến Lăng Khanh không có khả năng bảo vệ Diệp Kính Tửu của hắn, thậm chí ngay cả món quà mà Diệp Kính Tửu tặng hắn cũng không thể giữ được.
Tầm nhìn của hắn trở nên mờ mịt.
Đêm nay ánh trăng sáng trong veo, bóng dáng đen kịt kia đứng trên cỗ kiệu hoa lệ, đáy mắt tràn ngập sự chế giễu và khinh miệt.
Bóng tối trong tầm nhìn đang lan rộng.
Nguyên Anh vỡ nát đã gây tổn thương nghiêm trọng cho cơ thể Yến Lăng Khanh, cảm giác ngứa ran nơi cổ họng khiến hắn không nhịn được mà ho khẽ, máu đen bẩn thỉu phun ra, bắn lên bộ y phục vốn đã nhuộm đỏ máu từ trước.
Âm thanh bên tai mơ hồ xoay vòng, trước khi chìm vào bóng tối hoàn toàn, Yến Lăng Khanh nắm chặt tay mình.
Như thể bằng cách này, hắn có thể cố gắng nắm giữ một thứ gì đó.
Một thứ… vô cùng quan trọng đối với hắn.
“Yến Lăng Khanh! Yến Lăng Khanh!”
Yến Lăng Khanh hoàn toàn mất đi ý thức khiến người giấy nhỏ hoảng loạn. Nó tạm thời ngăn chặn vết thương của Yến Lăng Khanh, lo lắng nhìn về phía sư tổ.
Hoa Bất Tiếu cùng với cỗ kiệu biến mất dưới ánh trăng.
Sầm Lan thu hồi ánh mắt, hai ngón tay điểm lên giữa trán Yến Lăng Khanh, truyền linh lực vào cơ thể gần như cạn kiệt của đồ đệ yêu quý.
Sau khi kiểm tra thương thế của Yến Lăng Khanh, ánh mắt Sầm Lan lạnh băng, bình tĩnh buông tay xuống.
Người giấy nhỏ còn lo lắng hơn cả chính y: “Sư tổ, vết thương của Yến Lăng Khanh…”
“Không sao, chỉ là Nguyên Anh vỡ nát, chưa tổn thương đến cốt cách.”
Sầm Lan cụp mắt, nhìn đồ đệ yêu quý toàn thân bê bết máu, bất tỉnh nhân sự, ánh mắt y phức tạp: “Ăn chút khổ sở này, đối với hắn mà nói cũng chưa chắc là chuyện xấu.”
Có lẽ sẽ khiến hắn nhận ra hiện trạng của mình, biết khó mà lui.
Người giấy nhỏ khựng lại, hiểu được ý chưa nói hết của sư tổ, không tiếp tục lải nhải về chuyện của Yến Lăng Khanh nữa.
Nhưng người giấy vừa rồi vốn do Diệp Kính Tử gấp ra…
Người giấy nhỏ vốn là con rối giấy do sư tổ gấp ra, nên đương nhiên có thể cảm nhận được chút khoái cảm kín đáo trong lòng sư tổ vừa rồi khi y thấy người giấy của Diệp Kính Tửu bị ma hỏa nuốt chửng.
Việc người giấy bị thiêu hủy thực ra không phải chuyện quá nghiêm trọng. Trừ khi chính chủ nhân ban đầu của người giấy có ý định hủy diệt nó thì nó mới thực sự chết đi.
Người giấy nhỏ biết rõ, sư tổ không phải ghét bỏ nó. Bí thuật gấp rối vốn là do sư tổ truyền dạy cho Diệp Kính Tửu, thứ y kiêng kỵ đương nhiên không phải bản thân người giấy nhỏ.
Mà là sự ra đời của người giấy nhỏ – thứ được xem như “món quà”, mang ý nghĩa “che chở”.
Diệp Kính Tửu là đạo lữ mà sư tổ đã chọn.
Hơn ai hết, người giấy nhỏ hiểu rõ sự bá đạo trong thâm tâm của sư tôn. Y tuyệt đối không thể chia sẻ người mình yêu với bất kỳ ai.
Dù đó là đệ tử mà y yêu thương nhất.
—
Qua giờ Tý, chính là ngày sinh của Diệp Kính Tửu.
Kỳ phát tình đến đúng hẹn, như sóng triều cuốn qua cơ thể và lý trí của Diệp Kính Tửu.
Cùng lúc đó, dấu ấn thần thức bị phong ấn trong biển ý thức của Diệp Kính Tửu cũng mơ hồ có dấu hiệu nới lỏng.
Sầm Lan có thể từ chút biến đổi nhỏ bé ấy mà mơ hồ cảm nhận được vị trí của Diệp Kính Tửu.
Ở hướng Tây Bắc.
Y không chút do dự, nắm lấy thời cơ khi dấu ấn thần thức còn phản ứng, mang theo Yến Lăng Khanh đang hôn mê, bay nhanh về phía Tây Bắc của nước Đại Nhạn.
Sầm Lan biết rõ ý đồ lần này của Hoa Bất Tiếu. Việc Hoa Bất Tiếu tiêu diệt người giấy dùng để dẫn đường đã xác nhận rằng hiện tại hắn đã biết Diệp Kính Tửu đang ở đâu.
Tuy Sầm Lan có ý định bám theo Hoa Bất Tiếu, nhưng dù thực lực hiện tại của Hoa Bất Tiếu không bằng y, việc che giấu hành tung của hắn trước mặt y lại quá đơn giản.
Hoa Bất Tiếu biết vị trí của Diệp Kính Tửu vì hắn đã đoán ra danh tính kẻ đứng sau mua Diệp Kính Tửu.
Nếu Hoa Bất Tiếu đoán được, thì Sầm Lan dựa vào cảm ứng yếu ớt và suy đoán của mình, cũng đoán ra được Diệp Kính Tửu hiện đang ở đâu.
Chính là trong hoàng cung nước Đại Nhạn.
Nước Đại Nhạn có lãnh thổ rộng lớn. Hiện Sầm Lan đang ở biên giới nước Đại Nhạn, nếu muốn từ biên giới đến kinh thành, một tu sĩ kỳ Nguyên Anh cần ít nhất bảy tám ngày.
Nhưng với tu vi đã bước vào hậu kỳ Độ Kiếp như Sầm Lan, thậm chí không cần đến hai canh giờ.
Vấn đề nằm ở màn chắn hình bán cầu bao quanh toàn bộ kinh thành.
Đó là màn chắn ức chế tu vi.
Loại màn chắn này tương tự như tiểu thế giới chỉ cho phép tu sĩ trẻ tuổi vào rèn luyện. Những tu sĩ vượt quá quy định của tiểu thế giới sẽ bị tiểu thế giới tự động loại bỏ ra ngoài——
Trừ khi tu sĩ ấy tự ức chế tu vi của mình và không được khôi phục tu vi trong tiểu thế giới, dùng cảnh giới ban đầu để áp đảo người khác.
