[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 47
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 47 - Rung động (easter egg: Nếu đi theo cốt truyện)

Dòng máu chảy trong cơ thể hắn không sạch sẽ, từ nhỏ, mẫu phi của Lâm Thời Chiêu đã truyền thụ cho hắn tư tưởng này.
Cũng giống như hắn, mẫu phi cũng có huyết thống bán yêu dơ bẩn, trời xui đất khiến, bà ta bò lên giường hoàng đế nước Đại Nhạn, sống trong hoàng cung, trăm phương ngàn kế giấu diếm thân phận bán yêu của mình. Bà ta muốn thông qua việc làm tình với hoàng đế nước Đại Nhạn để trở thành một con người thật sự.
Lâm Thời Chiêu không hiểu tại sao mẫu phi hắn lại mong muốn trở thành con người tới vậy nhưng việc hắn muốn trở thành con người chân chính thì là vì mẫu phi hắn dạy như vậy.
Sinh ra trong hoàng gia, Lâm Thời Chiêu hiểu rất rõ, một khi bí mật của mình và mẫu phi bại lộ, bọn họ sẽ bị hoàng đế nước Đại Nhạn cũng tức là phụ thân hắn tự tay diệt trừ, ngôi vị hoàng đế mà hắn thèm nhỏ dãi cũng sẽ bị người khác cướp đi.
Muốn leo lên ngôi vị hoàng đế trong tương lai, Lâm Thời Chiêu nhất định phải che giấu dòng máu Yêu tộc dơ bẩn của mình. Dưới tình huống hoàn toàn không có đường lui nào, hắn từng bước lập doanh trại, mở rộng thế lực của mình, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Nhưng mà mẫu phi của hắn chỉ là một con giao long mang dòng máu thấp kém, bà ta có thể thoải mái che dấu yêu khí trên người mình.
Nhưng Lâm Thời Chiêu thì không thể như vậy, dòng máu Yêu tộc của hắn bẩm sinh đã phản tổ, là dòng máu tượng trưng cho Yêu tộc cao cấp, là con đường thứ hai chưa bao giờ mở ra với mẫu phi—— rồng.
Lúc sinh ra toàn thân hắn mọc đầy những chiếc vảy đen nhánh trông hệt như quái vật dữ tợn dọa sợ bà mụ đỡ đẻ lúc ấy. Trong lúc bà ấy hoảng sợ muốn chạy trốn thì bị nữ nhân đang nằm trên giường dùng pháp thuật hóa thành một con rối gỗ do chính nữ nhân ấy khống chế.
Nữ nhân dùng chút mánh khóe khiến cho trước năm Lâm Thời Chiêu ba tuổi, hắn phải sống một mình trong một góc phòng ngủ nhỏ hẹp. Người chăm sóc hắn không phải rối gỗ thì là thân tín của nữ nhân, Chu Khởi chính là một trong những thân tín đó.
Trong mắt Lâm Thời Chiêu nhỏ tuổi, mẫu phi chính là tất cả. Mặc dù ánh mắt bà ta nhìn về phía mình không có chút độ ấm nào nhưng bà ta sẽ dạy hắn đọc sách viết chữ, dạy hắn mưu kế, dạy hắn làm thế nào để diệt trừ những người cản trở hắn leo lên ngôi vị hoàng đế.
“Dùng đầu óc suy nghĩ đi, Thời Chiêu.”
Mẫu phi vuốt ve đầu hắn, giọng điệu dịu dàng: “Điểm khác nhau duy nhất giữa ngươi và đám ngu xuẩn kia là ngươi có dòng máu Nhân tộc.”
Ngu xuẩn, mẫu phi dùng từ này để hình dung các đồng bào yêu tộc của bà ta. Ác ý của bà ta đối với Yêu tộc không chỉ lan đến người Lâm Thời Chiêu mà còn hại chính bà ta.
Rồi bà ta chết.
Một cái chết ngu ngốc.
Lúc bấy giờ Lâm Thời Chiêu mới tin rằng hóa ra Yêu tộc thật sự đều là một đám ngu xuẩn.
——
Diệp Kính Tửu không có hứng thú tìm hiểu quá khứ của Lâm Thời Chiêu, càng không có hứng thú nhìn đối phương chịu ngược đãi.
Nhất là khi băng vải nhuộm máu được cởi ra từng lớp từng lớp, làm lộ ra làn da đầm đìa máu tươi, cảm giác khó chịu trong lòng khiến cậu phải dời ánh mắt đi ngay lập tức.
Bé Lâm Thời Chiêu lại cứ như không hề cảm thấy đau, hắn lấy tay sờ mảnh vảy ngược còn sót lại trước ngực, cảm giác dính dính do máu từ vùng da xung quanh thấm vào.
Vảy ngược khác với vảy bình thường, nó rất khó sinh trưởng. Long tộc bình thường sẽ rụng một lần vào lúc trưởng thành, sau đó tiến vào thời kỳ ổn định, mỗi ba trăm năm sẽ tự rụng một lần. Trước khi Long tộc trưởng thành, việc nhổ vảy ngược trước thời hạn sẽ tạo ra thương tổn không thể lành lại với sự sinh trưởng của Long tộc.
Đối với bán yêu như Lâm Thời Chiêu mà nói, việc nhổ vảy ngược ngay khi còn nhỏ sẽ hoàn toàn áp chế được dòng máu Yêu tộc của hắn, cũng bởi vậy hắn mới có đường sống trong hoàng cung. Đương nhiên, sau này, nỗi đau do dòng máu xung đột sẽ đáp trả hắn gấp trăm ngàn lần.
Cả người Lâm Thời Chiêu run rẩy.
Diệp Kính Tửu liếc mắt nhìn về cơ thể đang không ngừng run rẩy của hắn, thậm chí chân của hắn còn không với tới đất, tiếng rên rỉ đau đớn phát ra là âm thanh trẻ con khàn khàn.
