[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 46

Ánh mặt trời buổi sáng được nhuộm bởi một màu vàng rực rỡ, nụ cười của thiếu niên rất ấm áp, ánh mắt chân thành tha thiết trong veo, không chứa dù chỉ một chút suy nghĩ xấu xa, hàm chứa một vũng nước xuân.
Thiếu niên nắm chặt tay Diệp Kính Tửu, cậu có thể cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể ấm áp của thiếu niên.
Không hiểu sao, lòng cậu co rúm lại, ánh mắt cũng hơi lay động, cậu mất tự nhiên gật đầu, mạnh mẽ rút tay về: “… Cám ơn ngươi, Chi Chi.”
Thiếu niên nhìn chằm chằm bàn tay đang rút ra của cậu, hắn thấy hơi mất mát nhưng nhanh chóng che giấu vẻ mặt, cười với cậu: “Tiểu Tửu, bây giờ ngươi thấy thế nào?”
Thẩm Chi nói tới đây thì hơi ngượng ngùng nghiêng mặt ra chỗ khác, dùng ngón tay gãi gò má đang phiếm hồng một cách thẹn thùng, lông mi hắn không ngừng rung lên: “Xin lỗi, Tiểu Tửu.”
Cảm giác tội lỗi càng lúc càng nặng nề…
Sắc mặt Diệp Kính Tửu cứng đờ, cậu nhỏ giọng nói: “Ta, ta không sao, thuốc mỡ của ngươi… rất tốt.”
“Thật sự không đau tí nào à?” Thẩm Chi đột nhiên ghé sát vào cậu, tư thế cực kỳ thân mật chạm vào chóp mũi cậu rồi cọ nhẹ một cái: “Tiểu Tửu đừng gạt ta đấy nhé? Nếu Tiểu Tửu đau, ta sẽ rất đau lòng.”
Diệp Kính Tửu nhíu mày, tránh đụng chạm quá mức thân mật với Thẩm Chi, ngón tay cuộn tròn vào trong: “Không đau đâu, thật đấy.”
Diệp Kính Tửu làm bộ như mình không nhìn thấy vẻ mặt lã chã muốn khóc của Thẩm Chi, cậu vốn định bước tới thiên điện rồi lại khựng lại, cứng đờ tại chỗ.
Thẩm Chi vẫn luôn đối xử với cậu rất tốt nhưng hiển nhiên là sau đêm qua, thái độ của đối phương càng nhiệt tình hơn, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng trở nên thẹn thùng giống như thiếu nữ trong khuê phòng vừa xuất giá vậy.
“Nhưng Tiểu Tửu à, lần đầu tiên của ta rất quý báu, chỉ hiến dâng cho người nguyện ý chăm sóc ta cả đời thôi.”
“Ngươi sẽ chịu trách nhiệm với ta chứ? Với Chi Chi, với Thẩm Chi?”
“Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm với ngươi… chịu trách nhiệm với Chi Chi…”
Diệp Kính Tửu nhớ tới cuộc đối thoại đêm qua, cậu chỉ cảm thấy càng thêm đau đầu.
Cái chuyện kinh điển như lừa gạt thiếu niên vô tội lên giường, ấy vậy mà ứng nghiệm trên người cậu.
Điểm mấu chốt chính là cậu là tên cặn bã lừa gạt thiếu niên vô tội rồi lên giường với người ta.
Rốt cuộc cậu nên làm gì bây giờ?
Lời hứa hẹn trong lúc đang hứng vốn là lời nói nhảm không có đầu óc. Nhưng nếu cậu hãm hiếp Thẩm Chi rồi lại thấy hối hận, không chịu trách nhiệm với người ta thì cậu và đám cặn bã đã cưỡng ép cậu có gì khác nhau?
Nghĩ tới đây, thái độ của Diệp Kính Tửu với Thẩm Chi cũng dịu đi một chút, cậu nhỏ giọng, mím môi nói: “Chi Chi, chuyện đêm qua…”
“Đêm qua, đêm qua không có chuyện gì cả. Tiểu Tửu, ngươi, ngươi không cần suy nghĩ nhiều.”