Phá hủy màn chắn này không phải là khó, nhưng mấu chốt là tốn thời gian. Với tu vi đệ nhất thiên hạ của Sầm Lan cũng cần ít nhất mười ngày.
Mà hiện tại, thứ Sầm Lan thiếu nhất chính là thời gian.
Kinh đô nước Đại Nhạn yêu cầu tu sĩ khi vào kinh thành phải giảm tu vi xuống dưới Nguyên Anh kỳ.
Sầm Lan muốn vào kinh thành thì cần phải hạ tu vi xuống Kim Đan hậu kỳ. Y mua một cỗ xe ngựa, để người giấy nhỏ làm phu xe, đưa họ vào kinh thành.
Trong thời gian đó, đội ngũ muốn vào kinh thành xếp hàng dài dằng dặc. Họ phải xếp hàng ngoài cổng thành, tiến vào theo dòng người. Mãi đến giờ Thìn, khi trời vừa hửng sáng, họ mới vào được kinh thành.
Đến trạm kiểm soát, vệ binh gác cổng hỏi lý do. Yến Lăng Khanh đang hôn mê bất tỉnh trở thành lý do hoàn hảo. Chỉ cần để vệ binh nhìn qua hai cái, họ lập tức tỏ vẻ thương cảm thả đi, còn nhiệt tình giới thiệu tất cả các y quán nổi tiếng trong kinh đô.
Người giấy nhỏ tự cảm thán, quả nhiên đây là một thế giới coi trọng nhan sắc. Nếu là một tu sĩ có diện mạo tầm thường bị thương đi khám bệnh, làm gì có chuyện chỉ cần để lính canh nhìn hai mắt là có thể dễ dàng thông qua.
Nghĩ như vậy, nó bỗng dưng có chút suy đoán về Diệp Kính Tửu.
Lúc đầu tên ngốc này thích Yến Lăng Khanh, chẳng lẽ cũng chỉ vì đối phương trông đẹp mắt sao?
—
Vừa mới tiến vào kinh thành, Yến Lăng Khanh đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Bầu không khí trong xe ngựa chìm vào sự tĩnh lặng. Sầm Lan im lặng nhìn chằm chằm đệ tử mà mình đã tận tay dạy dỗ suốt bao năm, ánh mắt sâu không lường được.
Cơn đau trên cơ thể đã thuyên giảm đi nhiều, Yến Lăng Khanh cố gắng mở mắt, còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của sư tôn: “Tỉnh rồi?”
Cảm giác mơ hồ khi vừa mở mắt nhanh chóng tan biến trong lời hỏi của sư tôn.
Yến Lăng Khanh chống tay xuống đệm mềm để ngồi dậy, hàng mi dày rợp khẽ cụp xuống, chắp tay cúi đầu nói nhỏ: “Đệ tử cảm tạ sư tôn đã ra tay cứu giúp.”
Sầm Lan không đáp lại, cũng không nhắc đến chuyện Yến Lăng Khanh đã đập vỡ ngọc bội liên lạc, chỉ thản nhiên nói: “Lăng Khanh, một mình ngươi đến Ma Cung, chẳng qua là không biết tự lượng sức, tự tìm đường chết.”
Y hoàn toàn không chừa chút thể diện nào cho Yến Lăng Khanh, chỉ lạnh giọng tiếp tục: “Nếu Hoa Bất Tiếu không kiêng kỵ bản tọa mà quyết tâm giết ngươi, ngươi định làm thế nào? Chẳng lẽ lại để bản tọa lo liệu hậu sự cho ngươi?”
Bàn tay đang chắp lại bất giác siết chặt hơn. Yến Lăng Khanh cúi đầu thấp hơn nữa, những sợi tóc dài rũ xuống che khuất sắc mặt hắn, chỉ có thể nghe thấy giọng nói ôn hòa của hắn vang lên: “… Sư tôn, đệ tử đã biết sai.”
Có lẽ không ngờ Yến Lăng Khanh lại nhận sai nhanh như vậy, thần sắc Sầm Lan thoáng sững lại.
Y đã nuôi nấng Yến Lăng Khanh từ nhỏ, đương nhiên hiểu rõ dù vẻ ngoài hắn có ôn hòa nhã nhặn đến đâu, bản chất bên trong lại vô cùng cứng đầu. Một khi đã quyết định điều gì, dù có liều mạng hắn cũng muốn làm cho bằng được.
Việc hắn một mình đến Ma Cung đã là quyết định mà hắn tự cho là đúng, Sầm Lan vốn nghĩ rằng hắn sẽ tranh luận với mình.
—— Nếu như người giấy nhỏ mà Diệp Kính Tử tặng cho Yến Lăng Khanh chưa hóa thành tro bụi.
Một chiêu kia của Hoa Bất Tiếu thật sự có hiệu quả như thế? Khiến đệ tử của y biết khó mà lui?
… Không hẳn.
Nhưng nếu thật sự như vậy…
Yến Lăng Khanh vẫn cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm. Sầm Lan thu lại ánh mắt, lạnh nhạt đáp một tiếng, sau đó dặn dò: “Sau này hãy tập trung tâm tư vào việc tu hành, chớ vì tình cảm hồng trần mà nông nổi nhất thời, làm ra chuyện ngu xuẩn, khiến bản tọa mất mặt.”
Lời này của y vừa là thật lòng, vừa là dò xét.
Nếu là trước đây, khi nghe thấy những lời này, nhất định đại đệ tử của y sẽ chẳng thèm để ý đến tình thầy trò, lạnh lùng tranh luận với y. Nhưng lúc này, Yến Lăng Khanh lại không có chút phản ứng nào, chỉ nhẹ giọng đáp: “Đệ tử đã rõ.”
Hắn không để cho Sầm Lan có thời gian suy nghĩ quá nhiều, giọng nói ôn hòa nhưng trầm thấp: “Sư tôn, hôm nay là sinh nhật của tiểu sư đệ. Hiện tại Kính Tửu… đang trải qua cơn sốt cao trong kỳ phát tình, y đang đợi chúng ta đến cứu. Nhưng sư tôn, Kính Tửu… không thể đợi chúng ta quá lâu.”
Sầm Lan nhíu mày, không khí lạnh lẽo trong xe ngựa càng thêm băng giá. Y trầm giọng: “Đương nhiên bản tọa biết.”
Sầm Lan biết rõ, tìm thấy Diệp Kính Tửu càng sớm thì càng có thể ngăn cản những chuyện y không muốn thấy xảy ra.
Nhưng hiển nhiên Yến Lăng Khanh không hiểu rõ về kỳ phát tình của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, hoặc cũng có thể tư liệu hắn từng đọc không đủ để hắn nhận thức đầy đủ về nó.
Còn Sầm Lan thì biết kỳ phát tình của Diệp Kính Tửu đã dừng lại.
Nếu như Diệp Kính Tửu vẫn còn trong kỳ phát tình, đáng lẽ y đã sớm nhận ra khí tức của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh rồi.