Diệp Kính Tửu không hiểu việc nhổ vảy ngược có ý nghĩa gì với Lâm Thời Chiêu, nhưng cậu có thể nhận ra Lâm Thời Chiêu đau đớn tới mức nào từ phản ứng của hắn.
Nhưng thế thì liên quan gì đến cậu?
Sau này, kẻ này sẽ là một tên cực kỳ cặn bã. Giờ cậu thương xót Lâm Thời Chiêu thì cũng như nông dân và rắn, Đông Quách tiên sinh và sói mà thôi, đối với cậu mà nói, chẳng những không được tí lợi lộc nào mà còn có thể bị cắn ngược một cái.
Cậu không thể cứu Lâm Thời Chiêu, cũng không cần phải tới cứu hắn.
Về việc tại sao biển ý thức của Lâm Thời Chiêu lại tái hiện quá khứ của hắn, Diệp Kính Tửu không có chút hứng thú nào, cậu chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi cái biển ý thức như cái nhà giam của đối phương.
Trước mặt cậu vẫn là Lâm Thời Chiêu khi còn bé, tay hắn gắt gao nắm chặt miếng vảy ngược vừa nhổ ra từ ngực, khuôn mặt bị băng vải bao bọc chỉ lộ ra một con mắt đen kịt, u ám và bình tĩnh.
“Đau không? Thời Chiêu?” Giọng nói dịu dàng của nữ nhân sau lưng hắn mà cậu không nhìn thấy kia vang lên.
Diệp Kính Tửu quay đầu về phía sau, chỉ nhìn thấy bóng tối không thấy điểm cuối.
“…”
“Đau đến mức không nói nên lời à? Tốt lắm.”
“Thời Chiêu, con phải nhớ cho kỹ cảm giác đau đớn này để từng giây từng phút cảnh tỉnh chính mình, nếu con bại lộ thân phận trong thâm cung này, con sẽ đau đớn và tuyệt vọng hơn thế này nhiều. Không chỉ ngôi vị hoàng đế mà con vẫn luôn mong muốn mà ngay cả toàn bộ những gì con có bây giờ, cũng sẽ rời xa con trong nháy mắt, hóa thành hư ảo.”
“…Vâng, mẫu phi.”
Lâm Thời Chiêu nghe theo cụp mắt xuống, sau đó, Diệp Kính Tửu nhìn thấy vết thương máu chảy đầm đìa của đối phương trở nên lành lặn trong nháy mắt, cứ như đã được người ta sử dụng pháp thuật để chữa trị. Băng gạc trên mặt Lâm Thời Chiêu cũng bị một bàn tay vô hình gỡ xuống, để lộ ra khuôn mặt tinh xảo.
Tên hoàng đế chó má này đúng là đẹp từ thuở cha sinh mẹ đẻ.
Rõ ràng nhìn qua thì vẫn còn nhỏ tuổi, mi, mắt, mũi, môi, chỗ nào cũng trông như châu ngọc được điêu khắc vậy, không có một chút tỳ vết. Nhưng đôi mắt cẩu hoàng đế khi còn bé không hẹp dài như sau khi lớn lên, trông khá dễ thương, khiến cảm giác uy hiếp giảm đi một chút.
Nhưng chỉ một chút thôi.
Dù sao Diệp Kính Tửu dám khẳng định tuy rằng khi còn bé mình trông không đẹp bằng Lâm Thời Chiêu nhưng chắc chắn cũng rất đáng yêu giống con nít trong tranh tết. Chứ không giống Lâm Thời Chiêu, tuy rằng trông hắn rất đẹp nhưng lại giống như búp bê không có linh hồn, nhìn hắn chỉ khiến cho người ta thấy sợ hãi.
Dường như nữ nhân đã rời đi, để lại Lâm Thời Chiêu một mình.
Hắn ngồi ở mép giường, cầm chiếc vảy ngược đẫm máu do chính tay hắn nhổ ra, nhìn chằm chằm, không nói một lời.
Diệp Kính Tửu không muốn xem vở kịch một vai này của hắn, chỉ muốn rời khỏi biển ý thức.
Lâm Thời Chiêu tuổi nhỏ có ý thức hay không, Diệp Kính Tửu không biết. Nhưng cậu không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với tên hoàng đế chó chết này, phía sau là bóng tối, cậu cố gắng vượt qua cảnh tượng này, tiếp tục đi về phía trước.
Ngay khi cậu bước lên bước đầu tiên tiến về phía trước, hình ảnh Lâm Thời Chiêu khi còn nhỏ và chiếc giường ngủ lẻ loi cũng đồng thời biến mất, chìm vào trong bóng tối.
Phía trước vẫn là bóng tối nhìn không thấy điểm cuối.
Diệp Kính Tửu chỉ mới tiến vào biển ý thức của sư tôn và biển ý thức của mình, tuy rằng cậu không có nhiều kinh nghiệm nhưng cậu biết biển ý thức là hóa thân cho tâm hồn của một người, biển ý thức của bất kì ai cũng sẽ có trời đất riêng của mình.
Nhưng biển ý thức của Lâm Thời Chiêu rất kỳ quái, toàn là bóng tối, chỉ có bóng tối.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có ánh sáng xuất hiện nhưng khi Diệp Kính Tửu đi xem thì lại phát hiện đó vẫn là cảnh tượng người mẹ biến thái lừa gạt đứa con trai nhỏ tuổi tự hại mình.
Cảnh tượng không ngừng lặp lại, giống như vòng lặp Mobius vậy, cứ như thể cậu đã đi vào một không gian tuần hoàn hoàn toàn khép kín, không có lấy một vết nứt, Diệp Kính Tửu đi mãi cũng chẳng thể ra khỏi biển ý thức của Lâm Thời Chiêu.
