[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 48

Người hầu trong cung lặng lẽ lui ra, tẩm cung to lớn như vậy mà chỉ còn lại hai người bọn họ.
Răng môi Diệp Kính Tửu bị người khác cạy ra một cách thô bạo, kỹ xảo ngây ngô nhưng rất ngang ngược.
Diệp Kính Tửu bị khóa chặt trong lòng thiếu niên, cậu kháng cự nụ hôn này như thể đang kháng cự chính Lâm Thời Chiêu.
Vòng tay thiếu niên nóng bỏng tựa như đang trao cho cậu vô số tình yêu nhưng Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cậu chống tay vào ngực Lâm Thời Chiêu, hung hăng đẩy hắn ra.
Chẳng biết từ lúc nào đôi mắt Lâm Thời Chiêu đã biến thành màu vàng như con ngươi của động vật, Diệp Kính Tửu nhìn thẳng hắn, hô hấp của cậu dồn dập: “…Ngươi bị điên đấy à?”
Nếu như bình thường mà có người dám nói những lời này thì đầu kẻ đó đã rơi xuống đất rồi.
Nhưng khi đối tượng đổi thành Diệp Kính Tửu thì Lâm Thời Chiêu lại không tức giận.
Hắn tựa vào lưng giường, lưng hắn không còn còng xuống như trước, toát ra cảm giác bừng bừng sức mạnh.
Hắn nhắm mắt, lại mở ra, nhớ lại nụ hôn bị cắt đứt kia, lông mi như lông quạ cụp xuống: “Cảm giác cộng tình với người khác kỳ diệu quá, Diệp Kính Tửu.
“Cứ như thể ta đã cho ngươi tất cả.”
Diệp Kính Tửu lấy mu bàn tay lau qua khóe miệng, màu đỏ nơi viền mắt cậu vẫn chưa tan đi: “Không ai muốn cộng tình với ngươi hết, Lâm Thời Chiêu.”
“Cho nên ngươi rất đặc biệt.”Lâm Thời Chiêu nói.
Lâm Thời Chiêu không quan tâm hắn đã nói gì hay đã làm chuyện gì với Diệp Kính Tửu trong quá khứ.
Những chuyện này vốn nên như thế.
Chỉ là sai ở chỗ là hắn đã rung động.
Nhưng thực ra sai lầm này rất dễ lấp đầy, nhất là khi cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh trước mặt vừa ngây thơ vừa tốt bụng.
Lâm Thời Chiêu rất giỏi giải quyết tình cảnh khó khăn như này.
Chỉ cần động não một tí.
Sau khi cắn trả kết thúc, hai chân hắn đã có dấu hiệu khôi phục, Lâm Thời Chiêu đã có thể cảm nhận được cảm giác ở chân đang khôi phục từng chút một.
Dấu hiệu này có nghĩa là thân thể của hắn đang chuyển biến tốt đẹp, có lẽ không tới vài ngày nữa, hắn sẽ có thể tiếp nhận “trị liệu đặc biệt” của Thẩm Chi.
—— Tách dòng máu Yêu tộc trong cơ thể ra rồi trở thành một con người thuần túy.
Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh không hổ là lô đỉnh cấp cao cấp trong tu chân giới, hiệu quả chữa trị rõ rệt tới mức khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Nếu Lâm Thời Chiêu chưa từng rung động với Diệp Kính Tửu, có lẽ sau khi trị liệu xong, hắn sẽ cho cậu uống thuốc độc mãn tính.
Diệp Kính Tửu sẽ đột tử ngay sau khi gặp lại Liễu Khuê Dao.
Không thể cậu giữ lại.
Đây là ý nghĩ trước kia của Lâm Thời Chiêu.
Nhưng bây giờ hắn đã ném lời cảnh báo với bản thân ra sau đầu, tự nguyện sa ngã.
Cơ thể Lâm Thời Chiêu rất mệt mỏi, tạm thời hắn không có ý nghĩ dư thừa nào.
Hắn nhìn lướt qua Diệp Kính Tửu, người đang cố gắng rời khỏi cung điện nhưng lại bị người hầu đẩy vào.