Hương thơm ngọt ngào đặc trưng này, khi cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh chưa được thỏa mãn, sẽ khuếch tán nhanh chóng ra bên ngoài. Càng là tu sĩ có tu vi cao, thì sức cám dỗ của mùi hương này đối với họ càng chí mạng.
Nhưng lúc này, y không hề ngửi thấy dù chỉ một chút mùi hương nào từ Diệp Kính Tửu.
Nói cách khác, ngay khi kỳ phát tình của Diệp Kính Tửu vừa mới bắt đầu, đã có người ở bên cạnh y, thỏa mãn ham muốn của y.
Khi Sầm Lan nhận ra điều này, nếu không phải vì đạo đức ràng buộc, e rằng y đã sớm tàn sát tất cả tu sĩ xung quanh để trút cơn giận dữ đang thiêu đốt trong lòng.
Thế gian này nên cảm thấy may mắn vì vị sư tổ của phái Tiêu Dao, kẻ gần như ngang hàng với thần minh, vẫn còn giữ lại một chút đạo đức làm người.
Bằng không, những gì họ phải đối mặt sẽ là một thảm họa tận thế, một bạo quân đủ sức thống trị cả thế gian.
Bầu không khí lại rơi vào tĩnh lặng, nhưng xe ngựa đang tiến về hoàng cung dần dần chậm lại.
Yến Lăng Khanh định xuống xe xem xét tình hình, nhưng bị Sầm Lan ngăn lại.
Người giấy nhỏ vốn làm phu xe đã bị ngoại lực xé nát.
Qua lớp màn che, một giọng cười trầm thấp, ngả ngớn vang lên ngay bên ngoài: “Bản thân ta vốn không muốn tới đây chịu chết, nhưng lại nhận được tử lệnh của bệ hạ. Nếu Sầm tôn chủ muốn vào hoàng cung, e rằng trước tiên phải vượt qua cửa ải này.”
Sát ý nồng đậm xuyên qua tấm màn, từ bốn phương tám hướng đâm thẳng đến Sầm Lan và Yến Lăng Khanh.
Thương thế của Yến Lăng Khanh vẫn chưa hồi phục, nhưng hắn vẫn siết chặt thanh kiếm chưa rời vỏ, chuẩn bị nghênh chiến, tận hết bổn phận của một đệ tử.
Nhưng trước khi Sầm Lan kịp ngăn hắn lại, giọng nói bên ngoài lại vang lên, mang theo ý cười: “Sầm tôn chủ, hiện tại tâm trạng ta không tốt lắm, chẳng có hứng thú đi lấy mạng con kiến. Nếu như ngài cũng chưa muốn để đệ tử của mình chết, thì hãy ra ngoài giao đấu một trận đi.”
Bàn tay nắm lấy chuôi kiếm siết chặt hơn, Yến Lăng Khanh trầm mặc nhìn về phía sư tôn. Sầm Lan không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng dặn dò: “Ngồi yên tại chỗ.”
Hắn nhìn sư tôn bước ra khỏi xe ngựa, lắng nghe những tiếng đối thoại và âm thanh giao đấu vọng lại từ bên ngoài lớp màn che.
Nhưng trong lòng hắn, một cảm xúc bị hắn đè nén bấy lâu nay lại đang không ngừng dâng trào.
“Ngươi thực sự không có chút oán hận nào sao?”
Ma âm mà Hoa Bất Tiếu gieo xuống vào đêm đó, Yến Lăng Khanh từng tưởng rằng mình đã diệt trừ, nhưng không ngờ rằng nó đã âm thầm bén rễ trong lòng hắn.
Oán hận.
Oán hận sư tôn đã lén lút phá vỡ giới hạn luân lý? Oán hận Kính Tửu đã giấu diếm chuyện quan trọng với hắn?
… Không.
Hiện tại, hắn chỉ đang oán hận chính sự vô năng và yếu đuối của mình.
Hận bản thân rõ ràng đến để cứu Kính Tửu, nhưng lại không thể trừng phạt bất kỳ kẻ nào đã làm nhục y.
Yếu đuối chính là tội lỗi.
Hắn là kẻ yếu, điều đó có nghĩa là hắn không có bất cứ quyền chủ đạo nào.
Và bất kỳ kẻ nào mạnh hơn hắn đều có thể chèn ép đạo lữ của hắn, người hắn yêu thương nhất.
Kính Tửu của hắn.
Linh khí trong cơ thể Yến Lăng Khanh hỗn loạn, giữa trán mơ hồ xuất hiện một luồng khí đen, đôi mắt hắn so với ngày thường càng trở nên lạnh lùng.
Hơn bất kỳ lúc nào, hắn càng hiểu rõ bản thân phải làm gì, làm thế nào mới có thể giữ chặt tiểu sư đệ yêu thương của hắn bên cạnh.
Vĩnh viễn không chia lìa.
Đúng lúc này, xa giá được ma hỏa dẫn đường, cũng đang tiến về phía hoàng cung, dần dần dừng lại.
Ngọn ma diễm vốn cháy rừng rực bị một bàn tay che phủ, dễ dàng dập tắt.
Nam nhân nằm nghiêng trên ghế trong kiệu, khẽ nheo mắt, vẻ không hài lòng hiện rõ.
“Liễu Khuê Dao.”
Liễu Khuê Dao cười tủm tỉm rút tay về, mái tóc dài màu nâu nhạt xõa xuống vai. Đôi mắt xanh biếc của gã ngập tràn ý cười, hướng về Hoa Bất Tiếu trong kiệu mà chào hỏi: “Ma tôn đừng dùng vẻ mặt đó nhìn tại hạ chứ. Tại hạ cũng chẳng muốn đến chịu chết đâu. Nhưng chẳng thể làm gì khác khi nhận lệnh tử từ bệ hạ. Nếu như…”
“Sầm Lan có thể không nhìn thấu trò che mắt của ngươi, nhưng đừng nghĩ bổn tôn không thấy.”
Hoa Bất Tiếu nói: “Ngươi vốn là kẻ tiếc mạng chó của mình, thuật phân thân của ngươi quả thực vô cùng tinh diệu. Dù có khác với những pháp thuật phân thân thông thường, nhưng xét cho cùng cũng không quá khác biệt.”
“Nhưng mấy chuyện này chẳng quan trọng. Bổn tôn chỉ tò mò…”
Nam nhân tuấn mỹ mà tà mị cao ngạo nhìn xuống Liễu Khuê Dao ngoài kiệu: “Sự trì hoãn của ngươi có thể mang lại cơ hội gì cho tên hoàng đế Đại Nhạn kia?”
Ý cười trong mắt Liễu Khuê Dao càng sâu hơn: “Cơ hội gì à, đợi ma tôn đến hoàng cung, mọi thứ sẽ rõ ràng thôi.”