Thẩm Chi cắt ngang lời cậu trước, rõ ràng hắn cao lớn hơn Diệp Kính Tửu rất nhiều nhưng khí thế yếu hơn hẳn, hắn cụp mắt nhỏ giọng nói: “Ta biết đêm qua, Tiểu Tửu… chỉ bị rối loạn đầu óc thôi, là ta nhân lúc người ta gặp khó khăn, bảo Tiểu Tửu hứa hẹn với ta.”
“Không sao cả, tất cả những lời mà Tiểu Tửu nói đêm qua, cứ xem như lời nói gió bay đi.”
Thẩm Chi nắm chặt tay Diệp Kính Tửu: “Tiểu Tửu, ngươi cũng không cần phải chịu trách nhiệm với ta, ta… ta không sao cả.”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Kính Tửu, ánh mắt ẩn chứa đầy sự tủi thân kia làm cho da đầu Diệp Kính Tửu tê dại, lòng cậu không ngừng trở nên nặng nề hơn.
Rõ ràng những lời Thẩm Chi nói đều vì suy nghĩ cho cậu và cân nhắc cho tình cảnh của cậu, nhưng tâm trạng Diệp Kính Tửu lại càng thêm nặng nề.
Cảm giác tội lỗi ngày càng sâu sắc.
Diệp Kính Tửu không rút khỏi tay Thẩm Chi nữa, miệng mím chặt, đáy mắt ngập tràn những cảm xúc phức tạp.
Gương mặt của đại sư huynh hiện lên trong đầu, một giọt mực không biết xuất hiện từ đâu, nhỏ giọt lên hình ảnh đó, tạo nên từng gợn sóng khiến nó trở nên vặn vẹo, cuối cùng biến thành gương mặt Thẩm Chi.
“Ta sẽ… chịu trách nhiệm với ngươi, Chi Chi.”
Diệp Kính Tửu nhỏ giọng nói, cậu nhìn thẳng vào mặt Thẩm Chi, giọng nói từ tốn mà trầm ổn: “Ta không phải là loại người cặn bã như vậy, ngươi… ngươi yên tâm đi.”
“… Thật sao? Tiểu Tửu nói thật sao?”
Nụ cười giả vờ vui vẻ của Thẩm Chi bỗng trở nên chân thật, hắn ôm Diệp Kính Tửu vào lòng, lớp cơ bắp phủ trên lưng hắn vẫn còn vết cào mà Diệp Kính Tửu để lại từ đêm qua, vành tai cùng với tóc mai của hắn và Diệp Kính Tửu quấn quýt lấy nhau: “Tiểu Tửu không lừa ta chứ? Không phải là cố ý nói vậy để dỗ ta vui đúng không?”
Thiếu niên trong ngực thở dài, vẻ mặt cậu rất nặng nề nhưng vẫn gật gật đầu, hứa hẹn với Thẩm Chi: “Là thật, ta không lừa ngươi.”
Thẩm Chi cọ cọ hai má Diệp Kính Tửu, bổ nhào vào thiếu niên làm cả hai ngã lên giường, hắn vui vẻ ra mặt: “Vậy Tiểu Tửu ơi, khi nào thì chúng ta thành thân? Hay là chọn một ngày hoàng đạo gần nhất, ta cưới Tiểu Tửu để Tiểu Tửu trở thành đạo lữ của ta, phu nhân của ta nhé!”
Thiếu niên bị ôm ngã lên giường nhíu mày: “Tại sao lại là ngươi cưới ta…?”
Thẩm Chi cũng chẳng biết ngại ngùng là gì, hắn vội vàng sửa lại lời nói, hắn cười nói: “Vậy Tiểu Tửu cưới ta cũng được! Để ta làm phu nhân của Tiểu Tửu được không?”
“…”
Diệp Kính Tửu không tiếp tục cãi với Thẩm Chi nữa, cậu không có cách nào tiếp nhận Thẩm Chi một cách dễ dàng chỉ trong nửa giờ, cậu chỉ xuất phát từ cảm giác tội lỗi và ý thức trách nhiệm nên mới đồng ý chịu trách nhiệm với hắn.