Bị đẩy vào, vẻ mặt cậu đầy sự giận dữ: “Thẩm Chi đã nói khi hoàng đế của các ngươi tỉnh dậy thì ta có thể rời đi. Bây giờ Lâm Thời Chiêu đã tỉnh dậy, tại sao không cho ta rời đi?”
Thẩm Chi…? Hắn đã nói những lời này à?
Chẳng phải lão già này là người ngại rắc rối nhất sao?
Cố tình nói những lời này là đang chế giễu Diệp Kính Tửu hay là…
Lâm Thời Chiêu âm thầm suy nghĩ về dụng ý của vị thần y này.
Lâm Thời Chiêu không tin tưởng Thẩm Chi, hắn sẽ không sinh ra bất kỳ cảm giác tin tưởng nào đối với con quái vật mang hình người này.
Ban đầu hắn hợp tác với Thẩm Chi chỉ là vì nhu cầu của hai bên mà thôi.
Lâm Thời Chiêu cần chữa bệnh, Thẩm Chi cần nguồn cung cấp người sống đáng tin cậy.
Lúc đối phương chấp nhận nhành ô liu hắn ném ra, Thẩm Chi đã nở một cười ngây thơ trong sáng: “Vậy bệ hạ có thể đảm bảo ta không bị những lão già ngu ngốc bảo thủ đó đuổi giết, nói ta giết người bừa bãi khi đang thí nghiệm giữa chừng không?”
Lâm Thời Chiêu đã cam đoan với hắn.
Vậy là, vào ngày đầu tiên Thẩm Chi trở thành thuộc hạ của Lâm Thời Chiêu, số lượng tù nhân trong ngục của nước Đại Nhạn đã giảm đi một nửa.
Lâm Thời Chiêu không ngại sử dụng đặc quyền để ban lợi ích cho Thẩm Chi.
Điều kiện là đối phương phải trả lại đủ lợi ích cho hắn, chứ không phải… thèm muốn đồ của hắn.
Diệp Kính Tửu ngồi xổm ở cửa cung điện, hai tay ôm gối, cố gắng tránh xa hắn.
Dù Lâm Thời Chiêu biết đây là phản ứng hiển nhiên nhưng trong lòng vẫn thấy hơi không vui.
Hắn cúi đầu, tròng mắt sâu thẳm, nói nhỏ: “Lại đây.”
Diệp Kính Tửu giả vờ không nghe thấy lời gọi của tên hoàng đế chó chết, cậu vùi đầu vào gối, không nói một lời.
Hôm nay là sinh nhật của cậu.
Cậu từng nghĩ lễ trưởng thành của mình sẽ diễn ra ở phái Tiêu Dao với đại sư huynh.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, mọi chuyện đã thay đổi, cốt truyện bị kéo thành một nùi rối tung. Cậu thay thế đại sư huynh, từ một công cụ pháo hôi trở thành thú cưng của người khác, bị người ta chơi đùa.
Diệp Kính Tửu liên tục chịu đựng quá nhiều cú sốc, tinh thần sắp sụp đổ. Dù bây giờ cậu đã kịp thời vực dậy nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ bất lực.
Nếu cậu đủ mạnh thì đã không bị người khác cưỡng ép làm tình trái ý muốn, sẽ không bị hết những kẻ ghê tởm này đến tên tởm lợm khác bắt nạt và cũng sẽ không mất lý trí khi đến kỳ động dục mà không có người yêu bên cạnh, rồi cậu cũng không… cưỡng bức người khác.
Trở nên mạnh mẽ.
Chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới có thể nắm giữ cuộc sống của mình, mới không bị người khác điều khiển như chim trong lồng, không được tự do.
Trời đã tối nhưng tu vi của Diệp Kính Tửu vẫn còn, dường như phong ấn của Liễu Khuê Dao đã hoàn toàn mất hiệu lực.
Đây là tin tốt, điều này có nghĩa là Diệp Kính Tửu có cơ hội trốn thoát.
Mục Tu đã đưa ra nhành ô liu cho Diệp Kính Tửu vào ngày hôm qua, cậu ta tự cho rằng mình đã cho Diệp Kính Tửu, người đang ở trong tình cảnh tuyệt vọng, một con đường sống duy nhất.