“Vậy thì, bây giờ…”
Liễu Khuê Dao liếm môi, nở nụ cười rạng rỡ. “Chúng ta hãy đoán xem, trong trận chiến giữa tại hạ và ma tôn với tu vi bị áp chế, ai sẽ là kẻ chiến thắng đây?”
“Không tự lượng sức mình.”
—
Muốn nhanh chóng tìm được Diệp Kính Tửu không chỉ là mục tiêu của nhóm Sầm Lan, mà còn của Hoa Bất Tiếu, và có lẽ là cả… Liễu Khuê Dao.
Liễu Khuê Dao vốn nghĩ mình có thể trì hoãn cho Lâm Thời Chiêu nửa tháng, nhưng ai ngờ mới vài ngày, cả Sầm Lan lẫn Hoa Bất Tiếu đều đã xác định được vị trí của Diệp Kính Tửu.
Thật khiến người ta phải tiếc nuối.
Tiếc cho tiểu hoàng đế ốm yếu kia, vừa mới đón tia sáng của cuộc đời, e rằng đã phải kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi mà đáng thương của mình.
Điều này cũng có nghĩa Lâm Thời Chiêu không thể thực hiện lời hứa sẽ trả Diệp Kính Tửu lại cho gã.
Nếu đã vậy, Liễu Khuê Dao đành tự mình đến đòi lấy.
Thế lực của Trích Tinh Các ngày càng lớn mạnh, sớm đã nắm rõ kinh thành nước Đại Nhạn. Thêm vào đó, Liễu Khuê Dao đã nhiều lần ra vào hoàng cung, nên sau khi cắt đuôi Hoa Bất Tiếu và Sầm Lan, gã nhanh chóng lẻn vào trong cung.
Khi Liễu Khuê Dao đến tẩm cung nơi giấu Diệp Kính Tửu, trời đã khuya.
Lúc đó, Thẩm Chi đang vừa khóc lóc giả tạo vừa chịch mạnh vào lỗ sau ẩm ướt của Diệp Kính Tửu. Liễu Khuê Dao gõ vào màn chắn mà Thẩm Chi dựng lên, thấy đối phương không phản ứng, gã cười tươi rồi đạp nát bằng một cước.
Thẩm Chi vội vàng cho Diệp Kính Tửu – người đã mất lý trí trong cơn sóng tình uống Ức Tình Đan. Sau đó, mặt không đổi sắc, dưới ánh nhìn của Liễu Khuê Dao, hắn tiếp tục chịch Diệp Kính Tửu đang không ngừng nức nở.
Liễu Khuê Dao nhướng mày: “Chơi cũng dữ dội đấy.”
Từ ngoài gã đã nghe tiếng khóc giả tạo của Thẩm Chi, chỉ liếc mắt đã biết lão già này đang tính toán gì.
Liễu Khuê Dao bước đến gần Diệp Kính Tửu, ngồi xổm xuống, bóp cằm Diệp Kính Tửu ngắm nghía: “Ừm, hoàn toàn không còn ý thức rồi nhỉ.”
Thẩm Chi không hài lòng với lực đạo thô bạo của Liễu Khuê Dao: “Liễu thúc thúc, ngươi nhẹ tay chút đi, cằm của Tiểu Tửu sắp bị ngươi bóp tím rồi.”
Liễu Khuê Dao nhướng mày, ánh mắt lạnh đi. Gã thô bạo túm lấy tóc Thẩm Chi, khiến Thẩm Chi đau đớn cầu xin tha thứ: “Ta đã nói rồi mà, bị một con quái vật già hơn ta nhiều gọi là thúc thúc sẽ khiến ta cực kỳ, cực kỳ không vui đâu nhé?”
Móng tay Liễu Khuê Dao cắm vào da đầu Thẩm Chi, giọng điệu lạnh lẽo dị thường: “Nói mới nhớ, rõ ràng người giao dịch với ta là tiểu hoàng đế. Sao vậy, Thẩm Chi, ngươi dám cả gan ăn vụng trên đầu kim chủ của ngươi à?”
“Liễu các chủ nhẹ tay chút đi mà, người ta đau lắm.”
Thẩm Chi không cố giằng ra khỏi bàn tay đang túm tóc mình. Rõ ràng móng tay sắc nhọn của đối phương đã đâm vào da đầu hắn, nhưng không hề rỉ ra chút máu nào.
Dương vật cương cứng của hắn vẫn còn nằm trong lỗ sau của Diệp Kính Tửu. Lúc này đang ở giới hạn sắp xuất tinh, tóc bị Liễu Khuê Dao giật mạnh, lỗ tiểu phình to lập tức thả lỏng. Tinh dịch đặc sệt phun mạnh từng đợt vào hậu huyệt của thiếu niên, khiến cổ họng y phát ra tiếng rên rỉ khàn đục.
“Ưm…”
Thẩm Chi chăm chú nhìn thiếu niên dưới thân mình, gương mặt ửng đỏ. Hắn bị Liễu Khuê Dao kéo đến mức đứt vài sợi tóc, nhưng vẫn không ngăn được ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Tửu.
“Không phải ta đã nói rồi sao? Đừng dùng ánh mắt ghê tởm chết tiệt đó nhìn tiểu bảo bối của ta.”
Móng tay của Liễu Khuê Dao cắm sâu vào da đầu Thẩm Chi, đôi mắt hồ ly trước giờ luôn mang ý cười giờ lại âm trầm lạnh lẽo: “Thẩm Chi, ngươi thật sự không thèm giả vờ nữa à? Còn dám vụng trộm ngay trước mặt ta, chán sống rồi sao?”
“Đừng tức giận mà, Liễu các chủ, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài nhé.”
Thẩm Chi vô tội chớp mắt, chỉ vào chỗ hắn và Diệp Kính Tửu đang giao hoan. “Liễu các chủ không định để ta nói chuyện với ngài trong bộ dạng này đấy chứ? Ta thì không sao cả, Tiểu Tửu có cái mông dâm đãng mềm mại thế này, không ra ngoài cũng tốt. Chỉ là Liễu các chủ— ê, ê, đau!”
Vậy mà Liễu Khuê Dao lại thô bạo túm tóc, kéo hắn rời khỏi người Diệp Kính Tửu.
Nét mặt Thẩm Chi vốn luôn ôn hòa nay lại nhuốm lửa giận. Hắn khẽ nhấc hai ngón tay, linh lực tụ thành một cây ngân châm, phóng thẳng về phía ngực Liễu Khuê Dao.
Cây ngân châm tràn đầy sát khí, trong mắt Liễu Khuê Dao lóe lên hứng thú, gã buông tóc Thẩm Chi ra, kẹp lấy ngân châm vừa sát vào ngực mình.
Gã đưa ngân châm đến trước ánh nến, bề mặt nó phủ một tầng ánh sáng tím sẫm. Liễu Khuê Dao nhướng mày: “Tru Tâm Tán? Ngươi đúng là quen dùng thủ đoạn ti tiện. Tru Tâm Tán bôi lên ngân châm, chỉ cần bất cẩn trúng phải, dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng khó thoát khỏi cái chết.”