Nhưng mấy chuyện như thành thân, kết làm đạo lữ với Thẩm Chi, hiện giờ cậu không cách nào làm được, dù sao ngay từ đầu, cậu vốn muốn cùng…
“Chờ ngươi trưởng thành rồi nói sau.”
Diệp Kính Tửu lấp liếm cho qua, cậu nhìn canh giờ, lại đến thời gian gặp Lâm Thời Chiêu, lòng cậu lại thêm nặng nề: “Vả lại còn Lâm Thời Chiêu nữa, hôm nay ta còn phải đi gặp hắn.”
“Trưởng thành á? Lâm Thời… Khụ, bệ hạ? À…”
Hắn tự đào cho mình một cái hố thật to.
Diệp Kính Tửu nhìn ánh mắt của hắn thấy hơi ngờ vực, Thẩm Chi cười che giấu, ngoan ngoãn gật đầu: “Ta biết rồi, vậy, chờ ta trưởng thành, Tiểu Tửu, chúng ta lập tức thành thân được không?”
Có lẽ là ý thức được chính mình đã dồn ép quá đà, Thẩm Chi không ép Diệp Kính Tửu đồng ý với hắn nữa, chuyển dời đề tài đến người Lâm Thời Chiêu: “Lại nói tiếp, hôm qua bệ hạ bị căn bệnh cắn trả, hôm nay Tiểu Tửu có thể nghỉ ngơi rồi.”
Lâm Thời Chiêu ấy thế mà bị căn bệnh cắn trả?
Đáng đời.
Nghe Thẩm Chi nói, Diệp Kính Tửu có chút mong chờ: “Nghỉ ngơi? Ý là hôm nay ta không cần đến tẩm cung của Lâm Thời Chiêu à?”
“Ờm… Chỉ sợ không được.”
Thẩm Chi lắc đầu, sau khi bản thân đã ăn mặc chỉnh tề, chải kiểu tóc Song Nha Kế cho Diệp Kính Tửu: “Tiểu Tửu và cơ thể bệ hạ có tính tương thích rất cao, hiện giờ bệ hạ đang bị căn bệnh cắn trả, cực kỳ đau khổ. Nếu có Tiểu Tửu ở bên cạnh bệ hạ, có lẽ bệ hạ sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Chuyện này vốn nằm trong kế hoạch của Thẩm Chi nhưng sau khi trải qua một đêm triền miên không dứt với Diệp Kính Tửu, giờ lòng hắn thấy hơi hơi hối hận rồi.
Thí nghiệm dòng máu của Lâm Thời Chiêu và Diệp Kính Tửu, rốt cuộc bên nào quan trọng hơn?
Cán cân vốn đã lệch hẳn về một phía ban đầu đang dần nghiêng…
Vẻ mặt của thiếu niên trước gương trang điểm bình thản, màu môi nhạt nhòa mím chặt ánh lên chút đỏ, khuôn mặt thanh tú ngay lập tức trở nên diễm lệ hơn đôi phần.
Thẩm Chi chải mái tóc dài của thiếu nên, giọng điệu rầu rĩ: “Tiểu Tửu, thật xin lỗi, bây giờ ta không có cách nào mang ngươi rời khỏi chỗ bệ hạ, ngươi cho ta thêm một ít thời gian…”
Nhanh thôi, thí nghiệm dòng máu của Lâm Thời Chiêu sắp kết thúc.
Chờ dòng máu Yêu tộc của Lâm Thời Chiêu thức tỉnh đến mức không thể đảo ngược nữa…
Thẩm Chi nhìn về phía thiếu niên trong gương, ánh mắt sâu lắng, đáy mắt xao động hưng phấn.
Tiểu Tửu, ta sẽ cho ngươi xem một màn trình diễn hoành tráng chưa từng có.
Đến lúc đó, Lâm Thời Chiêu mà ngươi căm hận, ta sẽ giúp ngươi tự tay hủy diệt hắn.
Lý tưởng của hắn, khát vọng của hắn, tất cả những gì hắn muốn đạt được, tất cả những gì hắn có.
Tất cả sẽ trở thành công cốc.
——
Lâm Thời Chiêu có một khuôn mặt tuấn tú đến mức người đời không đành lòng trách móc nặng nề.