Nhưng không phải, cậu vẫn còn chính mình.
Cậu sẽ không bao giờ chấp nhận sự ban ơn của tên khốn đó.
Tất cả các ơn huệ đều đã được định giá trong âm thầm.
Diệp Kính Tửu biết điều mà Mục Tu thực sự muốn là gì.
“Lại đây, Diệp Kính Tửu.” Lâm Thời Chiêu lại một lần nữa ra lệnh cho cậu.
Diệp Kính Tửu vẫn phớt lờ, cậu dựa vào cửa cung điện, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đi đi lại lại của người ngoài cung.
Việc tu vi phục hồi có nghĩa là năm giác quan của cậu được nâng cao, ngay cả khi không sử dụng linh lực để thăm dò thì Diệp Kính Tửu vẫn nhận ra rằng lão thái giám có tu vi mạnh mẽ vẫn đang chờ bên ngoài cung điện.
Còn về Lâm Thời Chiêu, tu vi của hắn ——
“Ngươi đang làm gì thế!”
Diệp Kính Tửu đang đờ người ra thì bị một luồng linh lực cuốn lấy, kéo về phía trước, cậu còn chưa kịp phản ứng, giữ nguyên tư thế bị luồng linh lực này đưa đến bên giường của Lâm Thời Chiêu.
Giữa lông mày bị ai đó búng mạnh một cái, hơi đau.
Diệp Kính Tửu nhíu mày, trừng mắt nhìn, vẻ mặt Lâm Thời Chiêu lạnh lùng, giọng hơi không vui: “Không ngoan.”
Ngoan mới không bình thường đấy!
Ai lại đối xử nồng nhiệt với người mình căm ghét chứ!
—— Đợi đã.
Cơ thể của Lâm Thời Chiêu đã hồi phục đến mức có thể vận hành linh lực một cách tự do rồi sao?
Có thể đưa cậu đến bên giường trước khi cậu kịp phản ứng, chẳng lẽ tu vi của tên hoàng đế chó má này còn cao hơn cậu?
Lâm Thời Chiêu có thể nhận ra ánh mắt của nhóc lô đỉnh này có ý gì, cậu thực sự quá dễ hiểu.
Sự tái sinh của vảy ngược đã tiêm vào cơ thể đã mục nát này một sức sống mới, dù Lâm Thời Chiêu kiêng kỵ sự trỗi dậy của dòng máu yêu tộc nhưng lại hài lòng với sức mạnh tràn đầy và tu vi không ngừng tăng lên của cơ thể.
Nhóc lô đỉnh trước mặt không chịu nghe lời hắn nên Lâm Thời Chiêu dứt khoát không nói thêm gì nữa.
Hắn dùng linh lực trói Diệp Kính Tửu lại rồi đưa vào giường trong, ngủ chung với hắn.
Diệp Kính Tửu tức giận trừng mắt, ánh mắt đầy thù địch khiến Lâm Thời Chiêu không hề nghi ngờ rằng, nếu có sự chênh lệch sức mạnh tuyệt đối, chắc chắn Diệp Kính Tửu sẽ nghiền nát hắn thành tro bụi.
Nhưng không có nếu, dù Diệp Kính Tửu có căn cốt tuyệt vời, tu vi vượt trội so với những người cùng tuổi nhưng so với Lâm Thời Chiêu có dòng máu của loài rồng thì vẫn không đáng kể.
Hơn nữa, Diệp Kính Tửu là một cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, so với tu luyện, cậu vẫn nên hiểu biết nhiều hơn về nghệ thuật phòng the thì hơn. Dù sao, cậu sinh ra là để nằm hầu hạ dưới người nam nhân.
Hầu hạ dưới người hắn.
Diệp Kính Tửu đâu biết rằng tên hoàng đế chó chết này coi cậu như một kỹ nữ, nếu biết, có lẽ đầu óc cậu sẽ nóng lên, làm lộ tu vi vừa mới hồi phục, quyết đấu một trận sống chết với Lâm Thời Chiêu.
Nhưng dù không biết Lâm Thời Chiêu đang nghĩ gì, tình hình hiện tại cũng khiến Diệp Kính Tửu cực kỳ khó chịu, ghê tởm.