Cậu rốt cục cũng từ bỏ việc giãy dụa trong biển ý thức, ngay lúc Diệp Kính Tửu quan sát cảnh tượng người mẹ biến thái lừa gạt đứa con trai nhỏ tuổi tự hại mình một lần nữa, cậu lựa chọn mở miệng.
“Lâm Thời Chiêu, thả ta ra ngoài.”
Diệp Kính Tửu nói: “Bây giờ cơ thể ngươi vẫn còn đang hôn mê, ngươi kéo ta vào biển ý thức của ngươi thì ngươi được lợi gì chứ?”
Lâm Thời Chiêu trong cảnh tượng đó cứ như không nghe được giọng nói của cậu, vẫn biểu diễn tuyệt kỹ tay không bẻ vảy ngược.
Diệp Kính Tửu trầm mặc một chút, tiếp tục nói: “Lâm Thời Chiêu, ta không có hứng thú với quá khứ của ngươi, quan hệ giữa chúng ta đúng như lời ngươi nói, là quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng.”
Diệp Kính Tửu thoáng yên lặng rồi lại tiếp tục nói: “Ngươi cho ta thấy quá khứ yếu đuối đầy đau đớn của ngươi để làm gì, để ta thấy ngươi đáng thương à?”
Vẻ mặt Lâm Thời Chiêu không chút thay đổi, Diệp Kính Tửu lẻ loi đứng trong bóng tối, cậu nhíu mày, giọng điệu giễu cợt: “Ngươi cảm thấy có thể sao?”
“… Đáng thương sao?”
Khi nhóc Lâm Thời Chiêu lẩm nhẩm cái từ xa lạ này, rốt cục hắn cũng chịu để ý tới Diệp Kính Tửu, hoặc là giờ khắc này, ý thức bản thể mới nhập vào thể xác ảo này.
Lâm Thời Chiêu suy nghĩ: “Diệp Kính Tửu, ngươi nghĩ vậy sao?”
“Đối với ta mà nói đây không phải là nỗi đau, lại càng không phải là quá khứ yếu đuối mà ta không chịu nổi.” Lâm Thời Chiêu trần thuật, mặt mày u ám của hắn mang theo ý cười không rõ ý tứ, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
“… Đây là tái sinh.”
Lúc đó, trong ảo cảnh hắn đã nhổ đi vảy ngược của mình, dòng máu Yêu tộc cũng theo đó mà trở nên cực kỳ suy yếu.
Lâm Thời Chiêu vuốt ve cảm nhận sự thô ráp của vảy, mỗi lần hoa văn thần bí trên vảy bị vuốt ve, cơn đau nhức nơi lồng ngực sẽ ùn ùn kéo tới. tấn công Lâm Thời Chiêu.
Nỗi đau đớn này, Lâm Thời Chiêu khi còn nhỏ đã tập mãi thành thói quen, tới tận khi Lâm Thời Chiêu trưởng thành rồi, vết thương do vảy ngược bị nhổ gây ra chưa từng khép lại. Cho đến khi…
Cho đến khi làm tình với Diệp Kính Tửu, vết thương do nhổ vảy ngược trở nên ngứa ngáy khó hiểu, sau khi được Thẩm Chi chữa trị, hắn mới hoàn toàn xác định một việc ——
Lâm Thời Chiêu mọc ra một cái vảy ngược mới.
Dòng máu Yêu tộc thức tỉnh với tốc độ nhanh chóng, nó cưỡng ép đồng hóa cơ thể Lâm Thời Chiêu, nhưng khác với khi còn nhỏ, bây giờ hắn có thể khắc chế dòng máu này lộ ra một cách quái dị bên ngoài cơ thể.
Lâm Thời Chiêu chán ghét việc dòng máu dơ bẩn này bắt đầu trỗi dậy, Thẩm Chi giúp hắn loại bỏ dòng máu Yêu tộc từng bước một, nhưng điều kiện tiên quyết là phải chờ cơ thể hắn hoàn toàn khôi phục.
Lâm Thời Chiêu chán ghét dòng máu Yêu tộc, mặc dù việc nhổ vảy ngược lúc còn bé rất đau đớn, nhưng hắn lại cảm nhận được con đường mới trải ra trước mắt hắn.
Hiển nhiên đây cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, bằng không Lâm Thời Chiêu sẽ không đời nào nằm trên giường bệnh, hấp hối chờ đợi Diệp Kính Tửu đến.
Lôi kéo Diệp Kính Tửu tiến vào biển ý thức của hắn, để Diệp Kính Tửu quan sát quá khứ của hắn cũng không phải là ý muốn của Lâm Thời Chiêu.
Hắn không có hứng thú phơi bày chuyện cũ của mình trước mặt người khác, nhưng dưới sự quấy phá của dòng máu, thứ đang càng lúc càng ảnh hưởng tới ý chí của hắn, tác động đến bản năng của rồng trong hắn, muốn được Diệp Kính Tửu chạm vào, muốn cậu hiểu hắn hơn. Mà khi dòng máu đó bị hắn khống chế, Lâm Thời Chiêu lại bỗng nhiên không muốn đá Diệp Kính Tửu ra khỏi biển ý thức của hắn.
Hắn đấu tranh với bản năng của rồng là vì Diệp Kính Tửu, thậm chí khiến bản thân bị cắn trả, nếu như mặc kệ hết thì sao?
Chi bằng hắn mở ra hết thảy quá khứ lẫn cảm giác của hắn cho Diệp Kính Tửu thấy, thỏa mãn khao khát trong dòng máu của hắn, để Diệp Kính Tửu thấy được nghiệp quả đẫm máu mà hắn đã gieo xuống trong quá khứ.
Mỗi một nghiệp quả đều sẽ hóa thành tính mạng của hàng trăm hàng ngàn người.