Cho dù hắn bị căn bệnh cắn trả, bệnh tình nguy kịch, mặt mày thâm thúy tối tăm, cánh môi tái nhợt đến không còn chút màu máu nào thì gương mặt hắn vẫn toát ra nét đẹp đặc biệt khiến lòng người phải chấn động.
Hô hấp của hắn rất yếu, cho dù Diệp Kính Tửu có kề sát vào thì cũng rất khó nghe thấy dù chỉ là một tiếng thở khẽ.
Diệp Kính Tửu đứng bên giường Lâm Thời Chiêu, nhìn lông mi đen nhánh như lông quạ của hắn nhắm chặt, dưới mắt hắn hiện lên quầng thâm, khuôn mặt tái nhợt không khác gì người chết.
Thẩm Chi nói với Diệp Kính Tửu, việc chữa trị cho Lâm Thời Chiêu đã hoàn thành, trước mắt chỉ cần chờ chính hắn tỉnh lại là cậu sẽ có thể rời khỏi hắn ngay.
Mà trong khoảng thời gian Lâm Thời Chiêu hôn mê, Diệp Kính Tửu cần ở bên cạnh Lâm Thời Chiêu.
Thẩm Chi nói xong thì lập tức bị tên thái giám già đuổi đi, chỉ để lại một mình Diệp Kính Tửu.
Tên thái giám già kia trước mặt Lâm Thời Chiêu thì là một con chó trung thành và tận tâm nhưng trước mặt Diệp Kính Tửu, ông ta lại cực kỳ thâm hiểm khó lường, ánh mắt ông ta nhìn cậu giống như một vật phẩm, ngoài cười nhưng trong không cười đánh giá cậu, yêu cầu cậu nắm chặt tay Lâm Thời Chiêu.
Diệp Kính Tửu không hiểu yêu cầu của tên thái giám già này là vì cái gì nhưng dưới sự uy hiếp vũ lực của đối phương, cậu vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Lại nói tiếp, hôm nay lúc cậu tỉnh lại thì vẫn còn tu vi.
Theo lý mà nói, chuyện tu vi của cậu khôi phục, lẽ ra Thẩm Chi hoặc là lão thái giám phải phát hiện trước.
Nhưng không, có lẽ là phong ấn áp chế tu vi của Liễu Khuê Dao vẫn còn nên đã tạo ra hiệu quả che dấu tu vi.
Ánh mắt của tên thái giám già ở phía sau quá mức chăm chú khiến Diệp Kính Tửu không thoải mái nhưng cậu cũng chỉ có thể giữ chặt tay Lâm Thời Chiêu.
Cậu ngồi trên ghế, nắm tay Lâm Thời Chiêu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thời Chiêu ngoại trừ đè nén nỗi căm hận ra thì không có chút tình cảm nào.
Nếu như nói cậu sợ hãi Liễu Khuê Dao, chán ghét Mục Tu, thì đối với Lâm Thời Chiêu, cậu chỉ có nỗi căm hận.
Lâm Thời Chiêu đơn phương xé bỏ hiệp nghị giữa bọn họ, cười cợt cậu là hàng hóa mua được không nên có tôn nghiêm của con người, từ đầu tới cuối không có chút tôn trọng nào với cậu mà chỉ có lợi dụng.
Mà loại lợi dụng này sẽ kéo dài đến khi Diệp Kính Tửu báo hỏng, hết giá trị mới chịu ngừng.
Khi con người bị ép đến cuối cùng của sự sụp đổ thì sẽ chỉ còn ham muốn trả thù nồng đậm.
Diệp Kính Tửu cũng không ngoại lệ.
Hiện tại rõ ràng cậu thân ở tẩm cung của Lâm Thời Chiêu, bốn phía toàn là thuộc hạ của Lâm Thời Chiêu, thậm chí lão thái giám kỳ Xuất Khiếu kia còn đứng ở phía sau cậu nhìn chằm chằm cậu, nhưng hạt nhân trả thù trong lòng Diệp Kính Tửu vẫn bị đốt cháy từng chút từng chút một.