Lâm Thời Chiêu dùng cánh tay ôm lấy cậu, khuôn mặt tuấn tú u ám đối diện cậu, hắn nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: “Ngủ cùng trẫm.”
Diệp Kính Tửu bị pháp thuật khống chế nên không thể nói chuyện, cũng không thể cử động, cậu chỉ có thể nằm trong lòng Lâm Thời Chiêu, trừng mắt nhìn tên hoàng đế chó má này ngủ.
Dường như đối phương thực sự thấy mệt, dù bị cậu trừng mắt, vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tiếng thở đều đặn vang lên.
Khuôn mặt khi ngủ của thiếu niên rất yên bình, ngay cả sự u ám tích tụ trong đôi mắt cũng thoáng tiêu tan đi vài phần.
Diệp Kính Tửu chưa bao giờ thấy Lâm Thời Chiêu như thế này.
Cậu dời ánh mắt, những ký ức khi cộng tình với Lâm Thời Chiêu lại hiện lên trong đầu.
Trước kia, dù cơ thể bị bệnh tật hành hạ, Lâm Thời Chiêu vẫn luôn tính toán kỹ lưỡng để gây dựng thế lực cho mình, từng bước tiến vào cuộc tranh giành quyền lực, hắn đã giết vô số người nhưng trên người hắn lại không dính chút máu nào.
Chỉ vì Lâm Thời Chiêu chưa bao giờ tự tay giết người.
Người tính toán kỹ lưỡng, thâm sâu như vậy, Diệp Kính Tửu tự thấy mình không địch lại hắn.
Cánh tay ôm lấy mình rất nóng, Diệp Kính Tửu bị ôm trong vòng tay nóng bỏng của thiếu niên, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Tuy Ức Tình Đan mà Thẩm Chi cho cậu uống đã trì hoãn sự bùng phát của kỳ động dục, nhưng không thể ngăn cản việc năng lượng của Diệp Kính Tửu bị tiêu hao nhiều.
Cậu dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của người mình ghét cay ghét đắng nhưng lại có một giấc mơ ngọt ngào vô cùng.
Trong mơ là cậu và đại sư huynh, họ cùng nhau trải qua lễ trưởng thành của Diệp Kính Tửu.
Sư huynh còn dẫn cậu đi xem hội pháo hoa, dẫn cậu đi ăn kẹo hồ lô. Cậu cười không ngừng, đại sư huynh nắm chặt tay cậu, lực nắm rất chặt, nhưng cậu không hề đau mà nắm chặt tay đại sư huynh.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, hơi dính, nhưng đáy lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.
Họ trao nhau một nụ hôn trong hội pháo hoa.
Diệp Kính Tửu có thể nhìn thấy rõ nụ cười dịu dàng của đại sư huynh dưới ánh sáng của pháo hoa, đôi mắt dịu dàng sâu thẳm của hắn phản chiếu khuôn mặt cậu.
“Kính Tửu, sinh nhật vui vẻ.”
Giọng nói của đại sư huynh ấm áp: “Chúc ngươi từ nay về sau không còn lo âu, bình an vui vẻ.”
——
Thời gian lùi lại một ngày.
Thần thức mạnh mẽ quét qua hàng trăm dặm xung quanh nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích của Diệp Kính Tửu.
Người giấy nhỏ nhảy lò cò theo sư tổ, sư tổ đã mấy ngày không chợp mắt nghỉ ngơi, dù việc tu sĩ không nghỉ ngơi không ảnh hưởng đến cơ thể, nhưng nó vẫn lo lắng cho thần kinh ngày càng căng thẳng của sư tổ.
Nó không dám nhắc nhở sư tổ, sư tổ vẫn chưa hết giận nó, nên nó chỉ im lặng theo sư tổ, từng chút một tìm kiếm tung tích của Diệp Kính Tửu.
Chớp mắt đã đến đêm khuya, ngày mai là lễ trưởng thành của Diệp Kính Tửu, kỳ động dục của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh sẽ không dịu dàng với Diệp Kính Tửu.
Nếu cơn động dục không được thỏa mãn thì sẽ chỉ khiến song tính lô đỉnh càng thêm điên cuồng, đánh mất lý trí, không còn bất kỳ lễ nghĩa liêm sỉ nào.