Diệp Kính Tửu sẽ chán ghét? Sẽ khinh bỉ? Sẽ khiến phần thú trong hắn lui về phía sau sau khi biết Diệp Kính Tửu chán ghét, muốn tránh xa hắn sao?
Nếu có thể như thế thì không có gì tốt hơn.
Lâm Thời Chiêu không muốn tình cảm của hắn quá mức bị động, thậm chí ảnh hưởng đến lý trí của mình.
Bằng không thì hắn cũng sẽ giống như mẫu phi ngu xuẩn của hắn, hắn sẽ trở thành “đồ ngu xuẩn” trong miệng mẫu phi.
——
Lâm Thời Chiêu dùng thân thể khi còn bé nói chuyện cùng Diệp Kính Tửu, bóng tối xung quanh càng làm bầu không khí thêm kinh dị.
Nếu như lúc này có thêm một luồng ánh sáng vừa phải chiếu xuống từ trên đỉnh, tạo thành bóng tối và ánh sáng, thì sẽ càng giống cảnh trong phim kinh dị.
Diệp Kính Tửu nhát gan, một luồng khí lạnh ập đến từ phía sau, cậu lập tức nổi da gà.
Cậu không để lộ vẻ căng thẳng trên gương mặt mà lại còn giả vờ mạnh mẽ, hơi mất kiên nhẫn nói: “Nói đủ rồi à? Nói đủ rồi thì thả ta ra.”
Lâm Thời Chiêu lại không trả lời câu hỏi này của cậu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía cậu nhưng lại không giống với ánh mắt nhìn vật phẩm trước kia, dường như ánh mắt đó lộ ra… sự chờ mong?
“Diệp Kính Tửu, ta không thích để người ta hiểu quá nhiều về quá khứ của ta.”
Lâm Thời Chiêu nói: “Nhưng ta có thể cho ngươi đặc quyền này.”
Lâm Thời Chiêu đi về phía cậu, Diệp Kính Tửu cảnh giác lui về phía sau, nhưng lại phát hiện cho dù cậu lui về phía sau như thế nào, khoảng cách giữa bọn họ vẫn nhanh chóng kéo lại gần.
“Liễu Khuê Dao đã khắc dấu ấn thần thức vào biển ý thức của ngươi, đúng là hắn đã làm được một chuyện tốt.”
Lâm Thời Chiêu gần hắn ngay trong gang tấc, hắn giơ tay, bắt lấy cổ tay đang kháng cự của Diệp Kính Tửu.
Lâm Thời Chiêu trong biển ý thức hoàn toàn khác với bản thân hắn, cơ thể được biến ra từ ý thức của hắn lạnh lẽo như một xác chết.
“Ngươi đã từng cộng tình với ý thức của Sầm Lan à? Đó là cách giúp ngươi có thể nhanh chóng cảm nhận được tình cảm và trải nghiệm của người khác.”
Diệp Kính Tửu cố gắng giật tay khỏi Lâm Thời Chiêu, nhưng rõ ràng đối phương chỉ dùng thân thể của một đứa trẻ, sức lực lại lớn đến mức cậu không thể chống cự.
“Buông ta ra!” Cậu hung tợn cảnh cáo.
Lâm Thời Chiêu không có chút phản ứng nào, Diệp Kính Tửu giả vờ hung ác giống như là con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, bản chất thì lực uy hiếp nhỏ yếu đến mức đáng thương.
Giọng trẻ con dần dần vặn vẹo thành giọng nói lạnh lùng khàn khàn của thiếu niên, đưa ra mệnh lệnh cuối cùng cho Diệp Kính Tửu một cách có trật tự: “Cảm nhận quá khứ của ta, tất cả những gì ta làm, tất cả nghiệp quả ta đã gieo xuống đi, Diệp Kính Tửu.”
Ý thức bắt đầu mơ hồ, ảo ảnh hình người dần dần hòa tan, ý thức và cảm xúc khổng lồ và quá khứ đang tràn vào não Diệp Kính Tửu một cách điên cuồng.
Cho đến khi ý thức của hắn và Lâm Thời Chiêu hoàn toàn cuốn lấy nhau, cuối cùng Diệp Kính Tửu bị lạc trong mớ cảm xúc này.
*
Cảm giác đau đớn như sắp chết và nỗi cô đơn.
Diệp Kính Tửu chỉ có thể cảm nhận được những thứ này trong ý thức của Lâm Thời Chiêu.
Quá khứ của Lâm Thời Chiêu giống như đèn kéo quân trước khi chết vậy, đi qua trước mặt cậu một lần.
Rất chậm nhưng cũng tựa như là chuyện trong nháy mắt.
Cứ như thể cậu đã trở thành Lâm Thời Chiêu khi còn bé, bị mẹ ruột liên tục truyền bá nhận thức và tư tưởng méo mó, bị anh em cùng cha khinh bỉ xuất thân thấp hèn, bị nhốt một mình trong căn phòng tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời cả ngày, chờ đợi thời điểm thích hợp để phá hủy lớp vảy xấu xí.
Rất đau nhưng cứ như là đã chết lặng.
Diệp Kính Tửu cùng Lâm Thời Chiêu trải qua nỗi đau khi nhổ bỏ vảy ngược. Cậu không hiểu tại sao Lâm Thời Chiêu lúc đó có thể nhịn không khóc, không kêu la bởi nỗi đau này khiến cậu đau đớn tựa như trải qua một lần mổ tim nữa, khi vảy ngược mang theo những mảnh thịt nhỏ rời khỏi cơ thể Lâm Thời Chiêu, đối với Lâm Thời Chiêu, thứ quý giá nhất của hắn cũng theo đó mà bị hủy hoại.
Sinh mạng của hắn, tiềm năng vô hạn có thể đoán được của hắn.