Cậu biết mình làm như vậy rất ngu xuẩn nhưng nếu như có thể thông qua việc tiếp xúc mà tiến vào biển ý thức của Lâm Thời Chiêu, khiến cho đối phương bị thương nặng, liệu có phải từ nay về sau Lâm Thời Chiêu sẽ…
Ánh mắt Diệp Kính Tửu nhìn về phía Lâm Thời Chiêu đờ ra, linh lực ẩn giấu trong thân thể cậu chảy theo bàn tay đang chạm vào nhau của bọn họ, vọt tới biển ý thức của Lâm Thời Chiêu…
Nhưng cuối cùng vẫn bị Diệp Kính Tửu gián đoạn.
Tuy rằng nghe rất buồn cười, nhưng quả nhiên cậu không làm được những chuyện như thế này.
Nếu như có thể, Diệp Kính Tửu muốn quyết đấu với Lâm Thời Chiêu vào lúc hắn tỉnh táo, đánh một trận một mất một còn chứ không phải ra tay dưới tình huống đối phương đang bệnh nguy kịch.
Huống chi, cho dù tiến vào biển ý thức của Lâm Thời Chiêu, khiến đối phương bị thương thì cũng chưa biết kết quả sẽ ra sao.
Cậu không cần phải dùng đòn sát thủ của mình ở đây.
Nhưng biển ý thức của Lâm Thời Chiêu không phải là nơi mà Diệp Kính Tửu muốn vào là vào, muốn lui là lui.
Rõ ràng cậu đã thu hồi linh lực, làm gián đoạn quá trình nhưng ý thức của Diệp Kính Tửu vẫn bị một luồng ý thức cực kỳ mạnh mẽ hút lấy, rơi vào biển ý thức của Lâm Thời Chiêu.
Cả một vùng tối đen như mực.
Thậm chí Diệp Kính Tửu còn không nhìn rõ con đường trước mắt.
Cậu muốn rời khỏi biển ý thức của Lâm Thời Chiêu, nhưng biển ý thức của Lâm Thời Chiêu như được bao phủ bởi một lá chắn, cho dù Diệp Kính Tửu chạy trốn như thế nào cũng không thể rời khỏi nơi này.
Cậu chỉ có thể không ngừng đi về phía trước trong không gian đen kịt, cho đến khi Diệp Kính Tửu hoàn toàn tê liệt với thời gian trôi, bên tai cậu bỗng nhiên có tiếng nước chảy giọt từ hư vô truyền đến.
“Tí tách–”
“Tí tách–”
“Tí tách–”
Diệp Kính Tửu đi về phía tiếng nước truyền đến, cậu dần dần thấy được một vùng ánh sáng, cuối cùng hình dạng thật của giọt nước cũng hiện ra trước mắt cậu.
Là máu.
Một vũng máu.
Một bãi hỗn hợp vảy đen, máu đỏ biến thành màu đen.
Phía trước chỉ có một cái giường và một cậu bé, toàn thân cậu bé quấn đầy băng rỉ máu đen.
Hắn yên lặng ngồi ở trên giường, hai chân lơ lửng ở bên giường, cả người chỉ để lộ một con mắt ra ngoài, giờ phút này con mắt đó đang nhìn về phía trước, không nói một lời nhìn Diệp Kính Tửu.
Ánh mắt ảm đạm, chết lặng.
“Còn bao lâu nữa? Mẫu phi.”
Giọng nói của cậu bé Lâm Thời Chiêu non nớt nhưng lại cực kỳ trầm tĩnh: “Những thứ bẩn thỉu kia, con đã nhổ sạch rồi.”
“Vẫn chưa đủ đâu, Thời Chiêu.”
Diệp Kính Tửu nghe thấy một giọng nữ ngậm ý cười đang nhỏ giọng nói với Lâm Thời Chiêu từ phía sau lưng cậu: “Dòng máu của con quá mức bẩn thỉu, dơ dáy, chỉ nhổ những mảnh vảy bình thường này thì không đủ để con duy trì hình người đâu.”
“Mảnh vảy ngược có còn trong ngực con không?”
“… Vẫn còn.”
“Nhổ nó ra, Thời Chiêu.” Giọng nữ dịu dàng: “Phá hủy miếng vảy ngược đó, từ nay về sau, con sẽ là con người.”