“Kẻ tám lạng, người nửa cân thôi.” Thẩm Chi cười mà như không cười, trần trụi ôm lấy Diệp Kính Tửu đang mềm nhũn, nhẹ nhàng đặt y lên giường.
Liễu Khuê Dao nghiền nát ngân châm thành bụi, liếc nhìn Diệp Kính Tửu đã ngủ say trên giường, liếm môi.
Quả nhiên Diệp Kính Tửu lúc này vô cùng mê hoặc.
Khiến gã muốn làm ra những chuyện thật sự, thật sự quá đáng.
Làm cho Kính Tửu khóc lóc cầu xin gã, lộ ra dáng vẻ tuyệt vọng sụp đổ, thật thú vị biết bao.
“Xem đi, xét về độ ghê tởm trong ánh mắt, Liễu các chủ cũng chẳng khá hơn ai đâu.”
Thẩm Chi khoác áo ngoài lên, hờ hững dùng một dải thắt lưng buộc lỏng ở eo, ý cười tràn đầy: “Cũng chẳng biết rốt cuộc ai có biểu cảm biến thái hơn ai nữa.”
Đêm đã khuya, mà cuộc trò chuyện với Thẩm Chi lại làm lãng phí quá nhiều thời gian của Liễu Khuê Dao.
Kết giới bao trùm cả kinh thành không phải là không có sơ hở, nếu không thì tại sao hoàng cung nước Đại Nhạn lại cần nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên để trấn giữ đến vậy? Còn Liễu Khuê Dao, điều gã giỏi nhất chính là tìm ra sơ hở.
Tình báo và tu vi, cái nào quan trọng hơn?
Với Liễu Khuê Dao mà nói, đương nhiên là tình báo.
Những mật pháp mà gã nắm giữ, dù bí thuật của phái Tiêu Dao và Ma Cung cộng lại hết thì cũng vẫn kém xa so với những gì Trích Tinh Các sở hữu.
Mà toàn bộ những bí thuật của Trích Tinh Các, từ lâu đã được Liễu Khuê Dao khắc sâu vào trí nhớ.
Tu vi của gã vượt xa Thẩm Chi, hắn chẳng thể tạo ra chút uy hiếp nào đối với gã. Chỉ cần giết Thẩm Chi, gã có thể mang tiểu bảo bối của mình rời khỏi hoàng cung.
Còn chuyện sau đó thì quá đơn giản. Nếu Liễu Khuê Dao muốn một người hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, gã có vô số cách để làm được điều đó. Dù Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu có nghi ngờ gã đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Thẩm Chi hoàn toàn không bất ngờ trước luồng tu vi kỳ Phân Thần mà Liễu Khuê Dao vừa giải phóng, cũng như sát ý ngập trời nhắm thẳng vào hắn.
Hắn thở dài, hai tay giơ lên làm bộ đầu hàng, nhưng sắc mặt vẫn bình thản như cũ: “Liễu các chủ định phá vỡ thỏa thuận sao? Chỉ vì cảm thấy bệ hạ sẽ thua ư?”
“Chẳng lẽ đó không phải là sự thật à?”
Liễu Khuê Dao bước qua Thẩm Chi, ngồi xuống bên giường nơi Diệp Kính Tửu đang nằm, đầu ngón tay khẽ lướt qua hàng mi dài cong vút của thiếu niên, giọng điệu hờ hững: “Nước Đại Nhạn dù có hùng mạnh, nhưng so với hai thế lực khổng lồ là Ma Cung và phái Tiêu Dao vẫn còn quá nhỏ bé.”
“Ma tôn Hoa Bất Tiếu và lão tổ phái Tiêu Dao Sầm Lan, hiện tại là hai ngọn núi cao không thể vượt qua của giới tu chân. Sức mạnh quyết định tất cả, mà đỉnh cao võ lực của nước Đại Nhạn, e rằng không thể sánh được với hai người bọn họ. Lâm Thời Chiêu đã dám tranh đoạt miếng thịt trong tay họ, thì lẽ ra phải sớm dự liệu đến kết cục này rồi.”
“Ban đầu các ngươi muốn trả Diệp Kính Tửu lại cho ta sau khi giao dịch kết thúc, chẳng phải cũng vì sợ cục diện khó lường này sẽ làm liên lụy đến bản thân sao?”
Liễu Khuê Dao phân tích sự việc rành mạch rõ ràng, Thẩm Chi vỗ tay tán thưởng một cách giả tạo, bày ra vẻ mặt kính phục: “Quả thật là vậy, Liễu các chủ phân tích rất chuẩn xác.”
“Nhưng mà…” Giọng điệu hắn đột nhiên thay đổi, giơ lên một ngón tay: “Đây chỉ là con đường đầu tiên mà bệ hạ đã vạch ra.”
Dư âm vui sướng của việc làm tình vẫn chưa hoàn toàn rút đi, vệt nước mắt trên mặt Thẩm Chi đã khô, ánh nhìn mang theo sự xâm lược rõ ràng, không còn che giấu.
“Ngay từ lúc lập kế hoạch, bệ hạ đã chuẩn bị hai con đường. Con đường thứ nhất dĩ nhiên đúng như Liễu các chủ nghĩ, nhưng con đường thứ hai là phương án dự phòng để kịp thời hóa giải nguy cơ trong trường hợp sự việc bại lộ.” Hắn giơ thêm một ngón tay nữa, ánh mắt chạm thẳng vào Liễu Khuê Dao.
“Con đường sống thứ hai?”
Cảm giác tê dại truyền đến từ đầu ngón tay, Liễu Khuê Dao nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng của thiếu niên, nheo mắt nói: “Dù hoàng thất Đại Nhạn có nắm giữ bí pháp thời gian, nhưng đối với hai vị đó mà nói cũng chẳng khác nào muối bỏ biển, châu chấu đá xe. Lâm Thời Chiêu muốn giết ta bằng bí pháp này còn phải nhờ ngươi giúp một tay, huống chi là đối phó với bọn họ. Nếu cái gọi là con đường thứ hai của các ngươi chính là bí pháp thời gian, ta khuyên các ngươi nên sớm rửa sạch cổ, chuẩn bị lên đường đi là vừa.”
“Hì hì, Liễu các chủ đừng vội. Đúng là con đường này có liên quan đến bí pháp thời gian… nhưng không chỉ có vậy.”
Thẩm Chi hoàn toàn không quan tâm đến việc bàn tay Liễu Khuê Dao đã lẻn vào trong áo, tùy ý xoa nắn bầu ngực mềm mại của Tiểu Tửu. Ngược lại, trên mặt hắn còn nở nụ cười lộ rõ hai lúm đồng tiền sâu hoắm: “Nói đến đây mới nhớ, Trích Tinh Các tự xưng là nơi nắm giữ toàn bộ bí pháp và tình báo của thiên hạ, vậy mà vẫn có những thứ không thể tra ra được đấy.”