Tuy nhiên, ngay sau đó lại là một niềm vui méo mó, đối với Lâm Thời Chiêu, cuối cùng dòng máu bẩn thỉu này cũng không còn cản trở bước tiến của hắn.
Hắn chỉnh trang cho người mẫu phi đã tự sát của hắn, túc trực linh cữu bên bà ta, làm bạn bên quan tài của bà ta. Hắn bắt đầu suy nghĩ về việc cần phải loại bỏ những trở ngại nào để lên ngôi hoàng đế, sau đó không do dự ra tay, vu oan giá họa, lợi dụng sự nghi ngờ và và kiêng kỵ của con người, thuận thế mượn lực, đổ dầu vào lửa.
Hắn coi những người giúp đỡ hắn như những quân cờ có thể lợi dụng, những con chó của hắn.
Hắn một mình bước lên ngôi hoàng đế trên những bộ xương chưa lạnh của anh em cùng cha.
Niềm vui của quyền lực và sự không cam lòng với cơ thể đang dần héo úa.
Còn cả sự cô đơn mà hắn chưa từng nhận ra.
Bao bọc lấy hắn như hình với bóng.
Lâm Thời Chiêu nói nhổ bỏ vảy ngược là sự tái sinh của hắn, là sự khởi đầu của cuộc đời hắn.
Nhưng Diệp Kính Tửu chỉ cảm nhận được nỗi đau vô tận và sự cô đơn có thể khiến người ta phát điên cùng với sự chán ghét bản thân.
Cậu thậm chí không rõ lần cộng tình này đã kéo dài bao lâu.
Cậu rời khỏi biển ý thức của Lâm Thời Chiêu, quên mất việc thoát khỏi tay của Lâm Thời Chiêu.
Nước mắt vô thức rơi xuống, rơi lên mặt Lâm Thời Chiêu.
Lâm Thời Chiêu đã tỉnh, họ nhìn nhau không nói gì, Diệp Kính Tửu muốn ngăn nước mắt lại nhưng do tác dụng phụ của cộng tình vẫn chưa tiêu tan, cậu vẫn không thể làm gì.
Cảm giác nước mắt rơi trên mặt rất lạ, trong suốt cuộc đời của Lâm Thời Chiêu, chưa từng có ai rơi nước mắt vì hắn.
Rơi nước mắt vì lý do kiểu này.
“Khóc cái gì? Diệp Kính Tửu.”
Giọng nói của Lâm Thời Chiêu khàn khàn, đôi mắt sâu thẳm nhìn Diệp Kính Tửu, cảm xúc trong đáy mắt cuồn cuộn như sóng ngầm: “Ngươi hận ta mà? Tại sao lại khóc vì ta?”
Lâm Thời Chiêu nghĩ rằng hắn sẽ thấy ánh mắt ghê tởm của Diệp Kính Tửu hoặc điều gì đó khác nhưng tuyệt đối không phải là nước mắt.
Đáy lòng hắn đang nóng lên, đầu óc choáng váng, lẽ ra hắn nên nghỉ ngơi ngay lập tức nhưng sự dao động trong cảm xúc khiến hắn chỉ muốn nhìn Diệp Kính Tửu.
“Khóc… vì ngươi?… Không phải.”
Nước mắt không ngừng rơi, Diệp Kính Tửu lập tức quay đầu đi, răng cậu đang run lên, cậu vẫn còn cảm thấy sợ hãi vì sự cô đơn tịch mịch và đau đớn đó.
Đó không phải là nước mắt vì Lâm Thời Chiêu, không phải.
Diệp Kính Tửu vẫn ghét hắn, sự đồng cảm hèn mọn này chỉ là vì cậu cảm nhận sâu sắc trải nghiệm và cảm xúc của Lâm Thời Chiêu mà thôi, những giọt nước mắt này là bị ép buộc, là giả dối.
“Vậy ngươi không nên rơi nước mắt, Diệp Kính Tửu.”
Nụ cười trên môi Lâm Thời Chiêu rất nhạt, nhưng hiếm khi không phải là nụ cười chế giễu: “Ta là yêu, Diệp Kính Tửu, con người sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm khi cộng tình với một con yêu quá hèn hạ.”
“Ngỡ rằng… thông qua cách này thì có thể giải quyết được.”
… Nhưng những giọt nước mắt rơi trên mặt, lại khiến lòng hắn càng thêm sợ hãi.
Nước mắt à.
Lâm Thời Chiêu từng thấy mẫu phi rơi nước mắt vì cha ruột, thứ tình cảm phức tạp đan xen giữa yêu và hận khiến hắn phải chùn bước.
Kỳ lạ…
Rõ ràng nên áp chế được bản năng đang gào thét trong lòng.
Nhưng tại sao…
Lý trí lại đang chìm đắm?
Tay Diệp Kính Tửu bị Lâm Thời Chiêu nắm chặt, nhiệt độ nóng bỏng cũng truyền sang Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu vùng vẫy, chống cự, nhưng bàn tay trắng bệch đó vẫn nắm chặt, mạnh mẽ kéo cậu lại gần.
Nước mắt nơi khóe mắt Diệp Kính Tửu được ngón tay nóng bỏng lau đi, cậu bị ép phải đối diện với hắn, mũi chạm mũi.
Lâm Thời Chiêu đưa ngón tay lên đôi môi chẳng có tí màu máu nào của mình.
Mặn.
Chỉ là nước mắt bình thường thôi.
Hắn trầm ngâm, lòng bàn tay phủ lên sau gáy Diệp Kính Tửu, mạnh mẽ ép xuống.
Môi răng va chạm mạnh, khóe mắt Diệp Kính Tửu càng đỏ hơn.
Hắn cảm nhận niềm vui đang bùng nổ trong lòng, làm nụ hôn xa lạ này sâu thêm.
—————————–
Easter Egg:
*Diệp Kính Tửu không xuyên không, là nhân vật của thế giới gốc.
*Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh chưa phá trinh thì giống như người bình thường nhưng sau khi phá trinh thì sẽ có kỳ động dục.
*Nhân vật trên sân khấu tuyến IF: Diệp Kính Tửu, Hoa Bất Tiếu, Sầm Lan, Yến Lăng Khanh
Đây là lần thứ tám Diệp Kính Tửu xâm nhập vào Ma Cung, mục tiêu của cậu là tìm bí tịch có thể chữa được tinh thần bị thương của sư tôn.
Diệp Kính Tửu gia nhập phái Tiêu Dao từ năm ngoái, vì bản thân có thiên phú cao, lại là đơn linh căn hệ thủy giống sư tôn, mơ mơ màng màng bái sư tôn làm thầy, trở thành đệ tử thân truyền thứ hai của sư tôn.
Sau khi quen thân với đại sư huynh và sư tôn, Diệp Kính Tửu có mối quan hệ rất tốt với họ. Đại sư huynh thì dịu dàng còn sư tôn ngoài lạnh trong nóng nhưng ai cũng đối xử rất tốt với cậu nên đương nhiên Diệp Kính Tửu cũng thích họ.
——Ngoại trừ việc không thể nói cho họ biết thân phận cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh của mình.
Tóm lại, sau khi Diệp Kính Tửu biết tinh thần của sư tôn bị thương nặng, cậu tự mình quyết định phải giúp sư tôn chữa bệnh.
Nghe nói ma tôn Hoa Bất Tiếu đã làm sư tôn bị thương nặng, chắc chắn Ma Cung có bí tịch chữa trị liên quan. Vì vậy, một năm sau, Diệp Kính Tửu đề xuất với sư tôn và đại sư huynh rằng mình muốn xuống núi tu luyện.
Kết quả tất nhiên là bị từ chối.
Nhưng Diệp Kính Tửu nhiều trò, cậu nhân lúc sư tôn trị thương, đại sư huynh ra ngoài luyện tập, tự mình lén lút ra ngoài, còn lừa người giấy nhỏ rằng mình đi xuống núi mua hồ lô đường.
Đi mua hẳn nửa tháng.
Diệp Kính Tửu khi còn trẻ đã từng trải đủ chiêu trò của ma tu sau đó kịp thời cải tà quy chính, gia nhập chính phái nhưng cậu vẫn bị sư tôn nghi ngờ có phải là gián điệp của Ma Cung hay không.
Trước mắt Diệp Kính Tửu lại muốn làm gián điệp của phái Tiêu Dao.
Cậu che giấu tu vi và thiên phú, trở thành ma tu tạp dịch không đáng chú ý, giống như Tàng Thư Các của phái Tiêu Dao, Ma Cung cũng có Tàng Thư Các, mấy ngày nay, Diệp Kính Tửu vẫn luôn nghiên cứu địa hình, cuối cùng đến hôm nay, cậu chuẩn bị tự mình thử một phen.
Cậu không nghĩ tới việc có thể mình sẽ thất bại, dù sao cậu cũng chỉ là một thiếu niên, cậu chỉ nghĩ đến lúc cậu lấy được bí tịch viết về vết thương tinh thần của sư tôn thì chắc chắn sư tôn sẽ khen ngợi cậu, nghĩ vậy thôi mà lòng cậu đã vui mừng mà hân hoan.
Vào nửa đêm, cậu lẻn đi mà không phát hiện trên mái nhà có một nam nhân đẹp trai, ánh mắt nhìn xuống cậu đầy hứng thú.
Tầng một, tầng hai, tầng ba chắc chắn sẽ không có bí tịch, Diệp Kính Tửu đi một mạch lên tầng cao nhất, mới bắt đầu lật xem bí tịch.
Tuy rằng việc Tàng Thư Các của Ma Cung không có lớp bảo vệ nào khiến cậu thấy hơi kỳ quặc nhưng vẫn yên tâm bắt đầu nghiên cứu mấy cái bí tịch đang hiện ra.
Cũng không nghĩ tới thực ra có người giúp cậu loại bỏ chướng ngại.
“Không phải cái này, ừm… cũng không phải cái này.”
Cậu nhanh chóng lật hết toàn bộ bí tịch ở tầng cao nhất. Lòng Diệp Kính Tửu trĩu nặng mà đặt một cuốn bí tịch tuyệt thế đủ để gây ra gió tanh mưa máu trong thế gian lại chỗ cũ, cậu thở dài một hơi.
“Sao lại không có…”
“Ngươi muốn tìm gì thế? Nhóc con.”
“À, ta tìm——”
Giọng nam lười biếng gợi cảm đột nhiên vang lên bên tai, cơ thể Diệp Kính Tửu ngay lập tức run lên, cậu cứng đờ, không dám quay đầu lại.
Sao lại thế này, hôm nay cậu thấy một lượng lớn người trong Ma Cung bị điều động, ngay cả thị vệ thường bảo vệ ở cửa Tàng Thư Các cũng rời đi, cậu mới dám lén lút lẻn vào.
Cậu cứ tưởng rằng Ma Cung có chuyện gì nên mới yêu cầu đội hậu cần rời đi.
Chắc không phải là vì người này muốn vào Tàng Thư Các nên họ mới rời đi đâu nhỉ? Ha ha ha…
Ha ha cái quần què! Khó giữ được mạng nhỏ rồi!
Cũng không biết vận may của Diệp Kính Tửu tốt hay xấu.
Cậu có thể thuận lợi lẻn vào Ma Cung làm tạp dịch, còn thành công chuồn vào Tàng Thư Các, cả đường không bị ai phát hiện. Nhưng lại gặp phải ma tôn mà ngay cả trung tầng của Ma Cung cũng hiếm khi thấy, còn nói chuyện với đối phương.
May mắn ba đời.