Nghĩ đến điều này, giữa hai hàng lông mày lạnh lùng của Sầm Lan hiện lên sự bực bội.
Người giấy nhỏ lo lắng theo sau sư tổ, sợ rằng sư tổ vô tình mất kiểm soát linh lực, sẽ tiêu diệt hết tu sĩ trong vòng trăm dặm.
“Sư tổ…”Người giấy nhỏ vừa thử mở miệng, đã bị Sầm Lan ngắt lời.
“Tiếp tục.”
“Vâng…”
Sầm Lan nhíu mày, thi triển chú tĩnh tâm cố gắng làm dịu tâm trạng của mình.
Nhưng không có tác dụng, chỉ cần nghĩ đến những gì có thể xảy ra khi Diệp Kính Tửu trưởng thành là sự bực bội và tức giận lại tràn ngập trong lòng y.
Nói đến, thần thức lạ xâm nhập vào thức hải của Diệp Kính Tửu lần đó muốn kết nối tinh thần với Diệp Kính Tửu.
Dù sau đó bị thần thức giận dữ của Sầm Lan xé nát, nhưng dấu ấn thần thức mà Sầm Lan để lại trong thức hải của Diệp Kính Tửu cũng bị phong ấn cùng.
Người đàn ông lạ đã bị y xé nát linh hồn nhưng vẫn sống thì chắc chắn không thể xem thường.
Dù Diệp Kính Tửu đã tránh được việc kết nối tinh thần với người đó nhưng có lẽ cơ thể của cậu đã từng làm tình.
Lúc đó Sầm Lan không nên bế quan trị thương.
Nếu y tỉnh táo, Diệp Kính Tửu, đạo lữ của y sao có thể bị người khác bắt nạt tùy ý như vậy.
“Mau cứu ta…”
Lúc Diệp Kính Tửu tuyệt vọng cầu cứu y, cậu đã phải chịu đựng điều gì?
“Đinh ——”Âm thanh chói tai đột ngột vang lên.
Ánh mắt Sầm Lan trở nên nặng nề.
Giữa đêm khuya, ánh trăng trong trẻo, người đàn ông cô độc lạnh lùng đứng trên con đường vắng vẻ, y nhìn về phía trên bầu trời đêm nơi chiếc xa giá được ma hỏa màu đen kéo đi bất ngờ xuất hiện, từ từ rút thanh kiếm đeo bên hông ra.
“Hừ, bản tôn nói mà, sao ngươi lại trốn đông núp tây, thỉnh thoảng gửi tin tức dụ bản tôn đến, hóa ra là để diễn vở kịch này.”
Giọng nam thanh lịch, biếng nhác phát ra từ chiếc xa giá, đó là một chất giọng trầm thấp quyến rũ mang theo ý cười nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lẽo: “Liễu Khuê Dao, ngươi thật là to gan, dám tính kế ta.”
“Ha ha. Ma Tôn đại nhân, ngài thật giỏi nói đùa, sao ta lại dám tính kế ngài chứ?”
Sầm Lan liếc nhìn, thấy trong bóng tối ở phía xa, một người đàn ông cao lớn đang đứng, hắn hòa vào bóng tối, chỉ còn đôi mắt xanh biếc gian xảo tỏa sáng.
Khí tức đáng ghét… mà có chút quen thuộc.
Nam nhân này là ——
Sầm Lan đột nhiên vung kiếm về phía người đàn ông, nhưng kiếm khí như chém vào khoảng không, bóng dáng người đàn ông biến dạng, chập chờn, dần dần biến mất.
“Nghe đồn Sầm tôn chủ có tu vi cao thâm khó lường, được tôn xưng là tu sĩ số một thiên hạ. Hôm nay ta tận mắt chứng kiến kiếm ý bao la này, thật sự là tự thấy xấu hổ, bái phục.”
Giọng nói của người đàn ông mang ý cười, càng lúc càng xa: “Nhưng, ta không ngờ rằng, tu sĩ mạnh như vậy lại có ngày động lòng phàm.”
“Nhân duyên trên thế gian, quả thật là… diệu kỳ không thể tả.”
Biến mất rồi.