Thẩm Chi cất giọng đầy hàm ý: “Liễu các chủ nói ma tôn và Sầm tôn chủ là hai ngọn núi không thể vượt qua của giới tu chân, nhưng trước khi bọn họ xuất hiện, ai mới là bức tường thành không thể phá vỡ của thế gian này?”
Liễu Khuê Dao ngước mắt nhìn Thẩm Chi, sau một hồi đối diện tĩnh lặng kéo dài, khóe môi dần dần cong lên: “Trích Tinh Các chưa từng tra ra chân tướng bệnh tình của Lâm Thời Chiêu… nhưng nếu đó là sự thật, thì loạn động của yêu thú ở Tù Uyên chính là do hắn khơi mào sao?”
“Đúng là như vậy. Huyết mạch hoàng tộc và huyết mạch Yêu tộc cộng hưởng, tạo nên một loại bí pháp đặc biệt mà không một tu sĩ nào có thể sao chép được.”
Thẩm Chi nở nụ cười kỳ quái: “Vậy nên, Liễu các chủ, ngươi không cảm thấy Ma Cung và phái Tiêu Dao đã thống trị giới tu chân quá lâu rồi sao? Đã đến lúc nên có một thế lực mới thay thế bọn họ rồi nhỉ?”
“Ví dụ như… Trích Tinh Các.”
.
Trước khi hai thế lực lớn là Ma Cung và phái Tiêu Dao nổi lên, quyền lực trong giới tu chân luôn nằm trong tay Yêu tộc.
So với Nhân tộc, Yêu tộc có thiên phú và tiềm năng mạnh mẽ hơn trong tu luyện, cùng một cảnh giới, sức mạnh của chúng đủ để giết chết tu sĩ Nhân tộc trong nháy mắt. Tuy nhiên, tốc độ tu luyện của Yêu tộc chậm hơn Nhân tộc, và càng là Yêu tộc mạnh mẽ thì việc sinh sản hậu duệ lại càng khó khăn.
Điều này dẫn đến việc số lượng Yêu tộc ít ỏi hơn nhiều so với Nhân tộc, nhưng điều đó không ngăn cản Yêu tộc nắm giữ quyền lực tối cao trong giới tu chân, đồng thời toàn quyền kiểm soát sinh tử của Nhân tộc. Vào thời viễn cổ, Nhân tộc chỉ là nô lệ của Yêu tộc, phải định kỳ cống nạp những nữ nhân xinh đẹp và tinh hoa huyết nhục của các tu sĩ mạnh mẽ cho Yêu tộc.
Sau này, yêu hoàng của Yêu tộc bị các thế lực Nhân tộc vây đánh. Dưới sự dẫn đầu của Hoa Bất Tiếu từ Ma Cung và Sầm Lan từ phái Tiêu Dao, cuối cùng yêu hoàng đã bị giết chết. Họ tuyên bố với Yêu tộc rằng, nếu muốn sống sót, Yêu tộc phải tự rút yêu cốt, mất đi linh trí, và tự phong ấn mình trong Tù Uyên, vĩnh viễn không được phép xuất hiện trở lại trong nhân gian.
Đề nghị tự hủy hoại bản thân như vậy đương nhiên không thể được Yêu tộc chấp nhận. Nhưng Hoa Bất Tiếu của Ma Cung vốn có mối thù sâu đậm với Yêu tộc, nên nhân danh điều đó, một mình hắn đã giết chết hàng chục triệu yêu thú, cuối cùng ép buộc Yêu tộc phải đồng ý với hiệp ước nhục nhã mất quyền này.
Từ đó, giới tu chân dần dần do Nhân tộc thống trị, còn bóng dáng của Yêu tộc trong giới tu chân hiếm ai còn trông thấy. Phần lớn yêu thú hoạt động trong giới tu chân đều đã bị nhân tộc thuần hóa thành linh thú.
Vì vậy, khi Tù Uyên xảy ra một cuộc bạo động khác thường chưa từng có, vô số thế lực nhận ra rằng một vị yêu hoàng mới đủ sức thống lĩnh Yêu tộc đã ra đời.
Lâm Thời Chiêu chỉ vừa mới trưởng thành, khả năng nắm bắt bí pháp huyết mạch Yêu tộc của hắn chưa hẳn đã tinh thông. Vì thế, ban đầu Liễu Khuê Dao không đặt nhiều hy vọng vào con đường sống thứ hai mà Thẩm Chi đề xuất.
Cho đến khi Thẩm Chi đưa ra một tài liệu phụ lục kết ấn ghi lại sự kiện vài năm trước, khi Lâm Thời Chiêu còn chưa suy yếu như hiện tại. Lần đó, huyết mạch Yêu tộc của hắn xảy ra xung đột, dẫn đến sự rối loạn bạo phát của bí pháp bản mệnh Yêu tộc.
Chính sự thể hiện của bí pháp bản mệnh này đã khơi dậy hứng thú của Thẩm Chi, và sau khi Lâm Thời Chiêu lên ngôi, Thẩm Chi không chút do dự chấp nhận lời mời của hắn.
“Đây chính là lý do ngươi gia nhập dưới trướng Lâm Thời Chiêu sao?”
Liễu Khuê Dao khẽ cười: “Quả nhiên đúng với bản chất của ngươi, không làm ta thất vọng.”
“Chắc hẳn khi Lâm Thời Chiêu còn chưa biết gì, ngươi đã lén lút làm gì đó trên người hắn rồi, đúng không?”
Thẩm Chi không phủ nhận, cười hì hì nói: “Đến lúc đó, đương nhiên ta sẽ mời Liễu các chủ đến xem.”
“Ta không hứng thú xem kết quả thí nghiệm của ngươi đâu. Tuy nhiên…”
Liễu Khuê Dao cụp mắt, nhìn gương mặt ngủ yên bình của Diệp Kính Tửu, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Việc thay thế Ma Cung và phái Tiêu Dao, chuyện này thì ta rất hứng thú.”
Thẩm Chi cười lớn, đưa tay về phía Liễu Khuê Dao: “Vậy thì hợp tác vui vẻ chứ?”
Bầu trời sắp sửa rạng sáng, Liễu Khuê Dao có việc mới cần làm.
Gã phớt lờ bàn tay Thẩm Chi đưa ra, tự mình xoa mái tóc đen mềm mại của Diệp Kính Tửu, bước ra ngoài cung, giọng điệu ung dung: “Không cần đâu, đợi chuyện này kết thúc, ta và ngươi sẽ từ từ tính sổ.”
Thẩm Chi nhìn theo bóng dáng nam nhân rời đi, sau đó bế thiếu niên thanh tú đầy dấu vết tinh dịch trên người, bước về phía bể tắm.
Vở kịch vẫn phải diễn cho trọn, hắn không thể để lộ sơ hở trước mặt Tiểu Tửu.