Nếu để người hâm mộ cuồng nhiệt của Hoa Bất Tiếu biết được, chắc chắn bọn họ sẽ bắt Diệp Kính Tửu dập đầu ba cái với Hoa Bất Tiếu trước rồi cảm ơn ngài đây tự hạ mình trả lời con kiến nhỏ yếu này.
Nam nhân phía sau cúi đầu lại gần cổ cậu, hít một hơi thật sâu.
Diệp Kính Tửu giật mình nổi da gà, nhưng bản năng sinh tồn khiến cậu không hét lên rằng đồ nam nhân biến thái mà là cố gắng biện minh cho ý đồ lén lút vào Tàng Thư Các của mình.
“À thì, thật ra tiểu nhân nhận lệnh của ma tôn đến Tàng Thư Các tìm một bí tịch. Ma tôn cần gấp, bảo tiểu nhân chạy đến đây. Ha ha ha.”
Lời này nói mà không thèm suy nghĩ cho kỹ, định chó cậy thế chủ, Diệp Kính Tửu nói xong thì lập tức muốn tự bóp chết mình.
Nếu nam nhân phía sau chính là lý do người trong Ma Cung rời đi, thì chắc chắn người này sẽ quen biết với lão ma đầu, sao có thể dễ dàng tin lời một tên tạp dịch nói chứ.
Hiện giờ chỉ có thể trông cậy vào pháp chú bảo mệnh và truyền tống mà sư tôn đã hạ lên người cậu, chỉ cần bị trúng đòn chí mạng, pháp chú sẽ kích hoạt, đưa cậu trở về bên cạnh sư tôn một cách nguyên vẹn không bị hao tổn gì——
“A, hóa ra là vậy à!” Nam nhân phía sau chấp nhận lời của Diệp Kính Tửu một cách rất tự nhiên.
Diệp Kính Tửu: “…”
Mà tu này tin thật à??
“Chi bằng ngươi nói cho bổn… ta, ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm bí tịch mà ngươi muốn tìm.”
Nam nhân cười nhẹ, đặt tay lên vai Diệp Kính Tửu, ôm cậu vào lòng: “Ma tôn đang cần gấp mà, tìm kiếm cùng nhau thì hiệu suất sẽ cao hơn.”
Diệp Kính Tửu ngốc ngếch gật đầu, cậu không hề phản kháng khi bị ôm vào lòng, giọng nói đầy chột dạ: “Ta chỉ là… muốn tìm cái bí tịch đó, ừm, bí tịch chữa lành vết thương tinh thần…”
“Bí tịch chữa lành vết thương tinh thần? Hửm, không phải ma tôn cũng biết pháp thuật này sao?” Nam nhân hỏi cậu.
Cho đến giờ Diệp Kính Tửu vẫn không dám nhìn vào mặt nam nhân, mắt cậu sắp xoắn thành nhang muỗi. Nghe thấy câu hỏi của nam nhân, cậu nhanh chóng căng da đầu, nói: “Ừm ừm, là thế này, ma môn cũng lớn tuổi rồi nên thấy hơi quên quên pháp thuật này, muốn làm quen lại.”
“…Lớn tuổi ư?” Nam nhân siết chặt tay cậu một cách mạnh mẽ, Diệp Kính Tửu không dám nói cánh tay mình bị nắm đến phát đau, chỉ gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, nghĩ mà xem, ma tôn đã sống bao lâu rồi, hơn một ngàn năm đấy, không phải chuyện đùa đâu.”
“…” Tay lại bị siết chặt thêm chút, đau quá.
Nghĩ lại, hình như sư tôn cũng bằng tuổi với ma tôn…
Nhưng sư tôn không hề già chút nào, nhìn bề ngoài thì chỉ lớn hơn đại sư huynh chừng… mười tuổi?
Ừm… vẫn hơi lớn tuổi.
Trong khi Diệp Kính Tửu đang ngẩn ngơ, nam nhân đang ôm cậu đã tìm thấy bí tịch, hắn đặt bí tịch không biết từ đâu ra vào tay Diệp Kính Tửu, cười nói: “Được rồi, bây giờ ngươi có thể báo cáo rồi.”
Wow… Người này thật tốt.
Ma tu còn có người dễ lừa, khụ, người đơn giản như vậy, thật là hiếm gặp.
Diệp Kính Tửu cầm bí tịch, niềm vui trong lòng không cách nào diễn tả được, cậu nắm lấy tay người đàn ông, bày tỏ lòng cảm ơn: “Cảm ơn ngươi, ngươi thật sự đã giúp ta… và ma tôn rất nhiều!”
Người này tốt nhưng móng tay lại không sạch sẽ chút nào.
Sao lại để móng tay dài như vậy, còn tô cho đen kịt nữa, không vệ sinh chút nào, không thấy được bụi bám vào khe móng tay, còn ăn cơm, tắm rửa, đọc sách, tu luyện nữa, để móng tay dài như vậy không thực tế chút nào.
Diệp Kính Tửu thầm nghĩ trong lòng, nhưng trên mặt không để lộ ra tí chê bai nào, cậu nói lời cảm ơn xong liền muốn rời đi.
Đi!
…Đi.
“Sao ngươi cứ nắm tay ta không buông vậy?” Diệp Kính Tửu ngượng ngùng nói, nhưng sau khi lấy được bí tịch, cậu không muốn ở lại Ma Cung thêm giây nào, chỉ muốn nhanh chóng trở về phái Tiêu Dao, nơi mà sư tôn sẽ thấy Diệp Kính Tửu là đứa trẻ tốt nhất, vì vậy cậu cố căng da đầu mà nói.
Trên đỉnh đầu, người đàn ông khẽ cười nói: “Không phải ngươi muốn báo cáo kết quả công việc cho ma tôn sao?”
Diệp Kính Tửu không hiểu gì: “Ừ, đúng vậy.”