Ngay cả khí tức cũng biến mất một cách sạch sẽ.
Thân pháp của người này cực kỳ quái dị, giống hệt người mà trước đây Sầm Lan đã xé nát linh hồn nhưng vẫn sống sót.
Liễu Khuê Dao?
Sầm Lan chưa từng nghe nói đến cái tên này.
Y bế quan đã lâu, ngoài việc vẫn còn mối thù với Ma Cung, đã rất lâu không bước vào trần thế tu hành, không bao giờ hỏi đến chuyện vụn vặt của môn phái, một lòng hướng đạo.
Lần xuống núi gần đây nhất, là do nhận lời nhờ cậy của người bạn cũ, nhận nhóc Yến Lăng Khanh làm học trò, tự mình nuôi dạy lớn khôn.
Trích Tinh Các luôn rất khiêm tốn, dù thế lực đã lan rộng khắp các phe phái trong thiên hạ nhưng chỉ tự xưng là cơ quan tình báo, có thể mua bán thông tin với người ngoài, khoác lên mình một lớp vỏ bọc hoàn hảo.
Nhưng những điều này không quan trọng.
Sầm Lan chưa bao giờ bận tâm đến những điều này, chỉ trong vài hơi thở, y đã xác định được Liễu Khuê Dao chính là người đàn ông đã từng hãm hiếp Diệp Kính Tửu.
Bất kể thân phận, phải chém, phải giết.
Nếu chỉ có một người, đương nhiên Sầm Lan sẽ đi bắt Liễu Khuê Dao về.
Nhưng kẻ thù truyền kiếp cũng ở đây, ngay lúc đó, ma diễm mang khí tức hủy diệt tấn công Sầm Lan.
Sầm Lan dùng kiếm chém đi, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn về phía Hoa Bất Tiếu, người không biết từ lúc nào đã đứng trên xa giá, kiêu ngạo nhìn xuống y.
—— Cùng với đại đệ tử Yến Lăng Khanh, người đang bị Hoa Bất Tiếu bóp cổ tới mức hấp hối, lơ lửng trên không trung.
“Hoa Bất Tiếu, thả người.” Giọng Sầm Lan lạnh lùng, y dùng ánh mắt chết chóc nhìn Hoa Bất Tiếu.
“Sầm Lan, ngươi nghĩ đây là phái Tiêu Dao của ngươi sao?”
Hoa Bất Tiếu nhướng mày, siết chặt bàn tay đang bóp cổ thanh niên, lắc nhẹ Yến Lăng Khanh đang dần yếu đi, khiêu khích: “Tại sao ta phải nghe lời ngươi?”
Yến Lăng Khanh, mỹ nhân xinh đẹp tới mức này, dù đặt trước mặt Hoa Bất Tiếu, người đã gặp vô số mỹ nhân, thì vẫn là một người đẹp hiếm có trên đời.
Theo lẽ thường, hắn yêu thương còn không kịp, huống chi là mạnh tay như vậy.
Nhưng thật không may, mỹ nhân không biết điều này không chỉ thèm muốn đồ của hắn mà còn hèn hạ chiếm đoạt thứ đáng lẽ thuộc về hắn.
Đừng nói yêu thương, Hoa Bất Tiếu chỉ muốn xé xác tên trộm hèn hạ này, nghiền nát thành tro bụi.
Y phục màu trắng tao nhã ban đầu của Yến Lăng Khanh đã bị máu bẩn phủ kín, khóe miệng rỉ máu đen, hắn đã đến giới hạn.
Nguyên anh của hắn vừa bị Hoa Bất Tiếu bóp nát.
Cảnh giới tụt dốc, linh lực phản phệ.
Yến Lăng Khanh biết, nếu không có sư phụ ở đây, có lẽ hắn đã bị Hoa Bất Tiếu giết chết để giải tỏa cơn giận.
Tầm nhìn của hắn đã trở nên méo mó, mơ hồ, sự sống của hắn đang dần biến mất, Yến Lăng Khanh không cam lòng chết như vậy.
Hắn chưa tìm thấy tiểu sư đệ, Kính Tửu… đang chờ hắn.
Nhưng cầu cứu sư phụ…
Hắn không làm nổi.