—
Trên đường trở về Mục gia với gương mặt u ám, trong đầu Mục Tu chỉ toàn nghĩ đến kỳ phát tình của Diệp Kính Tửu.
Thẩm Chi thật sự sẽ cho Diệp Kính Tửu uống Ức Tình Đan trước khi kỳ phát tình bùng phát sao?
Hay là sẽ từ từ thưởng thức cảnh Diệp Kính Tửu bị kỳ phát tình ảnh hưởng, mất đi lý trí, cuối cùng khóc lóc lao vào người hắn, cầu xin hắn làm tình với mình?
Thẩm Chi có phải chính nhân quân tử hay không, Mục Tu không rõ.
Nhưng nếu là chính cậu ta đứng trước Diệp Kính Tửu trong kỳ phát tình, cậu ta tuyệt đối sẽ nhân cơ hội đè Diệp Kính Tửu xuống mà mãnh liệt chiếm đoạt.
Tốt nhất là Diệp Kính Tửu vừa khóc vừa mất đi lý trí, quấn lấy cậu ta đòi cậu ta dùng sức mạnh hơn, bắn toàn bộ tinh dịch nồng đậm vào tử cung của Diệp Kính Tửu, chịch đến khi Diệp Kính Tửu mang thai.
Đợi đến khi Diệp Kính Tửu lớn bụng, cậu sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay cậu ta. Thời gian sẽ dần xóa tan những bất hòa giữa họ, khiến họ trở thành một đôi đạo lữ ân ái hòa hợp.
Nhưng người cùng Diệp Kính Tửu vượt qua kỳ phát tình lại không phải cậu ta.
Toàn thân Mục Tu tỏa ra áp suất thấp, mẫu thân Mục gia thấy con trai không vui, vội vàng dỗ dành, đem hết kỳ trân dị bảo của Mục gia bày ra trước mặt Mục Tu, để cậu ta tùy ý chọn lựa.
Tục ngữ có câu “mẹ hiền con hư”, tính tình chó má của Mục Tu hiện giờ phần lớn là do mẫu thân Mục gia nuông chiều mà ra. Sự ra đời của Mục Tu không hề dễ dàng, cậu ta là người kế vị được cả gia tộc mong mỏi. Thêm vào đó, Mục Tu còn có một đám cô cô di mẫu yêu chiều, nên đến tận hôm nay, tính khí của cậu ta đặc biệt tệ hại.
Mục Tu không nhận những kỳ trân dị bảo kia, ngược lại sử dụng mạng lưới gián điệp của Mục gia để theo dõi động tĩnh trong hoàng cung. Mục phụ lười quản cậu ta, chỉ cần cậu ta ngoan ngoãn vượt qua thử luyện trưởng thành trong gia tộc, muốn làm gì thì tùy.
Cho đến sáng hôm sau, tai mắt của Mục gia ở kinh thành gửi tin tức về.
Hoa Bất Tiếu của Ma Cung và lão tổ Sầm Lan của phái Tiêu Dao đều đã đến kinh thành.
Mục Tu nghe tin xong thì kinh ngạc đứng bật dậy, cậu ta nhíu chặt lông mày, không dám tin: “Sư tổ? Sao y biết Diệp Kính Tửu đang ở trong hoàng cung?”
Mục phụ ung dung phe phẩy quạt: “Sư tổ của ngươi được xưng là đệ nhất tu sĩ giới tu chân, há lại là hư danh sao?”
Khi Mục phụ biết Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu cũng dính líu đến vụ mất tích của Diệp Kính Tửu, thái độ của ông thay đổi hoàn toàn, thậm chí hận không thể lập tức cắt đứt quan hệ với hoàng thất.
Và khi ông ép Mục Tu khai ra thân phận mà Diệp Kính Tửu che giấu, ông càng hối hận vì hôm qua đã để Mục Tu đến hoàng cung một chuyến.
Nhưng Mục Tu mặc kệ tất cả, lập tức quyết định lại đến hoàng cung một lần nữa, bị Mục phụ ngăn lại.
“Ngươi vội cái gì? Bây giờ nhảy vào vũng nước đục này làm gì?”
Mục phụ nheo mắt: “Hôm qua ngươi trở về với gương mặt u ám, ta chỉ nghĩ ngươi và Lâm Thời Chiêu đàm phán tan vỡ. Sao thế, chẳng lẽ ngươi đã đạt thành thỏa thuận gì với hắn?”
“…Hắn gài bẫy con.” Mục Tu dời ánh mắt, không nhìn thẳng vào Mục phụ: “Con đã làm Diệp Kính Tửu ngay trước mặt hắn.”
Mục phụ nhìn cậu ta chằm chằm, nụ cười ung dung trên mặt dần biến mất: “Mục Tu, có phải ngươi còn rất vui vẻ không?”
“Nếu không thì sao? Chẳng phải con đã nói với người y là con dâu tương lai của người sao?”
Mục Tu trầm giọng: “Con không làm vậy, làm sao để y thành con dâu của người?”
“…Theo đuổi người ta không phải như thế.”
Mục phụ thở dài: “Năm xưa phụ thân ngươi theo đuổi mẫu thân ngươi cũng là nước chảy thành sông, hai bên tình nguyện, sao lại sinh ra một nghiệt tử như ngươi thế này.”
Mục Tu không bị lay chuyển: “Gạo đã nấu thành cơm, con đã làm y rồi, chuyện sau này cũng sẽ nước chảy thành sông, hai bên tình nguyện thôi.”
Mục phụ khẽ chậc lưỡi, không trông mong có thể đánh thức Mục Tu ở phương diện này.
Hiện giờ vì Mục Tu, họ đã hoàn toàn bị buộc chặt với hoàng gia trong chuyện này. Dù sau này có tham gia hay không, Sầm Lan cũng sẽ không tha cho họ. Đã vậy, họ chỉ còn cách đứng hẳn về phía hoàng gia, đấu một trận sống chết với các thế lực khác.
Mục phụ vốn định để Mục Tu ở lại trong gia tộc, để cậu ta chuyên tâm vượt qua thử luyện trưởng thành.
Nhưng ngay khi Mục gia tổ chức cuộc họp khẩn cấp, Mục Tu đã tự ý trốn ra ngoài qua mật đạo của Mục gia, tiến thẳng đến kinh thành.
Mục phụ không thể làm gì khác ngoài việc vội vàng phái người đuổi theo Mục Tu, nhằm bảo vệ tính mạng của cậu ta.
Mục Tu nhất định phải vượt qua thử luyện trưởng thành được chuẩn bị kỹ lưỡng cho cậu ta, và sau khi kết thúc thử luyện, tương lai cậu ta sẽ nhanh chóng trở thành một nhân vật lớn sánh ngang Sầm Lan.
Chỉ cần cậu ta có thể vượt qua thử luyện.
—
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, tinh thần sảng khoái, dù thời gian giấc ngủ này đặc biệt ngắn ngủi, nhưng sự mệt mỏi tinh thần của Lâm Thời Chiêu vẫn tan biến hoàn toàn.