“Ừm… bây giờ ngươi có thể báo cáo kết quả công việc rồi.”
“Hả?” Diệp Kính Tửu bối rối nắm chặt tay và bí tịch: “Không phải, giờ ta báo cáo kết quả công việc thế nào đây? Chẳng lẽ báo cáo kết quả công việc cho ngươi sao?”
“Ừ.”
Diệp Kính Tửu suýt nữa bật cười vì tức giận, bực bội nhìn nam nhân: “Không phải chứ, sao lại phải báo cáo cho ngươi chứ! Ta phải báo cáo cho ma tôn, ma tôn! Dù sao thì ngươi cũng không thể là ma… ma, ma, ma, ma tôn!”
Cả người Diệp Kính Tửu choáng váng.
Nam nhân trước mặt tuấn tú, tà mị, trong đôi mắt sâu thẳm đầy ý cười, lười biếng nói: “Sao? Không phải ngươi định báo cáo cho bản tôn sao?”
Trong lòng Diệp Kính Tửu lộp bộp ——
Cậu xong đời rồi.
——
Diệp Kính Tửu cũng không biết tại sao mọi chuyện lại đến bước này.
Cậu bị lão ma đầu trói lại, kéo vào tẩm cung của hắn, trong lúc ngửi thấy mùi trầm hương kỳ lạ, cậu choáng váng bị lão ma đầu lột sạch quần áo.
Ngay khi bộ ngực tròn trịa và mềm mại lộ ra trước mặt nam nhân, hắn lập tức cười ngả ngớn.
“Ừm, xem ra bản tôn không nhầm, mùi thơm trên người ngươi quả nhiên là mùi cơ thể nồng đậm của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh.”
Hoa Bất Tiếu hài lòng dời ánh mắt đi, trước đôi mắt mở to đầy sự đề phòng và căm tức của thiếu niên, hắn xoa đầu đối phương: “Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.”
“Bắt, bắt đầu? Bắt đầu cái gì cơ?”
Diệp Kính Tửu ra sức giãy dụa, hoàn toàn không nghĩ tới cặp vú trước ngực mình lay động trông càng thêm dâm đãng: “Ngươi mau buông ta ra! Không phải lời đồn nói ma tôn chú trọng việc làm tình thuận thế tự nhiên sao? Sao lại có tiết mục cưỡng ép thế này!”
Hoa Bất Tiếu nhìn chằm chằm bộ ngực nhỏ vừa mềm vừa múp của thiếu niên, hắn gật đầu một cái: “Ừm, đúng vậy, cho nên chúng ta tới nói chuyện lợi thế đi.”
“Bắt đầu từ tầng thứ tư của Tàng Thư Các, mỗi tầng đều có một pháp chú có thể giết chết bất kỳ ai bước vào đó. Trên đường ngươi đi đến tầng cao nhất, bản tôn đã cứu mạng ngươi bảy, tám lần. Vậy, có phải là bản tôn có ân cứu mạng với ngươi hay không?”
Diệp Kính Tửu không chút chột dạ: “Đó là tự ngươi muốn giúp ta, vốn dĩ ta không cần ngươi hỗ trợ!”
“Vậy sao? Sầm Lan lão… đồ chó kia còn hạ pháp chú bảo mệnh cho ngươi sao? Ồ… Để bản tôn nhìn kỹ xem nào, ồ, hắn còn hạ pháp chú truyền tống cho ngươi à?”
Hoa Bất Tiếu cười khẽ: “Đáng tiếc bây giờ hẳn là Sầm Lan đang chữa thương, không thể truyền tống giúp ngươi. Chỉ khi nào ngươi gặp phải cửa ải khó khăn tới mức chắc chắn sẽ chết, pháp chú mới có thể tự động truyền tống. Ừ, được bản tôn cứu, tính ra là do ngươi xui xẻo, thú vị thật đấy.”
“Đã như vậy, vậy không nói ân cứu mạng, hay là chúng ta giao dịch đi?”
Diệp Kính Tửu không rảnh lo lắng Hoa Bất Tiếu làm sao đoán được cậu là đệ tử của Sầm Lan, bây giờ cậu chỉ quan tâm đến trinh tiết của mình, vẻ mặt cảnh giác: “Ta sẽ không giao dịch với ngươi, thả ta ra!”
“Nhóc con, ngươi thật sự cho rằng ta không đối phó được ngươi sao? Hay là ngươi cho rằng Ma Cung là nơi ngươi thích vào thì vào, thích ra là ra?”
Đầu ngón tay Hoa Bất Tiếu nhẹ nhàng chạm vào lông mày Diệp Kính Tửu: “Nếu bản tôn muốn giết ngươi thì có quá nhiều phương pháp có thể lướt qua đạo pháp chú này.”
“Không giết thì cũng có thể tra tấn ngươi tới mức muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”
Lời hắn nói thật sự khiến cho vẻ mặt nhóc con cứng đờ, lo sợ nhìn hắn.
Dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, đầu óc cậu khá ngây thơ.
Chẳng qua, thiếu niên chưa trải sự đời lại càng thêm tươi ngon.
Hoa Bất Tiếu không thích ép buộc người khác, nhưng thiếu niên trước mắt quá hợp khẩu vị của hắn, cậu lại còn là đệ tử thân truyền của Sầm Lan, sự tàn ác trong đáy lòng hắn không khỏi bành trướng.
“Giao dịch là, ngươi ngủ với ta, bản tôn sẽ giao cuốn bí tịch kia cho ngươi.”
Móng tay màu đen sắc bén của Hoa Bất Tiếu vuốt tóc thiếu niên ra sau tai: “Cuốn bí tịch kia có thể chữa trị vết thương của Sầm Lan. Vậy thì, nhóc con, ngươi đồng ý giao dịch với bản tôn không?”
“Trả lời bản tôn.”