Yến Lăng Khanh chỉ muốn tự cứu lấy mình, linh lực tụ lại nơi đầu ngón tay một cách khó khăn, Yến Lăng Khanh dồn hết sức lực cuối cùng đánh linh lực về phía cổ Hoa Bất Tiếu.
Người đàn ông tuấn mỹ tà dị thậm chí không thèm nhìn hắn, vẻ mặt chán nản đưa tay ra, dùng móng tay dễ dàng chặn lại đòn tấn công của hắn.
“Sầm Lan, đệ tử mà ngươi dạy quá kém. Ở tuổi này, ta này đã đột phá Nguyên Anh trung kỳ, chém giết cả ngàn yêu quái.”
Hoa Bất Tiếu cười khinh miệt: “Nhưng đệ tử của ngươi, không nói đến lần gặp ở Tù Uyên, khi tấn công yêu thú còn do dự. Bây giờ ngay cả linh lực tấn công ta, cũng yếu ớt không có tí lực nào, không đáng một đòn.”
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ tự tay giết chết tên đệ tử vô dụng này.”
Sầm Lan không để ý đến sự khiêu khích của hắn.
Ánh trăng sáng, gió nhẹ thổi, Sầm Lan mặc áo trắng, mặt mày như tuyết.
“Ngươi quá yếu.”Sầm Lan nói.
Nụ cười trên khuôn mặt của nam nhân cứng lại, hắn nheo mắt, nụ cười dần dần tắt lịm.
Sầm Lan đang trả lời câu hỏi trước đó của hắn.
“Ta tại sao phải nghe lời ngươi?”
“Ngươi quá yếu.”
Lão già Sầm Lan này…
Nếu không phải Chuông Ma Thuật đã bị y cướp mất, chắc chắn Hoa Bất Tiếu sẽ đánh với y một trận.
“Xem ra ngươi không muốn đại đệ tử của mình sống sót nhỉ?”
Ma hỏa đang cháy, lấy linh lực ít ỏi của Yến Lăng Khanh làm nhiên liệu, trở thành công cụ tấn công Sầm Lan.
Hoa Bất Tiếu không quan tâm liệu ngọn lửa này có gây tổn hại cho Sầm Lan hay không, hắn chỉ thích cảnh tượng thầy trò tàn sát lẫn nhau.
“Nghe lời Liễu Khuê Dao nói vừa rồi, có vẻ như ngươi thật sự động lòng với nhóc con của bản tôn.”
Hoa Bất Tiếu mỉm cười, nói nhỏ: “Sầm Lan, đại đệ tử mà mình tự tay nuôi dưỡng lại cướp mất đêm đầu tiên của người mình yêu, cảm giác rất khó chịu phải không?”
“Có phải ngươi muốn tự tay giết tên đệ tử đã hãm hiếp sư mẫu của mình không?”
Sầm Lan không đáp lại, Hoa Bất Tiếu cười khẩy: “Ta biết các ngươi, những tu sĩ đạo đức giả, kiêng kỵ nhất là chuyện vi phạm luân lý đạo đức, sợ gieo nghiệp.”
“Nếu ngươi muốn giữ gìn danh dự của mình, ta có thể giúp ngươi giải quyết tên đệ tử này, giết hắn thay ngươi.”
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng ma hỏa đang cháy.
Hơi thở của Yến Lăng Khanh yếu ớt như thể hắn sẽ ngừng thở trong giây tiếp theo, từ đó biến mất khỏi thế gian này.
Hoa Bất Tiếu mỉm cười, nhìn xuống người đàn ông đang đứng một mình, ánh mắt độc ác gần như tràn ra ngoài.
“Ta trả Chuông Ma Thuật lại cho ngươi.”
Nam nhân mở miệng trong bầu không khí chết lặng, hai ngón tay khép lại, một lá bùa xuất hiện từ hư không, bay về phía Hoa Bất Tiếu.
“Chú sinh tử?” Hoa Bất Tiếu liếc nhìn, hơi dao động, hắn nới lỏng bàn tay đang bóp cổ Yến Lăng Khanh, cười khẩy: “Ngươi chịu chi cho tên đệ tử này thật đấy.”