Thậm chí, sau khi tỉnh dậy, hắn có thể xuống giường bước đi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thời Chiêu đi lại được kể từ sau khi xung đột huyết mạch, vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng tâm trạng của hắn vô cùng bình tĩnh, không vì cơ thể khôi phục mà mừng rỡ như điên.
Diệp Kính Tửu vẫn chưa tỉnh, hắn sai người trông chừng Diệp Kính Tửu, rồi tự mình rời khỏi tẩm cung, xử lý việc quan trọng.
Dưới ánh trăng, tẩm cung tối đen, bóng dáng cao gầy thanh thoát bước đi chậm rãi, theo ánh trăng lạnh lẽo đẩy cửa cung ra.
“Kẽo kẹt——”
Đôi mắt hẹp dài của Lâm Thời Chiêu lạnh lùng quét qua đám người kia.
Dưới con bài hắn tung ra, đám chó này đã bị dụ đến đây.
“Cuối cùng ngài cũng tỉnh, bệ hạ.”
Thẩm Chi cười rạng rỡ: “Phân thân của Liễu Khuê Dao vừa bị phá hủy toàn bộ cách đây một khắc, hiện giờ Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu đang tiến về phía hoàng cung.”
“Mục gia cũng đã bố trí pháp trận theo lời… bệ hạ nói.”
Sắc mặt Mục Tu âm trầm, lông mày kiếm nhíu chặt, cậu ta khoanh tay, vẻ mặt rất tệ.
Nếu Lâm Thời Chiêu, tên hoàng đế chó má này chỉ đang phô trương thanh thế mà không có con bài thực sự, e rằng lần này Mục gia sẽ tổn thất nguyên khí nặng nề, còn cậu ta thì phải trốn trong bóng tối, biến mất trước mặt Diệp Kính Tửu cho đến khi thực lực hoàn toàn mạnh mẽ.
Liễu Khuê Dao không biểu lộ gì, gã tựa nghiêng vào cây cột đình ở xa, nhận ra ánh mắt của Lâm Thời Chiêu, cười tủm tỉm vẫy tay chào hắn.
Ngoài ba người này, những người của Lâm Thời Chiêu cũng đều tụ tập tại đây.
“Chuyện này không nên để lộ ra ngoài.”
Giọng Lâm Thời Chiêu khàn khàn, hắn bước qua cửa cung, cung nhân phía sau từ từ đóng cửa lại.
“Tối nay sẽ hành động.”
“Bệ hạ, cơ thể của ngài…”
Lão thái giám lo lắng nhìn hắn, Lâm Thời Chiêu lắc đầu: “Không sao.”
Dù Lâm Thời Chiêu nói vậy, nhưng gương mặt trắng bệch và bước chân phù phiếm tiết lộ hắn ngoài mạnh trong yếu. Việc đôi chân hồi phục đã là tình huống tốt nhất hắn dự đoán, còn những điều ngoài đó vẫn không hề lý tưởng.
Dù sao thời gian cũng quá gấp gáp, tốc độ hành động của Sầm Lan và ma tôn thực sự quá nhanh, hiện giờ Lâm Thời Chiêu chỉ có thể liều mạng chống đỡ.
Thành bại đều ở một nước cờ này.
“Sau khi thi triển bí pháp, trẫm sẽ mất đi ý thức trong một khoảng thời gian, trong thời gian đó, các ngươi tự cầu phúc cho mình.”
Lâm Thời Chiêu chậm rãi nói: “Đợi khi ý thức của trẫm khôi phục, cuộc săn bắt sẽ chính thức bắt đầu.”
“Liệu có thể thành công giết chết Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu ở đây hay không, phải nhờ cậy vào các ngươi.”
Ngoài tẩm cung của Lâm Thời Chiêu, không khí tĩnh lặng như chết.
Họ lặng lẽ chờ đợi một khoảnh khắc nào đó đến.
Cho đến khi tiếng chuông báo động trong hoàng cung vang lên, các pháp trận được bố trí trước đó lần lượt khởi động, trong đêm tối nổi lên những hoa văn phức tạp màu vàng, cả hoàng cung dần được bao phủ bởi một tầng kết giới vô hình, báo hiệu thời khắc đã chờ đợi từ lâu.
Lâm Thời Chiêu nhắm mắt, gương mặt sâu thẳm dưới sự thúc đẩy của yêu lực hiện lên những hoa văn yêu tộc màu đen, khiến vị hoàng đế trẻ tuổi vốn mang vẻ mặt âm trầm tuấn mỹ này lộ ra vài phần sát khí. Khi mở mắt lần nữa, đôi mắt của Lâm Thời Chiêu đã hoàn toàn dị hóa thành màu vàng.
“Đây là… hoa văn yêu tộc?” Mục Tu vô thức nắm chặt chuôi kiếm bên hông, giả vờ tư thế tấn công: “Lâm Thời Chiêu là Yêu tộc?”
“Đừng căng thẳng chứ, Mục thiếu chủ.” Thẩm Chi thân thiết khoác vai Mục Tu, cười hì hì nói: “Bây giờ ngươi biết cũng không muộn mà.”
Liễu Khuê Dao ở xa khẽ cười, ánh mắt càng thêm ý cười sâu đậm.
Quả nhiên… lựa chọn của gã là đúng.
Hai luồng khí tức mạnh mẽ đang lao nhanh về phía tẩm cung của Lâm Thời Chiêu.
Hai tay Lâm Thời Chiêu kết ấn, dưới chân đột nhiên xuất hiện một hoa văn bí ẩn toát ra khí tức uy nghiêm.
Là bí văn của hoàng tộc.
Mà trên bí văn đó, một đạo phù văn thứ hai dần hiện ra, đen kịt áp bách, mang theo loại khí tức có thể khuấy động sự thù địch bẩm sinh của Nhân tộc.
Thậm chí không cần Lâm Thời Chiêu giải thích, Mục Tu đã biết đây là bí thuật phù văn của Yêu tộc.
Trước đó Thẩm Chi đã giải thích kết quả sau khi thi triển bí thuật, nhưng Mục Tu nghe xong chỉ cảm thấy vớ vẩn, cho rằng Lâm Thời Chiêu hết cách mới nghĩ ra một chiêu dở tệ để lừa mọi người.
Nhưng giờ phút này, chứng kiến loại pháp thuật ẩn chứa đại đạo vô thượng ngay trước mắt…
Thái dương Mục Tu rịn mồ hôi lạnh, lần nữa đánh giá lại Lâm Thời Chiêu.
Lâm Thời Chiêu không lừa người, hắn chơi thật.
Pháp ấn đã thành.
Mọi thứ trước mắt hóa thành khói sương, ý thức dần tan biến, trở thành một phần của pháp ấn.
一 Một đời hay chỉ một khoảnh khắc.
—— Thế giới bắt đầu tái lập, thời khắc viết lại trật tự mới đã đến.