Một trong những mục đích giữ Yến Lăng Khanh sống là để lấy lại Chuông Ma Thuật, nếu đã lấy lại được Chuông Ma Thuật, việc giết Yến Lăng Khanh… có thể trì hoãn sau.
Chú sinh tử liên quan đến thiên đạo, một khi vi phạm thì sẽ bị thiên đạo trừng phạt, đây là khế ước khó phá bỏ nhất.
Hoa Bất Tiếu quét qua các điều khoản trên chú sinh tử, hắn nhẹ nhàng búng ngón tay thêm vài điều khoản mới lên lá bùa bằng ma lực đen rồi khắc tên mình vào, sau đó trả lại cho Sầm Lan.
Những điều khoản thêm vào cũng không quá đáng, Sầm Lan gật đầu, lời nói lạnh lùng: “Chấp nhận.”
Khế ước đã thành lập.
Sự ràng buộc của thiên đạo cũng tụ lại trên cả hai người, sau khi hết thời hạn trong khế ước, sự ràng buộc sẽ tự động biến mất.
Hoa Bất Tiếu thả Yến Lăng Khanh xuống khỏi xa giá, người giấy nhỏ của Sầm Lan lập tức đón lấy Yến Lăng Khanh đang hấp hối, kiểm tra vết thương.
Người giấy nhỏ trong tay áo còn khóc lóc, Hoa Bất Tiếu lấy người giấy nhỏ ra, giọng nói đe dọa: “Ngu ngốc, ngươi còn muốn gặp Yến Lăng Khanh không?”
“Muốn… muốn ~ gặp ~ đại ~ sư ~ huynh ~”
Hoa Bất Tiếu nhướng mày: “Ngươi nghe hiểu lời người khác nói à? Có vẻ tu vi nhóc con lại hồi phục rồi.”
Thật thú vị, tu vi của Diệp Kính Tửu thay đổi liên tục, có lẽ trước đó Liễu Khuê Dao đã làm gì đó.
Nhưng cũng không sao, hắn đã đoán ra Diệp Kính Tửu ở đâu, không cần sự tồn tại của người giấy nhỏ nữa.
Dù sao đây cũng là quà của Diệp Kính Tửu tặng cho Yến Lăng Khanh…
Trông rất chướng mắt.
“Muốn gặp Yến Lăng Khanh à? Ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.”
Hoa Bất Tiếu mỉm cười, mở rộng lòng bàn tay, dùng ma lực nâng người giấy nhỏ bay về phía Yến Lăng Khanh.
Sầm Lan rõ ràng đã nhìn ra điều gì đó, ánh mắt khẽ lay động nhưng không ngăn cản.
Hừ, hắn biết lão già Sầm Lan này cũng có lòng ghen ghét.
Người giấy nhỏ ngây thơ đáng yêu không hiểu gì, thật sự nghĩ Hoa Bất Tiếu sẽ đưa nó trở về bên cạnh Yến Lăng Khanh.
Nó là người giấy nhỏ do Diệp Kính Tửu nặn ra, sinh mệnh của nó là để bảo vệ Yến Lăng Khanh.
Đại sư huynh bị thương nặng, người giấy nhỏ đau lòng hơn ai hết.
“Đại ~ sư ~ huynh ~” Nó ngốc nghếch gọi Yến Lăng Khanh.
Thanh niên với con ngươi đang bắt đầu giãn ra, nghe thấy tiếng gọi của nó, hắn khó khăn nhìn về phía nó.
Sau đó đại sư huynh lộ ra biểu cảm mà người giấy nhỏ không hiểu được.
“Đừng ——”
Đừng?
Đừng gì?
Người giấy nhỏ muốn nghe hết lời đại sư huynh nói nhưng đã không nghe được nữa.
Người giấy nhỏ vụng về chứa đầy tình yêu, sinh ra để bảo vệ Yến Lăng Khanh ——
Bị ngọn ma hỏa cháy hừng hực thiêu thành tro chỉ trong tích tắc.
“Đây là quà tặng mà bản tôn cho ngươi, Yến Lăng Khanh.” Giọng nói biếng nhác của người đàn ông đầy vui sướng.
“Từ nay về sau, người giấy mà Diệp Kính Tửu tặng ngươi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.”